Chu phủ Đại Lương thành, Chu Thị lấy ra quan điệp, trịnh trọng giao cho Lưu Khám.
- A Khám huynh đệ, Chu mỗ cuối cùng cũng không phụ nhờ vả, không làm mất uy tín. Quan điệp này ngươi hãy giữ lấy, có nó rồi, dọc đường từ Đại Lương tới Hội Kê sẽ không bị các trạm kiểm soát kiểm tra. Canh ba đêm nay, ta sẽ tiễn các ngươi ra khỏi thành, các ngươi cơm nước xong thì đi nghỉ sớm đi.
Nói xong, y như trút được gánh nặng thở phào một cái. Quan điệp này thật sự không dễ có, Chu Thị đã phải hao tốn hết tâm tư mới lấy được tờ giấy mỏng manh này.
Huyện lệnh Đại Lương và Huyện úy, tất cả đều là người của Du Bát Tiến, vẫn chậm chạp không chịu đồng ý, Chu Thị bởi vậy mà phải đi đường khác, nghĩ cách khác. Y có quan hệ rất tốt với Huyện lệnh Đại Lương, vì vậy đã kính nhờ vị Huyện thừa này lấy được hai tấm quan điệp. Huyện thừa vốn là trợ thủ của Huyện Batsv, tất cả công văn quan điệp đều là do gã chưởng quản, cho nên Chu Thị lấy được tờ quan điệp trống cũng không quá khó, chỉ tốn ba mươi dật hoàng kim là đối phó được việc này!
Cho nên nói, dùng tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề, thật ra cũng không phải là không có lý. Nhưng vấn đề ở chỗ, có lấy được quan điệp trống cũng vô nghĩa nếu như trên đó không có đại ấn quan phòng do Huyện Lệnh nắm giữ thì quan điệp cũng chỉ là tờ giấy vô dụng. Chu Thị suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách. Y biết Huyện lệnh Đại Lương rất sủng ái một nữ nhân, đến mức đi đâu cũng dẫn theo cùng trong khi đó chính thê thì lại không mang theo. Vì vậy, Chu Thị liền nghĩ tới điển cố Tín Lăng quân trộm cướp binh phù, quyết định thông qua nữ nhân này.
Với nước cờ đầu dâng lên trăm dật hoàng kim, Chu Thị đã giành được sự yêu quý của nữ nhân đó, bước đầu đã suôn sẻ như thế, lại có giao tình với cô ta, sau đó lại tốn thêm một khoản tiền lớn, nhờ cô ta trộm đại ấn quan phòng của Huyện lệnh, đóng lên trên quan điệp. Với lý do hết sức đầy đủ: Trong tay ta có một khoản buôn bán, cần lập tức xử lý. Nếu không có quan điệp, ta sẽ khó mà làm được. Hết cách, ta đành phải dùng hạ sách này, nếu buôn bán thành công, ta sẽ cảm tạ hậu hĩnh.
Tâm ý này đương nhiên khiến sủng cơ của Huyện Lệnh hài lòng. Chu Thị tốt xấu gì cũng là nhân vật nổi danh tại Thành Đại Lương, sủng cơ này đương nhiên là không nghi ngờ y. Vì vậy thừa dịp Huyện lệnh không để ý, liền lén lấy đại ấn đóng lên quan điệp, sau đó giao cho Chu Thị. Chu Thị lại dùng số tiền lớn hối lộ địa môn thành Đại Lương, lừa mở cửa thành.
Tổng cộng, Chu Thị đã tốn gần năm trăm dật hoàng kim.
- Chu huynh, lời cảm tạ ta sẽ không nói, nhưng ân tình này Lưu Khám ghi nhớ kỹ trong lòng, ngày sau sẽ báo đáp.
Lưu Khám nghiêm túc nói nhưng Chu Thị lại cười ha hả, không hề nhắc tới việc này.
Giờ tý đã qua, trăng cũng lên cao, thành Đại Lương yên tĩnh, Chu Thị tính toán thời gian đã tới, mang theo đám người Lưu Khám hành trang gọn gàng từ cửa ngách Chu phủ đi ra, vòng qua đường lớn, đi xuyên qua từ trong một hẻm nhỏ.
- Ra khỏi hẻm nhỏ này chính là cửa thành Bắc!
Chu Thị nói nhỏ:
- Ta đã đút lót Tá sử tuần thành rồi, lúc này nhân mã tuần thành tuyệt đối sẽ không qua nơi này. Lúc các ngươi ra khỏi hẻm nhỏ, đến cửa thành, hãy giao miếng ngọc bội của ta cho Môn bá, hắn sẽ cho các ngươi qua. Chỉ là sau khi ra khỏi thành các ngươi còn phải cẩn thận một chút, phải vòng qua thành mà đi, để tránh bị phát hiện. Quan điệp này... ha hả, tại thành Đại Lương thì có tác dụng lớn. Nhưng ra khỏi địa giới Đại Lương rồi, sẽ không bị ai kiểm tra nữa.
A Khám huynh đệ, các ngươi đi đi! Trên đường đi hãy cẩn thận, vi huynh ở đây cầu chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió, bảo trọng!
Lưu Khám gật đầu, chắp tay cáo từ Chu Thị. Hắn xoay người lên ngựa, dẫn theo đám người Mông Tật ra khỏi hẻm nhỏ, đi đến thành bắc.
- Lão gia, cứ để hắn đi như thế sao?
Một lão quản gia đi theo Chu Thị, thấy đám người Lưu Khám đã đi xa rồi, hạ giọng nói:
- Chí ít cũng phải nói một câu cám ơn chứ.
Chu Thị cười:
- Người có thể dùng câu cảm ơn suông, thì tuyệt đối đừng trông mong hồi báo. Mọi người đều là người thông minh, có đôi khi không cần nói, nhớ ở trong lòng là tốt rồi. Ta nghĩ trong ngực A Khám huynh đệ hiểu rõ điều này.
- Lão gia cao minh, chẳng trách lúc Lão thái gia mất đã giao cơ nghiệp Ninh Lăng quân này cho lão gia quản lý.
Chu Thị liếc mắt, lão quản gia lập tức biết ý, vội vã ngậm miệng lại
- Được rồi, việc này coi như là xong, ngày hôm trước phía huyện Trần đã phái người liên hệ với ta, nói là lập tức sẽ có hành động lớn. Hãy bảo người ở dưới theo dõi chặt cho ta.
- Vâng!
Lão quản gia chắp tay thi lễ, cung kính đồng ý.
Chu Thị nhìn về phía đoàn người Lưu Khám đã đi xa, đột nhiên cười.
- A Khám huynh đệ, năm xưa ngươi cứu ta một mạng, nay ta đã hoàn trả cho ngươi rồi. Chỉ là ngày sau, ngươi sẽ báo đáp lại ta như nào đây? Hả hả, Bắc Quảng Võ Quân, cái ân này, báo đáp cũng không tệ rồi!
*****
- Quân hầu, ta nghĩ, Chu Thị này sợ là không chỉ cần báo đáp đơn giản như vậy đâu!
Lúc đám người Lưu Khám ra khỏi thành, thúc ngựa lách qua thành Đại Lương đi về hướng nam, đến rạng sáng, lúc mặt trời vừa mọc, thành Đại Lương sớm đã bỏ lại phía sau rất xa rồi, ngay cả cái bóng cũng không thấy. Đi về hướng đông nam xuôi theo Tuy Thủy đi thẳng đến Lâu Thương, lúc này mọi người mới ghìm chiến mã, nghỉ tạm tại bên dòng suối. Chạy cả một ngày, ngựa cũng mệt mỏi rồi, Cáp Vô Lương và Ly Khâu dẫn người đi cảnh giới bên ngoài, mấy người Lưu Khám thì ở lại.
Lý Thành nói:
- Ta nghĩ, Chu tiên sinh quá nhiệt tình, chắc là có mục đích khác của hắn.
Lưu Khám liếm môi:
- Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí. Hôm nay hắn mượn cớ báo ân, tương lai sợ là sẽ phải thu vào lợi ích gấp bội, thậm chí gấp trăm lần. Về phần thân phận của ta, có khả năng ngay từ đầu hắn ta thật sự chưa biết. Nhưng thời gian qua, nếu hắn còn không thăm dò tìm hiểu mà nói, thì không có chuyện thân thích hắn để lại cho hắn một cơ nghiệp lớn như thế.
Lưu Khám Lý Thành một hỏi một đáp, làm Mông Tật và Đồ Đồ bên cạnh nghe chẳng hiểu gì.
- Quân hầu, ý ngài nói là, hắn biết lai lịch của chúng ta rồi?
Lý Thành cười nói:
- Chắc là biết rồi...Chỉ là vì sao hắn lại giúp chúng ta, hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm. Nhưng nghĩ nhất định là có mục đích. Ta vốn còn lo lắng quân hầu không nhận ra được, nhưng hiện tại xem ra là mình uổng công sốt sắng quá rồi.
Lưu Khám cũng cười. Chỉ là trong nụ cười của hắn hoặc ít hoặc nhiều có chút âm trầm. Nhìn sắc trời, hắn bảo mọi người lên ngựa:
- Mọi người vượt qua đoạn đường này, tranh thủ trước khi trời sáng là có thể thấy thành Ngoại Hoàng rồi.
Mọi người không khỏi sửng sốt:
- Quân hầu, chúng ta đi thành Ngoại Hoàng sao? Vậy chẳng phải là vòng xa....
- Đi Tuy Thủy tuy đường xá gần hơn một chút, nhưng chỉ sợ trạm kiểm soát trùng trùng. Đi Ngoại Hoàng tuy xa hơn một chút, nhưng không có trạm kiểm soát nhiều lắm, khá an toàn.
Lưu Khám dứt lời, chỉ tay về phía trước:
- Đi thôi, mong rằng chúng ta có thể nhanh chóng đến Lâu Thương.
Đám người Lý Thành nghe Lưu Khám nói thế, cũng không phản bác nữa, đánh roi thúc ngựa đi theo sau Lưu Khám, phi như bay. Dọc đường đi hầu như kiêm trình ngày đêm, không dám trì hoãn một giây. Thời gian dừng lại ở thành Đại Lương hơi lâu, nếu không tăng tốc, chỉ sợ thật sự là không kịp nữa rồi.
Thời cuộc biến hóa rất nhanh, đại quân Trần Thiệp quả nhiên là đã phát triển theo quỹ đạo vốn có trên lịch sử. Ngô Quảng suất một đội nhân mã nhỏ tại Bích Linh nhằm thu hút sự chú ý của Doanh Tráng, mà Trần Thiệp lại suất lĩnh ba vạn đại quân từng nhóm xuất phát đi ra ngoài.
Về phương diện Trần quận, sau khi nhận được thông báo của Doanh Tráng, quả thật cũng không quá chú ý, phái ra tám ngàn quân Tần đi cứu viện quận Tứ Thủy trước, lại không ngờ đụng phải phục kích của đội quân chủ lực của Trần Thiệp. Quân Tần bất ngờ không kịp phòng bị, đại bại bỏ chạy. Tận đến lúc này, Doanh Tráng mới phát hiện mình xong xuôi, lập tức triệu tập nhân mã, chuẩn bị từ Linh Bích một đường phát động công kích.
Trong trường hợp đó, Trần Thiệp vào lúc này lại đột nhiên phản công lại. Dưới thành huyện Tiếu, cùng với Ngô Quảng nội ứng ngoại hợp, hầu như toàn bộ tiêu diệt binh mã của Doanh Tráng. Trải qua trận đánh này, đại quân Trần Thiệp thanh danh đại trấn. Mọi người vốn còn duy trì thái độ xem chừng thế nào, rốt cuộc đã hạ quyết tâm cùng hưởng ứng.
Trong lúc nhất thời, quận Tứ Thủy, Trần quận tứ bề báo hiệu bất ổn.
Trần huyện đại hào Võ Thần triệu tập gia tướng tư binh, tập hợp phụ lão Trần huyện, phá vỡ cửa thành Trần huyện, giết chết Huyện úy và Huyện lệnh của Trần huyện.
Cùng lúc, hai người Trương Nhĩ Trần Dư đứng ra liên hoành, binh không lưỡi huyết đoạt mấy thị trấn chung quanh Trần huyện, nghênh phụng Trần Thiệp đại giá. Binh mã dưới trướng Trần Thiệp đã đến con số gần mươi vạn ngừi, thanh thế lớn mạnh hơn rất nhiều so với trước đâ đổi tên thành Trần Thắng, suất lĩnh đại quân thẳng tiến tới Trần huyện. Trên đường, lại có đại tướng Cố Sở hoảng hốt tới hội hợp, cũng khiến cho Trần Thiệp càng lúc càng vang dội.
Cuối tháng tư, Điền Đam người Giao Đông khởi binh phản Tần, tự xưng Tề Vương, hưởng ứng với Trần Thiệp. Đám người Lưu Khám dọc đường đi nghe được tin tức nhiều như rừng, nói ngắn gọn, không hề có lợi cho bọn họ.
Đoàn ngừi vong qua Mạnh Trư Trạch tiến vào quận Tứ Thủy, đến huyện Tiêu gần Cốc Thủy thì Lưu Khám nhận được một tin tức khiến hắn vừa mừng vừa sợ.
Mừng là, Lâu Thương còn, đám người Lữ Tu ở tại Lâu Thương vẫn chưa rút khỏi. Mà sợ là, Cát Anh kia lúc lo nghĩ hội hợp với Tần gia, dĩ nhiên bỏ quên Hạ Bí và Bành Thành không đánh, ba vạn đại quân lao thẳng tới Lâu Thương. Hai vùng Hạ Tương, huyện Đồng dưới tình huống như vậy đã nâng thành đầu hàng. Cát Anh tại Hạ Tương tìm được Vương Tử Thành của nước Cố Hàn, dưới tình hình không thể nào liên hệ được với Trần Thiệp, đã lập Vương Tử Thành trở thành Hàn vương lấy Đồng huyện làm Vương đô.
Lúc Lưu Khám nghe được tin tức thì ngây ra. "Vương Tử Thành này là ai? Hình như một chút ấn tượng cũng không có...."
Đây tựa hồ như có điểm giống với sau này Hạng Lương lập Nghĩa Đế. Phải biết rằng, điều này không thể lập bất kỳ ai cũng được, mà phải là vương duệ của Cố Hàn. Cũng bởi vậy, Cát Anh này sẽ đang là loại người theo phản tặc thoáng cái đã chuyển đổi trở thành nghĩa của Cố Hàn. Chí ít, dư nghiệt này của Cố Hán tất nhiên cũng sẽ ùn ùn kéo tới. Nói không chừng trong đó có Trương Lương.
Những chuyện này tựa như đã vượt qua sự hiểu biết của Lưu KHám, trong trí nhớ của hắn, cũng không có những người như Cát Anh, Vương Tử Thành này. Ngày hôm nay có Hàn Vương, ngày mai không chừng sẽ có Sở Vương, Triệu Vương, Ngụy Vương, Yến Vương...Cho đến lúc này, hậu duệ sáu nước đem toàn bộ lên vũ đài, Đại Tần dưới tình huống như vậy sao có thể ngăn cản được? Mà Lâu Thương cũng sắp sửa nguy hiểm rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lưu Khám không khỏi nóng như lửa đốt.
Hắn dẫn theo đám người Mông Tật, ra roi thúc ngựa ngày đêm kiêm trình chạy về Lâu Thương. Tuy biết rằng có thể không cản nổi, nhưng khoảng cách với Lâu Thương càng gần, trong ngực cũng không nắm chắc. Hắn chẳng quan tâm kết quả ra sao, việc đầu tiên đến Lâu Thương mới là chuyện then chốt.
Ngày mùng ba tháng năm nguyên niên Nhị Thế, đám người Lưu Khám thoát khỏi trạm kiểm soát trùng trùng đến Tuy Thủy Ninh Đình. Cũng tại ngày này, Lưu Bang tại huyện Bái tập kết hương đảng đột nhiên công kích huyện nha đánh chết huyện lệnh Lý Phóng, tự phong Bái Công. Huyện Bái đột nhiên bạo động làm cho Doanh Tráng vốn chuẩn bị đi cứu viện Lâu Thương phải thay đổi chủ ý. Y tập kết binh mã huyện Tương, chuẩn bị đoạt lại huyện Bái, cùng ngày, Cát Anh suất lĩnh đại quân, khởi binh từ huyện Đồng, binh lâm dưới thành Lâu Thương (giải thích: Vị trí Lâu Thương nay là gần huyện An Tứ Huy)
Trên lịch sử, ở đây tự xưng là Lâu Đình, tại thời kỳ Tây Hán, tên là huyện Hạ Khâu. Nói cách khác, trên lịch sử, Triều Tần vẫn chưa thành lập nên cứ điểm quan trọng Lâu Thương này. Về phần nguyên nhân, có thể quy kết là chưa xuất hiện nhân vật chủ yếu đi.
Chú giải 1: Khởi nghĩa Trần Thắng, Ngô Quảng vố sớm hơn so với Lịch sử là bốn tháng. Thuộc cấp Trần Thiệp là Cát Anh phụng mệnh đông tiến, lập Tương Cường làm vương. Hậu nhân Trần Thiệp xưng vương, Tương Cường chém chết Mà nay Tương Cường đã là bộ hạ của Lưu KHám, Cát Anh đương nhiên không thể lập y làm vương. Nhưng lúc lập Vương Tử THành của Cố Hàn, ở mức độ nào đó, Cát Anh thực tế đã thoát khỏi sở bộ của Trần Thiệp.
Chú giải 2: Chu Thị, tư liệu lịch sử có ghi chép, Chu Thị là tể tướng của Ngụy Vương Cữu, lúc Lưu Bang trảm xà khởi nghĩa thì y đã đến huyện Bái trước, nói phản Ủng Xỉ, khiến cho Lưu Bang mất đi căn cơ.