Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Share: MTQ Banlong

Dưới chân núi Ly sơn, một cái suối nước nóng cực lớn trong phòng.

Kiến trúc này xây dựng dựa vào thế núi, nửa vách tường là núi đá, một nửa là bằng gỗ, một loạt những cây tử đằng và cây dương xỉ thích môi trường ẩm ướt sinh trưởng vô cùng tươi tốt, ở giữa còn nở những cánh hoa nhỏ.

Dưới chân núi Ly sơn, một cái suối nước nóng cực lớn trong phòng.

Kiến trúc này xây dựng dựa vào thế núi, nửa vách tường là núi đá, một nửa là bằng gỗ, một loạt những cây tử đằng và cây dương xỉ thích môi trường ẩm ướt sinh trưởng vô cùng tươi tốt, ở giữa còn nở những cánh hoa nhỏ.

Nhìn qua suối nước nóng được vây quanh bởi những núi đá không có quy tắc, nước vô cùng trong suốt, nhưng trên mặt nước sương mù dầy đặc. Tiếng cười duyên dáng của thiếu nữ truyền lại trong sương mù, đột nhiên dừng lại, một thiếu nữ xinh đẹp che miêng chui ra khỏi làn sương mù.

Nàng đi rất thong thả, dường như là sợ làm kích động tiếng vang của bọt nước, ngay sau đó lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp, cũng che miệng như vậy, trong ánh mắt mang theo ý cười, lén lút đi ra phía ngoài.

Tuổi của các nàng đều khoảng mười sáu, mười bay, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, mặt mày như vẽ. Điều quan trọng nhất là, cái vẻ ngây ngô của các nàng lại có một thân hình mềm mại, có lồi có lõm, yểu điệu mê người, hoàn toàn là không khác mảnh vải.

Một người đàn ông dang rộng đôi tay cũng chui ra khỏi đám sương mù, trên mắt che một chiếc khăn đen hơi rộng chỉ, y lao sang trái, lại nhào về bên phải, kích động nước ao cuồn cuộn không ngừng, sương mù màu trắng lan rộng ra, khiến cơ thể mê người của hai nàng như ẩn như hiện.

Đột nhiên, người đàn ông kia dường như nghe thấy tiếng gì đó, y nghiêng tai nghe thử, vẽ về một hướng, vừa đi ra mấy bước, chợt hét lớn, vẹo cái đầu đâm mạnh xuống, đầu sóng thò tay ra.

- Ha…! Bắt được nàng rồi, để ta xem nàng có thể chạy đi đâu.

Người đàn ông bịt mắt đắc ý cười, nhưng y lập tức phát hiện ra không đúng, y nắm chặt tay, cảm thấy bắt được là một chiếc giầy, vội vàng tháo bịt mắt ra nhìn, trong tay y là một chiếc giầy da hươu nhỏ.

Chủ nhân của chiếc giầy da hươu này là một cô nương xinh đẹp vô cùng, nàng đứng bên suối nước nóng. Tuổi tầm mười sáu mười bảy, quần áo màu xanh lục, mặc rất chỉnh tề, nổi bật hơn hết là tư thế hiên ngang.

Người đàn ông tháo bịt mắt ra chỉnh là thẩm Mộc, vừa nhìn thấy cô nương này, Thẩm Mặc không khỏi cười , nói:

- Thế nào, Già Da cũng muốn chơi bịt mắt với ta sao? Vậy còn không cởi áo xuống đây.

Thiếu nữ xinh đẹp mang theo núm đồng tiền trên má, hạ thấp người thi lễ nói:

- Chủ nhân, Kim Nhị có chuyện gấp xin cầu kiến.

- Kim Nhị?

Thẩm Mộc híp mắt nhìn một cách thanh thản.

Kim Nhị là một trong những ám vệ của y, Thẩm Mộc từng ra lệnh với những người bên cạnh mình rằng:

- Nếu là Kim Nhị cầu kiến. Bất cứ lúc nào, nhất định phải lập tức bẩm báo.

Bởi vì Kim Nhị này còn có một cái tên mà y mới biết:

- Cổ Đại.

Thẩm Mộc “rầm” một tiếng nhảy ra khỏi nước, khi đi được bước thứ ba, Già Da đã khoác chiếc khăn tắm lớn lên vai y.

Thẩm Mộc gặp Cổ Đại ở gian nhà nhỏ bên ngoài, Căn phòng này rất thông thấu. Phía trên có một cái cửa sổ, ánh sáng chiếu vào. Nghênh diện là một cái cửa ra vào. Cửa chính mở ra, đập vào mắt là một rừng cây rậm rạp nằm đối diện.

Thẩm Mộc quấn khăn tắm lớn nằm ngửa mặt trên chiếc ghế vô cùng ung dung tự tạo, Cổ Đại đợi khi trong phòng chỉ còn một mình Thẩm Mộc, mới kéo chiếc khăn che mặt của mình ra, rút ra một bức thư từ trong tay áo, hai tay dâng lên Thẩm Mộc.

Thẩm Mộc nhận lấy phong thư. Thử qua nước sơn, xé phong bì, rút ra bức thư xem, đột nhiên ngồi bật dậy. Ép một tiếng “két” dưới thân ghế trúc:

- Nhị lang đây là muốn ôm cây cỏ đánh thỏ, cùng nhau giải quyết à.

Thẩm Mộc đứng lên, nắm chặt lá thư đi ra cửa, ánh mắt rạng rỡ nhìn lên người y, ánh mắt của y đang phát sáng.

Thẩm Mộc nhìn dãy núi đối diện, cũng không biết là đang nghĩ gì, dãy núi lặng im nhìn lại y, dường như cũng đang trầm mặc quan sát y. Một lúc lâu sau, Thẩm Mộc đột nhiên xoay người, nói với Cổ Đại:

- Ngươi trả lời Nhị Lang, ta toàn lực phối hợp.

************

Mô đất đầy loại hoa quý của Dương gia, một cái đình ngũ giác nằm đối diện với cái hồ Long Khánh, đứng ở trên đình cao nhìn xuống, có thể thu hết mọi cảnh đẹp của hồ Long Khánh trong mắt.

Lúc này, Dương Phàm và Nhâm Uy đang đứng trong đình, một trước một sau.

Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, đứng nhìn mặt hồ mênh mông khói sóng, Nhâm Uy đứng phía sau bên phải hắn, hai tay buông xuống. Một trước một sau, một khoanh tay, một buông xuống, địa vị chủ thứ tôn ti vừa nhìn đã hiểu.

- Hiện nay, tình hình trong triều càng không ổn.

Dương Phàm nói:

- Ta thấy Vi Hậu sẽ mô phỏng theo cách thức của Tắc Thiên Hoàng đế, một khi ba ta muốn đăng cơ, chắc chắn sẽ tàn sát một phen, thanh trừ hoàng tộc Lý Đường và trung thần, lấy đồ đao lập uy khắp thiên hạ, đến lúc đó, không biết còn bao nhiêu tai bay vạ gió rồi.

May thay, ta đã quyết định không đếm xỉa tới, nhưng ở lại nơi này vẫn là khó tránh sẽ chịu liên lụy, ta quyết định tới đây sẽ từ chức với triều đình, hoàn toàn rời khỏi triều đình, không theo bất cứ thế lực nào cả.

Dương Phàm nghiêng đầu, nói với Nhâm Uy:

- Ngươi lập tức truyền lệnh của ta, lệnh cho ba nơi Nam cương, Lộ Châu, Hà Bắc, lập tức phát động tiến công với tất cả thế lực của Ẩn Tông mà đã điều tra rõ! Cho dù là dùng thương chiến hay là dùng vũ lực, hoặc là mượn lực của quan phủ, tóm lại, cắn nuốt thế lực của họ, tiêu diệt nhân lực của họ, khiến họ biến mất hoàn toàn.

Trong lòng Nhâm Uy chấn động, trong mắt chợt lộ ra sự hưng phấn. Tông chủ xúc tiến lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng quyết định khai chiến với Ẩn tông, hơn nữa lần này ngay cả thử thăm dò tiến công cũng không có, vừa ra tay, chính là tuyệt sát có ta thì không có ngươi.

Nhâm Uy vội vàng nuốt nhổ nước miếng, vui vẻ nói:

- Vâng, ty chức lập tức đi làm.

Cả người Dương Phàm quay lại, dừng lại nhìn y, mỉm cười nói:

- Địa điểm động thủ đầu tiên của chúng ta, chính là thành Trường An! Hai ngày nữa, dùng toàn bộ lực lượng của chúng ta ở Trường An, thừa lúc ban đêm tập kích nhân vật trọng yếu của Ẩn tông.

Dương Phàm nói:

- Ta biết muốn ám sát nhân vật trọng yếu của họ là không dễ, nhưng các ngươi nhất định không được sợ! Chỉ cần nhân vật trọng yếu tiềm phục tại Trường An của họ bị chúng ta cắt thành ba phần, trong trận quyết chiến này, chúng ta đã chiếm cứ được ưu thế tuyệt đối rồi.

- Ty chức hiểu.

Nhâm Uy dùng giọng nói có lực trả lời:

- Ẩn tông hung hăng ngang ngược từ lâu, Tông chủ rốt cuộc quyết còn là cho biết tay, hành động này thật khiến lòng người vui sướng! Tin rằng trên dưới toàn tông đều sẽ toàn lực ứng phó, cuộc chiến này, phải khiến Ẩn Tông thần phục về sau này.

- Ừ! Trận này, phải đánh cho đẹp chút, cứ coi như ta đây chuẩn bị đặt chân nơi giang hồ, tặng món quà gặp mặt cho người giang hồ đi! Ha ha ha.

Dương Phàm cười rộ lên, Nhâm Uy cũng vui vẻ cười.

- Ha ha…

Dưới chân núi Chung Nam, một cái hồ xanh biếc, giữa hồ có một cái đảo nhỏ xanh đen như thanh loa, trên đảo một mảnh xanh miết. Bên đảo có một khối đá lởm chởm như một con quái thú, Lư Tân Chi đang ngồi ở trên khối đá thả câu. Đột nhiên nhận được một phong thư từ tay truyền tới, không khỏi cất tiếng cười to.

Cần câu rơi xuống mặt nước, bị một con cá lớn kéo ra xa, kéo thành một dòng nước trắng xóa 1trên mặt nước, Lư Tân Chi nhìn không chớp mắt, y cười hồi lâu, chợt lã chã rơi lệ.

- Chờ được rồi! Cuối cùng ta đã chờ được rồi.

Lư Tân Chi vội vàng nắm chặt phong thư kia, quỳ xuống khóc lớn, thị vệ báo tin vừa thấy Tông chủ quỳ xuống, vội cũng lùi lại phía sau vài bước. Quỳ trên mặt đất.

Lư Tân Chi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía dãy núi phập phồng phía xa, mặt mày như dọa người, y cắn răng nói:

- Đại ca, ta cô tâm khổ nghệ. Ta vứt bỏ địa vị gia chủ, ta kiên nhẫn chờ đợi. Ta kiên nhẫn đợi lâu như vậy rồi. Mắt thấy hắn vinh quang, mắt thấy hắn đắc ý, cuối cùng đợi được tới ngày này rồi.

Bọn họ cướp được mọi thứ từ trong tay huynh, ta phải cướp lại! Ta phải khiến Thẩm Mộc và Dương Phàm chết không nhắm mắt, ta không những muốn nghiền bọn chúng thành tro, ta còn muốn đời đời kiếp kiếp nữ nhân của bọn họ phải làm nô tỳ cho Lư gia ta! Ha ha…

Lư Tân Chi phát ra tiếng cười điên dại, thị vệ quỳ trên mặt đất nghe thấy đều rùng mình. Lư Tân Chi đột nhiên quỳ quay người lại, lưng hai còng, tứ chi cứ vậy, giống như con sói lập tức sẽ nhảy dựng lên, nhắm người xông tới.

Ánh mắt đỏ như máu của y nhìn chằm chằm vào tên thị vệ đang đầy mặt sợ hãi, lớn tiếng quát:

- Lập tức phát động toàn bộ lực lượng đang ẩn núp của chúng ta, nhân lúc hai tông Ẩn Hiển đang thiệt hại, một đòn tiêu diệt. .

**********

Dương Phủ ngự tại nơi tốt nhất ở bên hồ Long Khánh, trước cửa Dương phủ không phải trăm trượng, chính là hồ Long Khánh đẹp mê ly. Bên hồ có một hàng liễu rủ, khu nước cạn lại là một cái kênh lớn, không chỉ có phong cảnh tao nhã, mà trong nước còn có một loại cá lớn, là nơi tốt để thả câu.

Bên hồ có mấy ngư ông đều rất thân thuộc với Nhâm Uy, người hay câu ở đây đều có vị trí quen của mình, vị trí câu của Nhâm Uy chính là dưới cây liễu già ít nhất đã năm mươi tuổi.

Cây liễu rũ xuống dán chặt lấy ven hồ, nước hồ khẽ động, đánh ra bờ hồ, năm rộng tháng dài khiến bộ rễ của cây liễu đó lộ ra một nửa, thế là bộ rễ ở dưới nước dài ra nhiều màu đỏ, bên trong có rất nhiều những con tôm nhỏ.

Nửa phần trên của bộ rễ có một cây u nổi ra, hình giống như một cây đôn, thích hợp để dựa vào cây liễu, ngồi ở trên đó thả câu.

Chiều ngày hôm sau, Nhâm Uy lại tới ven hồ, bên cạnh đã có hai ngư ông đầu đội nón lá nắm cần câu ngồi ở đó, nhìn thấy y tới, nhiệt tình hướng tới y chào hỏi, rồi lại để ý tới phao câu của mình.

Nhâm Uy ngồi xuống chỗ quen thuộc của mình, treo xong mồi cá, vung lưỡi câu lên, nhìn cái phao phập phồng trên mặt nước lăn tăn, miễn cưỡng dựa vào cành cây liễu, cười nói:

- Ngô lão bá, Lục lang nhà ông sắp lấy vợ, sao còn rảnh rỗi vậy?

Một ngư ông vuốt râu cười, nói:

- Lão có sáu người con trai, hai cô con gái, đến nay thằng út cũng thành gia thất rồi, để các huynh trưởng và tỷ tỷ của nó lo liệu cho nó là được rồi, còn cần lao quan tâm sao?

Nhâm Uy nói chuyện với ngư ông kia, tay trái lại sờ vào cây đại thụ, nơi đó ở sát mặt đất có một cái lỗ thủng to bằng quả đấm, Nhâm Uy thò hai ngón tay vào, sờ cực nhanh, một tờ giấy được gấp chỉnh tề rơi vào lòng bàn tay của y.

Động tác đó cực kỳ bí ẩn, căn bản không có ai phát hiện ra, cho dù là ngồi bên cạnh y, nhìn thấy động tác của y, vì ống tay che lấp, cũng chỉ có thể cho rằng y chống xuống mặt đất.

Loại hốc cây này sẽ không có ai cố ý thò vào, cho dù là một đứa trẻ bướng bỉnh, cũng sẽ lo lắng bên trong sẽ có một loại côn trùng gì đó, huống chi tờ giấy này không phải là việc nhét vào hốc cây là xong, mà là gắn phía trên ở trong hốc cây.

Nhâm Uy không phát ra tiếng động nhét tờ giấy vào thắt lưng của mình, y không đi ngay, mà kiên nhẫn nói chuyện tiếp với các bạn cùng câu của mình, khoảng một canh giờ sau, Nhâm Uy mới nhấc cái sọt đầy cá lên, thong thả đi về Dương phủ.

Nhâm Uy vừa bước vào cửa chính của Dương phủ, liền nhìn thấy Cổ Nhị đang vội vã đi ra từ hoa viên, vừa thấy y liền cười nói:

- A Lang gọi ta và ngươi vào thư phòng gặp.

Nhâm Uy nghe xong, liền đưa sọt cá cho người hầu, cười nói:

- Cho ngươi đấy, cầm mà nấu bát canh cá ăn nhé.

Nói xong cũng không đợi người hầu nói lời đa tạ, liền theo Cổ Nhị vào thư phòng.

Hai người cùng đi, Cổ Nhị liền hạ thấp giọng, nói:

- Đêm nay chính là lúc chúng ta phát động toàn diện tấn công Ẩn tông, không ngờ Nhâm huynh còn có hứng thú đi câu cá, thấy biến không sợ, thật đúng là có phong độ đại tướng.

Nhâm Uy mỉm cười nói:

- Cổ huynh quá khen, ta chỉ là thích thả lỏng tinh thần bằng cách đi câu thôi. Tông chủ thường nói, càng lâm vào đại sự, càng phải trấn tĩnh, ta hiện nay đang cố gắng bồi dưỡng khí công của mình, nhưng ta so với việc thấy núi Thái sơn sụp đổ mà không biến sắc thì còn kém xa lắm.

Hai người nói cười đi tới trước cửa thư phòng, chỉ thấy Cổ Đại, Cổ Tam và Cổ Lão trượng đều đang đợi trước cửa thư phòng, Nhâm Uy không ngờ hành động đêm nay ngay cả Cổ Lão Văn cũng phải xuất động, vừa thấy lão ở đây, vội vàng chắp tay hành lễ.

Nhâm Uy chắp hai tay, chưa kịp nói gì, liền nghe thấy Cổ Nhị cười ha ha, nói:

- Không tệ, phản chủ phụ ân, thấy lợi quên nghĩa, làm ra những việc này, Nhâm huynh thực sự là rất căng thẳng đấy.

Còn chưa dứt lời, Cổ Lão Văn sắc mặt đã trầm xuống, chỉ vào Nhâm Uy, lớn tiếng quát:

- Bắt hắn lại cho ta.

Cổ Đại, Cổ Tam tả hữu phân ra, tay ấn vào chuôi kiếm, Nhâm Uy chỉ nghe Cổ Nhị nói nửa câu đã kinh hãi, vừa mới cử động thì phía sau lưng chợt cứng đờ, một thanh kiếm sắc đã đặt vào sau lưng y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK