Vương tín gật đầu, nói:
- Ở phía trước doanh trướng của Mạn tiểu thư.
- Đi tìm Thích Chi, nhớ mang theo vũ khí!
Lưu Khám nói xong, sải bước đi đến doanh trướng của Tần Mạn. Vương Tín cũng không nói thêm cái gì, quay người chạy về.
Nhảy tới trước màn cửa doanh trướng, Lưu Khám định đi vào trong trướng của Tần Mạn. Trong doanh trướng dưới ánh lửa, Tần Mạn đang tập trung tinh thần nằm ở trên thư án, xem xét địa đồ. Ngẩng đầu, trông thấy Lưu Khám tiến đến, Tần Mạn không khỏi khẽ giật mình. Đôi má lúm đồng tiền bỗng nhiên đỏ bừng. Vừa muốn há miệng, đã thấy Lưu Khám đưa ngón tay đặt ở trên môi, ra hiệu chớ có lên tiếng, rồi sau đó, hắn nhẹ nhàng đưa tay chỉ về một nơi chỗ hẻo lánh ở trong doanh trướng, đưa tay ý nói với Tần Mạn có ai đó đang đi đến.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra. Thế nhưng Tần Mạn cũng biết tình huống không ổn. Chậm rãi đứng dậy, nâng chân lên, nhẹ đặt chân, đồng thời từ từ rút đoản kiếm ra, đi đến bên cạnh Lưu Khám, quay mặt về phía vải trướng, lưng tựa lưng Lưu Khám, tim hắn đột nhiên đập càng lúc càng nhanh.
"Nha đầu kia, quả nhiên cơ trí. Biết rõ cần phải yểm hộ phía sau ta, đích xác là một nhân vật lớn."
Lưu Khám hít sâu một hơi, đột nhiêntrong lúc đó cất bước tiến nhanh về phía trước hai bước, . Ttrong miệng phát ra một tiếng rống to giống như sét đánh, đồng thời một vòng ánh sáng màu xanh phát ra, xuyên qua trướng mấy da trâu, xung quanh doanh trướng. Chỉ chỉ nghe tê lạp một tiếng soạt lớn, lực trùng kích cự đại đánh vào mạnh mẽ, làm cho da trâu bền vững bị xé rách vỡ ra. Hắn tinh tường cảm nhận, giống như đụng phải cái gì đó, nhưng tuyệt không phải là người kia.
Trong nội tâm không khỏi khẽ run lên, người tới trình độ không kém nha. Ngay lúc đâm ra đột ngột, Lưu Khám đã lui về phía sau, phòng thủ. Cùng lúc đó da trâu bị xé rách, một cây côn Thanh Đồng nặng trịch đang tiến đến.
Cây côn Thanh Đồng kia có một đầu là hình chùy, trên đầu chùy còn có một cái lưỡi sắc bén dài chừng hai thước, đang đâm về phía Lưu Khám. Cũng may mắn là Lưu Khám kịp lui một bước, nếu không sẽ nguy hiểm gặp thật sự. Vũ khí trong tay Lưu Khám giống như có sinh mệnh riêng. Hô một cái liền quay lại, Lưu Khám hai tay nắm ở cán, hướng về phía bên ngoài bổ xuống một chiêu. Keng một tiếng, công Thanh Đồng kia tựa hộ bắt đầu bị sụp đổ, nhưng cũng không hề chấm dứt. Một thân ảnh khôi ngô tráng kiện giẫm chận tại chỗ vọt vào trong doanh trướng, côn Thanh Đồng chuyển động, một chiêu Hoành tảo Thiên Quân, cứ như thế mà nện ra.
- Dừng tay!
Trong tích tắc từ lúc côn Thanh Đồng kia xuất hiện. Lưu Khám đã cảm thấy quen mắt.
Đã nhìn thấy rõ ràng người tới, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc. Hô to một tiếng. Đồng thời vũ khí trong tay đã hoành không ngăn cản, lại tung ra một chiêu vượt qua khe hỡ, phá giải hoàn toàn một kích của đối phương. Lưu Khám trong miệng vội vàng hô:
- Muội huynh đệ, là ta. . . Ta là Lưu Khám. . . Mau dừng tay.
Người tới, thực sự là Chung Ly Muội. Y lúc này cũng đã nhìn rõ Lưu Khám, lòng không khỏi nao nao, vội lui một bước thu hồi Thanh Đồng côn, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng ồn ào kèm theo là một tiếng động lớn, đồng thời tiếng binh khí va chạm cũng nổ ra. Lưu Khám một tay giữ lấy Tần Mạn kéo đến sau lưng,
- Đừng ồn ào!
Tần Mạn tâm thần bất ổn, có chút lo lắng định ra ngoài quan sát. Chỉ là sau khi nghe Lưu Khám nói, lập tức lại bình tĩnh trở lại.
- Muội huynh đệ, bên ngoài là người của ngươi?
- Thương Lênh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
- Ta vì cái gì không thể ở chỗ này? Ta không phải đã nói với ngươi, ta cùng Ba Thục Tần gia đến đây dò xét Đông Môn khuyết, hôm nay mới đến nơi đây. Mặc kệ giữa chúng ta có cái gì hiểu lầm, trước tiên ngươi hãy ra lệnh mọi người dừng lại có được không?
Nếu không lỡ có ai bị thương, sợ rằng sẽ rất khó ăn nói đấy.
Mới trôi qua mấy ngày, mà Chung Ly Muội nhìn như già đi rất nhiều, trong mắt đầy tơ máu. Y cảnh giác đánh giá Lưu Khám, do dự một chút,
- Thương Lệnh, thật là hôm nay các ngươi mới đến chứ?
- Nói nhảm, không phát hiện chúng ta còn mang theo mấy tiểu Du Bình, đi cực chậm đấy sao. Nếu không phải nàng, ta sớm đã đến.
Tần Mạn trừng mắt, sử dụng chuôi kiếm hung hăng chọc Lưu Khám một phát, hất hảm hỏi:
- Ngươi vừa mới nói ai là tiểu Du Bình?
Chung Ly Muội nhẹ gật đầu, sải bước đi ra bên ngoài doanh trướng. Lưu Khám một tay che chở cho Tần Mạn, cùng Chung Ly Muội đồng thời đi ra ngoài. Lúc này, trong doanh địa đã vô cùng hỗn loạn, mười mấy thanh niên cường tráng ăn mặc theo phong cách của Chung Ly Muội, đang cùng quân hộ tống của Tần Mạn dây dưa cùng một chỗ. Đao thương va chạm cực kỳ náo nhiệt nhưng cũng rất kinh khủng.
- Ba khương đồ phụ, toàn bộ dừng tay!
Tần Mạn lên tiếng đầu tiên, nàng dùng khẩu âm cùng tiếng địa phương ở đất Ba Thục hô lớn, phát ra mệnh lệnh.
Cùng lúc đó, Chung Ly Muội cũng hô lên:
- Người Đàm Y lô, dừng tay, dừng tay, chỉ là hiểu lầm, mọi người không nên đánh nhau nữa!
Đang khi nói chuyện, song phương rất nhanh đã chia tách ra. Song phương dùng quân trướng của Tần Mạn làm đường ranh giới, một trái một phải, chăm chú cảnh giác lẫn nhau.
Trong hai toán người đột nhiên chạy ra một người.
- Muội, chuyện gì xảy ra thế? Sao đột nhiên lại dừng tay?
Gia thần của Tần Mạn cũng tiến lên hỏi thăm:
- Mạn tiểu thư, những người này là ai, đã xảy ra chuyện gì? Đột nhiên lại xông tới. . . Nếu không có Tín thiếu gia cùng một số người phát hiện, chúng ta đã có thể đã bị tổn thất nặng.
- Là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi!
Tần Mạn thấp giọng giải thích. Còn cái gọi là hiểu lầm kia, nàng cũng không rõ ràng cho lắm. Tuy nhiên cái tên Thương Lệnh đáng giận kia đã nói là hiểu lầm, vậy thì cứ coi như là hiểu lầm đi. Cũng may song phương cũng không có xuất hiện thương vong, sự tình coi như đang ở trong phạm vi có thể khống chế. Người của Chung Ly Muội cũng có người nhận ra Lưu Khám, nhẹ giọng quay sang người bên cạnh giải thích một hai. Nhưng để có thể giải quyết triệt để vấn đề xem ra rất khó, trong ánh mắt của một số người vẫn ẩn chứa vài phần địch ý