Mục lục
[Dịch] Hình Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão phu nhân khoát tay chỉ Lưu Khám ngồi xuống bên kia, sau đó nói với Vương Cơ:

- Con dâu, huynh đệ con thích uống trà, con đi pha một bình trà đi.

- Vâng!

Vương Cơ liền vội vàng đứng lên, đi ra ngoài.

Muộn như vậy lại cho ta uống trà?

Mẹ à, xem ra là mẹ không muốn cho con ngủ đây.

Lưu Khám không khỏi nhe răng, cố làm ra một bộ dáng tươi cười:

- Mẹ, có chuyện gì, Người hãy nói đi.

- Hiện tại chỉ còn lại ba mẹ con ta… a Khám, con đối với ca ca con có ý kiến gì?

Khám phu nhân cầm lên một miếng điểm tâm nhỏ, đập Lưu Cự một cái. Lưu Cự giật mình tỉnh, lau lau cái miệng, nhìn thấy Lưu Khám.

Gã lập tức nhếch miệng nở nụ cười:

- Đệ đệ, đệ cũng tới rồi!

Lưu Khám mỉm cười gật đầu, nghi hoặc nhìn Khám phu nhân nói:

- Mẹ, sao Người lại nói vậy? Con khi nào thì bất mãn với đại ca ạ?

Khám phu nhân nhìn Lưu Khám nói:

- Chúng ta là người một nhà, không nói lời hai nhà.

A Khám, mặc kệ con có ý kiến gì với Cự, nhưng mẹ thực sự coi Cự là con ruột của mẹ rồi. Những năm gần đây, con hối hả ngược xuôi… mẹ cũng biết, con là người làm chuyện lớn, nhưng lúc con không ở nhà, trong nhà cũng nên có người đàn ông trụ cột đúng không? Những năm này, Cự luôn ở bên mẹ, tuy có chút ngây ngô, cũng làm mẹ tức giận, nhưng trong lòng mẹ, cũng vì vậy mà nảy sinh sự dựa dẫm vào nó rồiban long us.

Tần còn nhỏ tuổi, A Tu cũng bận rộn cả ngày… may mắn có Cự ở bên cạnh mẹ, nếu không mẹ sẽ rất tịch mịch.

Trong lòng Lưu Khám vô cùng hổ thẹn.

Hắn đứng lên, hướng về phía Lưu Cự, khom người thi lễ:

- Những năm gần đây, đại ca vất vả rồi!

- Hì hì, đệ đệ, chúng ta lúc nào thì lại luyện võ vậy? Đánh với người khác, không đã nghiền chút nào, chỉ có đánh cùng đệ mới đã nghiền.

Lưu Khám đổ mồ hôi đầm đìa…

- Con muốn giết Lưu Cự, đúng không?

Khám lão phu nhân đột nhiên thốt ra một câu, làm cho Lưu Khám lại càng hoảng sợ.

Lưu Cự mở to hai mắt nhìn, có chút mờ mịt hỏi:

- Mẹ, đệ đệ sao lại giết con cơ chứ? Là đệ ấy đùa với ta, mẹ đừng cần trách cứ đệ đệ.

Khám lão phu nhân không để ý đến Lưu Cự, chỉ là nhìn chằm chằm vào Lưu Khám.

Lúc này, Lưu Khám đã có chút hiểu rõ…

Ngày đó so chiêu với Lưu Cự, hắn quả thực có tâm giết Lưu Cự. Hơn nữa một màn này vừa đúng lúc bị Vương Cơ chứng kiến. Vương Cơ có thể không hiểu võ nghệ, nhưng kinh nghiệm thế sự của nàng, chỉ một khắc trong ánh mắt của Lưu Khám, nàng có thể cảm nhận thấy nội tâm của Lưu Khám nồng nặc sát cơ.

Nhịn đã lâu rồi, có lẽ nàng thật sự không nhịn nổi nữa. Cũng khó trách, một người phụ nữ, nửa đời trước lẻ loi hiu quạnh, nuôi một đứa con ngốc, thật vất vả mới có một chỗ để dựa vào, tuy cũng là ngây ngốc, nhưng cuối cùng cũng là một chỗ dựa. Vương Cơ thực sự sợ hãi, sợ hãi huynh đệ tương tàn, đến lúc đó nàng nên làm cái gì bây giờ?

Lưu Khám trầm mặc!

Khám lão phu nhân thở dài, khẽ nói:

- Kỳ thật năm đó khi mẹ thu dưỡng Cự, đã nhận ra trong lòng con dường như có chút khúc mắc. Chỉ là mẹ một mực không rõ, vì sao con lại kiêng kỵ nó như vậy? Mặc dù Cự không nhớ rõ những chuyện trước kia, người cũng có chút ngây ngốc… nhưng nó là người tốt, đứa nhỏ này tấm lòng rất thiện lương.

Mẹ biết Lâu Thương đang chuẩn bị đại chiến, cũng hiểu rõ trong khoảng thời gian này con bề bộn nhiều việc, rất mệt mỏi. Nhưng chuyện này mẹ nhất định phải hỏi rõ. Có câu nói là “Huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu”, đây cũng là việc bình thường của nhân gian. Mẹ không hi vọng con mang khúc mắc này đi trên chiến trường, ngay cả huynh đệ trong nhà còn không tin nổi, con còn có thể tin ai? A Khám, từ khi con tìm được đường sống trong chỗ chết, con thật giống như đã thay đổi thành một người khác. Mẹ thấy trong mắt, cũng vui mừng trong lòng… Chỉ là, nếu hai con còn tồn một cái nút không thể gỡ được, trong lòng mẹ vẫn luôn lo lắng.

- Mẹ, có thể để sau này hẵng nói được không?

Lưu Khám trầm ngâm một hồi, rốt cục hạ quyết tâm nói rõ sự việc ra. Nhưng có một số lời nói vẫn không nên nói thẳng. Khám phu nhân do dự môt lát, nhìn Lưu Cự, lại nhìn Lưu Khám, cuối cùng cắn răng một cái, lắc đầu.

- Mẹ nói rồi, trong phòng này, chỉ có ba người chúng ta, có lời gì, liền nói hết ra đi.

Lưu Khám không khỏi cười khổ trong lòng, sau khi do dự một chút, trầm giọngnói:

- Mẹ, mẹ biết lai lịch của đại ca như nào không?

- Con nói là thời gian trải qua trước đó của nó sao… Điều này nương xác thực không biết.

Lưu Khám chỉ sang Lưu Cự:

- Năm đó con gặp đại ca ở Bác lãng Sa, huynh ấy máu me khắp người, đang hấp hối. Những chuyện này Người cũng biết rồi, nhưng Người có biết hay không, trước khi congặp đại ca, Bác Lãng Sa đã xảy ra chuyện gì không? Đó là có người ở đó ám sát bệ hạ.

Ánh mắt Lưu Cự trở nên mê man.

Mà ánh mắt Khám lão phu nhân biến đổi, hết nhìn Lưu Khám, lại nhìn Lưu Cự.

- A Khám, ý con nói là…

- Đúng vậy, có người ám sát bệ hạ ở Bác Lãng Sa, mà đại ca là một trong số đó. Chỉ là, huynh ấy không phải là chủ mưu mà là gia nô của người khác… Mẹ, Người có biết, chủ nhân lúc trước của đại ca là không? Chính là người hiện nay đang bày mưu tính kế cho Lưu Quý đấy. Người đó là Trương Lương, là hậu duệ quý tộc của nước Hàn cũ, có mối hận khắc cốt ghi tâm đối với người Tần. Lúc trước mẹ muốn thu dưỡng đại ca, con không quá đồng ý… Bởi vì là lo lắng, nếu như một ngày đại ca khôi phục trí nhớ, có thể lại trở về bên người chủ của huynh ấy hay không. Võ nghệ của đại ca như nào, trong lòng mẹ rõ nhất, nếu thực sự đánh nhau, ngay cả con cũng không phải là đối thủ. Mà Trương Lương, Lưu Bang cùng con có thâm cừu đại hận, đặc biệt là Trương Lương, mưu trí thâm sâu, năng lực quỷ thần khó lường. Nếu như có được đại ca, cả nhà ta đều chết không có chỗ chôn.

Nói được ra những lời này, Lưu Khám ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nói thật, những năm này, tuy hắn không nói gì, nhưng chuyện của Lưu Cự, trước sau cũng giống như một tảng đá đặt trong lòng hắn. Hắn thực sự sợ hãi, sợ hãi một ngày trí nhớ của Lưu Cự khôi phục trở lại…

Khám lão phu nhân cũng kinh ngạc!

Bà đã phỏng đoán qua rất nhiều nguyên nhân, nhưng tuyệt đối cũng không ngờ, sẽ là đáp án như vậy. Bà không khỏi ngơ ngác nhìn Lưu Cự, cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Mười năm rồi bà sớm đã coi Lưu Cự giống như con ruột mình. Nhưng không nghĩ, con của mình lại còn có câu chuyện như vậy

- Trương Lương… Bác Lãng Sa… Người Tần?

Lưu Cự lẩm bẩm, nhịn không được ôm chặt lấy đầu, la lớn:

- Ta là ai, rốt cuộc ta là ai? Vì sao ta lại không nhớ nổi?

Nhìn Lưu Cự đang dần dần điên cuồng, Lưu Khám lập tức cảnh giác. Theo bản năng, hắn rút thiết kiếm bên sườn ra, nhìn chằm chằm Lưu Cự, chỉ cần Lưu Cự có một chút hành động nào bất thường, hắn liền sẽ ra tay giết y ngay.

Đúng lúc này, một bóng người từ ngoài cửa nhào tới, ôm lấy Lưu Cự.

- Cự, huynh là Lưu Cự, đừng khổ sở, huynh đừng khổ sở… Trong lòng ta, huynh chính là Cự, là trượng phu của ta, là phụ thân của Tín. Cự, chuyện đã qua rồi, nghĩ không ra cũng đừng nghĩ nữa. Huynh hiện tại là nhi tử của mẹ, là ca ca của A Khám, nhớ kỹ những điều đó, như vậy là đủ rồi… A Khám huynh đệ, Cự không phải là người vong ân phụ nghĩa, cho dù huynh ấy nhớ tới chuyện trước kia cũng sẽ không gây bất lợi cho đệ. Cầu đệ đừng giết huynh ấy, huynh ấy cũng là người đáng thương… Đệ đã quên trên người huynh ấy còn có những cái khóa đồng kia sao? Chủ nhân kia, gã không phải là người tốt… Huynh ấy sẽ không lấy oán trả ơn đâu.

Người ôm Lưu Cự là Vương Cơ.

Lưu Cự lúc này hai tay ôm đầu, quỳ trên mặt đất, không ngừng đập đầu xuống đất.

Mặt Lưu Khám không chút biểu tình, nhưng kiếm trong tay lại không hề buông lỏng.

- A Khám, thu kiếm lại!

Khám lão phu nhân đột nhiên mở miệng, đứng lên đi tới trước mặt Lưu Cự.

- Mẹ, coi chừng…

Khám lão phu nhân không để ý, mà cúi người xuống, nhẹ nhàng xoa đầu Lưu Cự:

- Con đừng lo lắng, mẹ biết, Cự sẽ không hại mẹ!

- Nhưng mà…

Không đợi Lưu Khám nói xong, chỉ nghe thấy Lưu Cự phát ra một tiếng hổ gầm. Gã hô đứng dậy, tránh thoát khỏi tay Vương Cơ. Lưu Khám sợ tới mức vội tiến người về phía trước một bước, một tay kéo Khám lão phu nhân về phía sau.

Mà lúc này, ánh mắt Lưu Cự trở nên thanh tịnh.

- A Khám, tránh ra!

Khám phu nhân đẩy Lưu Khám ra, vượt qua thân Lưu Khám đi tới phía trước. Bà lẳng lặng nhìn Lưu Cự, trong mắt sáng rọi từ ái, lại không nói câu nào.

- Cự, huynh cũng đừng…

Vương Cơ đứng lên, cất tiếng gọi. Lưu Cự đột nhiên nhấc chân, bước về hướng Khám lão phu nhân.

Tới trước mặt Khám phu nhân, gã bịch một tiếng quỳ trên đất, giống như rung chuyển, lền dập đầu liên tiếp ba cái.

- Mẹ, con nhớ ra rồi, con nhớ ra tất cả rồi, là Trương gia.

Khám lão phu nhân nghe vậy, không nhịn được cười. Vừa cười vừa rơi nước mắt. Lưu Cự tuy là quỳ, nhưng đầu vẫn vùi vào ngực Khám lão phu nhân. Khám phu nhân vươn tay vuốt ve búi tóc Lưu Cự, như tự lẩm bẩm nói:

- Nhớ là tốt rồi, nhớ tới, là tốt rồi a!

Giọng nói dịu dàng kia làm cho Lưu Cự rơi lệ đầy mặt.

- Trương cẩu đã chết, hôm nay sống trên đời, chỉ có Lưu Cự, con trai của mẹ.

- Con của ta, con làm cho mẹ lo lắng gần chết…

Khám lão phu nhân ôm lấy đầu Lưu Cự, hai người đồng loạt nghẹn ngào khóc lên. Vương Cơ một bên cũng chảy nước mắt, tiến lên trước quỳ gối bên người lão phu nhân.

Ngược lại Lưu Khám, đứng ở một bên, không ai để ý tới. Trong nội tâm hắn không khỏi có chút chua xót, hắn nhìn ba người ôm nhau khóc, sau một lúc lâu thở dài một hơi, bảo kiếm trong tay rơi xuống đất.

Khám lão phu nhân là mẫu thân thân sinh của Lưu Khám. Mặc dù người trong thân thể này không còn là Lưu Khám kia, nhưng lại mang huyết nhục của Khám phu nhân. Chẳng biết tại sao, trong lòng Lưu Khám đột nhiên có loại cảm giác, mình thành người dư thừa.

Hắn yên lặng quay người rời khỏi phỏng…

Nhưng ngay lúc đó, Khám phu nhân hô lên:

- A Khám, con đi đâu?

Lưu Khám dừng bước, quay đầu nhìn nhìn, cười một tiếng:

- Mẹ, hài nhì có chút mệt mỏi… Người và đại ca…cũng nghỉ ngơi sớm một chút.

- A Khám!

Đối với biến hóa tâm tư của hài nhi mình, sao Khám lão phu nhân lại không phát hiện? Khi Lưu Khám còn nhỏ, thích ở bên người mẫu thân, có chút tâm tư gì, Khám phu nhân đều có thể cảm nhận được. Nhưng từ sau khi khởi tử hoàn sinh, Khám phu nhân không cảm nhận được tâm tư của Lưu Khám nữa rồi, giống như đã biến thành người khác… Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, Khám lão phu nhân lại càng cảm thấy lạ lẫm.

Nhưng tại thời khắc này, bà lại cảm nhận được tâm tư của Lưu Khám. Kỳ thật nghĩ lại, những năm gần đây, Lưu Khám cũng không dễ dàng, lo lắng đề phòng không nói, giữa ranh giới sinh tử, càng thêm hồi hộp. Ngược lại mẫu thân hắn, lại cho hắn sự quan tâm quá ít, thậm chí còn kém rất xa sự quan tâm đối với Lưu Cự.

Nhìn bóng lưng Lưu Khám, Khám phu nhân cũng cảm thấy chua xót. Bà gọi Lưu Khám lại, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Ngược lại Vương Cơ, đứng dậy đi đến bên người Lưu Khám, kéo hắn lại.

Lưu Cự cũng nhìn Lưu Khám, huynh đệ này một mực chiếu cố gã, đồng thời lại một đường đề phòng gã, lúc này nhìn thấy thật tiều tụy.

- Đệ đệ, không quan tâm đệ có coi ta là đại ca hay không, nhưng ta vẫn coi đệ là huynh đệ.

Lưu Cự nói vừa nói vừa nhặt lên bảo kiểm vừa đánh rơi của Lưu Khám, phất tay một cái, chém búi tóc xuống.

- Nay ở trước mặt mẹ, ta thề, nhất định ra sẽ bảo vệ tốt đệ đệ… Nếu ai tổn thương đệ đệ ta một sợi lông, ta tuyệt không tha cho kẻ đó!

“Mẹ nó, sao lại yếu đuối như vậy, làm lão tử muốn khóc rồi!”

Lưu Khám cúi đầu, ho nhẹ hai tiếng, xoay người, thuận thế lau sạch nước mắt trên khóe mắt, đồng thời lầm bầm trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK