- Vương Cơ, Vương Cơ...A Khám bị bệnh, chuẩn bị xem rồi đến đó một chút.
Khám phu nhân quay người về phòng, gọi:
- Cự, Cự à, nhanh lên một chút, đệ đệ con bị ốm rồi, theo mẹ vào thành đi.
Vương Cơ đang ở nhà bếp tại hậu viện lo liệu tiệc rượu ngày mai, Vương Tín ngồi xổm ở cửa, hai tay bóng nhẫy cầm một miếng thịt nướng nhồm nhoàm ăn. Tuy rằng gia cảnh đã khá lên rồi, nhưng lão phu nhân vẫn rất cần kiệm, mà Lưu Khám thì cũng rất chú trọng về ẩm thực, không phải ngày nào cũng được ăn thịt, mà Vương Tín lại là một "động vật" thích ăn thịt, mặc dù ăn uống vẫn không thiếu chất béo, nhưng đối với thịt thì cậu ta lại rất ham thích, tính cách này không thể thay đổi được. Thừa dịp Vương Cơ đang bận rộn, cậu cũng tranh thủ ăn vụng.
Nghe lão phu nhân gọi, Vương Cơ cũng luống cuống:
- Tín, con đừng ăn nữa, cùng mẹ đi chuẩn bị xe, chủ nhân con bị ốm rồi.
Vương Tín mở to hai mắt, có vẻ như khó tin:
- Mẹ à, nhị chủ nhân sao có thể bị ốm được chứ?
Chỉ là một câu nói bâng quơ nhưng thoáng cái đã nhắc nhở Vương Cơ.
Lưu Khám không nói cho Khám phu nhân biết về tình huống khó khăn của hắn hiện nay, là sợ lão phu nhân lo lắng. Nhưng Vương Cơ thì bình thường qua lại nơi ủ rượu, nên cũng biết những chuyện cổ quái phát sinh ở tác phường, tuy nàng không biết là chuyện gì, nhưng nàng cảm nhận được có chút gì đó khác lạ.
Đúng vậy, A Khám huynh đệ lúc đi rất tốt, sao lại bị ốm được cơ chứ? Vương Cơ nghĩ tới đây, liền bảo Vương Tín đi đóng xe, còn mình thì lén lút chạy tới trước viện, vừa lúc thấy lão phu nhân ra phòng khách.
Lưu Quý?
Đột nhiên Vương Cơ nảy sinh được tia bất an, nàng bật hô lên:
- Lão phu nhân, đừng đi, những người đó là người xấu!
Vương Cơ hiểu rất rõ con người của Lưu Bang, ham ăn biếng làm, nhưng nửa đêm lại chạy tới đây báo tin, rõ ràng không phải là tác phong của Lưu Bang. Hơn nữa, nếu như A Khám huynh đệ thật sự xảy ra chuyện, thù Lữ Văn phái Lưu Quý đến đây, sao có thể để bọn họ đi bộ được? Lữ gia cũng không thiếu la ngựa, chí ít cũng có một chiếc xe mới được.
Vương Cơ thốt ra theo bản năng, nhưng Lưu Quý nghe được thì như tiếng sấm nổ bên tai.
Con đàn bà thối chết tiệt này, phá hỏng chuyện lớn của ta rồi.
- Đồ tử. Động thủ!
Lưu Quý nói xong, lập tức đánh về phía Vương Cơ. Nhưng Lư Quán phản ứng nhanh hơn:
- Đại ca, giao mụ đàn bà thối này cho đệ, huynh canh chừng!
Nói xong gã lập tức vọt vào. Vương Cơ kinh hãi kêu to, quay đầu chạy vào trong viện:
- Tín, mau cứu mẹ, Tín, mau cứu mẹ...
Khám phu nhân lúc này đang sắp đi xuống bậc thang, thấy tình huống biến đổi bất thình lình này thì ngẩn ra, rồi lập tức xoay người chạy vào trong. Phàn Khoái không muốn ra tay với một bà lão, nhưng gã cũng biết, nếu không bắt Khám phu nhân, thì sẽ đúng như lời Lưu Bang nói. Huynh đệ này của ta nói xúi quẩy quá đi.
- Lão phu nhân, đừng sợ, chúng ta không có ác ý!
Phàn Khoái hô to, bước đi như bay về phía lão phu nhân. Nhưng gã lại không hề nghĩ, ai cũng thấy ý đồ của bọn gã rồi, người ta con tin tưởng gã sao? Một lời nói càng khiến lão phu nhân run sợ, chân bước loạng choạng, cả người lao về trước. Phàn Khoái thấy vậy, thả người nhảy lên bậc thang. Ý của gã là đỡ lão phu nhân, nhưng đúng lúc này trong phòng truyền đến một tiếng rống to như tiếng sét nổ.
- Ai dám đả thương mẹ của ta, ta sẽ đánh chết hắn!
Chữ "Chết" vọng vào tai tám người Lưu Quý, một bóng người cực to lớn lao ra ngoài, tay khéo léo đỡ lão phu nhân, một tay vung quyền đánh về phía Phàn Khoái.
Phàn Khoái không nhìn rõ người, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một nắm tay vung tới, làm gã hoảng sợ nhảy lên xê bước, đồng thời đánh quyền đón đỡ.
Bồng!
Một âm thanh nặng nề vang lên, Phàn Khoái hầu như là bị đánh bay ra ngoài, lúc hai chân rơi xuống đất còn lui mấy bước, sắc mặt biến đổi lớn. Cánh tay gã như không còn tri giác, một quyền của đối phương thật sự có khí lực kinh người.
Gã ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một người đàn ông to lớn cao gần trượng, búi tóc rối tung, vẻ mặt cuồng bạo giận giữ, hai mắt trợn trừng.
- Mẹ, mẹ không sao chứ?
Khám phu nhân đứng vững lại thân thể:
- Cự, những người này là người xấu, muốn hại đệ đệ con!
- Dám hại đệ đệ ta?
Lưu Cự mở song chưởng, miệng rống như sư tử, ngửa mặt lên trời rít gào:
- Các ngươi đi chết hết cho ta, chết cho ta!
Lưu Bang đờ ra rồi!
Phàn Khoái cũng đờ ra rồi!
Người này là ai, sao có cảm giác còn đáng sợ hơn cả Lưu Khám?
- Đại ca, thằng cha này kinh quá!
Phàn Khoái thầm cười khổ, nói với Lưu Bang:
- Người này khó đối phó, chí ít một mình đệ không phải là đối thủ của hắn.
Quen biết Phàn Khoái nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lưu Bang thấy Phàn Khoái chịu thua. Trong lòng y biết là không hay rồi, nhưng đã là đâm lao phải theo lao.
- Đồ tử, động thủ!