Điều động Lưu Khám tới trấn giữ Lâu Đình, đối với Nhâm Hiêu mà nói, cũng không phải quyết định dễ dàng.
Chỉ có điều y đã nhận ra, Lưu Khám nếu như tiếp tục ở lại huyện Bái, không biết sẽ gây lên hỗn loạn tới mức nào. Đặc biệt hắn đối địch với Lý Phóng đã tới tình trạng không thể hòa giải. Bởi vì trong lòng có điều cố kỵ, không dám công khai đối phó với Lưu Khám, nhưng sâu trong thâm tâm không chừng có thể tiếp tục ủ mưu hãm hại Lưu Khám. Dựa vào biểu hiện của Lưu Khám, hắn thực sự đủ dũng khí giết chết Lý Phóng.
Tứ Thủy cần ổn định!
Huyện Bái cũng cần ổn định. . .
Làm người đứng đầu trưng thu thuế tại quận Tứ Thủy, nếu như Tứ Thủy thực sự rối loạn, Nhâm Hiêu cũng sẽ đánh mất thể diện.
Còn điều Lưu Khám đi, giữ Thẩm Thực Kỳ lại huyện Bái xem như là biện pháp ổn định thế cục. Đối với cách sắp xếp nhân sự, Nhâm Hiêu phi thường rõ ràng. Có một số việc Lưu Khám đứng ra làm không được tốt cho lắm, nhưng nếu như Thẩm Thực Kỳ đứng ra, kết quả lại hoàn toàn khác.
Giống vậy, tại Lâu Đình và huyện Tương, Lý Phóng sẽ sợ ném chuột vỡ đồ.
Về phần Lưu Khám có thể nhân cơ hội này lẻn đặt chân vào hệ thống quan lại Đại Tần, sau khi có kinh nghiệm sẽ trở thành thanh lơi kiếm sắc bén của Hoàng Thượng.
Nhâm Hiêu suy tính xem như thấu đáo.
Y dừng chân tại huyện Bái ba ngày, liền thúc giục Lưu Khám khởi hành.
Về phần sản nghiệp của Lưu Khám, những thứ gì có thể mang đi thì mang theo, những thứ không thể mang thì giao lại hoặc bán cho Thẩm Thực Kỳ, cũng không quá phiền toái.
Sau ba ngày, Nhâm Hiêu khởi hành tới quận Tiết tiếp giá trước.
Cùng hôm đó, Lưu Khám cũng khởi hành lên đường, đi Lâu Đình. . .
Ngoại trừ Chu Lan và năm mươi gã quân Tần được Nhâm Hiêu điều động cùng đi với Lưu Khám, còn lại đều lại, ngay cả Lưu Cự cũng không gặp mặt Nhâm Hiêu. Mẹ con Vương Cơ cũng đang đi tới Lâu Đình, Đường Lệ đảm nhiệm Tá sử, Chu Xương đảm nhiệm Đấu thực. Còn Khoái Triệt và Trình Mạc hiển nhiên cũng theo Lưu Khám tới Lâu Đình, Lữ Tu hai mắt đỏ au cùng phu phụ Lữ Văn cùng đến đưa tiễn nói lời từ biệt.
Trần Đạo Tử cũng theo Lưu Khám!
Thời điểm Trần Nghĩa đến đây nhận đơn hang, hắn ta đã đưa ra yêu cầu này.
Trong năm mươi người để lại cho Lưu Khám, hiện tại Trần Nghĩa mang đi ba mươi người, để lại hai mươi người giúp đỡ Tào Vô Thương và Thẩm Thực Kỳ.
Lưu Khám chỉ mang theo Trần Đạo Tử, theo hắn nhìn nhận, một mình Trần Đạo Tử đủ sánh ngàng với ba mươi thành viên khác của Trần gia.
Ngoại trừ Thẩm Thực Kỳ và Tào Vô Thương, hầu như toàn bộ các thành viên tổ chức của Lưu Khám đều rời khỏi huyện Bái.
Thẩm Thực Kỳ ở lại vì chăm nom việc làm ăn, còn Tào Vô Thương vì cha y không muốn rời khỏi huyện Bái, vì thế cũng ở lại.
Về phần Quán Anh. . .
Sau một ngày Lưu Khám rời khỏi huyện Bái, y liền cáo từ về nhà!
Thoáng chốc đã rời nhà hơn một năm, thật ra trong lòng gã có chút nhớ mong cha vì vậy cũng rời đi, điều này không khiến người khác cảm thấy có gì đặc biệt kỳ quái.
Sau khi đoàn người Lưu gia rời xa, người dân huyện Bái dường như trút được gánh nặng, lại cảm thấy có chút mất mát.
Tỉ mĩ ngẫm lại, Huyện Bái vì có sự tồn tại của Lưu Khám, chỉ qua vài năm đã trở nên có sức sống. . .Như vậy, sau này còn có thể như thế nữa sao?
- Hài tử này thực sự khó lường!
Trên đường về nhà, Lữ phu nhân không kiềm chế nổi rốt cục nói:
- Ông nó, kỳ thực năm đó đại a đầu cũng thích tiểu tử này, nếu như gả cho hắn, nói không chừng. . .Thôi quên đi, quên đi. Chuyện quá khứ không nên đề cập tới, Lưu Quý hiện tại có tin tức gì chưa?
Lữ Văn nhẹ nhàng lắc đầu:
- Vẫn chưa!
- Ta cảm thấy, gả đại a đầu cho Lưu Quý, rất đáng tiếc!
- Được rồi, bà bớt lời được chưa?
Lữ Văn không nhịn được thầm nói:
- Ít nhất nhị nha đầu hiện tại theo y, cũng không tính là xui xẻo.
Hai vợ chồng bọn họ nói chuyện, thoáng chốc đã tới cửa nhà.
Chỉ thấy Lữ Trĩ vội vàng chạy tới, Hạ Hầu Anh đi theo phía sau nàng, hai người đều cưỡi ngựa, thoạt nhìn dường như muốn xuất môn.
- A Trĩ, con muốn đi đâu?
Sau khi Lữ Trĩ trở về, cũng không gặp mặt Lưu Khám.
Thậm chí ngay cả Lữ Tu nàng cũng không gặp. . .
Trong lòng nàng nghĩ thế nào? Vợ chồng Lữ Văn không rõ lắm. Hôm nay suy nghĩ, bọn họ có cảm giác rất áy náy đối với đại nữ nhi của chính mình.
Lần này Lữ Trĩ về nhà. Vợ chồng hai người đương nhiên rất hi vọng nàng có thể ở nhà thời gian dài.
Lữ Trĩ nói:
- Lưu Quý có tin tức rồi!
Vợ chồng Lữ Văn ngẩn người:
- Lưu Quý đã trở về? Ở đâu? Thời điểm mấu chốt không thấy bóng dáng, hiện tại lại trở về làm chi?
Bất tri bất giác, vợ chồng Lữ Văn có ác cảm đối với Lưu Bang.
Lữ Trĩ sao lại không nghe ra hàm ý trong lời nói đó, đôi má lúm đồng tiền của nàng trầm xuống:
- Mẹ, cho dù Lưu Quý không tốt, suy cho cùng cũng là trượng phu của con. . .Trước đó vài ngày huynh ấy đã cùng Phàn Khoái, Lư Quán trốn đi rồi. Nhưng cũng không phải lỗi của huynh ấy, hơn nữa Phàn Khoái và Lư Quán đều bị thương. Nếu như không phải có cao nhân đưa ra chủ ý cho huynh ấy, nói không chừng tại huyện Lưu đã bị người ta. . .Mấy ngày nay vẫn ở chỗ Chu Bột, con phải đi xem một chút.
Nói xong, Lữ Trĩ xoay người lên ngựa, cùng Hạ Hầu Anh vung roi thúc ngựa rời đi.
Khói bụi đầy trời, khiến phu phụ hai người liên tục ho khan. Sau hồi lâu, Lữ Văn mới cười khổ nói:
- Con gái lấy chồng phải theo chồng, A Trĩ. . .Cũng không có điều gì sai. Sau này nói năng phải chú ý. Đại a đầu, nhị a đầu, cũng không được mạo phạm.
Lữ phu nhân gật đầu:
- Mặc kệ thế nào đi nữa, Lưu Quý hôm nay xem như người quan phủ, suy cho cùng cũng khá hơn trước đây.
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hai vợ chồng nhìn nhau, bỗng dưng liên tục cười khổ.
Ngày thứ ba Lưu Hám rời khỏi huyện Bái, rốt cuộc huyện Bái khôi phục lại cảnh huyên náo trước kia.
Tửu điếm Đỗ Lăng tửu vẫn đông đúc như trước, trong đó tửu quán ven đường, khách uống rượu nối liền không dứt. Quả thực làm ăn vô cùng thịnh vượng.
Tiêu Hà và Lý Phóng rời khỏi thành xem xét việc đồng áng. Đã tới mùa thu hoạch rồi, các hộ gia đình làm nghề nông đều đang bận bịu trên đồng ruộng.
Lưu Bang đã được bổ nhiệm, chỉ là còn chưa trở về nhậm chức. Lý Phó bị Nhâm Hiêu trách phạt hai mươi roi, tuy rằng da tróc thịt bong nhưng không bị tổn thương gân cốt. Lúc đó y đau quá ngất đi, nhưng sau hai ngày là có thể đi lại. Vừa mất thể diện, lại chịu hình phạt, Lý Phong tuy không muốn, cũng phải giả bộ siêng năng.
Sau khi Tiêu Hà trải qua việc này, đã có được sự tín nhiệm của Lý Phóng. Mọi việc lớn nhỏ đều do y xử lý, mà Tá sử Tào Tham lại xu thế bị Lý Phóng mất dần sự tín nhiệm. Cũng may, Tiêu Hà không quá bừa bãi, vào những thời điểm xử lý công việc, sẽ thương lượng với Tào Tham một chút. Tào Tham hiện tại rãnh rỗi, phần lớn thời gian, hoặc là cùng Nhâm Ngao tụ tập, hoặc là chạy đến chỗ cửa hàng rượu lâu năm tìm Thẩm Thực Kỳ
Đối với chuyện này, Tiêu Hà cũng không quá để tâm.
- Đại nhân, nhìn chung năm nay thu hoạch không tồi!
Tiêu Hà cười nói:
- Nói vậy có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quận thủ đại nhân an bài.
Lý Phóng nhẹ nhàng gật đầu, vung roi ngựa nói:
- Phải nhanh thêm chút nữa. Ra ngoài sớm ngày nào, trong lòng ta thoải mái thêm ngày đó. Tiêu tiên sinh, việc này phải phiền tiên sinh chiếu cố nhiều hơn. Về phía duy trì liên lạc với huyện Tương, cũng không nên đình trệ chuyện lớn.
Nói xong, Y đột nhiên kìm giọng nói:
- Lưu Quý khi nào có thể nhậm chức?
- Ý của đại nhân là. . .
- Thằng con Lưu gia kia thật là may mắn, gây lên chuyện lớn, vậy mà còn thăng quan phát tài, lòng ta nuốt không trôi. Lưu Quý khi nào có thể trở về? Đến lúc đó dựa theo kế hoạch trước kia chúng ta bàn bạc, để Lưu Quý quấy rối Thẩm Thực Kỳ.
Tiêu Hà nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ coi thường, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nghiêm mặt nói:
- Ta hôm nay đã phái người đi Phong Ấp rồi, nói rằng vậy chắc chắn một hai ngày nữa sẽ tới.
- Tốt nhất trở về sớm một chút, bằng không trong lòng ta. . .
Lý Phóng còn chưa nói xong, đột nhiên bên tai vang lên âm thanh chói tai.
Từ rừng cây ven đường bay ra một mũi tiễn bắn lén, nhanh như thiểm điện phóng tới. Tiêu Hà theo bản năng đẩy Lý Phóng ra, trong đầu y suy nghĩ, nếu như quả thực có người muốn giết người, người bị giết phải là Lý Phóng mới đúng. Nhưng sau khi đẩy Lý Phong ra, Tiêu Hà tự nhiên phát hiện có điều bất thường.
Mũi tên bắn lén kia không phải nhằm vào Lý Phóng, mà rõ rang nhằm vào y!
Muốn né tránh đã không kịp nữa rồi.
Chỉ nghe phù một tiếng, một mũi tiễn cắm giữa ngực Tiêu Hà. Trên mặt Tiêu Hà vẫn mang theo vẻ khó tin, ngón tay chỉ về phía rừng cây, đôi mắt trừng lớn, rồi từ từ ngã về phía sau.
- Là ai muốn giết ta?
Vào thời điểm hôn mê, Tiêu Hà tựa hồ đã hiểu.
“A Khám huynh đệ, ngươi rốt cuộc xuất thủ đối với ta rồi sao? Ta biết, ngươi không dễ dàng buông tha ta như vậy, nhưng ta không ngờ. . .”
- Cứu Tiêu tiên sinh!
- Có thích khách, mau bắt thích khách. . .
Mười mấy gã tùy tùng bảo vệ Lý Phóng đã loạn thành một mảnh.
Chỉ là có hai gã phản ứng cực nhanh, phóng ngựa lao thẳng về phía rừng cây. Cánh rừng kia cũng không quá lớn, bên trong không thấy một bóng người! Đi qua cánh rừng, chính là một quan đạo thẳng tắp. Cuối quan đạo xuất hiện cát bụi mù mịt. Loáng thoáng, có thể thấy một người một ngựa rời đi.
Người tinh mắt tựa hồ nhận ra kỵ sĩ kia. . .
- Kia chẳng phải. . .
- Câm miệng!
Gã tùy tùng bên cạnh vội vàng quát lớn ngăn lại, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một chút, nhẹ giọng nói:
- Không muốn chết thì đừng nói, hãy nhớ kỹ, chúng ta không thấy gì hết.
Ngoài rừng, Lý Phong gào thét gọi người cứu Tiêu Hà.
Trong rừng, người tập trung mới có thể nghe thấy thanh âm líu nhíu nói:
- Người kia, thật là giống cái tên Cố Hàn vẫn luôn đi theo bên cạnh Lưu tiên sinh….Y, chẳng phải vài ngày trước y đã trở về Tuy Dương sao? Tại sao đột nhiên lại quay về đây?