Xung quanh Lưu Khám và Lý Phóng là một đám đông chen chúc, họ kéo nhau lên thành Nam.
Một người đầu đội trách đỏ, nhìn qua như một thương nhân, trong lúc lơ đãng mà bị đẩy tới bên cạnh Lưu Khám.
- Không thấy Lưu Quý nữa rồi!
Giọng phát ra như một âm thanh tần số thấp, chỉ có một mình Lưu Khám có thể nghe thấy.
Lưu Khám nhíu mày:
- Thế Phàn Khoái?
- Cũng không thấy!!
Lưu Khám dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi, người thanh niên lập tức rời đi.
Người này, chính là một trong ba mươi hộ vệ Trần Nghĩa để lại ở Ngão Tang. Nhận được tin của Trình Mạc truyền đến đã bí mật tới huyện Bái hành động.
Lưu Bang bất ngờ biến mất?
Theo hiểu biết của Lưu Khám, Lưu Bang cũng có vài chỗ ẩn náu trong huyện Bái. Một là trong nhà Phàn Khoái, hai là trong quán rượu của An Khâu Bá. Hai nơi này, cũng là chỗ thường xuyên lui tới của Lưu Quý, còn lại, rất ít người tới. Nghe nói, tờ mờ sáng Lưu Quý còn đang say rượu trong quán An Khâu Bá, sao lại đột nhiên biến mất được?
Hay là hắn ta đã nghe được phong thanh chuyện gì?
Chắc chắn có khả năng... Nếu Lưu Bang phát hiện ra tình hình không ổn, lựa chọn đầu tiên của hắn ta sẽ là đi tới nhà Phàn Khoái.
Võ công của Phàn Khoái có thể bảo vệ cho sự an toàn của Lưu Bang. Nhưng cả hai tên này đều không có nhà, họ có thể đi đâu được chứ?
- A Khám!
Lữ Tu lắc nhẹ cánh tay của Lưu Khám:
- Huynh quen người lúc nãy sao?
Lưu Khám ngớ ra:
- Người nào?
- Người lúc nãy, hình như còn nói chuyện với huynh!
Tiểu nha đầu này thật tinh ý. Lưu Khám cười:
- À, có quen! Thương nhân bên An ấp, hồi trước có qua chỗ ta mua rượu.
Nói dối cũng phải có nghệ thuật! Nếu Lữ Tu đã phát hiện ra, lại phủ định là không biết thì càng làm nàng nghi ngờ. Hơn nữa Lý Phóng còn quay sang đây nhìn, dường như đã nghe thấy câu nói vừa rồi của Lữ Tu. Lúc này, dứt khoát thừa nhận một chút, bảy phần thật, ba phần giả thì càng dễ khiến cho người ta tin tưởng. Đối với Lý Phóng, Lưu Khám không có gì phải ngại, nhưng với Lữ, hắn phải ứng phó khéo léo một chút.
Các cô nương Lữ gia, đều khó đối phó như vậy ư?
Lưu Khám cười khổ sở một tiếng, rồi nhìn Lý Phóng, nhếch mép cười nhạt.
Hỏa hoạn phủ Ung thành Nam đã được Tào Tham dập tắt.
Trước đống đổ nát, khắp nơi là xác người, có nam có nữ, cả già lẫn trẻ.
Thấy Lý Phóng đi tới, Tào Tham vội vàng bước lên chào hỏi:
- Đại nhân, tiểu dân tự ý dùng danh nghĩa của người, hạ lệnh phong tỏa tứ môn huyện Bái rồi.
Lửa đã được khống chế, Hạ hầu Anh mang người tới, đang cho canh giữ Hề quán, đợi người vào thị sát.
Còn nữa, tiểu nhân đã tạm giam bọn tiểu tốt giữ thành Nam. Bọn đạo tặc vào từ thành Nam, hành động xong, cũng đã từ cổng thành Nam mà đào tẩu.
Lý Phóng nghe xong gật đầu liên tục.
Tào Tham đây quả nhiên thanh minh lanh lợi. Lúc nãy ta bị Lưu Khám chọc tức, đột nhiên lại quên hạ lệnh phong tỏa tứ môn, đáng chết đáng chết.
- Tào tá sử làm tốt lắm... sao có sai sót được... Ung gia, ra sao rồi?
Tào Tham khẽ đảo mắt nhìn Lưu Khám, nhẹ nhàng nói:
- Cả nhà mất mạng, không một người nào sống.
- Thế bên Hề quán có manh mối gì không?
Tào Tham nói:
- Theo một tên lính tốt bên Hề quán, chạng vạng tối thì đột nhiên có một toán người xông vào quán, hễ gặp người là giết. Trong đó có một người, không phải giọng bản địa, hình như là người Tề. Người đó dùng ngư xoa hai mũi, hung hãn vô cùng. Một mạch giết liền tám người, cuối cùng xông vào các, giết luôn Ung Xỉ. Những người uống rượu cùng Ung Xỉ, cũng bị bọn đạo tặc khác giết sạch.
Những người đó sau cùng còn cướp lấy một Hề nương, lên ngựa phóng về thành Nam.
Tên tiểu tốt cũng chỉ nói như vậy. Lúc đó tình hình nguy hiểm, hắn chỉ dám núp trong góc tường quan sát.
- Tiểu tốt thành Nam lại không ai chặn lại ư?
Tào Tham lắc đầu:
- Phía cửa thành đó chưa kịp hỏi, bởi lúc đó hỏa hoạn quá lớn, tiểu nhân buộc phải sắp xếp người dập lửa.
Lý Phóng nhìn Lưu Khám một phát, đột nhiên nói:
- Mang bọn lính tốt đó lại đây gặp ta.
Xem ra, vị Huyện chủ đại nhân này đang chuẩn bị thẩm vấn trực tiếp. Lưu Khám điềm nhiên đứng khoanh tay, lạnh lùng quan sát.
Sau một hồi, bốn năm lính tốt được áp giải tới.
- Bọn đạo tặc ấy, làm sao có thể vào thành?
Lý Phóng nghiêm nghị quát lớn:
- Bọn giặc đông như vậy, các người lại không kiểm tra?
- Oan uổng, oan uổng quá!
Một tên lính tốt la lên:
- Không phải tiểu nhân không kiểm tra, mà những người đó có lệnh bài của đại nhân, chúng nói là có việc cần bẩm báo... Tiểu nhân làm sao dám ngăn cản? Do đó để họ vào thành, rồi không ngờ mấy người một hai không nói, chế ngự toàn bộ tiểu nhân.
Đợi trong thành bốc cháy xong, mấy người đó lại đào tẩu theo cửa Nam. Bọn tiểu nhân bị bọn họ trói chặt, hoàn toàn không làm được gì.
Lý Phóng nghe xong, kinh sợ lẫn tức giận:
- Nói bậy, bổn huyện phát lệnh bài bao giờ?
- Thật, miếng lệnh bài đó còn nằm trong môn phòng, của bọn giặc kia để quên... Chuyện lớn thế này, sao tiểu nhân dám nói xằng bậy chứ?
Mặt Lý Phóng thoáng trắng bệch.
- Tào Tham!
Lý Phóng hét lớn một tiếng, Tào Tham không nói hai lời, phóng ngựa thẳng tới thành Nam.
Lần đi lần về này cũng không phải quá dài. Nhưng trong lời nói của Lý Phóng lại có cảm giác như đang đợi một năm trôi qua. Đặc biệt là lúc các cặp mắt xung quanh nhìn y, trong ánh mắt đó mang ý khó hiểu và ngờ vực, nhưng đồng thời cũng có một chút ý cảm thông.
Đường đường là huyện lệnh, lại cấu kết với đạo tặc?
Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, cho ngũ mã phanh thay sợ rằng còn nhẹ.
Một lúc sau, trên trán Lý Phóng lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Thần sắc của Tào Tham đã có chút bình tĩnh trở lại. Gã nhảy xuống ngựa, nhìn Lý Phóng, nhưng khóe mắt lại lần nữa đảo qua Lưu Khám.
Lưu Khám vẫn vẫn giữ bộ dạng vô bi vô hỉ thế, chỉ lạnh lùng nhìn Lý Phóng, một câu cũng không nói.
Phụ thân của Tào Vô Thương, Tào Đình trưởng không nhịn được nữa, hỏi một câu:
- Huyện chủ đại nhân, rốt cuộc là như thế nào? Lệnh bài kia có phải là thật không?
- Lệnh bài... Không hề nghi ngờ gì nữa, là thật!
Lý Phóng cầm lệnh bài, thất thần trong một lúc, không biết nên nói gì.
Ngược lại, Tiêu Hà nãy giờ trầm lặng, lại đột nhiên đi ra, đoạt lấy lệnh bài từ trong tay Lý Phóng, lướt mắt nhìn một phát, rồi lộ vẻ khinh thường.
- Kẻ cắp rốt cuộc vẫn là kẻ cắp, làm thì giống, nhưng vẫn không phải thật... Đến lệnh bài của đại nhân cũng không phân biệt được, đúng là đồ ăn hại. Tào Tham, lập tức trói mấy tên này lại cho ta, nhốt vào đại lao, đợi huyện chủ đại nhân hành xử.
- Oan uổng, oan uổng quá!
Mấy tên tiểu tốt la lớn, nhưng không ai thèm để ý.
Không thể không nói, uy tín và địa vị của Tiêu Hà trong huyện Bái là rất cao. Một câu nói qua loa mà có thể mang trong sạch đến cho Lý Phóng.
Lưu Khám co đồng tử lại, chằm chằm nhìn vào Tiêu Hà.
Nhưng Tiêu Hà bộ dạng điềm nhiên nhìn Lưu Khám cười:
- Lưu huynh đệ, lời lúc nãy đại nhân nói người và đạo tặc cấu kết cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, không phải sự thật như vậy... Ngươi xem giờ xảy ra chuyện lớn như thế này, nhiều người chết như thế. Chi bằng như thế này... Tập nã hung thủ mới là quan trọng nhất, huống hồ hôm nay lại là ngày tốt của người, việc càng không thể trì hoãn.
Có ý trong lúc vô tình, Tiêu Hà làm xoa dịu Lý Phóng.
Người xung quanh cũng liên tục gật đầu:
- Tiêu tiên sinh nói không sai! Lưu sinh đừng tính toán chuyện nhỏ nhặt này, tập hung tối vi trọng yếu. Đừng để kẻ cắp ở trong thành, mọi người đều không yên tâm... Lưu sinh, việc hôm nay như thế, coi như đã xong.
Lưu Khám không kìm nổi nở nụ cười cổ quái. Hắn nửa lời không nói mà nhìn thẳng vào Tiêu Hà, Tiêu Hà cũng không né tránh mà đón ánh nhìn của Lưu Khám, hai bên chăm chú hồi lâu...
“Tiêu tiên sinh, người định chống đối ta sao?”
“Lưu sinh, không phải ta muốn đối đầu với ngươi, mà do ngươi tàn nhẫn quá!”
“Người không phạm ta, ta không phạm người... Tiêu tiên sinh, nếu không phải Lý Phóng, Ung Xỉ gây phiền phức cho ta, ta làm sao có thể gây ra việc như thế này chứ?”
“Thế như ba mươi bảy mạng nhà Ung gia, có chọc giận ngươi không?”
“Đằng nào bọn họ cũng có dã tâm, thì ta phải chuẩn bị cho tốt... Nếu bọn họ thắng, thì số phận của nhà ta e rằng cũng chẳng kém đâu.”
“Nhưng ngươi còn sống đấy!”
Lưu Khám và Tiêu Hà, lúc này trao đổi không cần lời nói. Mỗi hàm nghĩa trong ánh mắt, trong lòng mỗi bên đều rõ.
Ánh mắt của Lưu Khám từ từ trở nên lạnh lẽo...
Mặc dù không sợ Lưu Khám, nhưng Tiêu Hà vẫn bị ánh mắt ẩn chứa sát khí của Lưu Khám làm kích động cho khẽ run lên.
Lưu Khám đột nhiên cười:
- Nếu Tiêu tiên sinh đã nói như vậy, thì Lưu Khám sao có thể dám chống đối? Huyện chủ đại nhân, chuyện này theo tiểu dân, người cứ điều tra kỹ càng một chút, nói không chừng lại có gian tế? Nói không chừng tên gian tế đó lại ở ngay bên cạnh người? Mong người giải quyết cho ổn thỏa.
Nói xong Lưu Khám cầm tay Lữ Tu, quay đầu bước về.
Mọi người xung quanh nhao nhao nhường đường. Tào Đình trưởng bước theo, vỗ vào vai Lưu Khám:
- A Khám, đại hỉ lại gặp chuyện này, thật đen đủi. Chút nữa nhớ dùng lá mầm xoa quanh người, có thể khử trừ đen đủi đó.
Tào Đình trưởng thực là người tốt bụng, đến bây giờ vẫn chưa rõ huyền cơ câu chuyện.
Lưu Khám khẽ thở dài:
- Tào thúc, cảm ơn nhắc nhở của người... Haha, giá như ai cũng như người, thì tốt biết bao nhiêu?'
Lúc nói ra câu này, Lưu Khám quay đầu nhìn thẳng vào Tiêu Hà.
Mặt Tiêu Hà hơi giật giật, gượng cười một cái, rồi quay người đi.
- A Khám, chúng ta làm gì bây giờ?
Lữ Tu kéo tay Khám, nhẹ nhàng hỏi.
Làm sao đây? Lưu Khám nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Gió đêm nay, mang thêm một chút khô nóng, còn có vị máu tanh tưởi nồng đậm.
Lưu Bang, giờ ngươi đang ở đâu?