Lưu Khám đã đoán được thân phận của Cái Nhiếp từ lâu, vì vậy khi Cái Nhiếp thông báo tên họ, hắn cũng không chút nào kinh ngạc.
- Ta là Lưu Khám!
Nói xong, hắn quay đầu đưa Xích kỳ cho Lưu Tín:
- Ngươi nói ta ỷ vào binh khí lợi hại mới có thể thắng ngươi, hiện tại ta không cần binh khí, tay không đấu với ngươi. Nếu ngươi thua, nhất định phải đáp ứng làm giúp ta ba việc. Cái Nhiếp, không biết ngươi có gan tỉ thí cùng ta hay không?
Lúc Lưu Khám nghe thấy Cái Nhiếp đang ở đây, trong đầu loáng thoáng đã có một kế hoạch. Nếu muốn thực thi kế hoạch này, cần rất nhiều điều kiện, mà điều kiện quan trọng nhất trong đó, chính là cần Cái Nhiếp xuất thủ tương trợ.
Cái Nhiếp không khỏi nở nụ cười:
- Hậu sinh thật cuồng vọng, vừa nãy ngươi chính là chiếm thượng phong nhờ binh khí, liền tự cho là có thể thắng được ta sao? Mỗ gia học kiếm từ năm sáu tuổi, năm mươi năm qua gửi gắm tình cảm vào kiếm… Thế nhân đều biết kiếm thuật của ta cao tuyệt, lại không biết quyền cước của ta chưa chắc đã yếu hơn kiếm thuật. Hậu sinh, ngươi muốn so quyền cước với ta, vạn nhất có sơ xuất, ta cũng không dễ ăn nói với Ô Thị quân rồi!
Kiếm thuật của Cái Nhiếp vô song, đây là chuyện trên đời đều biết. Nhưng sở trường về quyền cước thì lần đầu nghe được…. đám người Mông Tật, Mông Khắc không khỏi nhíu mày, mơ hồ vì Lưu Khám mà dậy lo lắng. Bọn họ sợ, nếu Lưu Khám xảy ra chuyện, phiền phức sẽ rất lớn. Mặc kệ tiểu công chúa Doanh Quả suy nghĩ thế nào, bốn người Mông Tật, Mông Khắc, Lý Thành, Đồ Đồ đều là bộ hạ năm xưa theo Lưu Khám tham dự huyết chiến tại Phú Bình. Ở sâu trong nội tâm, Lưu Khám trước sau vẫn là thượng quan của bọn họ. Huống chi, Lưu Khám được Thủy Hoàng Đế thân phong Bắc Quảng Võ quân, chỉ luận về phong tước, cũng đủ để bốn người Mông Tật cúi đầu. Nhưng trong lòng Doanh Quả, xuất thân xếp hạng thứ nhất.
Đã thắng rồi, vì sao lại muốn cạnh tranh? Lý Thành không rõ ràng ý nghĩ trong lòng Lưu Khám, nhịn không được tiến một bước:
- Quân hầu…
Lưu Khám đánh tay, ý bảo Lý Thành câm miệng. Hắn nhìn Cái Nhiếp không chuyển mắt, duỗi thân một chút, chỉ nghe xương cốt toàn thân trong nháy mắt kêu răng rắc, liên tục rung động.
- Có lẽ kiếm thuật và quyền cước của ngài vô song như nhau. Cũng không biết ngài đã từng nghe qua một câu cách ngôn chưa?
- Nói cái gì?
- Quyền sợ tuổi trẻ!
Cái Nhiếp nghe vậy, không khỏi mơ hồ. Những lời này của Lưu Khám thật là ông chưa từng nghe nói. Đây là kinh nghiệm hậu thế tổng kết ra, lúc giao tranh Tần Hán, võ thuật chính là thuần túy đánh nhau kịch liệt, cũng chưa hình thành một hệ thống hoàn thiện. Chỉ có thể nói, võ thuật lúc này, còn ở giai đoạn trưởng thành.
Toàn văn lời nói của Lưu Khám chính là: Quyền sợ tuổi trẻ, côn sợ lão lang. Trong truyền thống đả đấu, quyền thuật coi trọng ba cần chính là nhanh, độc, chuẩn. Yêu cầu thể lực và sự chịu đựng lại cần càng nhiều. Rất nhiều người đem hai loại luận võ và đánh nhau kịch liệt lẫn vào với nhau. Trên thực tế, luận võ là luận võ, đánh nhau kịch liệt là đánh nhau kịch liệt. Luận võ có thể lưu thủ, chú ý tới điểm nút thì thôi. Nhưng đánh nhau kịch liệt thì không chỗ nào cố kỵ, đả bại đối thủ chính là mục tiêu duy nhất. Cứ như vậy, thường là song phương đều không thể có thừa lực để quay về.
Đánh nhau kịch liệt chủ yếu cần độc, lại thêm phải có sức bật, điều này cần tu luyện nội tại; thứ hai là tố chất thân thể, gần như là dựa vào ngoại công mà đến; thứ ba là kỹ thuật, có thể gọi là chiêu thức. Người lớn tuổi, ở phương diện kỹ thuật và sức bật đều có thể qua tu hành và bảo trì không ngừng. Duy chỉ có phương diện cơ năng của thân thể, là bất khả kháng, chỉ có thể trì hoãn sự suy yếu, cũng không có khả năng bảo trì từ đầu đến cuối.
Điểm này, Cái Nhiếp cũng biết nhưng không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt ra.
- Nhiếp tiên sinh, nếu ta thua, tùy ngươi yêu cầu, ta nguyện đánh cược chịu thua… Nhiếp tiên sinh, tiền đặt cược ta đã hạ, có dám nhận thách thức không?
Cái Nhiếp là hạng người cao ngạo. Nghe Lưu Khám khiêu khích, lập tức giận tím mặt.
- Quyền cước không có mắt, ngươi tự cầu nhiều phúc đi!
- Rất tốt, mời!
Lưu Khám vừa nói, đã bày ra tư thế, hai quyền giao cổ tay, đặt trước ngực. Đan điếu mã chân trái uốn lượn, chân phải trùng xuống, thân thể như hình cung. Làm một thế giống như mãnh hổ chuẩn bị vồ người. Vừa ra tay, sắc mặt Cái Nhiếp nhất thời thay đổi.
- A Tín, thúc thúc ngươi có thắng không?
Mông Tật nhịn không được, thấp giọng hỏi:
- Ta thật là nghe nói, công phu quyền cước của Cái Nhiếp cực kỳ lợi hại. Thúc thúc ngươi và y ẩu đả, có thể thắng được không?
- Công phu quyền cước của nhị thúc, ngay cả cha ta cũng không đỡ được.
Trong lòng Lưu Tín, luận về khí lực, Lưu Cự cha cậu không thể nghi ngờ là thiên hạ đệ nhất; nhưng luận quyền cước mà nói, ngay cả Lưu Cự cũng không phải là đối thủ của Lưu Khám. Điều này nói lên trong thiên hạ không ai có thể thắng được Lưu Khám, cho nên cậu một chút cũng không lo lắng. Người đơn thuần, tư tưởng vô cùng đơn giản. Về phần Cái Nhiếp là cái gì thiên hạ đệ nhất kiếm khách? Lưu Tín chưa từng nghĩ tới.
Nói chung, Lưu Cự đánh không lại Lưu Khám, như vậy chính là không ai có thể thắng được Lưu Khám. Đây chính là tín niệm của Lưu Tín!
Nhìn thấy Lưu Tín chắc chắn như vậy, đám người Mông Tật thở dài một hơi, nhưng không đợi thở xong, trái tim lập tức run lên.
Lưu Khám động thủ rồi!
Một chiêu Thiên thần chế quân, đơn điếu mã liên tục biến hóa, tần suất nhanh kinh người. Thân thể cúi xông về phía trước thẳng hướng Cái Nhiếp. Cái Nhiếp hai tay tạo hình chữ thập, thác thân xông tới. Trong nháy mắt hai người giao phong, Lưu Khám đột nhiên ngửa ra sau, biến đổi trung bình tấn, chân trái đang ẩn ở phía sau đột nhiên đạp một kích, hướng trước mặt Cái Nhiếp đạp qua. Cước này không qua gối, mới là cao minh. Cước này của Lưu Khám, vô cùng đột ngột.
Ly Khâu một bên quan chiến, nhịn không được hét “a” một tiếng kinh hãi.
Ánh mắt Cái Nhiếp sáng lên, nói một tiếng “tốt”, thân hình bỗng nhiên lui về phía sau, hai chân thác động, bỗng nhiên vẩy chân nghiêng đánh xuống. Ông tất nhiên nhìn ra được, một đạp kia của Lưu Khám có lực đạo kinh người ra sao. Trước không nói đến lực lượng của bản thân Lưu Khám, chỉ cần nhìn bước bộ của Lưu Khám thôi, ông đã phát hiện dấu vết của một loại lực lượng tích trữ cực mạnh rồi. Công phu quyền cước của tiểu tử này quả nhiên là dũng mãnh đến cực điểm, không thể khinh thường!
Giờ khắc này, Cái Nhiếp thu lại sự khinh thường.
“Bịch” một tiếng, hai chân tương giao, người bên ngoài nghe thấy cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Mà hai người Lưu - Nhiếp cùng đồng thời lùi lại, trong nháy mắt đề thân mà lên, quyền cước tương giao, tất cả đều là quyết đấu ngạnh đối ngạnh. Hai người xuất chiêu đều rất cẩn thận, nhìn chiêu thức bình thường, nhưng đều giấu giếm sát khí, chỉ nhìn thôi mà đám người Mông Tật, Mông Khắc hoa cả mắt.
Cũng chỉ trong thời gian nháy mắt, Cái Nhiếp phát hiện tình huống không ổn! Đúng như theo lời Lưu Khám, quyền sợ tuổi trẻ… Luận kỹ xảo và sức bật, Lưu Khám không kém so với ông, thế nhưng thân thể, mặc dù Cái Nhiếp trong trạng thái bị vây, cũng không nhất định có thể so được với Lưu Khám. Không còn cách nào, điều kiện đầu tiên của Lưu Khám quá tốt, thân cao chân dài không nói, độ linh hoạt cũng không kém gì Cái Nhiếp. Liên tiếp qua bảy tám chiêu, Cái Nhiếp có chút ngừng không được, liền lui về phía sau, chuẩn bị biến chiêu.
Ông muốn đổi chiêu, nhưng không ngờ Lưu Khám lại biến chiêu trước, quyền thế đột nhiên biến hóa, đáp ở song chưởng của Cái Nhiếp, tùy ý dưới chân Cái Nhiếp thác động như thế nào, biến hóa làm sao, nhưng trước sau không cách nào thoát khỏi tứ chi của Lưu Khám, phảng phất giống như bị khống chế, không ngừng xâm nhập vào hình xoắn ốc, động tác chậm lại, ý cảnh giống như là cưỡi mây bồng bềnh.
Cái Nhiếp “a” một tiếng sợ hãi. Thân thể bất giác theo kình lực của Lưu Khám mà chuyển động.
Trong Thái cực quyền, cái này gọi là Triền ti kính. Thái cực của Trần thị phân thành tám loại kình lực. Có câu là: đánh Thái cực quyền tu minh Triền ti kính, nói chung, loại kình lực này, trên cơ bản đều là không bí mật không truyền. Nếu không có ngoại tổ phụ của Lưu Khám kiếp trước là một cao thủ Thái cực quyền, chỉ sợ Lưu Khám cũng không cách nào được chân truyền. Muốn luyện thành Triền ti kính, không mất mười năm thì không thể thành công.
Cái Nhiếp võ nghệ siêu quần, kiếm thuật vô song nhưng sao có thể biết đến thứ quyền thuật tinh túy đã ngưng tụ qua hai nghìn năm? Quyền của Lưu Khám như nước chảy mây trôi, xương cốt thân thể Cái Nhiếp giống như là không thể khống chế được, khớp xương rung động răng rắc. Khuôn mặt ông đỏ bừng, thỉnh thoảng lại gầm trong miệng, cố gắng thoát khỏi Triền ti kính của Lưu Khám.
Doanh Quả ôm con sư tử miêu có chút mơ hồ đi ra.
- Tiểu Cáp, chuyện gì, sao lại ầm ĩ vậy?
Cáp Vô Lương đã sớm nhìn đến ngây người!
Thế cho nên không có nghe thấy câu hỏi của Doanh Quả.
Ngay lúc Doanh Quả tức giận, chuẩn bị lần thứ hai mở miệng hỏi, chỉ nghe Lưu Khám rống to một tiếng, một bóng người đã bay ra ngoài, đập vào cửa nền viện. Cửa viện cứng rắn bị đập nát bấy. Cái Nhiếp ngã vào cửa viện đau đến nhe răng nhếch miệng, vài lần giãy dụa muốn đứng lên, nhưng hết lần này đến lần khác, xương cốt toàn thân giống như là tản mất, không có chút lực đạo nào. Rốt cuộc ông cụt hứng thở dài.
- Hậu sinh, quyền cước giỏi!
Ly Khâu chạy tiến lên, cố gắng nâng Cái Nhiếp, lại bị ông đẩy ra, mắt hổ trợn tròn, nhìn chăm chú Lưu Khám nói:
- Đây là quyền cước gì?
Lưu Khám chậm rãi thu thế, nhẹ thở ra một hơi.
chắp tay cười:
- Vô cực nhi sinh, động tĩnh chi ky, âm dương chi mẫu, thị vi Thái cực!
- Thái cực?
Cái Nhiếp ngẩn ra, chợt cười ha hả:
- Hay một “Vô cực nhi sinh”, hay cho một Thái cực… Thế có phải xuất từ thuyết của lão Trang không?
Không sai, Cái Nhiếp chính là một kiếm khách!
Nhưng onog cũng là một thô nhân, sau khi kiếm thuật của ông đến được cảnh giới này, lúc cơ năng thân thể của y không cách nào duy trì, cái bọn họ cần chính là từ các loại học thuyết, hấp thu chất dinh dưỡng để tăng cường tu dưỡng của bọn họ. Học thuyết của lão Trang, được người đời xưng là Hoàng lão thuật, lão Trang thuật… Cái Nhiếp cũng từng nghe qua, vì vậy khi Lưu Khám nói ra, liền lập tức hiểu ngay ảo diệu trong đó.
- Hôm nay không phải là ta thua ngươi, mà là thua lão Trang!
Cái Nhiếp đứng dậy:
- Nhưng ta thua khâm phục khẩu phục, ngươi nói đi, là ba chuyện, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt không chối từ.
Lưu Khám cười:
- Nhiếp tiên sinh, chúng ta vào phòng nói!
Hắn không lo lắng Cái Nhiếp sẽ lật lọng, ở thời đại này, chữ tín so với sinh mệnh còn quan trọng hơn. Chuyện bội bạc tuy cũng xảy ra, nhưng với Cái Nhiếp, đây là chuyện không thể. Đây là thời đại được tượng trưng bởi chữ Tín, chí ít tại phố phường chính là như vậy.
Doanh Quả còn chưa hiểu rõ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, mở một đôi mắt to ngập nước, mờ mịt bối rối.
- Tiểu công chúa, không có việc gì rồi!
Mông Khắc nhẹ giọng nói:
- Không cần lo lắng, chỉ là Quân hầu luận võ với người ta mà thôi. Ngài đừng để ý, yên tâm nghỉ ngơi đi!
- Ơ?
Doanh Quả đột nhiên cả kinh kêu lên:
- Đây không phải là Nhiếp thúc thúc sao?
Nàng vừa kêu lên, đang chuẩn bị tiến lên thì Cái Nhiếp cũng nghe thấy, cũng quay đầu nhìn lại, đầu tiên ngây ra một lúc, sau đó chỉ vào Doanh Quả, một lát nói không nên lời.
Doanh Quả quen Cái Nhiếp.
Nhớ năm xưa Cái Nhiếp bị bắt tới Hàm Dương, Thủy Hoàng Đế từng muốn thuần phục người này, muốn ông nhậm chức Bát đại lang trung. Cho nên ngay từ đầu, đối với Cái Nhiếp có chút lễ ngộ. Lúc đó, Doanh Quả còn rất nhỏ, khi nghe đến chuyện của Cái Nhiếp vô cùng tò mò.
Vì vậy nàng len lén chạy tới nhìn Cái Nhiếp, còn theo Cái Nhiếp học kiếm thuật hai ngày.
Về sau, Cái Nhiếp bị chuyển tới Ly sơn, Doanh Quả rất thương tâm , vài lần muốn đến Ly sơn thăm, nhưng đều bị Doanh Chính ngăn cản.
Thoáng cái đã mười năm, Doanh Quả cũng lớn lên.
Lúc này Cái Nhiếp mới nhìn thấy trên người nàng mơ hồ thấy hình ảnh nha đầu năm xưa đầu buộc kim hoàn, chân trần, cầm bảo kiếm chạy toán loạn. Mặc kệ ông căm hận Thủy Hoàng Đế căm thù, cũng không quan tâm đến việc ông có hậnLão Tần Nhân hay không, thế nhưng ông lại rất tốt đối với Doanh Quả.
- Quả Quả?