Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 591.1: Lưu manh hết ăn lại uống

Lý Mộ Bạch qua thọ lớn, ngay cả Hoàng đế cũng phải phái một vị quan trong triều mang theo lễ vật đến Trường An chúc thọ, tuy rằng Võ Tắc Thiên có đủ thủ đoạn để chèn ép Thế gia, nhưng cũng phải để lại chút mặt mũi chứ.

Rất nhiều quan to trong triều đình đều phái con cháu mang theo hậu lễ đến Lý phủ ở Trường An, về phía Thế gia quyền quý đang ở Trường An, quan lại người ta chắc không cần nói thêm gì rồi.

Ngày hôm nay quan trọng như thế, chắc chắn đám đệ tử giao thiệp của nhà quyền quý Thế gia cũng sẽ xuất hiện đầy đủ, đối với nhiều người có địa vị và thân phận thấp hơn họ mà nói, đây cũng là một cơ hội tốt khó có được để kết bạn với họ. Cho nên chỉ cần có thể đến đều đến cả, có thể tới là điều quý, cho dù tặng lễ vật đến táng gia bại sản cũng rất vui vẻ, trường hợp cổ quái nhất cũng chỉ có lúc này người ta mới có.

Bởi vì quan trường ở Nam Cương sắp nghênh đon một trận thanh tẩy lớn, sẽ có nhiều ghế quan chức bị trống, nên muốn vì con cháu của mình mưu một chức quan, cũng giống như ngửi thấy được mùi máu tanh mà tranh nhau đua đến Trường An. Bên trong đàn cá mập ngoài biển, không ai có thể qua được Thế gia hùng mạnh nhất, bữa tiệc mừng thọ Lý Mộ Bạch lần này cũng sẽ thành một cuộc họp để các lão đại “chia của”.

Phải biết rằng này đó đại nhân vật đều hết sức quan trọng trong một phương nào đó, nếu không có một cơ hội tốt như thế, nếu họ muốn cử hành một cuộc hội nghị có quy mô thì cũng phải lén lút tiến hành, bằng không để cho Hoàng đế biết, Hoàng đế sẽ ngủ không ngon giấc.

Nhưng với thân phận và sự phô trương của họ, mặc dù đang cải trang xuất hành, đó cũng là tiền vô hậu ủng, sáng tối vô số thị vệ, một hai người đụng độ thì thôi, trong khi nhiều nhân vật lớn như thế tập trung ở một chỗ, người mù mới nhìn không thấy. Có một cơ hội tốt như thế để cho họ công khai tụ tập, bất cứ ai cũng không thể nghi ngờ.

Ở cửa Lý phủ, Lý quản gia dẫn theo vài tiểu quản ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, cười tươi đứng đó đón khách, bên này nhận thiệp mời. Bên kia có người dẫn khách đem lễ vật giao cho người gác cổng để đăng ký. Nếu có nhân vật quan trọng đến, đại quản gia chỉ cần hô vang tên lên, con cháu của Lý Thái công đang đợi bên trong nghe thấy liền dựa vào thân phận và bối phận tương đối mà đi ra chào đón.

Công Tôn Bất Phàm và Dương Phàm chia nhau ra ngồi trên hai chiếc xe bò, “cót két” tới trước cửa Lý phủ.

Xe bò là một phương tiện giao thông tương đối chậm, cho nên không chỉ người đi đường dài không biết dùng loại xe bò chậm chạp này, cho dù là hiện nay cũng ít khi có người đi xe bò. Nhưng chuyện đó chỉ giới hạn ở quan gia và dân chúng thông thường, Thế gia quyền quý không nằm trong số này.

Xe bò là phương tiện giao thông được các sĩ tộc giàu sang thời Hán Tấn thích nhất, bởi vì xe bò rộng, đi đường vững vàng. Đi xe bò biểu hiện được phong thái ung dung của các sĩ tộc. Cho nên đến giờ có rất ít người ở Lạc Dương đi xe bò, mà ở trong Trương An mấy ngàn năm cố đô vẫn quen mắt với việc đi xe bò.

Đương nhiên chỉ cần thấy người xuất hiện trong chiếc xe bò, mọi người đều biết người đó là một Thế gia nào đó có lịch sử gia tộc lâu đời và truyền lại. Đại quản gia vừa thấy được hai chiếc xe bò, biết chắc rằng là người của Thế gia, lập tức mỉm cười ra chào đón, đồng thời ra hiệu Nhị quản gia chuẩn bị xưng tên.

Công Tôn Bất Phàm xuống xe, quản sự lập tức thay mặt đưa tay ra tiếp đón, vài người áo xanh vòng ra sau xe bò khiêng các hạ lễ được dán một chữ thọ màu đỏ lên. Lão quản gia Lý phủ vừa thấy danh thiếp, vẻ mặt tươi cười hẳn lên nói:

- Công Tôn Thế gia Bất Phàm tiên sinh đại giá quang lâm…

Trưởng tôn của Lý Thái công từ trong cửa nghe thấy, vội bước nhanh ra đón, vừa thấy Công Tôn Bất Phàm liền chắp tay cười nói hàn huyên, sau đó đưa khách vào bên trong.

Ánh nhìn của quản gia cực sắc bén, thấy vị Công Tôn tiên sinh này ngồi chiếc xe trước, lễ vật cũng đặt trên chiếc xe trước, đằng sau một chiếc xe cũng đến nhưng không thấy động tĩnh nào, liền cười nói:

- Khách ngồi trên chiếc xe sau cũng là người trong phủ của Công Tôn tiên sinh sao?

Công Tôn Bất Phàm quay lại phía sau liếc nhìn một cái. Vội nói không biết và lắc lắc đầu. Chuyển hướng nói chuyện với trưởng tôn của Lý Thái Công, cười nói vui vẻ:

- Công Tôn đến đặc biệt chúc thọ với lão Thái Công, mong thế huynh dẫn đường, Công Tôn muốn hành lễ trực tiếp với lão Thái Công và bái thọ!

- Ha ha ha, Công Tôn huynh, mời!

- Lý huynh mời!

Công Tôn Bất Phàm còn gấp hơn chủ nhà, không ngừng vội vã vào cửa chính Lý gia. Lúc này Dương Phàm vừa mới xuống xe, hắn cũng không có thuộc hạ hỗ trợ, thực sự về điểm này lễ vật của hắn cũng không cần ai hỗ trợ, đích thân cầm theo thong dong bước tới, cười hì hì gật đầu nhìn lão quản gia tóc trắng xoá.

Lão quản gia thấy thế nhưng không dám chậm trễ. Vị quản gia này là quản sự của ai chứ? Lũng tây Lý Thị đó nha!

Ông ta là quản sự thân cận của gia chủ Lý thị, từ nhỏ đã theo tuỳ tùng hầu hạ lão Thái Công, người nào mà chưa thấy qua, trường hợp gì mà chưa trải qua. Thấy quần áo của vị công tử này một mạc, thần thái thong dong, cốt cách biểu lộ ra vẻ ung dung nhiệt tình rộng lượng, nên không dám xem như không quan trọng rồi.

Lại thấy vị công tử này thân không mang theo vật dư thừa, trong tay chỉ mang theo một cái bọc nhỏ một thước vuông, nhẹ tênh tênh không biết có bao nhiêu trọng lượng, trên mặt lộ vẻ nồng nhiệt, nếp nhăn trên khuôn mặt được cười thành như cây hoa cúc đang nở rộ.

Với kinh nghiệm vốn có của lão nhân gia, lễ vật càng nhỏ thì càng quý giá, lão thái gia nhà mình rất thích sưu tầm các lễ vật hiếm có, chẳng may vị trẻ tuổi này đưa đồ vật quý hiếm và cổ đến thọ lễ, lão thái gia nhất định rất vui.

Lão quản gia ra tiếp đón, không cần các quản sự khác ra tay mà đích thân mình nhận lễ vật của Dương Phàm, vừa cúi đầu xem, nụ cười lập tức cứng đờ. Một đôi thọ nến hiện ra ngay trước mặt, tuy rằng phía dưới còn có một bọc giấy, nếu bên trên đã là một đôi thọ nến, lễ vật bên dưới có thể quý trọng được đến mức nào chứ?

Lão quản gia có chút không tin, lặng lẽ nhéo nhéo bọc giấy kia… Mềm mềm!

Trên tay truyền đến cảm giác, rõ ràng bên trong là một gói điểm tâm! Khuôn mặt già nua của lão quản gia kịch liệt co quắp hai cái, ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm với vẻ không dám tin. Dương Phàm đang định nói những lời may mắn thì phát hiện nét mặt của lão đầu có chút khác thường, không khỏi ngạc nhiên nói:

- Lão nhân gia, ông bị sao vậy?

Lão quản gia giống như đã chạy ba vòng quanh thành Trường An trở về, liên tục thở mạnh vài cái mới nuốt những lời nói cứng rắn độc ác trở vào miệng, cố gắng tỏ ra vẻ tươi cười nói:

- Cho hỏi công tử có thiệp mời không?

Khách tới hôm nay chỉ có hai loại, có thiệp mời và không thiệp mời đấy. Trên cơ bản người có thiệp mời có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ có các đại thế gia có tiếng tăm mới có thiệp mời, những người này đa số đều là lão nhân tóc trắng, còn những người khác đa số là không mời mà tới. Ngay cả Phủ lệnh Trường An Liễu Tuẫn Thiên đều tự mình cầm bái thiếp đến chúc thọ đấy.

Trong lòng lão quản gia chắc chắn, bất kể ra sao tiểu tử này cũng không thể nào có thiệp mời, chỉ có điều lão quản gia cả đời hầu hạ bên cạnh Lý Thái Công nên đã có thói quen cẩn thận, cho nên vẫn hỏi một tiếng. Một khi người trẻ tuổi kia không có thiệp mời, ông ta không nói hai lời liền cho người đuổi đi ngay.

Buồn cười thật, chỉ cầm một đôi thọ nến và một bao thọ bánh mà muốn đến chúc thọ Lý gia, người này đến cửa chúc thọ hay là nhục mạ? Đây không phải là một nhóm lưu manh chuyên tống tiền lăn lộn uống rượu trong thành Trường An sao? Lại có người có mắt không tròng muốn đến Lý gia này tống tiền sao, hắc! Lão phu không đánh cho ngươi hoa đào đoá đoá nở thì ngươi không biết vì sao bông hoa lại hồng như thế!

Trong lòng lão quản gia rất tức tối, âm thầm vận đan điều khí đợi đến khi Dương Phàm nói một tiếng “Không có thiệp mời” sẽ hét lớn một tiếng “Người đâu! Lôi thằng khốn khiếp ra ngoài và đánh cho ta!”

Chương 591.2: Lưu manh hết ăn lại uống

Kết quả người thanh niên trẻ tuổi kia cười rạng ngời, trên mặt còn xuất hiện hai má lúm đồng tiền thở phào nhẹ nhõm “A” một tiếng. Giống như nhớ ra chuyện gì, vội từ trong ngực lấy ra một phần thiệp mời, rất khách khí đưa vào tay ông ta.

Lão quản gia nhận thiệp mời nheo mắt liếc Dương Phàm một cái, mở thiệp mời ra nhìn nhìn, răng nghiến đau đến két một tiếng, lại nheo mắt liếc nhìn Dương Phàm một cái, lại trợn to đôi mắt, cầm thiệp mời đưa qua đưa lại coi mấy lần:

- Không sai, đúng là thiệp mời Lý gia chúng ta phát!

- Oách… mời quý khách vào!

Cuối cùng lão quản gia cũng dè dặt, ngoài cười nhưng trong không cười nói một tiếng, thấy Dương Phàm ngông nghênh tiến vào cửa phủ, lập tức ngoắc hai tiểu quản sự thấp giọng giao phó nói:

- Ngươi theo dõi hắn!

Rồi nói với người quản sự còn lại:

- Đến hỏi Lâm Tử Hùng, rốt cuộc người này có phải là khách của chúng ta không, hắc! Nếu Lý gia ta bị người khác đến tận cửa lừa bịp, ăn uống miễn phí thì mặt mũi này có thể ném đi được rồi!

- Vâng!

Hai tiểu quản sự vội vàng rời đi.

Lão quản gia nhìn gói điểm trâm và nến trong tay, miệng nhếch lên. Thuận tay tạm thời ném vào một giỏ rác rưởi bên cạnh cửa phủ, xoay người đứng ra ngoài cửa. Lại là một nụ cười khiêm tốn đến cung kiệm.

*****

Một gian phòng yên tĩnh, sàn nhà gỗ thô xuất hiện dầu thực vật, từng cái gian phòng không có một hạt bụi, xem ra không được bài trí xa hoa xanh vàng rực rỡ, nhưng bình phong, án kỷ, khí cụ mỗi một vật đều mang phong cách cổ xưa.

Mỗi một vật trong phòng này đều có từ hồi xa xưa, trong đó xưa nhất là thanh đồng khí đến từ thời Ân Thương. Các bảo vật này hội tụ trong một phòng, chẳng may không để ý mà bước vào căn phòng này sẽ cảm thấy được gian phòng tràn ngập phong cách cổ kính, không cách nào xứng với thân phân đứng đầu của Lũng Tây Lý thị.

Còn người biết nhìn hàng xịn vào căn phòng kia thì sẽ phát hiện chính đốt hương trầm kia chính là lư hương thời Tần Đại đấy, mấy án trương trước người là ở đời Hán, tấm bồ đoàn phía dưới mông và cái bình lớn họa tranh bên cạnh án là triều Tấn đấy, nói không chừng bồ đoàn đã được Kê Khang ngồi qua, cái bình kia đã từng là đồ uống rượu của Lưu Linh.

Bất kể đồ vật lớn nhỏ trong phòng, mỗi một món đều là độc nhất vô nhị, bảo vật vô giá…

Quyển nhĩ thanh ngọc của đời Hán được đặt trên bàn nhỏ, một cây đàn cổ được đặt ngay đó, một thước hai thước ba thước, “mặt giữa một mét một thước hai tấc, cầm diện lược kiến bàn bác, có thể thấy được ba tầng nước sơn, tầng thấp nhất làm bằng sừng hươu bụi thai, tầng trung là nước sơn cứng màu đen, tầng ngoài là nước sơn mầu rất mỏng, tiểu “Bụng rắn đoạn”, tử ngọc huy, ngạch khảm quân sứ, long trì hình chữ nhật và phượng chiểu. Gáy lưng cầm có khắc chữ triện “Lục khỉ”, dưới khắc bốn chữ “Tư mã Trường Khanh”.

Hôm nay là đại thọ tám mươi tám tuổi của Lý Mộ Bạch. Lý Mộ Bạch chắp hai tay sau lưng, giả vờ đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng trộm liếc mắt nhìn Ninh Kha đang ngồi ngay ngắn trước án mà tự đắc. Ninh Kha một thân áo trắng như tuyết, sáng như mây và trăng sáng ngày rằm, lại như hoa sen nổi trên mặt nước.

Ánh mắt của nàng đang tập trung trên đàn, từ cầm lưng long trì, gỗ bên trong của cầm phượng chiểu làm bằng gỗ đã biến chất, hiện lên sắc hoàng kim mềm mại, dây đàn còn lưu lại một số dấu tay của người không cùng thời đại, phần đuôi nạp âm của phượng chiểu có chỗ lõm rất rõ, thai chất tinh xảo, nước sơn màu thuần khiết, hoả khí tận thốn.

Một luồng ánh mặt trời chiếu vào cây cầm, có thể thấy được trong nước sơn loé lên sương và ánh kim, ngân, đồng và bột phấn của sừng huơu. Ninh Kha hơi hơi nhắm hai mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng đẩy dây đàn, trông cây đàn rất yên bình, dịu dàng và đôn hậu. Ninh Kha thở một hơi thật dài, mở hai mắt ra vui vẻ nói:

- Đúng là Lục Khỉ của Tư Mã Tương Như.

- Ha ha!

Lý Mộ Bạch đắc ý cười, lập tức liền kiềm chế tươi cười, ra vẻ âm trầm nói:

- Nếu là đồ dỏm làm sao giấu được đôi mắt này của lão phu. Ha ha, cả đời lão phu vui nhất khi có được cầm này và cành trúc tiêu của Tần Tương Hàn Phi.

Ninh Kha thản nhiên nói:

- Cầm và tiêu trong nhạc cụ đều là dật sĩ quân tử của di thế độc lập, các nhạc khí khác dùng để thưởng thức âm thanh, còn tiêu và cầm nghe chính là vận. Hoài cổ ưu tư, là món đồ gửi gắm tốt nhất!

- Tri kỷ ơi là tri kỷ!

Lý Mộ Bạch hưng phấn không thôi:

- Đây mới là tri kỷ của lão phu, không giống như con cháu vụng về của lão phu, một đám rung đùi đắc ý vuốt mông ngựa, chưa một ai có thể nói ra bản chất của cầm!

Ninh Kha nhìn cái mặt quỷ giả của ông ta, nghịch ngợm nói:

- Đã là tri kỷ, không bằng cho Kha Nhi mượn cầm này thưởng thức vài ngày, như thế nào?

- Không được không được!

Lý Mộ Bạch biến sắc, vội phủi phủi tay nói:

- Nếu cho con mượn thử cầm thì giống như Lưu Bị mượn Kinh Châu, lão phu còn muốn nhìn lại nó e rằng có vẻ khó đây! Ha ha, lão phu có nói qua ngắm cảnh một năm, sang năm sẽ làm lễ mừng thọ tặng con, cô bé như con, có chút thời gian cũng đợi không được sao.

Vừa dứt đời, Lâm Tử Hùng đứng ngoài cửa kêu:

- Lão Thái Công.

Lý Mộ Bạch nói:

- Mời vào!

Đợi Lâm Tử Hùng mở xong cánh cửa bước vào, Lý Mộ Bạch mới nói:

- Như thế nào đã tới giờ rồi sao?

Lâm Tử Hùng nói:

- Thời gian chưa tới, chỉ có điều mới vừa rồi lão quản gia phái người tới hỏi chút việc chính là lão thái công có mời khách quý Hình Bộ Dương lang trung không.

Lý Mộ Bạch nói:

- Lão quản gia này già nên hồ đồ thật rồi, khách quý của lão phu đều có thiệp mời, nếu những tấm thiệp mời đó do lão phu mời thì còn cố ý kêu người ta tới hỏi sao.

Ninh Kha đang cúi đầu đùa nghịch “Lục khỉ”, bộ dạng có vẻ rất yêu thích không muốn buông tay, chợt nghe tên Dương Phàm không kìm nổi ngẩng đầu lên.

Mặt của Lâm Tử Hùng tràn đầy vẻ cổ quái nói:

- Vâng! Chỉ là do thọ lễ mà Dương lang trung cầm đến thật sự hơi keo kiệt, cho nên lão quản gia nghi ngờ hắn là một tên lưu manh vô tình có thiệp mời đến ăn uống no say miễn phí.

Lý Mộ Bạch giật mình ngạc nhiên nói:

- Dương Phàm tặng thọ lễ gì cho lão phu?

Lâm Tử Cường cười gượng hai tiếng nói:

- Một đôi thọ nến, một hộp bánh ngọt.

Đầu tiên Lý Mộ Bạch ngạc nhiên sau đó lập tức ngửa lên trời cười to:

- Ha ha ha! Hậu sinh này đúng là thú vị, lão phu từ khi tròn một tuổi cho đến nay, đã qua tám mươi tám cái sinh nhật, đây là lần đầu tiên nhận được thọ lễ là đôi thọ nến và bánh ngọt, ha ha ha…

Lâm Tử Hùng cười khan nói:

- Lão quản gia nghi ngờ hắn là tên lừa đảo nên đã cho người theo dõi hắn.

Tính trẻ con của Lý Mộ Bạch nổi lên, nói với Ninh Kha:

- Nha đầu, có muốn đi xem một cái tên lưu manh đến quý phủ lừa ăn lừa uống không?

Ninh Kha che miệng cười nói:

- Hôm nay lão thái công là thọ tinh rồi, lần này ra ngoài cũng không mặc thọ bào, còn không làm cho mọi người trong nhà kinh sợ sao.

Lý Mộ Bạch khoát tay nói:

- Ai! Dương Phàm là vãn bối, đương nhiên sẽ đứng đợi ở giữa phòng hoặc là đại sảnh, nhưng ông quản gia kia ở bên trong, bên ngoài có bao nhiêu khách biết được lão phu? Kêu Tử Hùng dẫn đường, tránh người trong phủ hô to gọi nhỏ là được.

Lý thái công nói như thế Ninh Kha cũng có hứng thú, tràn đầy thích thú nói;

- Cũng được! Vậy Kha nhi sẽ theo lão thái công đi coi trộm một chút tên tiểu lưu manh hết ăn lại uống kia!

Chương 592: Vô cớ sinh sự.

Lão thái gia Lũng Tây Lý thị muốn làm thọ yến, người lui tới không phải là quan lớn quyền quý thì là thanh lưu sĩ gia, trong bụng của người nào cũng không có thiếu mỡ, đương nhiên không thể triển khai tiệc như người thông thường, cung cấp thịt các cho người ta ăn uống.

Người đến dự tiệc mục đích chính là đây, ngoại trừ muốn thể hiện thiện ý với Lý gia, những người đến dự tiệc chủ yếu là muốn nhân cơ hội lần này để kết thêm một số bạn bè trong giới thượng lưu, quen biết thêm được một người đó là một mạng lưới quan hệ, đây chính là điều tiền vàng không thể mua đấy.

Bởi vậy toàn bộ tiền sảnh và phòng giữa bao gồm hai bên sân nhỏ đều không có bày các bàn tiệc rượu, chỉ có điều ở nơi không có gì đáng ngại đặt lên vài mẫu giấy, mặt trên để vài ly rượu, dưa và trái cây, sữa đã qua pha chế và một chút hạt điều, nếu thật sự có người đang đói khát thì có thể lấy dùng ngay tại chỗ để lấp đầy bao tử.

Bởi vậy bước chậm từ trong phòng ra ngoài phòng, dưới tàng cây bụi hoa, nơi có thể thấy được những người tụm năm tụm ba ngồi trên ghế, nói cười vui vẻ ôn hoà nhã nhặn với nhau, không khí tao nhã, vô cùng lịch sự.

Dương Phàm đi vòng vo nửa ngày trong đám người, không ít người đã đi qua đi lại quanh người hắn, đều là các quý công tử muốn tìm người quen bắt chuyện, hoặc là bất mãn với thân phận địa vị hiện nay của mình, muốn cùng các con cháu quý tộc để có thể leo lên chức quan viên hay cao hơn nữa.

Vì những mục đích khác nhau thì Dương Phàm có biểu hiện rất khác với những người này, những người này có mắt không vòng, một khi tìm được mục tiêu hoặc là mỉm cười nghênh đón nói chuyện phiếm, hoặc là chỉnh chu lại quần áo trên người rồi chào, tự giới thiệu. Chỉ có Dương Phàm ai cũng không biết, hắn không cố tình đến giao kết với ai, cho nên đã rất thong dong hết nhìn đông lại nhìn tây.

Biểu hiện như vậy đã bị tiểu quản sự trong Lý phủ âm thầm theo dõi, đương nhiên cảm thấy được ánh mắt của lão quản gia không tầm thường, tiểu tử này quả rất khả nghi. Chẳng qua cho đến bây giờ, chưa từng thấy hắn mượn gió bẻ măng vờ đến làm quen với một vị quý công tử nào, cũng không thấy hắn lừa được các thế gia công tử tiến tới gần. Nhưng thật ra dưa, trái cây, điểm tâm, thịt nguội và một số thực phẩm bị hắn từng ngụm to ăn hết không ít…

Dương Phàm đi vòng vo một hồi bèn ngừng lại phía mảnh vườn bên trái. Ở đây có một vườn hoa lớn, các bông hoa đua nhau nở, hương thơm xông lên tận mũi, các vị khách ở đây tương đối ít cho nên có vẻ rất u tĩnh.

Trong bụi hoa có một cái hành lang dài, chữ nhân ở đỉnh núi bị ngói nhà che phủ, từng cây xà nhà đều có vẽ rừng Tu Trúc, chim hoa tôm cá, sơn thuỷ vân hà rất là rực rỡ. Hai đầu hành lang dài và ở giữa xây dựng bốn cái đình mái hiên bát giác, đa số đều được người ngồi nói chuyện vui vẻ bàn luận viễn vông.

Trên ghế dài rào chắn của các toà đình gần đây đều được đặt rất nhiều rượu, nước và thực phẩm. Dương Phàm thuận tay lấy một ly “Tam Lặc Tương”, đến bên cạnh dựa vào một cây cột hoa văn trong đình và ngồi xuống, vừa bắt chéo đôi chân vừa nhếch rượu thản nhiên với mọi việc xung quanh.

Gửi thân cho bụi hoa hành lang dài đa số là một số con cháu quý tộc, những người này có lạ có quen, có khi còn là lão bằng hữu. Có người mới quen hơn nữa trong đó còn có cả con gái.

Bởi vì hôm nay đến Lý phủ chúc thọ đều là sĩ tộc Sơn Đông, còn có những nhà quyền quý bản địa ở Trường An. Quan Lũng thế phiệt rất nhiều nên chuyện nữ quyến xuất đầu lộ diện là chuyện thường.

Nếu có người dẫn theo nữ quyến đến. Nữ quyến này và chủ nhà nữ quyến lại không quen, như vậy có thể sắp xếp cho nữ quyến nữ này ở hậu trạch, nơi có thể tuỳ thích đi dạo quanh vườn, có thể bắt chuyện với người khác một cách tự nhiên, đây cũng không phải là hành vi thất lễ gì.

Bởi vì có bằng hữu mới quen, hơn nữa còn là phụ nữ. Các quý công tử đều cố gắng rèn luyện và thể hiện phong độ của mình trước mặt các con cháu quý tộc, kể từ đó đương nhiên chỉ có thể nói chuyện nhã nhặn. Bên trong phong nhã gồm có cầm kỳ thư hoạ, thi từ ca phong phú, rất thích hợp cho việc đàm luận thi từ rồi.

Dương Phàm vừa uống rượu vừa nghe các quý công tử bên cạnh tiểu đình nói chuyện o o giống như một đám ruồi bọ vậy, không bệnh cũng phải rên, rất là nhàm chán.

Hôm nay hắn tới chỉ bởi vì Lý gia mời, nếu không hắn dự định sẽ không chủ động đến đây. Nhất là sau khi đã nói chuyện với Độc Cô Vũ, trong lòng hắn đã có một ý định mới về việc hợp tác với Thế gia, càng không vội chủ động tiếp xúc với Thế gia.

Tuy nhiên hắn biết, nếu Lý gia có thể nhớ rõ tiểu nhân vật như hắn, còn cố ý mời hắn thì chắc chắn sẽ có dụng ý, tuyệt đối sẽ không đối đãi với hắn như một người bình thường.

Dương Phàm nhấp miệng uống một ngụm rượu, âm thầm suy nghĩ:

- Lý lão thái công có chuyện gì muốn nói với ta sao? Không đúng, nếu là như vậy thì đâu cần đợi đến hôm nay, hôm nay là ngày sinh nhật của ông ta, ông ta nào có rảnh rỗi nói chuyện với ta. Hay là muốn nhân bữa tiệc hôm nay dẫn ta đi gặp người nào, hoặc là giới thiệu ta với ai…

Người có thể tới Lý gia nhất định phải có địa vị và quyền thế, mạng lưới quan hệ cũng rộng, không thể không có một người bạn, cho nên ít khi có ai đó ngồi chơi. Một người trong số mười mấy người đang nói chuyện phiếm trong đình quay đầu lại, thấy Dương Phàm đang ngồi một mình không khỏi có chút tò mò.

Con cháu Thế gia rất ít người khi ăn mặc mang nhiều châu báu giống như những người nhà giàu, từ quần áo của Dương Phàm không thể biết được lai lịch của Dương Phàm. Nhưng cảm thấy người này thản nhiên uống rượu, khí độ bất phàm nên đứng dậy bước tới.

Người này họ Vương, gọi là Vương Tư Viễn, xuất thân Vương thị Thái Nguyên. Bên trong Thất tông Ngũ tính, từ thời Đường cho tới nay Thái Nguyên Vương thị xuống dốc lợi hại, đương nhiên việc xuống dốc này chỉ là đối với mấy đại thế gia mà thôi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, trong mắt những người khác thì Vương thị Thái Nguyên vẫn như trước là người cao không thể với tới được.

Nhưng mà vì thế con cháu Vương gia càng thêm khiêm tốn, hơn nữa thái độ bớt ngạo mạn, cố gắng kết giao nhiều chút với nhà quyền quý để củng cố địa vị Vương gia. Gã thấy có người ngồi một mình, thần thái thản nhiên, trong đám người Thế gia không câu nệ thần thái, nghĩ rằng đây là con cháu một vị Thế gia đại tộc, nên muốn kết giao một phen.

Vương Tư Viễn đến bên cạnh Dương Phàm, mỉm cười chắp tay nói:

- Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của vị huynh đài này?

Dương Phàm đang suy tư về vấn đề này, âm thầm phân tích dụng ý của Lý Mộ Bạch, chợt thấy có người nho nhã lễ độ đến bắt chuyện, vội đứng dậy đáp lễ nói:

- Tại hạ họ Dương, tên là Phàm, không biết huynh đài là…

Vương tư Viễn vừa nghe họ Dương thì bỗng giật mình:

- Chẳng lẽ là Dương thị Hoằng Nông?

Nhưng mà Dương Phàm vẫn chưa nói xuất thân của hắn, theo lý mà nói gia đình nào có quận vọng đều đã tự giới thiệu, đây cũng không phải là tính thích khoe của con cháu quý tộc, mà bởi vì đây là niềm tự hào và tôn trọng đối với gia tộc mình. Dương Phàm chỉ nói tên họ, chưa báo quận vọng, Vương Tư Viễn thấy kì quái nên đã suy nghĩ một chút tên Dương Phàm, rồi đột nhiên nhớ tới đã từng nghe qua tên người này, không khỏi thất thanh kêu lên:

- A! Có phải là… Hình Bộ Dương lang trung?

Dương Phàm có chút không ngờ, không ngờ người này lại nghe qua tên mình, vội nói:

- Đúng vậy!

- A.. A, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!

Vương Tư Viễn vốn nghĩ rằng Dương Phàm là một con cháu Thế gia, lại không nghĩ rằng Dương Phàm lại đắc tội với Lư Thị Phạm Dương , thất vọng trong lòng, nghĩ một đằng nói một nẻo vài câu khách khí, liền chắp tay cáo từ, thể hiện phong độ đương nhiên là không thể chê, tuy nhiên Dương Phàm đã nhìn ra vẻ mặt xấu hổ của người này, giống như đã nhìn lầm người không khỏi âm thầm buồn cười.

Vương Tư Viễn trở về đình lặng lẽ nói ra thân phận của Dương Phàm, mọi người trong đình đều hướng Dương Phàm đánh giá. Toàn bộ gia tộc Lư thị lui về Phạm Dương, loại chuyện lớn bậc này, bọn họ là Thế gia này đó sao có thể không biết. Tuy rằng lần xung đột kia giữa Lư Khách Chi và Dương Phàm có vẻ bí mật, hơn nữa có người cố ý che lấp, nhưng vẫn chầm chậm được truyền ra, một số con cháu Thế gia nhà cao cửa rộng đều đã biết chuyện này, hơn nữa không phải bên ngoài đã truyền cái gì tranh giành tình nhân, bọn họ biết được chính là chân tướng sự tình.

Do Lư thị rời khỏi, các đại Thế gia càng được nhiều ưu đãi, trong đáy lòng không dễ gạt bỏ Dương Phàm, hơn nữa đối với “tổn thất nho nhỏ” mà Lưu gia nhận được, bọn họ còn có ý niệm vui sướng trong đầu khi người khác gặp nạn, nhưng chuyện đó không bao gồm các hậu sinh vãn bối không quản lý việc nhà, không biết củi gạo đắt tiền. Họ cùng Lư Khách Chi đều là Thế gia tử, đương nhiên sẽ có một loại cảm giác cùng chung mối thù.

Dương Phàm là con cháu thứ tộc hàn môn, không ngờ lại có thể làm cho con trai Lư thị Phạm Dương “đầu tóc dính đầy bụi”, ngay cả Lư lão thái công cũng phải thề trước hắn, bị ép trở về Phạm Dương, việc này làm con cháu của sĩ tộc Sơn Đông cũng cảm thấy Lư gia đã đánh mất mặt mũi, nên ánh mắt nhìn Dương Phàm càng không chút thiện cảm.

Lúc đến Dương Phàm cũng có nghĩ đến Lý gia sẽ có thịt cá để chiêu đãi tiệc rượu, cho nên để bụng đói mới tới, kết quả toàn bộ mọi chuyện đều không phải vậy. Lúc còn trẻ hắn khoẻ mạnh cường tráng, lại là người tập võ, lượng cơm ăn vốn rất nhiều, một vài thứ vụn vụn vặt vặt như thế căn bản là không no bụng.

Hiện giờ thấy trên ghế dài bày biện rất nhiều đồ ăn, có một chỗ còn được bày giống như biệt thự Lâm Viên phong cảnh sơn thuỷ, hình thức rất thu hút người, các loại thức ăn phía trên cũng rất hợp với khẩu vị của mình, các nhóm Thế gia công tử đúng là ba hoa khoác lác đấy, căn bản không ai lấy dùng, nên đã không khách khí bỏ qua, vậy là hắn ung dung bắt đầu ăn, vừa ăn đồ vừa tiếp tục suy nghĩ vấn đề.

Mấy Thế tử gia thấy phong thái như vậy của Dương Phàm, thần sắc càng thêm khinh miệt, cúi đầu thì thầm một phen, vài người liền đứng lên đi tới chỗ của Dương Phàm.

- Xin mời Dương lang trung!

Mấy người mặt mày hớn hở đi về phía Dương Phàm chào hỏi, ý nghĩ của Dương Phàm lại bị cắt đứt lần nữa, có chút không vui bèn nhíu mày. Mấy người làm như không thấy, nhao nhao tự giới thiệu, một thiếu niên trẻ tuồi nói:

- Vương Tư Nguyên Thái Nguyên!

Dương Phàm cố gắng nuốt xuống một miếng thịt hun khói cực ngon, nhướn mày liếc nhìn người này một cái, thầm nghĩ:

- Người này chắc là huynh đệ của Vương Tư Viễn.

Một người trẻ tuổi có cái đầu lớn, thật thà cường tráng chắp tay nói:

- Trịnh Vũ Huỳnh Dương!

Lại có bốn huynh đệ có độ tuổi khoảng từ ba mươi đến mười lăm sáu tuổi, ngọc thụ lâm phong, dung nhan tuấn mỹ chắp tay nói:

- Thôi Thực, Thôi Lỵ, Thôi Dịch, Thôi Địch - Bác Lăng!

Mọi người cùng tới, khí thế kia rõ ràng là không có ý tốt, tuy rằng họ mỉm cười một cách êm dịu không chê vào đâu được, nhưng cuối cùng cũng là một đám người trẻ tuổi, lòng dạ không sâu, mặc dù ý đối địch kia giấu được sâu, nhưng với sự từng trải thì Dương Phàm lập tức cảm nhận được.

Dương Phàm đã biết những người này không có ý tốt, ngay cả đứng lên chào cũng miễn đi. Hắn lười biếng đến nỗi buông cái bàn “Lâm Viên” đã bị hắn ăn gần hết, thản nhiên nói:

- Sao đây?

Người tự xưng là Thôi Thực cười nói:

- Hôm nay ta cùng ngươi đến thọ yến của Lý thái công cũng được coi là duyên phận. Ta thấy Dương huynh cô đơn uống một mình, chắc là rất buồn bã. Bởi vì vui một mình không bằng vui chung, nếu không ngại chúng ta hãy lấy nhất tình, nhất cảnh, nhất vật trong Lâm Viên Lý phủ này hoặc là cảnh thọ yến để làm đề tài ngâm thơ đối đáp, như thế nào?

Lúc đầu Dương Phàm hơi sửng sốt, lập tức nhướn mày thản nhiên cười nói:

- Đám “Thiên chi kiêu tử” các ngươi không cảm thấy nhàm chán hay sao?

Chương 593: Con cháu thế gia.

Thôi Thực ngạc nhiên nói:

- Ngâm thơ làm phú là việc phong nhã, sao có thể nói là nhàm chán?

Dương Phàm thản nhiên cười, nói toẹt dụng tâm của bọn họ:

- Lấy việc phong nhã để làm việc thiếu phong nhã, khoe khoang chút tài thi văn, thể hiện bản lĩnh của các người, không phải sao? Khoe khoang bản lĩnh thì cũng không sao, tuy nhiên, đám người các ngwoi từ nhỏ đã được học hành, biết trước được Dương Phàm ta tuyệt đối không thể so sánh trình độ thâm sâu, bèn muốn dùng cách này để phá hư thể diện của ta, giúp Lư Khách Chi xả giận. Phương pháp này không nhàm chán sao?

Một phen đối đáp bên này nhất thời khiến cho những người ngồi chơi nói chuyện trong tiểu đình chú ý. Vì cái gọi là người tụ theo bầy, vật họp theo loài, ngồi bên kia đình là vài con cháu thế gia vọng tộc hào môn đại phú tập đoàn Quan Lũng, có điều trong đó không có Độc Cô Vũ. Độc Cô Vũ tuy còn trẻ tuổi, cũng là kẻ đứng đầu, bởi vậy ở đằng sau tòa nhà này cùng với những lão gia hỏa kia.

Các con cháu thế gia Quan Lũng này cũng không xa lạ gì con cháu sĩ tộc Sơn Đông, nhưng bọn họ cũng không nhận ra Dương Phàm. Vừa thấy cảnh tất cả con cháu sĩ tộc Sơn Đông đều vây quanh một người trẻ tuổi mình không quen biết, nhất thời lòng hiếu kỳ dâng lên, không biết người này là thần thánh phương nào mà sĩ tộc Sơn Đông chủ động nịnh bợ hắn vẫn cao ngạo ngồi yên không thèm đứng dậy, vì thế đều đi tới.

Những người này vây quanh, các con cháu quý tộc ngồi rải rác cũng tò mò tới.

Vi thị Kinh Triệu, Bùi thị Hà Đông, Liễu thị Hà Đông, Tiết thị Hà Đông, Dương thị Hoằng Nông, Đỗ thị Kinh Triệu, còn có Tiêu thị Lan Lăng vốn là một trong Tứ Đại Kiều Tính của Nam triều Đông Tấn, nay đã gia nhập vào tập đoàn Quan Lũng và trở thành một thành viên quan trọng trong đó…

Nhất thời, con cháu thế gia hai đại tập đoàn Sơn Đông, Quan Lũng đều tập trung ở đây.

Thôi Thực bị Dương Phàm một câu vạch trần dụng tâm, sắc mặt hơi xấu hổ, miễn cưỡng che giấu, cười nói:

- Dương Lang trung nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn cùng túc hạ ngâm thơ đối đáp vài câu, tán gẫu giải sầu, còn về phần Lư Khách Chi thì… ha ha, Lư gia là Lư gia, chúng ta là chúng ta, sao lại can thiệp vào thay người ta?

Dương Phàm cười xì một tiếng, tiếp lời Thôi Thực:

- Dương mỗ đang rất có hứng uống rượu, không cần cái trò chơi thi từ nhàm chán này trợ hứng, nếu thực túc hạ muốn thi thơ đối đáp, nơi này còn rất nhiều người tao nhã, cũng không cần nhất thiết phải chơi cùng Dương mỗ.

Trịnh Vũ không hài lòng, nói:

- Thi từ ca phú, sao lại nói là nhàm chán?

Hơn mười con cháu thế gia vây quanh hắn, Dương Phàm vẫn ngồi trơ ra đó, hoàn toàn không có ý đứng dậy, chỉ mỉm cười lắc đầu:

- - Thương Hiệt nghĩ ra chữ vốn chỉ để ghi chép lại. Hậu nhân diễn hóa, sáng tạo ra thi từ để gửi gắm tình cảm trong lòng, văn tự hữu hạn, sao có thể tận tả tạo hóa thiên địa? Tình này cảnh này đắc ý vô cùng, chữ nghĩa văn tự đã chỉ là tiểu thừa (thấp kém), còn không nhàm chán sao?

Các con cháu thế gia đó xưa nay rảnh rỗi chỉ chuyên môn nghiên cứu thi từ, tự phụ với trình độ của mình, Dương Phàm khó có thể địch nổi. Lúc này thấy hắn khéo léo chối từ, càng thêm chắc chắn hắn đang sợ hãi, Thôi Thực cười nói:

- - Lời ấy của Dương huynh sai rồi. Thi từ phong nhã, vịnh vật đưa tình, sao có thể nói là thấp kém? Thôi mỗ từng làm một mài thơ vịnh hoa mẫu đơn:

“Khuynh quốc tư dung biệt

Đa khai phú quý gia

Lâm hiên nhất thưởng hậu

Khinh bạc vạn thiên hoa”.

Dương huynh nghĩ xem, dùng bài thơ này để vịnh hoa mẫu đơn, không phải càng tôn nhau lên, càng thêm tình thú vị sao?

(Dung mạo khuynh quốc khuynh thành

Gặp nhiều trong nhà phú quý

Thấy một nhành sau hiên

Khinh bạc hàng ngàn vạn hoa!)

Dương Phàm lắc đầu, ung dung nói:

- - Hoa mẫu đơn màu sắc diễm lệ, phẩm chủng phong phú. Có loại như Hà Liên, có loại như Phượng Đan, có đóa cao ngất khí khái như vương miện, có loài ngoài trắng trong đỏ như ánh bình minh trong tuyết, bực mỹ lệ này một lời khó nói hết. Bài thơ này của Thôi huynh, Dương mỗ chỉ thấy đắt tiền, ngoài ra cái gì cũng không tưởng được. Nếu nói là quý khí, haha, ai chẳng biết mẫu đơn phú quý. Làm chuyện thừa!

Thôi Thực cực kỳ đắc ý với bài thơ này, lai bị Dương Phàm bỡn cợt không đáng một đồng, không khỏi biến sắc.

Vương Tư Viễn không kìm nổi nhẫn nại, bước lên nói:

- Dương huynh đại tài, vậy nghe thêm bài thơ “Vịnh cây lựu” của Vương mỗ xem thế nào?

Dứt lời, không đợi Dương Phàm đáp đã đọc:

- Thiền khiếu thu vân hòe diệp tề

Thạch lưu hương lão đình chi đê

Lưu hà sắc nhiểm tử anh túc

Hoàng chá chỉ bao hồng hồ tê

Ngọc khắc băng hồ hàm lộ thấp

Ban ban tự đới tương nga khấp

Tiêu nương sơ giá thị cam toan

Tước phá thủy tinh thiên vạn lạp

Tuy bọn họ có tài làm thơ, nhưng cũng rất khó có được bản lĩnh bảy bước thành thơ như Tào Tử Kiến, những bài thơ đó đều là làm từ trước, cân nhắc từng câu từng chữ, sửa đi sửa lại nhiều lần, coi như tác phẩm xuất sắc nhất.

Dương Phàm vẫn lắc đầu:

- Không hay! Mất công đi phẩm bài thơ vớ vẩn này, không bằng ta tự mình đi nhìn hoa lựu kia, tự mình nếm hạt lựu đó, chua chua ngọt ngọt, rất ngon!

Vương Tư Viễn đen mặt, phất tay áo:

- Thật là một kẻ tục nhân!

Đằng sau đám người, Lý Mộ Bạch và Ninh Kha cô nương đã đi tới, vừa lúc cũng đứng đó nghe, thấy Dương Phàm nói vậy, Ninh Kha buồn cười, lặng lẽ che miệng, Lý Mộ Bạch vuốt vuốt chòm râu nhìn Dương Phàm, lơ đãng nhíu nhíu mày.

Trịnh Vũ Huỳnh Dương mặt mày nghiêm túc, tính tình cũng nghiêm túc nhất, y không có ý bài xích Dương Phàm, nhưng thấy hắn coi thường không thèm quan tâm đến thi từ chi đạo cũng có chút không phục, tiến lên trước:

- Trịnh mỗ có một bài thơ “Vịnh trúc”, nhờ Dương huynh đánh giá!

“Nùng lục sơ hành nhiễu tương thủy

Xuân phong trừu xuất giao long vĩ

Sắc bão sương hoa phấn đại quang

Chi xanh thục cẩm hồng hà khởi

Giao kiết xao y vô tục thanh

Mãn lâm phong duệ đao thương hoành

Ân ngân khổ vũ tẩy bất lạc

Do đới tương nga lệ huyết tinh

Ảnh xuyên lâm hạ nghi tàn tuyết

Ngã kim tàm quý tử du tâm

Giải ái thử quân danh bất diệt”

- Thơ hay! Thơ hay!

- Ngôn từ mỹ lệ, chí hướng cao thượng!

- Ý cảnh.. ý cảnh khiến cho người ta mê mẩn!

Dương Phàm còn chưa nói, người bên cạnh đã liên tiếp phụ xướng, xem ra những người này cũng sợ Dương Phàm tiếp tục cố tình chê bai, bèn trước tiên tạo thanh thế cho Trịnh Vũ đã.

Dương Phàm nhìn Trịnh Vũ, cười ha hả nói:

- Trịnh huynh viết bài thơ này mất bao nhiêu thời gian?

Trịnh Vũ ngẩn ra, cho tới giờ y vẫn chưa gặp ai hỏi điều này. Tuy nhiên, tính tình y thẳng thắn, có hỏi là đáp, hơn nữa không muốn nói dối. Ngẫm nghĩ một lát, bèn thành thật trả lời:

- - Trịnh mỗ làm bài thơ này, trước chỉ dùng không đến nửa canh giờ đã viết ra được bảy câu, sau lại cân nhắc từng lời từng chữ, lại sửa đổi vài chữ trong đó, nhưng mấy câu sau vẫn không có cảm giác. Thẳng đến một ngày say rượu về, dưới ánh trăng độc hành trong rừng trúc, chợt ngộ ra, về nhà liền hành văn liền mạch, viết hoàn bài thơ này. Ừm, trước sau tổng cộng mất mười ngày.

Dương Phàm lắc lắc đàu, thầm tiếc nuối:

- - Túc hạ xuất thân cao môn Trịnh thị, thiên tư hẳn cao hơn tất cả những người khác. Nếu trong mười ngày đó làm việc khác, không biết có thể làm được bao nhiêu việc có ích cho nước cho dân. Ngươi lại không muốn phát triển, lãng phí thời gian trên tiểu đạo, thực khiến cho người ta tiếc hận!

Trịnh Vũ không nghĩ tới hắn lại bày ra thái độ bề trên thế này, vênh vênh váo váo dạy bảo mình, không khỏi trợn mắt há mồm, nhất thời không nói được ra lời.

Thôi Dịch nói:

- - Nói bậy nói bạ! Trong sách có nói, thi dĩ ngôn chí. Thi từ thuần mỹ là gần với nhân tính nhất. Bất học thi, vô dĩ lập. Bất tri lễ, vô sở thố thủ túc (không học thi không biết lấy gì để nói, không học lễ, lấy gì để lập thân). Khổng phu tử nói: Tam thập nhi lập, có nghĩa là thông hiểu thi kinh mới có thể lập thân. Không học thơ thì dùng cái gì để nói?

Dương Phàm khinh thường nói:

- Thối lắm!

Thôi Dịch ngạc nhiên, giận tím mặt:

- - Ngươi…ngươi thân là đại quan triều đình, sao có thể thô lỗ như thế, làm càn như thế?

Dương Phàm đáp:

- - Ngươi nói không học thơ, không có gì để nói. Không phải ta đang nói sao? Ngươi xả một tràng trường thiên đại luận, ta chỉ đáp bằng hai tiếng “Thối lắm!” Là ngươi không thành người, không nói nổi hay ta không thành người, không nói nổi?

Dương Phàm chậm rãi đứng lên:

- - Thi từ có thể nung đúc tình cảm sâu đậm, chắt lọc ngôn ngữ, lại có thể nâng hứng đi chơi, nâng hứng uống rượu, nâng lạc thú. Tác dụng này cũng chỉ là loại thường. Đối với trị quốc kinh bang, đối với thiên hạ vạn dân thực không có lấy một mẩu tác dụng. Nếu có chút chí khắp thiên hạ, có chút tâm cho lê dân, không bằng làm thêm chút chuyện. Đáng tiếc bao nhiêu thời gian tốt đều bị các ngươi lãng phí để ê ê a a rồi.

Hắn khinh thường liếc bọn họ một cái, lại nói:

- - Khi các ngươi đang nâng lên đặt xuống từng từ từng chữ, có biết Dương mỗ đã làm được bao nhiêu đại sự không vì triều đình, vì xã tắc, vì dân chúng thiên hạ? Không nói đến quan viên triều đình, xem các trưởng bối chưởng sự các thế gia, có ai cả ngày phí thời gian mà rên rỉ không?

Dương Phàm ngửa mặt lên trời cười ha hả:

- - Nam nhi đại trượng phu hoặc tung hoành sa trường, hoặc kinh vĩ chính trị. Thi từ vốn chỉ là một con đường nhỏ không quan trọng, chỉ là thú tiêu khiển của đời văn nhân ngoài chính sự thiên hạ, kinh nghĩa lập mệnh, chăm lo vạn dân. Tần Hoàng Hán Vũ ai lấy thi từ lập quốc? Phòng Mưu Đỗ Đoạn ai mượn thi từ kiến công? Thi từ có thì có, không có cũng không sao. Không học thơ, không thành người, không học thơ, không biết nói chuyện? Ha ha, chó má! Còn không có ích bằng một miếng thịt khô, một miếng bánh mỳ!

Dương Phàm cười to muốn đi, Vương Tư Nguyên đỏ mặt cản lại:

- Không được đi. Ngươi…ngươi làm nhục văn hóa. Ngươi..

- Vương Nhị, đây là ngươi sai rồi. Là các ngươi muốn lôi kéo Dương Lang trung bình luận thi từ. Dương Lang trung tự có cách nhìn của mình, cho dù ngôn ngữ hơi thô tục, nhưng ta cũng cảm thấy có chút đạo lý, sao lại thành làm nhục văn hóa được?

Người vừa nói khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, cũng là Liễu Ngôn Chí Liễu thị Hà Đông. Y vẫn tủm tỉm xem tất cả con em thị tộc Sơn Đông làm trò cười, lúc này thấy Vương Tư Nguyên kéo lấy Dương Phàm không tha, bèn nói đỡ cho hắn.

Muội muội Liễu Y Y của y đứng bên cạnh cười nói:

- Đúng vậy, ta cũng hiểu được. Đại trượng phu hoặc lập công sa trường hoặc bang phù quốc chính, thi từ chỉ là một thứ nhã nhặn, chứ chẳng phải thứ gì quan trọng, khoe khoang quá mức, thậm chí dồn hơn nửa tinh lực vào nó như thế là bỏ lớn giữ nhỏ rồi.

- Đúng thế đúng thế, lời Dương Lang trung nói thật đúng. Liễu huynh và Y Y cô nương nói thật có lý!

Đám con cháu thế gia thuộc tập đoàn Quan Lũng Vi thị Kinh Triệu, Bùi thị Hà Đông, Liễu thị Hà Đông, Tiết thị Hà Đông, Dương thị Hoằng Nông, Đỗ thị Kinh Triệu, Tiêu thị Lan Lăng đều đánh trống hò reo ủng hộ Dương Phàm.

Với Vương, Thôi, Lư, Lý, Trịnh đại biểu sĩ tộc Sơn Đông cùng với Trâu, Lỗ, Tề Vệ chi giao, chịu sự giáo hóa của Thái Công Đường thúc, cũng có phong thái Chu Lỗ, tôn trọng Nho học, luôn luôn tự cho mình là thanh lưu, về văn hóa giáo dục đương nhiên là xuất sắc nhất.

Mà thế gia đại tộc thuộc tập đoàn Quan Lũng ở nơi hiểm yếu, từ những năm cuối Tây Tấn cho mãi đến tận Đường sơ, chiến tranh loạn lạc, quần hùng cát cứ. Trong hoàn cảnh đó, các thế gia vì sinh tồn, Nho học không được coi trọng, độc tôn võ công.

Hơn nữa, từ Bắc Ngụy đến Đường sơ, rất đông người tộc Hồ gia nhập, kể cả cả Hoàng thất Lý Đường và một phần thế gia trong tập đoàn Quan Lũng cũng có huyết thống người Hồ. Cho nên tuy các thế gia đệ tử tập đoàn Quan Lũng từ nhỏ cũng đọc sách, trình độ thi từ cũng không nông, nhưng xét mặt bằng chung thì vẫn kếm hơn sĩ tộc Sơn Đông.

Thi từ không phải bản lĩnh sở trường của bọn họ, hơn nữa, họ lại tôn sùng vũ lực, đối với thi từ cũng có cách nhìn giống như Dương Phàm, hoàn toàn trái ngược với sĩ tộc Sơn Đông. Lúc này, không đứng cạnh Dương Phàm chế giễu bọn thế gia đệ tử Sơn Đông mới lạ.

Những người này vừa tham chiến, ở đây đã trở thành trận khẩu chiến giữa con cháu quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Sơn Đông, hai bên vung tay múa chân, lý luận tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, không khác nào đàn bà chanh chua chửi đổng. Một bên mắng “Điền xá nô, cùng thố đại” một bên chửi “Thụ tử, phi nhân tai”. Chiến tranh vệ “đạo”, cái gọi là nhã nhặn nho nhã đã sớm bị ném tuốt lên chín tầng mây.

Chương 594: Không rảnh nghịch bùn với ngươi

Hiện tại, Vương thị Thái Nguyên vẫn còn chưa rực rỡ, là thời điểm tích tụ thực lực, bởi vậy con cháu Vương gia không muốn đối nghịch với quý tộc Quan Lũng, nhưng hiện tại, con cháu hai đại tập đoàn quý tộc đang tranh cãi kịch liệt, trận lũy rõ ràng. Nếu bọn họ không thể hiện lập trường của mình, không nói đến khó xây dựng tình cảm với thế gia Quan Lũng, trước mắt đã bị gạt khỏi tập đoàn sĩ tộc Sơn Đông rồi.

Bởi vậy, con cháu Vương gia như cưỡi lưng hổ, không thể không tỏ chút thái độ nào. Vương Tư Viễn nghĩ một lát, bèn nắm được điểm yếu, có thể làm khó dễ cho Dương Phàm đang nhàn hạ thản nhiên nhìn hai bên lôi chứng cứ ra tranh cãi.

Vương Tư Viễn cả giận nói:

- Dương Phàm, ngươi xảo ngôn lệnh sắc, bất quá cũng chỉ để che giấu mình không biết thi từ mà thôi. Một kẻ thô bỉ như vậy, Vương gia ta căn bản không thèm chú ý tới. Cãi cọ với ngươi cũng ngại làm mất thân phận nhà mình. Các vị nhân huynh, bỏ qua đi. Đâu cần phải vì một kẻ như vậy mà tổn thương hòa khí chứ.

Đột nhiên Dương Phàm có vẻ kinh ngạc hỏi:

- Ta nhớ không lầm, túc hạ là con cháu Vương thị Thái Nguyên đúng không?

Vương Tư Viễn lạnh lùng liếc hắn:

- Thì sao?

Dương Phàm mỉm cười:

- Cũng không có chuyện gì. Nguyên Trung thừa Ngự Sử Đài, nay là Huyện úy huyện Đồng Châu Lai Tuấn Thần là quan đồng liêu với Dương mỗ, cũng có chút quen thuộc. Dương mỗ chợt nhớ tới, Lai Tuấn Thần này là con rể của Vương gia ngươi, đã lâu không nghe ngóng được tin tức gì của y, hiện giờ tình hình Huyện úy thế nào? Vương huynh có thể cho biết chăng?

Vương Tư Viễn vừa nghe, da mặt lập tức tím tái lại, một chữ cũng không thốt được nên lời. Lai Tuấn Thần là ai? Chính là lưu manh nổi danh Kinh thành, là một kẻ thô bỉ không ai không biết. Mà sau khi kẻ này được lên làm quan, quen thói làm xằng làm bậy, tội ác chồng chất, xú danh nổi vương khắp thiên hạ.

Nhưng một người như vậy lại khiến cho Vương thị Thái Nguyên phải khép nép gả nữ nhân cho y. Lại nói, người con gái này của Vương gia chính là cô ruột của Vương Tư Viễn. Vương gia không làm gì được y, nhưng y lại nhờ tay Dương Phàm mà từ một Ngự Sử Trung thừa uy phong ngạo mạn bị đánh dạt tới Đồng Châu, làm Huyện úy một phương.

Bởi vì Lai Tuấn Thần vối là người Trường An, quá khứ của y thế nào, thế gia Trường An không ai không biết. Lại vì y vừa cưới vừa cướp con gái Vương thị Thái Nguyên, nên sĩ tộc Sơn Đông cũng không ai không biết y. Vương Tư Viễn vừa mới nói dứt một câu đầy chính nghĩa, khí phách, Dương Phàm đột nhiên lại hỏi đến Lai Tuấn Thần, không khác gì tát một bạt tai thật to vào giữa mặt huynh đệ Vương thị.

Dương Phàm khác với đám thế gia nuôi trong lồng vàng, bất kể là kiến thức lịch duyệt hay tính tình ý chí của y, xem biểu hiện từ trước tới nay, cũng đều trầm ổn chân thật vô cùng. Nhưng hôm nay hắn lại phóng đãng không kìm chế được, các danh môn nhìn hắn bất giác liên tưởng đến kẻ gây sự ở Phù Dung lầu trước kia, Lý Thái Công rất không hài lòng.

Theo như hiểu biết trước nay của lão, Dương Phàm cũng không phải một kẻ phóng đãng ngang ngạnh như vậy. Biểu hiện của người này, trước sau quả thực giống như hai người. Lý Mộ Bạch nhướn mày, không kìm nổi, hỏi:

- Dương Phàm này cũng rất điên.

Ninh Kha nhìn chúng thế gia con cháu Quan Lũng và Sơn Đông cãi nhau không ngớt, tranh luận kịch liệt, ầm ỹ náo nhiệt quấy thành một đống nát bét, cười khổ thở dài:

- Thái Công không xem ai vào mắt nên mới không thấy đám con cháu của ba nhà Thôi Trịnh Vương mới là điên đó chứ. Còn Nhị Lang, con cảm thấy….hắn rất biết gây họa!

Lý Mộ Bạch nheo mắt liếc Ninh Kha một cái, hừ lạnh. Nha đầu này xưa nay mắt cao hơn đầu, ngoài mẫu thân và huynh trưởng cùng mấy người bạn già này nàng còn hơi lộ ra chút khí thái thiếu nữ, còn lại, phần lớn vẫn điềm tĩnh như một nữ ni tĩnh tu nhiều năm. Tính nàng rất lạnh, muốn kéo nàng hoạt bát lên cũng không nổi, thật khó tin là nàng cũng có vài phần kính trọng Dương Phàm. Không biết Dương Phàm này có gì đặc biệt mà khiến cho nàng ưu ái như thế.

Tuy Lý Mỗ Bạch đã sống tới tám mươi tám tuổi, nhưng trên thế gian này có thật nhiều chuyện lão không thể hiểu rõ. Luận thân thế địa vị, so với Dương Phàm, Ninh Kha đã gặp không biết bao nhiêu người cao hơn hắn vài bậc. Luận tướng mạo khí chất, không cần tìm đâu xa, ngay hành lang trước mắt cũng đã có bốn năm người chẳng kém Dương Phàm. Thôi Thực kia mặt như quan ngọc, mắt như sao sáng, có vẻ còn anh tuấn hơn ba phần. Nhưng cái gọi là ánh mắt, căn bản chẳng có đạo lý nào có thể giảng.

