Mục lục
[Dịch] Hình Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiệp tất bại!

Lưu Khám nhẹ giọng nói với Lý Tả Xa:

- Tình huống của ta, Thiếu Quân có thể đoán ra vài phần. Không dám gạt Thiếu Quân, ta chuẩn bị đợi chuyện nơi này kết thúc, lập túc an bài chạy tới Ba Thục. Dựa vào Ba Thục có địa hình hiểm trở, sau đó nghỉ ngơi lấy lại sức, mới mưu cầu những thứ khác.

- Ba Thục?

Lý Tả Xa nhíu mày lắc đầu:

- Quân Hầu, không phải ta muốn phản đối, thực sự là. . .Ba thục không phải nơi thích hợp để phát triển. Ta cũng biết, Ba Thục đất đai nghìn dặm, từ khi lão Tần chinh phạt tới nay, ngày càng sung túc. Nhưng nơi này phần lớn đều là dân tứ xứ, nhân khẩu loãng. . .Nói trắng ra, Ba Thục chỉ làm nơi phụ trợ không thể làm thành chủ. Vả lại địa thế hiểm yếu, thủ có thừa, nhưng công không được!

- Thế nhưng. . .

Lưu Khám rất muốn vặn lại thuyết pháp này của Lý Tả Xa.

Nếu như Ba Thục chưa được coi là địa phương thích hợp, vậy Lưu Bang sao có thể dựa vào Ba Thục mà cướp đoạt thiên hạ? Còn có Lưu Bị thời tam quốc, dựa vào Ba Thục nhỏ bé mà có được một phần ba thiên hạ. Chuyện như thế có rất nhiều, vì sao nói Ba Thục không thích hợp?

Nhưng ngẫm nghĩ lại, Lý Tả Xa nói cũng không sai.

Ba Thục thực sự nhân khẩu không nhiều. . .Ba Thục hôm nay, không tính là kho của nhà trời trong miệng người hậu thế!

- Thiếu Quân chẳng lẽ cho rằng, muốn lấy Lâu Thương này làm nền tảng chứ?

Lý Tả Xa lại lắc đầu:

- Lâu Thương, chính là nơi phát động chiến tranh. Hơn nữa còn nằm trên đất Sở. . .Kỳ thực, mặc kệ Trần Thiệp có thất bại hay không, Quân Hầu cũng khó có thể đứng vững ở đây. Đối với lão Tần mà nói, Quân Hầu là kẻ phản bội; đối với người Sở, Quân Hầu là kẻ thù của bọn họ.

Đạo lý này, Lưu Khám cũng hiểu.

Nhưng Ba Thục không được, mà Lâu Thương cũng không thể. . .

Vậy nơi nào có thể làm nền tảng?

Nếu như trước đây Lưu Khám tràn đầy tự tin, thì sau khi Lý Tả Xa nói những lời này, lại làm tâm lý của Lưu Khám thoáng chốc cảm thấy mịt mờ.

- Thiếu Quân, ngươi cho là nơi nào mới thỏa đáng?

Lý Tả Xa suy nghĩ một chút:

- Người đoạt được Quan Trung sẽ có được thiên hạ, nếu như có thể đặt chân vào Quan Trung, tự nhiên sẽ ổn thỏa nhất. Nhưng với tình hình trước mắt, Quân Hầu muốn đứng vững ở Quan Trung e là không dễ dàng, cần phải từ từ mưu tính. Nếu như không thủ được Quan Trung, vậy trước hết thủ vùng Trung Nguyên.

- Vùng Trung Nguyên?

Lưu Khám nhíu mày:

- Chiếm Trung Nguyên, dễ hơn so với chiếm Quan Trung sao?

Lý Tả Xa cười khổ lắc đầu:

- Không phải vậy, Quân Hầu nếu như không phải người Tần, đắc thủ vùng Trung Nguyên cũng không quá khó. Nhưng đề chính là, Quân Hầu xuất thân người Tần, mà người Tần và vùng Trung Nguyên. . . Chỉ cái lai lịch xuất thân này, cũng đủ khiến Quân Hầu đặt chân vào vùng Trung Nguyên gặp rất nhiều phiền toái.

Trung Nguyên không thể!

Quan Trung cũng không. . .

Lý Tả Xa cười khổ nói:

- Nói tới nói lui, tựa hồ lại trở về chỗ cũ. So đi tính lại, Ba Thục ngược lại thực sự là lựa chọn thích hợp nhất.

Quanh co một vòng lại trở về chỗ cũ.

Lúc này, Trần Bình và Khoái Triệt mang người tới. Từ rất xa chỉ thấy Lữ Thích Chi vội vàng thúc ngựa, cả tiếng gọi tên hiệu của Lưu Khám.

- Tỷ phu, tỷ phu. . .Rốt cục đã trở về!

Quên đi, chuyện quân cơ, trở về rồi hãy nói.

Lưu Khám biết, lúc này không phải thời điểm bàn luận tốt nhất. Vì vậy vỗ vỗ vai Lý Tả Xa, thúc ngựa lao xuống đồi cao.

* * * * *

- Cát Anh thất bại?

Lưu Bang trong đại sảnh phủ huyện Bái, trên mặt toát lên vẻ kinh dị, chằm chằm nhìn Tiêu Hà, có chút không tin nói:

- Cát Anh vì sao thất bại?

Tiêu Hà mặt không biết sắc:

- Thất bại chính là thất bại, hơn nữa bại rất thê thảm.

- Thê thảm thế nào?

- Huyện Đồng bị tập kích, Hàn Vương bị Lưu Khám giết chết. Cát Anh tạo dựng cái gọi là Hàn Vương Quốc, chỉ giữ vững được trong bảy ngày. Toàn bộ nhân mã thuộc sự thống lĩnh của Cát Anh đã bị diệt, bản thân Cát Anh bị bắt làm tù binh, nhưng không biết vì sao Lưu Khám không giết y. Hiện nay, Lưu Khám thả Cát Anh, đang ở Lâu Thương nghỉ ngơi lấy lại sức. Nhưng không biết Bái công hiện tại chuẩn bị đi theo con đường nào? Binh mã Lâu Thương một khi nghỉ ngơi hồi phục lại sức, Lưu Khám không chừng sẽ dẫn quân bắc thượng, thẳng thắn chiếm đoạt huyện Bái.

- Bái công, Lưu Khám không phải người huyện Bái, nhưng đã từng tạo phúc cho huyện Bái. Rất nhiều người huyện Bái, đều có chút tưởng nhớ hắn. . . Nếu Lưu Khám không cẩn thận để Lâu Thương bị vây khốn, e rằng hơn phân nửa người dân huyện Bái vui mừng reo hò.

Câu nói này khiến khuôn mặt Lưu Bang đỏ tới mang tai.

Y dựa vào Tiêu Hà, chiếm đoạt huyện Bái, giết chết Lý Phóng.

Nhưng tình hình tựa hồ không giống như y tưởng tượng, người dân huyện Bái cũng không thực sự chấp nhận Lưu Bang. Nếu không có Tiêu Hà trấn an, Phàn Khoái trấn áp, e là Lưu Bang căn bản không có cách nào đứng vững gót chân tại huyện Bái. Trước kia, y còn có thể phối hợp với đám người Cát Anh tạo thành thế kỷ sừng.

Hiện nay Cát Anh bại trận, Lưu Bang không những đối mặt với Lâu Thương mà còn có quận Đông Hải ba mặt giáp công!

Lưu Bang không khỏi rơi vào trầm tư. Không biết nên tiếp tục ở lại huyện Bái hay không?

Đây là vấn đề lớn liên quan tới sinh tử. . .Lưu lại, rất có thể sẽ chết; mà nếu như rời khỏi huyện Bái, kết cục chưa chắc đã hoàn hảo.

Đúng lúc này, Trang Bất Thức vội vàng xông vào đại đường.

- Bái công, chuyện lớn không ổn!

- Chuyện kinh hoàng gì?

- Vừa nãy thám báo báo lại, Doanh Tráng từ huyện Tương đích thân lĩnh binh, dẫn theo tám nghìn đang tiến gần về phía huyện Bái. . .Dự tính giờ ngọ ngày mai sẽ vây hãm thành.

Trong lòng Lưu Bang có chút hồi hộp, không tự chủ được trong đầu phát sinh ý niệm muốn bỏ đi. Liếc mắt nhìn lại, thấy Tiêu Hà vẫn giữ vẻ mặt giống như người chết, ngồi yên chỗ cũ không nhúc nhích. Trong lòng y phát sinh một cổ lửa giận, có lòng muốn phát tác, nhưng Lưu Bang nghĩ lại, liền kiềm chế cổ lửa giận xuống, ngồi vững thân hình, trầm tư không nói.

- Bái công, nên làm thế nào cho phải?

- Sợ hãi cái gì? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Trước kia trong tay chúng ta không có ai, còn đi được khắp thiên hạ? Hôm nay ta thống lĩnh huyện Bái, võ có Đồ Tử, Hạ Hầu Anh, lão Chu và ngươi nữa, văn có Tiêu tiên sinh và Chu Hà tương trợ. Nếu như không đỡ nổi Doanh Tráng, vậy cùng ôm nhau đi chết đi.

Khóe miệng Tiêu Hà khẽ co giật một chút. Nhận ra được, y cũng không muốn chết. . .Mặt khác có thể nói, trong lòng Tiêu Hà vô cùng lo lắng.

Sau hồi lâu, Tiêu Hà thở dài, đứng dậy.

- Bái công, ta sẽ nghĩ cách động viên hương thân phụ lão huyện Bái dốc sức ủng hộ Bái công. Ta không giỏi chiến sự, ngoài những thứ đó ra, khó có thể trợ giúp Bái công thêm nữa. Bái công có thể đánh thắng Quận Thủ DoanhTráng, chúng ta đều vô cùng vui mừng. Nếu không đánh được lại, huyện Bái có thể chống đối một thời gian.

Tiêu Hà thực sự rất sợ!

Y sợ, nếu như Lưu Bang thất bại, tất cả mọi người ở huyện Bái sẽ gặp tai họa.

Dễ nhận thấy đồ vô lại này đã nảy sinh ý niệm này trong đầu. Tiêu Hà không thể không đứng ra, bởi vì trong thị trấn này, ngoại trừ hương thân phụ lão còn có vợ con y, người nhà của y và nữ nhân y yêu thương nhất. Dù sao đi nữa, cũng không thể để người dân huyện Bái chịu tổn hại bởi khói lửa chiến tranh.

Chỉ là, nhân lúc chỉnh đốn và sắp đặt thời gian, không chừng có thể làm thêm một số chuyện?

Nghĩ tới đây, Tiêu Hà cất bước đi ra ngoài, đúng lúc gặp Phàn Khoái đang hào hứng chạy tới ngay trước mắt.

- Tiêu tiên sinh, ngài đi đâu vậy?

- Đồ Tử, có chuyện gì khiến ngươi cao hứng thế?

Phàn Khoái cười cười:

- Tiên sinh chờ một lát rồi sẽ biết. . .

Vừa nói chuyện, Phàn Khoái vừa đi vào đại đường:

- Bái công, người đoán xem ai tới?

Lưu Bang đang suy nghĩ đối sách, nghe được Phàn Khoái hỏi, khẽ ngẩn người ngẩng đầu hỏi:

- Ai tới? Đồ Tử, ngươi vì sao cao hứng thế?

- Vừa nãy, ta ở ngoài thành gặp được Trương tiên sinh!

- Người nào là Trương tiên sinh?

Lưu Bang hoài nghi mở to hai mắt kỳ quái nhìn Phàn Khoái.

Phàn Khoái nói:

- Chính là Trương tiên sinh trước kia chúng ta gặp khi tị nại ở Ngão Tang. . .Y mang theo một đạo nhân mã, khà khà, Bái công tuyệt đối không thể ngờ, A Phì và Trương tiên sinh đã cùng nhau trở về, còn mang đến sáu bảy trăm binh mã. Chỉ là Trương tiên sinh nói, A Phì sợ ngài trách tội, cho nên dẫn binh mã tạm thời đóng trại tại bờ sông cách thành ba mươi dặm. Trương tiên sinh hiện tại đang ở ngay ngoài phủ chờ ngài.

- Ahahaa. . .

Lưu Bang nghe xong, vui mừng không xiết chạy tới.

- Đồ Tử, tại sao không mời Trương tiên sinh tới. . .Thôi được, ta sẽ đích thân tới nghênh đốn, Tiêu tiên sinh đi theo ta.

Trong giọng nói mang theo sự vui mừng và đắc chí vô tận.

Tiêu Hà khẽ nhíu mày?

A Phì? Có lẽ chính là con trai Lưu Bang, Lưu Phì. Từ khi Lưu Phì tập kích xe tù, hại chết Lữ Trĩ, thì không có tin tức. Lưu Khám vì thế vô cùng tức giận, từng lấy danh nghĩa Đô úy Tứ Thủy phát sinh công văn hải bộ, thề phải tróc thịt lột da Lưu Phì.

Không ngờ, vào lúc này Lưu Phì đã trở về!

Chỉ là, Trương tiên sinh vừa nãy là thần thánh phương nào? Khiến Lưu Quý vui mừng như vậy?

Trong lòng Tiêu Hà nghi hoặc, đồng thời linh cảm có chuyện không hay: Huyện Bái này ngưu quỷ xà thần càng ngày càng nhiều, e là sẽ khó có thể tiếp tục yên bình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK