Bạc nữ rót một chén đầu cho Xa Ninh, sau đó yên lặng ngồi sau lưng Lưu Khám.
- Lão nhi, ngươi nói hết lời, chẳng lẽ còn thiếu rượu của ngươi sao?
Xa Ninh nói:
- Ngươi và Võ Thần kia có ân oán gì, ta không rõ lắm. Dù sao tình huống như vậy, Lý Lương cũng đã đồng ý rồi, hơn nữa chuẩn bị đêm nay động thủ. Y chốc nữa có thể không phải mang tới cho ngươi quân nhu gì đó, mà là lượng lớn củi khô, một mồi lửa đốt cháy tòa trạch viện cổ này. . .Còn những binh mã kia, không còn ngươi, tự nhiên sẽ suy sụp.
Lưu Khám lạnh nhạt cười cười.
- Lão Quán, người nào chịu trách nhiệm áp hậu?
Quán Anh nói:
- Là sở bộ ngũ thập tam thừa Binh xa Tiểu Trư, vừa mới thông qua Hồ Quan, đang tạm dừng bên ngoài Hồ Quan khoảng mười dặm, chờ tập hợp.
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu.
Đối với Lý Lương, hắn không thể không đề phòng.
Cho nên trước khi thông qua Hồ Quan, Lưu Khám liền hạ lệnh một bộ phận sau khi thông qua Hồ Quan, liền lặng lẽ dừng lại đề phòng chuyện bất chắc.
- Ngươi lập tức phái người thông báo với Tiểu Trư, lệnh y bí mật trở về.
Lộ trình mười dặm, đi tới đi lui khoảng chừng thời gian hai nén hương. . . Bạc nữ, dâng hương!
Một khi trong quan nội có kèn hiệu, Tiểu Trư lập tức xuất kích. Gã Lý Lương này, ta không tìm y gây phiền phức, y ngược lại tự mình đi tìm cái chết.
Có câu: Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Hành động này của Lý Lương, ngược lại cũng không có gì là lạ.
Quán Anh đứng dậy rời đi, Lưu Khám trừng mắt nhìn Xa Ninh, cười khà khà nói:
- Cẩu Đồ lão nhi, năm đó ngươi không chịu theo ta, vậy bây giờ lựa chọn thế nào?
Xa Ninh nói:
- Ta tìm được vợ ta rồi!
- Vậy hả?
Xa Ninh khẽ nói:
- Năm đó ta và lão Cao tránh né sự truy bắt, trốn khỏi gia viên. Vẫn tưởng rằng, người nhà ta khẳng định bị liên quan. Nhưng không ngờ, mười năm trước ta rời khỏi thành Tống Tử, về nhà xem xét tình hình, hai thằng con trai của ta đều đã trưởng thành, hơn nữa còn có cả cháu nhỏ.
Về sau lão Cao xả thân tại Hàm Dương, ta mang theo cả già lẫn trẻ rồi khỏi quê quán, chạy tới Hũ Khẩu.
Nhoáng cái, cháu nhỏ của ta đã mười ba tuổi rồi, vốn tưởng rằng cuộc đời cứ như vậy qua đi, thật không ngờ lúc này lại gặp cảnh binh đao.
Người ta thường nói, quê hương là phần mộ của anh hùng, quả nhiên không sai.
Trước kia gặp Xa Ninh ở thành Tống Tử, mặc dù bộ dạng y có chút tiều tụy, nhưng vẫn có thể xem như một tráng sĩ.
Nhưng mười năm trôi qua, Cẩu Đồ ngày xưa đã trở thành bộ dáng như vậy. Đặc biệt thời điểm bàn luận tới con cháu, sắc mặt lão... . .
Lưu Khám không kiềm chế nổi cười cười!
- Được rồi, lão nhi ngươi hôm nay thật dài dòng.
- Ha ha ha, đợi tới khi ngươi nhiều tuổi như ta, không chừng còn rườm rà hơn ta.
Xa Ninh nghe Lưu Khám trêu chọc, nhịn không được cười ha hả:
- Được rồi, ta nói thẳng. Đất Triệu sớm muộn sẽ có một trận đại chiến, phải vậy không?
- Đúng vậy?
- Bất kể là ai thắng, khẳng định khó trảnh khỏi cảnh sinh linh lầm than.
Ta đã hơn năm mươi tuổi, gặp nạn chết không có gì đáng tiếc. Nhưng hài nhi của ta, còn có mấy cháu nhỏ của ta, vẫn phải truyền thưa hương hỏa của ta.
Ta giúp ngươi vượt qua tình cảnh nguy cấp này, ngươi bảo vệ hai nhi và cháu nhỏ của ta có thể bình an phú quý, thế nào?
Lưu Khám kinh ngạc nói:
- Cẩu Đồ lão nhi, sao ngươi có thể dám chắc, ta có thể bảo vệ hài nhi của ngươi bình an?
Phải biết rằng, ta hiện tại bản thân cũng khó bảo toàn, ngay cả quê hương cũng đã mất rồi, lần này chuyển nhà muốn chạy đến Hà Nam lánh nạn, ngươi vẫn có lòng tin?
Xa Ninh nhịn không được cười lớn:
- Kẻ buôn rượu tiểu nhi, ta có gì để tin tưởng ngươi?
Chỉ là ngươi có năng lực. . .Nhớ ngày đó tại thành Tống Tử, còn là một kẻ buôn rượu tiểu nhi, nhưng trong vòng mười năm, lại trở thành Quân Hầu đáng ghét gì đó. Mẹ kiếp,. lão tử chưa từng thấy có kẻ nào lăn lội chịu khổ như gia hỏa ngươi, không chừng tương lai có thể phục khởi.
Hơn nữa, ngươi nói cái gì bản thân khó bảo toàn chứ?
Ngươi nhường Lâu Thương, để quân Tần và quân Sở sống mái với nhau, rồi sau đó thừa cơ rút khỏi, còn ném cái cục diện rối rắm này cho Ngụy Cữu, lại khiến hắn nhận ân tình lớn của ngươi. Dọc theo con đường này, ngươi thu nạp lưu dân, cứu sống vô số người. Phe phái các quận đều biết, lão Tần xuất hiện một người nhân nghĩa. Mẹ kiếp, ngươi chạy trốn thoát khỏi tình cảnh như thế, lão tử đương nhiên tin ngươi, tương lai ắt có thể làm lên sự nghiệp.
Xa Ninh uống hai ngụm rượu trắng, lời nói đã có khí phách.
Bạc nữ ngồi sau lưng Lưu Khám nghe vậy, nàng mím môi muốn cười, lại không dám cười, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Lưu Khám vuốt vuốt cái mũi, cũng không nhịn được cười.
- Lão nhân này càng già, lại càng cay rồi. . .So với trước kia, thực sự tiến bộ không ít.
- Ta có hứng thú quan tâm đến chuyện này sao?
Xa Ninh cười lắc đầu:
- Là một vị tiểu huynh đệ của ta nói cho ta biết những chuyện này, nếu không ta sao có thể biết?
- Tiểu huỵnh đệ?
Lưu Khám khẽ giật mình:
- Tiểu huynh đệ nào?