Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ nhân như hoa, nữ nhân đã trải qua mưa móc giội vào thì giống như nụ hoa lúc mưa mới tạnh, rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời, kiều diễm ướt át.

Thái Bình công chúa đương nhiên sẽ không ở trong quý phủ của Dương Phàm, nàng chẳng qua chỉ lưu lại thêm một hai canh giờ, lúc chạng vạng tối mới đạp lên trên ánh sáng của bầu trời đầy sao mà rời khỏi.

Công chúa Thái Bình tắm mình dưới ánh nắng chiều, khuôn mặt hiện lên một vẻ hồng hào mềm mại, sóng mắt uyển chuyển như muốn tan chảy, dáng người khi đi cũng mang theo vài phần phong tình, thân thể thiếu vắng đã lâu sau trải qua một phen mưa bất ngờ gió điên cuồng, thật sự cảm giác vẫn chưa hết, nhưng sau khi mưa gió qua đi thì thể xác và tinh thần đều trở nên thư thái, có sự sảng khoái không nói ra được.

Thanh ngưu kéo du bích khinh xa chầm chậm dạo bước ở trên phố Chu Tước, bánh xe lộc cộc.Trên xe, Thái Bình yếu ớt nằm ở trên giường, dường như đang ngủ lại như vẫn còn thức, mềm nhũn không hề có chút khí lực nào, đến khi xe bò lững thững rảnh rỗi đi qua, thông qua cửa hông trực tiếp đi vào phủ công chúa.

Sau khi hồi phủ, Thái Bình nghỉ tạm một lát, thay đổi quần áo, lúc này mới đi đến thư phòng, gọi Vũ Hàm tới gặp.

Mạc đại tiên sinh là người mưu lược sâu xa, tính tình trầm ổn, tâm tư kín đáo và cực kỳ cẩn thận, các loại sự vụ xử lý đều rất hợp ý Thái Bình, hiện giờ đã trở thành tâm phúc mà Công chúa Thái Bình nể trọng nhất.

Khi Mạc đại tiên sinh vừa vào thư phòng, chỉ thấy Thái Bình mặc y phục mềm thêu mẫu đơn đỏ thẫm, cánh tay ngọc đặt nghiêng trên bàn, nâng má phấn, khóe miệng cười ngọt ngào, dường như một cành hoa thược dược dựa vào bên lan can, phong tình vô hạn.

Vừa thấy Mạc tiên sinh tiến vào, Thái Bình vội vàng ngồi thẳng người, đem sự xinh đẹp phong tình lặng lẽ thu lại, nhưng sau đuôi lông mày khóe mắt kia vẫn không giấu được xuân tình, cũng không phải một chút liền có thể rút đi được, điều đó không thoát khỏi mắt Vũ Hàm, trong lòng liền đoán được vài phần.

Lão biết rằng Công chúa hôm nay là đi gặp Dương Phàm, Thái Bình với địa vị Công chúa cao quý, chủ động đi bái kiến một vị tướng quân, giữa hai người rốt cuộc ai tôn ai ti liền có thể nghĩ rồi, huống chi chuyện tình yêu giữa Thái Bình và Dương Phàm sớm tràn ngập phố phường. Mạc đại tiên sinh cũng đã từng nghe nói.

Mạc đại tiên sinh nghĩ, công chúa của Đại Đường nuôi dưỡng trai lơ cũng không có gì ngạc nhiên, huống chi Thái Bình công chúa là người nhận được muôn vàn sủng ái như vậy, nhưng một vị Công chúa cao quý, xinh đẹp như thế lại có thể bị một người nam nhân làm cho khuất, không phải nàng nuôi dưỡng trai lơ, mà là Công chúa cao quý thành ngoại phòng của người ta, đó là một chuyện hiếm lạ vô cùng rồi.

Mạc đại tiên sinh tuổi mặc dù lớn, nhưng lão dù sao cũng là một người đàn ông, cho nên đối với Dương Phàm cũng có chút hiếu kỳ, lão rất muốn nhìn xem Dương Phàm này đến tột cùng là nhân vật bậc nào, có thể hàng phục một vị Công chúa cao ngạo của Đại Đường.

Thái Bình công chúa thấy lão tiến vào, liền ngồi thẳng thân mình, khôi phục bộ dạng nghiêm nghị cao quý không thể lấn phạm. Nàng tìm lão đến, là muốn cùng lão thương lượng lại một chút về sự liên kết chư Vương hai họ Võ Lý góp lời với Hoàng đế, xin cho Nhị Trương, thỉnh cầu phong Vương tước cho Nhị Trương.

Thái Bình đương nhiên sẽ không nói đây là nàng sau khi nghe ý kiến của Dương Phàm mới quyết định, chỉ nói đây là ý của nàng, trưng cầu ý kiến của Mạc tiên sinh, Mạc Vũ Hàm còn chưa nghe nàng dứt lời, vỗ tay nói:

- Diệu kế! Công chúa một chiêu này lấy tiến làm lùi, thực là tuyệt diệu kế hay!

Thái Bình con mắt sáng vừa chuyển, cười hỏi:

- Ồ, tiên sinh cho rằng, kế này có thể được sao?

Mạc tiên sinh vuốt vuốt chòm râu khẽ gật đầu một cái. Nói:

- Nhị Trương bọn họ một khi phong vương, vậy liền trở thành vị cực nhân thần, phong không thể phong, thưởng không thể thưởng, bệ hạ sẽ làm như thế nào để lôi kéo được hai người đó đây? Còn nữa, trong thư lập nói tới công phong vương, thật sự khó ngăn lời từ miệng mọi người, Hoàng đế sẽ không đáp ứng. Một khi đã như vậy, chúng ta sao không bán cho bọn họ ân tình này?

Công chúa, Nhị Trương biên soạn sách, có hai mục đích. Thứ nhất là vì mượn cơ hội này lung lạc sĩ tử, những nhân vật nổi danh làm môn hạ của bọn hắn; thứ hai là muốn lấy văn hoá giáo dục làm công cầu thăng quan tiến chức . Nếu chúng ta không xin phong cho họ thì bọn họ cũng tất nhiên sẽ hướng bệ hạ cầu thưởng. Nếu chẳng may Hoàng đế phong cho bọn họ một thực chức, tuy không hiển hách bằng vương hầu, nhưng sẽ làm bọn họ có nhiều quyền hành hơn. Cân nhắc hai mặt, chúng ta chủ động xin công cho Nhị Trương, ngay lúc bắt đầu sẽ kiềm chế phong thưởng kiềm chế ở trên mặt tước lộc, vẫn có thể xem là một nước cờ hay lấy tiến làm lùi.

Thái Bình công chúa vừa nghe thấy Đại tiên sinh phân tích rất phù hợp với lời nói của ái lang, trong lòng rất mừng, thản nhiên gật đầu nói:

- Bổn cung cũng là ý tứ này. Cứ như thế đi, Bổn cung sẽ nói với Lương Vương và hai vị huynh trưởng một tiếng, cùng hiến thư vì Nhị Trương, ra mặt vì hai cầu thưởng công cho Nhị Trương!

Mạc Vũ Hàm mỉm cười nói:

- Lấy cách nhìn của lão hủ, chỗ Lương Vương nói một tiếng là tốt rồi. Nhưng chỗ Thái Tử và Tương Vương, Công chúa hẳn là phải tự mình đi một chuyến, hướng bọn họ phân tích lợi hại, loại bỏ băn khoăn trong lòng họ, mới khiến cho họ cùng tiến thoái với Công chúa.

Thái Bình công chúa nhíu mày, không thích lắm việc Mạc tiên sinh ám chỉ quanh co lòng vòng, nàng không vòng vo mà hỏi thăm:

- Tiên sinh đến tột cùng muốn nói cái gì?

Vũ Hàm nói:

- Nếu Công chúa không nói để Thái Tử và Tương Vương hiểu được, e rằng bọn họ sẽ nhìn trước ngó sau, nghi ngờ nhiều. Trong các con trai của Thiên Hậu, có người làm quân làm tướng, duy chỉ có Hoằng và Hiền (ý chỉ Lý Hoằng và Lý Hiền). Nay Thái Tử và Tương Vương, bất kể trí tuệ khí độ hay là đảm lược trí tuệ, kém nhiều rồi. Ôi! Đáng tiếc điện hạ ngài là thân nữ nhi...

Thái Bình im lặng thật lâu sau, trầm giọng nói:

- Loại lời này, tiên sinh về sau không nên nói nữa.

Mạc Vũ Hàm vội vàng khom người nói:

- Vâng!

Thái Bình thở dài, nói:

- Tiên sinh lui ra đi, Bổn cung còn phải xử lý chút việc.

Mạc Vũ Hàm gật gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng, nhẹ nhàng khép cửa, sau đó chậm rãi bước xuống thềm đá. Phía trước cách đó không xa chính là một dãy cây hoa cúc, cây hoa cúc tỏa hương, hương thơm xông vào mũi, chung quanh được ngăn bởi một vòng hàng rào trúc.

Mạc đại tiên sinh đi qua, khom lưng hái lấy một đóa hoa cúc đưa lên chóp mũi hít hà hương thơm của nó, lại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh thẳm.

Bầu trời xanh biếc, chân trời có một đám mây trắng lẳng lặng treo ở đàng kia, con ngươi Mạc tiên sinh chỉ có chút trong suốt đứng lên, thì thào lẩm bẩm:

- Tú Nhi, nếu như con còn sống, hiện giờ đã bằng tuổi Công chúa rồi, phụ thân... cũng đã sớm bế cháu rồi...

Mạc tiên sinh thầm thở dài, chậm rãi bước đi thong thả ra sân.

Bên vườn hoa là một đóa hoa cúc bị giày xéo nát như bùn...

Ngày hôm đó khi Võ Tắc Thiên lâm triều nghe báo cáo và quyết định sự việc, tất cả quốc sự xử lý đã xong, chợt có nội giám lên điện bẩm báo, nói Phụng Thần giám Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông biên soạn Tam giáo châu anh đã đại công cáo thành, muốn đường đường kính dâng cho Thiên tử.

Võ Tắc Thiên kỳ thật sớm biết chuyện này, hôm nay đã cố ý an bài hai vị ái lang trước mặt mọi người hiến thư, nghe vậy lập tức vui vẻ hạ chỉ:

Truyền Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông mang theo Tam giáo châu anh lên điện.

Chỉ một lát sau, Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi một thân quan bào, long trọng trang nghiêm, trong tay nâng một chồng sách đi lên đại điện, khom người thi lễ về phía Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên vui vẻ nói:

- Trẫm nghe nói Tam giáo châu anh đã biên soạn hoàn thành, đây là việc trọng đại sau văn hoá giáo dục mà sau khi trẫm dời đô đến Trường An, nay lệnh hai người các ngươi lên điện hiến thư, cùng văn võ bá quan cùng nhau thưởng thức. Dịch Chi, Xương Tông, sách ở trong tay hai ngươi, chính là Tam giáo châu anh sao?

Trương Dịch Chi hạ thấp người đáp:

- Hồi bệ hạ, thần và Xương Tông sở hiến, là Mục lục Tam giáo châu anh, tổng cộng mười ba cuốn. Về phần toàn thư Tam giáo châu anh …

Trương Dịch Chi nhìn lướt qua chúng thần công đường, đem thanh âm đề cao chút. Ngạo nghễ nói:

- Tam giáo châu anh toàn thư tổng cộng 1300 cuốn, ước chừng số lượng quá mức khổng lồ chưa thể mang theo hết lên điện.

Cả triều văn võ nghe xong không khỏi ồ lên, thanh âm sửng sốt rót thành một cỗ tiếng gầm, ồn ào mãi không dứt trên điện.

Rất nhiều đại thần đều biết chuyện Nhị Trương người biên soạn Tam giáo châu anh, chẳng qua họ cũng không để hai kẻ trai lơ của Hoàng Đế này vào mắt. Chỉ khi mới vừa rồi mắt thấy Nhị Trương đều tự bưng một chồng sách dày lên điện, trong lòng đã kinh ngạc không ngừng, thật sự có một chồng sách dày như thế, xem ra Nhị Trương là thật sự làm việc nha. Lại không nghĩ, trong tay hai người cầm là mục lục của Tam giáo châu anh, toàn thư lại có 1300 cuốn.

Võ Tắc Thiên cười ha ha. Nói:

- Không ngại, hôm nay triều hội kết thúc sớm đi, trẫm cùng các khanh xem thật kỹ toàn bộ Tam giáo châu anh. Nào, truyền chỉ Phụng Thần giám, đem toàn thư Tam giáo châu anh trình lên trên điện.

Kỳ thực toàn thư Tam giáo châu anh đã được chuyển đến ngoài điện, Võ Tắc Thiên ra lệnh một tiếng, có một trăm tiểu nộ thị mỗi người cầm mười ba cuốn Tam giáo châu anh nối đuôi nhau mà vào, đem sách đặt ở trên gạch vàng Hồng Lăng rồi lui nữa xuống, toàn bộ quá trình hiến lên giằng co thời gian ba đốt hương.

Sau đó tất cả một trăm tên tiểu nội thi đều lui ra ngoài. Trên Kim điện toàn thư Tam giáo châu anh trải dài trên mặt đất trong phạm vi hơn mười bước, cao gần hai thước, tất cả đều là Mặc Hương xông vào mũi. Nhị Trương này quả nhiên là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì bỗng nhiên nổi tiếng.

Mặt rồng Võ Tắc Thiên cực kỳ vui mừng. Cất cao giọng nói:

- Thư lập nói, có thể thuật lại chuyện cũ, suy nghĩ người tới, thay đổi của dân tình thế thái, giáo dục, dày phong tục, chính nhân luân, chân thật rõ ràng, đem những điều tâm đắc của các bậc hiền triết lưu truyền lại, lúc ấy, có thể nói là công đức rất lớn. Nay Tam giáo châu anh đã xong, là sự may mắn của triều ta đấy!

Võ Tam Tư ngoan ngoãn nghe kĩ, tự nhiên nghe được trọng điểm lời của cô trong bốn chữ - công đức rất lớn- , không khỏi thầm nhủ: - Sở liệu của Thái Bình không sai, Nhị Trương quả nhiên khẩn cấp chủ động đòi công rồi, cô mẫu cũng có ý hậu thưởng thêm, ta sẽ đoạt trước một bước, thỉnh phong cho bọn họ đi. Như vậy chẳng những có thể bán được ân huệ cho bọn họ, còn miễn cho bọn họ được nhiều thấy thiếu, nếu thực cấp cho bọn chúng một Vương tước, cũng tốt hơn là cho chúng làm một chức quan nào đó trong nha môn!

Nghĩ đến đây, Võ Tam Tư lập tức ra tấu nói:

- Bệ hạ, thần nghĩ đến, người lập thư thuyết, tất nhiên là tuấn tài rồi. Huống chi một bộ sách lớn, khi truyền lại cho hậu thế, thật là công đức rất lớn. Tham dự biên soạn cuốn sách này một nhóm tài năng, tuấn kiệt, bệ hạ nên trọng thưởng cho họ theo công lao. Mà Nhị Trương có công đầu, có thể phong vương!

Võ Tam Tư vừa dứt lời, trong điện xôn sao, thư lập nói, triều đình nhất định trọng thưởng, đây là điều tất nhiên, nhưng nếu chỉ vì biên soạn một bộ sách liền phong vương, thì chuyện phong Vương Tước cũng quá dễ dàng à nha? Tuy nhiên trong đó có chút người tầm mắt cao minh, tâm tư linh động, liền rõ dụng ý của Võ Tam Tư.

Thái Tử Lý Hiển mắt nhìn Tương Vương Lý Đán, hai người không hẹn mà cùng nói:

- Thần tán thành!

Thái Tử Lý Hiển, Tương Vương Lý Đán đã sớm cùng Thái Bình công chúa thông qua trước, không ngoài sở liệu của Mạc Đại tiên sinh, Lý Hiển và Lý Đán quả thật không nghĩ Nhị Trương được trọng thưởng chính là chuyện tất nhiên, cũng thật không ngờ một khi Nhị Trương đạt được chức vị thực, hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với để Nhị Trương được một Vương tước.

Mặc dù là Thái Bình công chúa tận tình khuyên bảo phân tích lợi hại, Thái Tử và Lý Hiển vẫn như cũ băn khoăn chồng chất, lo lắng ở trước mặt văn võ bá quan cung phụng nghênh đón nịnh bợ sẽ có tổn hại uy danh của bọn họ. Dù sao hai người đó là trai lơ của mẫu thân bọn họ, đây là bí mật mà người khắp thiên hạ đều biết, bọn họ mặt dày nịnh bợ chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ nhạo báng?

Ai ngờ, quyền thần đa mưu túc trí ai sẽ thưởng thức sẽ không nhận ra ý đồ chân chính trong chuyện này, về phần trên phố dân bảo sao hay vậy, bàn tán huyên náo có chỗ lợi gì? Nếu sự châm chọc nhạo báng của dân chúng có tác dụng, Nhị Trương đã sớm suy sụp rồi, chân chính có tác dụng chính là các quyền quý trọng thần trong triều, mà bọn họ chỉ đối với Thái Tử và Tương Vương tâm sinh kính sợ.

Đáng tiếc, mặc dù Thái Bình năm lần bảy lượt cổ động, Thái Tử và Tương Vương nhất thời do dự nên bị Lương Vương Võ Tam Tư đoạt trước, Thái Tử và Tương Vương lúc này mới ngẩng đầu phụ họa, ở trước mặt văn võ bá quan đã hoàn toàn mất đi tầm quan trọng của mình, ngược lại làm cho người ta có cảm giác, dường như hai vị Hoàng tử chỉ nghe lệnh Lương Vương.

Nhị Trương nghe Lương Vương vì bọn họ thỉnh phong vương tước, Thái Tử và Tương Vương cũng liên thanh phụ hợp, không khỏi vừa mừng vừa sợ. Bọn họ biết rằng lần này nhất định Hoàng Đế sẽ trọng thưởng, nói không chừng sẽ lên làm Lễ Bộ Thị lang , hay là thụ phong hầu tước, lại không nghĩ rằng đám người Võ Tam Tư và hoàng Thái Tử, Tương Vương lại đề nghị phong vương.

Hai người lòng đầy kích động nhìn Võ Tắc Thiên, chỉ trông mong từ trong miệng bà nghe được một chữ - Chuẩn- , phong vương! Vương tước! Nếu Trương gia có hai vị Vương, thì Trương gia huy hoàng bực nào!

Võ Tắc Thiên hướng về phía cháu họ Võ Tam Tư và đứa con Lý Hiển, Lý Đán với cái nhìn đầy thâm ý, thấy hai đứa con trai chột dạ cúi đầu, lúc này mới thản nhiên nói:

- Dịch Chi và Xương Tông có công lớn với đất nước, nhưng... Phong vương không phải là chuyện nhỏ, không thể coi nhẹ, việc này... bàn lại sau đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK