Mục lục
[Dịch] Hình Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Anh sao không nhận ra Lưu Khám chứ?

Đông Dương mặc dù là khu vực phía nam của Hoài Thủy, nhưng vẫn thuộc về con đường Hoài Hán, nằm trong phạm vi quản hạt của Đô úy Tứ Thủy.

Lưu Khám mấy lần mời Trần Anh, nhưng đều bị từ chối.

Điều này không có nghĩa là Trần Anh không hiểu gì về Lưu Khám. Trái lại, trong mấy năm qua, Trần Anh từng nhiều lần tới Lâu Thương. Tuy nhiên khi đó Lưu Khám luôn bận rộn bôn ba, Trần Anh cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua vài lần. Chỉ vài lần ấy đã đủ để Trần Anh ghi nhớ sâu sắc. Hình thể của Lưu Khám thuộc loại hạc giữa bầy gà trong những người Sở, hơn nữa càng trưởng thành thì càng thể hiện sự uy nghiêm.

Trần Anh ghi nhớ trong lòng nhưng không tiến lên chào hỏi.

Y là người Sở, làm Lệnh sử hai năm đã là cố lắm rồi, bảo y tiếp tục làm thuộc hạ cho Lưu Khám là điều mãi mãi không thể.

Dù sao Trần Thị ở Đông Dương cũng là đại tộc lớn ở Sở, trong tộc có rất nhiều người từng làm quan ở nước Sở, cũng có không ít người chết trận ngoài chiến trường.

Vì thế Trần Thị luôn ôm lòng thù địch sâu sắc đối với lão Tần.

Trần Anh không phục vụ cho Lưu Khám, không có nghĩa là y không quan tâm đến hắn. Trên thực tế, kể từ ngày Lâu Thương được xây dựng, Trần Anh đã cảm nhận được sự uy hiếp không thể gọi tên. Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở. Lời tiên tri cổ xưa khiến Trần Anh tin rằng, lão Tần chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Sau khi Lâu Thương phất lên đã trở thành một cái đinh cắm trên đất của người Sở, thực sự quá nguy hiểm.

Người Sở xuất phát từ Hoài Hán, ắt sẽ tấn công Hạ Bi, rồi sau đó đến Bành thành, thuận thế sẽ tiến vào Tề Lỗ.

Đây là một con đường chiến lược tất yếu phải đi, nhưng do sự xuất hiện của Lâu Thương lại khiến quân Sở sau khi vượt qua Hoài Thủy phải đối mặt với tình hình lúng túng. Đầu tiên, công chiếm Hạ Bi sẽ chịu sự khống chế; Tiếp đó, vượt Hoài Thủy thì không gian quay về sẽ bị thu nhỏ. Quy mô lớn ban đầu sẽ trở thành trận công kiên một thành một đất, đối với quân Sở mà nói thì tổn hại quá lớn.

Không đánh Lâu Thương, hậu phương sẽ không yên.

Chiếm đánh Lâu Thương chắc chắn sẽ lâm vào một cuộc ác chiến…

Kết quả rõ ràng quân Sở tất nhiên giành được thắng lợi. Tuy nhiên vấn đề là, ở một nơi nhỏ bé như Lâu Thương mà phải tiêu hao nhiều binh lực như vậy, liệu có đáng không? Nhưng ngươi không đánh không được, ngoài yêu cầu về mặt chiến lược thì đồ quân nhu của Lâu Thương khiến rất nhiều người phải ghen tị.

Vì thế, không lâu sau khi Trần Thắng Ngô Quảng nổi dậy, Trần Anh đã phái mật thám với ý đồ trà trộn vào Lâu Thương.

Thành lũy chắc chắn nữa cũng không chống đỡ nổi sự chia tách trong nội bộ. Kế hoạch của Trần Anh rất chi tiết nhưng y không ngờ được rằng Lưu Khám có trí nhớ của kiếp trước nên sự coi trọng cuộc chiến gián điệp này vượt xa cả nhận thức về việc sử dụng gián điệp của Trần Anh. Trong mười ba quyển Binh Pháp Tôn Tử, có một quyển nói về sử dụng gián điệp. Tuy nhiên trên thực tế, thủ đoạn sử dụng gián điệp ở giai đoạn Tần Sở vẫn ở trạng thái manh nha nguyên thủy chứ chưa thành thục.

Chỉ cần chú ý một chút, Lưu Khám đã nhận thấy được vấn đề trong đó.

Đây cũng là lý do quan trọng khiến hắn thành lập Hắc y vệ. Đương nhiên, hành động của Lưu Khám, Trần Anh ở ngoài thành không thể biết được.

Y là Trần Anh sao?

Lưu Khám ở trên đầu thành, nhìn chiếc xe của Trần Anh mà không khỏi thầm khâm phục lòng gan dạ của người này.

Có câu rằng, hai nước giao binh, không chém sứ giả. Lưu Khám rất rõ tầm quan trọng của Trần Anh, cũng biết rõ, chỉ cần giết Trần Anh sẽ gây ra phiền phức rất lớn với quân Sở, nhưng hắn không thể làm thế, bởi vì đây là điểm mấu chốt trong nguyên tắc mà con người ở thời đại này phải tuân thủ nghiêm ngặt.

Nếu như hắn mạo muội ra tay, giết chết Trần Anh, làm không tốt sẽ khiến nội bộ Lâu Thương xảy ra bất hòa trước.

Có điều, Trần Anh đã tới thì Lưu Khám cũng không thể tỏ ra yếu thế.

Hắn lập tức rời khỏi thành, trèo lên một cỗ xe hai bánh. Cửa thành mở rộng, Lưu Khám tự mình đánh xe lao tới gặp Trần Anh.

- Quân hầu, nghe đại danh đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là anh hùng.

Trần Anh lại rất khâm phục Lưu Khám. Nói thế nào thì danh tiếng Lưu Khám phát minh ra giấy Trình Công và sáng tạo ra lối chữ Lệ vẫn còn ở đó. Là một người đọc sách, Trần Anh có thể chẳng thèm ngó tới bất kỳ ai nhưng lại không thể bày tỏ sự bất kính với Lưu Khám. Nguyên nhân rất đơn giản, việc Lưu Khám đã làm mang lại lợi ích lớn cho những người đọc sách trong thiên hạ. Cho dù đối địch với Nho môn tiên hiền Khổng Phụ, cũng phải gọi tôn kính một tiếng: Lưu sinh!

Cách dùng chữ của cổ nhân rất trau chuốt.

Các chữ như “Tử”, “Sinh” không thể tùy tiện sử dụng.

Ý đồ tới đây của Trần Anh cực kỳ rõ ràng.

Y hy vọng có thể tìm được một cách điều hòa, để quân Sở có thể thuận lợi tấn công Hạ Bi, chiếm lĩnh Tứ Hồng và Hoài Hán. Có thể vòng qua được Lâu Thương của Lưu Khám, tất nhiên là một việc tốt. Nếu không sẽ tổn hại lượng lớn tính mạng binh lính, thành quả chiến đấu… chưa chắc đã được như ý.

Lưu Khám chắp tay:

- Là Trần Anh tiên sinh sao?

Ta cũng nghe danh tiếng của tiên sinh từ lâu, biết tiên sinh có tài, định quốc an bang. Ta nhiều lần mời ngài nhưng chưa thể gặp mặt tiên sinh, quả thật hối tiếc.

Trần Anh khẽ giật mình, nở nụ cười tươi.

Y đâu có thể không nhận ra đây là lời nói khách sáo của Lưu Khám.

Định quốc an bang? Có lẽ chăng… Nhưng trên thực tế, nếu không phải lần này mình theo Hạng Tịch xuất binh, vượt qua Hoài Thủy thì Lưu Khám chưa chắc biết được tên tuổi của y. Đương nhiên, năm đó sau khi từ quan, Lưu Khám nhiều lần sai người tới mời Trần Anh, điều đó cũng làm y có phần cảm động.

Ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.

Trần Anh khẽ than nhẹ:

- Được Quân hầu coi trọng quả là may mắn của Trần Anh. Chỉ là… đạo bất đồng, mưu lược khác nhau.

Ngươi coi trọng ta, ta rất cảm động. Nhưng chúng ta không cùng một đường!

Ngươi thuộc Tần, ta thuộc Sở, hận thù giữa Tần và Sở quyết không thể tùy tiện xóa bỏ.

Lưu Khám sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Trần Anh.

- Tiên sinh, người Tần, người Sở thật sự quan trọng như vậy sao? Nhớ trước đây, Chu Thiên Tử giành được thiên hạ, thiên hạ đều quy về Đại Chu, lấy người Chu ra để tự hào. Quay ngược lại về trước, Thương Thang Hạ Khải, Vũ Đế Tam Hoàng… Ba nghìn năm trước, thiên hạ một nhà, sao lại chia người Sở, người Tần?

Ta nghe nói, tổ tiên Quý Liên của Sở Vương vốn là hậu duệ của Hoàng Đế.

Còn tổ tiên người Tần là Thiếu Hạo. Thiếu Hạo đế từng nuôi dưỡng con của Hoàng Đế là Chuyên Húc. Nói ra cũng là người một nhà.

Trong Kinh Thi phong nhã có câu thơ: Vô thiểm Hoàng tổ, thức cứu nhĩ hậu… Tại sao đến ngày nay chúng ta lại quên đi tình nghĩa của tổ tiên, cứ phải giao tranh với nhau sao? Trần Anh tiên sinh, bảy nước loạn chiến hai trăm năm không ngớt, bách tính đã phải sống những ngày nước sôi lửa bỏng, lẽ nào ngươi không biết?

Giờ vì lợi ích một người mà nỡ khơi mào chiến hỏa, để bách tính lại phải quay về những ngày tháng trôi dạt như thế kia, lòng các ngươi có chịu nổi không?

Tổ tiên của người Tần có phải là Thiếu Hạo hay không, Trần Anh cũng không biết chắc.

Nhưng tổ tiên của người Sở quả thật là hậu duệ của Hoàng Đế. Những lời Lưu Khám nói tuy rất bình thường nhưng lại khiến Trần Anh không nói được gì.

- Quân hầu, không phải ta vì lợi ich một người, mà thực sự là Bạo Tần ngu ngốc đã khiến dân chúng lầm than. Đại Sở ta chẳng qua là thuận thế nổi dậy, giải cứu dân chúng khỏi tình cảnh trong nước lửa này. Quân hầu là người hiểu chuyện, biết kẻ thức thời mới là tuấn kiệt…Tần đánh mất kỳ lộc của mình, quần hùng cùng xua đuổi, đây là đại thế. Ta biết Quân hầu không phải người thường, nhưng cho dù Quân hầu bảnh lĩnh lớn thế nào chăng nữa, chỉ dựa vào Lâu Thương có khác nào bọ ngựa đấu xe.

Lưu Khám nói:

- Kẻ đánh mất thiên hạ không phải người Tần, mà là Doanh thị.

Tiên sinh nói các ngươi giải cứu dân chúng trong nước lửa, nhưng ta lại thấy dân chúng phải lưu lạc, những vùng đất màu mỡ bị để hoang.

Những nơi mà quân Sở các ngươi đi qua, khắp thành đều bị tàn sát, cướp bọc tranh đoạt, đây là nghĩ cho bách tính sao?

Tiên sinh, ta không nhìn thấy các ngươi giải cứu bách tính, chỉ thấy các ngươi toàn làm việc ác, cướp đốt giết hiếp. Đại thế thiên hạ không liên quan gì đến ta… ta trấn thủ Lâu Thương là muốn bảo vệ bình yên cho nơi này. Mà nay, các ngươi tự dưng xâm phạm biên giới, có nghe thấy lòng dân Lâu Thương không?

- Cái này…

Lưu Khám liên tục thay đổi chủ đề, khiến Trần Anh nghẹn họng.

Ai nói Lưu Khám chỉ là tên vũ phu? Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, vũ phu đâu làm được?

Thấy Trần Anh im lặng, Lưu Khám đột nhiên lớn tiếng hỏi:

- Trần tiên sinh, ngươi đang mơ à?

- Hả?

Trần Anh bị Lưu Khám hỏi đột ngột nên không biết làm thế nào. Y kinh ngạc nhìn Lưu Khám, không biết hắn có ý gì.

Lưu Khám quay đầu nhìn lá cờ Thương Long tung bay trên cổng thành.

Ánh mắt lướt qua từng người từ trên đầu thành của Lâu Thương, sau đó thở dài một cái, quay đầu nói với Trần Anh:

- Ta có một ước mơ!

Ước mơ này cắm rễ sâu trong lòng ta.

Ta ước có một ngày không còn chiến tranh trên mảnh đất quang vinh này.

Ta ước có một ngày, trên vùng đất này, người Sở, người Tần và người Tề… không còn đánh giết lẫn nhau. Tất cả đoàn kết, thân như huynh đệ.

Ta ước có một ngày, trước Hàm Cốc Quan không còn máu chảy thành sông, chiến trường ngày xưa có thể trở thành nghìn dặm đất đai màu mỡ, mọi người cấy cày trên cùng một mảnh ruộng.

Ta hy vọng có một ngày, thiên hạ không còn phân chia địa vực và biên giới, tất cả mọi người có thể nắm tay nhau, đồng thanh hô to: Chúng ta là con cháu Viêm Hoàng!

Trần tiên sinh, có lẽ ngươi sẽ nói là ta đang ăn nói linh tinh. Thế nhưng ta thật sự đã từng mơ, lấp đầy thâm cốc, san bằng núi cao, lối rẽ hóa thành đường bằng phẳng, khúc ngoặt trở thành đường lớn… Chúng ta sống dưới cùng một bầu trời, để cho vinh quang của con cháu Viêm Hoàng lan tỏa đi khắp ngõ ngách, để cho tất cả các dân tộc khác trong thiên hạ phủ phục dưới chân chúng ta, không dám mạo phạm anh linh của tổ tiên chúng ta…

Ta luôn ôm tâm niệm này, để những nơi được ánh mặt trời chiếu xuống đều có cờ Thương Long tung bay!

Lưu Khám đứng nghiêm trên xe, những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều chiếu lên người hắn, giống như một thiên thần.

Hắn gào rất to. Trên cổng thành lặng ngắt như tờ, mọi đôi mắt đều đổ dồn vào cơ thể hùng vĩ như núi của hắn.

Trần Anh đứng đối diện với Lưu Khám cũng không ghìm được sự xúc động muốn quỳ lạy xuống đất.

Y cố gắng đè nén cảm xúc gần như vỡ tung của mình, lấy lại bình tĩnh, lâu sau mới vái chào Lưu Khám trên xe.

Vốn y muốn khuyên Lưu Khám, nhưng giờ y lại dao động!

Nói thêm gì đi nữa cũng không còn ý nghĩa gì… Trần Anh giật dây cương, điều khiển xe đi về phía đại doanh của quân Sở.

- Viêm Hoàng uy vũ , Quân hầu vạn tuế !

Trong lúc đó, phía đầu thành Lâu Thương vang lên âm thanh như tiếng sóng biển.

Người Trần Anh run lên, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Lưu Khám vẫn đứng nghiêm trên xe, sừng sững không nhúc nhích!

Trận chiến này có thể thắng lợi không?

Trần Anh không khỏi có chút nghi ngờ.

Dân số Lâu Thương đúng là không nhiều, binh lực của họ càng thưa thớt hơn.

Nhưng một khi thu phục được lòng dân, khi tất cả người dân Lâu Thương đều quyết tâm tử chiến vì Lưu Khám thì kể cả có trăm vạn đại quân cũng chưa chắc đánh thắng!

Xem ra, một cuộc ác chiến đã không thể tránh được nữa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK