Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Gặp lại Liễu Quân Phan

Huân Nhi cô nương có ấn tượng không tốt với người Hán, người Hán nàng từng tiếp xúc trên cơ bản chỉ có ba loại: quan lại, thương nhân, còn có tội phạm Trung Nguyên trốn đến nơi này.

Quan lại thì tham lam, thương nhân thì giảo hoạt, tội phạm bỏ trốn thì càng không phải nói, tất cả đều là cặn bã. Dương Phàm này nếu là tội phạm bỏ trốn, trong suy nghĩ của nàng, nhất định cũng là cặn bã, nhiều nhất cũng là một tên cặn bã ưa nhìn.

Nàng không tin lí do mà Dương Phàm nói với Tuyết Liên, trong mắt nàng, tiểu chị dâu khờ khạo ngây ngô, không chút tâm cơ này rất dễ bị lừa gạt, mà nhìn tên người Hán này thoạt nhìn quá nguy hiểm.

Thủ lĩnh Man tộc để có nhiều con trai nối dõi quyền lực và tài sản, bảo đảm quyền lực được luân phiên chỉ trong những người thuộc nội bộ gia tộc, cho nên tất cả thủ lĩnh đều đa thê, mấy chục phòng thê thiếp vẫn coi là ít, có thủ lĩnh còn có đến mất trăm thê thiếp.

Để đảm bảo quyền lực và tài sản là do con ruột của mình thừa kế, Man tộc có quy tắc nghiêm khắc, sau khi kết hôn, chỉ cần có hành vi vượt quá hôn nhân cho phép, bất kể nam nữ, giết không luận tội. Ngay cả xuất thân từ gia tộc quyền quý, nguyện lấy toàn bộ gia sản đền tội, cũng phải đi đến nơi sung quân, vĩnh viễn không trở về.

Tuyết Liên đã cùng tiểu ca ca của nàng có quan hệ hôn nhân, nàng sợ chị dâu nhỏ của nàng sẽ có những hành vi sơ suất, nhằm không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là nàng phải kéo Tuyết Liên đi, để Tuyết Liên và tên nam nhân không đáng tin kia ít ở cùng một chỗ.

Dương Phàm thấy thiếu nữ Man kia có thành kiến rất sâu với mình, chỉ có thể cười khổ một tiếng, theo lão gia nhân đi về hướng sườn viện. Ngôi nhà cũ này quả thật không nhỏ, nhưng mà cũng đã tồn tại trong một thời gian dài rồi, cỏ tranh trên nóc nhà đã thành bụi, ngoại trừ ngôi nhà chính mà gia chủ ở được sửa sang lại thì khá tốt còn những phòng xá xung quanh thì đã quá cũ nát, hiện tại để cho thuê, cũng chỉ là tu sửa nóc nhà tránh bị dột, sửa lại tường tránh gió lùa.

Có lẽ lão gia nhân kia nhìn ra được là vị khách này và tiểu thư nhà mình có quen biết, như vậy điều kiện phòng ốc khó tránh có chút hơi kém, cho nên có cũng khá ngượng ngùng, lúc nói tiền thuê nhà cứ ấp a ấp úng, Dương Phàm cũng không quá để ý, hắn chỉ cần có chỗ ở là được.

Quan trọng nhất là, chẳng những Tuyết Liên là người địa phương, có thể giúp hắn nghe được rất nhiều tin tức mà hắn chưa chắc có thể nghe ngóng được, người bạn của Tuyết Liên là Huân Nhi cô nương lại con gái của một vị thủ lĩnh Man tộc, phụ thân của nàng có tư cách tham gia yến tiệc nghênh đón khâm sai, nói vậy có thể biết càng nhiều tin tức, thế là đủ rồi.

Vì thế Dương Phàm vui vẻ thanh toán tiền nhà. Còn có một phần tiền ngựa, nhờ lão gia nhân giúp hắn chăm sóc con ngựa, đợi lão gia nhân đi rồi, Dương Phàm liền đến cái giường trống nằm, thở dài một hơi. Hắn đuổi theo trên đường, chỉ e muộn một bước, thì sẽ có vô số tính mạng sẽ mất vào tay tên Hoàng Cảnh Dung độc ác, cho nên hắn đi ngày đêm không nghỉ cho dù là xương cốt rắn chắc đến đâu thì hiện giờ cũng mỏi mệt rã rời.

Dương Phàm cũng không có chú ý . Hắn mới vừa tới đây, ở đây cũng không có người quen hắn. Chẳng những đụng phải Dương Tuyết Liên, còn đụng phải một vị cố nhân khác, khi hắn và Dương Tuyết Liên trò chuyện trên đường, lúc tới Dương gia, cũng đã bị người nọ theo dõi.

Sau khi Dương Phàm vào cửa Dương gia, người nọ đứng trước hiên nhà đối diện trên phố, nhìn xung quanh có vẻ như đang tìm người, âm thầm theo dõi động tĩnh của Dương Phàm.

Người này trên đầu đội một chiếc mũ nhọn màu xám, trên người khoác chiếc khăn màu xanh trắng có đường vân, đôi chân trần to lớn dơ bẩn lộ ra. Nhìn bề ngoài chỉ khoảng 30 tuổi, râu mọc nhìn thấy màu xanh dưới cằm, hai má gầy hóp lại. Nhìn cách ăn mặc của y có vẻ là rất nghèo túng.

Cách ăn mặc của y chân trần và choàng chăn giống với người dân của rất nhiều dân tộc thiểu số ở đây, cho nên không gây sự chú ý của người khác, cho dù Dương Phàm đối mặt với y, e là cũng không liếc y một cái.

Nhưng nếu Dương Phàm nhận ra y là ai, nhất định sẽ rất ngạc nhiên. So với Tuyết Liên cô nương thay đổi rất nhiều, người này còn thay đổi gần như hoàn toàn, cho dù y có chính miệng nói ra thân phận của mình, Dương Phàm cũng khó mà tin tưởng, người này chính là năm xưa phong độ bất phàm, cử chỉ nho nhã, thích xoa phấn, cài trâm hoa Liễu Quân Phan Liễu công tử.

Năm đó Liễu Quân Phan ở trong tòa nhà Thượng Thư mà A Nô thuê, tính toán mơ tưởng đến Đôn Hoàng làm hiền tế của thiên kim quý tộc Thừa Long, kết quả y đợi mãi, cuối cùng cũng không thấy cha huynh nàng xuất hiện, đồng thờiLiễu Quân Phàm còn trở thành con cừu bị gán tội lớn, phải bán ngôi nhà tổ tiên để lại đi bồi thường cho Võ Tam Tư.

Liễu Quân Phan đã bị lừa gạt lại bị phủ Lạc Dương đánh 40 trượng, nằm trong lao 3 ngày, mông còn chưa lành đã bị người kéo ra đi lưu đày.

Vị Liễu lão huynh này không có đồng nào, lấy đâu ra tiền hối lộ cho hai gã quan sai trên đường ăn uống? Không có tiền, trên đường liền chịu không ít khổ cực, không ngờ mạng lớn, lại chống đỡ được, trèo non lội suối không bị chết trên đường.

Sau khi tới Tây châu, y liền gặp được quý nhân, một người mắt to mày rậm, dáng người to lớn, vừa gặp y đã thấy hợp, rất quan tâm chăm sóc y, bởi vậy khi đi lưu đày Liễu Quân Phan cũng không chịu quá nhiều khổ cực, chỉ là những ngày y mới vào quân, đi đường mông cứ chổng lên như đít vịt vậy, nhìn có chút cổ quái.

Liễu Quân Phan bị phán lưu đày năm năm, hai năm trước người mà rất hợp với y đã xuất ngũ, Liễu Quân Phan vì năm trước đã đi lao dịch cả năm, sau khi được phóng thích ở đây an cư lạc nghiệp không nghĩ đến chuyện trở lại Lạc Dương nữa.

Sống Lạc Dương không dễ dàng, trong người y tay lại không không có hào cắc nào, trở về Lạc Dương sinh sống càng khó khăn, hơn nữa ngay cả lộ phí cũng không có, vài ngàn dặm đường cũng tốn không ít.

Vì thế, Liễu Quân Phan liền ở lại Tây Châu, nhanh chóng nhập với một đám lưu vong đến từ Trung Nguyên, chuyên môn mua bán vật tư từ Tây Châu đi Thổ Phiên, và vận chuyển buôn lậu từ Thổ Châu đến Tây Phiên.

Hiện giờ quan hệ giữa Thổ Phiên và đại Chu rất căng thẳng, buôn bán biên giới bị đình chỉ, làm cho chuyến hành trình này của bọn chúng mặc dù nguy hiểm nhưng chỉ cần thành công một lần thì thu lại rất nhiều. Chỉ có điều Liễu Quân Phan vừa không thế lực lại không có tiền vốn, chỉ là chân chạy tiểu nhị, số tiền kiếm được nhờ buôn lậu đã bị thủ lĩnh chiếm gấn hết, tất cả những gì mà y có được, cũng chỉ cho y miễn cưỡng sống tạm, thỉnh thoảng đi dạo qua cửa kỹ viện mà thôi.

- Là hắn! Nhất định là hắn! Ta không nhận sai đâu!

Liễu Quân Phan đứng dưới mái hiên, khuôn mặt vặn vẹo một cách đáng sợ, lộ ra vẻ oán giận thù hằn, cắn răng cười lạnh;

- Hạ Hầu Anh? Đại tộc Đôn Hoàng? Hừ, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại bước tới! Lần này ngươi đến địa bàn của ta, xem ta trị ngươi thế nào!

Liễu Quân Phác xác nhận Dương Phàm đã thuê phòng ở đâu, lặng lẽ rời đi.

****

- Dương đại ca!

Tuyết Liên lén đến chỗ Dương Phàm, quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng che cửa phòng, khẽ thè lưỡi cười, lấy một bọc đồ giấu trong ngực. Ngực nàng phồng lên, không biết là vật gì. Móc ra một gói giấy.

Dương Phàm đang nằm nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh vội xoay người ngồi dậy, vui vẻ nói:

-Tuyết Liên tiểu thư!

Tuyết Liên đi đến bên cạnh hắn, xin lỗi nói:

- Dương đại ca, thật sự là xin lỗi, người ta nói tha hương ngộ cố tri, hiện giờ gặp được cố nhân, ta lại không thể chăm sóc huynh. Để huynh để một phòng như vậy, còn thu tiền phòng của huynh.

Dương Phàm cười nói: - Không có gì, ta cảm thấy rất tốt, chỗ ở lúc trước của ta, còn không được sạch sẽ như thế này đâu. Nếu không phải gặp được muội, nói không chừng còn phải đi rất lâu vẫn không có chỗ ở. Trong tay muội là cái gì?

Tuyết Liên cười trộm nói:

- Đây là một con thỏ xông khói mà, thơm ngon lắm đấy, ta vừa rồi lấy trộm từ hậu viên, đưa cho huynh nếm thử chút.

Dương Phàm vội nói:

-Như vậy cũng không hay, nếu là để mẹ muội biết. Cẩn thận sẽ đánh muội, mau trả lại đi.

Tuyết Liên không quan tâm khoát tay. Nói:

- Huynh yên tâm, mẹ ta sẽ không đánh ta đâu. Nếu mẹ đánh ta thật, ta sẽ nói cho cha ta biết, cha ta còn sủng ta hơn mẹ ta, không để mẹ đánh ta đâu, con thỏ xông khói huynh cầm đi, không có việc gì thì xé ăn cho đỡ buồn!

Tuyết liên nói xong, đem thỏ xông khói mà đặt ở bên giường hắn.

Dương Phàm cười nói:

- Vậy cảm ơn muội. Lát ta ra phố, thấy có đồ chơi nào hay sẽ mua tặng muội. Muội đưa ta lễ vật, ta cũng nên có qua có lại mới toại lòng nhau mới đúng. Đúng rồi, vị tiểu cô nương mặc quần áo trắng đâu rồi? Cô ta coi ta giống như kẻ trộm, không ngăn cản muội tới gặp ta sao?

Tuyết Liên hì hì nói:

- Huynh nói Huân Nhi tỷ tỷ, tỷ ấy là như vậy, vừa rồi cha tỷ tới, tỷ ấy và cha đi nói chuyện với cha ta rồi, ta mới nhân cơ hội chạy đến đấy.

Dương Phàm nhớ tới Huân Nhi cô nương ở trên phố trêu chọc Tuyết Liên, không kìm nổi cười nói:

- Chuyện Huân Nhi cô nương nói là sự thật sao? Muội đã đính hôn rồi ư. Nhà chồng chính là huynh trưởng của Huân Nhi cô nương à? Muội nói cha cô ta là thủ lĩnh gì đó đúng không, vậy ở đây rất có thế lực đó nha.

Dương Phàm vừa hỏi, khuôn mặt Tuyết Liên liền có chút đỏ bừng:

- Đúng ! Là cha quyết định mối hôn sự này, muội còn chưa từng gặp tiểu ca ca của Huân Nhi tỷ tỷ đâu. Nhưng cha tỷ ấy đúng là một thủ lĩnh, tuy nhiên không phải ở đây, bộ lạc của bọn họ dường như ở phía nam, ta cũng không biết rõ lắm. Dù sao ở nơi này, thủ lĩnh bộ lạc mấy chục người kêu thủ lĩnh, thủ lĩnh bộ lạc mấy trăm mấy vạn người cũng gọi là thủ lĩnh, tất cả thủ lĩnh lớn nhỏ nhiều như khanh sang sông, ai biết bộ lạc cha tỷ ấy có bao nhiêu, nói không chừng là một cái thôn nhỏ thôi.

Dương Phàm cười nói:

-Cũng không giống, coi vị Huân Nhi cô nương phô trương kia cũng biết rồi. Muội xem vị dáng vẻ của Huân Nhi cô nương kia liền biết ca ca của cô ta nhất định cũng rất anh tuấn, ta chúc mừng muội..., có thể tìm được một chàng rể tốt.

Trên mặt Tuyết Liên vừa mới hết đỏ lại hiện lên rồi, xấu hổ mà nói:

- Ai biết. Huân Nhi tỷ tỷ đều nói tỷ ấy giống mẹ, vị tiểu ca kia ca hình thức thế nào, muội cũng không biết.

Dương Phàm nói:

-Thủ lĩnh cưới thê thiếp đương nhiên đều là cực đẹp đấy, tiểu ca ca của cô ta nếu giống mẹ, thì chắc chắn rất anh tuấn rồi, nếu như giống như phụ thân thì, vị thủ lĩnh này bề ngoài có anh tuấn không?

Tuyết Liên nháy mắt ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Ồ... , muội không để ý, mặt bá bá đầy rậm râu, lại nhiều nếp nhăn, trông rất già!

Dương Phàm nhân cơ hội nói:

- Chi bằng ta giúp muội đi quan sát, ta là người biết xem tướng, nhìn hình dáng của ông ta bây giờ, ta liền có thể biết lúc tuổi trẻ ông ta có tuấn tú không. Tuy nhiên... Nếu chúng ta lén đi nghe trộm ông ta và cha muội nói chuyện, có làm ông ta tức giận không?

Tuyết Liên không quan tâm nói:

- Không vấn đề gì, huynh là bằng hữu của muội, bá bá chiều muội nhất. Đi, muội dẫn huynh đi!

Tuyết Liên dường như cũng cảm thấy việc này thật thú vị, nàng chạy tới cửa, làm như kẻ trộm nhìn ra phía ngoài một cái, lại vẫy tay Dương Phàm, hai người liền một trước một sau, lén lút đi ra ngoài.

Chương 502: Khâm sai và thổ Hoàng đế

Toàn bộ phòng trong nhà Tuyết Liên được đóng bằng khung gỗ, cả nhà có sáu cái giếng, trước sau chỉ có hai cái sân, mỗi cái sân đều được các căn phòng vây quanh, nên căn nhà nào cũng có một cái sân, các sân đều vuông chằn chặn như một cái ấn lớn, trong phong thủy gọi là “Nhất khỏa ấn”

Trạch viện này cũng không phải sản nghiệp tổ tiên của Dương gia, mẫu thân của Tuyết Liên cải giá với biểu huynh, sao Dương gia có thể trao sản nghiệp tổ tiên cho nàng làm của hồi môn. Căn nhà này là sua khi hai vợ chồng buôn bán phát đạt mà mua, vốn dĩ tổ tiên của chủ cũ căn nhà đã làm quan, nhưng tới thế hệ này thì ngày càng tuột dốc, kết cấu phong thủy “Nhất khỏa ấn” cũng không phù hộ con cháu làm quan phát tài, giờ lại phải bán cho người ta.

Cha đẻ của Tuyết Liên họ Trần, tên Đại Vũ. Trần Đại Vũ mua căn viện cũ nát này, sửa sang lại làm gia chủ, hiện giờ gian nhà ở giữa hai cái sân là chỗ ở của ông.

Tuyết Liên dẫn Dương Phàm rón ra rón rén đi tới cái sân thứ hai, đi vòng qua sườn viện, gia nhân trong nhà nhìn thấy cho dù cũng hơi cảnh giác với Dương Phàm, nhưng thấy là tiểu thư dẫn cũng cho qua.

Tuyết Liên tới sân thứ hai, nương theo hàng cột và mấy chậu hoa, cây cảnh trong viện mà nấp nấp nhìn vào bên trong thăm dò, quay đầu vẫy vẫy Dương Phàm, hắn bèn bước nhanh tới.

Ngoài viện có mấy cái ghế mây, từ phía Dương Phàm nhìn sang, thấy một lão nhân mặc áo choàng trắng thả vạt, đầu quấn khăn trắng, đeo thắt lưng trắng, ở gấu áo ống tay đều có đường viền thêu màu cam nhạt. Lão nhân này xem ra cũng đã có tuổi, tóc râu đều đã lất phất hoa râm, trên mặt nếp nhăn hằn sâu, tai đeo hai chuỗi châu màu đỏ, đong đưa theo lời ông nói, tương phản lại khuôn mặt càng thêm gầy gò.

Vị Huân Nhi cô nương kia ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh lão, hết nhìn đông lại nhìn tây lơ đãng nghe phụ thân nói. Nàng đang bị răn dạy vì tự tiện rời khỏi yến hội, tuy vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng cũng không bỏ đi. Cha của Tuyết Liên Trần Đại Vũ ngồi quay lưng về phía Dương Phàm, nên nhất thời hắn không thể nhìn thấy dung mạo của ông.

Dương Phàm nhìn vị thủ lĩnh này cũng thấy hơi kỳ quái. Ông đã lớn tuổi như vậy, tuy tinh thần vẫn cường tráng nhưng sao có thể có con gái nhỏ như vậy? Tính tuổi, muốn nói Huân Nhi là cháu gái lão cũng không sai, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, các thủ lĩnh này có rất nhiều thê thiếp, Dương Phàm cũng thấy bình thường.

Vĩ lão nhân áo trắng kia chính là thủ lĩnh Bạch Man tộc, chớ thấy tuổi tác ông đã lớn, thân hình cũng không khôi vĩ, giọng nói vẫn sang sảng, hơn nữa còn dùng tiếng Hán tiêu chuẩn:

- Hắc! Lão hán vẫn cảm thấy quan nơi này người đủ tham, tâm đủ đen, mong rằng thiên sứ từ triều đình phái xuống sẽ khác một chút, không nghĩ tới lại là cùng một loại, thậm chí tâm còn đen hơn bọn chúng!

Tiếng nói của thủ lĩnh Bạch Man vô cùng lớn, nếu không nghe rõ ông nói gì còn tưởng rằng ông đang cãi nhau với người ta. Ông cầm ấm trà lên hung hăng uống một ngụm, quay đầu nói với nữ nhân:

- Cho thêm chút muối nữa, quá nhạt!

Thủ lĩnh đưa ấm trà cho con gái, lại quay sang Trần Đại Vũ, lớn giọng nói:

- Lão hán nghe nói Trương Thứ sử mới tới kia là một vị quan tốt thanh liêm, chỉ là cũng không quen biết. Hôm nay khi đi nghênh đón khâm sai thì không gặp, nói rằng đã ra ngoài Châu thành làm việc chưa quay lại, cho đến bây giờ cũng chưa có bất kỳ đánh giá nào, cũng chưa từng gặp, cũng là có tiếng mà không có miếng.

Trần Đại Vũ nói:

- Cớ sao Huân lão lại nói vậy? Vị khâm sai này mới đến Vũ Châu, hôm nay là quan viên Nham Châu thiết yến đón gió tẩy trần cho y, y sẽ không đòi tiền của Huân lão trước mặt mọi người chứ?

Thủ lĩnh gắt lên:

- Ngươi đó, vĩnh viễn cũng không hiểu da mặt kẻ làm quan dày bao nhiêu, tâm đen bao nhiêu, y còn mới đến đây đấy, ngay trong tiệc tẩy trần, trước mặt nhiều quan viên như vậy đã vòi lão hán rồi, chẳng những vòi, còn vòi một cách hợp tình hợp lý, quang minh chính đại!

Thiên sứ họ Hoàng kia nghe nói lão hán là thủ lĩnh một bộ lạc Diêu Châu, lập tức cười đến rạng rỡ, nói rằng đã sớm nghe nói Diêu Châu nhiều mỏ vàng núi bạc, đương kim Nữ hoàng sùng tin Phật giáo, chính là Di Lặc Phật tổ xuất thế, muốn đúc một pho tượng Phật Di Lặc bằng vàng ròng, muốn hồi kinh hiến dâng Nữ hoàng. Ta nhổ vào! Nói trắng ra, cuối cùng không phải rơi vào túi của y sao?

Trần Đại Vũ nhíu nhíu mày:

- Y ngụy trang như vậy cũng không khó ứng phó. Nếu y nói đúng, đúc một pho tượng Phật nhỏ bằng vàng tặng cho y cũng không sao. Y lại nói rằng dâng cho Nữ hoàng mà tượng Phật nhỏ quá cũng khó coi, người này quá tham rồi.

Huân lão có đáp ứng y không?

Lão đầu nhi kia hắc một tiếng nói:

- Nếu chỉ là hơn một chút, có lẽ lão hán cũng đáp ứng y. Nhưng ngươi đoán xem y muốn một pho tượng Phật lớn bao nhiêu?

Lão đầu khoa hai tay như ôm thái cực, khoa trương vẽ một vòng tròn thật lớn giữa không trung:

- Đây! Lớn thế này này! Y nói, đúc một pho tượng Phật lớn như thế, thể hiện lòng trung của lão hán với Nữ hoàng. Tộc nhân của lão hán sống trong núi, đào trong cát, phải không ăn không uống không mặc ước chừng năm năm mới có thể tích lũy ra được nhiều vàng như vậy. Miệng y cũng lớn gớm!

Trần Đại Vũ giật mình:

- Y muốn một pho tượng Phật lớn như vậy sao? Trời ạ! Hắnthực dám mở miệng. Vậy…Huân lão có đồng ý không?

Lão nhân trợn mắt nói:

- Đồng ý? Sao có thể đồng ý? Cao thấp cả tộc ta nam nữ lão ấu không ăn không uống hả? Tất cả đều cởi truồng đi rong hả? Binh mã hai nước Nam Chiếu, Thổ Phiên thường tập kích quấy rối tộc ta, binh lính của chúng ta không cần giáp không cần gạo sao? Lão hán đồng ý y mới có quỷ! Lão hán không nói hai lời, nhấc mông đi thẳng!

Dương Phàm thầm nghĩ:

- Hóa ra lão nhân này tên Huân Kỳ. Hình như họ Huân là thế gia vọng tộc Tây Nam.

Trần Đại Vũ giận dữ nói:

- Ôi! Huân lão thực sự không biết ẩn nhẫn. Nếu chẳng may chọc giận y, sợ rằng sẽ dẫn đến phiền toái. Huân lão không đáp ứng, cũng nên nói khéo một chút mới phải. Hiện giờ ngài làm như vậy coi như y hoàn toàn mất thể diện, chỉ sợ sẽ rất hận ngài, sau này sẽ tìm ngài gây chuyện đấy.

Huân Kỳ cười lạnh nói:

- Cần gì ngày sau? Lão hán nghe y nói lời không phải của người, nhấc mông bỏ đi, y lập tức kỳ quái nói một câu gì đó “Lần này đến Kiến Nam vốn là vì điều tra án mưu phản”, sao lão hán không nghe ra là y đang rung cây dọa khỉ chứ?

Trần Đại Vũ nghe vậy càng thêm lo lắng, thở dài thở ngắn oán hận tính cách Huân Kỳ quá mức mạnh mẽ.

Huân Kỳ liếc ông một cái, bất mãn nói:

- Ngươi không cần lo lắng thay cho lão hán, ở đây lão hán ta mới là thổ Hoàng đế! Khâm sai thiên sứ y còn chưa đáng nhìn vào mắt đâu. Lão hán cho y mặt mũi thì y là khâm sai, không cho y mặt mũi thì y là cái rắm!

Thoạt nhìn, Huân Kỳ thật không coi Hoàng Cảnh Dung vào mắt, xả tức xong bèn đổi chủ đề. Dương Phàm không nghe thêm được tin tức có ích nào nữa, ra hiệu cho Tuyết Liên, hai người lặng lẽ lui ra.

Dương Phàm vừa đi vừa nghĩ: “Cái tên Hoàng Cảnh Dung này thật sự là tham lam, quên luôn cả cái mũ khâm sai này rồi. Các thủ lĩnh thổ ty đó đều là hạng người bướng bỉnh không chịu thuần phục, ai sẽ sợ y? Tuy nhiên, y cứ ngụy trang điều tra mà cướp đoạt một phen thì dễ rồi, chỉ cần y không giết người vô tội, những chuyện khác cứ từ từ tính.”

Tuyết Liên dẫn Dương Phàm ra ngoài, thấy sắc mặt hắn trầm tư, ban đầu còn nhẫn nại, nhưng đến tận chỗ ở của Dương Phàm mà hắn vẫn không chịu nói, Tuyết Liên không kiên nhẫn nổi nữa, không kìm nổi giật nhẹ ống tay áo hắn, nhỏ giọng:

- Dương đại ca, ca xem bộ dáng của Huân bá bá, ca nói nếu tiểu ca ca của Huân Nhi tỷ tỷ có giống ông là rất anh tuấn chứ?

Chương 502.1: Khâm sai và thổ Hoàng đế.

- Ừ! A?

Dương Phàm chưa kịp phản ứng, vội vàng gật đầu:

- Không tệ không tệ, rất dễ nhìn.! Vừa thấy tướng mạo vị Huân Kỳ bá bá kia, ta đã nhìn ra khi còn trẻ ngài nhất định là rất phong lưu phóng khoáng, tài trí phi phàm! Nếu vị huynh trưởng của Huân Nhi cô nương kia có tướng mạo giống hệt cha, thì nhất định Tuyết Liên đã tìm được một vị rể hiền, một lang quân như ý rồi. Ha ha…

- Thật sao?

Tuyết Liên cô nương hớn hở:

- Huân Nhi tỷ tỷ nói như vậy, Dương đại ca cũng nói như vậy. Xem ra người ta ta sẽ phải gả cho cũng không tệ rồi!

***

Phủ Đô đốc Ung Châu, Hoàng Cảnh Dung bưng trà nóng lên uống một ngụm, nhấm nháp tất cả các hương vị chua ngọt đắng cay. Y nhíu nhíu mày, thật sự không chịu nổi hương vị này, tiện tay đặt sang một bên, sắc mặt hậm hực phẫn nộ.

La Đô đốc mỉm cười nói:

- Hoàng Ngự sử ở trong Kinh không hiểu được tình hình biên châu. Các đầu lĩnh Man tộc này, trên danh nghĩa là người của triều đình nhưng thực sự đều như tự lập vua. Bình thường đã quá ngang ngược rồi, không hiểu pháp luật triều đình, sự uy nghiêm của khâm sai. Hoàng Ngự sử không cần chấp nhặt với lão ta.

La Đô đốc tên thật là La Thư Đạo, là võ tướng tòng tam phẩm, so với vị Thị Ngự sử Hoàng Cảnh Dung này thì cao hơn một cấp. Tuy nhiên, người từ trong Kinh tới, mặc kệ chức quan lớn nhỏ ra sao, quan viên bên ngoài cũng không dám đắc tội. Cho dù người ta là một viên quan thất phẩm, cũng vẫn là người ở bên cạnh Hoàng đế, có lẽ có thể đứng lên nói trước Ngự tiền. Hung danh của Ngự sử đài, La Thư Đạo cũng không dám coi thường.

Lại nói tiếp, nếu châu này là Ky Mi Châu, thì La Thư Đạo cũng không cần e ngại triều quan như thế. Ky Mi Châu không những không thèm nộp thuế lên triều đình, sự vụ địa phương về cơ bản đều là tự trị, chỉ là nhận sự thống trị của triều đình về mặt hành chính. Bản đồ Đại Đường rất lớn, những nơi như Ky Mi Châu cũng nhiều, chừng hơn tám trăm sáu mươi nơi, vượt xa con số châu phủ triều đình có thể khống chế.

Đô đốc, Thứ sử quân chính những nơi như Ky Mi Châu đều là những thủ lĩnh võ trang của những nơi này trước khi quy thuận triều đình đảm nhiệm, sau đó thế tập võng thế, đại đại kế thừa, giống như thủ lĩnh thổ ty. La Thư Đạo này cũng không ngoại lệ, chính là cha truyền con, con truyền cháu, truyền qua nhiều đời tới tận bây giờ, quan viên như vậy, phần lớn không kính sợ triều đình.

Có điều Nâm Châu quy thuận đã lâu, tốc độ bị đồng hóa cũng nhanh hơn một chút, gia tộc La Thư Đạo đã từ lâu đã không còn như tổ tiên khi là Đô đốc một châu, lại là tộc trưởng, trong tay có rất nhiều thủ lĩnh dũng mãnh của các bộ lạc, đã thoái hóa thành một gia đình quan liêu, cho nên dựa dẫm càng ngày càng sâu vào triều đình.

Trước đó không lâu, Thứ sử Nâm Châu bệnh chết, bản thân không có con, mấy đứa cháu trai đều muốn kế thừa chức vị này, kết quả, triều đình hạ một đạo ý chỉ, đưa một vị lưu quan họ Trương tới đảm nhiệm chức Thứ sử. Đối với triều đình, lần này phái lưu quan, ý đồ muốn thử tiến thêm một bước khống chế Ky Mỹ Châu.

Từ khi vị lưu quan Thứ sử này được phái tới đây, Thứ sử thế tập ở đây đã trở thành lịch sử, sau này mỗi một Thứ sử đảm nhiệm đều là do triều đình cắt cử. Việc này đúng là một uy hiếp ngầm đối với La Đô đốc vẫn theo chế độ Thế tập, nhưng y cũng không có dũng khí đấu tranh với triều đình, làm chủ cho gia tộc vị Thứ sử kia.

Lúc này, đối với vị khâm sai Hoàng Cảnh Dung này, La Thư Đạo lại có vài phần kiêng kị, thậm chí còn có phần nịnh bợ lấy lòng. Thấy sắc mặt Hoàng Cảnh Dung không vui, La Thư Đạo nói:

- Huân Kỳ là một kẻ nhà quê thô kệch, không được giáo hóa. Hoàng Ngự sử đừng để bụng sự mạo phạm của lão. Ngự sử phong trần mệt mỏi tới Nâm Châu, tạm thời nghỉ ngơi dưỡng thân tốt hơn. Còn Huân Kỳ kia, ngày khác bản đốc sẽ gọi lão tới bồi tội với ngài!

- Không cần!

Bỗng nhiên Hoàng Cảnh Dung hòa nhã lại, y cười cười với La Thư Đạo, nói:

- Bản quan nghe nói Diêu Châu nhiều tiền, mới đột nhiên nảy ra ý kiến, muốn khuyên lão ta dâng lên một pho tượng Kim Phật đổi lấy niềm vui của Bệ hạ, vốn là có ý tốt, chứ cũng không tính đến lão có đồng ý không. Bản Ngự sử lần này đến là vì điều tra án phản, kính xin La Đô đốc phối hợp nhiều hơn.

La Thư Đạo chỉ nghe thấy y không truy cứu nữa, thầm thở phào một hơi, vội vàng đầy miệng đáp ứng. Hoàng Cảnh Dung khẽ mỉm cười, lòng thầm quyết định: “Nhất định phải bố trí cái tên Huân Kỳ không biết điều kia vào cái án phản này, lấy cái đầu chó trên cổ lão, tiêu nỗi hận này!”

Hoàng Cảnh Dung cũng không quá hiểu rõ tình hình ở Tây nam, càng không biết thế lực của thủ lĩnh ăn mặc như lão nông nhà quê đó đến tột cùng lớn như thế nào. Trong mắt y, thủ lĩnh thổ ti đó không khác gì thổ tài chủ ở nông thôn, trị được Huân Kỳ cũng coi như giết gà dọa khỉ, đến lúc đó, kim châu ngọc bảo tự nhiên sẽ cuồn cuộn chạy đến.

Nói chuyện với La Thư Đạo, hình như y đã nhìn thấy cái đầu Huân Kỳ rơi xuống, cái cảnh một đám thủ lĩnh nhà quê khóc nháo dâng tiền dâng mỹ nhân lên cho mình…

***

Dương Phàm thu xếp xong xuôi ở trong nhà Trần Đại Vũ, đi ra ngoài phố, làm quen chút phong tình, hỏi thăm chút động tĩnh của Hoàng Cảnh Dung.

Thành nhỏ không lớn, quan viên thủ lĩnh có đánh một cái rắm, trong vòng ba khắc thời gian đã có thể truyền khắp thành. Tiệc đón gió của Hoàng Cảnh Dung tan rã trong không khí không vui, cái tin thủ lĩnh Huân Kỳ bất ngờ bỏ đi đã truyền ra, rất nhiều thị dân bàn tán say sưa. Dương Phàm cũng đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện.

Nghe nói Hoàng Cảnh Dung đã được thu xếp nghỉ tại phủ Đô đốc, Dương Phàm đã liệu định hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì. Hoàng Cảnh Dung vừa mới đến, cho dù y có vội vã động thủ đến thế nào cũng phải kết nối một chút với các quan viên địa phương, có được sự giúp đỡ của bọn họ. Hoàng Cảnh Dung chỉ dẫn theo vài sai dịch tùy thân từ trong kinh, dựa vào mấy người bọn họ sẽ không làm được đại sự.

Tuy nhiên, thời gian Hoàng Cảnh Dung kéo dài cũng sẽ không quá lâu, với tác phong luôn luôn mãnh liệt như lôi đình bạo vũ, nếu như ở Nâm Châu trong ba ngày không có động tĩnh, thì chứng minh Hoàng Cảnh Dung lần này đến đây chỉ vì ham tài, không muốn giết người. Bởi vì bọn họ kiểm chứng Lưu nhân mưu phản, vốn là chuyện bịa đặt, căn bản là không thể điều tra ra cái gì chính xác.

Dương Phàm quyết định nghỉ ngơi ba ngày, nếu trong vòng ba ngày không thấy Hoàng Cảnh Dung hành động máu tanh nào khác sẽ lập tức rời đi, đi xem vị Ngự sử ở Kiềm Trung Đạo kia đang làm cái gì.

Bên ngoài cửa hông của Trần phủ, Liễu Quân Phan đi rồi lại quay lại, hàn huyên cùng lão gia Trần phủ, moi ra một chút tin tức trong miệng lão nhân gia kia. Y đã nhận định Dương Phàm là một bọn giang hồ bịp bợm, lúc này mấy tên lừa đảo này lại trốn tới nơi xa như vậy, rõ ràng đã phạm vào tội gì đó, bị triều đình truy nã.

Trần lão gia nhân lời ấy cũng ấn chứng điều này, thật sự hắn là một tội phạm bỏ trốn!

Vậy là đủ, một tên tội phạm bỏ trốn tới đây không rễ không đáy có thể trốn được lòng bàn tay của y sao?

Liễu Quân Phan cười lạnh rời đi, y quyết định nhất định phải xả tất cả nhục nhã và thống khổ mình đã phải chịu mấy năm nay lên người Dương Phàm!

Chương 503: Hoàng Tước sau lưng.

Huân Kỳ là đại thủ lĩnh bộ lạc Bạch man ở Thiên Châu Diên Châu Kiến Nam, rất ít người biết lão có quan hệ thân thiết với thương nhân Trần gia, người biết lúc này lão đang ở trong nhà Trần gia lại càng ít hơn.

Thực ra, các thủ lĩnh này tuy có quyền thế nhưng trong mắt đại đa số người Hán, đều là những kẻ nhà quê ngốc nghếch, nếu không phải người biết rõ, thật đúng là không thể nhìn vào quần áo cách ăn mặc của lão đề nhìn ra thân phận, cho nên ngay cả hàng xóm sát vách Trần gia cũng chỉ biết đây là khách Trần gia, chứ không biết thân phận vị khách này.

Huân Kỳ đến ỉTrần gia, có quan hệ rất tốt với Trần Tuyết Liên cô nương đã sửa họ, Huân Nhi là bạn tốt nhất của nàng, mà Huân Nhi cô nương cũng có thành kiến, nên tận lực ngăn cản Tuyết Liên tiếp xúc với Dương Phàm. Bây giờ Tuyết Liên cô nương có hoài niệm mà muốn tìm Dương Phàm nói chuyện cũng rất khó.

Đối với Dương Phàm, thiếu cô nhóc Tuyết Liên này quấy rầy hành động sẽ tự do hơn. Sáng sớm hôm nay hắn đã hỏi dò bóng gió Tuyết Liên về tình huống của thành, còn chưa hỏi được vài câu, Huân Nhi cô nương đã rất không kiên nhẫn lôi kéo nàng đi. Dương Phàm rất thức thời rời Trần gia đi dạo trong thành, làm chút chuyện mỹ kỳ danh viết (chơi cờ làm thơ?)

Hắn đi vòng vo quanh cửa thành đến trưa, chủ yếu là lượn lờ quanh phủ Đô đốc, theo dõi động tĩnh ở đây, thuận tiện thăm dò chút về cách thiết kế, sinh sống, tình hình của dân chúng Ung Châu. Tới giữa trưa, Dương Phàm tới một tiểu điếm, gọi gà xông khói, thịt khô, cá bột, thong thả dùng cơm.

Quán ăn này xây ngay đối diện phủ Đô đốc một con đường, với thân phận khâm sai của Hoàng Cảnh Dung, nếu phải rời khỏi phủ Đô đốc, nhất định sẽ đi cửa chính, ở đây có thể theo dõi được hướng đi của y.

Dương Phàm ăn xong cơm trưa, lại gọi thêm một bình trà, khi uống trà pha bằng lá còn chưa trở thành xu hướng chính của Đại Đường, thì uống trà ở đất Thục cũng đã thịnh hành được mấy năm. Ở chỗ Thẩm Mộc, Dương Phàm đã uống nước chè xanh không thêm gia vị, hương vị rất thơm, nên cố ý dặn chủ quán hãm cho mình một bình nước chè xanh.

Sau giờ Ngọ, xong bữa cơm trưa cũng hơi buồn ngủ, việc buôn bán của cửa hàng cũng dần thưa thớt, cuối cùng chỉ còn lại một bàn Dương Phàm đang thư thả nhấp trà, ngay cả chưởng quỹ cũng dựa vào quầy mơ màng.

Khi bình trà lớn của Dương Phàm sắp hết, đột nhiên cửa chính phủ Đô đốc mở ra.

Dương Phàm lập tức tỉnh táo, cảnh giác nhìn về hướng đó.

Từ bên sườn phủ Đô đốc, một đội quan binh ước chừng ba trăm người vội vàng chạy tới, tập trung trước cửa, xếp thành hàng, đao thương sáng loáng, hàn khí kinh người, dân chúng bên đường lập tức an tĩnh lại, lùi lại ven đường, châu đầu ghé tai hỏi nhau.

Một lát sau có mấy người từ trong phủ Đô đốc đi ra, có nười dắt chiến mã tới trước mặt bọn họ, họ nhảy lên mình ngựa, chạy ra đường lớn, mấy trăm quan binh chạy bộ theo sau.

Dương Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua, trong số mấy người cưỡi ngựa, hắn thấy có Hoàng Cảnh Dung. Hắn cúi đầu, trốn sau cái vành nón trúc mới mua lúc sáng, đứng dậy đi tới bên quầy gõ gõ mặt bàn. Chưởng quầy còn đang bận đánh cờ với Chu công lơ mơ mở đôi mắt vẫn kèm nhèm ngái ngủ, ngơ ngác nhìn hắn.

Dương Phàm nói:

- Hội trướng!

Mấy trăm quan binh vây quanh Khâm sai Ngự sử Hoàng Cảnh Dung và vị tướng quân toàn thân giáp trụ kia ra ngoài Niêm Châu thành, thẳng tiến vào núi hướng Đông Nam.

Bám theo một đoạn, ra khỏi thành, Dương Phàm cẩn thận đoán chừng vị tướng quân toàn thân giáp trụ kia hẳn là Đô đốc châu này La Thư Đạo. Hắn theo xa xa sau lưng đội quan binh, rời khỏi thành bảy tám dặm, dần tới một vùng cỏ dại bên sông.

Dương Phàm nhìn thoáng qua hướng bọn họ đi, phía trước một bên là sông lớn, một bên là sơn lĩnh liên miên, chỉ có một con đường, mục tiêu duy nhất của bọn họ chỉ có thể là ngọn núi kia, mà theo như tin tức hắn nghe được từ dân chúng trong thành, người sung quân sẽ được an trí ở đâu đó quanh đây.

Dương Phàm muốn đi đường tắt, vừa rẽ vào đường nhỏ, đột nhiên phát hiện sau lưng hơi có gì lạ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài người đàn ông mặc giống người bản địa đầu quấn khăn, khoác chăn lệch vai, hai chân đi đất, còn mang theo cung tên.

Dương Phàm nhướn mày, lập tức cảnh giác.

Trên con đường này đương nhiên có người đi lại, khi đến đây hắn đã nhìn thấy nông phu chăn trâu, kiệu phu dắt ngựa, thôn cô lưng đeo giỏ trúc, nhưng bốn năm người ngày hình như vẫn giữ một khoảng cách không xa không gần với hắn.

- Bọn họ sẽ không tới gần mình chứ? Không thể nào… nơi này không ai biết thân phận của mình, Hoàng Cảnh Dung không biết, trong nhà Tuyết Liên cũng không ai biết, trong châu thành này có thể có ai chú ý tới mình? Muốn nói rằng dây là tiểu tặc chặn đường cướp tiền, trên người mình chẳng có thứ gì đáng giá khiến cho người có tâm muốn chiếm được.”

Dương Phàm âm thầm cân nhắc, bất ngờ bước nhanh hơn. Một bên con đường nhỏ là ao cỏ lau cao cao, một bên là cỏ dại cao cỡ nửa thân người, ở giữa là một con đường mấp mô gập ghềnh lởm chởm đá, không thích hợp cho xe ngựa chạy qua, chỉ để cho người đ bộ. Dương Phàm vội vàng đi một lúc, tới một đoạn đường khá bằng phẳng thì bất ngờ dừng chân quay đầu lại.

Hắn thấy bóng dáng mấy người kia, vẫn đi theo sau lưng hắn, khi hắn quay đầu lại, một người theo bản năng muốn tách ra.

“Quả nhiên là tới vì mình!”

Dương Phàm dâng lên lòng hiếu kỳ, thật sự hắn không rõ, ở nơi này sẽ có ai chú ý đến mình, và có mục đích gì.

Tâm niệm vừa chuyển, hắn bất ngờ đổi hướng chạy, mấy người theo dõi kia nóng nảy, cũng bất chấp che giấu thân hình, lập tức nhanh chóng đuổi theo. Hai nhóm người chạy nưh điên, dọa cho đám chim chóc vịt hoang trong bụi cỏ nháo nhác bay lên từng bầy.

Dương Phàm chạy một hồi, bất ngờ dừng chân, chui vào bụi lau sậy bên đường, muốn đợi những người kia tới gần thì chặn đường hỏi nguyên do. Không ngờ hai tay vừa vạch đám cỏ lau ra thì thấy có hai đứa nhỏ đang ngồi xổm trong đó.

Hai đứa bé một nam một nữ. Đứa bé gái có vẻ lớn hơn một chút, mặc đồ thôn nữ, không tính là xinh đẹp nhưng cũng là mặt mày thanh tú, ước chừng mười hai mười ba tuổi, trên vai đeo một giỏ trúc, trong giỏ có vài cây rau dại. Bên cạnh là một thằng bé, chỉ chừng sáu bảy tuổi, có vẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, hai má đỏ hồng.

Tay thằng bé con cầm một quả trứng vịt, nụ cười tươi rói vui vẻ trên khuôn mặt còn chưa tắt, xem ra mới nhặt được từ trong đám lau sậy, lại thấy đột nhiên có một nam nhân từ bên đường chui vào, nó hơi sợ, nắm chặt quả trứng, sợ hãi kêu lên:

- A tỷ!

Rồi trốn sau lưng cô bé kia.

Tiểu thôn nữ cảnh giác, vứt đám rễ cây vừa đào được sang một bên, rất nhanh nhặt một cành cây, che chắn đứa em sau lưng.

Thấy hai đứa trẻ quần áo lam lũ, lúc này còn đang lang thang ở đây, Dương Phàm xác định chúng là con cái của lưu nhân. Nhìn hai chị em, lòng hắn dâng lên niềm chua xót, thấy hai đứa bé này hắn như thấy tuổi thơ xa xôi của chính mình, thấy tiểu a tỷ năm đó cùng mình lên núi, giấu mình trong bụi cỏ dại.

Dương Phàm hít sâu một hơi, cố gắng cười một cách thân thiết nhất, dùng giọng nói ôn hòa nhất:

- Hai đứa không phải sợ, có mấy người xấu đuổi theo thúc thúc, thúc thúc muốn đánh đuổi bọn họ.

Lúc này ở đây không an toàn, tiểu muội muội, mau đưa đệ đệ đi khỏi đây đi.

Lúc này, mấy người kia đang đuổi theo, qua khe hở trong bụi cỏ có thể nhìn thấy bọn họ càng lúc càng tới gần. Tiểu cô nương hoảng sợ, liếc Dương Phàm một cái, liền dắt đệ đệ rời đi. Cô bé cũng không dám đi ra đường lớn, chỉ bước thấp bước cao chạy đi trong bụi cỏ.

Dương Phàm quay đầu liếc mấy người càng lúc càng tới gần, nói với cô bé:

- Đừng lo, có thúc thúc chặn bọn chúng rồi, đưa đệ đệ của ngươi ra đường lớn mà đi, cẩn thận dẫm phải rắn.

Vài người đuổi theo, nghe thấy lời hắn nói, lại thấy có một tiểu cô nương dắt theo đệ đệ chạy ra từ trong bụi cỏ dại, sắc mặt cũng nghi ngờ,.đánh giá Dương Phàm cao thấp một phen, một nam nhân khoảng hơi bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, mặt ngựa mũi dài quay đầu hỏi người còn lại:

- Lão Lục, người này thật sự có tiền? Hay cũng chỉ là lưu nhân nghèo trong núi?

Một nam nhân gầy gò, trên mặt có một viết sẹo hình con rết trả lời, ánh mắt lóe lên vẻ âm độc:

- Không sai đâu! Ta nhận ra hắn, người này không phải lưu hân, nhưng trong nhà có hai người cũng bị đày tới đây. Ha ha! Ngươi cũng biết, lưu nhân tới đây sung quân phần lớn đều là người nhà quan, người ta tới thăm thân nhân bị đày, ngươi nói hắn có thể không mang theo tiền sao?

Người này chính là Liễu Quân Phan, năm đó có thể dụ dỗ Diêu phu nhân ra tay, cũng là một tên khéo ăn khéo nói, hiện giờ thấy Dương Phàm có tiếp xúc với lưu nhân, vài đồng lõa bị y lừa gạt sinh lòng nghi ngờ, linh cơ vừa động, lập tức kết hợp tình thế lúc này, nói như thật, nhất thời lừa được mấy tên đồng lõa không còn nghi ngờ nữa.

Mấy tên chia ra trái phải chặn đường đi của Dương Phàm, một tên trong đórút cầm bao kiếm đã bị mài mòn khua khua, lạnh lẽo nói:

- Tiểu tử, huynh đệ chúng ta chỉ cầu tài. Thức thời thì móc hết những thứ đáng giá ra, đại gia sẽ tha cho ngươi một mạng. Còn nếu không… ha ha!

Dứt lời, y rút ra một thanh kiếm sắc bén, đe dọa Dương Phàm.

Dương Phàm không để ý tới y, sở dĩ hắn còn giằng co với những người này là vì muốn biết rõ ý đồ của họ. Biết được những người này chỉ là đám cướp đường hại dân hại nước, liền muốn tốc chiến tốc thắng. Nhanh nhanh kết thúc mấy tên này thôi, hắn còn muốn đi xem đến tột cùng Hoàng Cảnh Dung có ý đồ gì.

Nếu Hoàng Cảnh Dung muốn giết chết lưu nhân, hắn nhất định phải ra mặt ngăn lại. Tuy không mang theo người, lại có Thánh chỉ lệnh hắn hộ tống Công chúa tới Trường An, hắn xuất hiện sớm như thế sợ rằng cũng dễ khiến cho người ta nghi ngờ hắn chống Thánh chỉ, nhưng cũng bất chấp. Hắn tin tưởng chỉ cần mình ra mặt sẽ có thể ngăn cản Hoàng Cảnh Dung ra tay.

Phụ trách giết người tất nhiên là quan binh địa phương, nếu không có tình huống bất đắc dĩ, bọn họ cũng sẽ không nguyện ý để hai tay dính đầy máu tanh. Dù sao phần lớn lưu nhân cũng là người nhà quan lại, ai biết tương lai ai sẽ tái nhậm chức? Năm đó không phải ai cũng hô đòi đánh gia tộc Thượng Quan sao? Kết quả nam đinh không ngẩng đầu, lại có một nữ kiệt xuất, cho dù hiện tại gia tộc Thượng Quan chưa được công khai tha tội, nhưng còn ai dám khinh thường?

Nếu không bị ép buộc, sẽ không có ai tự đi tìm phiền toái. Chỉ cần hắn lộ diện, Hoàng Cảnh Dung là khâm sai, hắn cũng là khâm sai, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, những quan viên địa phương này tất nhiên sẽ áp dụng đối sách không theo lời ai, khi đó chỉ còn năm bày chấp dịch Ngự sử đài dưới tay Hoàng Cảnh Dung kia, muốn làm gì cũng đừng mong thành công.

Dương Phàm đang định động thủ, lời nói của nam nhân có vết sẹo dài hình con rết trên mặt thu hút sự chú ý của hắn. Dương Phàm tò mò nhìn y, hỏi:

- Túc hạ là ai? Biết ta sao?

Chương 504: Đều là cường đạo..

Nam tử cầm kiếm kia thấy Dương Phàm hỏi Liễu Quân Phan, nắm lấy trường kiếm sáng loáng đứng bên cạnh Dương Phàm, lại bị hắn coi như không khí, không khỏi giận tím mặt:

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!

Nói xong bổ kiếm về phía Dương Phàm.

Vừa rồi y không lập tức hạ sát thủ với Dương Phàm chỉ vì lo hắn mang theo thứ gì đó quý trọng trên người, hiện giờ Dương Phàm chọc giận y, sao còn mong y lưu tình.

Ở cái nơi như thế này, giết người còn dễ hơn giết một con chó. Giết người xong quăng ra vùng đất hoang, quan không truy, dân bất lực, không có bất kỳ hậu hoạn nào.

Nam tử cao gầy vừa giơ kiếm lên thì một nắm đấm to bay tới, bình một tiếng, mũi y trúng một đấm, ù ù không biết gì nữa.

Mấy người kia thấy Dương Phàm vừa khoát tay, người đàn ông cao gầy kia đã ngã xuống, mặt đầy máu tươi, xương mũi gãy vụn, hình dạng rất khó coi, không khỏi vừa sợ vừa giận. Lập tức có một người xông lên, thủ thế hắc hổ đào tâm, lách xuống dưới tay Dương Phàm, hạ thân xuống, hô một tiếng quét cước về phía Dương Phàm.

Dương Phàm thấy được đòn gió của gã, không nhịn nổi cười, không cần di chuyển, chỉ khuỵu đầu gối xuống một chút, thân mình trầm xuống, người nọ quét chân vào đùi Dương Phàm, thấy cứng như thiết trụ, đau đến kêu thảm, ôm chân co quắp. Lần này gã dùng sức không nhỏ, nhìn bắp chân sợ là đã bị gãy rồi.

Lúc này một người khác lấy dao nhọn từ trong tay áo ra, hung hăng xông tới đâm một dao vào ngực Dương Phàm. Hắn nghiêng người tránh, chân trái nâng lên, đá nghiêng, mũi chân đá trúng xương sườn của người nọ. Rắc rắc rắc, xương sườn gã đó gãy mất ba cái, máu tươi phun bắnvào bụi cỏ.

Còn lại hai người là Liễu Quân Phan và nam nhân thấp lùn thấy Dương Phàm lợi hại như vậy không khỏi hơi giật mình, Liễu Quân Phan chần chờ không dám tiến lên, nam tử béo lùn bị Dương Phàm liếc một cái, liền vung kiếm trong tay lên, kiếm quang sắc bén rít gào, hung hăng chém tới vai cổ Dương Phàm.

Kiếm quang bất ngờ xẹt tới, Dương Phàm có vẻ như không kịp né tránh, chỉ thấy kiếm quang lóe lên, chém thắt lưng của hắn thành hai đoạn. Liễu Quân Phan thấy vậy lòng mừng rơn, lại hơi tiếc nuối, trong mắt y, Dương Phàm hút chết như vậy đã là may mắn cho hắn, Liễu Quân Phan vẫn còn nhiều độc kế chưa cho hắn nếm thử đâu.

Nhưng người ra kiếm chậm hơn ảnh kiếm, huyết quang còn chưa bắn ra, tàn ảnh của Dương Phàm đã biến mất, thân hình hắn hiện ra cách xa hơn một trượng, lẳng lặng đứng đó. Tên mập lùn như thấy quỷ, sợ đến điên cuồng hét lên một tiếng, không lùi mà tiến tới, liều mạng vung kiếm, dồn hết can đảm chém từng nhát.

Dương Phàm lui lại, lui nữa, thở dài nói:

- Cái tên gàn bướng này, cái mạng của ngươi chỉ như nắm rau cải thối!

Kiếm trong tay gã mập lùn chợt lóe sáng, Dương Phàm đứng trên ngọn cỏ lau lao tới, bổ mạnh một chưởng lên cổ quả bí lùn. Một chưởng này Dương Phàm hạ thủ không chút lưu tình, cổ của quả bí lùn này gần như cái đầu nữa, ngắn tròn và béo, nhưng một chưởng này của Dương Phàm chém xuống, lại như khoái đao cắt dưa chuột, “rắc” một tiếng giòn vang, đầu quả bí lùn vẹo sang một bên, xương cổ của gã đã bị một chưởng này chặt đứt.

- Cứu mạng! cứu mạng!

Tiếng kêu gào thảm thiết vang xa tới hơn hai trượng, chỉ thấy bụi cỏ lay động kịch liệt, từng túm hoa cỏ lau bay lên, một đạo lãng tuyến trên bụi cỏ lau nhanh chóng lướt về hướng con sông.

Liễu Quân Phan bị dọa sợ phát điên rồi, ngàn vạn lần y không ngờ Dương Phàm lại có thể lợi hại như vậy. Y lừa gạt tìm được một con dê béo, tụ tập được mấy tên đồng bọn, vốn muốn mượn tay bọn chúng giết chết Dương Phàm, lại không nghĩ rằng tất cả huynh đệ đều bị người này chém đứt như bí gặp dao, thật sự là bị dọa sợ vỡ mật.

Liễu Quân Phan biết rõ kêu cứ ở đây sẽ không có ai, nhưng vẫn không kìm nổi kêu khóc, liều mạng chạy về hướng bờ sông. Nơi này cỏ lau cao hơn thân mình, phía trước um tùm cái gì cũng không thấy, chỉ có thể nghe tiếng nước chảy ào ào, y dùng hết sức bình sinh lao tới, cỏ lau quật vào mặt cào xước ngang dọc, y cũng chẳng quan tâm.

Liễu Quân Phan chạy trốn với tốc độ nhanh nhất có thể, hai chân như bánh xe, đạp lên bụi cỏ mở đường, chạy tới bờ sông lớn, chạy thêm bốn bước trên mặt nước rồi mới chìm xuống, bơi xuống hạ du theo dòng chảy xiết.

Dương Phàm đuổi tới bờ sông, nhìn bóng hình chìm nổi phía xa xa, đành từ bỏ. Hắn không thể đuổi nữa, thậm chí hắn cũng không có thời gian cứu người vừa bị đánh ngất để hỏi khẩu cung. Hắn không biết lần này Hoàng Cảnh Dung mang binh vào núi có thể ngang nhiên hạ lệnh tàn sát không, nếu trì hoãn thêm chút nữa, sợ rằng không kịp.

***

Đông Bình Ao giống như Đào Nguyên thôn, cũng là một thôn trang nhỏ các lưu nhân sống tập trung.

Quan viên tập trung lưu nhân triều đình đày tới ở đây để quản lý.

Những thôn trang nhỏ mà các lưu nhân tụ lại phần lớn đều ở nơi hoang vắng xa xôi, ngăn cách với thôn trang dân chúng bình thường, những nơi này không có phòng ốc đất đai cho bọn họ, nên chỉ có thể khai hoang chút ruộng, bới vài vườn rau, làm vài việc vặt, sản xuất đồ thủ công để đổi lấy vật dụng cần thiết trong cuộc sống.

Cuộc sống ở đây giống với thôn Đào Nguyên, nghèo khó mà trầm lặng, không có vinh hoa phú quý, nhưng cũng không có chuyện ngươi lừa ta gạt. Nhà tranh dựa vào thế núi hai bên mà dựng, cũng mang chút hơi hướm của thôn Đào Nguyên xưa kia. Nhưng hôm nay, sự thanh bình ở đây đã bị phá vỡ.

Một đám quan binh như lang như hổ vọt vào tiểu thôn, thô bạo đuổi các thôn dân ra khỏi phòng, khỏi sân, khỏi đồng ruộng, lùa đến tập trung trên mảnh đất trống trước thung lũng. Trong đám người có người già, có trẻ nhỏ, có phụ nữ, ít thấy nhất là nam tử thanh niên khỏe mạnh. Gia đình những người này đều mang tội mưu phản, trước khi sung quân, thanh niên trai tráng trong nhà đều bị chém đầu cả, những đứa bé năm đó giờ vẫn còn chưa lớn.

Quan binh cầm đao thương tới, như hung thần ác sát, La Thư Đạo đứng trên một tảng đá lớn trước cốc, hơi bất an xoa xoa hai tay, ngẩng đầu nhìn Hoàng Cảnh Dung đứng đằng trước, liếm liếm môi.

Trước thung lũng, các thôn dân ai nấy đều sợ hãi. Điều duy nhất bọn họ có thể làm là ôm chặt đứa con vào lòng, đem lại cho nó một tia an toàn le lói, nhưng ngay cả khuôn mặt bọn họ cũng lộ rõ vẻ hoang mang, không biết các quan binh đó muốn gì.

Bọn họ không biết đã có chuyện gì xảy ra, gia tộc của họ, hoặc cha anh họ, hoặc gia tổ, vì phản đối Thái hậu làm Hoàng đế mà đã bị chém đầu, cả nhà sung quân đày tới nơi đây. Bọn họ cho rằng mình đã sớm bị thế nhân quên lãng, chỉ có thể ở đây tự sinh tự diệt. Hiện giờ các quan binh đó tới đây làm gì?

Có vài người thông minh đã nghĩ đến Thái tử Lý Hiền. Lý Hiền đã bị chính mẫu thân đày đi sung quân ở Ba Châu, vài năm sau bà ta lạiphái Khâu Thần Tích tới ép phải tự sát. Chẳng lẽ chuyện này cũng xảy ra với mình sao? Huyết án Lĩnh Nam đó, trong tiểu sơn thôn này không ai biết, nhưng bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.

Ngoài cửa cốc, mấy trăm người phụ nho lão ấu đều im lặng không dám phát ra tiếng động nào, gió thổi qua, tay áo lưu nhân phất phơ, sao thật giống cánh hoa trước gió.

Hoàng Cảnh Dung rất hài lòng với tình cảnh trước mắt, cho dù là ở thởi điểm phong quang nhất của Ngự sử đài, y cũng chưa từng có ý niệm nắm giữ sinh tử mấy trăm người. Cảm giác này thật quá mỹ diệu. Đây là quyền lực, là thứ quyền lực yêu kiều, quyến rũ người ta! Khó trách, Nữ hoàng giết cả con ruột vì ngai vàng. Đổi lại là y, y cũng nguyện ý.

Hoàng Cảnh Dung chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ đứng bên tảng đá, hưởng thụ sự sợ hãi, ánh mắt kính ngưỡng của mấy trăm người, ngây ngẩn một hồi mới ho khan một tiếng, nói:

- Các ngươi đều thân mang trọng tội mà bị sung quân. Vốn dĩ, tội của các ngươi đều đủ mất đầu, nhưng Thánh Thượng nhân từ mới mở một mặt lưới. Nhưng hiện tại có người tà tâm không chết, âm thầm cấu kết, kích động hương dân vô trí, có ý đồ tạo phản…

Cả đám người xôn xao, Hoàng Cảnh Dung đập hai tay, lạnh lùng nói:

- Yên lặng! Việc này bản quan đã nắm được chứng cứ xác thực. Bản quan còn biết, phản nghịch sắp động binh! Trong các ngươi có đồng đảng với bọn chúng! Vì kẻ phản nghịch đó, nên phải bắt các ngươi đi, trông coi giám sát. Đợi bản quan nhìn rõ mọi việc, không oan không sót, trong số các ngươi ai vô tội, bản quan sẽ phóng thích sau khi kiểm chứng…

Nghe Hoàng Cảnh Dung nói vậy, đám người lập tức an định lại. Không ai nghĩ triều đình sẽ giết một đám người già, phụ nữ, trẻ con một cách thẳng tay như thế, không ai nghĩ tới khâm sai triều đình phái tới sẽ nói láo.

Trong lòng Hoàng Cảnh Dung cười thầm, không phải y không muốn lập tức giết sạch đám lưu nhân này. Tuy nhiên, một vài quan viên địa phương và thủ lĩnh thổ ty còn chưa đưa đủ hiếu kính, y còn chưa vội đi. Còn nữa, thảm án Ngọc Sơn đã chấn động cả triều dã, hiện giờ điều tra án này, không thể không giả bộ. Nhìn một đàn dê đang đợi làm thịt, nụ cười của Hoàng Cảnh Dung càng thêm hòa ái.

Trên sườn núi, hai bóng dáng nho nhỏ nằm sấp. Chính là hai tỷ muội vừa trốn ra từ trong đám lau sậy. Bọn chúng nằm đó, kinh ngạc nhìn bà con bị vây trong thung lũng như một đàn dê, cố gắng tìm cha mẹ của mình trong đó.

- A nương, đệ thấy a nương rồi!

Tiểu hài tử đột nhiên chỉ vào đám người hô lớn, cái mông nhỏ nhún nhún, đứng lên chạy xuống núi.

- Hoán Hoán! Đừng cử động!

Tỷ tỷ kéo nó lại, ấn xuống, thấp giọng dặn dò:

- Không được xuống. Tỷ thấy quan binh này không giống người tốt.

Tiểu hài tử kinh ngạc hỏi:

- Vì sao? Bọn họ là quan binh, không phải cường đạo.

Tiểu tỷ tỷ nghiêm túc nói:

- Nếu quan binh tới phá phách còn đáng sợ hơn cả cường đạo! Trước kia, chúng ta ở trong một tòa nhà thật lớn ở trong Kinh thành, chính là bị quan binh đưa tới đây. Hiện giờ bọn họ không duyên không cớ vây người cả thôn lại, nhìn thế nào cũng là chuyện không tốt.

Hoán Hoán, đệ ngoan ngoãn nằm sấp ở đây, ngàn vạn lần không được nhúc nhích. Tỷ tỷ xuống đó tìm cha mẹ, nếu không có chuyện gì sẽ gọi đệ xuống. Nếu có chuyện gì, ngàn vạn lần đệ phải thoát ra. Thủy Mộc gia gia thợ săn sau núi rất quý đệ, nếu chúng ta bị người ta bắt đi, đệ phải đi tìm Thủy Mộc gia gia.

Tiểu tỷ tỷ nói dứt lời, đứng dậy chạy xuống núi. Bất ngờ một bàn tay lớn đặt lên vai nó, ấn nó nằm xuống.

Một giọng nói vang bên tai chúng:

- Cháu nói không sai, bọn họ là quan binh, nhưng đôi khi quan binh còn đáng sợ hơn cả cường đạo. Ít nhất khi không có lợi với chúng, cường đạo sẽ không giết người bừa bãi. Cường đạo sẽ không dễ dàng giết người nuôi mình! Cháu biết rõ như vậy, vì sao còn muốn xuống đó?

Chương 505: Mưu kế của Hoàng Cảnh Dung

Quảng Trì, người Nam lấy sông Quảng, dọc rộng hai mươi dặm, sâu hơn trăm trượng, vô số tôm cá làm nơi sinh sống.

Đây là Đặng Hải ghi lại trong “Hậu Hán thư”

Quảng Trì chính là Quảng Hải, lưu dân bị Hoàng Cảnh Dung gom tới hiện đang ở bên bờ nơi nước cạn nhất của Quảng Hải, là nơi không thích hợp đi thuyền.

Quảng Hải trời nước một màu, phong cảnh thanh tú xinh đẹp, đáng tiếc, những lưu dân đó tới không phải để ngắm cảnh, nên ai nấy đều rất hoảng sợ.

- Thúc thúc…

Đứa bé lớn ngước đôi mắt trông mong nhìn Dương Phàm. Cả hai còn nhỏ, không thể cứu người thân, khi phát hiện có một người lớn có thiện ý với mình xuất hiện, tự nhiên coi hắn là cứu tinh.

Bọn họ đã đi theo sau đoàn lưu nhân bị áp giải tới đây, vì vừa phải giám thị hướng đi của Hoàng Cảnh Dung, vừa muốn chăm sóc hai đứa bé, Dương Phàm không để tâm tới việc quay về truy vấn tên gãy mũi và gãy xương sườn nữa, để kệ bọn chúng tự sinh tự diệt.

Trên đường, hắn có hỏi tên hai tỷ đệ, cả hai đều họ Cố, tỷ tỷ tên Cố Nguyên, đệ đệ tên Cố Hoán, xuất thân thì không rõ lắm. Bình thường lưu nhân cũng không mấy khi kể chuyện cũ cho đám trẻ con, ít nhất, trước khi bọn chúng lớn lên, không muốn chúng dính dáng đến chuyện trước kia.

Khi bọn họ bị giáng chức, bị lưu đày, hai chị em này vẫn còn nhỏ, vì thế cũng không hiểu chuyện lắm.

Dương Phàm thầm nghĩ: “Hoàng Cảnh Dung tập trung lưu nhân ở đây, ngay cả chăn đệm cũng không cho mang, rõ ràng cho thấy đã động sát tâm. Sở dĩ không lập tức ra tay hiển nhiên là phải làm ra vẻ điều tra một bận, tránh sau khi về triều bị người ta công hãn. Nếu lúc này mình ra mặt, ở đây thì đương nhiên không có vấn đề, nhưng vào Kinh rồi, thời gian mình xuất hiện ở đây không hợp lý.

Nếu hộ tống Công chúa đi Trường An, cho dù giữa đường ra roi thúc ngựa đi về hướng này cũng không thể xuất hiện ở đây sớm như thế. Nữ hoàng đế hận nhất là người khác lừa gạt mình, hơn nữa, bà ta sống trong thâm cung nhiều năm, chuyện nhận tin và hành động đều hoàn toàn dựa vào ngoại thần, chuyện này cũng hơi kiêng kị. Một khi bị phát hiện mình bằng mặt mà không bằng lòng, hậu quả có thể rất xấu. Nếu Hoàng Cảnh Dung chưa vội xuống tay, ta cũng cứ chờ đợi thêm hai ngày.”

Nghĩ đến đây, Dương Phàm nói với hai tỷ đệ:

- Hai cháu không cần sốt ruột. Quan phủ đưa cha nương hai cháu và nhiều hương thân tới đây là vì muốn tra án mưu phản, có lẽ sau khi tra rõ sẽ thả cha mẹ hai cháu về. Trước mắt hai cháu cứ theo ta, thúc thúc sẽ theo dõi bọn họ không ngừng, nếu bọn họ muốn hại cha nương hai cháu a, thúc thúc sẽ đi cứu bọn họ.

Cố Nguyên tròn xoe hai mắt, cảm thấy lời dỗ dành của vị thúc thúc này có vẻ hơi dối lòng, nhưng nó không biết không đúng chỗ nào. Đệ đệ Cố Hoán tuổi còn nhỏ, không nghĩ nhiề

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK