Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lửa cháy rồi, lửa cháy rồi!

Một tên binh sĩ đứng trên lầu ở rừng trúc bỗng nhiên thấy trong trại bỗng cháy mạnh mẽ, khẩn trương chạy đến bên lầu trúc, nhón chân lên xem hướng xa xa. Ngoài trăm bước ở một chỗ khác, binh lính trên lầu trúc cũng đã đánh mất trường thương, bởi vì vấn đề góc nhìn không thấy rõ ràng lắm, hắn chỉ đơn giản là trèo lên hàng rào tre, một tay ôm cột lầu, hướng vào trong trại nhìn quanh.

Giữ núi giữ mười sáu năm, quân kỷ dù cho tốt thế nào, tính cảnh giác cao tới đâu binh lính cũng buông thả rồi, huống chi những binh lính này trong có vẻ đã là thế hệ thứ hai, từ nhỏ lớn lên ở đây.

- Hàaa...! Nhà ai vậy nhỉ đi lấy nước đi, Ôi! Coi lửa này là do đốt đấy, xong rồi xong rồi, khẳng định là cháy thành mảnh đất bằng rồi. Lầu cháy hết rồi vì tất cả dùng trúc che là chính, trong nhà xoong chảo chum vại cũng đều cháy, phải cất lại rồi, thảm....!

Tên lính nhảy lên lầu trúc có chút hả hê khi, nhìn về phía xa xa cho biết:

- Thượng Hiểu Bằng, thấy rõ ràng chưa, đây là nhà của ai vậy?

Tên lính ở xa tên là Thượng Hiểu Bằng cao giọng trả lời:

- Ai mẹ nó biết được! Hắc, nhất định là bà nương lười nhà ai đó lúc ngủ không tắt hết lửa, bên trong lửa bắn tung tóe ra, cái này thì xui xẻo rồi đấy...

Chính lúc hai người một hỏi một đáp, khi hi hi ha ha, Cổ Trúc Đình ở phía trước mở đường, Cao Oánh và Lan Ích Thanh đến đỡ Lư Lăng Vương, đã lặng lẽ vượt qua tường trúc, mặt sau vài người Bách Kỵ chạm đến hai mặt đề phòng bên dưới lầu trúc, chỉ cần tên binh lính mặt trên phát hiện khác thường, sẽ không tiếc đại khai sát giới tất cả.

Nhưng, hai tên binh lính trên lầu còn đang nhìn trong trại bị lửa thiêu cười nói, căn bản không hề phát hiện, Trương Khê Đồng và vài thị vệ Bách Kỵ lúc này mới lặng im không một tiếng động bỏ đi, bảo vệ Lư Lăng Vương xông qua trạm kiểm soát thứ hai.

- Á? Nhà bị cháy hình như... Hình như...

Chính tên xem náo nhiệt Thượng Hiểu Bằng bỗng nhiên cũng bò lên trên rào chắn, ngước cổ hướng xa xa xem:

- Mả mẹ nó! Đó là nhà ta, đó là nhà ta!

- Phù phù!

Gã từ trên lầu trúc trượt chân té xuống, may mà trên mặt đất xốp, cỏ dại mọc um tùm, nên không bị thương. Thượng Hiểu Bằng lăn lông lốc đứng lên. Liền chạy về phía trại, một bên chạy một bên gào khóc thảm thiết hô:

- Nương tử! Nhã Chi, nàng vừa qua khỏi cửa nhà ta mà, nàng ngàn vạn lần đừng... bị bỏng mặt...

Dương Phàm kéo Cửu Thái Nhi ẩn vào trong bụi cỏ, mắt thấy Thượng Hiểu Bằng với cái đầu như đầu một con trâu lớn, nhảy nhảy bước chân cách phía trước người hắn không tới ba thước chạy tới, lập tức dắt bàn tay nhỏ bé của Cửu Thái Nhi, thấp giọng nói:

- Đi!

Ngoài Hoàng Trúc Lĩnh, một mảnh rừng trúc kéo dài ra đến đây. Nơi đây không chỉ có trúc, mà là nơi sinh trưởng của nhiều loại thực vật, càng đi ra phía ngoài, các loại cây cối hỗn tạp càng nhiều, là một nơi ẩn nấp rất tốt.

Bách Kỵ và nội vệ rải rác chung quanh nông thôn ở Hoàng Trúc Trấn từ lúc chạng vạng tối đều rời chỗ ở, tụ tập đến đây. Bọn họ mỗi người một ngựa, còn chuẩn bị xe ngựa chạy đường dài, nơi này cách phòng tuyến thứ nhất Hoàng Trúc Lĩnh ba dặm có hơn, không lo bị người nghe thấy tiếng vó ngựa.

Mọi người vừa đến, Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương liền nghênh đón, vừa thấy Cao Oánh và Lan Ích Thanh dìu một người, biết người này hẳn là Lư Lăng Vương không thể nghi ngờ, lập tức tiến lên dùng đại lễ tham bái.

Lư Lăng Vương bị giam lỏng ở Hoàng Trúc Lĩnh, nơi này tuy rằng non xanh nước biếc, nhưng ông gần như ngay cả cửa sân cũng chưa từng ra, lại cả ngày lo lắng hãi hùng, suy tim, thể chất cực kỳ suy yếu, từ trên núi xuống đến chân núi, trong sự khẩn trương còn không cảm giác cái gì, kế tiếp ba dặm đường này, tuy có Cao Oánh và Lan Ích Thanh cực lực đỡ vịn, ông cũng đã mệt mỏi thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầy đầu.

Tuy nhiên, tâm trạng của ông vẫn rất tốt, có thể thoát khỏi Hoàng Trúc Lĩnh, trên đường thấy mọi người khi gặp mình đều dùng đại lễ yết kiến, Lý Hiển dần dần quay về cảm giác ngày xưa khi làm Hoàng tử, làm Thái Tử, làm Hoàng đế, ôngcố gắng để thở bình thường lại, vung tay áo lau mồ hôi trán, thấp giọng "Ừ" một tiếng.

Hoàng Húc Sưởng thấy Lư Lăng Vương, hai mắt quét qua, không thấy bóng dáng Dương Phàm, trong bụng không khỏi cả kinh, vội vàng nhìn Cao Oánh hỏi:

- Dương Giáo Úy đâu rồi, hắn đã xảy ra chuyện gì?

Cổ Trúc Đình tiếp lời đáp:

- Dương Giáo Úy phụ trách cản phía sau, đặc biệt dặn dò, lập tức mang theo điện hạ đi, hắn sẽ theo kịp!

Cổ Trúc Đình ngừng lại một chút, lại nói:

- Ta ở lại tiếp ứng!

Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương không kịp hỏi nhiều, vừa nghe Dương Phàm chỉ bảo như vậy, lập tức dặn dò cấp dưới khởi hành.

Ngoại trừ để lại trong núi hai tên Bách Kỵ phụ trách phóng hỏa, còn lại mười tám người, trong đó mười bảy người bước lên tuấn mã, một người giúp Lư Lăng Vương ngồi lên xe, sau đó ngồi ở vào vị trí chạy xe, giơ tay rung cương ngựa, xe vội vã chạy đi.

Nơi đây còn gần Hoàng Trúc Lĩnh, móng ngựa đều bọc vải mềm, miệng bị buộc chặt, không gào rú được, tiếng động rất nhỏ, chỉ chốc lát đã biến mất giữa bóng đêm mờ mịt ...

*****

Khi Thượng Hiểu Bằng đã tìm được rồi vợ của hắn, phát hiện mặt nàng không bỏng, yên lòng, liền bắt đầu quở trách người vợ buổi tối ngủ xem không kỹ mồi lửa, ở tại cách vách trong viện hàng sớm và cha mẹ anh em không ngừng khuyên giải, vào thời điểm bận rộn hỗn loạn, Dương Phàm đã rời khỏi Hoàng Trúc Lĩnh, đã tới khu rừng rậm ngoài kia cách chân núi ba dặm.

- A Lang!

Cổ Trúc Đình bước nhanh ra nghênh đón, vừa gọi Dương Phàm, vừa kinh ngạc nhìn Cửu Thái Nhi bên cạnh Dương Phàm.

Mới nhìn thân hình người này, Cổ Trúc Đình chỉ biết là con gái, không phải là Bách Kỵ thị vệ lưu lại ở chân núi, lúc này đến gần một chút, tuy nhiên trời ánh sao, không phải là sáng lắm, nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy rõ dáng dấp của cô gái này. Chỉ thấy cô gái với mái tóc buông xuống hai vai, mặt mày giống như vẽ, đôi mắt giống như ánh sao trong đêm xinh đẹp động lòng người, không khỏi có chút kinh ngạc.

Cửu Thái Nhi thấy người tiến đến nghênh đón Dương Phàm đúng là một phu nhân xinh đẹp tay cầm đoản kiếm, con mắt không khỏi xoe tròn:

-“Không phải Mã Kiều nói hắn là người tu đạo của Ngoại đan phái sao, thế sao bên người còn có một cô gái xinh đẹp làm thị nữ như vậy? Chẳng lẽ là song tu phái?"

Cô kia sóng mắt linh động sáng ngời, khi quay mắt vòng đúng là thông minh động lòng người, trong mắt nam nhân, hoặc là chỉ cảm thấy xinh đẹp đáng yêu, nhưng khi nhìn trong mắt Cổ Trúc Đình, lại là một cô gái giảo hoạt, không! Là giả dối! Trong lòng Cổ Trúc Đình nảy sinh một loại phản cảm tự nhiên.

Có đôi khi, cái nhìn con người chỉ ở cái nhìn đối phương lần đầu tiên, chỉ cái nhìn này, Cổ Trúc Đình đã không có thiện cảm đối với cô bé này.

- Đã đi rồi?

Dương Phàm nhìn thoáng qua trong rừng, hỏi Cổ Trúc Đình.

Cổ Trúc Đình nhìn ánh mắt của hắn có chút hỏi dò, có chút hứng thú hỏi, nhưng hắn cũng không giải thích với Cổ Trúc Đình về lai lịch của Cửu Thái Nhi. Trừ thê thất cùng với người thủ lĩnh phụ trách Bách Kỵ Hoàng Húc Sưởng, nội vệ thủ lĩnh Cao Oánh ra, hắn không cần giải thích với người khác.

Thấy Dương Phàm không có ý định giải thích, Cổ Trúc Đình thu ánh mắt điều tra lại, nói:

- Vâng! Tuân lệnh A Lang chỉ bảo, bọn họ đã đi rồi, ước chừng đã đi hai khắc rồi.

Dương Phàm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Cửu Thái Nhi nói:

- Cửu Thái Nhi, đây là Cổ tỷ tỷ.

Cửu Thái Nhi đang suy nghĩ theo lời Dương Phàm "Đã đi rồi" đến rốt cuộc là có ý gì, nghe màn đối thoại giữahắn và nữ nhân xinh đẹp này, dường như thân phận hắn không đơn giản là người tu đạo lên núi hái thuốc như vậy.

Tuy nhiên Cửu Thái Nhi cũng không quá lo lắng, nàng cảm giác được, Dương Phàm đối với nàng cũng không có ác ý. Hơn nữa, bây giờ với sức hấp dẫn sắc đẹp của mình, tự tin cũng đã tăng nhiều.

Tuy rằng cảm thấy Dương Phàm không hề giống là một người tu đạo đơn giản như vậy, nhưng nàng phát hiện Dương Phàm so với thực tế trước kia, nói không chừng uy phong hơn so với một người tu đạo, điều này làm cho nàng âm thầm vui mừng, nàng không chọn lầm người, đi theo người đàn ông này, nàng nhất định có thể bước qua cuộc sống khác.

Nghe Dương Phàm nói chuyện, Cửu Thái Nhi lập tức lấy lại tinh thần, hướng Cổ Trúc Đình khẽ chào, vẻ mặt khờ dại khôn khéo nói:

- Cửu thái bái kiến Cổ tỷ tỷ!

Cổ Trúc Đình thản nhiên lên tiếng trả lời, cũng không có biểu thị nhiều.

Dương Phàm lại nói với Cổ Trúc Đình:

- Các ngươi ở chỗ này đợi, ta quay trở lại nữa, tiếp ứng một chút với huynh đệ ở lại!

Cổ Trúc Đình gật gật đầu, nhìn Dương Phàm phi thân lao đi, quay người qua một bên, sờ sờ dây bờm tuấn ngựa buộc trên cây, dựa lưng vô cái cây, nhắm mắt dưỡng thần.

Cửu Thái Nhi cảm được được ý đối địch của Cổ Trúc Đình, không khỏi nhíu nhíu mày. Nàng có thể cảm giác được Cổ Trúc Đình không thân thiện chủ yếu là vì Dương Phàm, nhẹ nhàng nhuếch môi, hơi khinh thường nghiêng đầu đi.

Cửu Thái Nhi trong lòng khinh thường cười lạnh, ánh mắt tham lam nhìn hết thảy xung quanh, từ khi nàng hiểu chuyện thì chỉ ở trên núi, nàng chưa từng xuống núi, chưa từng nhìn thấy dưới núi là thế nào, mỗi ngày đều là một bầu trời giống nhau, cùng là một khu rừng trúc, nàng chỉ có thể thông qua miệng người khác, nghe kể về thế giới bên ngoài.

Hôm nay, nàng rốt cục thấy được rồi, cuối cùng cũng tận mắt nhìn thấy thế giới bên ngoài, cho dù tất cả đập vào mắt, là sự tồn tai một mảnh đen kịt, nhưng dù sao cũng đã khác với cảnh trí với từng cọng cây ngọn cỏ quen thuộc mười sáu năm trên núi.

Dương Phàm đón hai Bách Kỵ thị vệ đã trở lại, thực hiện nhiệm vụ phóng hỏa là Trương Kỳ và Điền Ngạn, hai người quyền thuật thuật cũng không cao siêu lắm, nhưng khinh công không tệ, võ nghệ cao cường, người nhẹ như yến. Hai người nhìn thấy Cửu Thái Nhi, nét mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc, Dương Phàm không kịp nhiều lời, phân phó nói:

- Lập tức rời đi!

Trương Kỳ và Điền Ngạn vội vàng đáp ứng một tiếng, cởi dây cương tuấn mã để lại cho bọn họ, Cổ Trúc Đình cũng trở mình lên ngựa, Cửu Thái Nhi nhìn con tuấn mã cao lớn, rụt rè nói với Dương Phàm:

- Kiều ca ca, người ta không biết cưỡi ngựa.

- Kiều ca ca? Cô bé này gọi Dương Giáo Úy là Kiều ca ca, có vẻ trong này có cái gì không thể cho người khác biết?

Trương Kỳ và Điền Ngạn nhìn vị kia mặc dù mờ tối nhưng bên trong khó che được nét xinh đẹp trời sinh của cô gái, nhìn nhìn Dương Phàm lần nữa, lòng hiếu kỳ đột nhiên nẩy lên.

- Vốn là không chuẩn bị ngựa cho ngươi! Ta mang ngươi đi cùng!

Cổ Trúc Đình lạnh lùng nói, dựa hai chân bên bụng ngựa, tới bên Cửu Thái Nhi, hơi cúi người kéo cô ấy lên lưng ngựa.

Cửu Thái Nhi thật ra chưa từng cưỡi ngựa, lên một chỗ cao như vậy, khi ngồi mông không vững, hai tay lại không có gì có thể nắm chặt để cố định thân hình, không khỏi có chút sợ hãi.

Cổ Trúc Đình thản nhiên nói:

- Ngồi yên!

Trong lòng mặc dù không thích nàng, vẫn chìa một bàn tay nắm eo nàng, roi da bên tay phải co đùi ngựa, lập tức lao đi.

Dương Phàm nói với Trương Kỳ và Điền Ngạn:

- Lo lắng làm gì, còn không đi?

Dương Phàm quất ngựa, đuổi theo ngựa của Cổ Trúc Đình và Cửu Thái Nhi hiên ngang rời khỏi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK