Mục lục
[Dịch] Hình Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Hà Độ, nghe tên giống như chỉ là một bến đò.

Đương nhiên lúc người Hung Nô qua sông, Lâm Hà là một thôn ở đầu cầu, sau đó sau khi người Hung Nô đứng vững ở Hà Nam Địa, Lâm Hà lại trở thành đầu mối then chốt liên kết giữa hai vùng Hà Nam Địa và Hà Bắc, vị trí vô cùng quan trọng. Đây là vùng chăn nuôi ở Hà Nam Địa của bộ lạc Hô Diễn, có gần mười vạn người sống ở đây. Xét về cả Hà Nam Địa thì Lâm Hà Độ Khẩu không được coi là doanh địa lớn, nhưng cũng có thể coi là thuộc dạng trung bình.

Lúc Hô Diễn Đề gió bụi dặm trường từ Hà Bắc chạy tới Lâm Hà, đã là ngày thứ ba Cù Diễn bị thất thủ. Mấy ngày nay, lão luôn xử lí việc di chuyển ở Hà Bắc. Nếu như người Hung Nô thất bại, sẽ phải đối diện không chỉ là sự tấn công của lão Tần, đồng thời còn phải đối mặt với tập kích của hai bên Đông Hồ và Nguyệt Thị. Cho nên, Hô Diễn Đề nhất định phải chuẩn bị tốt tất cả sự vụ, bao gồm cả giao hợp với Nguyệt Thị. Vì điều này, Mạo Đốn đã đưa ra, tây thì liên kết với Nguyệt Thị, đông thì dựa vào phương trận Đông Hồ. Nói một cách tổng thể, chính là phải thuận lợi mọi bề, sinh tồn trong kẽ hở. Đồng thời phải chuẩn bị mở rộng về phía bắc, để thôn tính các dân tộc du mục nhỏ yếu ở phía bắc Hung Nô.

Để liên hợp với Nguyệt Thị, Mạo Đốn lệnh cho Hô Diễn Đề đem trả cho Nguyệt Thị hai nghìn dặm đất và hàng vạn trâu dê mà năm ngoái Nguyệt Thị tặng cho Hung Nô. Hô Diễn Đề trong khoảng thời gian này ở Hà Bắc chính là bận rộn chuyện này.

- Cù Diễn thất thủ rồi? Sao Cù Diễn lại có thể thất thủ?

Lúc Hô Diễn Đề nghe được tin này, mặt không khỏi biến sắc:

- Vậy Châu Nhi đâu? Châu Nhi có bỏ chạy khỏi Cù Diễn chưa?

Mạo Đốn nhìn gầy gò, cũng rất tiều tụy. Y nhắm hờ mắt lại, hồi lâu sau mới khẽ thở dài:

- Toàn quân Cù Diễn bị diệt, Tô Lặc chết trận tại chỗ. Theo những người chạy trốn ra nói, lúc Tần mọi rợ công chiếm Cù Diễn, Châu Nhi vẫn còn trong Khung Lư của ta. Còn có hơn vạn nữ nhi và trẻ hỏ, đều rơi vào trong tay Tần mọi rợ.

Gân xanh trên trán Hô Diễn Đề lộ ra, hai tay nắm thành nắm đấm.

- Vậy...

Không đợi Hô Diễn Đề nói hết, Mạo Đốn khổ não nói:

- Bây giờ không chỉ là Cù Diễn xảy ra chuyện, theo thông tin nhận được từ thám báo, ba ngày trước, Đầu Man bại binh ở Hoành Sơn thành Chiêu Vương.... Hơn hai mươi vạn đại quân hầu như bị tiêu diệt toàn bộ, Hữu Hiền Vương và Tả Hữu đại tướng chết trận tại chỗ.

- Hả?

Tuy rằng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Hô Diễn Đề nghe tin này, vẫn ngẩn người ra, hồi lâu không nói lời nào.

Đầu Man thất bại...

Hồi lâu sau Hô Diễn Đều cuối cùng cũng phản ứng lại:

- Đại Thiền Vu, chúng ta có nên lập tức xuất binh, đoạt lại Cù Diễn không?

Đại Thiền Vu mà Hô Diễn Đề nói, không phải là Đầu Man, mà là chỉ Mạo Đốn. Khi lão quyết định ngồi chung thuyền với Mạo Đốn, Đầu Man trong mắt Hô Diễn Đề, đã không còn là Thiền Vu Hung Nô nữa rồi. Lão vội vàng hỏi:

- Nhưng biết đội Tần quân nào tập kích Cù Diễn?

- Lão Bi ở Phú Bình.

Hai gò má của Hô Diễn Đề không kìm chế được hơi co giật, sau khi kinh ngạc, nén nỗi khiếp sợ trong lòng:

- Lão Bi đó vẫn chưa chết sao? Còn chạy đến Cù Diễn tập kích... Đại Thiền Vu, nếu đã như vậy, ta tin rằng binh mã trong tay Lão Bi nhất định không thể quá nhiều. Ở Phú Bình đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề rồi, giỏi lắm cũng còn lại hai nghìn quân thôi. Chúng ta có thể nhân lúc chỗ đứng chưa vững, một lần đoạt lại Cù Diễn.

Ai ngờ, Mạo Đốn chỉ thản nhiên hỏi một câu:

- Sau đó thì sao?

- Sau đó? Sau đó cái gì?

- Sau khi đoạt lại Cù Diễn, chúng ta sẽ làm gì? Nghênh tiếp Đầu Man, tiếp tục để ông ta làm Thiền Vu, mở mắt trừng trừng nhìn người Hung Nô tiêu tan trong tay ông ta sao?

- Cái này...

Mạo Đốn đứng dậy, đi đến cổng đại trướng, quay lưng về phía Hô Diễn Đề nói:

- Hôm qua lúc ta nghe tin, cũng chuẩn bị lập tức xuất binh cứu viện. Thế nhưng thám báo phát hiện dấu vết hoạt động của đại đội Tần quân ở bờ sông Hoàng Hà. Theo thám báo nói, Tần quân ở Bắc Địa rất có thể đã vượt qua Ngụy Trường thành, đến vùng Đặng Khẩu, cách Lâm Hà Độ Khẩu của chúng ta cũng không quá ba bốn ngày đường.

Nói đến đây, Mạo Đốn quay người nhìn Hô Diễn Đề.

- Tả Cốc Lễ Vương, xin ngài hãy tha thứ cho ta không xuất binh đi đoạt lại Cù Diễn, bởi vì thời gian đã không cho phép ta đi đoạt lại Cù Diễn.

Hô Diễn Đề cúi đầu, hồi lâu mới thở dài.

- Bọn mọi rợ Trung Nguyên quả nhiên lợi hại, từng vòng bao lấy từng vòng... Nếu như chúng ta cứu viện Cù Diễn, đi đi lại lại cũng phải mất đến hai ngày. Cứ coi như chúng ta có thể trong một ngày cướp được Cù Diễn, cũng tất sẽ đối mặt với khả năng bị cắt đứt đường lui... Tần mọi rợ thật độc ác!

Thế nhưng, Châu Nhi phải làm sao bây giờ?

Trên khuôn mặt Mạo Đốn hiện lên vẻ lo lắng.

- Bây giờ Lâm Hà Độ Khẩu vẫn có năm vạn nữ nhân và trẻ nhỏ. Việc khẩn cấp trước mắt là bảo vệ tính mạng cho bọn họ. Tả Cốc Lễ Vương, bây giờ tất cả những gì chúng ta làm, đều nên lấy tương lai của Hung Nô làm chủ... Nếu như Châu Nhi ở trên trời có linh, ta tin rằng nàng ấy nhất định có thể hiểu ta.

Mặt khác, ta nhận được tin của Thanh Cách Nhĩ, dưới trướng y vẫn còn bảy nghìn kỵ quân, áp vận khối lượng lớn lương thảo quân nhu chạy về. Ta đã phái người thông báo cho y, bảo y thay đổi đường từ kho Bộ Tề Độ Hà, vượt qua Ô Lương Tố ghé qua từ Dương Sơn, sau đó nghĩ cách tụ hợp với chúng ta. Nghe nói, Mông Điềm đuổi rất sát rồi, chắc chắn là muốn hội tụ với Lão Bi ở Cù Diễn, một lưới tóm gọn chúng ta. Cho nên, lúc này, chúng ta quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Tả Cốc Lễ Vương, ta đã phái người cầu viện Đông Hồ, nói là A Lợi đã chết trong tay Tần mọi rợ, xin Đông Hồ Vương xuất binh báo thù. Nếu như thuận lợi, tính toán từ bây giờ, Đông Hồ trong vòng mười ngày, sẽ xuất binh đánh Vân Trung. Chỉ cần chúng ta vượt qua Hoàng Hà, cố sống chết giữ Hà Bắc, mười ngày sau, Tần mọi rợ sẽ không thể không dừng tiến quân vào Hà Bắc. Đối với chúng ta mà nói, cũng là cơ hội tốt để nghỉ ngơi lấy lại sức. Cho nên, ta khẩn cầu ngài, vạn lần không nên làm việc theo tình cảm.

Giọng nói bình tĩnh mà Mạo Đốn cố gắng đủ đề Hô Diễn Đề có thể cảm nhận được sự chân thành trong câu nói. Quả nhiên, Hô Diễn Đề ngồi ở trên giường, khuôn mặt nhăn nhó, cơ thể hơi run run. Đấm một cái thật mạnh xuống bàn, lão ngẩng đầu lên, nhìn Mạo Đốn:

- Đại Thiền Vu nói không sai, giờ khắc này, chúng ta nên lấy đại cục làm trọng, lão thần nguyện nghe theo sự điều khiển của Đại Thiền Vu.

Trong lòng Mạo Đốn thở phào nhẹ nhõm.

Phải nói, Mạo Đốn đối với Hô Diễn Đề là tình nghĩa sâu nặng, nhưng đối với Mạo Đốn mà nói, tương lai của Hung Nô và sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của y. Tình hình trước mắt thật sự không phù hợp phát binh tấn công Cù Diễn, bởi vì y vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm.

Cù Diễn, ngày thứ ba.

Trần Bình hơi lo lắng khuyên:

- Quân hầu, bọn nữ nhân đó giữ lại, cuối cùng cũng chỉ là rắc rối. Theo ta thấy, hay là giết hết đi.

Đúng vậy, thật sự là một rắc rối lớn.

Một vạn nữ nhân và trẻ con, mặc dù nói trong tay không có tấc sắt, nhìn giống như không có sức chiến đấu nào, nhưng một khi làm loạn lên, uy hiếp cũng không nhỏ.

Lưu Khám làm sao lại không biết, nhưng hắn cuối cùng cũng không thể nào nhẫn tâm.

Mặc dù bọn người Trần Bình mấy lần khuyên nhủ, Lưu Khám đều giả bộ không để ý, đánh lạc hướng sang chủ đề khác. Nhưng trong lòng lại căng thẳng vô cùng. Hô Diễn Châu đã được cứu tỉnh lại rồi, lại bị Lưu Khám giam giữ đơn độc. Đối với người đàn bà Man tộc này, Lưu Khám không dám có nửa điểm khinh thường.

Người nữ nhân có thể nghĩ ra cách giả đầu hàng, cũng không phải là nũ nhân đơn giản, tuyệt đối không thể để ả ta trà trộn vào trong đám tù binh, nếu không nhất định sẽ gây hỗn loạn. Nhưng nếu như nói để hắn giết nhiều nữ nhân thế này, hắn không làm được, cũng không thể làm được. Mặc dù trong mắt người khác, không phải là cùng họ hàng, trong lòng ắt sẽ khác. Đừng nói là một vạn người, mười vạn người, hai mươi vạn người thì đáng là gì? Thắng là vua, thua là giặc, đây là quy luật tồn tại của cuộc sống.

Nhưng Lưu Khám từ đầu đến cuối lại không tán thành.

Tách những nữ nhân và trẻ nhỏ này ra, lấy hàng rào vây chặt lại, lại phải thêm hai người Lữ Thích Chi và Trần Bình chuyên môn trông coi, phòng bọn họ làm loạn. Đồng thời Lưu Khám cũng hạ lệnh những người khác tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục, để chuẩn bị ứng phó với hàng loạt trận huyết chiến tiếp theo.

Mạo Đốn cũng tốt, Đầu Man cũng được, đều không phải là những nhân vật tầm thường.

Vốn dĩ Lưu Khám cũng không hề có niềm tin có thể chống đỡ được sự phản công của người Hung Nô. Nhưng sau khi công chiếm Cù Diễn, lại phát hiện trong Cù Diễn vẫn còn một doanh nô lệ, đại bộ phận người trong doanh đều là người Trung Nguyên bị người Hung Nô bắt nhốt lại, nhân số ước chừng khoảng hai nghìn người.

Trong đó, vẫn có không ít người là thú binh của Biên Quận, lực chiến đấu không thể nói là dũng mãnh, nhưng ít nhất cũng có thể có chút tác dụng. Lưu Khám lệnh cho hai người Đồ Đồ và Phàn Khoái chọn ra những người khỏe mạnh gia nhập vào các quân, sau đó lại từ trong kho của Cù Diễn lấy ra không ít cung nỏ và mũi tên. Mạo Đốn quyết định rời khỏi Hà Nam Địa, đương nhiên không thể từ bỏ các vật tư trong thành Cù Diễn.

Nhưng Cù Diễn là vương trướng của người Hung Nô ở Hà Nam Địa, vật tư tích trữ nhiều không kể xiết.

Mạo Đốn còn không dám quang minh chính đại điều đi, ngăn ngừa Đầu Man phát giác. Cứ như vậy, lại có lợi cho bọn Lưu Khám...

Trong một kho, thậm chí còn tìm thấy mấy nghìn vò dầu đen. Loại dầu đen này chính là cái mà hậu thế gọi là dầu thô. Theo một người Bắc Địa bị người Hung Nô cướp đoạt giới thiệu, ở vùng Cao Nô Bắc Địa, có rất nhiều dầu thô đen, không ít người địa phương coi dầu đen như nhiên liệu. Loại dầu đen này của người Hung Nô cũng là mua giá rẻ từ vùng Cao Nô, lấy làm vật dẫn lửa.

Sau khi Lưu Khám biết được, lập tức hỏi rõ vị trí của Cao Nô.

Dầu mỏ, ở thời đại này lại có thứ này à?

Nhưng cứ coi như là có dầu mỏ, cũng không có tác dụng gì, ngoài dẫn lửa phát sáng ra, Lưu Khám thật không nghĩ ra trong thời đại này có thể có thứ gì có thể dùng được dầu.

Nghe Trần Bình luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại, Lưu Khám rất khổ sở vò đầu.

- Đạo Tử, những nữ nhân và trẻ nhỏ đó... Nếu như bọn họ thật sự gây chuyện, ta cho phép ngươi giết bọn họ, nhưng bây giờ... Đúng rồi, bây giờ đã là ngày thứ ba rồi, tại sao phía Mạo Đốn lại không có động tĩnh gì nhỉ? Lẽ nào y không chuẩn bị đoạt lại Cù Diễn sao?

Trần Bình suy nghĩ một chút:

- Hai ngày nay ta nghe ngóng, nghe người nói Mạo Đốn rất yêu thương Yên Thị kia, hơn nữa ả lại là con gái của Hô Diễn Đề, Mạo Đốn chắc không khoanh tay làm ngơ. Sở dĩ đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh, ta đoán Mạo Đốn đó chắc là nhìn ra cái gì rồi?

Lưu Khám lại hỏi:

- Nếu như y nhìn ra ý đồ của chúng ta, chúng ta nên ứng phó như thế nào?

- Ứng phó?

Trần Bình không khỏi phá lên cười.

- Quân hầu, ngươi nghĩ quá lớn rồi, quá xa rồi... Có một số chuyện căn bản không phải là bây giờ có thể nghĩ, hoặc là nói ngươi cũng không nên nghĩ. Có thể nói, bây giờ ngươi làm đã đủ rồi. Lần này Thượng tướng quân có thể nhanh chóng đánh bại Cù Diễn, nói trắng ra ngươi ít nhất cũng có nửa công lao. Cho nên, bây giờ cai ngươi nên nghĩ là dự định sau này.

- Dự định sau này?

- Không sai, chính là dự định sau này. Đối với Mạo Đốn, tự có Đông Lăng Hầu đối phó. Phía ngươi chỉ cần giữ Cù Diễn, phá hỏng đường lui của Đầu Man, mặt khác cũng phải suy nghĩ, bây giờ ngươi nên phát triển thế nào. Đi Hàm Dương hay là ở lại Hà Nam Địa, hoặc có lẽ... quay lại Lầu Thương. Bình cho rằng, sau khi đại chiến kết thúc, Thượng tướng quân nhất định sẽ hỏi ngươi chuyện này, ngươi nên trả lời như thế nào?

Lưu Khám không thể không trầm mặc!

Những lời Trần Bình nói, tuyệt đối không phải bắn tên không đích.

Đại chiến sắp kết thúc, ta nên lựa chọn như thế nào?

Trong thời gian ở Bắc Cương, mặc dù mỗi ngày đều không thể thiếu chinh chiến giết chóc, nhưng Lưu Khám cũng đã thích cái cảm giác như vậy.

Những Lão Tần nhân gan góc kia đã khiến cho hắn nảy sinh một tình cảm khác đối với vương triều Đại Tần.

Kiếp trước những điều hắn nghe được đếu là Đại Tần tàn bạo thế nào thế nào, những không thể phủ nhận, ở thời đại này, lại tràn đầy tâm huyết.

Có lúc, Lưu Khám thật sự nghĩ dứt khoát giữ Lão Tần là được. Nhưng lại nghĩ, giữ Lão Tần...Nói dễ như vậy sao? Trừ phi hắn có tư cách khuyên Thủy Hoàng đế. Hắn có thể có tư cách sao? Với người trung thành tận tâm với Thủy Hoàng đế như Mông Điềm, lẽ nào không nhìn ra ảnh hưởng chính trị của Lão Tần? Mông Điềm còn không khuyên nổi Thủy Hoàng đế, bản thân mình có từa cách và năng lực khuyên Thủy Hoàng đế sao? Không khuyên nổi Thủy Hoàng đế, vậy tương lai của Đại Tần...

Lưu Khám rất rõ tính cách của mình, tuyệt đối không thể khuất phục dưới trướng Triệu Cao.

Vậy thì, ở lại Hà Nam Địa, giúp đỡ Phù Tô?

Đây có lẽ cũng là một sự lựa chọn tốt, nhưng cũng chỉ là tương đối tốt mà thôi.

Lưu Khám do dự, lặng yên ngồi trong trướng, không nói lời nào. Hồi lâu sau, hắn nhìn Trần Bình, hỏi:

- Đạo Tử, ngươi cho rằng ta... nên trả lời như thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK