Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạp kỹ đầu đường, náo nhiệt phi thường.

Nhưng náo nhiệt thì cũng phải ở cùng với người có hứng thì mới có thể cảm nhận được thú vị trong đó, Dương Phàm bây giờ cùng với Thái Bình công chúa dạo bước trên đường, không biết nên như thế nào mới lãng mạn.

Toàn thành đèn dầu đốt sáng, trên phố dài sáng như ban ngày, cảm giác đó đối với Dương Phàm mà nói, không có cảm giác được thưởng rượu ngọt, như mộng như ảo như đêm trước.

Tâm trạng Thái Bình công chúa lúc này so với Dương Phàm còn thấp hơn một chút, lời nói tỏng lúc vô ý của vài nữ tử kia khiến nội tâm nàng từ vui mừng trở nên trống rỗng. Nhớ tới huynh trưởng, nhớ tới Lý gia, nhớ tới vận mệnh của mình còn chưa biết, nàng liền thấy buồn bực nan giải.

- Chúng ta đi Thiên Tân Kiều đi.

- Chỗ này ầm ĩ quá.

Hai người gần như không hẹn mà cùng nói, lời tuy không quá giống nhau, nhưng ý tứ cũng là một.

Vì thế, bọn họ xoay người, hướng về Thiên Tân Kiều.

Từ xa đã có thể thấy được Thiên Tân Kiều rồi, ngọn đèn dầu ở đầu cầu khiến cây cầu uyển chuyển được tô đậm thêm giống như ánh trăng cong cong ở chân trời.

Đúng lúc này, một vị phu nhân cùng với một thiếu niên vội vàng chạy tới, đối diện với Dương Phàm và Thái Bình đi tới, bởi vì gần như trước mắt, suýt nữa thì đụng vào nhau.

Trên con đường dài vốn người qua người lại, Thái Bình công chúa dừng lại muốn hưởng thụ chút không khí của dân gian, tám người nữ hộ vệ kia không thể đem bất cứ ai lôi kéo công chúa mà đuổi đi hết được.

Chỗ này là dưới chân thiên tử, tình huống bình thường cũng sẽ không mạo muội xông ra chưa kịp nói hai câu đã vội lao lên đánh người, mặc dù thấy người phụ nữ này đang rất gấp, nhưng bản thân bà ta là một phụ nữ, lại còn đem theo một hài tử chưa tới tuổi thành niên, nên tám vị nữ hộ vệ chưa lộ diện để đuổi đi.

Lúc này thấy bọn họ suýt nữa đụng phải công chúa, mới có hai nữ hộ vệ định tiến lên bảo vệ, Dương Phàm thấy người phụ nữ kia vội vã tránh né Thái Bình, xém chút nữa là té ngã, liền vội vàng giơ tay ra đỡ, thấy y phục và kiểu tóc là của một người đã kết hôn, liền chậm rãi nói:

- Đại nương cẩn thận một chút.

- Đa tạ lang quân.

Phụ nhân kia hướng về hắn nói cảm ơn, kéo đứa trẻ kia lên vừa định chạy đi, phía sau liền mau chóng xuất hiện ba người truy đuổi, trong đó có một người lấy cây quạt chĩa về phía nàng, reo lên:

- Nương tử đừng chạy!

Y bước hai ba bước tiến lên trước, giơ tay ra cản phụ nhân kia lại, cười ha hả nói:

- Vị nương tử này, Phan mỗ ta cũng không phải là cọp ăn thịt người, haha, chỉ muốn mời nàng uống chén rượu thôi, hà tất phải vội đi như thế?

Phụ nhân kia vừa tức vừa vội nói:

- Nô gia là đàn bà của người ta, vốn không quen biết với túc hạ, cùng ngài uống rượu gì chứ? Thật là không biết lễ nghĩa, mau mau tránh ra.

Tên họ Phan kia nhướn mày, nháy mắt cười nói:

- Ban đầu không quen cũng không sao, uống chút rượu rồi chẳng phải là quen rồi sao?

Dương Phàm và Thái Bình công chúa liếc nhìn một cái, lại không ngờ đi đến đầu cầu này, lại gặp tình huống trêu ghẹo dân nữ buồn nôn này. Nhưng mà, càng ghê tởm thì càng dễ thấy, nhuyễn công mười trượng, đại thiên thế giới, dương xuân bạch tuyết tuyệt không phải là vấn đề sinh tồn. Cho nên Khổng lão phu tử nói:

- Ngô vị kiến hảo đức như hao sắc giả dã. Dịch nghĩa là: Chưa thấy ai yêu cái đức mà giống như yêu cái đẹp vậy.

Cũng may chỗ này là cạnh sườn của đầu cầu, ánh đèn không đủ rõ ràng, Thái Bình công chúa cải nam trang đứng ở bên cạnh Dương Phàm, người nọ vội vàng nhìn lướt qua, không thấy rõ vẻ đẹp của nàng, bằng không e là trận thị phi này sẽ bị Thái Bình công chúa lấy ra trêu chọc.

Vừa thấy tình hình như vậy, Dương Phàm và Thái Bình công chúa không khỏi nghiêm túc liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, người phụ nữ này dáng người lả lướt thon thả, màu da trắng nõn, eo thắt đai lưng nhỏ nhắn, cổ thon dài, nhìn trong sáng xinh đẹp. đoán tuổi của nàng, chắc khoảng hai mươi sáu tuổi, bộ dáng đoan trang nhà tuệ, lộ ra vẻ đẹp khác thường.

Bất kể là ánh mắt đẹp như xuân thủy hay làn da trắng nõn như ngọc của nàng, cả người đều tản ra một loại khí tiết tinh khiết tỏa từ trong ra ngoài, bởi vậy vẻ đẹp đoan trang này cũng vô cùng động lòng. Thiếu niên đứng bên cạnh nàng, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh vô cùng đầy đặn, có lẽ là đệ đệ.

Lại nhìn qua tên thanh niên họ Phan cầm quạt kia, cũng khoảng hai bốn hai lăm tuổi, bộ dạng cũng không xấu, mặt mày lộ chút thanh tú, chỉ là ánh mắt và vẻ mặt kia như cười như không, luôn mang theo vài phần hương vị bỉ ổi.

- Dưới chân thiên tử, sách lãng càn khôn, túc hạ xin hãy tự trọng.

Phụ nhân xinh đẹp nhíu mày nói dứt lời, kéo thiếu niên kia định đi, tên họ Phan cười ha hả, giơ tay ngăn lại, hai người ở phía sau vừa theo kịp liền một trái một phải kẹp chặt lấy nàng.

Thấy tình cảnh này, Dương Phàm và Thái BÌnh công chúa liền không vội bỏ đi. Dương Phàm ngày thường ở trên phố cũng đã gặp trường hợp hài môn công tử hoặc là lưu manh vô lại thấy nữ tử xinh đẹp là sẽ tiến lên chọc ghẹo không ra gì, Thái Bình công chúa thì chưa từng có cơ hội nhìn thấy cảnh như vậy, lúc này liền dừng chân, ở một bên nhìn.

Chỉ vài ba câu của đôi bên, Dương Phàm và Thái Bình công chúa liền nghe hiểu được đại khái sự tình.

Hóa ra phu nhân này không phải là tỷ tỷ của thiếu niên kia, mà là mẹ. thiếu niên kia đã mười ba mười bốn tuổi, như vậy tính ra, mỹ phụ kia hẳn là tướng mạo còn trẻ hơn so với tuổi thật của mình vài năm. Mẹ con bọn họ cũng là thừa dịp đêm Thất Tịch đi ra ngoài du ngoạn, chưa từng nghĩ sẽ gặp tên biến thái họ Phan này.

Tên họ Phan này tên là Phan Quân Nghệ, hôm nay cũng đem theo hai người hầu đi ngắm cảnh. Ngay từ đầu y đã chọn chỗ đông người mà đi, trong đám đông chen chen chúc chúc, cọ cọ vào cặp mông của nữ tử này, đụng chạm vào cặp vú của vị cô nương kia, vui vẻ như mở cờ trong bụng. Y đang cao hứng, liền thấy vị mỹ phụ này dắt theo đứa con đi dạo phố.

Nói tiếp, tên Phan Quân Nghệ này cũng có gu thưởng thức, đại khái là bình thường nữ nhân lẳng lơ xinh đẹp mà diêm dúa thì thấy nhiều rồi, bây giờ gặp một phu nhân bộ dáng đoan trang thông tuệ, giống như một thực khách ăn thịt cá tới mức buồn nôn, bỗng nhiên thấy một mâm đồ ăn canh rau nước trong veo, lập tức tham ăn đến chảy nước miếng.

Kỳ thật y cũng rất cẩn thận, cố ý đi theo nương tử này vòng vo cả nửa ngày, thấy nàng chỉ dẫn theo một đứa con trai, bên cạnh ngay cả hầu gái nha hoàn đều không có, liền hiểu ra là con nhà nghèo cửa hẹp, bỗng to gan hẳn lên, lúc này mới nảy sinh ý nghĩ đồi bại. trên đường đuổi theo, trêu chọc, thú tính Phan Quân Nghệ nổi lên, thật là có chút không kềm chế được.

Ban đầu Thái Bình công chúa còn có chút tò mò, tới khi nghe rõ đầu đuôi chuyện xảy ra, lập tức lộ ra thần sắc khinh bỉ, khẽ sẵng giọng với Dương Phàm:

- Người còn đứng ở đây mà nhìn cái gì? Còn không lên đánh cho tên khốn kia cút đi.

Dương Phàm liếc mắt nhìn nàng, thầm nghĩ:

- Người đường đường là công chúa điện hạ, lại có bát kim cương hộ giá, chỉ cần nói một tiếng, còn không kêu hắn lập tức biến mất? Cần gì phải sai ta làm chứ?

Ai ngờ ở trong lòng Thái Bình công chúa, lúc này lại không có chút ý nghĩ là sai khiến Dương Phàm, mà thật ra là nữ tử bình thường thấy chuyện này, theo bản năng liền hướng về người nam nhân của mình để tìm kiếm sự ủng hộ, về phần chính nàng ta có khả năng ngăn cản hành vi này thì cũng không để ý tới.

Dương Phàm vốn cũng có ý định ngăn lại, nghe Thái Bình công chúa nói xong, liền tiến lên một bước, quát:

- Dừng tay!

Tên Phan Quân NGhệ kia ép mỹ phụ kia đến góc tường, đứa con trai nàng ta đang phẫn nộ chửi bậy cũng bị một tên gia đinh khóa tay ở một bên, đang định giơ tay ra vuốt cái cằm mượt mà đáng yêu kia, bỗng nghe Dương Phàm hét lớn một tiếng, nghiêng đầu lại nheo mắt nhìn hắn, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng thốt lên:

- Các hạ, đường này rộng mở vô cùng, hãy đi đường của ngươi đi, đừng xen vào việc người khác.

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Đối thuật mà nói, đây cũng không phải là việc vớ vẩn. Nếu nhìn thấy rồi, ta mà không quản, thì có hơi thiệt thòi với cương vị.

Nói xong liền tiến lên một bước, tay đặt lên vai Phan Quân Nghệ, hơi dùng lực, Phan Quân Nghệ đau đến kêu lên, nhanh chóng thả tay. Dương Phàm vẫn nắm lấy bờ vai hắn như trước, nói với vị phụ nhân kia:

- Đại nương đưa con rời khỏi đây đi.

Phụ nhân kia vừa kinh vừa sợ, vội vàng nói lời cảm tạ với Dương Phàm, lại lo sợ nhìn đứa con, con của nàng ta bây giờ đang bị một tên gia đinh của Phan Quân Nghệ túm chặt.

Thái Bình công chúa cầm cây quạt lắc lắc, một nữ tướng ăn mặc như nam tử liền xuất hiện, giơ tay vỗ lên vai tên gia đinh kia, tên đó quay đầu nhìn lại, một nắm đấm liền bay đến trước mặt, “bịch” một tiếng, trên mặt hắn ta tựa như mở cả phường nhuộm, đủ mọi màu sắc rơi xuống.

Hắn ta não nhất thời mơ hồ, ngã ngửa mặt trên đất, lúc lồm cồm bò dậy mới cảm thấy một trận đau đớn, định mở mồm ra chửi, đột nhiên phát hiện hàm răng thiếu thiếu, giơ tay sờ sờ, chỉ được một bàn tay đầu máu, hóa ra hàm răng đã bị đánh rớt mấy cái.

Phụ nhân kia chỉ là nữ tử một gia đình tầm thường, không gặp tình cảnh như vậy, vừa thấy đứa con thoát thân, liền vội vàng dắt tay đứa nhỏ, vừa vội vàng nói lời cảm ơn với Dương Phàm và Thái Bình công chúa, vừa vội vàng rời đi.

Phan Quân Nghệ thấy bọn này còn bá đạo hơn mình vài phần, không khỏi giận tím mặt nói:

- To gan lắm, mấy tên cẩu nô đầu đường cũng dám đánh bị thương người hầu của bổn công tử. Bổn công tử phải đưa các ngươi tới phủ Lạc Dương ăn gậy mới được.

Thái Bình công chúa không kiên nhẫn nói với Dương Phàm:

- Ngươi muốn thăng đường thẩm án ở chỗ này sao? Còn không mau bảo bọn chúng cút đi.

Dương Phàm cười ha hả, bàn tay nắm vải Phan Quân Nghệ liền trượt xuống phía sau cổ y, bàn tay to khẽ bóp mạnh, Phan Quân Nghệ nhất thời ngay cả sống cũng không nói rõ được, bị nghẹn tới ho khan.

Tên người hầu kia thấy thế, sợ lang quân nhà mình bị thiệt, khẩn trương kêu lên:

- Dừng tay! Lang quân nhà ta là tiểu công tử của Lại Bộ Khảo Công Viên ngoại Lang gia, ngươi dám vô lễ như vậy.

Dương Phàm ồ lên một tiếng, nói:

- Hóa ra còn là người xuất thân nhà quan, hành vi xấu hổ như vậy, thật sự làm nhục danh tiếng gia đình nhà ngươi. Bổn quan sẽ thay cha hắn giáo huấn hắn một phen.

Nói xong hắn giơ chân lên, đá “bịch” một tiếng vào mông Phan Quân Nghệ.

Dương Phàm một cước này cũng không kìm lực, Phan Quân NGhệ đau đến kêu lên, Dương Phàm lấy mông của Phân Quân Nghệ làm quả bóng cao su, giống như đang biểu diễn kỹ thuật đá bóng vậy, một chân trong khoảnh khắc đã đá liền mười bảy mười tám cước, cuối cùng buông vai Phan Quân Nghệ ra, dùng sức bồi thêm một cước, đạp Phan Quân Nghệ lao thẳng tới trước, té nhào úp mặt xuống đất.

Dương Phàm hừ một tiếng nặng nề, vỗ phủi bên hông nói:

- Bổn quan là Hình Bộ đấy, ngươi nói xem có quản được chuyện này không? Còn để bổn quan thấy các ngươi ỷ quyền thế khi nam bá nữ, để cho các ngươi đẹp mặt, đợi đến lúc đem các ngươi vào nha môn ăn gậy rồi, chỉ sợ mặt mũi của cha ngươi cũng không còn ưa nhìn nữa đâu. Cút!

Mắt thấy thân thủ của người này, lại nghe nói hắn là quan viên Hình bộ, hai tên gia đinh kia biết hôm nay đụng trúng tấm sắt rồi, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ tiến lên đỡ Phan Quân Nghệ dậy rồi bỏ đi mất dạng. Dương Phàm vỗ tay đi lại, Thái Bình công chúa cười dài nói:

- Uy phong lớn quá!

Dương Phàm lắc đầu nói:

- Chỉ là một phần tử thoái hóa có văn hóa, ỷ vào gia thế ức hiếp người lương thiện mà thôi, có gì mà đáng nói là uy phong.

Thái Bình công chúa cười một tiếng, chỉ cây quạt nhỏ về phía trước, nói:

- Ừ, thuyền đậu chỗ này, chúng ta đi qua đi.

Hai tên gia đinh Phan phủ sợ công tử mình chịu oan ức, đem Phan Quân Nghệ chân không chạm đất chạy đi thật xa mới buông y ra, Phan Quân Nghệ hai chân vừa chạm đất, liền hung hang tát một cái vào mặt tên gia đinh chưa bị thương, hung dữ mắng:

- Đồ ngu ngốc vô dụng.

Y cật lực phủi lên cái áo bào dính đầy bùn đất, nói:

- Sau này ít báo danh đi, ngươi muốn phá hỏng thanh danh của cha ta sao?

Tên gia đinh kia vâng dạ đáp lời, Phan Quân Nghệ quay đầu lại, nhìn về bóng dáng đang hướng về bến tàu, nghiến rang nghiến lợi nói:

- Hình bộ thật sao? Hừ! Đợi lão tử ta tra ra ngươi là ai, nhất định khiến ngươi đẹp mặt!

Tên gia đinh bị người hầu công chúa đánh một quyền cho khắp mặt sung lên đang đỡ cái mũi bị đánh tới méo đi, vẻ mặt đưa đám nói:

- Lang quân, chúng ta về phủ thôi.

- Không về!

Vẻ mặt Phan Quân Nghệ đầy ác khí nói:

- Lão tử ta vô duyên vô cớ ăn một cú thua đau như vậy, chuyện này cứ như vậy là xong sao? Ta không ngủ với nữ nhân kia được, cục tức này không nuốt trôi được. Đuổi theo cho ta, nhất định phải tìm được nàng.

Chương 415: Một đêm ở Lạc Hà.

Từ sau khi Võ Tắc Thiên phong Lạc Thủy là thần song, cấm không cho bắt cá ở Lạc Thủy, trên song này liền trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.

Hiện tại lại là ban đêm, không có thuyền chở hàng đi qua, trên sông chỉ vẻn vẹn có vài du thuyền.

Mấy du thuyền này, cũng là của những gia đình giàu có không phú thì quý, người tầm thường không có lòng dạ rảnh rỗi như vậy, cũng không chịu được quan phủ hết lần này tới lần khác lên thuyền họ kiểm tra xem bọn họ có mang theo lưới và đồ đánh cá hay không.

Thái Bình công chúa chuẩn bị chiếc thuyền này không quá lớn, không phải loại thuyền hoa hoặc cái gì xa hoa lộng lẫy, bề ngoài xem ra rất bình thường, hơn nữa chỉ có một tầng, ở giữa là các bộ phận khoang thuyền, đầu đuôi là boong thuyền, nhiều lắm chỉ có thể mang theo hai mươi ba mươi người.

ở giữa thuyền với bờ đã dựng sẵn mấy miếng ván tốt, quan sai tuần sát bên sông cũng đã biết chủ nhân của chiếc thuyền này là ai rồi nên không dám cản trở. Thái Bình công chúa và Dương Phàm lên thuyền, kéo dây giương buồm, thuyền chậm rãi xuất phát, liền dọc theo Lạc Thủy mà đi.

Trên bờ hai bên sông, vẫn là âm thanh không dứt, ca hát nhảy múa, nhưng chỗ này chung quy cũng cách một khoảng khá xa, trên thuyền lại tĩnh mịch hơn nhiều.

Trên boong thuyền phía trước, chỉ có Dương Phàm và Thái Bình công chúa, tám người theo hầu đã tránh vào khoang thuyền, đèn dầu ở hai bên bờ sông, trên là ngân hà, dưới là sóng biển lăn tăn, dần dần trở nên mông lung. Tuy rằng đã vào thu, gió thu hiu hiu thổi, những cũng không khiến người cảm thấy có hàn ý.

Chẳng biết lúc nào, Thái Bình công chúa đã bỏ khăn quấn đầu ra, tuy rằng vẫn để cải nam trang như cũ, tuy nhiên tóc dài bồng bềnh, lướt nhẹ qua hai vai, trong ánh đèn ánh sao, có một cảm giác dịu dàng lạ thường.

Thái Bình công chúa nhẹ nhàng thở dài, nhìn cảnh trí hai bên bờ sông chậm rãi lướt qua, lẩm bẩm nói:

- Đến được đây rồi, ta mới cảm khác nhẹ nhõm một chút.

Dương Phàm quay đầu, dừng ở nàng nói:

- Trên phố không tốt sao?

Thái Bình công chúa lắc đầu, hạ giọng nói:

- Cô độc! chỗ ấy quá nhiều người, nên ta…thấy cô độc.

Những lời này dường như rất khó hiểu, nhưng Dương Phàm vừa nghe là hiểu hết.

Dương Phàm đã trầm mặc một chút, ánh mắt nghênh đón chiếc thuyền hoa đang trôi đến trước mặt, nói:

- Có lẽ đối với người mà nói, cô độc đã là nỗi đau khó nhịn được. Nhưng kiêu nữ trên trời có đúng là có nhiều đau khổ vậy không? Nếu như vậy, làm sao có thể nhận được sự ngưỡng mộ của thiên hạ? nhiều khi, nữ tử tầm thường không phải là không có tâm tình như người, mà là bọn họ không có công để nghĩ tới những cảm giác đó, bởi vì nỗi khổ mà bọn họ phải chịu nhiều hơn người nhiều, chuyện đau khổ hơn như thế này, cũng còn nhiều hơn người.

Đầu lông mày của Thái Bình công chúa hơi nhăn lại, không được Dương Phàm an ủi thì thôi, ngược lại còn bị hắn châm chích một cách kín đáo, cái tên này, không có chút lòng thương hoa tiếc ngọc nào sao?

Đầu lông mày của Thái Bình công chúa chỉ hơi nhăn lại, liền giãn ra:

- Không chỉ có vậy, hắn mới là Dương Phàm, là hắn độc nhất vô nhị.

Ở bên cạnh nàng, người sẵn lòng tâng bốc nàng rất nhiều, chỉ cần nàng đồng ý, mỗi ngày đều có thể có vô số nam nhân tiểu ý hầu hạ, sở dĩ nàng mê mẩn Dương Phàm, không chỉ vì hắn khác người thường sao?

Có lẽ, hình dáng anh tuấn của hắn lần đầu tiên đi vào tim của vị công chúa xinh đẹp này là bắt đầu từ hôm đó, ở bên bờ sông Lạc Thủy này, hắn đã dứt khoát cự tuyệt công chúa. Hai tròng mắt sáng ngời như vì sao của Thái Bình công chúa dừng ở hắn, dịu dàng nói:

- Bất kể thế nào, hôm nay ngươi đồng ý ở bên ta, ta rất vui, thật đấy.

Dương Phàm cũng dừng ở nàng, nghiêm túc nói:

- Nhưng ta một chút cũng không vui, ta không muốn bị người ép buộc, bị người điều khiển, cho dù người là một vị công chúa xinh đẹp, cho dù có hằng hà sa số nam nhân đối với lời mời thế này cầu còn không được, lời ta nói cũng là thật lòng.

Hắn khẽ phun ra một hơi, lại hít vào một ngụm gió thu, trong lúc hít vào thở ra, trầm giọng hỏi:

- Người nói…lời thề của Uyển Nhi không phải là không thể giải, bây giờ có thể nói cho ta biết rồi chứ?

Trên mặt công chúa Thái Bình hơi sinh ra chút giận dỗi, lập tức bất đắc dĩ cười khổ:

- Lúc ngươi đối xử với ta, không thể kiên nhẫn một chút sao?

Dương Phàm không nói gì, giọng điệu Thái Bình công chúa hơi mang mùi vị năn nỉ:

- Đã rất lâu rồi ta không được vui vẻ như vậy, lần trước, là đêm Tết nguyên tiêu. Đêm nay, chúng ta đừng nói chuyện công việc, cũng không nói chuyện của nam nhân hay nữ nhân khác, được không?

Trầm mặc một lúc, nàng lại nói thêm vào:

- Sáng ngày mai, điều ngươi muốn biết, ta sẽ nói hết cho ngươi.

Hai tay Dương Phàm vịn chặt mạn thuyền, hướng về chiếc thuyền hoa đang từ từ trôi qua trước mắt, động sóng nước khiến thuyền của hắn không ngừng dập dềnh, Dương Phàm đang ở đầu thuyền, hướng về Thái Bình công chúa mỉm cười nói:

- Được! Đêm nay la Thất tịch, có uống rượu không?

Trên thuyền có rượu.

Có đủ loại rượu ngon, những loại rượu danh tiếng hàng đầu của Đại Đường đều có. Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là rượu nho.

Rượu nho, mỹ tửu trong chén dạ quang, thứ bọn họ dùng là một bộ chén dạ quang trong suốt, cái chén ở dưới ánh đèn tỏa sáng rạng rỡ, nước rượu đỏ rót vào chén rượu, đỏ rượu đỏ cả sắc mặt của mọi người.

Hai người ngầm hiểu ý không nhắc tới những vấn đề làm họ đau đầu, đêm nay, chỉ có vui vẻ.

Bọn họ nói chuyện rất nhiều, Thái Bình công chúa giải thích cho Dương Phàm cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên đánh cầu, nói tới chuyện bất ngờ vì Dương Phàm từ chối lời mời của mình lần đầu tiên thế nào, Dương Phàm thì nói về hắn lúc ở chùa Bạch Mã huấn luyện đám hòa thượng, làm sao để đánh bại các nữ tử trong cung đình.

Đương nhiên, hắn cũng nói tới chuyện lúc trước vì sao phải xuất hiện ở bên bờ sông Lạc Thủy, kể chuyện bọn hắn dùng kế đối phó với Liễu Quân Phan, khiến cho Liễu Quân Phan chủ động viết “hòa ly thư”, cuối cùng là chuyện xưa ăn trộm gà bất thành lại còn làm mất nắm gạo khiến Thái Bình công chúa hết sức vui vẻ.

Rượu và thức ăn rất phong phú, tuy rằng đều là cá, làm ra đủ loại chiên, xào, nấu. Chủng loại cá cũng rất nhiều, đều là từ dưới sông Lạc Thủy này bắt lên cá tươi, vớt lên là làm ngay.

Từ ba bốn năm trước, Võ Tắc Thiên đã hạ chỉ cấm bắt cá ở sông Lạc Thủy rồi, nhưng lệnh cấm này chỉ có hữu dụng với đám thất phu ngoài đường, công chúa muốn ăn cá sông Lạc Thủy, đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Bát đại kim cương của Thái Bình công chúa vì bọn họ đã vào trong khoang thuyền nên đều tránh ra bên ngoài, người chèo thuyền cũng vậy, đầu bếp cũng vậy, tự nhiên không thể ở bên này nghe bọn họ nói chuyện. cho nên trong khoang thuyền chỉ có hai người, chỉ có hai người họ nhưng lại không cảm thấy khoang thuyền trống trải.

Chuyện cô độc này, thật ra cũng không phải ở chỗ nhiều người hay ít người, nhất là lúc nam nữ ở cùng một chỗ.

Chén rượu không lớn, mỗi một chén đều vừa đủ cho người ta nếm vị tinh khiết và hương thơm của nó đến tận đáy, cho nên rất siêng rót rượu, mà say rồi thì rót rượu cũng nhanh, lúc Dương Phàm cảm thấy mặt mình có chút tê dại rồi, thì ánh mắt của Thái Bình công chúa cũng lờ đờ rồi.

- Thuyền này định đi đến chỗ nào?

Thần trí Dương Phàm vẫn còn tỉnh táo, hắn có hơi bất an lắng nghe tiếng mái chèo thuyền ở bên ngoài khoang thuyền.

- Không biết nó chạy đến đâu, chạy đến chân trời là tốt nhất, như vậy…ta sẽ không có nhiều điều phiền não như vậy.

Thái Bình công chúa cười hì hì, nhìn thần sắc Dương Phàm lo lắng, lại che miệng nói:

- Xem ngươi nhát gan kìa, yên tâm đi, đợi thuyền…chạy tới nơi giao với Y Thủy, thì sẽ quay trở về, lúc bình minh…chắc chắn sẽ trở về.

Thái Bình công chúa nói xong, người nghiêng một cái, liền ngả vào lòng ngực Dương Phàm.

Ban đầu, bọn họ ngồi đối diện nhau, cách một hàng mấy cái bàn, không biết từ lúc nào, hai người bọn họ đã ngồi chung một chỗ.

Mùi hương ngọc ấm phà vào lồng ngực, Dương Phàm hơi kinh hãi.

Khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của Thái Bình công chúa có màu đỏ hồng của rượu, nàng ôm eo Dương Phàm, làm nũng:

- Ta muốn ngươi ôm ta ngủ, ru ta ngủ…

Dương Phàm cười khổ, hắn không chỉ một lần đẩy công chúa ra, nhưng một con quỷ say như công chúa, vừa đúng vì hiện tại ý thức còn mơ hồ, sao dễ dàng như vậy được. tay Dương Phàm đã đỡ được vai của nàng, chung quy không dùng lực, chỉ là nhẹ nhàng trượt xuống, một tay đỡ lấy eo thon mềm mại, một tay thuận theo đó trượt theo tấm lưng nhẵn bóng, dừng ở chỗ lồi lõm nhất.

Thái Bình công chúa bổ nhào vào lòng hắn liền lập tức ngủ mất, lông mày đều đặn che phủ mi mắt của nàng, trên khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, đôi môi dường như hơi chu ra, giống như một đứa bé ngây thơ vậy.

Dương Phàm nhích về phía sau, tìm một vị trí thoải mái, Thái Bình công chúa vốn nằm trong lồng ngực hắn lại được nằm nghiêng trên đùi hắn, gối lên bắp đùi, vẫn ngủ yên bình như cũ. Dương Phàm thở một hơi dài, ngửa đầu ra tựa vào vách thuyền, theo nhịp dập dềnh của chiếc thuyền, thân mình nhẹ nhàng đung đưa.

Người hắn say, nhưng tâm không say, tâm linh hắn trước sau vẫn duy trì một tia trong sạch.

Lúc này Thái Bình quả là đáng yêu, nhưng tối nay trên thuyền này, chỉ là tối nay. Không nói đến nàng có trượng phu, cũng không nói đến sự cản trở của Võ Tắc Thiên, chính là cá tính của chính nàng đã khiến nàng không thể sánh đôi cùng Dương Phàm.

Nàng giống như một đám lửa, yêu mãnh liệt, nhưng cũng bởi vì quá hứng chí, sẽ làm phỏng chính mình, làm phỏng người khác. Hiện nay nàng có thể tha thứ, có thể nhường, bởi vì Dương Phàm không phải của nàng. Một khi mối quan hệ giữa họ thân mật hơn thì sao?

Dương Phàm chưa từng hoài nghi chuyện nàng thích mình, nhưng biểu hiện của Thái Bình tuy nhỏ, hắn cũng có thể cảm nhận được sự cao ngạo và mạnh mẽ ẩn sâu trong cốt tủy Thái Bình, nàng chính là nàng, Thái Bình công chúa. Đây là điểm hấp dẫn của nàng, nhưng cũng vì vậy, Dương Phàm chưa bao giờ nghĩ tới chuyện biến nàng thành nữ nhân bên cạnh mình.

Đó là chuyện không thể, hoàng gia sẽ không đồng ý, nữ đế sẽ không đồng ý, cho dù là bản thân Thái Bình công chúa cũng sẽ không đồng ý. Sự dịu dàng và phục tùng trong khuê phòng tuyệt sẽ không trở thành toàn bộ cuộc sống của nàng, một khi rời khỏi cái giường kia, nàng vẫn là nàng, Thái Bình công chúa.

Dương Phàm không phải là thiếu niên ngu ngốc, mặt đầy đậu rỗ, bị hóc môn kích thích đến phát run lên, cho rằng có tình yêu là có tất cả, có thể giải quyết tất cả, có thể vượt qua tính cách của bản thân và mọi tồn tại khách quan.

Yêu không phải là tất cả, yêu không thể thay thế được mọi thứ, yêu cũng không có khả năng chiến thắng được mọi thứ.

Hắn nhẹ nhàng kéo một tấm chăn mỏng mềm mại, đắp lên người Thái Bình, cứ như vậy ôm nàng, rồi từ từ khép hai mắt lại.

Trên trời, một dải ngân hà.

Dưới đất, một dòng sông Lạc Hà.

Đêm nay, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu Hỉ Thước.

Ngưu Lang Chức Nữ một năm gặp nhau một lần, nếu một năm này là một năm ở nhân gian thì kỳ thật bọn họ chính là ngày ngày đều được gặp gỡ, phàm phu tục tử chỉ là một đám ngốc bị lừa gạt.

Nếu một năm này là một năm ở trên trời thì sao? Vậy thì ở nhân gian chính là ba trăm sáu mươi năm. Người phàm đâu phải thần tiên, sống không được ba trăm sáu mươi năm, cho nên một lần gặp gỡ đã là cả một đời.

Dương Phàm và Thái Bình, là ở trên trời hay ở nhân gian?

Ở giữa ngân hà, chim hỉ thước đắp cầu hỉ thước.

Ở giữa sông Lạc Hà, mũi thuyền rẽ trên mặt nước.

Giữa bầu trời ấy, trên nước ấy, trên bờ ấy, trên thuyền, trong đôi mắt, trong lòng, dệt thành một lưu quang vờn bay

Thiên thượng nhân gian, hòa lẫn vào làm một.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK