Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe dừng lại ở tả dịch môn.

Trước cung cũng không thể cưỡi ngựa ngồi xe, nhưng Hoàng Húc Sưởng vẫn vung roi như mưa, thúc ngựa như bay, thật chưa bao giờ thấy qua, thị vệ trước tả dịch môn đã nắm chặt trường thương, xe ngựa kia tới trước cửa cung ghìm mạnh cương ngựa, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Hoàng Húc Sưởng giương mắt nhìn hướng bức tường trong cung dày sừng sững trước mặt, cuối cùng lại có cảm giác chóng mặt.

Lúc này y mới phát hiện sau lưng quần áo đã ướt cả, ẩm ướt dính ở trên người, đoạn đường này đẫm máu chém giết, đấu trí đấu lực, hắn đều không có cảm thấy khẩn trương, nhưng đoạn đường cuối cùng này, khiến y khẩn trương toát đẫm mồ hôi.

Lý Hiển đã vén rèm xe lên, kinh ngạc nhìn cửa cung đóng chặt trước mặt, từng miếng đồng đinh to bằng miệng chén ăn cơm lớn, dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, ánh mắt của Lý Hiển không kìm nổi đã ươn ướt.

- A? Đây là... Đây là Hoàng lữ soái?

Một vị cấm quân môn quan giữ tả dịch môn nhìn Hoàng Húc Sưởng vẻ mặt kinh ngạc, có chút không dám quen biết.

Hoàng Húc Sưởng nhảy xuống xe, chỉ cảm thấy dưới chân như đi trên mây, y quay đầu lại nhìn, trên quảng trường bằng phẳng của cung thành trống vắng không người, cũng không có xuất hiện bất kỳ cái gì không như ý, nhưng lòng của y còn đang "Thình thịch thình thình" không ngừng.

Hoàng Húc Sưởng nuốt nhổ nước miếng, bước nhanh đi đến trước cửa cung, từ trong dây lưng lấy ra Quy phù của mình, hai tay giao cho tướng phòng giữ kia, trầm giọng nói:

- Mau báo cáo Hoàng đế, Bách Kỵ lữ soái Hoàng Húc Sưởng hồi kinh phục chỉ, hiện dẫn theo một người, vào cung kiến giá, xin Hoàng đế ân chuẩn!

Y có Bách Kỵ Quy phù, là ở Cấm vệ trong cung , bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung, nhưng y muốn dẫn người vào lại không có, mà y hiện tại lại không an tâm đem Lý Hiển giao cho người khác, phải tự mình mới yên tâm, nên đành phải đem Quy phù của mình giao ra.

Tướng phòng giữ kia thấy người tới quả nhiên là Bách Kỵ Hoàng lữ soái, thần sắc ngưng trọng, hóa trang toàn thân, dự đoán được tất có đại sự, không dám kéo dài chậm trể, vội vàng tiếp nhận quy phù, nói một câu

- Mời Hoàng Lữ soái chờ một chút, liền như bay chạy vào cung.

Hoàng Húc Sưởng lúc này mới trở lại đi đến trước xe, bỏ chân đạp xuống, cung kính nói:

- Điện hạ, mời xuống xe, chúng ta... Tới rồi!

Lý Hiển rất kích động cả người phát run, nếu không có có Hoàng Húc Sưởng giúp đỡ, gần như không thể nào xuống xe. Ông được Hoàng Húc Sưởng giúp đỡ run lẩy bẩy xuống xe, đưa mắt chung quanh, ngoại trừ trụ lớn kình thiên cắm thẳng lên trời trước cung trước mình chưa bao từng thấy qua, cả tòa cung thành khi ông năm đó rời khỏi thành Lạc Dương không có gì thay đổi.

Trước khi rời kinh, ông là Hoàng đế, là một người hăng hái, là người rất có tham vọng, ý đồ noi theo phụ tổ, sáng tạo một phen công lao sự nghiệp to lớn của một thiên tử trẻ tuổi, hôm nay trở về, ông lưng còng, mái tóc mai ngân sương, đã hao mòn ý chí, cẩn thận dè dặt của một ông già năm mươi.

Suy nghĩ như thế, lã chã rơi lệ.

Võ Tắc Thiên hôm nay không thượng triều, bà ngồi ở điện Võ Thành, do Uyển Nhi phụng bồi.

Sáng sớm bà đã tới nơi này, trang phục lộng lẫy, bà chờ đứa con bị giam lỏng ở Phòng Châu mười sáu năm đến yết kiến.

- Bệ hạ!

Cung môn quan chạy vội tới điện Võ Thành, ở cửa đợi khí thở đều đặn, mới cao giọng bẩm báo:

- Bách Kỵ lữ soái Hoàng Húc Sưởng ở bên ngoài cửa cung cầu kiến, hắn dẫn theo một người đến, xin bệ hạ ân chuẩn vào cung. Quy phù ở đây, thần đã kiểm tra qua quả không sai!

- Hoàng Húc Sưởng? Ai vậy?

Tóc trắng đã xoá, Võ Tắc Thiên lười che giấu trước mặt con trai đem đôi mắt già nua bối rối nhìn về phía Uyển Nhi xinh đẹp đang đứng bên cạnh.

Uyển Nhi hơi kinh động, cúi người thấp giọng nói:

- Thánh nhân, người này chính là một trong hai vị Bách Kỵ lữ soái ngài phái đi Phòng Châu nghênh đón Lư Lăng Vương trở về, nghi trượng chưa tới, hắn sao đã trở lại trước rồi, còn dẫn đến một người, hay là...

- À!

Người lớn tuổi, họ dễ quên chuyện, Võ Tắc Thiên được Thượng Quan Uyển Nhi nhắc nhở mới nhớ tới, tuy nhiên bà hiện tại tuy có chút dễ quên, cuộc sống cung đình nhiều năm, quyền lực yết áp chế mài luyện ra tâm tư trí tuệ nhưng không vì vậy mà chậm chạp, chỉ vừa động niệm, liền phát hiện kỳ quái trong đó, lập tức phân phó nói:

- Chuẩn hắn dẫn người tiến cung, vào điện Võ Thành kiến giá!

Cung môn quan được Hoàng đế khẩu dụ, khẩn trương trả lời một tiếng, lại lui ra ngoài.

Võ Tắc Thiên lẳng lặng nhìn ra cửa, suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên nói:

- Uyển Nhi, ngươi nói... Người này dẫn người đến sẽ là ai?

Thượng Quan Uyển Nhi ánh mắt chợt lóe, mắt lẳng lặng nhìn xuống nói:

- Trong lòng Uyển nhi chưa có manh mối, thật sự không thể nào đoán.

Võ Tắc Thiên gập đầu ngón tay khẽ gõ mặt bàn, thì thào lẩm bẩm:

- Thái Bình với trẫm nói, Hiển nhi lần này hồi kinh, cũng không quá an bình...

Cung môn quan trở lại tả dịch môn, Hoàng Húc Sưởng đang cùng Lý Hiển đứng ở cửa cung, tuy rằng không nói không động, trong lòng lo lắng vạn phần, cung môn quan truyền ý chỉ, Hoàng Húc Sưởng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thu hồi Quy phù, cửa cung cấm vệ lục soát qua thân, Hoàng Húc Sưởng giúp đỡ Lý Hiển đi vào cửa cung, xuyên qua một đoạn cửa thành thật dài, khi lần nữa xuất hiện dưới ánh mặt trời, bọn họ mới theo bản năng trầm tĩnh lại, dường như sau lưng vẫn có một ma quỷ vô hình truy đuổi bọn họ, cho tới giờ khắc này mới được an toàn.

Hoàng Húc Sưởng dưới sự hướng dẫn tùy tùng ở bên trong, giúp đỡ Lý Hiển đi trước, trước khi tới Võ Thành, Hoàng Húc Sưởng nhẹ nhàng buông Lý Hiển ra, cất cao giọng nói:

- Bách Kỵ lữ soái Hoàng Húc Sưởng, phụng chỉ hướng Phòng Châu đón Lư Lăng Vương về, nay dẫn theo Lư Lăng Vương kiến giá, hướng bệ hạ nộp chỉ!

Hai gò má Lý Hiển kịch liệt rung động, nói không nên lời là vui sướng hay là sợ hãi, cả người run rẩy rung giọng nói:

- A mẫu! Con... Lý Hiển... Đã trở về, cầu kiến mẫu thân!

