Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đa tạ bá phụ ban thưởng!

Trong con mắt của Dương Phàm, tự này của Địch Nhân Kiệt ban cho quả là không tệ, so với cái tên “ Tinh Trì” như đùa giỡn của sư phụ Trương Bạo thì cái tên này mạnh hơn rất nhiều, đâu còn lí do để chối từ.

Thẩm Mộc đứng ở một bên, trên mặt thoáng qua một vẻ quái dị, lập tức mỉm cười, nói:

- Địch công coi trọng Dương Phàm như vậy, Thẩm Mộc cũng là vãn bối của Địch công, sau này chúng ta sẽ càng thân cận hơn, còn phải qua lại nhiều mới phải!

Dương Phàm cười nói:

- Tiểu đệ và Thẩm huynh vừa gặp đã quen, sau này đương nhiên thường xuyên qua lại rồi!

Bởi Địch gia xảy ra chuyện này, Địch Nhân Kiệt trong lòng không vui, Dương Phàm và Thẩm Mộc là khách không tiện ở lâu, nói thêm mấy câu rồi cáo từ Địch Nhân Kiệt. Con trưởng Địch gia là Địch Quang Tự tiễn hai người ra khỏi phủ, Dương Phàm và Thẩm Mộc hỏi nhau, mới biết hóa ra Thẩm Mộc ở ngũ lý trang Thành Nam - Lạc Dương, Dương Phàm lại đi về phía bắc, hai người đứng bên đường từ biệt nhau, đường ai nấy đi.

Thẩm Mộc lên xe, khẽ cười với Dương Tuyết Nhiêu, nói:

- Lão họ Địch này đại khái là nhìn ra ta có ý chiêu dụ Dương Phàm rồi, ban chữ? Hừ! Đây là bảo cho ta biết, lão cũng chọn trúng Dương Phàm, bảo ta bớt có ý định với Dương Phàm đi.

Dương Tuyết Nhiêu nói:

- Vậy huynh còn nói phải kết giao với Dương Phàm ngay trước mặt lão ấy? Chỉ là một tên thị vệ thôi mà, lẽ nào huynh thật sự muốn ttranh với Địch công?

Thẩm Mộc mỉm cười nói:

- Chúng ta ở trong quân thật sự không có người đắc lực, tuy bây giờ Dương Phàm chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ, nhưng dựa vào mấy nhân mạch hắn tích cóp, đã không cho hắn cơ hội thì thôi, chỉ cần cho hắn một cơ duyên, bay vút thẳng lên trời có gì là khó? Người này, nhất định phải giành!

Thẩm Mộc tựa vào lưng ghế, thản nhiên nói:

- Phó Du Nghệ tham gia ủng hộ lên ngôi rồi, đợi sau khi Thái Hậu đăng cơ rồi, ta đích thân đi Lũng Hữu một chuyến, trước đó ta phải kiếm cơ hội nói chuyện cẩn thận với Dương Phàm. Thanh niên mà, ai chẳng nhiệt huyết sục sôi, sao có thể điềm tĩnh như Địch công được, Địch công tặng hắn tên chữ, Thẩm mỗ sẽ tặng cho hắn một con đường công danh, muội nói xem, hắn ta sẽ chọn thế nào?

Xe bò kêu két két chạy hướng về phía nam.

Ra khỏi cửa thành, qua sông Khuếch Thành, ra khỏi quan đạo ba dặm, rẽ vào con đường nhỏ thôn Ngũ Lý.

Chín trăm người thỉnh nguyện, gấp rút mời Thái hậu thay đổi quốc hiệu, thay đổi chế độ xã hội xưng đế.

Tin này ai ai cũng biết, nhưng chỉ dám lén bàn luận không dám công khai bình phẩm. Lớp giấy này một khi đã hoàn toàn thủng rồi thì những lời bình luận Thiên Hậu đăng cơ ầm ĩ lên.

Cho dù Võ Tắc Thiên giữ bức thỉnh nguyện thư lại không phát, nhưng Ngự Sử Phó Du Nghệ lập tức được thăng chức, từ “Từ dưới lục phẩm" tăng liền ba cấp lên “ trên ngũ phẩm”. Tín hiệu này cực kì rõ ràng. Từ hôm đó hôm nào cũng có lượng lớn tấu chương và thỉnh thư của bách tính nhân gian xin Thiên Hậu lấy ngôi vị thiên tử thay đổi chế độ xã hội, xưng đế được đưa đến Võ Thành điện.

Tiếp theo, các tăng nhân cũng bắt đầu thỉnh nguyện, đồng thời mở pháp hội, tuyên dương không kiêng nể với các tín đồ. Không bao lâu, đám đạo nhân cũng không nén được cơn tức, thấy đạo gia có khả năng bị chèn ép thêm một bước nữa, rất nhiều đệ tử các môn đạo cũng từ bỏ nhà tông thất Lý Đường “Lý tính bản gia” của Thái Thượng Lão Quân, tham gia vào hàng ngũ ủng hộ lên ngôi.

Cuối cùng, một vài thành viên hoàng thất Lý Đường cũng không dám không biểu lộ thái độ, dưới sự đi đầu lo liệu của Thiên Kim công chúa, mấy chi khác trong hoàng thất Lý Đường cũng đều lấy danh nghĩa con cháu tôn thất Lý Đường thỉnh cầu Thiên hậu đăng cơ.

Song Võ Tắc Thiên thân tại trung tâm phong bão lại trước sau không có động tĩnh gì!

Một số trọng thần triều đình quan trọng vẫn không tỏ thái độ gì.

Quân chủ các nước nhỏ của tứ di phiên bang vẫn không tỏ thái độ,

Đương kim hoàng đế Lý Đán vẫn chưa tỏ thái độ gì….

Cho nên, bà vẫn chờ đợi như cũ, rất kiên nhẫn chờ đợi.

***

Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng bao lâu là đến ngày Thái Bình công chúa thành thân.

Tin tức truyền đi, cũng không gây ra chấn động gì quá lớn ở triều.

“Bông hoa của Lạc Dương, công chúa trong số các công chúa Đại Đường” Thái Bình công chúa tái giá, tin tức nóng hổi như thế này vốn được bách tính quan tâm nhất, nhưng hiện tại tin tức tràn ngập trên khắp phố phường, đều là Thiên Hậu là Di Lặc chuyển thế, thiên hạ rất nhanh sẽ mang họ Võ, công chúa Đại Đường gả cho Võ thị, chỉ là để khuyến khích cho sự lan truyền của tin tức này.

Dương Phàm cũng nghe tin Thái Bình công chúa xuất giá, bây giờ mới biết ngày công chúa xuất giá cũng chính là ngày Mã Kiều cưới vợ. Nghe được thông tin này, nghĩ đến thái độ của Thái Bình công chúa đối với lần xuất giá này, Dương Phàm không khỏi thầm thở dài.

Đối với Thái Bình công chúa, ấn tượng của hắn cũng không xấu, nhưng hắn càng rõ ràng hơn, hắn và vị công chúa điện hạ này không thể có bất kì sự giao tập gì. Hắn càng không thể vì đồng tình mà cùng vị công chúa này cấu hòa tư tình. Để hắn trở thành người đàn ông sau lưng Thái Bình công chúa, làm lính gác khuê phòng cho Thái Bình công chúa, làm thứ đồ chơi tiêu khiển giải sầu, đàn ông tốt sao có thể chịu làm việc này?

Về phần khiến Thái Bình trở thành nữ nhân của hắn, thì chỉ đơn thuần là sự mộng tưởng hão huyền. Thái Bình là con cháu hoàng thất, sự cao ngạo đã thấm sâu vào xương tủy của nàng rồi, Uyển Nhi như nước, có thể coi chồng như trời, Thái Bình thì vĩnh viễn không thể biến thành Uyển Nhi được. cho dù nàng có thích hắn thì thực chất bên trong cũng không thể đối đãi tôn trọng bình đẳng làm một người vợ dịu dàng được.

Còn nữa, hắn có năng lực gì mà ngăn cản Võ Tắc Thiên gả con gái đi? Hắn muốn cưới Uyển Nhi còn khó như lên trời rồi, huống hồ là một vị công chúa. Cho dù hắn có tư cách cưới được công chúa, vậy thì thế nào? Võ Du Kỵ càng có tư cách hơn hắn, nhưng Võ Du Kỵ kết cục là gì? Tin tức về vị phò mã người người cho là may mắn mà thực chất lại cực kì bất hạnh Võ Du Kỵ này sớm đã được lan truyền trong nhân gian.

Người vợ kết tóc xe tơ trong hoạn nạn của Võ Du Kỵ vì chuyện công chúa muốn gả cho hắn mà bị đầu độc chết, đứa con trai ruột bị loại ra khỏi gia phả, sửa họ, rời xa quê hương trốn đi nơi đất khách quê người. đến cả cô con gái nhỏ của hắn cũng vì sợ Thái Bình công chúa nhìn chướng mắt, không hiểu vì sao tự nhiên đột tử. mà vội vàng tìm người gả đi.

Võ Du Kỵ là một nội vệ đại tướng quân quyền cao chức trọng, là cháu ruột của Võ Hậu, tức khắc sẽ trở thành một thành viên của hoàng tộc, còn rơi vào kết cục như vậy, loại phò mã giết vợ diệt con này, hạng người ngoài hám lợi đen lòng, lương tâm mất hết, ai muốn làm? Nụ hôn đêm Thượng Nguyên đó tựa như ảo mộng không dấu, nếu như có tạo nên một chút rung động trong lòng Dương Phàm, thì rung động đó đã ngừng lại…

Ngày mồng chín, bởi vì là ngày Thái Bình công chúa xuất giá, cả hoàng thất phải tham gia hôn lễ long trọng này, cho nên nhiệm vụ của cảnh vệ đặc biệt nặng nề. Tất cả thị vệ hôm đó đều phải làm nhiệm vụ, huống hồ hôm đó Dương Phàm vốn là phải đi trực, chỉ là hắn đã sớm xin lữ soái Hứa Lương nghỉ phép rồi.

Dương Phàm lúc đầu còn lo lắng Hứa Lương không chịu cho nghỉ, đâu biết hắn vừa nhắc tới, Hứa Lương đã vui vẻ đồng ý, khiến Dương Phàm vô cùng có thiện cảm với hứa lữ soái, hắn lại không biết đó là bởi vì ám thị khéo léo của Thượng Quan Uyển Nhi, nên trong lòng Hứa Lương đã không xem Dương Phàm là một tên thị vệ rồi.

Hôn lễ được chính thức tổ chức vào lúc hoàng hôn, vừa qua buổi trưa, Dương Phàm quay về doanh trại thay thường phục vào, chuẩn bị rời khỏi cung. Khi hắn đi đến Lạc Thành điện, Uyển Nhi đột nhiên đem theo hai cô cung nữ đối diện đi tới, vừa thấy Dương Phàm, Uyển Nhi liền dừng bước, phân phó cho hai cô cung nữ:

- Hai ngươi đi trước đi!

Hai cung nữ đáp một tiếng, quay người vào Lạc Thành điện. Khi trên ngự đạo mà vẫn còn cung nữ thái giám bận rộn đi tới đi lui, Dương Phàm không tiện biểu lộ gì, chỉ có thể giống như những thị vệ bình thường khác, thi lễ với Thượng Quan Uyển Nhi, lúc này mới hạ giọng nói:

- Uyển Nhi

Thượng Quan Uyển Nhi hạ giọng nói:

- Lang quân bây giờ sẽ đi nhà Mã Kiều sao?

Thời điểm hẹn hò hai ngày trước, Dương Phàm đã thuận miệng nhắc đến chuyện hôm nay sẽ đi Mã gia chúc mừng với cô, không nghĩ cô lại bộn rộn như thế này, lại vẫn đem chuyện của một tiểu nhân vật không liên can gì ghi ở trong lòng, chỉ bởi vì con người này có quan hệ với bản thân mình, Dương Phàm trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng đáp:

- Vâng.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn tay hắn:

- Huynh cứ tay không mà đi thế này sao?

Dương Phàm nói:

- Muội cũng biết đấy, ta không có sở trường mua đồ, nếu như tùy tiện tìm vài thứ, chưa chắc thích hợp làm quà thành thân, dù sao thì hai bên cưới gả đối với ta cũng không phải là người ngoài, ta chỉ cần đem chút tiền đi là xong.

Uyển Nhi gắt giọng:

- Đàn ông cứ sơ ý như thế, thành thân là chuyện chung thân đại sự, đâu có tùy tiện như vậy được, cứ cho là Mã Kiều cũng tùy tiện như huynh, nhưng Giang cô nương người ta là con gái, cô ấy xem huynh như huynh đệ của mình, có thể sẽ không trách cứ huynh, nhưng cuối cùng lại là một sự tiếc nuối.

Vả lại, huynh và bọn họ quan hệ thân thiết, để người ngoài nhìn vào, cũng cho rằng huynh không coi bọn họ là một chuyện. Uyển Nhi đã giúp huynh chuẩn bị một phần quà rồi, huynh đến đầu cầu Thiên Tân, đến cửa hàng bán đồ trang sức đầu tiên bên phải lấy là được, huynh nói với người chủ quầy là người trong Trịnh gia sai đến lấy hàng, người chủ quầy đó sẽ đưa cho huynh.

Dương Phàm kinh ngạc nói:

-Uyển Nhi à, muội bận rộn như thế, lại vẫn giúp ta nhớ kĩ chuyện này.

Uyển nhi lườm hắn một cái nói:

- Ta và huynh lại không phải người ngoài, nói lời xa cách như vậy.

Huynh không phải nói coi Mã Kiều như huynh trưởng, Giang cô nương như thân tỷ của huynh à, như thế mà tính, Mã Kiều sẽ là đại bá, Giang cô nương sẽ là tẩu tẩu của Uyển Nhi, Uyển Nhi sao có thể không bày tỏ tâm ý.

Khi cô nói tới đây, khuôn mặt trắng nõn nà như lòng trắng trứng không khỏi ngượng đỏ lên, Dương Phàm xúc động nói:

- Hóa ra…muội cố ý đợi ta ở đây?

Uyển nhi thẹn thùng nói:

- Đâu có, hôm nay bận rộn thế này…ta chỉ dặn dò Tiểu Man giúp ta để ý chuyện của huynh thôi, nghe nói huynh sắp ra rồi, mới có lòng tới đón. Huynh là đàn ông, ta đoán huynh cũng sẽ không nghĩ đến chuyện vặt này, chút chuyện này vốn nên là Uyển Nhi quan tâm giúp huynh.

Cô nhìn về phía xa xa, nói với Dương Phàm:

- Được rồi, công việc của ta hôm nay thật sự quá nhiều, sẽ không nói nhiều với huynh nữa, lang quân đi cẩn thận, không nên uống rượu say. Uyển Nhi….

Cô trìu mến nhìn Dương Phàm, nhanh nhẹn bước qua bên cạnh hắn, khoảnh khắc chạm vai bước qua, một câu nói xấu hổ bẽn lẽn nho nhỏ mới lọt vào tai Dương Phàm:

- Uyển Nhi mong đợi có một ngày, vì lang đặt mua đồ cưới của chính mình!

Dương Phàm quay người nhìn bóng dáng xinh đẹp của Uyển Nhi tiến nhanh vào Lạc Thành điện, trong lòng tràn ngập tình yêu, hắn thật muốn ôm chặt cô vào lòng ngay tại đây, kiêu ngạo tuyên bố với mọi người:

- Đây là người con gái của ta!

Trong cung chăng đèn kết hoa, đi ra cửa cung, đội quân đưa dâu y phục rực rỡ sớm đã xếp hàng chỉnh tề trước cửa cung, Dương Phàm vòng qua đội quân danh dự xếp hàng đứng đợi, đi qua cầu Thiên Tân, cửa tiệm đầu tiên chính là một cửa tiệm trang sức. Vị trưởng quầy nghe thấy hắn nói phủ Trịnh thị sai đến lấy đồ, vội vàng lấy gói đồ khách gửi ra, yêu cầu hắn kiểm nhận rõ ràng ngay trước mặt.

Món quà Uyển Nhi dành cho Dương Phàm quả là có tâm ý, trên cơ sở thân phận và vốn của Dương Phàm, chú tâm lựa chọn mấy thứ quà mừng phù hợp. Đương nhiên, món quà cô chọn cũng phù hợp với thân phận của hai bên thành thân, nếu tặng họ một bộ dụng cụ pha rượu bằng vàng thì ngoài mang đi đổi lấy tiền ra thì bọn họ cũng chẳng biết dùng vào chỗ nào nữa.

Quà mừng mà Uyển Nhi lựa chọn đều rất có dụng tâm, đồ trang sức, tơ lụa vải vóc, nam nữ bào phục, …đôi giày như biểu hiện xe lửa trật đường ray, chiếc gương thể hiện hôn nhân tan vỡ, cây quạt không hài hòa với hỉ sự …những thứ này tuyệt đối không thể có được, Dương Phàm không hiểu những quy củ này, nếu thật sự cho hắn đi chọn mua, thật không khéo sẽ mua những thứ không tốt đẹp này đi tặng.

Dương Phàm kiểm nhận rõ ràng, rồi lại gói lại khoác lên vai, khi đi qua phường Thượng Thiện nơi Thái Bình công chúa ở là thấy cửa phường xử nghiệp đã treo tơ lụa đỏ chót, cửa phường mở rộng ra, có binh lính canh gác không để cho những kẻ không phận sự đi vào.

Đại Đường chỉ có phủ công chúa, không có phủ phò mã, Võ Du Kỵ cưới Công chúa thì hẳn phải vào trong cung ở, Võ Du Kỵ chỉ cần hai tay không chuyển vào phủ công chúa là xong.

Dương Phàm đeo túi lên, nhìn thật sâu về phía cửa phường, ưỡn thẳng ngực, đi về phía phường Tu Văn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK