Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trì Doanh nắm chặt lấy sợi dây đai trên cổ, khuôn mặt nóng bừng lên mắng Huyện chủ nhỏ nhất Hoắc Quốc :

- Muội đúng là ngốc mà, tỷ đã dặn muội rồi chúng ta chỉ giả vờ treo cổ thôi, thế mà muội lại làm thật.

Hoắc Quốc đang loay hoay với sợi dây, nó khiến nàng khó thở, mặt đỏ tía tai, kêu la oai oái, hai chân khua loạn lên, nàng rất muốn giơ tay nắm lấy sợi dây nhưng tay nàng lại không nghe theo nàng

Sợi dây mà Lý Trì Doanh làm thực sự là khiến cho Hoắc Quốc khổ sở, không thể nào chịu được Hoắc Quóc vội vàng nói:

- Như vậy mà vẫn chưa có người đến sao? Trì doanh tỷ tỷ, không xong rồi, muội sắp nghẹt thở rồi, chúng ta mau kêu người đến thôi

Thanh Dương cũng tuôn nước mắt hùa theo:

- Tỷ...tỷ cũng sắp không chịu nổi nữa rồi

Lý trì Doanh thấy vậy liền bảo:

- Vậy thì hai người buông tay ra, chỗ này cách mặt đất không xa, rơi xuống cũng không chết được đâu

Thanh Dương giọng run run nói không rõ lời:

- Không, không, tỷ sợ lắm, tỷ không dám, tỷ... á.

Nàng lúc này không còn chút sức lực nào nữa, nói xong thì tay đã nắm không được sợi dây, rồi hai tay rơi tự do làm sợi dây thít chặt cổ nàng, khiến mắt nàng lồi ra, muốn nói cũng không nói được

Lý Hoa Uyển thấy Thanh Dương như vậy nên hoảng quá, không may hai tay cũng không giữ được sợi dây và...bảy tỷ muội lần này chỉ định giả vờ thắt cổ thôi nhưng có ai ngờ đâu giả mà lại hóa thật

Mấy a hoàn của bảy tỷ muội thì bị các nàng đuổi ra ngoài cả rồi. Hôm nay trời rét như vậy, trong thời gian tiếp đón khách khứa, ai ai cũng không muốn ra khỏi lễ đường, chứ đừng nói là đến góc vườn phía đông lạnh lẽo này. Lý Trì Doanh sợ đến mức nước mắt cứ thi nhau tuôn ra, khiến nàng không dảm thả tay để rơi xuống đất, lúc này nàng cũng không còn sức lực mà giữ sợi dây nữa, nàng chỉ còn cách kêu la thảm thiết:

- Người đâu?... mau đến đây, người đâu?

Ở tường bên này, Dương Phàm thấy đứa con trai của mình đang ở trên cây nói hươu nói vượn thì vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn làm mặt dữ mà quát lớn:

- Tiểu tử, con định hùa theo cha đó hả, mau xuống ngay cho ta.

Dương Niệm Tổ gấp đến mức từ trên cây nói vọng xuống:

- Phụ thân, không phải như vậy, con không dám nói dối, bên kia đúng là có một đám người đang thắt cổ, hôm nữa lại còn là mấy tỷ tỷ xinh đẹp nữa kia

Có một đám người đang thắt cổ, hôm nữa lại còn là mấy tỷ tỷ xinh đẹp? Đúng là chuyện lạ khó tin, Dương Phàm nghe vậy càng quát lớn hơn:

- Con có xuống đây không thì bảo, nếu mà không xuống đây ngay, thì phụ thân sẽ lên bắt con xuống, sau đó sẽ đánh nát cái mông của con.

Phụ thân đã giận thật rồi, Niệm Tổ không dám nói gì nữa liền trượt thẳng xuống, trươt được một nửa đường thì bị Dương Phàm tóm được, khi đã được thả xuống đất thì lại bị Dương Phàm đá cho một cái vào mông:

- Con đúng là quá hư mà, còn nghịch ngợm hơn cả phụ thân lúc nhỏ.

Dương Phàm nói xong thì nghe loáng thoáng được tiếng kêu cứu từ đâu theo gió vọng lại:

- Cứu tôi với....

Hắn bỗng sững người lại, đúng tại chỗ nhảy luôn lên cây mai, phóng tầm mắt ra xa quan sát, đúng là Niệm Tổ không nói dối, bên kia đúng là có một đám người đang thắt cổ, hơn nữa lại còn là mấy tiểu thư xinh đẹp, quần áo thướt tha.

Hắn liền thất thanh nói:

- Đúng là có người đang thắt cổ!

Dương Niêm Tổ ở dưới gốc cây nghe thấy phụ thân nói vậy thì ấm ức kể tội Dương Phàm:

- Phụ thân xem đi, con nói rồi mà người đâu có tin con, người lại còn đá vào mông con nữa.

Dương Tư Dung đứng gần đó liền chạy đến hỏi Niệm Tổ:

- Tiểu đệ, đệ nói ai thắt cổ cơ? Có mấy người vậy?..( hỏi nhỏ) mau nói cho tỷ tỷ nghe với.

Dương Phàm không dám do dự, mượn lực từ cành mai nhún mình nhảy đến chỗ bức tường cao ba trượng kia, mũi chân lại mượn lực ở đầu tường lăng không lướt ra ba trượng.

Lý Trì Doanh vừa sợ vừa hoảng, không nói được câu gì nữa thì đột nhiên có bóng người lao tới với thanh gươm sáng loáng, giữa lúc đó vang âm thanh sắc nhọn “ xoẹt, xoẹt” hai sợi dây bị chém đứt đôi, rồi Thọ Quang và Hoắc Quốc liền rơi ngay xuống.

Bóng người kia rõ ràng chọn đúng thời điểm mà đến, cắt đứt đây đai, không ngờ còn tiếp tục hạ xuống nhanh nhẹn đỡ Thọ Quang và Hoắc Quốc giúp từng người từng người một tiếp đất an toàn. Nhìn thấy cảnh đó, Lý Trì Doanh mặc dù mắt đang đẫm lệ nhưng lại thích thú kêu lên:

- Thật là lợi hại!

Tường bên này, Tư Dung đang đợi câu trả lời của Niệm Tổ, thì thấy phụ thân từ cây mai nhảy sang phía tường bên kia, làm tất cả đám tuyết đọng trên cây mai rơi xuống, khiến đứa trẻ chỉ còn cách vội vàng chạy đi tránh tuyết và quên luôn chuyện có người thắt cổ.

Dương Phàm không có thời gian suy nghĩ, sau khi đỡ hai cô bé thì không ngừng đẩy thông khí ở trong lồng ngực của Thọ Quang và Hoắc Quốc, lại thì lập tức nhảy đến cứu Thanh Dương và Tây Thành.

Dương Phàm vội vàng đảo mắt một vòng, ánh mắt dừng lại ở một vị tiểu thư có khuôn mặt trái xoan, chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, từ vị tiểu thư này toát ra một khí chất thanh tú và sự lanh lợi, hai tay nàng đang cố giữ chặt sợi dây, trông là rất nguy hiểm nhưng nhất thời không ảnh hưởng đến tính mạng, Dương Phàm quyết định sẽ cứu vị tiểu này cuối cùng

Động tác của Dương Phàm rất mau lẹ và dứt khoát, dưới chân hắn như có một chiếc lò xo vậy nhảy qua nhảy lại thoắt đã cứu được sáu vị tiểu thư. Lúc Dương Phàm đặt hai vị tiểu thư thứ năm và thứ sáu xuống đất an toàn thì vị tiểu thư có đôi mắt to tròn cùng khuôn miệng nhỏ xinh kia không còn giữ chắc được, bỗng “á” một tiếng, rồi rơi từ trên cây xuống. Lúc đó Dương Phàm vừa mời tiếp đất, tay hãy còn đang ôm hai vị tiểu thư kia, không thể nào nhảy lên đỡ vị tiểu thư này nên chỉ còn cách giơ chân phải lên

Dương Phàm là cao thủ đá cầu, chân tay mau lẹ, hắn xem vị tiểu thư này như một trái cầu, chuẩn bị làm động tác đỡ cầu, mu bàn chân đỡ phía sau mông của Trì Doanh, đùi hắn thì vuông góc và cuối cùng đã cứu được cả thảy. Lúc này đây, hai tay thì ôm hai người, chân phải cũng hạ xuống chầm chậm. Trì Doanh hiện giờ cũng hạ đất an toàn nhưng tinh thần vẫn còn hoảng loạn sau cú rơi hụt vừa rồi.

- Tiểu nha đầu, cô đã an toàn rồi

Dương Phàm thấy vị tiểu thư này đã sợ đến mức choáng váng, nên không nhịn được cười nhưng hắn cũng không quên đây chính là phủ Quận Vương Lý Khí Thành, hơn nữa mấy tiểu nha đầu này tuyệt đối không phải là a hoàn hay người hầu kẻ hạ gì, cho nên hắn gọi mấy vị tiểu thư của Lý Gia là “tiểu nha đầu” hoàn toàn không có ý trêu chọc, hay tỏ ý bất kính mà chỉ là một cách xưng hô bày tỏ sự thân thiện, cởi mở

- Hả? A!

Người ngồi trên mu bàn chân của Dương Phàm không ai khác chính là Lý Trì Doanh. Lý Trì Doanh còn tưởng lần này coi như xong, cái mông đáng thương của nàng sẽ bị bầm dập không thương tiếc, nhưng thật không ngờ nàng lại có thể tiếp đất an toàn như vậy. trong lúc đầu óc vẫn còn đang mơ hồ thì nghe thấy Dương Phàm nói như vậy, ngay lập tức Lý Trì Doanh nhảy dựng người lên.

Nàng chỉnh lại quần áo, xoa xoa cái mông, rồi chợt nhớ chỗ này vừa bị đụng chạm với nam nhân, nhất thời hơi bối rối và ngượng ngùng. Tuy Lý Trì Doanh vẫn còn nhỏ tuổi nhưng dù sao nàng cũng xuất thân từ hoàng thất vương phủ, thuở nhỏ đã được dạy cái đạo lý “ nam nữ thụ thụ bất thân” nên khó tránh khỏi cảm giác này, đỏ mặt đứng lên

Dương Phàm thấy mấy vị tiểu thư vẫn chưa hết sợ, buồn cười mà nói:

- Mấy vị tiểu thư, mấy người chơi trò gì không chơi lại chơi trò thắt cổ, mấy vị có biết lúc nãy tình hình nguy hiểm như thế nào không?

Dương Phàm vẫn cho rằng mấy vị tiểu thư này quá rảnh rỗi, không có việc gì chơi nên sinh ra buồn chán, mới bày ra cái trò này, hơn nữa lúc hắn đứng ở tường bên kia thấy mấy nàng đang cố gắng dùng hai tay giữ sợi dây, không cho nó thít chặt vào cổ nên càng khẳng định đây chỉ là một trò tiêu khiển trong lúc quá nhàn hạ của mấy vị tiểu thư đây. Mấy tỷ muội Lý Hoa Uyển ngơ ngác nhìn nhau rồi lúng túng không biết nên nói thế nào cho phải.

Dương Phàm là ngay từ đầu lúc nhảy tường vào, tuy nói là vì cứu người, nhưng dù sao cũng thuộc loại tự ý đột nhập dinh thự người khác, thấy mấy vị tiểu thư này, một câu cũng không nói, hắn lắc đầu, nói:

- Về sau, ta khuyên mấy vị đừng chơi trò nguy hiểm như thế này nữa, không phải lúc nào cũng may mắn, cũng có người đến cứu kịp thời như hôm nay đâu, mau đem cái thang kia giấu đi, đừng để người ngoài nhìn thấy kẻo sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Nói xong Dương Phàm định nhảy qua tường về phủ của mình, Lý Hoa Uyển phản ứng khá nhanh nhẹn, vội vàng tiến đến đa tạ:

- Đa tạ ân nhân cứu mạng! Không biết tôn tính đại danh của ân nhân là?

Dương Phàm khoát tay nói:

- Ta chỉ tiện tay tương trợ thôi, không cần phải cảm ơn đâu

Kẻ hèn này họ Dương, tên một chữ Phàm, có thể xem là hàng xóm của quý phủ

Lý Trì Doanh mặt vẫn còn đỏ nhưng nghe thấy tôn tính đại danh của vị ân nhân đã cứu bảy tỷ muội, hai mắt liền sáng lên, hồ hởi hỏi:

- Nhìn phục sức của ân nhân, ngài chính là tướng lĩnh đứng đầu đội cấm quân, ngài họ Dương tên Phàm, chính là vị Thiên Kỵ Trung Võ đại tướng quân bảo vệ đương kim hoàng thái tử từ Phòng Châu bình yên trở về thành Lạc Dương?

Dương Phàm nghe xong liền lấy làm lạ, trong lòng có chút cảnh giác.

Sau khi Dương Phàm đón thái tử Lý Hiển trở về thì triều đình mới phái người công khai đến Phòng Châu đón thái tử. Đương nhiên, trên danh nghĩa là đi đón thái tử nhưng trên thực tế là đi đón một đám nữ nhân của Lý Hiển và là Lư Lăng Vương phi Vi thị. Những người mà biết Dương Phàm đi Phòng Châu đón thái tử Lý Hiển thì đều là những nhân vật có quyền lực trong triều đình, không những bách tính nhân dân không biết mà ngay cả không ít văn võ bá quan trong triều cũng không biết Lư Lăng Vương Lý Hiển sớm đã được đón về kinh thành, hơn nữa trên đường về lại còn xảy ra không ít chuyện mạo hiểm, kì bí, nhưng không ngờ tiểu nha đầu này lại biết.

Dương Phàm chậm rãi đáp:

- Kẻ hèn này là Thiên Kỵ Trung Võ Tướng quân, về phần nghênh đón hoàng Thái Tử trở về kinh, vân vân, nhưng đây hoàn toàn không phải là chuyện gì to tát cả, mạo muội xin hỏi vị tiểu thư này từ đâu mà biết được chuyện này? Đây chỉ là những lời đồn thổi vô căn cứ, xin mấy vị đây chớ tin.

Lý Trì Doanh khẽ cười đáp:

- Dương tướng quân là một vị đại anh hùng quang minh lỗi lạc, đại trượng phu dám làm dám nhận, việc gì mà phải giấu giấu diếm diếm? Tướng quân anh dũng, mưu trí biến hung thành thiện, giải nguy bảo vệ Thất bá ta bình an trở về thành Lạc Dương, chuyện của ngài ta đã nghe tam ca của ta nói không chỉ một lần, chuyện như vậy mà tam ca ta có thể nói dối ta sao?

Lý Đán tổng cộng có mười một người con gái, trong đó Tây Thành huyện chủ Lý Trì Quỳnh, Sùng Xương huyện chủ Lý Trì Doanh và Lý Long Cơ là cùng một vị vương phi sinh ra, cho nên người thân thiết với Lý Long Cơ chính là Lý Trì Doanh bởi vậyn những điều mà Lý Trì Doanh nghe được từ tam ca thì đều là những tin tức bí mật.

Dương Phàm nghe thấy vị tiểu thư này xưng hoàng Thái Tử Lý Hiển là Thất bá thì mơ hồ đã đoán ra thân phận thực sự của mấy vị tiểu thư, Dương Phàm có chút do dự:

- Tam ca của vị tiểu thư đây là...

Lý Trì Doanh cướp lời luôn:

- Tam ca của ta là Lâm Truy Quận vương.

Dương Phàm nhìn lại một lượt, rồi vội nói:

- Hóa ra là thất tiểu thư của phủ Tương vương, Dương mỗ đã thất lễ rồi.

Lý Trì Doanh liền đáp lời luôn:

- Dương tướng quân chính là ân nhân cứu mạng bẩy tỷ muội ta, làm gì có chuyện thất lễ, nhưng có điều này tướng quân không biết, hôm nay ngài cứu được chúng tôi, nhưng chỉ là cứu đước tạm thời, chỉ e rằng bảy tỷ muội tôi vẫn phải tìm đến cái chết lần nữa.

Lý Trì Doanh vữa nói vừa tiến đến chỗ Dương Phàm chặn luôn lối đi của hắn.

Dương Phàm khẽ nhướn mày, mơ hồ nhận ra bản thân đã tự rước phiền phức vào người nhưng vẫn bình thản đáp:

- Mấy vị tiểu thư đây đều là hậu duệ của thiên hoàng, thân phận địa vị cao quý, không biết Dương mỗ có thể giúp gì?

Lý Trì Doanh không giấu diếm đáp luôn:

- Tướng quân đã từng nghe tới chuyện cầu thân của quốc vương Thổ Phiên chưa?

Dương Phàm gật đầu nói:

- Ta cũng có nghe qua

Nghe đến đây, hắn đã hiểu ra chuyện, bảy vị tiểu thư của Tương Vương không phải là ví buồn chán mà bày ra cái trò thắt cổ mạo hiểm kia, mà là vì mấy nàng đều không muốn bị gả đi thổ Phiên. Xem bộ dạng của mấy nàng thì chuyện thắt cổ không phỉa là muốn tìm đến cái chết mà chỉ muốn làm ầm ĩ, náo loạn một phen, sau đó tạo áp lực với Hoàng Thượng, hoàng thất từ đó tính đến chuyện từ chối hôn sự này.

Lý Trì Doanh tiến lên phía trước, khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng Dương Phàm. ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào khuôn mặt nàng, làm nổi bật khuôn miệng xinh xắn với làm môi đỏ mọng, mềm mại, trên phía môi của nàng có một nốt ruồi đỏ càng khiến cho nụ cười của nàng thêm sự lôi cuốn và có duyên.

Dương Phàm cảnh giác, lùi về phía sau một bước, hắn thật sự không đoán được vị tiểu thư thông minh lanh lợi này định làm chuyện gì nữa. Đột nhiên Lý Trì Doanh quỳ xuống trước mặt hắn, khẩn khoản cầu xin:

- Xin Dương tướng quân rủ lòng thương cứu mạng bảy tỷ muội chúng tôi.

Dương Phàm hết sức kinh ngạc, cái này gọi là ép người quá đáng mà, hắn vội vàng quay người sang hướng khác, nói nhanh:

- Huyện chủ xin người mau đứng dậy, người đang làm gì vậy?

Mặc dù Dương Phàm đã nói như vậy nhưng Lý Trì Doanh vẫn không đứng dậy, vẫn quỳ trước mặt hắn thút thít nói:

- Ta không muốn bị gả đi Thổ Phiên, cũng không muốn tỷ muội của ta phải đến Thổ Phiên chịu khổ, nhưng ngài cũng biết đó, Thổ Phiên ngày nào cũng đến gặp Hoàng tổ mẫu đốc thúc việc này, hoàng tổ mẫu rất có thể sẽ đáp ứng yêu cầu của chúng. Ta thay mặt bảy tỷ muội cầu xin Dương tướng quân giúp tỷ muội ta lần này.

Dương Phàm muốn trốn cũng không trốn được, tường ở đây lại thấp, hắn lo lắng đến mức người vã mồ hôi, vội vàng quay đầu lại nhìn một lượt, may mà nơi này hơi vắng vẻ, nhất thời sẽ không bị ai phát hiện ra, bèn vội vàng bước lên trước đỡ Lý Trì Doanh đứng dậy:

- Xin Huyện chủ mau mau đứng dậy, hòa thân là chuyện quốc gia đại sự, người bình thường như Dương mỗ, tiếng nói đâu có trọng lượng thì làm sao có thể giúp được người?

Nam nữ vốn thụ thụ bất thân nhưng lúc này hắn không nghĩ được nhiều như vậy, trước mắt là phải khiến cho vị Huyện chủ dây dưa này đúng lên, chuyện này mà bị người ngoài nhìn thấy thì ra thể thống gì nữa. Dương Phàm khẽ đưa hai tay ra định đỡ Lý Trì Doanh nhưng không ngờ lại bị Trì Doanh nắm lấy ống tay áo của hắn không chịu buông ra.

Lý Trì Doanh quay lại nói với sáu tỷ muội còn lại đang đứng ngây người ra:

- Ngày Thất bá còn ở kinh thành luôn bị gian thần hết lần này đến lần khác bày cách hãm hại, may mà nhờ có Dương tướng quân thần cơ diệu toán nên thất bá mới an toàn trở về. Tam ca vẫn thường nói với muội Dương tướng quân là người mưu lược tài trí hơn người, là vị đại tướng quân số một trong thiên hạ, trên đời này không có chuyện gì là có thể làm khó được Dương tướng quân. Hôm nay bảy tỷ muội ta có diễm phúc gặp được ngài, xem ra chuyện của chúng ta có hi vọng rồi, mọi người còn không cầu xin Dương tướng quân giúp thì còn đợi đến khi nào nữa?

Lý Trì Doanh có phần hơi điên rồ, có phần không giống với Trì Doanh thông minh lanh lợi thường ngày, nàng bây giờ không cần quan tâm đây có phải là Dương tướng quân Dương Phàm hay không, thậm chí càng không chắc chắn Dương tướng quân có thể giúp mấy tỷ muội giải quyết được vấn đề này hay không? Nàng chỉ biết mỗi chuyện Dương Phàm bảo vệ thất bá bình yên hồi kinh mà thôi, nhưng chỉ riêng chuyện này đã khiến nàng thần tượng Dương Phàm rồi, những lời bình phẩm lúc nãy cũng là mượn lời của tam ca Lý Long Cơ.

Lý Long Cơ năm nay đã trưởng thành nhiều rồi, không còn ngây thơ, khờ dại, ấu trĩ như ngày xưa nữa, bây giờ Lý Long Cơ đã phân biệt được thiện ác, trắng đen nhưng cũng có lúc khó tránh khỏi nhầm lẫn. quan trường là nơi hiểm ác, có những chuyên khó mà tránh được cho nên lúc đầu khi biết Dương Phàm tiếp cận Lương Vương, Lý Long Cơ đã không mấy hiện cảm, nhưng từ khi biêt chuyện của thất bá, Long Cơ đã thay đổi cách nghĩ, những lời mà Long Cơ nói với trì Doanh về Dương Phàm thì đều là những lời khâm phục từ trong đáy lòng.

Lý Trì Doanh tuy không phải là người lớn tuổi nhất trong bảy tỷ muội nhưng tiếng nói lại cực kì có trọng lượng, nàng vừa nói dst câu thì sáu người còn lại liền đồng loạt quỳ xuống, Lý Trì Doanh khẩn khoản:

- Dương tướng quân, hôn nhân đại sự của mấy tỷ muội ta xin trăm sự nhờ ngài, ngài đã thương thì thương cho trót.

Rồi bảy tỷ muội liền đồng thanh cầu xin Dương Phàm:

- Dương tướng quân, hôn nhân đại sự của mấy tỷ muội ta xin trăm sự nhờ ngài, ngài đã thương thì thương cho trót.

Dương Phàm sợ toát mồ hôi hột, chuyện này mà bị đồn thổi ra ngoài không biết thiên hạ sẽ thêu dệt những gì, hắn vội vàng quay nhìn xung quanh, ơn trời không có ai khác, hắn khổ sở nói:

- Mấy vị Huyện chủ không cần làm như vậy, mọi người làm như vậy là giết Dương Phàm tôi đó. Mau đứng dậy có chuyện gì thì từ từ nói, chuyện gì cũng phải bình tĩnh thì mới giải quyết được, nào chúng ta từ từ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK