Mục lục
[Dịch] Say Mộng Giang Sơn (Túy Chẩm Giang Sơn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sóng tung bọt trắng xóa vỗ vào bờ đá. Từng đàn hải âu vượt trên ngọn sóng vỗ cánh bay qua.

Một lão già râu tóc bạc phơ ngồi trên một hòn đá giữa lúc sóng to gió lớn, tay nắm một chiếc cần câu. Phao câu của lão lềnh bềnh trên những đám bọt sóng nhưng đôi mắt tinh anh của lão vẫn có thể nhìn được rõ ràng.

Cách đó không xa, có một thiếu niên đang đứng trên bãi san hô bị sóng biển từng đợt từng đột vỗ vào. Cậu để lưng trần, cả người chỉ có một tấm vải bố quấn quanh hông, đứng vững chãi trên mỏm đá vừa trơn vừa hẹp, thản nhiên hứng lấy từng cơn sóng cứ thi nhau táp vào người.

- Thái sư phụ, chắc người không biết truyền kỳ về người ở Đại Đường đã lưu truyền rộng rãi thế nào đâu. Nhắc đến đại danh của người thì ngay cả người già trẻ nhỏ cũng biết. Mọi người vẫn nói, cả đời Cầu Nhiêm Khách chưa từng nếm qua mùi thất bại, tung hoành khắp thiên hạ, không ai địch nổi. Tuy người không đoạt được thiên hạ, nhưng ở trên đường Lục Lâm xưa nay chưa có một ai xứng sánh vai cùng người.

Người thiếu niên đứng trung bình tấn, thản nhiên để cho sóng biển táp vào người, hướng về phía ông lão đang ngồi thả câu, nói.

Lão già cất tiếng cười to:

- Tung hoành thiên hạ, chưa từng nếm mùi thất bại? Thế gian đều truyền tai nhau những lời như vậy sao? Ừm, cũng có lý, như vậy mới phù hợp với hình tượng tuấn kiệt trong lòng họ, cho dù lão phu có muốn tự mình đứng ra phủ nhận, e cũng không được.

Ha ha, dưới gầm trời này, nào có vị tướng nào trăm trận trăm thắng? Nào có vị anh hùng nào chưa từng nếm mùi thất bại? Lão phu năm đó bước chân vào giang hồ, kết bạn với các hào kiệt trong thiên hạ, mưu tính đại sự, đâu phải không có những lúc phải nếm trải thất bại, đâu phải không có những lúc bị người ta đuổi giết? Đánh không lại thì phải trốn, không trốn mới là ngu ngốc.

Cái gì mà “chớ lấy thành bại luận anh hùng”? Kẻ dung tục trong thiên hạ này có quá nhiều, liệu có mấy ai là có thể làm được cái gọi là “không lấy thành bại luận anh hùng” đó? Cho nên, khi hành sự, cái khác thì có thể không nghĩ, không thể không suy xét tới con đường lui cho mình. Giả sử nếu năm đó lão phu chết rồi thì giờ còn phô trương, còn khoe mẽ cái quái gì được nữa, cuối cùng cũng chỉ như đám thành vương bại quan Đỗ Phục Uy, Đậu Kiến Đức, Vương Bá Đương, Lý Mật kia mà thôi.

Nhưng những điều này người ta cũng chẳng còn nhớ nữa rồi. Anh hùng được người đời thổi phồng lên hoàn mỹ, hoành trán đến mức cuối cùng chính ngươi cũng không thể nhận ra người mà họ đang hết lời tung hô đó chính là ngươi.

- Thái sư phụ cũng có thất bại ư?

- Đương nhiên là có. Sức người là có hạn, cả đời lão phu đơn phương độc mã hành tẩu giang hồ, nào dám tự nhận là thiên hạ vô địch, huống chi, dưới sức ép của thiên binh vạn mã ngươi dù có bản lĩnh thông thiên cũng khó lòng cầm cự nổi. Lão phu nếu có đủ thực lực thì cần gì phải tránh ra ngoài đảo này?

- Ách...Phàm Nhi nghe nói, năm đó Thái sư phụ từng gia nhập Thái Nguyên phủ, gặp mặt Tần vương Lý Thế Dân, thấy y dương dương tự đắc, tướng mạo bất phàm, có khí chất vương giả của là Chân Long Thiên Tử nên mới đột ngột rời đi, bỏ lại hết gia tài để tới chốn hải ngoại này.

Lão già ôm bụng cười cười ha hả:

- Ha ha, ta nhổ vào! Khí vương giả cái quái gì, Lý Nhị làm Hoàng đế còn có khí chất vương giả, nhưng hắn không làm Hoàng đế, hắn chỉ là Lý Nhị, trên hắn còn có Lý Đại, mà trên Lý Đại còn có Lý Uyên. Lý Nhị móc đâu ra “khí chất Vương giả” đó, ha ha, đích thị là Lý Nhị chân thúi vô sỉ này đã bắt đám văn sĩ bịa ra đó mà.

Lão già vận áo tang vui vẻ nói:

- Cuối thời Tùy thiên hạ đại loạn, các đạo nghĩa quân có không dưới trăm chi, vậy mà giờ đang ở đâu? Lão phu ta không phải không phải không muốn tranh giành, mà là không tranh được với Lý Uyên...Lý gia thời Ngụy Tấn là một trong “'Bát đại trụ quốc” (Tám nước hùng mạnh nhất), căn cơ thâm hậu, thế lực hùng hậu, lão phu tiên thiên không đủ, đâu thể cùng hắn tranh chấp? Từ bỏ tranh bá mới là kẻ thức thời.

Chiếc cần câu trong tay lão vừa thu lại, một con cá tươi đuôi bạc được nhấc lên. Lão già vội tháo lưỡi câu xuống, đem cá ném vào sọt, cất kỹ mồi câu rồi lại ném con cá về phía biển, nói:

- Tuy nhiên, xem tình hình hiện nay thì Lý Nhị tuy rằng đã xưng đế nhưng cũng không được sống sung sướng thoải mái bằng lão phu.

Tiểu quốc Nam Dương này, dân chúng đều rất giản dị, cuộc sống an nhàn tự tại, không bao giờ phải phiền lòng về quốc sự, không có kẻ mưu quyền tiếm lợi. Nhớ năm đó lão phu hào quang vạn trượng, giờ thực sự là đã già rồi, già rồi nên có lẽ cũng đã nhìn thông suốt mọi chuyện trên đời, cảm thấy cuối thời Tùy có biết bao anh hùng hào kiệt, nhưng cả đời sống thảnh thơi vui vẻ nhất chỉ có một mình lão phu ta thôi. Đám phản vương kia đâu thể sánh được với ta, tên tiểu tử Lý Nhị kia thì càng không thể sánh được.

Lão già mặc áo tang liếc sang người thiếu niên, nói:

- Hài nhi, con phải nhớ kĩ, phàm làm chuyện gì cũng phải chừa cho mình một đường lui! Trước khi nghĩ tới chiến thắng thì phải nghĩ tới thất bại trước đã...Lão phu cho ngươi hay, võ công, chỉ là một công cụ rất nhỏ, một người chỉ dựa vào võ công đơn thuần sẽ không thành được nghiệp lớn đâu, cho dù hắn đã luyện được tới võ công vô địch thiên hạ đi chăng nữa thì mãi mãi cũng chỉ là một con tốt trong tay người khác mà thôi, thứ lợi hại nhất, chính là đây!

Lão già chỉ chỉ vào đầu mình, lại nói:

- Hữu dũng vô mưu, khó thành đại sự.

- Thái sư phụ đúng là cao kiến!

- Ha ha, tiểu tử ngươi ít nịnh hót ta thôi. Đây gọi là già mà không chết thì là giặc đó, già rồi nên con mắt nhìn đời sâu sắc hơn chút thôi, ha ha ha ha...

“ Oạp”, lại một con sóng xô tới, con sóng này đặc biệt lớn, táp vào khiến cho người thiếu niên phải hơi lắc thân mình.

Lông mày thanh tú của Dương Phàm khẽ cau lại. Từ trong giấc mộng tỉnh lại, hắn từ từ mở mắt, chỉ thấy một tia sáng nhỏ xuyên qua khe cửa. Trời sắp sáng.

Dương Phàm chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận xỏ giày, kéo cửa trúc lên bước ra. Trước mặt hắn lúc này là một ngọn núi xanh ngắt, lúc này còn đang đắm mình trong làn sương sớm, cảnh tượng chẳng khác nào chốn thần tiên ảo mộng.

Nơi này là núi Một khe núi ở Vương Ốc SƠn.

Manh Sơn cách thành Lạc Dương hơn mười dặm, có thể đi lại trong ngày. Dương Phàm rời khỏi Lạc Dương năm ngày, ngày thứ ba mới tới Manh Sơn. Vậy hai ngày kia hắn đã làm gì?

Sắp xếp đường lui!

“Chưa nghĩ thắng mà phải nghĩ tới bại trước.” Lời giáo huấn này của Thái sư phụ, hắn vẫn ghi tạc trong lòng.

Hắn mua trước con ngựa và một hầu bao, đóng giả thành một gã bán dạo. Hắn tìm được một nhà người miền núi trong khe núi bí mật ở núi Vương Ốc, tự xưng mình là thương nhân tới chọn mua đặc sản vùng núi, đưa tiền đặt cọc rồi nói phải qua mấy ngày nữa mới tới ở, sau đó liền tiến vào Mạnh Tân. Vào cái đêm thăm dò quân doanh đó, hắn đã đem con ngựa kia buộc sẵn ở trong rừng để phòng khi thất bại có thể mau chóng rút lui.

Lúc Khâu Thần Tích cười lớn một tiếng, nói ra câu “Ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi” thì Dương Phàm ngay lập tức hành động. Hắn phản ứng hết sức mau lẹ, vội vàng thối lui né tránh, nhảy lên chỗ tường viện, tất cả các động tác đều cực kì nhanh gọn dứt khoát, gần như không thể nhìn rõ.

Vừa thấy cảnh tượng vừa rồi là hắn đã biết kế hoạch đã thất bại. Ám sát trở thành trực tiếp đối đầu, bất kể thắng hay bại, cuối cùng hắn cũng sẽ phải nhận lấy cái chết. Giống như lời Thái sư phụ đã từng nói: “Lúc đó thì còn đánh đấm cái quái gì!”

Trốn chạy không có gì đáng thẹn, vẫn còn có thể ngóc đầu dậy. Thất bại cũng không có gì đáng thẹn, vẫn có cơ hội làm lại, chuyển bại thành thắng. Biết rõ không thể làm mà vẫn cố gắng xông vào mới là ngu ngốc hết thuốc chữa, kẻ chết như vậy không có gì đáng tiếc!

Dương Phàm không muốn trở thành kẻ ngu ngốc như lời Thái sư phụ nói kia nên, hắn quyết định tháo chạy với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn khiến cho Khâu Thần Tích phải một phen kinh ngạc.

Khâu Thần Tích rút đao liền truy đuổi, trên suốt quãng đường hai người đã giao đấu với nhau ba đao, Dương Phàm đã trúng một vết đao của gã ở sau lưng. Đây là Dương Phàm cố ý nhường gã một đao để nhân cơ hội rút khỏi vòng vây, chạy miết vào trong rừng sâu chặt đứt dây cương, cưỡi ngựa bỏ trốn.

Hai người chỉ giao thủ ba lần nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó Dương Phàm đã có thể biết rằng Khâu Thần Tích đao pháp như thần, rõ ràng là cao hơn hắn. Nếu đổi lại là sư phụ Trương Bạo ở vào vị trí của hắn thì có thể nắm chắc phần thắng, đổi lại là đại sư huynh Trương Thiếu thì có khả năng đấu ngang với Khâu Thần Tích.

Nhưng, hắn không thì không thể.

Hắn luyện công vô cùng cực khổ, căn cơ nắm rất vững, thế nhưng công phu vẫn đòi hỏi sự tích lũy và lắng đọng, không ai có thể đi đường tắt mà thành công ngay cả.

Nhưng hắn muốn đối phó Khâu Thần Tích, lại không có thể đợi vài năm nữa khi công phu của hắn đã mạnh hơn. Lúc đó thì Khâu Thần Tích đã già, trí lực và thể lực đều đã giảm sút. Gã nắm bình quyền trong tay nên không thể trực tiếp giao đấu với gã được. Cơ hội thành công duy nhất của hắn chỉ có thể là ám sát.

Nhưng, hộ vệ Khâu Thần Tích nếu đã biết được sự tồn tại của hắn thì việc ám sát này sao có thể thực hiện được nữa? Trừ phi ở đây hắn có một cơ sở ngầm bên cạnh Khâu Thần Tích, có thể nắm bắt được chính xác mọi hành tung của gã. Nếu không, cho dù hắn có thủ sẵn bên ngoài mười năm thì cũng chẳng khác gì ba ngày ngắn ngủi này.

Mà Khâu Thần Tích lại là người hắn nhất định phải giết. Nếu như ban đầu khi Dương Minh Sang để lộ ra người này có liên quan đến vụ tàn sát thôn Đào Nguyên, hắn mới chỉ có chút hoài nghi thì giờ đây hắn đã có thể hoàn toàn chắc chắn Khâu Thần Tích chính là thủ phạm đứng đằng sau vụ huyết án đó.

Cái chết của Dương Minh Sang và Thái Đông Thành đã khiến gã đề cao cảnh giác. Thậm chí khi đứng từ xa trên Manh Sơn giám sát quân doanh gã cũng đã biết có sự tồn tại của một kẻ như vậy.

Thù, nhất định phải báo. Nhưng muốn giết được Khâu Thần Tích ư, việc này nói dễ hơn làm!

Dương Phàm khoanh tay đứng trên núi, nhìn về phía sườn núi mây bay đỉnh núi chìm trong sương, bản thân hắn cũng như đang chìm vào cõi hư vô mênh mông vô tận.

Khi còn nhỏ, hắn vốn tưởng rằng cả đời này sẽ không bao gờ có cơ hội báo thù cho cha mẹ và người thân của mình. Sau đó hình ảnh Trương Bạo xông vào phủ đô đốc đã mở ra một cánh cửa trong tâm hồn thơ bé của hắn, từ đó trở đi, hắn ngày ngày khổ công tu luyện võ công, hy vọng có thể dựa vào cái dũng của thất phu, đền ân trả oán.

Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện ra, hung thủ phía sau màn kia vốn có sức mạnh quá lớn, lớn hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều. Dương Minh Sang, Thái Đông Thành, hắn có thể dựa vào vũ lực để giải quyết, còn Khâu Thần Tích, chẳng những võ công đứng trên hắn mà lại nắm giữ binh quyền trong tay, cái này thì không thể dựa vào công phu của bản thân mà có thể đối phó được.

Còn có Miêu Thần Khách kia, căn cứ vào những gì mà hắn nắm được thì ông ta chỉ là một văn sĩ trói gà không chặt, cho dù hắn không biết võ công đi chăng nữa thì cũng có thể hạ gục một cách dễ dàng. Nhưng hành tung của Miêu Thần Khách gã lại bị khống chế trong tay một vị nữ quan, bởi vậy nên hắn chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà thôi.

Trên thế giới này, cái dũng của thất phu, tại một số thời điểm thậm chí có thể nổi lên tác dụng đến ngay cả đế vương cũng không làm được. Thế nhưng đổi lại hầu hết thời điểm cái dũng của thất phu lại không có đất dụng võ. Trên đời này không có thần hiệp kiếm tiên có lực lượng thế tục siêu việt, như vậy thì đối mặt với quyền lực thế tục khổng lồ, vũ dũng cá nhân có chịu nổi một kích không?

- Có lẽ, ta phải nắm quyền lực trong tay. Cây đạo quyền lực này còn sắc bén hơ nhiều với cây đao võ công kia. Nhưng chốn quan trường cũng gian nan gấp trăm ngàn lần so với con đường luyện võ kia...

Sáng sớm nay, Dương Phàm ngắm ngọn núi trong màn sương, nhìn màn sương trong ngọn núi, hắn đã suy ngẫm về rất nhiều, rất nhiều điều. Dường như hắn đã nhận ra gì đó, nhưng lại không có cách nào nắm bắt lấy được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK