Ba bốn vạn người thối lui, nghe thì rất dễ dàng, nhưng làm thì rất khó khăn.
Sau khi Cự Lộc được giải vây, chư hầu phía bắc Sơn Đông, nguyên một đám lại hoạt động. Trần Dư ở Quảng Dương quận lập tức hướng tới Hằng Sơn quận, phát động công kích; lại có đại tướng Tư Mã Ngang của nước Triệu, ở Tỉnh Hình thu nạp sở bộ Vũ Thần lúc trước bị Vương Ly đánh tan, phục chiếm Tỉnh Hình.
Tư Mã Ngang này vốn là một gã tướng lĩnh bên người Vũ Thần.
Sau khi Vương Ly đánh chết Vũ Thần, y mang theo hơn nghìn người trốn vào trong núi Tỉnh Hình. Quân Sở đánh chết Vương Ly, tin tức khi truyền đến tai Tư Mã Ngang, y lập tức phái người đến Cự Lộc, tỏ vẻ nguyện ý thần phục Sở Vương, thu nạp binh mã, vì quân Sở cướp lấy thái Nguyên cùng Thượng Đảng.
Điều này khi có ai đó nghe thấy, không thể nghi ngờ là một chuyện cười.
Ngươi có hơn nghìn người, đã muốn cướp lấy hai quận?
Nhưng Phạm Tăng lại cười nói:
- Thượng tướng quân, Tư Mã Ngang này cũng là một nhân tài a.
Hạng Vũ giết chết Tống Nghĩa, cướp lấy binh quyền, Sở vương Hùng Tâm bất đắc dĩ bổ nhiệm Hạng Vũ là Thượng tướng quân nước Sở, Trụ quốc đại thần.
Ở trong hệ thống quan chức của nước Sở, Thượng tướng quân cùng Trụ quốc đại thần là là phụ tá đắc lực của lệnh duẫn. Một người tay nắm binh quyền, một người chấp chưởng thi hành biện pháp chính trị dân sinh. Sau khi Tống Nghĩa bị giết chết, Hùng Tâm đau lòng đến cực điểm, không muốn bổ nhiệm người khác làm Lệnh Doãn. Vì vậy, liền đem cả hai chức kia cho Hạng Vũ. Kỳ thật chính là nói cho Hạng Vũ: ta sẽ không bổ nhiệm ngươi làm Lệnh duẫn, nhưng ta sẽ đem quyền lực của Lệnh Doãn cho ngươi!
Đây cũng có thể tính là một loại thỏa hiệp.
Hạng Vũ mặc dù không thể đảm đương Lệnh doãn mà tiếc nuối, nhưng cũng biết, đây là điểm mấu chốt của Hùng Tâm, không thể lại bức bách!
Dù sao, hiện tại trên danh nghĩa, y vẫn là thần tử của nước Sở như cũ. Mà điều kiện để đổi lấy đại quyền thủ quân, Hùng Tâm cũng vô cùng cường ngạnh yêu cầu, phong Lưu Bang làm Võ An hầu, tiếp nhận chiến sự ở huyện Nam Dương, Trần huyện và Toánh Xuyên. Bởi vì, Lưu Bang đã trở thành người duy nhất Hùng Tâm có thể nể trọng… Trần huyện to như vậy, trước mắt còn đang trong sự khống chế thể quân Tần. Bên người Lưu Bang tuy có tướng lĩnh như Phàn Khoái, ChóaBột, nhưng lại không có một binh một tốt. Sau khi Hạng Vũ và Phạm Tăng thương nghị, quyết định là trấn an tâm tình của Sở vương, lui nhường một bước , đồng ý.
Bởi vì, có tướng không binh, Lưu Bang như thế nào làm việc được?
Hạng Vũ đang đắm chìm trong vui sướng của đại thắng ở Cự Lộc, nghe thấy Pạm Tăng khích lệ Tư Mã Ngang, không khỏi nổi lên nghi ngờ.
- Á Phụ, Tư Mã Ngang này có gì xuất chúng cơ chứ?
Sau khi Hạng Lương chết, Hạng Vũ vì ổn định tâm tư của Phạm Tăng, vì vậy bái Phạm Tăng là á phụ.
Phạm Tăng nói:
- Thượng tướng quân chẳng lẽ không nhìn thấy sao? Tư Mã Ngang này là dựa thế đó… Thượng tướng quân hùng phong đại chiến ở Cự Lộc, quần hùng ai cũng cúi đầu. Tư Mã Ngang hiện tại đưa ra ý muôn đầu nhập vào ngài, chẳng khác gì là mượn uy danh của ngươi, tin tưởng có thể nhanh chóng có được thành tựu.
Nhưng nha, y mượn uy danh của ngươi để được việc; Thượng tướng quân sao không mượn tay y, phân hóa thực lực của Trương Nhĩ và Trần Dư?
Hạng Vũ khẽ giật mình:
- Phân hóa?
- Hiện nay dù Vũ Thần chết, nhưng uy danh của hai người Trương Nhĩ, Trần Dư ở đất Triệu vẫn có ảnh hưởng quá lớn. Nói khó nghe một chút chính là, Vũ Thần chưa bao giờ chân chính trở thành Triệu vương, hắn chỉ là một con bù nhìn của Trương Nhĩ và Trần Dư mà thôi… Thượng tướng quân hôm nay xuất binh cứu viện Cự Lộc, nếu là thừa cơ chiếm đoạt, sẽ mất danh tiếng là nhân nghĩa. Cho nên, để cho Tư Mã Ngang đi ra, quấy đục thế cục của đất Triệu.
Tư Mã Ngang là người Triệu, cho nên ra mặt sẽ không có quá nhiều người phản cảm.
Nếu như y thật sự có thể giành lại hai quận Thái Nguyên và Thượng Đảng, bước tiếp theo công chiếm Hàm Đan của Thượng tướng quân cũng không phải là không có ích. Đến lúc đó, làm cho Tư Mã Ngang chiếm cứ Thượng Đảng, uy hiếp Hà Đông, kiềm chế cánh Hàm Đan. Hơn nữa còn làm cho phía Hàm Dương cảm thấy sợ hãi.
Mắt Hạng Vũ sáng lên, làm như đã hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Phạm Tăng.
Y nhẹ nhàng gật đầu, như vẫn còn suy nghĩ nói:
- Á phụ có ý tứ là…
Phạm Tăng bày ra vẻ mặt cao thâm, cười nhẹ gật đầu nhưng không có mở miệng.
Ngày hai mươi mốt tháng giêng, tuyết đọng trên đại bộ phận Bắc Cương đang dần dần tan.
Nguyên Dương trấn ở Vân Trung vốn là một cái huyện thành. Nhưng sau khi Lý Thành đảm nhiệm chức quận chưởng Vân Trung, đã đưa Nguyên Dương, huyện Do đổi thành một trấn, thuộc một phần của huyện Vũ Tuyền. Sở dĩ đưa ra quyết định như vậy, có rất nhiều nguyên nhân, mà quan trọng nhất là, người có thể dùng trong tay Lý Thành, cũng không tính là nhiều. Đặc biệt là khi y muốn xây dựng Vũ Xuyên ở tái ngoại, còn muốn xuất binh tới Nhạn Môn, ở Trúc quan ở Câu Chú sơn.
Điều này có rất nhiều sự tình đều cần phải lựa chọn người thích hợp mới có thể tiến hành.
Nhưng trên thực tế, bất kể là Lý Thành hay là Lưu Khám, đều gặp phải một một cục diện khẩn trương.
Nguyên Dương vốn là một huyện, nhưng chỉ có bảy ngàn nhân khẩu. Chỉ có chút ít nhân khẩu như vậy, lại phải lãng phí một cái lại viên cho huyện sở, không khỏi đáng tiếc.
Cho nên sau khi Lý Thành tiếp chưởng Vân Trung, việc đầu tiên chính là đem mười tám huyện của Vân Trung mà bố trí lại thành bảy huyện thành. Đem một số huyện thành có số nhân khẩu chưa đủ mười nghìn người hoặc hơn mười nghìn người sắp xếp thành một huyện lớn. Một mặt có thể thuận tiện cho việc quản lý, mặt khác cũng có thể thu hút được đầy đủ quan viên đến để sử dụng… Vì thế, Lý Thành làm một cái điều trình, trình báo lên Lưu Khám.
Ý kiến phúc đáp của Lưu Khám là: Lấy tinh giảm chính xác, làm thành kiểu mẫu!
Nói cách khác, nếu như Lý Thành làm thành công, như vậy Cửu Nguyên quận cũng sẽ noi theo Vân Trung quận, chỉnh hợp lại quận huyện.
Trấn Nguyên Dương tuy bị giáng thành cấp trấn, nhưng lại trở nên phồn hoa.
Với tư cách là căn cứ của huyện Vũ Tuyền, Nguyên Dương gánh vác những trách nhiệm như chế tạo, luyện binh cùng kho cất giữ. Vì vậy, vấn đề nhân khẩu chẳng những không có xói mòn, ngược lại lại gia tăng thêm không ít. Vốn công tượng rải rác quanh Nguyên Dương, nay nhao nhao tập trung về Nguyên Dương, trở thành một đại trọng trấn của Vân Trung.
Buổi trưa, một nam tử râu tóc xám trắng, khỏe mạnh đi vào một tiệm thợ rèn.
- Khách nhân, cần gì ạ?
Tiểu nhị trong tiệm nhiệt tình tiến lên đón khách, rất cung kính nói:
- Trường Ký của chúng ta chế tạo ra những vật phẩm, đều là số một ở Nguyên Dương.
Nam tử mặc một chiếc đại bào màu xám tro, lấy ra một bản vẽ từ trong tay áo.
- Ta muốn đúc kiếm!
- Đúc kiếm?
Tiểu nhị nhận lấy bản vẽ, nhìn lướt qua, lông mày không khỏi nhíu một cái:
- Khách nhân, xin đợi, kiếm này của ngài không tầm thường, chỉ sợ đại sư phụ của chúng ta xem qua mới có thể quyết định. Như vậy đi, ngài ngồi tạm, ta đi mời đại sư phụ chúng ta ra bàn bạc cùng ngài.
Đại hán gật gật đầu, ngồi xuống ở tháp thượng.
Chỉ chốc lát, từ hậu đường một người tráng hán đi ra, mặc một chiếc áo cộc tay, hai tay để trần.
- Khách nhân, ngài muốn đúc kiếm?
- Đúng vậy!
- Ta là Trường Thăng, là quản sự của Trường Ký này, không biết ta có thể xem kiếm đồ của ngài được không?
- Đương nhiên!
Đại hán mang bản vẽ đưa cho Trường Thăng, y cầm bản vẽ, quan sát một hồi, khẽ nói:
- Khách nhân, kiếm này của ngài, không tầm thường a!
- Hắc hắc, không biết ngươi có thể đúc thành hay không?
- Đúc kiếm tất nhiên là không thành vấn đề, nhưng là thanh kiếm này của ngài cần tìm nguyên liệu cẩn thận, còn có hình dạng này, có lẽ cần kiếm trang chuyên môn chế tạo kiếm phôi.
Trong thời gian ngắn, là khó có thể đúc thành, hơn nữa giá tiền…
Đại hán lấy từ trong tay áo ra một dật hoàng kim, đặt trên bàn:
- Nếu có thể làm cho ta thỏa mãn, ta đồng ý trả mười lăm dật hoàng kim, đây là tiền đặt cọc.
Ông trời, một thanh kiếm, lại tốn mười lăm dật hoàng kim.
Trường Thăng nhìn thoáng qua hoàng kim trên bàn, lại nhìn bản vẽ một chút:
- Ba tháng!
- Không được, nhiều nhất là một tháng… ta có thể thêm mười lăm dật hoàng kim… Nếu như ngươi có thể xong trước một ngày, ngoài ba mươi dật hoàng kim kia, ta liền cho ngươi nhiều thêm một dật. Ngươi thấy thế nào? Nếu như không được, ta liền đi chỗ khác, tìm người khác đúc kiếm cho ta.