Mặt khác, lại phái thám mã, nghe ngóng tình hình chiến cuộc ở Cự Lộc.
Lệnh cho Mông Tật lập tức phân ra binh mã, trong vòng ba tháng phải dựng lên thành lũy ở Vũ Xuyên. Nói cho Lý Thành, mong y nhất định phải toàn lực ủng hộ việc này của Mông Tật. Hơn nữa mau chóng liên hệ với Lý thiếu quân, mời Lý thiếu quân chuẩn bị hành động, phải chấm dứt chiến đấu trước tháng sáu.
Còn có, coi như làm Lý Thành vất vả rồi…
Lệnh cho y xuất binh lên cấp, chiếm lĩnh quận Nhạn Môn. Ta đoán chừng, lúc này Nhạn Môn quận vẫn còn trong hỗn loạn, cần mau chóng hành động. Nhưng chiếm lĩnh Nhạn Môn, cũng không thể quá mức kích thích chư hầu Sơn Đông. Cái chừng mực này nên nắm chắc cho tốt… Ừ, lấy Lâu Phiền làm giới.
Lâu Phiền, cũng ở một đường với Câu Chú sơn.
Đồng thời, còn có binh đóng ở Câu Chú sơn, đem vùng phía bắc Câu Chú sơn, khống chế trong tay.
Nhạn Môn quận tổng cộng có hai mươi mốt huyện thành, phía bắc Câu Chú sơn có chín tòa thành trì, mặc dù nắm giữ trong tay cũng sẽ không quá kích thích Hạng Vũ.
Bởi vì Vương Ly tuy thất bại, nhưng ở thành Hàm Đan, còn có một Chương Hàm.
Hạng Vũ tiếp đó, phải đối mặt với uy hiếp của Chương Hàm, cùng một lúc, khó có thể bận tâm đến Nhạn Môn quận. Đợi đến khi y xử lý xong Chương Hàm, Lưu Khám đã có thể ngồi vững vàng ở Nhạn Môn quận. Đến lúc đó muốn trở mặt mà nói, Lưu Khám cũng không sợ hãi khí thế hung hãn của Hạng Vũ.
Ngày mười bốn tháng giêng Tần Nhị thế năm thứ ba, quân Sở và quân Tần quyết chiến tại thành Cự Lộc.
Hàn Tín suất bộ, cắt đứt liên hệ giữa quân Tần ở Cự Lộc và Hàm Đan, Hạng Vũ dẫn ba người Kình Bố, Long Thả, Tào Cữu quyết chiến với Vương Ly.
Cánh đồng Cự Lộc mênh mông, là một mảng đất vàng bao la bát ngát, kéo dài đến tận đường chân trời.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện cả vùng đất này, nơi nơi đều là những ngọn núi đất nhỏ, hoặc là vô cùng bất ngờ bị lún xuống, tiếp đó tạo thành nhưng đường giống chiến hào, cảnh sắc đó, quả nhiên là vô cùng đồ sộ.
Trên tất cả những ngọn núi đất nhỏ đó, đều là doanh lũy của quân Tần.
Giữa các doanh lũy, có các đường hành lang nối liền.
Giống như toàn bộ bên ngoài Cự Lộc, đều biến thành cứ điểm. Công kích bất luận một tòa doanh lũy nào, đều phải đối mặt với tình trạng vài mặt thụ địch.
Quân Sở vào lúc rạng sáng ngày mười bốn, đạp sương mà đến.
Dẫn đầu phát động công kích chính là đại tướng dưới trướng Hạng Vũ, Kình Bố. Nhưng Kình Bố cũng không đi công kích doanh lũy quân Tần, mà là triển khai tấn công mạnh mẽ những đường hành lang nối tiếp các doanh lũy. Đây là một chiêu số mà ai cũng không nghĩ tới. Sau khi Kình Bố công kích đường hành lang, cũng sẽ cắt đứt liên hệ giữa các doanh lũy, mà kể từ đó, sẽ rất dễ dàng tạo thành một chỗ đột phá, khiến cho trận hình quân Tần bị phá hư.
Khi đó Vương Ly hạ lệnh ổn định đầu trận tuyến, lệnh cho doanh lũy hai bên đường hành lang xuất kích cứu viện.
Mỗi đường hành lang đều có liên tiếp hai doanh lũy, Kình Bố căn bản không để ý tới quân Tần hai bên, tiếp tục nhào đầu về phía trước. Lệnh cho quân tốt dưới trướng ngăn cản quân Tần, sau đó tự mình dẫn một chi tinh nhuệ, tiếp tục công kích đường hành lang. Một đường hành lang, hai đường hành lang, quân Tần thấy động, liền nhao nhao xuất động, công kích về phía Kình Bố, nhưng ở trong không gian bị thu hẹp, nhân số quân Tần tuy chiếm ưu thế, nhưng lại không cách nào triển khai.
Vì vậy, từng nhánh binh mã nhào tới, kéo cho đầu trận tuyến của quân Tần bị buông lỏng.
Chủ tướng của quân Tần chính là tâm phúc của Vương Ly, đại tướng Tô Giác. Khi y phát hiện đầu trận bị buông lỏng, lập tức chạy đi cứu viện.
Nhưng không nghĩ tới, trên đường lại bị Hạng Vũ công kích, song phương chỉ giao thủ trong thời gian một chén trà, Hạng Vũ lao thẳng tới cờ soái, chém chết Tô Giác. Toàn bộ cánh này của quân Tần triệt để hỗn loạn… Nếu như ở phía sau, Vương Ly tiếp tục ổn định được trận hình, triển khai tiễu trừ đối với quân Sở mà nói, cũng không phải là không thể giành được thắng lợi. Nhưng hết lần này qua lần khác, bệnh cũ chết tiệt của Vương Ly lại phát tác!
Từ tám năm trước, lần đầu tiên Phù Tô và Mông Điềm nói chuyện với nhau, liền đề cập đến khuyết điểm này của Vương Ly.
- Thiếu tướng quân binh pháp xuất chúng, mưu lược hơn người, có thể nói là thừa kế y bát của Đại tướng quân.
Nhưng vấn đề lớn nhất của y chính là, thiếu khuyết lòng kiên định của một người chủ soái. Y dễ dàng dao động tín niệm, dễ dàng xử trí theo cảm tính. Nếu như y là một người bình thường, điều này không đáng gì, nhưng nếu ở trên chiến trường, điều này sẽ trở thành thiếu sót chết người của y.
Thử nghĩ mà xem, đang lúc kịch chiến, đại quân đột nhiên biến trận.
Điều này cũng ngang với tạo thành xung đột, khiến cho quân Tần thoáng cái không cách nào kịp phản ứng. Vừa muốn lui, lại vừa muốn giữ chỗ xung yếu, nên bắt đầu hỗn loạn.
Ngay lúc hỗn loạn nhất, chỉ trong ngắn ngủi, một chuyện không thể tưởng tượng được đã xảy ra!
Trong loạn quân, Hạng Vũ thấy được cờ soái của Vương Ly…
Đó là khu vực mật độ quân Tần lớn nhất, Hạng Vũ hét lên một tiếng, một tay múa bàn long kích mới đúc, hai chân kẹp chặt bụng ngựa Ô Truy, hướng về cờ soái của Vương Ly vọt tới. Theo sát sau lưng Hạng Vũ, ba nghìn quân Sở, tất cả đều lột bỏ áo giáp, hai tay để trần, hô hào, theo Hạng Vũ công kích.
Đây thuần túy là một trận giao phong dũng khí, càng là lần thứ nhất tín niệm bị ba chạm.
Ỏ trong loạn quân, Hạng Vũ cứ thế mở một đường máu dài khoảng hai trăm mét, thân trúng sáu mũi tên, nhưng giống như một kẻ điên, không cảm thấy gì, mắt hổ nhìn chòng chọc vào Vương Ly đang ngẩng đầu đứng dưới cờ soái trên chiến xa… Vương Ly, rút lui!
Có lẽ Vương Ly thấy, không cần phải đánh nhau với Hạng Vũ.
Vì vậy hạ lệnh trung quân thối lui về phía sau, lại lệnh cho cánh phải quân Tần xuất động, công kích Hạng Vũ.
Nhưng y đã quên mất, đây là trên chiến trường, ba trăm nghìn ánh mắt, tất cả đều theo dõi cờ soái của y.
Ngay lúc cờ soái của Vương Ly lui về phía sau, rất nhiều quân Tần đều ngơ ngẩn… cùng lúc đó, quân Sở hô to khẩu hiệu “Vương Ly đã chết, người đầu hàng không giết”, lại càng làm cho sĩ khí quân Tần hạ xuống. Phạm Tăng ở trung quân, phát ra một đạo mệnh lệnh cuối cung:
- Toàn quân xuất kích, có thể đi, tất cả đều ra trận!
Trong chốc lát, quân Sở dưới dự dẫn dắt của hai người Long Thả và Tào Cữu, hô hào lấy khởi xướng bỏ mạng mà công kích.
Vương Ly chưa bao giờ thấy binh lính như vậy!
Cả một đám giống như điên cuồng, sau mấy lần đả kích, ba trăm nghìn đại quân của quân Tần, vậy mà toàn tuyến bại lui xuống.
Hạng Vũ suất bộ, nhìn chòng chọc cờ soái, dồn sức đánh.
Vương Ly không biết “Một tiếng trống thêm sĩ khí”, nhưng Hạng Vũ biết.
Nếu để cho Vương Ly trọng chỉnh binh mã đến đánh tiếp, vậy coi như không nhất định có thể thắng…
Trận đại chiến này, đánh từ sáng sớm đến tận lúc hoàng hôn
Vương Ly ở trong loạn quân, bị Hạng Vũ đuổi theo, chém chết tại chỗ…
Thiệp Gian canh giữ ở thành Đông Vũ, trong đêm đó đã biết được tin tức.
Cả người đều bối rối…
Khoái Triệt cũng có chút ngu ngơ, nhưng sau một lát, y đột nhiên cất tiếng cười to, không ngừng vỗ tay, cả người giống như điên cuồng.
- Khoái tư mã, ngươi cười cái gì?
Thiệp Gian giận tím mặt, nghiêm nghị quát mắng Khoái Triệt.
Mà Khoái Triệt lại càng cười ác liệt hơn, thậm chí còn chảy cả nước mắt.
- Thiệp tướng quân đừng hiểu lầm, ta cười không vì gì khác, đơn giản là vì một câu của Quảng Võ Quân!
Thiệp Gian khẽ giật mình:
- Quảng Võ Quân? Quảng Võ Quân đã nói gì?
- Ha ha… Quảng Võ Quân nói: Nếu Thượng tướng quân vây công Cự Lộc mà nói… kết quả, khẳng định là thua không thể nghi ngờ.
Thiệp Gian ngây ngẩn cả người, hỏi:
- Quảng Võ Quân nói lời này khi nào?
- Ngay lúc vượt sông.
Sắc mặt Thiệp Gian lập tức thay đổi, hơn nữa trở nên tái nhợt rất khó coi:
- Ngươi nói là, lúc chúng ta vẫn còn ở Thái Nguyên quận, lúc đó Quảng Võ Quân đã đoán được, Thượng tướng quân xuất kích lần này, không có chút phần thắng nào sao?
Khoái Triệt nhẹ nhàng gật đầu!
- Chết tiệt, ngươi biết chuyện này, sao không nói với ta, không nói với Thượng tướng quân?
Khoái Triệt cười híp mắt nhìn Thiệp Gian, nhẹ giọng nói một câu:
- Thiệp tướng quân, nếu lúc ấy ta nói cho ngươi những lời này, ngươi có tin hay không?
- A, điều này…
Thiệp Gian lập tức á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy a, cho dù lúc đó Khoái Triệt có nói, chính mình có tin hay không?
Khi đó, quân Tần thanh thế như thế nào, ba trăm nghìn đại quân đi đến Câu Chú sơn, chư hầu Sơn Đông đều khủng hoảng. Đừng nói Vương Ly không tin tưởng, liền ngay cả Thiệp Gian cũng sẽ không tin tưởng, chính mình sẽ thảm bại… Nhưng lúc đó, còn chưa có bóng dáng của cuộc chiến ở Cự Lộc, Quảng Võ Quân vì sao có thể…
Trong lòng không khỏi lộp bộp, cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc xương sống.
Ánh mắt của Khoái Triệt kia là như thế nào?
Sao lại không đoán được ý nghĩ lúc này của Thiệp Gian?
- Thiệp tướng quân là đang suy đoán, Quảng Võ Quân như thế nào có thể đoán được, Thượng tướng quân sẽ vây công Cự Lộc, sẽ gặp đại bại, có phải thế không?
Thiệp Gian từ chối cho ý kiến, mặt âm trầm.
Thế nhưng ánh mắt kia lại bán rẻ tâm tư của rất muốn biết!
Khoái Triệt nói:
- Thiệp tướng quân, ta và ngươi nói đến một chuyện đi… Ta đi theo Quảng Võ Quân làm tùy tùng từ Huyện Bái. Lúc ấy, Quảng Võ Quân mới được hưởng không quá tam đẳng tước, một kẻ tay trắng mà thôi. Ta tuy bán mình cho Quảng Võ Quân, mặc dù là lúc Quảng Võ Quân chán nản nhất, ta cũng chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi Quân hầu. Nguyên do trong này là gì?
- Khoái Triệt, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nói thẳng là được!
- Ha ha, Thiệp tướng quân, tính ngươi thật sự là nôn nóng a…
Khoái Triệt cười cười, thần sắc cứng lại;
- Hơn mười năm trước, ta theo Phạm Dương cùng Quảng Võ Quân tới Huyện Bái, về sau liền nghe được một truyền thuyết của địa phương.
- Truyền thuyết?
Khoái Triệt gật gật đầu:
- Khi ta đến Huyện Bái, nghe người ta nói một truyền thuyết về Quảng Võ Quân.
Nghe nó Quảng Võ Quân vốn không phải là người Huyện Bái, phụ mẫu hắn là thực khách của phụ thân Quảng Võ Quân phu nhân hiện nay. Mười bốn năm trước, phụ thân của Quảng Võ Quân vì bảo vệ Đông chủ rút lui khỏi Đan Phụ huyện, chết thảm trên cánh đồng, chính Quảng Võ Quân cũng bị thương nặng, người không còn một hơi.
- Hả, có việc này?
Thiệp Gian không khỏi sinh ra hứng thú:
- Vậy sau đó thì sao?
- Sau đó… ha ha, sau đó Quảng Võ Quân sống lại! lúc ấy không ít người đều tận mắt trông thấy, lúc Quảng Võ Quân sống lại, có Bạch long hộ thể.
- A?
Thiệp Gian hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Khoái Triệt.
Hồi lâu, y cắn răng hỏi:
- Khoái Triệt, ngươi cũng biết, những lời nói này của ngươi, chính là tội mất đầu!
- Ta biết, nhưng ta chỉ đem những lời ta mắt thấy tai nghe, nói chi tiết cho tướng quân mà thôi.