Huyện Trần (nay là Hà Nam, Hoài Dương) nằm dưới sự quản lý của Trần quận. Đây là một tòa thành thị cực kỳ cổ xưa, tọa lạc bên bờ Hồng Câu. Thời kỳ thượng cổ, ở đây tên là Uyển Khâu, có người nói đây là đô thành của Thái Hạo Phục Hy. Phục Hy ở đây định đô, xây dựng Thiên tiên bát quái và Long Đồ đằng. Hậu Viêm đế Thần Nông thị đã ở đây thành lập đô thành, sửa Uyển Khâu thành Trần. Chuyện xưa có Thường bách thảo, Nghệ ngũ cốc. Võvương của Đại Chu, từng phong Thuấn, sau trở về Trần, kiến lập nước Trần.
Lại có thuyết nói, lão tử thủy tổ của đạo giáo sinh ở nước Trần, làm cho nơi đây trở thành nguồn gốc của văn hóa đạo giáo của hậu thế. Tổ tiên của quan văn thiên hạ, Khổng Tử trải qua bao thời đại đế vương từng ba lần đến Trần, vì hình thành, đặt cơ sở cho học thuyết Nho gia của ông. Nói chung, một huyện Trần nho nhỏ, có thể nói là một trong những nơi bắt nguồn của văn minh Trung Hoa.
Một ngày tháng ba Nguyên Niên Tần Nhị thế, ánh nắng tươi sáng chiếu khắp mọi nơi. Ở ngoại ô huyện Trần có một tòa trạch viện chiếm trăm khoảng đất. Chủ nhân của trang trạch này tên là Võ Thần, là một đại hào cực nổi danh tại huyện Trần.
Võ trạch
Sáng sớm, có hai người bên ngoài Võ trạch, người dẫn đầu là một tráng niên tuổi có vẻ lớn. Hai người dừng bước ở trước cửa Võ trạch, nam tử trẻ tuổi tiến lên gõ cửa, chỉ trong chốc lát, cửa lớn mở ra một khe, một tên gia đinh nhô đầu ra, cảnh giác nhìn hai người nói:
- Các ngươi là ai, có chuyện gì?
- Xin thông bẩm thay, nói Lý giám môn Trần Dư cầu kiến Võ lão gia.
Lý giám môn, nói dễ nghe một chút là quan viên quản lý đường xá hàng rào. Nói khó nghe một chút chính là người quét đường xá. Gia đinh này nhíu mày nói một tiếng:
- Xin lỗi, lão gia đang bệnh nhẹ, không tiếp khách. Hai vị, mời trở về đi.
Nói xong, y đóng cửa lại.
- Gian thương chết tiệt!
Trần Dư giậm chân oán hận nói:
- Đã biết bọn người kia không đáng tin cậy rồi. Trước đó thì nói rất hay, nháy mắt thì một người cũng không gặp được.
- Trần Dư chớ nôn nóng. Thời điểm này, nhân tâm rối loạn, quan phủ tra xét cũng rất nghiêm mật, Võ lão gia cẩn thận cũng là đúng tình lý.
- Vậy…
- Việc không ngại, đã đợi rất nhiều năm, cũng không nhiều thêm nửa khắc. Ta đoán, Võ Thần lúc này cũng đang do dự.
Dù sao lấy thân gia y làm tiền cược, có thể nào không cẩn thận một chút? Không bằng như vậy, chúng ta chờ một lát, đợi đến trưa lại tới bái phỏng.
Trần Dư cười khổ một tiếng:
- Cũng đành như vậy thôi!
Hai người nói xong. Xoay người đang chuẩn bị rời khỏi, thì thấy trên đường bụi bặm mù mịt, hơn mười khoái mã nhanh như chớp chạy tới. Người dẫn đầu, thân hình cao lớn, thể phách tráng kiện, tướng mạo có chút bình dị. Y mặc một bộ hắc y, râu đẹp bay trong gió, quả nhiên là khí độ bất phàm. Kỵ sĩ phía sau y, người người đều tinh thần hưng phấn, hiện vẻ vô cùng oai hùng.
Ngay lập tức hai người né qua một bên, đột nhiên, chiến mã quay đầu lại.
- Xin hỏi tôn giá, có phải là Trương công?
Trong giọng nói mang theo một vẻ vui mừng ngạc nhiên làm lão giả không khỏi ngẩn ra. Ông dừng bước, quay đầu nhìn lại:
- Tôn giá là… vị nào?
Trần Dư ghé vào tai ông nhẹ giọng nói:
- Lão sư, người này chính là người trước kia ta đã nhắc đến với thầy, tỷ phu của Võ Thần, họ Lưu, tên Bang.
- Khẩu khí thật lớn, lại dám xưng là Bang, nhìn bề ngoài không giống!
Lão giả càng tò mò chính là, người trung niên này tựa hồ biết ông, vì vậy hơi chắp tay, vẻ mặt ôn hòa hỏi thăm.
Lão giả này tên là Trương Nhĩ, vốn là người Đại Lương thành nước Ngụy. Sau khi nước Ngụy diệt vong, Thủy Hoàng Đế nghe nói đến thanh danh của sư đồ Trương Nhĩ, cố hạ lệnh tập nã. Sư đồ liền trốn tới huyện Trần, còn đảm nhiệm Tiểu lại Lý giám môn. Rất nhiều năm nay, khí độ Trương Nhĩ càng thêm không tầm thường, mặc dù là bị nhận ra, cũng không thèm để ý.
Trung niên nam tử thấy Trương Nhĩ thừa nhận thân phận của mình, không khỏi vô cùng vui mừng.
Y nhảy xuống ngựa, ba bước thành hai bước chạy tới trước mặt Trương Nhĩ:
- Trương công, ngài quên rồi sao? Ta là Lưu Quý, từng ở môn hạ của ngài nghe ngài dạy bảo.
Nhớ năm đó, Trương Nhĩ lấy nữ nhi của phú hào Ngoại Hoàng, được gia tài bạc triệu, môn hạ thực khách vô số. Ngoại trừ những người lúc đó đã rất có tiếng, Trương Nhĩ nhớ được bao nhiêu người? Nhìn tuổi người này, lúc đó cho dù là đã làm môn hạ của ông, chỉ sợ cũng không phải là hạng người có tiếng tăm. Người này tự xưng là đã được ông dạy dỗ, nói trắng ra nịnh nọt trước mặt ông rồi. Nhưng là trước khác nay khác, Trương Nhĩ là lão nhân thành tinh, đương nhiên sẽ không vạch trần.
- Hóa ra là Lưu Quý!
Ông cười ha hả lôi kéo tay đối phương:
- Mười năm từ biệt, giống như đã cách một đời. Không nghĩ tới, Lưu Quý ngươi vẫn còn tinh thần như vậy. Nếu không phải ngươi nói ra, ta sợ cũng không nhớ ra được. Lưu Quý à, ngươi như thế nào lại ở đây? Vì sao lại phải đổi tên? Nếu ta sớm biết là ngươi, khẳng định tới gặp ngươi rồi, cần gì phải đợi tới hôm nay?
Người trung niên chính là Lưu Bang.
Lúc đầu y cùng Chu Bột, Lư Quán, Chu Hà, Trang Bất Thức bốn người giết quan ở Kỳ Đình, suốt đêm bỏ chạy tới huyện Trần. Ở huyện Trần, y có một người quen cũ, chính là người năm xưa bán rượu ở trong Huyện Bái – Võ Cơ. Nhưng Võ Cơ hiện nay không giống trước, sau khi gặp lại huynh đệ thất tán nhiều năm là Võ Thần, đã sống những ngày cẩm y ngọc thực. Ngay cả Lưu Bang cũng không dám khẳng định, Võ Cơ có thể tiếp nhận y hay không.
Lúc chia tay Võ Cơ, Võ Cơ từng nói với y:
- Ngày nào đó nếu sống không được như ý, hãy đến huyện Trần tìm ta.
Lưu Bang gặp rủi ro, lại tìm Võ Cơ để nương tựa! Làm cho y giật mình chính là, Võ Cơ không quên y, sau khi dàn xếp xong cho y, còn muốn đề xuất gả cho Lưu Bang.
Hai chữ duyên phận, thật là khó nói rõ.
Võ Thần nói với Lưu Bang:
- Lúc gia tỷ trở về, vẫn rầu rĩ không vui, nhớ đến ngươi. Không ít tài tuấn thân hào hương thân bản địa đều vừa ý gia tỷ, thế nhưng đều bị cự tuyệt. Kỳ thực trong lòng ta hiểu rõ, gia tỷ vẫn thích ngươi. Hiện nay là trời se duyên, dứt khoát cưới tỷ tỷ của ta đi. Bằng không tỷ ấy sống không vui vẻ, ta ở cạnh nhìn vậy, trong lòng cũng khó chịu.
Lưu Bang là một tên háo sắc! Lúc ở Huyện Bái, sau khi cưới vợ vẫn còn trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng sau này bị Lưu Khám trừng trị thì tính tình cũng thu lại một chút. Nhưng bản tính vốn từ xương cốt, cũng vĩnh viễn không thay đổi được.
Hiện nay y rơi vào khó khăn, không những có chỗ an thân lại còn có thể được mỹ nhân, cớ sao mà không làm?
Tuổi Võ Cơ có thể lớn một chút, nhưng mấy năm sống sung sướng, an nhàn, bảo dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn làm cho Lưu Bang thèm nhỏ dãi. Yêu cầu Võ Thần đưa ra, Lưu Bang sao có thể không đáp ứng? Nhưng y vẫn nhăn nhó một chút, biểu hiện rất lo lắng, ỡm ờ mới đồng ý. Sau đó, Võ Thần tạo ra một thân phận cho Lưu Bang, y làm đại ca ở Huyện Bái, dứt khoát đổi tên thành Lưu Bang.
Thoáng cái đã hai năm, Lưu Bang cũng đứng vững tại huyện Trần. Y trời sinh tính tình hào sảng, trước đây không có tiền, hôm nay cưới được một phú bà về nhà, tất nhiên là càng thay đổi nhiều hơn. Võ Cơ cũng thực sự là yêu thương Lưu Bang, y đòi cái gì, cho y cái đó… Nói chung, khí phái của Lưu Bang hôm nay, so với năm xưa tại Huyện Bái thì mạnh hơn rất nhiều.
Hai người hàn huyên vài câu, Trương Nhĩ hình như cố ý vô ý nói một câu:
- Hôm nay ta vốn muốn bái phỏng Võ lão gia, không nghĩ tới y lại đang bị bệnh rồi!
- Bị bệnh?
Lưu Bang ngẩn ra, chợt cười to nói:
- Trương công lại nghe cái tên gia hỏa kia nói, sáng sớm lúc ta đi ra ngoài, y vẫn còn ở đây luyện kiếm đó. Hắc hắc, tâm ý của Trương công, ta ít nhiều cũng biết một chút. Không bằng như vậy, Trương công cùng ta trở về, nếu Võ Thần lại ra sức khước từ, ta liền mang theo tỷ tỷ y rời khỏi huyện Trần. Tiểu tử này tính tình càng lúc càng lớn rồi, sao ngay cả Trương công đều dám cự tuyệt ở ngoài cửa, thực là vô lễ.
Trương Nhĩ nghe lời nói này, trong lòng thoải mái, trong mắt hiện lên một tia khoái ý tán thưởng.