Lý Mỗ Bạch gọi Lâm Tử Hùng, cúi đầu dặn vài câu, bèn quay sang nói với Ninh Kha:

- Nha đầu, nhìn đủ chưa? Chúng ta đi thôi!

- Ồ!

Ninh Kha mỉm cười liếc Dương Phàm một cái, bèn theo Lý Mộ Bạch thong thả rời đi. Người nhà Lý phủ theo sát sau lưng.

- Khụ! Các ngươi ở đây gào thét cái gì?

Mọi người vẫn đang cãi nhau ầm ỹ, đột nhiên bên ngoài vang lên một giọng nói uy nghiêm. Một nam tử độ tuổi trung tuần trong đám đông nhíu mày nhìn sang, khẽ “A” một tiếng, vội vàng tránh ra một bước, chắp tay nói:

- Lâm thúc!

Lâm thúc chính là Lâm Tử Hùng. Luận tuổi y mới quá ba mươi, nhưng một người không kém y bao nhiêu tuổi này lại tôn kính gọi y là Lâm thúc.

Người lên tiếng là con cháu Lý thị. Có điều y không phải con cháu Lý thị ở Lũng tây, mà là Lý thị ở Triệu Quận, tên Lý Thượng Ẩn, khi còn nhỏ vẫn sống tại huyện Vạn Niên ở Trường An. Người này hai mươi tuổi đậu Tiến sĩ, bổ hạ chủ bộ huyện Bì. Lần này, nhân đại thọ Lý lão thái gia, cố ý xin nghỉ phép đến chúc mừng.

Bên cạnh Lý Thượng Ẩn còn có Lý Chinh Hổ, Lý Tự Tài, Lý Tĩnh Vũ, đều là con cháu Lý thị ở Triệu Quận. Còn con cháu lý thị Lũng Tây ở đây không có. Đại thọ lão tổ tông nhà mình, ai nấy đều bận tối tăm mặt mũi, nào có ai rảnh rỗi. Cũng không phải Lý gia không có nô bộc tôi tớ, chỉ là lễ lớ như vậy, đám vãn bối vẫn muốn đích thân làm chút chuyện mới thể hiện sự hiếu kính.

Mấy người kia cũng thi lễ với Lâm Tử Hùng. Mặc dù bên cạnh không ai biết y, nhưng cũng hiểu thân phận người này không bình thường, bèn tránh ra nhường đường cho y. Lâm Tử Hùng nhìn sang đám tử đệ vẫn còn mặt đỏ tai hồng, nặng nề hừ một tiếng:

- Hôm nay là đại thọ lão thái gia Lý gia ta, các ngươi lại ở đây cãi vã không ngớt. Đây chính là cấp bậc lễ nghĩa, lịch thiệp nhã nhặn mà các ngươi nói đến?

Vương Tư Viễn biết người này hẳn là một nhân vật có vị trí lớn ở Lý gia, rất có địa vị, bèn cung kính biện hộ:

- Thưa trưởng bối, không phải vãn bối không biết cấp bậc lễ nghĩa, thực sự là Dương Phàm kia vô lễ. Thi từ đại đạo, vào miệng y nói lại..

Lâm Tử Hùng nhìn y bằng nửa con mắt, khinh thường ngắt lời:

- Thi từ đại đạo vốn là một trò chơi nung đúc tình cảm sâu đậm, tăng thêm nhã hứng. Ngoài ra chẳng có tác dụng cái rắm gì! Lâm mỗ này nửa đời đã làm được rất nhiều đại sự cho lão thái công, không có việc gì là dựa vào chi hồ giả dã mấy thứ thi từ chó má mà làm được!

Nháy mắt khuôn mặt Vương Tư Viễn ửng lên, vừa định lý luận một chút, Lâm Tử Hùng chỉ Dương Phàm nói tiếp:

- Luận tuổi, Dương Lang trung còn nhỏ hơn rất nhiều người trong số các ngươi ở đây, nhưng hiện giờ hắn đã là Hình bộ Lang trung, mệnh quan ngũ phẩm triều đình. Bọn ngươi đều được phong quan ấm bổ, còn sớm hơn hắn, hiện giờ có mấy người được làm quan lớn hơn hắn?

- Chúng ta…

- Tiền đề trên con đường làm quan hắn không bằng người, lại nói đến công lao sự nghiệp! Mấy năm trước, Mặc Xuyết huy động một trăm ngàn tinh binh Đột Quyết tập kích phòng thủ Minh Uy của ta, vẫn là Dương Lang trung bày mưu nghĩ kế, khéo léo tài tình, đầu tiên cứu được năm ngàn chiến sĩ Phi Hồ Khẩu, lại đánh lui một trăm ngàn đại quân Đột Quyết. Khi đó các ngươi đang làm gì? Cho các ngươi lên chiến trường, quạt lông khăn chít ngâm vài câu thơ, có thể lập được công lao sự nghiệp như vậy sao?

- Chúng ta…

- Một ban ác quan Ngự Sử Đài hoành hành Nam cương, kích khởi dân biến, Dương Lang trung trảm ác quan, tức dân oán, minh thưởng phạt, giảng hòa nhiều thế lực, thổ man Man Châu, Diêu Ngoại, Phan Châu kiệt ngạo bất tuân không chịu thuần phụt lại rất vui lòng phục tùng, lúc này mới hành quân lặng lẽ xin hàng với triều đình. Gọi ngươi đi cho ngươi bốc phét một phen, có thể không?

Tất cả loạn thế gia tử đều không nói. Gia chủ các đại thế gia tập trung cả ở Trường An cũng chính là vì việc Nam cương.

Việc ở Nam cương được các đại thế phiệt coi là cơ hội quan trọng để thay đổi thế lực địch ta trong triều, mà cơ hội này là do Dương Phàm tạo ra. Nếu việc này dễ, các đại thế phiệt đã sớm đi làm, còn phải ngồi đó mà chờ tới hôm nay mừng rỡ như nhặt được chí bảo sao? Hạ thấp việc này, không phải thừa nhận các đại thế gia vô năng sao?

Lâm Tử Hùng lạnh lùng nhìn họ một lượt:

- Dương Lang trung đã lập nhiều công lao vì xã tắc, không chỉ có chừng đó. Chẳng qua vì một số việc cơ mật không thể để cho các ngươi biết. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi hay, công lao Dương Lang trung đã lập nên không thua gì Tô Tần Trương Nghi ngang dọc, là công mở mang bờ cõi, là công lao có liên quan tới vận mệnh quốc gia hưng suy!

Cả hành lang lặng ngắt nă tờ. Lâm Tử Hùng hạ giọng, chắp tay với Dương Phàm:

- Đám trẻ con vô tri, mạo phạm Lang trung, xin thứ tội!

Dương Phàm lắc đầu cười:

- Lòng dạ Dương mỗ không hẹp hòi như vậy, nói gì đến đắc tội.

Dương Phàm tới trước mặt Thôi Thực, chắp tay vái chào, Thôi Thực không hiểu ý cũng vội chắp tay đáp lễ. Dương Phàm nói:

- Ngâm thơ làm phú vốn là chuyện nhã nhặn. Nếu các vị có lời mời nhã nhặn, thì ngay từ đầu cũng không có gì không ổn.

Dương Phàm trước ngạo sau cung, Thôi Thực lúng ta lúng túng không biết nên ứng đối thế nào.

Hắn lại cười tiếp:

- Tuy nhiên, mượn việc phong nhã che giấu mục đích xấu xa thì vô cùng đáng ghét. Nếu đã muốn dùng được thủ đoạn với ta, lại theo một phương pháp tiểu nhân một cách văn nhã như thế, thì cũng chẳng khác nào nghịch bùn với một đứa trẻ. Đại nhân có muốn chơi cùng nó, nhưng lại không có hứng thú, vì sao còn phải hồ hởi chơi với nó? Ngươi nói sao?

Ngâm thơ làm phú, tỏng miệng hắn chỉ là tiểu đạo, hơn nữa còn thành trò trẻ con nghịch bùn. Vừa dứt lời, toàn trường ồ lên, chỉ có điều, có một đại gia như Lâm Tử Hùng không hiểu chuyện, cố tình nói ra thân phận hắn, mọi người không dám lỗ mãng.

Lâm Tử Hùng thấy Dương Phàm được lý vẫn không buông tha, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Gã đã vỗ ngực cam đoan với Lý Thái công, nói rằng Dương Phàm này tính tình điềm đạm, chắc chắn, làm việc lão luyện, có phong

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK