Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Trong chúng ta có nội gián, công tử phải lập tức quay về Lạc Dương, Công tử phân phó ngươi làm một chuyện. Ngươi...

Bạch y nhân thần tình nghiêm túc, thanh âm càng lúc càng hạ thấp, thân thể cũng ghé sát tới Cổ cô nương. Cổ cô nương vô thức nghiêng tai, bạch y nhân lại đột nhiên bạo phát, chế trụ đỉnh đầu của nàng.

Cổ cô nương ngày thường cũng rất có tư sắc, da trắng mịn như ngọc, vóc người đầy đặn, nhưng bạch y nhân này lại không chút nào có ý thương hoa tiếc ngọc, một tay vững vàng giữ đầu Cổ cô nương, tay kia liền nhẹ nhàng kéo cằm của nàng, ra sức vặn sang một bên,

"Rắc" một tiếng, cổ của Cổ cô nương vang lên một tiếng giòn ta, nàng kinh ngạc mở trừng mắt, không dám tin nhìn bạch y nhân chằm chằm, giống như Vưu Hải Dương đêm qua, thân thể không bị khống chế trở nên mềm nhũn.

- Soạt soạt"

Có tiếng bước chân vọng đến, bạch y nhân hơi giật mình, bay lên đá một cước vào ngực Cổ cô nương, làm thân thể mềm nhũn của nàng ngã xuống đất rơi vào trong bụi hoa cỏ rậm rạp.

Một thị vệ cầm bội kiếm thong thả đi về phía bụi cây, gã dò xét từng nơi một, vừa thấy bạch y nhân thì hơi ngẩn ra, gã nhận ra bạch y nhân là thị vệ tâm phúc của Khương công tử, liền bước nhanh tới, kinh ngạc hỏi:

- Trúc Đình?

Bạch y nhân làm như không có việc gì, nói:

- Công tử có mật lệnh, gọi cô ta đi làm việc.

Người nọ "a" một tiếng, nói:

- Để ta đi điều người tới đó.

Bạch y nhân lạnh lùng nói:

- Không cần nữa. Công tử bởi vì việc gấp đã đi rồi, các ngươi ở tại Lư gia chờ tin, cần thiết sẽ có người thông báo các ngươi quay về Lạc Dương.

- Vâng!

Người nọ đỡ kiếm thi lễ, bạch y nhân kiêu ngạo bỏ đi trước mặt gã.

Việc chém giết bên ngoài Lư phủ vẫn còn đang tiếp tục.

Bảy tên võ sĩ, đã bị giết ba người, hai trong bốn người còn lại đã bị thương, nhưng bọn họ đã giết đỏ cả mắt rồi, chỉ quyết tâm liều mạng che chắn cho xe ngựa lao ra ngoài. Xa phu trên xe ngựa cũng không tiếp tục vung roi thúc ngựa, mà là đại tiên gào thét, hung hãn quất về phía đám người Dương Phàm, công phu rõ ràng là không tầm thường.

Một thị vệ giục ngựa lao tới, trường đao vung lên, gào thét quét ngang cổ Dương phàm. Dương Phàm không chút né tránh, đao từ đầu đến đuôi nghiêng đâm hướng vào ngực gã, thị vệ ngửa đầu ra tránh, một đao của Dương Phàm sượt qua chóp mũi gã đâm vào không khí, nhưng lúc hai ngựa giao qua, Dương Phàm lật cổ tay trầm đao, là một chiêu "Tha tự quyết", đao từ mũi gã, miệng gã, ngực gã một đường vẽ xuống dưới.

Hai con khoái mã toàn lực xông lên, tốc độ cực nhanh, một đao này của Dương Phàm tuy không phải là chém chẻ, nhưng so với chém chẻ còn lợi hại hơn, trực tiếp rạch bụng của gã.

Công Tôn Lan Chỉ hét to một tiếng, lập tức nhảy lên, lăng không xoay tròn, đại kiếm dài hơn bốn xích giống như trường đao đỏ rực, cuồng dã sát lệ, mạnh mẽ xuất ra, đâm vào phu xe. Phu xe mắt thấy một thanh lợi liếm sắc bén cương mãnh bá đạo đâm tới, không khỏi hú lên quái dị, nghiêng người bay lên, toàn bộ thân thể rời khỏi xe ngựa.

Công Tôn Lan Chỉ hơi trầm người xuống, kiếm quét lên thượng đình, "soẹt" một tiếng, nửa mui xe đã bị gọt xuống.

"Keng keng keng"

Binh khí a Nô và kẻ địch giao nhau, thanh âm như mưa rào, thỉnh thoảng còn có ám khí kỳ môn phi đao từ kẽ tay của nàng vũ động bắn về phía kẻ địch, làm kẻ địch khó phòng bị. Một gã thị vệ khó khăn lắm mới tránh được mũi kiếm của nàng, vừa mới đứng thẳng lưng lại thấy một chùm dải đỏ như lửa mang theo hàn khí xé gió phóng tới cổ họng của gã. Gã thị vệ muốn né tránh thì không còn kịp nữa rồi, trong nháy mắt mũi ám khí kia đã phóng tới cắm vào cổ họng gã, phi tiêu ba tấc cắm sâu vào yết hầu gã, chỉ còn lại một túm dây tua màu đỏ đang lay động, ngay cả một giọt máu cũng không chảy ra.

A Nô lập tức giương tay lên, một chuỗi "Hoa lăng" dài chiếu sáng lập lòe, một tiếng "thịch" vang lên, một phi trảo đã vững vàng móc vào trên chỗ hổng mà Công Tôn Lan Chỉ vừa chém mở. Hai chân a Nô kẹp chặt, cố sức giữ vững thân thể, cánh tay ra sức kéo, "ầm" một tiếng, tấm ngăn thùng xe bị kéo phân thành bốn năm mảnh, một đại hán trong xe đang ôm đao ngồi ngay ngắn, thùng xe vỡ vụn, người này hú lên một tiếng quái dị, lăng không nhảy lên, người đao hợp nhất, hóa thành một đạo sấm sét hung hãn bổ về phía Dương Phàm đang đứng gần chiếc xe nhất.

Các thị vệ khác cùng đồng thời ghìm cương ngựa, ngừng thế xung phong, nhìn ba người Dương Phàm, A Nô, Công Tôn Lan Chỉ vây tròn tới, bọn họ chỉ nhận được mệnh lệnh là bảo vệ xe đột phá vòng vây, mất hỏng giết người. Lúc này xe đã bị hủy, đạo mệnh lệnh thứ nhất đã hoàn thành, bọn họ chỉ còn một việc phải làm: Giết người!

Trẫn hỗn chiến này từ đầu đến giờ, bọn họ cũng không chạy quá xa phủ môn, may nhờ trạch viện Lư gia quá lớn, toàn bộ mặt tường bao quanh các phía đều là trang viên của Lư gia, trong ngõ này không có nhà khác, trên đường cũng không có người, bằng không chém giết kinh thiên động địa ở đây, chỉ cần có người hét lên chạy ra ngoài thì đã sớm kinh động toàn bộ phường rồi.

Giao thủ đến bây giờ, những người này sớm biết rằng bọn họ không phải là đối thủ của ba nữ sát tinh một nam hai nữ này. Công tử mệnh lệnh cho bọn họ giết người, nếu như không thể giết người, vậy thì chỉ có thể bị người giết. Bị người giết so với giết người còn ác nghiệt hơn, bọn họ tuyệt vọng đến điên cuồng xông lên, chỉ mong dù giết không được đối phương thì cũng phải "cắn" được đối phương một miếng thịt.

Ba lão nhân Lý thái công, Vương thái công, Trịnh thái công ngồi trên một chiếc xe ngựa lao vội đi, được nửa đường thì gặp Thôi Thái công; bốn lão nhân cho xe ngựa chạy như bay đến phường Vĩnh Bình để ngăn cản, đợi khi bọn họ chạy tới hẻm thuộc đại viện Lư gia phường Vĩnh Bình thì ba người Dương Phàm vừa đề ngựa chạy vào Lư phủ.

Một đại hán trên trán có một vệt màu đen, tướng mạo hung hãn, tàn bạo nhìn xa giá của bốn lão nhân, thế như "một người đã đủ giữ quan ải". Thị vệ của bốn lão nhân kinh hãi, vội vã vọt ngựa về phía trước, một người trong đó xuống ngựa, hoành đao chĩa ra, lớn tiếng quát:

- Túc hạ...

"Lục cục"

Thân thể đại hán như hung thần ác sát đối diện chợt nhoáng lên, cái đầu bỗng nhiên phụt ra máu tươi, lăn xuống vừa đúng lúc một câu "túc hạ" kia thốt ra.

Người nọ bị a Nô sử dụng thanh đao cắt đứt cổ, lưỡi đao xẹt qua mà đầu không rơi, quả nhiên là thần binh lợi khí có thể làm đứt sợi tóc thổi.

Bốn lão nhân ngồi trên xe có tính năng giảm sóc rất tốt, trên xe lại có đệm vô cùng mềm mại, trên đường lao đi cuồn cuộn mà cũng không bị ngả nghiêng, sau khi xe dừng lại đột ngột, bọn họ cũng không bởi vậy mà lắc lư, nên không lập tức đi ra ngay, bằng không một màn vừa rồi đảm bảo sẽ khiến bốn ông lão họ sẽ hoảng sợ mất.

Bọn họ tuy rằng có thế lực cực lớn, nhưng cơ hội tự mình giết người thì chưa có, ngay cả cơ hội tận mắt thấy người khác giết người cũng không nhiều, một màn vừa rồi, đối với họ mà nói tuyệt đối là một sự chấn động không nhỏ.

Lúc bọn họ ra khỏi xe, thi thể kia đã ngã xuống, người đầu chia lìa, mặt đất đầy máu, tàn thi la liệt, ngay cả xe ngựa cũng bị phân thành bốn năm mảnh, nhìn tuy rằng kinh khủng, nhưng cũng không bằng đầu người rơi xuống mắt mở trợn trừng vô cùng kinh hãi.

Lý thái công hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, sắc mặt nghiêm trọng phân phó:

- Cho người phong tỏa tin tức, những người khác theo lão phu vào phủ!

Lập tức có người quay ngựa lao về phía hẻm dài, ngăn cản người tiến vào, những người khác thì xuống ngựa, vội vã nhấc thi thể và mảnh nát của xe ngựa quay về đại trạch Lư thị, lại vội vã xúc đất đổ lên trên vết máu, còn có những người nhìn chung quanh, xem trong ngõ có hộ gia đình khác hay không, có lâm viên nhà ai gần đây có thể nhìn thấy cảnh này hay không, để che giấu tất cả đã phát sinh ở đây...

Bốn lão nhân xông vào trong phủ, gọi người dìu đỡ đi thẳng vào hậu trạch, đi tới nửa đường thì thấy đám người Thôi Thực, Trịnh Vũ, Vương Tư Viễn, Lý Thượng Ẩn đang ủ rũ đi tới.

Sau khi Dương Phàm dẫn theo a Nô và Công Tôn Lan Chỉ đằng đằng sát khí đi vào Lư gia, Thôi Thực vốn đang định giữ hắn lại, không cho hắn đuổi theo Lư Tân Mật. Tuy nói Lư Tân Mật bỏ chạy, nhưng "Hòa thượng bỏ chạy không bỏ miếu", Lư Tân Mật hiện tại hành động càng đoạn tuyệt, thì sau này chế tài của các đại Thế gia sẽ càng nghiêm khắc. Nhưng nếu để y và Dương Phàm đánh một trận, bất luận ai chết, việc này cũng không có biện pháp nào hòa giải được nữa rồi, một khi sự việc không áp chế mà bị bại lộ chính là trận chiến giữa Hoàng quyền và thế gia; sự việc được ngăn chặn không bại lộ, sẽ tạo thành sự phân tranh trong nội bộ, gã không phải kẻ ngu, rất hiểu rõ điểm này.

Nhưng bên cạnh gã lại có một tên một sách Trịnh Vũ. Trịnh Vũ bị Dương Phàm quát lớn mà hoảng loạn nói thật ra Dương Phàm vừa ở bên ngoài phủ cản được một chiếc xe ngựa, lúc này hai bên đối mặt, đương nhiên tin lời Trịnh Vũ, nghe nói còn có ba chiếc xe ngựa phân làm ba hướng mà chạy, lập tức quá sợ hãi, đuổi theo luôn.

Thôi Thực tức giận đến run cả người, con mọt sách Trịnh Vũ này câu cửa miệng lúc nào cũng là mấy câu ngu si như " kẻ không giữ chữ tín, không có thành quả", "Người nào nói không giữ lời không nên nói", nào là "Thành giả, thiên chi đạo dã; tư thành giả, nhân chi đạo dã" v..v; Thôi Thực lười mắng gã, vội vàng đi trước muốn tìm Gia Chủ nhà mình để báo tin, kết quả thì gặp bốn lão nhân đi tới.

Bốn lão nhân vừa thấy con cháu Thế gian, lập tức đứng lại, liên miệng quát hỏi:

- Lư Tân Mật đâu?

- Dương Phàm đâu?

- Ai bảo ai giết?

- Đồng quy vu tận rồi sao?

Bốn lão nhân hỏi xong cùng ngừng lại, sau đó lại cùng mở miệng hỏi cùng một vấn đề, hỏi xong lại cùng ngừng lại liếc mắt nhìn nhau, không biết nên hay không nên để ai hỏi trước.

Cũng may bốn người thanh âm cao thấp, có thô có tỉ mỉ, nên dù là trăm miệng một lời thì đám vãn bối vẫn nghe hiểu bọn họ đang hỏi gì. Bọn họ đều là vãn bối của bốn người cùng không hẹn mà tiến lên trả lời câu hỏi của lão tổ tông nhà mình:

- Thái công, Lư Tân Mật đã chạy trốn khỏi phụ đệ rồi!

- Thái công, Dương Phàm không sao, đã đuổi theo rồi!

- Thái công yên tâm, không ai chết, Lư Tân Mật đã chạy thoát!

- Thái công, hai người bọn họ căn bản chưa chạm mặt ạ!

Mấy đứa cháu cũng đồng thanh trả lời, trả lời xong cùng đồng loạt ngẩn người.

Lý thái công tức giận kêu lên:

- Từng người hỏi, từng người trả lời! Ta hỏi trước!

Lý Thái công nói xong, giành bước lên trước một bước, mở miệng hỏi:

- Lão phu...

"Bùm"

Một tiếng nổ vang đúng vào lúc câu "lão phu" vừa ra, Lý thái công ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn về phía bầu trời, trên bầu trời nổ tung một bông pháo hoa...

Lâm Tử Hùng vừa thấy pháo hoa kia, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng ghé tai thì thầm với Lý thái công. Cùng lúc đó, bốn người bên cạnh bốn lão nhân cũng nhận ra tác dụng của pháo hoa, liền vội vàng bước tới nói rõ với chủ nhân. Mấy lão nhân mặt biến đổi, trăm miệng một lời nói;

- Nhất định là Dương Phàm rồi, đi mau!

Chúng con cháu thế gia mờ mịt, trong lòng nghĩ thầm: "Chuyện gì cũng cho là có liên quan tới Dương Phàm sao? Dương Phàm đang truy sát Lư Tân Mật cơ mà!”

Bốn người họ đang mơ hồ nhưng lúc này cũng không dám đặt câu hỏi, vội vàng đuổi theo bốn lão nhân.

Náo nhiệt!

Lư gia thật sự rất náo nhiệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK