Tuy rằng Lưu Bang là phạm nhân, nhưng những tên quan lại này đối với hắn vẫn có thể coi là kính trọng. Đều là những người từ tầng lớp thấp, được Trang Bất Thúc nhắc nhở, các quan lại cũng có thể nhớ kĩ bốn người Lưu Bang trong nhà lao.
Một vị quan lại lớn tuổi, bưng bốn bát cơm đặt ở cửa nhà lao.
- Lưu Quý à, các ngươi cũng ăn chút gì đi... Đình Trưởng nói đúng, vào Đại Trạch Nãng Sơn rồi, trước khi đến Huyện Tương, có muốn ăn cơm nóng cũng khó. Ngươi cũng đừng lo lắng quá, dù sao cũng không làm chuyện gì sai, đợi đến huyện Tương rồi nói rõ ràng ra là được.
- Cảm ơn Trần Lão đầu!
Lư Quán đang nói chuyện, bên ngoài đem cơm vào, đặt trước mặt Lưu Bang, sau đó lại đưa cho Chu Bột và Chu Hà mỗi người một bát. Lư Quán tay bưng bát cơm, ngồi xổm bên cạnh cửa nhà lao, há miệng định ăn.
Nhưng đúng lúc này, Chu Bột bỗng nhiên nói một câu:
- Quán, đừng ăn vội!
- Sao vậy?
Lưu Bang bên cạnh đang định ăn, nghe thấy câu nói này của Chu Bột, ngẩng đầu lên nhìn y đầy nghi hoặc.
- Đại ca, đợi bọn họ ăn xong trước đã, chúng ta hãy ăn!
Chu Bột nói, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua phía bên ngoài nhà lao.
- Ý ngươi là...
- Ta không biết!
Chu Bột khẽ nói:
- Đại ca bỗng nhiên gặp nạn, chuyện vốn là bình thường, bọn ta phải cẩn thận mới phải.
Lưu Bang suy nghĩ một chút:
- Ngươi nói cũng có lí!
Tuy rằng trong lòng rất không vừa lòng, nhưng Lưu Bang đã nói như vậy, Lư Quán cũng đành bỏ bát cơm xuống, khẽ lầm bầm mấy câu.
Ngoài cửa đại lao, các quan lại ăn ngấu nghiến một cách ngon lành. Mấy người Lưu Bang bụng sôi lên òng ọc, không nhịn được nuốt nước bọt. Thấy bọn quan lại ăn xong, Lư Quán không nhịn được nói:
- Lão Chu, đừng có nghi thần nghi quỷ nữa. Ngươi xem, bọn chúng sắp ăn xong rồi, nếu chúng ta còn không ăn, cơm sẽ nguội mất.
- Quán, đợi chút đã!
Cổ họng của Chu Bột run run, y nuốt nước bọt.
- Ta mặc kệ, các ngươi không ăn, nhưng ta đói lắm rồi, ta ăn!
Lư Quán vừa nói, vừa bưng bát cơm từ dưới đất lên, đang định ăn. Lưu Bang đột nhiên nắm lấy cánh tay của Lô Quán, khẽ nói:
- Quán, nhìn bên ngoài kìa.
Lời nói của Lưu Bang, Lư Quán không thể không nghe. Quay đầu lại xem, chỉ thấy bọn quan lại vừa nãy đang ăn ngấu nghiến, ai nấy lảo đảo, giống như là uống phải rượu vậy, rất nhanh ngã lăn xuống đất. Lư Quán không khỏi giật mình, trong lòng thấp thỏm:
- Trong cơm này có vấn đề?
Y nhìn qua cơm trong bát, khẽ giật mình.
- Ta nói mà, không có chuyện gì mà xum xoe nịnh bợ, không phải gian thì cũng là cướp.
Chu Bột vừa nói chuyện, vừa hắt cơm trong bát xuống đất, lấy rơm rạ che lại, sau đó khẽ nói:
- Đại ca, mau mau đổ cơm xuống, giả vờ hôn mê... Nhìn xem rốt cuộc ai muốn hãm hại chúng ta? Ta đã nói mà, chuyện này không phải đơn giản.
- Nghe lời Lão Chu đi, mau làm đi...
Lúc này Lưu Bang không hề do dự đổ cơm xuống, học theo bộ dạng của Chu Bột, dùng rơm rạ phủ lên, sau đó ngã xuống mặt đất. Chỉ một lát sau, tiếng bước chân vọng lại. Chỉ thấy tên Du Khiếu đó dẫn theo Kỳ Đình Đình Trưởng, cùng với năm sáu tên sai dịch đi tới.
- Đều ngã hết rồi sao?
Du Khiếu nhìn thoáng qua, khẽ nói:
- Mọi người ra tay gọn gàng một chút, giải quyết hết, năm mươi dật hoàng kim này, sẽ đều là của chúng ta.
- Đan lão. Những tên quan sai này cũng giải quyết hết chứ?
- Đương nhiên là giải quyết rồi!
Du Khiếu cười lạnh một tiếng.
- Sống không thấy người, chết không thấy xác... Giết xong bọn họ thì vứt xuống dưới khe núi, hai ba ngày sau, dã thú trong núi tự nhiên sẽ giúp chúng ta hủy thi thể diệt chứng cứ. Đã có kẻ cướp cướp sạch, chúng ta đương nhiên phải làm nghiêm túc một chút. Được rồi, đừng nói nhiều lời nữa, nhanh lên một chút.
Nói xong, gã Du Khiếu này rút kiếm từ bên hông ra, đi tới tên quan sai trước mặt, tay nhấc kiếm, chặt đầu tên quan lại. Có người dẫn đầu, những tên thuộc hạ đương nhiên cũng không nhân từ nương tay. Tuy nói Tần pháp nghiêm khắc, nhưng vùng đất hoang sơ này, giết một người có đáng là gì!
Trong nháy mắt, mấy tên quan sai đầu rơi xuống đất! Gã Du Khiếu chỉ cần dùng một ánh mắt, Kỳ Đình Đình Trưởng dẫn theo người, đi về phía nhà lao.
Lộc cộc, cửa nhà lao mở ra. Đình Trưởng tay cầm thanh kiếm dính đầy máu, đi đến trước mặt Lư Quán. Nhấc tay lên, đang định hạ đao chém đầu Lư Quán, đột nhiên thấy Chu Bột trong đống cỏ bỗng vùng dậy, đứng lên, bước lên phía trước, một tay nắm lấy cánh tay gã, thuận thế giống như động tác bắt tay thời hậu thế, cướp lấy thanh bảo kiếm trong tay Đình Trưởng.
- Đại ca ra tay đi!
Chu Bột vừa nói, tay vừa nâng kiếm, chém Đình Trưởng ngã nhào xuống đất.
Cùng lúc đó, ba người Lưu Bang, Chu Bột, Lư Quán lần lượt nhảy ra khỏi đống cỏ, nhào về phía những người khác. Mấy tên quan sai Kỳ Đình, hiển nhiên không nghĩ tới mấy người Lưu Bang đột nhiên ra tay, ngẩn người một lát. Đình Trưởng kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống vũng máu.
Tuổi tác của Lưu Bang đúng là không nhỏ. Nhưng dù sao cũng là xuất thân hiệp khách, thân thủ phi phàm nhanh nhẹn. Một tay đoạt lấy vũ khí trong tay đối phương, thuận thế cất bước vung kiếm, chém đầu một gã quan sai. Còn Chu Hà và Lư Quán, cũng không tỏ ra yếu kém, đang tranh đấu với hai gã quan sử, nhất thời bất phân thắng bại. Lúc này, Chu Bột đã ngăn chặn được gã quan sai cuối cùng, hét lớn lên một tiếng, vung kiếm đâm chết đối phương, sau đó giết chết hai tên đang tranh đấu với Lư Quán và Chu Hà.
Nói thì chậm, nhưng lúc đó diễn ra rất nhanh... Kỳ Đình Đình Trưởng và mấy tên quan sai khác trong chớp mắt đã bị giải quyết!
Bên ngoài nhà lao, Du Khiếu sợ hãi hét to lên một tiếng, quay đầu chạy. Gã vạn lần không ngờ được, mấy người Lưu Bang lại khó đối phó đến vậy, càn không ngờ được, bọn Lưu Bang chưa ăn bát cơm có thuốc. Kinh hồn thất phách, gã lảo đảo chạy ra ngoài, lúc nhìn thấy sắp đi ra cổng Kỳ Đình, chợt nhìn thấy một người tiến đến.
- Bên trong đã xảy ra chuyện gì?
- Bọn cướp tạo phản, bọn cướp tạo phản rồi...
Du Khiếu thậm chí còn chưa nhìn rõ người vừa đến là ai, thất kinh kêu to lên một tiếng.
Bọn cướp tạo phản. Người đó đầu tiên là ngẩn người ra, tựa hồ như hiểu ra cái gì, cất bước đi về phía trước, phất tay đụng vào Du Khiếu, gã bất ngờ ngã nhào xuống đất. Nhất thời tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một người nam tử da mặt trắng bóc, vóc người hơi thấp nhưng khôi ngô.
- Ngươi, ngươi là người nào?
- Những lời này, hẳn là ta hỏi mới đúng.
Người vừa nói chuyện, trong tay cầm một thanh đoản mâu Thanh Đồng, tạo thế như sắp ra tay. Đúng lúc này, bọn người Lưu Bang chạy tới, lớn tiếng hét:
- Bất Thúc huynh đệ, thủ hạ lưu nhân!
Mũi nhọn của thanh đoản mâu với cổ họng của gã Du Khiếu chỉ cách nhau một ngón tay, bỗng nhiên dừng lại.
Trang Bất Thúc quay đầu nói:
- Lưu đại ca, huynh không sao chứ?
Lưu Bang không nói gì, cất bước tiến về phía trước, tóm lấy cổ áo của gã Du Khiếu, lớn tiếng quát:
- Ngươi là ai? Tại sao lại muốn giết ta?
- Tiểu nhân, tiểu nhân tên là Đan Ninh, là Đan Khiếu ở vùng này...
- Vì sao phải giết ta, nói mau!
Đan Ninh mặt trắng bệch, sợ hãi nói:
- Không phải là tiểu nhân muốn giết anh hùng, thật sự là bị người ta bắt ép. Mười mấy ngày trước, có người tìm tiểu nhân, nói là đồng ý bỏ ra trăm dật hoàng kim để giết chết anh hùng.
Lưu Bang ngẩn người!
Ai muốn giết ta....
Chu Bột đặt thanh kiếm lên cổ Đan Ninh:
- Người đó có lai lịch thế nào? Sao lại phải giết đại ca?
- Tiểu nhân cũng không rõ... Đúng là tiểu nhân không rõ.
Đan Ninh đối mặt với thanh đao sáng loáng, rên rỉ nói:
- Tiểu nhân cũng chỉ là nhất thời tham tiền, bị người ta mê hoặc... A, tiểu nhân nhớ ra rồi, có người nói, anh hùng, ngươi chặn việc tốt của người khác nên mới định giết ngươi. Tiểu nhân nhận dược tiền, cũng không hỏi nhiều. Nhưng có cảm giác rằng, người đó là người trong quan phủ.
- Lưu Khám, chắc chắn là thằng con Lưu gia rồi !
Lư Quán không nhịn được chửi ầm lên.
Nhưng Lưu Bang lắc đầu:
- Không thể nào... Lưu Khám bây giờ là Đô úy Tứ Thủy, bổng lọc hai nghìn thạch, gần như cùng cấp với Quận thủ. Hắn muốn giết ta, hà cớ phải dùng thủ đoạn này? chặn đường của người khác? Mấy năm này, ta luôn ở huyện Bái, sao có thể chặn đường của người khác? Trừ phi...
Y nói đến đây, đột nhiên im lặng.
Chu Hà khẽ nói:
- Lý PHóng!
Hình như chỉ có người này... Y ở huyện Bái, mặc dù không được coi là người cấp trên, nhưng ít nhiều, cũng có mối quan hệ rộng với nhiều người.
Đặc biệt là bọn du côn này, đa số đều là nghe theo sự sắp đặt của Lưu Bang.
Lý Phóng cũng rất đau đầu với chuyện này, mấy lần đều muốn loại bỏ Lưu Bang, cuối cùng cũng dừng tay rồi. Đặc biệt là sau khi Phàn Khoái làm Huyện úy, Lý Phóng càng không yên tâm với y. Đến cả Phàn Khoái cũng nghe lời của Lưu Khám... Xem ra, Lưu Bang và Huyện lệnh, có gì khác nhau chứ?
Lúc này Trang Bất Thúc kéo tay Lưu Bang đi ra một bên.
- Đại ca, xảy ra chuyện rồi!
- Chuyện gì?
- Tuyệt đối không thể đi huyện Bái!
Trang Bất Thúc hít một hơi sâu, bình tĩnh một chút:
- Nếu như bây giờ huynh đi huyện Bái, là con đường chết.
- Xin chỉ giáo?
Lưu Bang nhất thời quá sợ hãi, vội vã nắm lấy cánh tay Trang Bất Thúc, vộ vàng hỏi.
Trang Bất Thúc nói:
- Ta vừa đi vào trong huyện Nãng Sơn thay đổi Quan Điệp, từ trong miệng của Huyện thừa huyện Nãng Sơn nhận được tin... Phì Công tử đã xảy ra chuyện rồi!
- Phì Công Tử?
Ban đầu Lưu Bang không có phản ứng gì, có chút nghi hoặc nhìn Trang Bất Thúc. Nhưng, y rất nhanh đã phản ứng lại, Phì công tử mà Trang Bất Thúc nói, chính là con trai cả Lưu Phì của y. Trong lòng hồi hộp, y vội vã hỏi:
- Lưu Phì? Lưu Phì nó xảy ra chuyện gì?