Võ Tắc Thiên nghe nói theo bản năng đứng lên, Uyển nhi vội vàng tiến lên đỡ, Võ Tắc Thiên lấy lại bình tĩnh, hướng nàng khoát tay, chậm rãi ngồi xuống xong, trầm giọng phân phó :

- Gọi hắn vào đi!

Uyển nhi dùng tiếng réo rắt nói:

- Hoàng đế có chỉ, mời Lư Lăng Vương yết kiến!

Lý Hiển lưng còng, cũng không biết là bậc cửa rất cao đẩy ra một chút, hoặc có lẽ là hai chân như nhũn ra đứng thẳng không được, bước qua cánh cửa chỉ đi ba bước, liền " thình thình" một tiếng quỳ rạp trên đất, trán chạm đất, âm thanh đau buồn kêu:

- A mẫu! Hiển nhi đã trở về!

Một câu dứt lời, nước mắt rơi như mưa!

*****

Nghi trượng nhênh đón Lư Lăng Vương qua cầu Thiên Tân, Dương Phàm ngồi trên lưng ngựa, lo lắng quan sát đoàn người, tuy rằng hắn cũng đoán trước vừa đến nơi này, không có khả năng xảy ra vấn đề, nhưng cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn.

Ánh mắt quét qua đám người, bỗng nhiên thấy một ánh mắt quen thuộc, trên thực tế là cặp mắt kia nhìn hắn, hiện ra ánh mắt người quen, Dương Phàm đảo qua ánh mắt lướt trở về, cố định ở trên thân người kia, là một tiểu thư đồng cực kỳ thanh tú, sắc mặt có năm sáu phần tương tự với a Nô.

Người nam nhi giả dạng a Nô hướng về phía hắn cười, nụ cười rất quyến rũ, khóe miệng của Dương Phàm cũng không nhịn được bật ra nụ cười.

May mà ánh mắt mọi người đều tập trung ở xa giá Lư Lăng Vương, nếu không nếu bị người ta nhìn thấy Dương Phàm cùng một thư đồng đối diện mỉm cười, bộ dạng có mối tình thầm kín, ngày mai thành Lạc Dương liền truyền ra vừa ra chuyện phong lưu đồng tính, dân chúng kinh đô, chưa bao giờ để ý tin tức trăng hoa nhiều hơn nữa.

Nghi trượng rẽ ngang hướng về phía cung thành, người không phận sự không được đi theo, đám người xem náo nhiệt ở cầu Thiên Tân dừng lại, dần dần tản đi. Nghi trượng bảo vệ xung quanh Lư Lăng Vương mãi cho đến Đoan môn, do Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi đi trước vào cung, tới điện Võ Thành bẩm báo.

Qua thời gian một lát, trong cung truyền ra ý chỉ, Chức phương viên Ngoại Lang Từ Ngạn Bá phải dẫn Lư Lăng Vương vào cung. Cổ Trúc Đình đóng giả thành Lư Lăng Vương đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dương Phàm, Dương Phàm khẽ gật đầu, Cổ Trúc Đình liền cố gắng điềm tĩnh, kiên trì theo Từ Ngạn Bá hướng trong cung đi đến.

Nàng là người giang hồ, hoàng cung đại nội là lần đầu vừa đến, nhìn vào khu kiến trúc cung điện trang nghiêm nguy nga kia giống như cung điện trên trời, cảm giác khẩn trương kính sợ tự nhiên sinh ra, tuy nhiên nàng tin Dương Phàm sẽ không hại nàng, nếu Dương Phàm gật đầu đồng ý cho nàng vào cung, nhất định không có vấn đề, không chuyện phát sinh tội khi quân gì đó.

Trong Đông Cung, Cao Lực Sĩ thần bí nói với Lý Long Cơ :

- Vương gia, ngài biết rằng hôm nay trong triều có đại sự gì chứ?

Đang ngơ ngác ngồi dưới ánh mặt trời phơi nắng Lý Đán đột nhiên cả kinh, không tự chủ được dựng đứng lỗ tai, gần đây trong triều quản gã lỏng lẻo hơn, từ lúc Thượng Quan Uyển Nhi và Phù Thanh Thanh khống chế cung đình, cũng không có loại tiểu nhân tam bất ngũ Vi Đoàn Nhi gây sức ép gã, khó có mấy ngày an tĩnh, hay là vừa xảy ra chuyện bất ngờ?

Lý Long Cơ vừa mới cùng Cao Lực Sĩ ở đình viện đánh một đường quyền, lau mồ hôi trán, nói với Cao Lực Sĩ:

- Có chuyện gì đã xảy ra?

Cao Lực Sĩ và Lý Long Cơ tuổi xấp xỉ, lại là người duy nhất trong cung đình đối xử tốt với Lý Long Cơ như bạn tốt, hơn anh em ruột, hơn nữa chính là do Cao Lực Sĩ thông cảm và trợ giúp, cơm của bọn gã đồ ăn thức ăn thậm chí bốn mùa xiêm y so với trước kia cải thiện rất nhiều, Lý Long Cơ hiện tại đối với Cao Lực Sĩ thực so với anh em ruột còn thân hơn.

Cao Lực Sĩ nói:

- Khi lâm triều, Hoàng đế truyền ý chỉ, nói là Lư Lăng Vương ở Phòng Châu bị bệnh, trước đây dĩ nhiên sai người đi đón Lư Lăng Vương hồi kinh chữa bệnh, Lư Lăng Vương phi và các vương tử đều đồng thời trở về rồi, hôm nay vào kinh, cho nên nghỉ lâm triều, nhưng Hoàng đế còn nói, Lư Lăng Vương đang có bệnh trong người, miễn quan lại đón chào, nói là đợi Lư Lăng Vương lành bệnh sẽ tiếp kiến quần thần!

- Hả?

Lý Long Cơ vừa nghe, không khỏi mắt nhìn phía cửa cung, không tin.

Cao Lực Sĩ lại nói:

- Xem chừng giờ này, Lư Lăng Vương lúc này cũng đến cung rồi, có lẽ ngày mai Vương gia ngài sẽ cùng vài vị vương tử của Lư Lăng Vương phủ gặp mặt.

Lý Long Cơ thông minh nhạy bén, vừa nghe tin này đã biết Tổ mẫu đã quyết ý miễn đi chức vị hoàng Thái Tử của phụ thân, tuy nói phụ thân cho dù là con trai của Hoàng đế, phụ thâncũng là Vương gia như cũ, ngôi vị Hoàng đế không có quan hệ gì với phụ thân nữa, nhưng con của Hoàng đế và con của Thân Vương, địa vị đúng là vẫn còn kém hơn một bậc, nghĩ đến đây, khó tránh khỏi có chút buồn bã.

Cao Lực Sĩ ra vẻ khờ khạo, lơ đãng nói xảy ra việc này, kỳ thật cậu cũng là cực người thông minh, nói sau trong cung đủ loại thái giám giỏi biết ý bên trên, tin tức này vừa truyền tới, bọn thái giám sẽ không tránh khỏi lén thảo luận, biết được hoàng Thái Tử muốn là người dễ dàng, Cao Lực Sĩ là nghĩa tử của Cao công công, những lời này sao có thể không nghe thấy?

Hiện giờ tin tức đưa đến, mục đích đã đạt, Cao Lực Sĩ nhân tiện nói:

- Hôm nay Lư Lăng Vương về triều, trong cung nhất định bận rộn, có lẽ nghĩa phụ còn cái gì đó muốn dặn dò, nô tài cáo từ trước!

Lý Long Cơ gật gật đầu, nhìn theo Cao Lực Sĩ đi, bỗng nhiên quyền chưởng một phát, thần sắc tràn đầy ý thương xót.

Bên cạnh, hoàng Thái Tử Lý Đán cũng nhảy dựng lên, cả người run rẩy, kích động lệ rơi đầy mặt:

- Thất Lang hồi kinh rồi hả? Thất Lang hồi kinh rồi! Mẫu hoàng cố ý thay đổi Thái Tử! Ông trời! Lý Đán ta rốt cục có thể chạy ra khỏi nhà giam, thấy lại đường sống rồi!

nhất còn có một lần, về phần thành công hay thất bại còn phải nghe theo mệnh trời!

Võ Tam Tư hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi:

- Ngươi có cách?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK