Trời đã sáng hẳn...
Cổng trước của doanh trại Hung Nô bị thiêu cháy đen. Mặc dù lửa đã bị dập tắt, nhưng vẫn còn những đám khói xanh lượn lờ. Nói thật, trận tập kích của quân Tần lúc sáng sớm, không đạt được hiệu quả lớn lắm, tập kích lần này, hoàn toàn là tấn công dựa vào kỵ binh, nhưng ngoài Lưu Khám xông vào tiền doanh giày vò bọn chúng một phen, đồng thời tiện tay thả hai mồi lửa ra, những người khác chưa hề tới gần.
Hai đỉnh trướng bị thiêu rụi!
Hàng rào ở cổng đại doanh và chuồng ngựa bị phá hỏng rồi... Ôi, lại phải đổi cửa doanh khác.
Chết mất hơn ba mươi tên Hung Nô, lại còn bị cướp đi hơn hai mươi con chiến mã. Ngoài ra, quân Hung Nô không có tổn thất nào khác.
Thế nhưng Đồ Kỳ cũng hiểu rất rõ, đêm nay đã ảnh hưởng đến quân Hung Nô lớn như thế nào...
Bọn Tần mọi rợ thật sự không coi mấy vạn quân Hung Nô ra gì, một người mà dám xông vào, sau khi giết chết mười mấy tên binh sĩ Hung Nô, nghênh ngang đi ra.
Trong đó, còn có một tên Thiên Phu Trường bị đối phương mưu sát.
- Đại Vương, làm thế nào bây giờ?
Một gã Thiên Phu Trường mặt mũi tái mét, khổ sở hỏi.
- Cái gì làm thế nào?
- Đánh... Hay là không đánh?
Đồ Kỳ nghiến răng, hung bạo nói:
- Đánh, đương nhiên phải đánh! Truyền lệnh xuống, giờ thìn làm cơm, buổi trưa tấn công đồi Bạch Thổ cho ta!
Thế nhưng, theo tình hình hiện nay của quân Hung Nô, có thể đánh thành bộ dạng nào?
Đồ Kỳ quả thật không dám khẳng định. Binh mã của mình, tự trong lòng mình sẽ rõ, so với quân Lão Tần hai trăm năm nay đào tạo bằng quân kỉ nghiêm khắc, sức chiến đấu của người Hung Nô rất dũng mãnh, lúc đánh thuận, có thể dễ như bẻ cành khô, còn lúc gặp khó khăn, sẽ binh bại như núi đổ.
Bây giờ muốn tấn công đồi Bạch Thổ, kết quả...
Đồ Kỳ thở dài.
Cứ coi như đánh bại đồi Bạch Thổ, chỉ sợ tử thương này sẽ làm người ta vô cùng sợ hãi. Trận này, đã từ cục diện tất thắng, chuyển thành thảm thắng. Sớm biết buổi tối đến đồi Bạch Thổ hôm đó, nên gõ trống làm hăng hái tinh thần mà tấn công, như vậy, sẽ có thể không phải rơi vào cục diện như hôm nay.
Đồ Kỳ ngồi trong lều... nhè nhẹ vỗ trán, cười gượng.
- Đại vương ăn chút gì đi!
Một tên thân binh đem cơm canh đến, đặt ở trước mặt Đồ Kỳ. Đồ Kỳ nhấc bát lên, có chút buồn phiền, ăn uống không cảm thấy ngon... Húp một hớp canh, còn chưa kịp nuốt đã nghe thấy bên ngoài có tiếng rầm rầm, tiếng trống trận vang dền. Ngụm canh đó bị Đồ Kỳ phun ra ngoài.
Vẫn còn đến?
Đồ Kỳ vơ lấy trường kiếm, xông ra khỏi quân trướng.
Trong đại doanh Hung Nô là trở thành một đoàn loạn lạc.
Cơm vừa mới nấu xong vãi đầy mặt đất, chỉ thấy binh sĩ Hung Nô ai nấy đều cầm binh khí, như chim sợ cành cong, nhìn ngó bốn phía.
- Đại vương, trận này không thể đánh nữa rồi!
Một gã thân tín cười gượng nói:
- Các dũng sĩ căn bản đã không còn tâm tư nào đánh trận nữa rồi... Một đêm không ngủ, bị quân Tần giày vò như vậy mãi, không phát điên cũng không được. Chi bằng, chúng ta nghỉ ngơi thêm một ngày, chúng ta tiến đánh cũng sẽ dễ dàng hơn một chút. Nếu không, với tình trạng như thế này mà đi đánh đồi Bạch Thổ, cứ coi như đồi Bạch Thổ không có bao nhiêu Tần mọi rợ, tổn thất của chúng ta cũng vô cùng thảm hại!
Đồ Kỳ không phải không biết, trận này không thể đánh...
Chỉ khổ nỗi không có một lối thoát...
Hôm nay mà có lối thoát, lão đương nhiên gật đầu đồng ý. Chỉ là trong lòng cón sợ hãi nói:
- Nhưng bọn Tần mọi rợ hư hư thực thực giày vò chúng ta, chúng ta không có cách nào nghỉ ngơi.
Gã thân tín nghĩ ngợi một chút, lập tức đưa ra một chủ kiến.
- Sáng nay Tần mọi rợ tập kích thành công, chủ yếu là chúng ta cách bọn chúng gần quá. Trong vòng chưa đến mười dặm, đợi lúc bọn chúng xông lên, bọn ta muốn phòng bị cũng không kịp. Chi bằng lùi về sau ba mươi dặm, đồng thời đóng quân cách đồn trung quân mười dặm. Như vậy, Tần mọi rợ cứ coi như muốn tập kích ta lần nữa, chúng ta cũng có thể có đủ thời gian chuẩn bị.... Như vậy tốt hơn là bị bọn Tần mọi rợ giày vò trêu chọc.
- ừm, kế này hay!
Đồ Kỳ lập tức tán thành, hạ lệnh đại quân lùi về phía sau ba mươi dặm hạ trại đóng quân.
Lưu Khám đứng ở trên cửa thành, nhìn chiến kỳ của quân Hung Nô đang dần dần rút lui, không nhịn được cười khanh khách.
- Tả Hiền Vương này, thật là cực phẩm!
Lữ Thích Chi thấy kì lạ, hỏi:
- Quân hầu nói gì vậy? Binh Hung Nô lùi về ba mươi dặm, chúng ta có muốn tập kích cũng phiền phức.
- Ai nói chúng ta muốn tập kích?
Lưu Khám cười khẩy:
- Đệ dẫn theo hai trăm người đi thay thế bọn Quán Anh... Ngày mai không cần phải đánh trống khua cờ nữa. Đợi sau khi trời tối, hai trăm chiêng trống gõ lên cho ta. Nhớ, không chỉ cần gõ chiêng trống, còn cần chiến mã hí vang. Tóm lại, ta cần làm cho bọn chúng không được yên ổn.
Lữ Thích Chi vui vẻ nhận lệnh đi.
Phàn Khoái đứng bên cạnh lắc đầu:
- Quân hầu, chiêu này của ngài, hơi cay độc một chút!
Nào biết Lưu Khám trợn mắt:
- Đánh trận không phải như thế này sao, lừa gạt lẫn nhau xem thủ đoạn ai cao minh hơn.
- Thế nhưng đánh như thế này, ta lần đầu tiên gặp, cũng là lần đầu tiên nghe nói... Cái này, cái này, cái này hơi cay độc một chút!
Lưu Khám cười khẩy liên tục, không trả lời.
Một lát sau hắn nhẹ nhàng nói:
- Đồ Kỳ muốn ngủ yên giấc, nhưng lại không biết, lần này lão lùi lại, chỉ sợ là làm cho tinh thần binh sĩ giảm đến không còn gì.
- Vậy ý của ngài là...
- Ngày mai Đồ Kỳ tất nhiên không có lòng nào mà tấn công.
Nói xong, Lưu Khám hé ra nụ cười rạng rỡ:
- Đồ tử, nếu không chúng ta cá cược?
Phàn Khoái nghe được, lắc lắc đầu như cái trống lắc:
- Cá cược? Ta không có hứng thú... Quay về với chính nghĩa đi, thủ đoạn của quân hầu quá độc ác rồi.
Đêm này, đối với quân Hung Nô mà nói, chắc chắn là một đêm khó ngủ.
Tiếng trống trận suốt đêm, còn điên cuồng hơn cả hôm trước. Lại còn có tiếng ngựa hí đi kèm tiếng chiêng trống, khiến cho người trong đại doanh Hung Nô khó mà ngủ được, thật sự là bị tập kích đến sợ rồi... Cả một đêm, tất cả mọi người đều thấp tha thấp thỏm canh giữ lều trại. Người không mặc giáp, tay cầm đao thương.
Đồ Kỳ càng không tài nào ngủ được, những âm thanh nhỏ xíu cũng khiến lão chạy ra khỏi lều tại, xem xét tình hình.
Thế nhưng, đối với quân Tần trên đồi Bạch Thổ mà nói, đêm nay chắc chắn là một đêm vô cùng tuyệt vời.
Sau khi trời sáng, quân Hung Nô cố gắng mở mắt trèo ra ngoài, ai nấy tinh thần uể oải, khiến cho Đồ Kỳ không thể không hạ lệnh nghỉ ngơi.
Cũng may đến chiều, quân nhu lương thảo tiếp theo đã được vận chuyển đến doanh địa.
Điều này ít nhiều khiến cho tinh thần binh sĩ Hung Nô phấn chấn hẳn lên. Nhưng tinh thần thì phấn chấn rồi, muốn lập tức phát động tấn công, vẫn là không thể.
Thế là Đồ Kỳ hạ lệnh, sau khi ăn no nê, toàn bộ quay lại quân trướng nghỉ ngơi.
Ngày mai giờ dần dùng cơm, giờ mão điểm tướng, giờ thìn phát động tấn công đồi Bạch Thổ. Lần này, Đồ Kỳ kiên quyết muốn khuếch trương thanh thế, tóm gọn đồi Bạch Thổ.
Đối với mệnh lệnh như thế này, binh sĩ Hung Nô đương nhiên không hề có ý kiến gì.
Đều mệt muốn chết rồi!
Bị giày vò ba ngày liền, còn không tấn công nữa thì đừng tấn công nữa...
Thế nên, trời vừa tối, quân Hung Nô đã lũ lượt chui vào trong lều trại, bịt lỗ tai, che đầu, trong lòng đinh ninh: thích làm gì thì làm, hôm nay cứ coi như ngươi gõ chiêng đến vỡ cả chiêng ra, bố mày cũng không chơi với các ngươi, bố mày còn phải đi ngủ.
Quả nhiên, đến giờ tý, tiếng chiêng trống lại vang lên.
Đến Đồ Kỳ cũng tê liệt rồi. Nghe thấy tiếng trống, tiếng ngựa hí, lão dứt khoát lấy chăn phủ lên đầu.
Tùy các ngươi giày vò, ta đây không thèm để ý!
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kì quặc. Tiếng chiêng trống tối nay, hình như nghe không được có quy luật như hai hôm trước. Cũng phải, giày vò hai tối, có lẽ Tần mọi rợ cũng mệt rồi. Khà khà, giày vò nữa đi, ta muốn xem, đợi đến trời sáng các ngươi còn giày vò như thế nào.
Lần này ngủ thật là ngon.
Trời vừa sáng, quân Hung Nô sau một đêm nghỉ ngơi, ăn một bữa no, đang bày trận hình ở ngoài lũng sông.
Nhưng tiếng trống trận, tiếng ngựa hí trên đồi Bạch Thổ vẫn chưa dừng. Quân Hung Nô người nào người nấy mặt mũi dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt lấy đao thương.
Tần mọi rợ, các ngươi cứ giày vò đi, đợi đến khi bố mày công chiếm đồi Bạch Thổ, xem bọn ta xử lí các ngươi thế nào.
Đồ Kỳ đắc ý vẫy cờ lệnh, nghiêm giọng quát:
- Các dũng sĩ, tấn công, tấn công cho ta, hôm nay nhất định phải chiếm được đồi Bạch Thổ!
Binh sĩ Hung Nô đồng thành hò hét.
Tiếng hò hét của mấy vạn người, nhấn chìm cả tiếng ngựa hí và tiếng trống trận.
Từng hàng, từng đội binh sĩ Hung Nô trèo lên thang mây, xông lên đồi Bạch Thổ. Cùng lúc đó, tên bay như mưa yểm hộ quân Hung Nô, rơi về phía đồi Bạch Thổ.
- Giết! Giết!...
Binh sĩ Hung Nô chạy băng băng, trong lòng vẫn cảm thấy có chút kì lạ: chuyện gì xảy ra thế này, bọn Tần mọi rợ sao lại không có động tĩnh gì thế này?
Đồ Kỳ vuốt râu cười to:
- Mặc kệ bọn Tần mọi rợ gian xảo như quỷ, nhưng dưới sự tấn công mãnh liệt của đại quân ta, cũng chỉ có thể bó tay chịu chết, ha ha ha!
Thế nhưng, tiếng hét “giết” càng ngày càng nhỏ.
Thậm chí còn không nghe thấy nửa tiếng giao chiến. Trên đồi Bạch Thổ vắng vẻ không một tiếng động, Đồ Kỳ kinh ngạc trèo lên cao nhìn về phía xa, nhìn tường thành của đồi Bạch Thổ bị người Hung Nô phá vỡ, vẫn không nhìn thấy quân Tần phản kích.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Đồ Kỳ nghi hoặc nhìn về hai bên.
Các tướng lĩnh hai bên nhìn nhau, cũng không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, cuộc tấn công tự động dừng lại. Trên đồi Bạch Thổ, một tên Thiên Phu Trưởng thở hổn hển phi ngựa đến, nhảy xuống ngựa ở phía trước Đồ Kỳ, quay người quỳ xuống:
- Đại vương, không hay rồi, không hay rồi...
- Cái gì không hay?
Tên Thiên Phu Trưởng nói to:
- Trên đồi Bạch Thổ, không có một tên Tần mọi rợ nào cả!
- Cái gì?
Mắt của Đồ Kỳ trợn còn tròn hơn cả lục lạc. Lão nuốt nước bọt:
- Làm sao có thể? Ngươi nghe xem tiếng trống trận không phải vẫn đang vang lên sao?
- Đại vương, là ngựa!
- Hả?
- Bọn Tần mọi rợ này, treo những con ngựa bị thương lên gõ trống. Lúc chúng ta tìm đến, lũ chiến mã đó đã sức cùng lực kiệt, xem ra là gõ suốt từ đêm hôm qua đến giờ... Bọn Tần mọi rợ này, tất cả đã bỏ chạy từ đêm hôm qua rồi!
Đồ Kỳ tát vào miệng, chỉ cảm thấy trong ngực có một luồng khí xông thẳng lên đỉnh đầu.
Trong cổ họng có chút ngòn ngọt, lão chỉ tay vào Thiên Phu Trưởng kia, hồi lâu mới hét to một tiếng:
- Tức chết mất...
Một ngụm máu tươi phun ra, Đồ Kỳ lập tức rơi từ trên ngựa xuống, bất tỉnh nhân sự.