Mục lục
[Dịch] Hình Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A?

- Lúc nhàn rỗi thì làm nông, khi chiến tranh thì là quân… Với vùng đất lớn như Hà Nam. Chỉ cần có thể có thao tác thỏa đáng, trong một hai năm, trong tay Quân hầu, ít nhất có thể có một trăm nghìn hùng binh. Quân hầu, ta nói một trăm nghìn hùng binh này, chưa hẳn có thể so ra với duệ sĩ của nước Tần, nhưng với tinh binh bình thường, vẫn còn có thể chống lại được.

Binh nông hợp nhất? Nhàn rỗi là nông, khi chiến là binh…

Trong đầu Lưu Khám vang một tiếng, cơ hồn đã muốn hôn mê.

Đây chẳng phải là “Phủ binh chế” của hậu thế hay sao?

Càng nghĩ càng hoài nghi, Công Thúc Liêu này cũng là nhân vật xuyên việt mà đến. Nhưng không thể phủ nhận, phủ binh chế, trước mắt, chính là phương thức thích hợp nhất.

Nói nhiều, Công Thúc Liêu có chút mệt mỏi!

Lưu Khám cùng Tiêu Hà rón rén ra khỏi phòng ngủ, lúc ở cửa phòng, đều nhìn thấy sự kính nể trong mắt đối phương.

Đây, chính là sự kính nể đối với Công Thúc Liêu.

Nếu như Tiêu Hà kính nể, là vì học thức uyên bác của Công Thúc Liêu, thì Lưu Khám kính nể, hiển nhiên là loại tư duy nhạy bén vượt mức của Công Thúc Liêu. Phải biết, tư duy của Công Thúc Liêu vượt mức không phải là mười, hai mươi năm, mà là bảy trăm năm.

- Quân hầu, ta muốn phái người đến các nơi ở Sơn Đông, đi tìm danh y!

Sau khi đã nhận thức rõ ràng về tầm quan trọng của Công Thúc Liêu, Tiêu Hà không nhịn được mở miệng thương lượng.

Các nơi ở Sơn Đông, hiện nay khói lửa nổi lên, chắc hẳn sẽ không ít người mong tìm một cõi cực lạc, sống cuộc sống yên tĩnh. Nhưng là danh y…

Lưu Khám gật đầu nói:

- Vậy làm phiền tiên sinh rồi!

Mặt khác, một hai ngày nữa Ly Khâu sẽ tới đây, đến lúc đó ta sẽ bảo y đi cùng ngươi để bảo hộ. Việc biến pháp của tiên sinh, chỉ sợ sau này càng phải khổ cực.

Tiêu Hà cũng không chối từ, nhếch miệng mỉm cười, sau đó cáo từ rời đi.

Mặc dù trong lòng đã có chương trình, nhưng Lưu Khám cũng không cảm giác nhẹ nhõm được bao nhiêu.

Hắn bỗng chốc tiện đường đi bái kiến Khám phu nhân, rồi cùng Lưu Cự, Xa Ninh cười nói chốc lát, sau đó mang đầy tâm tư về thư phòng. Trong thư phòng, Lữ Tu cung Bạc Nữ đang sửa sang lại gian phòng. Theo các nàng nói thì tân xuân hàng năm đều phải quét bụi.

Cái gọi là bụi, chính là các loại xui xẻo, chuyện không tốt.

Thư phòng này vốn là sở hữu của Ô Thị Khỏa, hiện nay Ô gia diệt vong, không khỏi sẽ có chứa xui xẻo. Sau này Lưu Khám phải làm việc ở đây, vạn nhất bị lây dính… Cho nên, ngay từ đầu tháng giêng, Lữ Tu liền mang theo người, quét dọn hết trong ngoài gian phòng.

- A Khám, Mạn tỷ tỷ gửi thư tới!

- A?

- Vừa rồi huynh và lão Tiêu tiên sinh cùng nói chuyện với Công Thúc tiên sinh, cho nên ta không quấy rầy.

Sứ giả hiện đang nghỉ ngơi trong dịch quán, ta thấy y bộ dạng sương gió, có vẻ rất mệt mỏi… Nhưng đây chính là thư của Mạn tỷ tỷ.

Lữ Tu nói xong, từ trên án thư lấy xuống một phong thư.

Nhìn vết niêm phong, hiển nhiên vẫn còn nguyên vẹn Lưu Khám cười cười nhận lấy thư xem kỹ một lần.

Sau đó đem thư đưa cho Lữ Tu, yên lặng ngồi xuống.

- A Khám, Mạn tỷ tỷ… kỳ thực trong lòng rất khổ!

Lữ Tu ý bảo Bạc Nữ đi ra ngoài, ngồi sát với Lưu Khám, nói khẽ:

- Mỗi lần gửi thư tới, nàng đều là nói chuyện công việc, kỳ thật ta biết, nàng là lo lắng … nhiều năm như vậy rồi, một mình Mạn tỷ tỷ vất vả chống đỡ lấy Ba Thục, thật không dễ dàng. Nếu không, huynh đón nàng về đây?

- Sao ta lại không biết, có lỗi với nàng ấy a!

Lưu Khám cười khổ một tiếng:

- Nhưng vấn đề là, hiện tại nàng ấy không thể rời khỏi Ba Thục. Lão Đường phá được Cung Đô, đã dẫn binh đóng quân ở một đường Gia Manh quan. Ta vốn tưởng rằng y có thể thu hoạch được chút nhân khẩu ở Cung Đô, nhưng lại quá lạc quan rồi. Hao phí vô số tiền bạc lương thảo, lại chỉ được ba mươi nghìn binh tốt Nam Man, nhưng công lược rõ ràng chưa đủ!

- A Khám, nhưng huynh không biết là làm như vậy, đối với Mạn tỷ tỷ rất không công bằng sao?

Nàng ấy đã hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi, nhưng ngay cả cái danh phận cũng không có. Nhiều năm như vậy đến giờ, vẫn lẻ loi hiu quạnh canh giữ ở đất Ba Thục, tim của huynh, chẳng phải độc ác quá sao.

- Đủ rồi!

Tâm tình Lưu Khám vốn có chút trầm trọng, bị Lữ Tu trách móc như vậy, rốt cục không nhịn được, bắt đầu phát tác:

- Chẳng lẽ ta muốn như vậy sao?

Ta sao lại không muốn mang theo nàng và Mạn Nhi, cả đời tiêu dao khoái hoạt, không phiền lòng về những tục vụ vụn vặt này? Nhưng hiện tại ta đã đi đến bước này, càng không đơn thuần là một người. Ta nắm giữ lấy hơn một trăm nghìn người, thậm trí là triệu người, ta chỉ có thể đi tiếp…

- A Khám!

Lữ Tu rấtt lâu không thấy Lưu Khám nổi giận như vậy, không khỏi có chút sợ hãi.

Lưu Khám nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp một chút, khẽ nói:

- A Tu, không phải ta nổi giận với nàng thật sự là… Bệnh của Công Thúc tiên sinh, chỉ sợ không được. Lão Tiêu phái người đi Sơn Đông, tìm kiếm danh y, nhưng ta đoán chừng… Ta chỉ là trong lòng rất ấm ức, rất bực bội!

Trước kia, ta muốn muốn “Chu Công thổ bộ, thiên hạ quy tâm.”

Lúc ở Lâu Thương, ta muốn là vương hầu, tướng quân, tể tướng cũng vậy, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý…

Nhưng là bây giờ, ta đột nhiên cảm thấy một chút mệt mỏi. Lão Quán không ở bên cạnh ta, Tiểu Trư chạy tới Quảng Võ thành; lão Tào ở Tịnh Châu; Chung Ly đến Cửu Nguyên. Trước kia quanh ta có rất nhiều người, ta không cảm thấy gì, nhưng thoáng cái, đều đi, hôm nay ngay cả Công Thúc tiên sinh…

Trong khoảng thời gian này, để cho Tần ở lại chỗ tiên sinh đi, cùng tiên sinh nhiều một chút.

Công thúc tiên sinh không có con nối dõi, bình thường đối với Tần nghiêm khắc, nhưng ta biết, ông coi Tần như chính mình. Hãy để cho Tần tận hiếu đạo.

Bên Mạn Nhi, nàng viết phong thư đi qua. Đến lúc đó ta sẽ phái người tới, tâm tư sẽ không lạnh lùng với Mạn Nhi.

- Vậy là tốt rồi…

Lời Lữ Tu còn chưa dứt, Lưu Khám đã đứng dậy.

- A Tu, ta muốn đi ra ngoài thành một chuyến.

Nếu Tiêu tiên sinh bọn họ tìm ta, thì nói ta đi thị sát đại doanh. Có chuyện gì gấp mà nói, đi đại doanh tìm ta là được rồi!

Đại doanh, là binh doanh lúc dẫn binh tới Hàng Kim sơn, có ước chừng năm nghìn nhân mã đóng ở đây.

Đảm nhiệm chủ tướng đại doanh Hàng Kim sơn là Nhạc Thúc. Tuy Lưu Khám là nghe theo lời khuyên của Lý Thành, nhưng đối với việc sự dụng Nhạc Thúc, hắn mới phát hiện, Nhạc Thúc ở phương diện luyện binh, đích thực là có thực học. Vì vậy, liền noi theo Lam Điền đại doanh, xây dựng nên đại doanh quái trù ở Hàng Kim sơn.

Sau khi thị sát đại doanh xong, Lưu Khám trở lại trong nhà ở Cù Diễn, đã qua giờ tuất.

Lữ Tu đã đi nghỉ.

Nhưng Lưu Khám vẫn không thể nằm ngủ…

Chồng chất các loại công văn trong thư phòng, vẫn còn cần hắn đi xử lý.

Đây chỉ là một Cửu Nguyên nho nhỏ, mà một ngày đã có biết bao nhiêu việc. Lưu Khám bắt đầu bội phục Thủy Hoàng Đế, mỗi ngày trăm cân công văn, phê duyệt như thế nào đây? Mọi người nói làm hoàng đế tốt, nhưng ở sau ánh hào quang ấy, có ai biết được sự chua xót trong đó?

Nếu không phải đã đi đến bước này, Lưu Khám thật muốn bỏ cuộc giữa đường rồi.

Tiêu Hà đã đem hình thức ban đầu của tân pháp chính lý xong tới.

Bao gồm các phương diện Công Thúc Liêu đã nói như quân sự, dân sinh… nhiều vô số. Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng cũng có đến ba bốn mươi trang.

Lưu Khám nhìn một mảnh dài, liền phê chỉ thị đi thực hiện.

Y theo trong trí nhớ về điền chế sớm đã mơ hồ trước đó, phủ binh chế, thêm một vài chi tiết, tỉ mỉ hoàn thiện.

Đợi khi xử lý xong phần văn này của Tiêu Hà thì đã qua nửa đêm.

Bạc Nữ đang nằm ngủ ở góc thư phòng.

Lưu Khám cũng không có đánh thức nàng, đem công văn cho vào ống trúc niêm phong lại, ngày mai tự sẽ có người chuyển giao cho Tiêu Hà. Hắn đứng lên, duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi.

Nhưng hắn còn chưa kịp ngáp xong, đã nghe thấy bên ngoài thư phòng, truyền đến một trận tiếng bước chân lộn xộn.

Bạc Nữ lập tức bừng tỉnh, liền vội vàng đứng lên.

Lưu Khám hướng về phía nàng gật gật đầu, ý bảo không cần kinh hoàng. Đem ống trúc đưa cho Bạc Nữ:

- Sáng sớm ngày mai, đưa cho Tiêu Lộc giao cho Tiêu quận trưởng khải duyệt.

Nói xong, hắn sải bước đi ra khỏi thư phòng.

Lại không nghĩ Ngô Thần cùng Tiêu Hà mang theo người đang vội vã chạy tới.

- Quân hầu, Mông thiếu quân ở Câu Chú sơn phái người cấp tốc tám trăm dặm mang thư tới!

Đầu Lưu Khám đang chìm dần vào mệt mỏi, vốn có chút trì độn. Vừa nghe thấy Ngô Thần nói câu đó, lập tức giật nảy mình, thoáng cái tỉnh táo lại.

- Có phải là chiến báo ở Cự Lộc không?

Ngô Thần cùng Tiêu Hà nhìn nhau, có chút kích động, nhẹ nhàng gật đầu.

- Cự Lộc, tình hình chiến đấu thế nào?

Thanh âm của Lưu Khám run rẩy không ít.

Điều này cũng khó trách, thành quả chiến đấu ở Cự Lộc trực tiếp ảnh hưởng đến bước hành động tiếp theo trong kế hoạch của hắn. Mấy ngày lại đây, lòng hắn như lửa đốt, thậm chí còn phát giận với Lữ Tu, không chỉ bởi vì tình trạng sức khỏe của Công Thúc Liêu, càng nhiều hơn là lo lắng đối với chiến cuộc ở Cự Lộc.

Tiêu Hà hít sâu một hơi:

- Chiến báo của Mông thiếu quân nói, ba ngày trước, Vương Ly tại Cự Lộc…

- Như thế nào?

- Vương Ly thảm bại tại Cự Lộc!

Lưu Khám thấy trong đầu “ông” một tiếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu lao thẳng xuống mặt đất…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK