Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm nói cho cùng cũng có sư phụ làm quốc vương, cho nên hắn từ khi còn rất nhỏ đã hiểu được đạo lý này, hồi đó hắn kiên quyết gạt bỏ đề nghị của Uyển nhi là phương pháp nhanh chóng thăng quan tiến chức, cũng là bởi vì hắn biết rõ không có cơ sở để lên chức, tạm thời nở nang mày mặt nhưng sau lưng tất nhiên có bao nhiêu mối họa rình rập. Phó Du Nghệ lên chức rồi bị giáng chức đã minh chứng cho điều này.

Cho nên Dương Phàm cũng không ghét những người do Triệu Du phái đến. Hắn bây giờ tựa như một gốc cây vừa mới được cấy ghép thành cây, luôn cần một cái giá đỡ, giúp hắn ngăn mưa cản gió, chờ hắn đã có được thực lực của chính mình, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi lực lượng bên ngoài đến nâng đỡ cũng là trói buộc này.

Dương Phàm tiến vào đại sảnh, bất ngờ ngẩn ra, trong đại sảnh có rất nhiều các hòm xiểng và dụng cụ buộc rất nhiều lụa đỏ, Trần Thọ đi theo hắn tiến vào vội vàng giải thích:

- Trong cung đưa tới rất nhiều lễ vật hứa hôn, người đưa tới còn nói, sau ba ngày nữa, đồ cưới sẽ do người của nội vệ lại đưa tới.

Dương Phàm “Ồ” một tiếng nói:

- Ngươi đi canh cửa đi, một lát nữa sẽ có một đoàn người họ Võ đến, ngươi dẫn bọn hắn tiến vào gặp ta!

Trần Thọ dạ một tiếng, liền theo hướng cửa cổng bước đi.

Dương Phàm đi tới, xé lụa đỏ buộc phía trên, tiện tay mở ra một cái rương, chỉ thấy một thùng đầy chồng chất tơ lụa, sa tanh, hắn đóng nắp thùng, lại nhìn các dụng cụ gia đình, bất kể là mấy cái bàn dài, tủ, rương, giường, bàn, bình phong, ghế tất cả đều làm từ gỗ cây Tử Đàn, Hoa Lê, vật liệu gỗ quý mà chế thành.

Vật liệu gỗ tuy là có giá trị nhưng không có nạm vàng khảm ngọc, mà để nguyên mày nước sơn thô mộc, cái này lộ ra vẻ tự nhiên thuần phác, xa mà không hoa, không có một chút tầm thường nào, dụng cụ gia đình kiểu dáng và tạo hình cũng vô cùng khác biệt, giá cắm nến như một gốc cây tự nhiên, tất cả đều tạo hình kỳ lạ, đặc biệt tao nhã, phóng khoáng.

Dương Phàm nhìn những vật dụng gia đình kiểu dáng phong cách như vậy, chợt nhớ tới đồ đạc bố trí tại chỗ ở của Uyển nhi, những vật dụng gia đình này cũng có phong cách tương tự như vậy. Dương Phàm trong lòng bất giác khẽ động , thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ những vật dụng gia đình này đều là Uyển nhi tự tay chuyển tới cho ta?

Nghĩ đến mối tình thắm thiết của Uyển nhi đối với mình, nguyện vọng lớn nhất của nàng ấy chính là được làm vợ của hắn, ngày hôm nay lại tự tay mình chọn lựa cho hắn các loại vật dụng để thành thân, đón dâu, để hắn và một nữ nhân khác mà nở mày nở mặt trong ngày đại hôn, hẳn là trong lòng của nàng như đao như đao cắt?

Nghĩ đến đây, một ý niệm bỗng nhiên nổi lên trong lòng hắn…

Diệp An bị hai kẻ vẻ mặt dữ tợn bịt mắt, từ trong hầm ngầm kéo ra đẩy lên một chiếc xe, Diệp An chỉ cảm thấy cái xe kia lúc nghiêng trái, lúc nghiêng phải, cũng không biết đã đi vòng vo bao lâu, đến lúc xe dừng lại, từ lúc y bị bịt mắt kéo lên xe đến lúc sau lại bị người kẹp trái kẹp phỏa mà đi thẳng một lúc lâu, khăn che mặt cuối cùng đã được lấy xuống, y phát hiện mình đang đứng ở một địa lao trong một tòa nhà cực kỳ rộng lớn.

Y đã bị bắt quá lâu, từ sau khi y bị bắt đi khỏi bộ lạc Tiết Diên Đà, thì bị nhốt ở một chỗ trong lều vải của những người không biết thuộc bộ lạc nào, sau vài ngày nữa những người đó thoắt một cái đã thành bọn giặc cướp, dọc đường đốt giết, đánh cướp xông về Hà Tây, y bị quấn trong một cái bao, vượt qua đồng tuyết phủ dầy đến Hà Tây, sau đó lại bị giải đến Lũng Hữu.

Lúc đó, y vẫn tương đối tự do, ít nhất y biết mình ở nơi nào, tuy nhiên từ đó về sau không như vậy nữa. Y được nhìn thấy bên ngoài lần cuối cùng là ở Đồng Quan hùng vĩ, y nhìn thấy một quan ải, thành lớn xây dựng dựa theo núi, sau đó y bị bịt kín mắt, mỗi một thời điểm gỡ khăn che mặt xuống, y lại thấy mình ở trong một phòng chẳng biết là chỗ nào.

Trên đường đi gian nan, cho đến tận mấy ngày trước y mới được thu xếp tiếp tục bị giam giữ ở trong một hầm ngầm thấp bé, ẩm ướt, hôm nay y lại bị di dời sang chỗ khác, y cũng không biết tiếp tới đây không biết còn có thể bị di dời đi đâu, tiếp tục bị giam giữ ở một chỗ không biết tên. Y bây giờ đã bị làm cho hồ đồ rồi, hoàn toàn không rõ ràng lắm người Đường đó rốt cuộc đang làm cái gì?

Địa lao này rất lớn, nhưng bên trong chỉ có ba phòng giam, ở giữa đều dùng các cây gỗ thô to như cánh tay mà xây thành hàng rào, trên mặt đất có một giường, một loạt cửa sổ lấy ánh sáng trên mái nhà cách đất khoảng hai mét, cửa sổ trên mái nhà mở ta, ánh mặt trời từ phía bên trên cửa chiếu vào làm trong địa lao cũng không có vẻ âm u đáng sợ.

Bên ngoài cửa lao, có bảy tám người đàn ông vạm vỡ mặc áo gấm, người đứng chính giữa xem bộ dạng chắc là chủ nhân của bọn hắn rồi, người này tướng mạo lại không hung ác, ba túm râu dài, tác phong nhanh nhẹn, chỉ có điều đôi mắt hắn có vẻ quá mức sốt ruột một chút, nhìn thấy thế Diệp An có chút căng thẳng, không tự chủ được mà nghĩ đến một vài nhân vật thượng lưu tà ác người Trung Nguyên.

Lúc này, người nọ mở miệng, một câu nói của hắn lại gạt đi nỗi băn khoăn của Diệp An:

- Đem chuyện ngươi làm thế nào mà từ chỗ doanh trại Lâu Sư Đức trốn thoát, tiến trình nói cẩn thận lại cho ta một lần nữa!

Diệp An thở phào nhẹ nhõm, uể oải mà nói:

- Ta không phải là đã nói rất nhiều lần rồi sao?

Người nọ âm thanh mãnh liệt quát:

- Vậy thì nói lại một lần nữa!

Diệp An bất đắc dĩ nuốt nước bọt, người nọ ánh mắt chợt lóe lên, sai bảo:

- Cho hắn rượu và thức ăn, để cho hắn từ từ nói!

Người trong thảo nguyên thích rượu, mà Diệp An từ khi bị bắt đi, đã mấy tháng nay không được uống rượu rồi, vừa nghe nói có rượu, không khỏi hai mắt phát sáng. Chỉ một lát sau, mấy món nhắm rượu cùng với dưa cải và một bầu rượu đã được đưa vào trong phòng giam

Diệp An vội vàng cầm lấy bầu rượu uống một ngụm lớn, rượu chảy vào trong miệng tinh khiết và thơm vô cùng, đúng là y chưa bao giờ uống loại rượu hảo hạng như vậy, Diệp An hai mắt sáng ngời, vội vàng lại uống thêm hai ngụm nữa, cầm lên một miếng thịt ném vào miệng. Bên ngoài người đàn ông vạm vỡ mặc áo gấm đưa đến một cái ghế Hồ, người trung niêm có ba túm râu kia ngồi xuống, hai chân bắt chéo lên, cười híp mắt nói:

- Bây giờ, ngươi có thể nói!

Diệp An ngẩng đầu, thì thấy ở bên góc tường còn đặt mấy cái bàn dài, một vị Thư biện ăn mặc kiểu văn sĩ cầm theo bút lông chờ ghi chép biên bản. Diệp An từ sau khi bị bắt đã trải qua không không ít đau khổ, đã sớm ngoan ngoãn thành thực mà khai báo ra những tin tức này, y cũng thật sự nghĩ không ra được là có nhất định phải giữ bí mật không, tự nhiên là biết thì sẽ nói, lập tức thì ngoan ngoãn mà nói…

Võ Tam Tư ra khỏi địa lao liền gọi đại quản sự đến trịnh trọng dặn dò:

- Chăm sóc hắn tốt một chút, hắn muốn ăn cái gì thì cho hắn ăn cái đó, nếu hắn bị bệnh thì lập tức mời lang y chữa bệnh cho hắn, không có được chậm chễ một chút nào! Một lời của người này vốn là vô cùng quan trọng, ngươi hiểu chưa?

- A Lang yên tâm, lão nô xin ghi nhớ kỹ!

- Ừ

Võ Tam Tư nhìn qua bản khai lấy lời cung ở trong tay, trên mặt không kìm nổi lộ ra một nụ cười đắc ý, lại nói:

- Chu Lợi Dụng bọn họ đã đến rồi sao?

- Đám người Chu Ngự Sử đã tới rồi, đang ở trong phòng chờ A Lang đấy!

- Tốt!

Võ Tam Tư tay nắm chặt khẩu cung, sải bước tiến về phía thư phòng.

Trong thư phòng, “Tam Tư ngũ khuyển” đang châu đầu ghé tai bàn luận.

Hôm nay, sau khi yến tiệc Võ gia tan, bọn họ không hẹn mà đều nhận được thông báo do thân tín Võ Tam Tư truyền tới, kêu bọn họ lập tức tới Lương Vương phủ chờ, có chuyện quan trọng bàn bạc cùng bọn hắn, năm người này không biết Võ Tam Tư có chuyện quan trọng gì, chính là đang ở đằng kia hỏi thăm nhau, từ đầu đến cuối lại không được giải thích.

Bọn họ đang trò chuyện thì Võ Tam Tư mặt mày hớn hở đi tới, năm người vội vàng đứng dậy thi lễ nói:

- Ty chức bái kiến Vương gia!

- Ha ha ha ha, ngồi đi! Đều ngồi đi! Bản Vương hôm nay gọi các ngươi đến là có một chuyện vui mừng lớn, muốn bạn bạc cùng các người!

Năm người ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Chu Lợi Dụng không kìm nổi hỏi:

- Không biết Vương gia có chuyện vui mừng lớn gì muốn thảo luận cùng ty chức và mọi người vậy?

Võ Tam Tư đi đến ghế chủ tọa ngồi xuống, hai tay ra hiệu cho năm người ngồi xuống, cười dài mà nói:

- Kẻ địch lớn nhất của bản Vương sắp suy sụp rồi, đây có phải là một việc vô cùng vui mừng hay không?

Kẻ địch lớn nhất của Võ Tam Tư là ai?

Bọn người Chu Lợi Dụng, Nhiễm Tổ Ung là tâm phúc của Võ Tam Tư, làm sao mà không biết. Vừa nghe Võ Tam Tư nói như vậy, năm người nổi da gà, mặt biến sắc, Diêu Thiệu Chi thất thanh kêu lên:

- Ngụy Vương? Ngụy Vương thân là Vương gia, lại là Tể tướng, tự cho mình là đứng đầu tất cả các quan và thân phận tộc trưởng của Võ thị, hiện giờ ở trong triều quyền hành như mặt trời giữa ban trưa, thẳng thắn mà nói thì Vương gia cũng phải hơi ở lép vế đấy. Hiện giờ… Vương gia đã có biện pháp đối phó sao?

Võ Tam Tư khẽ mỉm cười, cầm bản lời khai ở trong tay đưa ra, nói:

- Cầm lấy đi, các người hãy xem một chút!

Chu Lợi Dụng bước nhanh về phía trước, nhận lấy bản lời khai từ trong tay của Võ Tam Tư, bốn người kia không chờ được, đều tiến đến trước mặt y, đọc phần lời khai tỉ mỉ của Diệp An kể lại quá trình làm thế nào thoát đi từ đại doanh của Lâu Sư Đức một lượt. Sau khi xem xong, Chu Lợi Dụng vẻ mặt mù mờ hỏi:

- Vương gia, cái này hình như là lời tự thuật của một gian tế Đột Quyết về tiến trình chạy khỏi quân doanh Lũng Hữu thế nào?

Võ Tam Tư dương dương đắc ý mà nói:

- Đúng rồi!

Quang Lộc Thừa, Tống Chi Tốn nghi nghi hoặc hoặc nói:

- Vật này có vấn đề gì? Có quan hệ gì tới Ngụy Vương?

Giám sát Ngự Sử Diêu Thiệu Chi hơi hơi suy nghĩ một lát, lại đột nhiên “A” lên một tiếng nói:

- Trong đại doanh Hà Nguyên Quân có gian tế trốn thoát, còn lấy trộm đi tài liệu cơ mật về quan ải biên thùy. Hai vị tướng quân Khâu Thần Tích và Lâu Sư Đức từng chia ra dâng thư lên triều đình xin được tự trừng phạt.

Diêu mỗ chịu trách nhiệm giám sát bách quan, từng xem qua công hàm của bọn họ, có vẻ như lời cung khai này có chút không ăn khớp…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK