Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà là gì? Đầu tiên, nó hẳn là có phòng ở, bất kể là lớn hay nhỏ, hoa lệ hay là đơn sơ, nhưng phải có tường chắn gió, có đỉnh che mưa, có giường ngủ, có bếp nấu cơm. Sau đó, phải có một cánh cửa, mở ra, có thể dùng thân phận cái nhà này đẻ dung nhập thế giới này, đóng cửa lại, có thể cùng với người thân yêu nhất của mình sống chung bên nhau trong đất trời nhỏ bé này. Cuối cùng, là trong nó, hẳn là có nam nhân và nữ nhân, sớm muộn gì còn phải có người già và trẻ nhỏ, lấy huyết thống, thân tình và tình yêu làm ràng buộc, kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ.

Nhà là thổ lộ tâm tình hết dưới ánh trăng, nhà là dìu đỡ nhau trong mặt trời chiều, nhà là gánh nặng, cũng là trách nhiệm, nhà cũng chính là nơi khiến cho con người ấm áp, tự do, và thả lỏng.

Trở lại nhà của mình, luôn thích ý đấy.

Tuy rằng khi Dương Phàm không ở đây, đại gia đình có hơn mười nhân khẩu dù vẫn sinh hoạt nhưng luôn thiếu chút sinh khí, mà Dương Phàm trở về, bề ngoài nhà dường như không có gì thay đổi, nhưng hắn tựa như mưa xuân lặng lẽ thấm nhuần, thấm nhuần vào căn nhà này, khiến nó bừng lên sức sống.

Người sai vặt Mạc Huyền Phi đứng ở cửa lớn hét to, xua đuổi con chó già của Lý gia đang vẩy nước lên thềm nhà của mình, trong thanh âm đầy khí thế, vang dội, rất có tư thế, ngay cả Đại Hòa thượng ngày Phật Đản tụng kinh ở chùa Bạch Mã giọng cũng không bằng gã.

Đào Mai và Tam tỷ nhi đang đi dưới hành lang, gió xuân thổi vào mặt, cỏ xuân xanh biếc, hoa xuân nở rực đẹp đẽ dưới hành lang, chân bước nhẹ nhàng, guốc gỗ gõ lộc cộc dưới sàn nhà gỗ, giống như một khúc nhạc gõ nhẹ nhàng, eo thon nhỏ nhắn thướt tha, bộ ngực nhọn cao vút phập phồng. Hai tiểu nha đầu trước kia ở Dương gia giờ càng lúc càng mặn mà.

Tiểu Man dường như là không có biểu hiện gì đặc biệt, ngoại trừ biểu lộ tình cảm khi vừa mới nhìn thấy Dương Phàm. Làm một gia chủ phụ nhân phải trầm ổn, phải uy nghiêm, phải vui buồn không hiện, thì nhà hoàn, hạ nhân trong nhà mới kính nể. Cho nên Tiểu Man luôn luôn phải thể hiện gương mặt tươi cười, chỉ tiếc cho những ai chưa từng thấy thần tình hôm qua của nàng, không thể nào cảm nhận được điều này. Cũng có thể nhìn ra được giờ phút này thần thái của nàng hết sức tỏa sáng.

Nam nhân, là trụ cột gia đình, là người tâm phúc của nữ nhân, có lẽ mỗi ngày hắn sẽ không phát hiện bản thân mình quan trọng như nào, nhưng khi gia đình của hắn và nữ nhân của hắn đã trải qua những giày vò mất và được, hắn sẽ bởi tất cả mà thay đổi.

Dương Phàm lười biếng nằm trên ghế Tiêu Dao, cũng không biết phải làm gì. Bốn phía là hoa thơm, mấy con bướm cần lao tìm mật đang nhẹ nhàng nhảy múa trong bụi hoa, chỉ khi chúng bay đến đỉnh đầu của nam chủ nhân, ý đồ thăm dò tóc của hắn, Dương Phàm mới lười biếng phất tay.

Lúc mệt mỏi, có thể nghỉ ngơi ở bất cứ chỗ nào, có dịch quán có chút hoa lệ, có chút thoải mái, chăm sóc khách nhân còn hơn cả so với ở nhà, nhưng dù những nơi đó có tốt đến mấy thì cũng không thể cho người ta cảm giác, chỉ khi ở trong nhà, hắn mới hoàn toàn thả lỏng.

Tiểu Man thấy a Nô, kéo nàng vào, không biết đang nói chuyện gì, có khi mỉm cười, có lúc rơi lệ, có lúc là Tiểu Man cầm bàn tay thon mềm của A Nô, có lúc a Nô lại khẽ vuốt lưng ngọc của Tiểu man, không biết hai cô gái này đang làm cái gì.

Thật ra hiện tại Tiểu Man một khắc cũng không rời khỏi được Dương Phàm, nhưng nam nhân đã trở về nhà rồi, không sợ hắn lại chạy đi nữa, vì thế lý trí liền thắng tình cảm, nàng cũng không nguyện lúc này cứ dính chặt bên cạnh nam nhân của nàng mà lạnh nhạt với a Nô vào sinh ra tử cùng trượng phu vừa mới trở về. Dương Phàm hiểu rõ lòng dạ tâm tư tinh tế của Tiểu Man, đó chẳng phải là vì muốn cái nhà này hòa thuận, hạnh phúc hơn sao? Tiểu Man nhu thuận lanh lợi như vậy, cẩn thận gìn giữ gia đình như vậy, trong lòng hắn cảm thấy khoan khoán, nhà có hiền thê, là may mắn của hắn.

Tư Dung và Niệm Tổ ở bên hắn, toàn bộ Dương phủ, chỉ có hai đứa bé kia không bởi vì Dương Phàm trở về mà thay đổi, hai đứa trước sau vẫn bướng bỉnh như vậy, tinh lực và sự hiếu kỳ của bọn chúng đối với thế giới này vô cùng tràn đầy.

Hai đứa bé không hề sợ hắn.

Lúc Dương Phàm không ở nhà, hai đứa bé đã dần dần nghe hiểu được lời người lớn nói, bắt đầu tiếp xúc với thế giới, mà hai tỷ đệ khỏe mạnh kháu khỉnh, làm cho một mình Tiểu Man lo liệu toàn bộ gia đình thường bị hai đứa gây sức ép tới tình trạng kiệt sức, vì thế nàng không chỉ một lần lấy phụ thân không ở nhà để dọa con sợ.

Dần dà, trong lòng hai đứa trẻ, hình tượng mơ hồ của phụ thân khi còn nhỏ biến thành một quái thú bạo lực nhất, kinh khủng nhất thế gian, hắn sẽ phẫn nộ, hắn sẽ giơ quạt hương bồ đánh “tám vạn” vào hai mông đít nhỏ bé của chúng, hắn sẽ ác nghiệt trừng phạt chúng không cho chúng ăn cơm, không cho ngủ, sẽ ném chúng vào Lạc Hà cho cá ăn.....

Cho nên, vừa mới nghe nói nam nhân đang ôm mẫu thân khóc là “phụ thân” trong truyền thuyết, hai đứa bé sợ tới mức chạy trối chết.

Nhưng rất nhanh, hai đứa bé liền phát hiện tiểu quái thú này thú kỳ thật một chút cũng không đáng sợ, hắn nói chuyện với bọn chúng vô cùng ôn hòa, hắn còn mang nhiều thức ăn điểm tâm cho bọn chúng ăn, cho dù là miệng bọn chúng dính đầy thức ăn, cũng không giống a nương lúc nào cũng cầm lấy khăn tay lau miệng bọn chúng, làm cái miệng nhỏ nhắn của chúng rất đau.

- A Nương đang gạt chúng ta!

Hình tượng người mẹ nghiêm khắc ở trong lòng hai tỷ đệ lập tức sụp đổ thêm một chút, phát triển theo hướng là một người mẹ hiền từ. Mà hình tượng phụ thân nghiêm khắc cũng không hề có, mà hắn hiện tại chỉ là một con quái thú nhỏ thăng cấp thành quái thú nhỏ không đáng sợ.

- Tỷ, đến đi.

Dương Niệm Tổ không biết phát hiện ra vật gì không tốt, vội vàng kéo tay tỷ tỷ.

Bé trai và bé gái dù song sinh nhưng tính cách lại rất khác nhau, Tư Dung bướng bỉnh, nhưng cô bé thích thú hoa bướm, cỏ cây nhiều hơn, vì thế, tiểu đệ có gọi, Tư Dung cũng coi thường không thèm để ý, hơn nữa còn mở to đôi mắt đẹp nhìn cậu bé, học giọng nói của mẫu thân:

- Lau nước mũi! Không lau thì đánh đít!

Dưới mũi Dương Niệm Tổ có thò ra chút nước mũi, không đến mức quá bẩn, nhưng trong mắt bé gái thích sạch sẽ, đủ là lý do để cô bé cự tuyệt chơi cùng.

Dương Niệm Tổ rất sảng khoái hít cái mũi, sau đó tiếp tục gọi cô bé:

- Chíp bông, chíp bông.

- Tỷ không cần, tỷ bắt bướm!

Tư Dung giằng khỏi tay đệ đệ, rón ra rón rén đi về phía một con bướm.

Dương Niệm Tổ hít mũi, tập tễnh đi, nhặt một cây cỏ dài nửa xích trên mặt đất đi đến trước người Dương Phàm, chậm rãi khom người xuống.

Dương Phàm đã ngồi thẳng, khẽ cười nhìn cậu.

Trên mặt đất có một con sâu, đang cố gắng trườn vào bụi hoa, Dương Niệm Tổ cách nó thật xa liền đứng lại, thật cẩn thận vươn cây cỏ ra, nhẹ nhàng đẩy hai cái.

Cây cỏ xẹt qua con sâu dài chừng đốt tay bắn về chỗ khác, cậu bé không bước tiếp, chỉ khom lưng sâu hơn chút, hai mông đít trắng nõn hở cả ra.

Cậu hăng hái, vươn cây cỏ tiếp tục phủi, con sâu kia bị tập kích, khẩn cấp phản kháng hai cái rồi giả chết.

Dương Niệm Tổ thét lên kinh hãi, ném cây cỏ đi, quay người, lảo đảo chạy vào lòng Dương Phàm đang ngồi chờ ở đó, cậu ôm lấy cổ hắn, quay đầu chỉ chỉ trên mặt đất, cũng không biết vui hay là sợ hãi, miệng la hét:

- Chíp bông....

Dương Phàm cười hỏi:

- Có sợ không?

- Sợ! Chíp bông

Dương Niệm Tổ mở to mắt, vẻ mặt khẩn trương hoảng sợ, hai bàn chân nhỏ đạp lên gối phụ thân, cố gắng muốn đi lên cao hơn. Dương Phàm nâng mông đít của cậu lên, bật cười ha ha, thân mình ngửa ra sau, ghế Tiêu Dao dưới trọng tải hai cha con, đong đưa kêu kẽo kẹt...

Trời cao, mây nhẹ, tiếng chim hót, gió xuân, tiếng cười lanh lảnh...

Dương Phàm yêu chết cuộc sống như vậy.

****

Lúc Dương Phàm tận hưởng hạnh phúc gia đình trong nhà, Thái Bình công chúa đang bày yến tiệc ở trong quý phủ.

Nàng vẫn chưa biết Dương Phàm đã trở lại thành Lạc Dương, tuy nhiên lại sớm đã biết Dương Phàm không việc gì rồi.

Phủ thượng Công chúa, mọi người ngồi đó, cởi khinh bào, giao chén, cười nói trong buổi tiệc. Nếu có người nhìn thấy những người đang tụ tập bên cạnh Thái Bình công chúa lúc này, hơn nữa biết những người này đều là môn khách của nàng, hẳn là sẽ rất giật mình, Thái Bình công chúa bất tri bất giác đã chiêu mộ được nhiều triều thần như thế, trong đó có các đại thần tay nắm quyền cao trong triều.

Được sự “giúp đỡ” của Tôn Vạn Vinh làm phản và Đột Quyết Mặc Xuyết Khả Hãn xâm lấn, hơn nữa, con cháu Võ thị biểu hiện ngu ngốc và hành vi vụng về trên chiến trường, Võ Tắc Thiên đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với con cháu Võ thị kế thừa giang sơn rồi, bà nghi ngờ nếu bà thật sự giao đế vị cho con cháu của bà, bà nhất định sẽ rập khuôn theo Tần Thủy Hoàng, Tùy Văn Đế.

Tuy rằng bà còn chưa công khai tỏ thái độ muốn lập con cháu Lý thị làm Hoàng thái tử, nhưng trên chính sách đã tinh tế điều chỉnh, rất nhiều cựu thần Lý Đường, bao gồm cả những quan viên tỏ thái độ nhất quán trung thành với Lý Đường đều được phục khởi, Thái Bình công chúa cũng lợi dụng loại hoàn cảnh chính trị rộng thùng thình này lôi kéo rất nhiều quan viên, môn hạ của bà đông đúc, hiện giờ nghiễm nhiên trở thành một tiểu triều đình rồi.

Thái Bình công chúa uống mấy chén, trên má đã đỏ ửng, khiến đóa “Mẫu đơn Lạc Dương” càng xinh đẹp hơn, đến nỗi chúng môn hạ cũng không dám nhìn thẳng, để tránh lộ vẻ thất thố, gây ra trò hề, khiến người ta nhạo báng.

Thái Bình công chúa đặt chén rượu xuống, cười khanh khách nói:

- Hiện giờ chiều hướng phát triển của triều đình rất có lợi lớn đối với chúng ta. Chỉ là tâm tư mẫu hoàng khó dò, vả lại thay đổi thất thường, rất khó nói có thể bởi tình thế Hà Bắc bình ổn, mẫu hoàng lại lần nữa thay đổi chủ ý hay không, không biết chư vị đối với việc này có thượng sách gì?

Thôi Đề khẽ vuốt chòm râu, ra vẻ tự nhiên, phóng khoáng nói:

- Điện hạ, bệ hạ hiện giờ sở dĩ làm như thế, là vì Khiết Đan Lý Tận Trung và Đột Quyết Mặc Xuyết lần lượt coi đây là cớ hưng binh tác loạn, bệ hạ biết rõ lòng người, đại thế không thể trái nghịch, lúc này mới nảy sinh khởi phục trọng thần Lý Đường, để lấy lòng người thiên hạ.

Nhưng đây chỉ là nhân tố bên ngoài, hiện giờ nhân tố bên ngoài đã xong, sắp tới sẽ không nảy sinh chiến loạn nữa. Hơn nữa, phương thức địch hưng binh tác loạn bên ngoài, tuy có lợi cho sự phát triển của chúng ta, nhưng lại không khỏi khiến quốc gia bị tổn thương nguyên khí. Nhân tố bên ngoài đã không thể dùng, cũng không thích hợp dùng, như vậy, hiện tại chúng ta sao không bắt tay vào từ nhân tố bên trong?

Hai mắt Thái Bình công chúa sáng ngời, nghiêng người tới trước, hỏi:

- Lời Đại Lang nói....nhân tố bên trong ...là cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK