Lưu Khám nói:
- Tình hình của chúng ta bây giờ, ngài không phải là không biết… Thủ chính là vấn đề, hành động là muốn có, nhưng lực bất tòng tâm.
- Lấy địa đồ đến!
Tiêu Hà vội vàng đứng lên, ra ngoài phòng ngủ.
Lát sau, y mang đến một quyển địa đồ, trải rộng trên mặt đất.
- Quân hầu, nếu là hai mươi năm trước, Vương thượng mặc kệ gặp phải bao nhiêu vấn đề, đều liều lĩnh xuất kích… Nếu như ta là ngươi, ta liền ở tại chỗ này…
Công Thúc Liêu nói chuyện, ngón tay chỉ một điểm trên bản đồ:
- Thiết lập một điểm dùng để phóng xạ toàn bộ tái Bắc.
Công Thúc Liêu chỉ chỗ kia, chính là khu nằm giữa Giả Âm sơn và trường thành đất Triệu.
Ở hậu thế, đây được gọi là Vũ Xuyên, cũng ở sáu trăm năm sau, thành lập vùng đất quân sự quý tộc của hai triều Tùy Đường Quan Lũng.
Nhưng lúc này, Vũ Xuyên vẫn chỉ là một mảnh đất hoang vu.
- Quân hầu, chỉ cần đặt ở điểm này, không cần quá nhiều binh mã, tám trăm là đủ. Thiết lập theo đúng cách cục của Lâu Thương, không đến ba năm, ở đây liền trở thành cơ sở chinh phạt biên cương xa xôi của ngươi. Khi điểm này vững vàng rồi, toàn bộ thảo nguyên tái Bắc, chính là ván cục tổng thể.
Ánh mắt Lưu Khám, thoáng cái sáng lên!
Công Thúc Liêu không tiếp tục để ý đến Lưu Khám, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hà.
- Nhân khẩu Cửu Nguyên cũng không nên ít như vậy. Nơi này là biên hoang, lúc bệ hạ tu tạo trường thành, chuyển vài trăm nghìn hình đồ tới đây làm việc.
Sau khi Đại công tử qua đời, nhân khẩu cũng thiếu quản lý.
Ừ, nhưng luật pháp trước kia của nước Tần, chỉ sợ là không còn áp dụng được.
Trong khoảng thời gian này, ta một mực xem xét các tài liệu liên quan, có thể đại khái tóm tắt tình hình như sau: Quân hầu chiếm lĩnh hai quận Cửu Nguyên và Vân trung, sau này tất cả binh dich, lực dịch, thuế kim, thụ điền đều phải có quan hệ với dân hộ. Nhưng hộ tịch trong tay Tiêu quận trưởng, có nhiều chỗ không thật. Bản địa phú hào nhất định sẽ có cách giấu giếm nhân khẩu, mà quan viên ở đây đối với việc này cũng không quá để ý, quản lý không chặt.
Cho nên ta đề nghị, ngươi phân chia thành các hộ tiêu chuẩn, hàng năm quy đúng giờ bắt đầu tiến hành điều tra. Dùng một đoàn từ một trăm đến ba trăm người, ghi thành từng bản. Chỉ cần số nhân khẩu này được đưa vào sổ ghi chép, được gọi là thực tế nhân khẩu. Một khi có người không thể tra ra hộ tịch, cả đoàn sẽ bị liên lụy, phân ra mà chịu tội.
Kể từ đó, có thể đem những nhân khẩu ẩn nấp trong quan viên đại hộ toàn bộ kéo ra…
Ta đoán chừng, như vậy chấp hành về sau, chẳng những có thể tăng cường quản lý, còn có thể kéo ra một trăm nghìn đến hai trăm nghìn nhân khẩu. Nhưng kể từ đó, ngươi sẽ phải thừa nhận áp lực vô cùng nguy hiểm và to lớn. Thậm chí có khả năng, vài đại hộ phú hào, sẽ uy hiếp đến tính mạng của ngươi.
Biện pháp này của Công Thúc Liêu, chẳng khác gì là mở rộng phạm vi tra ra.
Theo một mức nào đó mà nói, biện pháp này của y, cùng loại với hơn bảy trăm năm về sau, nhà Tùy mở “ Thâu Tịch pháp”. Đương nhiên, ở chi tiết, còn chưa hoàn thiện. nhưng là đối với tình hình Cửu Nguyên và Vân Trung mà nói, cũng không nghi ngờ là biện pháp thích hợp nhất.
Từ sau cuộc chiến ở Hà Nam, có rất nhiều đào binh dịch tốt và hình đồ đều ẩn nấp trong dân gian.
Nếu tính cả người Hung Nô tàn lưu tại Hà Nam năm xưa, con số này, không thể nghi ngờ là cực kỳ khổng lồ. Nhưng những người này phải giấu kín và bắt đầu, phần lớn đều lựa chọn những nơi có uy vọng, những quyền thế nhân sĩ, gia tộc có thực lực làm chỗ dựa. Tiêu Hà mang Thâu tịch pháp này phổ biến ra, sẽ động chạm đến một số lợi ích của các thân sĩ gia tộc quyền thế. Nếu như không thể xử lý thích đáng, thậm chí sẽ biến thành rối loạn rất lớn.
Lưu Khám lẳng lặng đứng ở một bên lắng nghe, đồng thời lại nhìn Tiêu Hà.
Thần sắc Tiêu Hà hơi vó vẻ ngưng trọng. Y cúi đầu suy nghĩ, sau một hồi, ngẩng lên nói:
- Tiên sinh, Tiêu Hà nguyện dùng tính mạng, nếm thử một lần!
Công Thúc Liêu nở nụ cười, khẽ nói:
- Quân hầu, ngươi đã tìm được một tể tướng tốt rồi!
Trong lịch sử, y cũng thật là một tể tướng tốt…
Lưu Khám thầm nhủ trong lòng, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy một chút đắc ý.
- Quân hầu, Hà còn có yêu cầu quá đáng.
- Tiêu tiên sinh cứ nói, đừng ngại!
- Nếu như Vương Ly bại trận, Quan Trung rơi vào tay giặc… Hà muốn mời Quân hầu xuất mã, vì Hà lấy một vài thứ. Ta nghe nói, nước Tần thu điển chương của bảy nước, tích trữ ở trong nội cung Hàm Dương. Trí tuệ của tiền nhân. Nhưng hôm nay Hà chi giám. Quân hầu, tiêu mỗ hy vọng có thể có được những điển chương kia!
Đây cũng là lần đầu tiên từ sau khi Tiêu Hà quy thuận Lưu Khám mở miệng muốn xin gì đó.
Nhưng Lưu Khám không nghĩ tới, y lại muốn những thứ như vậy.
Điển chương bảy nước?
Đây chính là muốn đánh vào quan Trung a!
Tiêu Hà thần sắc trang trọng:
- Ta cũng biết, việc này có phần khó khăn, nhưng điển chương bảy nước, lại ngưng tụ trí tuệ của vô số tiền nhân, nếu là….
- Được rồi, đừng nói nữa!
Lưu Khám cắt lời của Tiêu Hà, cắn răng hạ quyết tâm nói:
- Tiêu tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách, đem điển chương bảy nước, tặng cho tiên sinh.
Công Thúc Liêu ở một bên không nói gì, khuôn mặt khô gầy mang theo nụ cười thản nhiên.
Có lẽ, trên thân Lưu Khám cùng Tiêu Hà, ông nhớ tới bóng dáng hăng hái của mình năm xưa đi.
- Khụ… khụ!
Công Thúc Liêu ho khan hai tiếng, làm Lưu Khám và Tiêu Hà chú ý.
- Nếu Tiêu quận trưởng quyết ý phổ biến tân pháp, vậy biến cách tương quan, cũng cần chú ý. Quân hầu, vấn đề lớn nhất của ngươi bây giờ, là khan hiếm nhân khẩu. Sao không thay mẫu pháp sơ thuế trước đây mà đổi thành lập tân pháp mới đâu này? Ví dụ như, nam tử bao nhiêu tuổi có thể được nhận bao nhiêu ruộng đất; nữ nhân và nô tài, tương tự cũng được hưởng quyền lợi này. Khai mở một trăm mẫu đất hoang, thì được hưởng một nửa hoặc là hai mươi mẫu, bốn mươi mẫu tư điền.
Tư điền không được mua bán, nhưng có thể truyền cho con cháu, còn công điền, sau khi chết, cần phải trả lại quan phủ.
Mỗi người được ruộng đất, thì không được phép chuyển đi. Mặt khác còn có thể được tặng trâu cày, nông cụ và các loại vật phẩm… Cứ như vậy lưu dân chẳng phải sẽ chen chúc tới.
Biện pháp này, nghe rất quen tai.
Lưu Khám nhớ mang máng, kiếp trước khi nói chuyện thiên thời với người khác, cũng từng nói đến đề tài này.
Quân điền chế, đây rõ ràng chính là hình thức ban đầu của chia ruộng đồng đều nha… Đây chính là sáu trăm năm sau, mới xuất hiện luật pháp thổ địa a!
Lưu Khám dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn Công Thúc Liêu, thật lâu không nói nên lời.
Lẽ nào, vị Công Thúc tiên sinh này cũng xuyên việt tới sao?
Công Thúc Liêu cũng không có chú ý tới ánh mắt này của Lưu Khám. Lúc này, mạch suy nghĩ trong đầu ông đang tuôn ra như nước, suy nghĩ không dứt.
- Mặt khác, phương pháp luyện binh pháp của Quân hầu cũng có vấn đề.
Ta thật ra có thể hiểu được ý đồ của Quân hầu, phải huấn luyện được chức nghiệp quân tốt… Lối suy nghĩ này tất nhiên là rất tốt, nhưng vấn đề là, căn bản không có khả năng chấp hành. Quân hầu có thể tính tới, ngươi luyện chức nghiệp quân tốt, cần tiền thuế của bao nhiêu người cung cấp nuôi dưỡng chưa? Ta đã tính toán qua, nhưng chưa hẳn rất chuẩn xác, một trăm người… Quân hầu, một trăm người mới có thể cung cấp nuôi dưỡng một người chức nghiệp quân tốt…
Ngươi tính toán một chút, cho dù hai vùng Cửu Nguyên và Vân Trung, có cả triệu nhân khẩu, có thể cung cấp nuôi dưỡng được bao nhiêu quân tốt?
Hai gò má Lưu Khám giật mạnh, nói khẽ:
- Một vạn người!
Tiêu Hà nói:
- Thế nhưng mà, lúc đầu Quân hầu ở Lâu Thương, không quá một vạn người, lại cung cấp nuôi dưỡng được hai nghìn chức nghiệp quân tốt a!
Công Thúc Liêu nở nụ cười:
- Ngươi hỏi lại hắn, xem tiêu tốn hết bao nhiêu đồ quân nhu, lương thảo? Nếu như không phải ở tại Lâu Thương, cho dù ngươi có một trăm nghìn người, cung cấp nuôi dưỡng hai nghìn chức nghiệp quân tốt mà nói…, chỉ sợ không đến ba mươi ngày, sẽ đem của cải nhà ngươi đào cho sạch sẽ, cái gì cũng không còn. Quân hầu, cái ngươi gọi là chức nghiệp quân tốt, nhất định phải có điều kiện tiên quyết, kia chính là nhân khẩu, và thuế kim.