Một nam tử tướng mạo gầy gò tuấn lãng đi đến.
- Ngươi là người phương nào?
- Tại hạ là Nguyên Bình, hiện nay là thư ký Nguyệt Thị!
Thư ký này, cũng không phải là người “thư ký” đảm nhiệm ghi chép công văn ở hậu thế. Bởi nước Nguyệt Thị có thể được gọi là toàn dân mù chữ, ngay cả thủ lĩnh bộ lạc phần lớn cũng là không biết chữ. Cho nên, người đảm nhiệm thư ký thường thường là người phụ tá cho Nguyệt Thị vương, cho nên rất được người tôn kính, đồng thời rất có quyền uy ở nước Nguyệt Thị .
Ô Ứng Nguyên giận tím mặt, đứng vụt dậy. Nhưng sau đó y lại ngồi xuống, bởi vì phía sau thân Nguyên Bình đi theo mười mấy dũng sĩ Nguyệt Thị.
- Ngươi muốn làm cái gì?
Nguyên Bình cười hắc hắc, khoát tay chặn lại:
- Các ngươi đi ra ngoài chờ, ta cùng với Ô tiên sinh có chuyện cần bàn bạc.
Đợi dũng sĩ Nguyệt Thị đi ra ngoài rồi, trong đại trướng chỉ còn lại Nguyên Bình và Ô Ứng Nguyên. Nguyên Bình đến trước mặt Ô Ứng Nguyên ngồi xuống.
- Đến tột cùng là ngươi muốn làm cái gì?
- Ô tiên sinh, đây là đạo đãi khách của ngươi sao?
Nguyên Bình nói khẽ:
- Hôm nay ta đến đây trên thực tế là vì Ô tiên sinh ngài, giải trừ lo lắng cho tính mệnh cho ngài.
Trong lòng có chút hồi hộp, Ô Ứng Nguyên nhìn Nguyên Bình, khẽ hỏi:
- Ngươi đây là ý gì?
- Ô tiên sinh có biết, ngươi vì sao lại được hưởng địa vị này ở Nguyệt Thị không?
Nguyên Bình cười ha hả hỏi, không đợi Ô Ứng Nguyên trả lời, y mở miệng luôn:
- Không phải là lệnh muội hấp dẫn người khác bao nhiêu, thực ra ở nước Nguyệt Thị chỉ là một nữ nhân không đáng giá thôi. Sở dĩ Nguyệt Thị vương coi trọng ngươi, là bởi vì tài phú của Ô gia, còn có là người nước Tần đứng sau Ô gia… Hôm nay, nước Tần đã ốc không mang nổi mình ốc, Vương Ly nước xa không cứu được lửa gần; cả nhà Ô gia ngươi mặc dù lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhưng trong mắt của người Nguyệt Thị, lại không coi là cái gì.
Ô Ứng Nguyên trầm mặc!
Hồi lâu sau, y nhìn Nguyên Bình từ rót tự uống:
- Nguyên tiên sinh, ngươi đây là đang châm ngòi sao?
Nguyên Bình nhịn không được cất tiếng cười to:
- Ô tiên sinh, ta châm ngòi ngươi và Đại vương, lại có ích lợi gì chứ?
- Vậy vì sao ngươi giúp ta?
- Ô tiên sinh, ta không phải giúp ngươi, chỉ là vì ta và ngươi đều là người Trung Nguyên, không đành lòng thấy ngươi bị người hãm hại, cho nên mới tới nhắc nhở cảnh tỉnh ngươi.
Ta là người Ngụy, ngươi là người Tần… Tuy không phải là cùng chi, nhưng tính ra cũng là đồng tông. Ngươi cũng biết, ngươi và tiểu muội ngươi được sủng ái nhưng lại gây thù với Vương hậu cùng vương tử? Hai người họ hôm nay, đã chuẩn bị để đối phó ngươi.
- Đối phó ta?
- Ta nói rõ với ngươi, A Nam Già là tâm phúc của Vương hậu, một trăm mĩ nữ kia, toàn bộ đều là được huấn luyện.
Ô Ứng Nguyên không khỏi hít sâu một hơi. Y tựa hồ đã hiểu, Vương hậu chính là đã chuẩn bị hãm hại y. Đã được huấn luyện? Được huấn luyện cái gì… Nguyên Bình không nói rõ ràng nhưng Ô Ứng Nguyên có thể hiểu được. Xem ra, Vương hậu vốn là muốn dùng những nữ nhân này, đến thời điểm nguy hiểm nhất sẽ làm việc mưu nghịch kia.
Hiện tại, Ô gia không xong rồi!
Chỉ sợ trong thời gian ngắn Ô tiểu muội không thể uy hiếp được Vương hậu, cho nên mới đưa ra ngoài…
Nguyên Bình cười lạnh một tiếng:
- Muội muội kia của ngươi lúc trước bức bách Vương hậu thảm bao nhiêu, ngươi cũng biết đúng không? Nguyệt Thị vương mấy lần động tâm, chuẩn bị phế bỏ Vương hậu. Nếu Vương hậu sau lưng không có nước Ô Tôn, còn có A Nam Già thủ lĩnh ủng hộ thì sớm đã bị phế bỏ rồi.
Vậy ngươi nói, Vương hậu đối với Ô gia các ngươi, sẽ có bao nhiêu cừu hận?
Sắc mặt Ô Ứng Nguyên lập tức thảm bại.
- Một trăm mỹ nữ này đưa qua, có thể thành sự hay không đều không quan trọng.
Thành rồi, Mạo Đốn chết, dân Hung Nô như rắn mất đầu, Nguyệt Thị có thể thuận thế chiếm đoạt. Nhưng trước đó, chỉ sợ Ô tiên sinh đã sớm thành thịt nát; không thành, Nguyệt Thị vỗ tay một cái thoái thác việc này, chẳng lẽ Mạo Đốn có thể trở mặt với Nguyệt Thị? Đến lúc đó, xui xẻo cũng là Ô tiên sinh ngươi.
Hắc hắc, ta đây là vì tương lai của Ô tiên sinh ngươi mà cảm thấy lo lắng a.
Nguyên Bình nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ô Ứng Nguyên lại hoảng hồn, đứng vụt dậy, đi nhanh tới trước mặt Nguyên Bình, thoáng cái quỳ xuống đất.
- Kính xin tiên sinh cứu ta!
- Ta chỉ là một kẻ mất nước, đâu có bản lĩnh gì cứu ngươi?
- Tiên sinh, tiên sinh ngài nếu không cứu Ứng Nguyên, Ứng Nguyên đi Hung Nô lần này, chỉ sợ là… Ứng Nguyên nguyện dùng số tiền lớn, cầu tiên sinh giúp đỡ.
Nguyên Bình thở dài:
- Cũng được, vì nể mọi người đều là người Trung Nguyên, ta dạy ngươi một chiêu.
Ô tiên sinh, biết cái gì gọi là “Đả thảo cốc” không?
- A?
- Bởi vậy mà bắc, đông, tây, các bộ lạc mọc lên san sát như rừng, cần gì phải tốn hao vàng bạc? Chiếm con mẹ nó là được…
Ô Ứng Nguyên nghe thấy những lời này, nhíu mày lại, nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu.
- Thế nhưng trong tay ta cũng chỉ có mười mấy người như thế nào Đả thảo cốc được?
- Thôi đi thôi đi!
Nguyên Bình do dự một lúc lâu, khẽ nói:
- Đoán chừng mấy ngày nữa ngươi phải khởi hành về Long Thành, đừng ngại đi chậm một chút. Ta đây có một chút nhân mã có thể giúp ngươi đánh cướp một ít nữ nhân trở về. Đến lúc đó, ngươi đem những nữ nhân này dẫn đi, sau đó hoặc để lại cho mình hưởng thụ, hoặc là buôn bán đến Trung Nguyên, dù thế nào, cũng có thể đổi về một số tiền lớn, ngươi thấy có thể thực hiện được không?
Ô Ứng Nguyên nghĩ nghĩ, gật đầu thật mạnh.
- Ô đại huynh, ta đây muốn giúp ngươi, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Như vậy đi, ta cũng không cần số tiền lớn của ngươi… Ta thấy ngươi có thể có thể co có thể duỗi, là loại người có thể làm đại sự. Nếu có một ngày, ngươi có thể buông tha Vương hậu, được hay không?
Nếu như nói, Ô Ứng Nguyên lúc gật đầu với Nguyên Bình còn hơi ngờ ngợ.
Thì lời này vừa rời khỏi miệng Nguyên Bình, y đã yên tâm!
Cười hắc hắc, Ô Ứng Nguyên nghiêm mặt nói:
- Nguyên thiếu huynh yên tâm, nếu thực sự có một ngày như vậy, Ứng Nguyên chắc chắn đem Mạt Lỵ Vương hậu kia tặng cho ngươi!
Đều là người trong đồng đạo a!
Xem ra, vị Mạt Lỵ Vương hậu này, thật đúng là báu vật rồi.
Nguyên Bình cười cười, vừa chắp tay:
- Như vậy, Bình vô cùng cảm kích.
Tháng giêng năm Tần Nhị Thế thứ ba, Cự Lộc bị vây.
Sở vương Hùng Tâm, phái Lệnh doãn Tống Nghĩa làm chủ soái, binh phát Cự Lộc, ý đồ giải cứu Trương Nhĩ.
Lúc đó, Hùng Tâm tuyệt không ngờ tới, quân Sở cũng không phục Tống Nghĩa, tuy Hạng Lương chết trận, nhưng uy vọng của Hạng gia cũng không giảm. Đầu tháng giêng, sau khi công chiếm quận Nãng, Hạng Tịch, Hàn Tín dẫn binh tụ hợp cùng một chỗ với Tống Nghĩa. Ngày đó, Hạng Tịch làm khó dễ ở trong doanh, dùng lý do là trì hoãn tiến quân, chém giết Tống Nghĩa. Sau đó chỉnh hợp binh mã, thu thập hết đạo tặc dưới trướng Bồ tướng quân ở quận Tể Bắc.
Sau đó dùng Kình Bố làm tiên phong, cầm sáu vạn đại quân, rồng rồng rắn rắn vượt qua Hoàng Hà, tiến binh đến Hà Bắc.
Mặc kệ Hùng Tâm thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng thế… Sáu vạn quân Sở, chỉ có thể nhận Hạng Tịch làm chủ soái, đi thẳng đến Cự Lộc, giải cứu Trương Nhĩ.
Cùng tháng, Vương phi Đông Hồ tiến về Nguyệt Thị thăm người thân, trên đường quay lại Đông Hồ, gặp tập kích, toàn quân bị diệt.
Trong hiện trường đầy tử thi, có người bất ngờ phát hiện có hai cỗ tử thi Hung Nô…
Mùa xuân, chính là mùa sinh cơ dạt dào, vạn vật sống lại, nhưng một luồng khí lạnh từ phương bắc ập tới, lập tức bao phủ toàn bộ thảo nguyên!
Đông Hồ và Hung Nô khai chiến rồi!
Khi mùa xuân quay về, quận Cửu Nguyên vẫn bao trùm trong băng thiên tuyết địa.
Sau khi mùa xuân về, thân thể Công Thúc Liêu càng ngày càng suy yếu. Ngày thứ hai của năm mới, ông thoáng cái ngã bệnh, hơn nữa bệnh không dậy nổi, không thể rời khỏi giường. Cũng khó trách, người sáu bảy mươi tuổi, sau ngàn dặm bôn ba, lại gặp thời tiết khắc nghiệt, chịu thế nào được?
Lưu Tần cơ hồ cả ngày đều ở bên cạnh Công Thúc Liêu, một tấc cũng không rời.
Thương thế trên bờ vai còn chưa khỏi hẳn, mặc dù đã trải qua cứu chữa kịp thời, nhưng An Kỳ nói, sau này mặc dù khỏi hẳn, cánh tay vẫn khó tránh khỏi bất tiện. Đối với việc này, Lưu Khám đau đớn trong lòng. Nhưng Công Thúc Liêu không vì vậy mà buông lỏng việc học của Lưu Tần. Khác biệt chính là, sau khi bị bệnh, ông đối với việc học của Lưu Tần yêu cầu ngày càng nghiêm khắc. Thích Cơ, Bạc Nữ, thường xuyên nghe được tiếng quát Lưu Tần của Công Thúc Liêu.
Có đến vài lần, hai người không nhịn được thông bẩm với Lữ Tu.
Sau khi Lữ Tu biết được, không nhịn nổi vì thương con trai, chạy đi tìm Lưu Khám.
- Công Thúc tiên sinh chỉ sợ rất khó qua được mùa xuân này…
Câu trả lời ngoài dự đoán của mọi người của Lưu Khám làm cho Lữ Tu tròn mắt, kinh ngạc nhìn Lưu Khám, lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
- Công Thúc tiên sinh là muốn nhân lúc mình còn hoàn toàn thanh tỉnh, đem sở học suốt đời truyền thụ cho Tần… Khổ tâm lần này của ông, chớ có cô phụ.
Lữ Tu gật gật đầu, yên lặng quay về.
Từ đó về sau, mặc kệ Công Thúc Liêu có trách cứ Lưu Tần như thế nào, nàng cũng đều không hỏi tới.
Không chỉ chính mình không đi qua hỏi, liền ngay cả hai người Thích Cơ và Bạc Nữ, nàng cũng không cho nhúng tay vào việc này.
Cuộc chiến ở Cự Lộc đang tiến hành đâu vào đấy.
Quân Tần dùng thế “Tồi khô lạp hủ” bao vây nghiêm mật Cự Lộc. Vương Ly tiếp thu đề nghị của Chương Hàm, theo địa hình xây lên một đường hành lang kết nối dài hẹp, vây thành Cự Lộc kín không một kẽ hở. Đồng thời, vì đảm bảo cung ứng đồ quân nhu cho chiến sự ở Cự Lộc, sau khi Chương Hàm công chiếm Hàm Đan, tạo nên một con đường, dùng trọng binh thủ vệ, đảm báo cung ứng lương thảo cho Vương Ly.
Bốn mươi vạn đại quân đóng quân ở Cự Lộc và Hàm Đan.
Viện quân các nước có lòng cứu viện, nhưng không sao hơn được thanh thế quá mức kinh người của quân Tần, làm cho viện binh căn bản không dám tới gần. Lúc đó, đóng quân ở Đông Vũ thành, chẳng những uy hiếp binh mã quân Tề, liền ngay cả Trần Dư ở quận Quảng Dương quận, cũng tao ngộ mấy lần thống kích, về sau cũng không dám lại vọng động.
Mà quân Ngụy chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Sau khi Ngụy Cữu chết, Ngụy Báo dưới sự trợ giúp của Chu Thị, co đầu rút cổ ở khu Phong ấp tại huyện Bái, kéo dài hơi tàn, đâu còn lực lượng đi cứu Trương Nhĩ nữa. Nói khó nghe thì hôm nay bọn họ chiếm lĩnh Phong ấp, huyện Bái, đều là quân Sở bố thí cho bọn họ. Nếu ngày nào đó tâm tình quân Sở không tốt, có thể vô cùng dễ dàng đuổi bọn chúng ra khỏi quận Tứ Thủy. Cứu người? quả thực là chuyện hoang đường viển vông!
Sau khi Hạng Tịch vượt qua Hà Thủy, liền gặp sự ngăn trở của Chương Hàm.
Nhưng theo sự vũ dũng của Hạng Tịch, thêm với sự chỉ huy thỏa đáng của Hàn Tín, lại có Phạm Tăng bày mưu nghĩ kế, Trần Anh trù tính phân phối chung. Quân Sở đại thắng Chương Hàm ở bờ sông, coi như là để cho các nước chư hầu một tia phấn chấn. Nhưng thanh thế quân Tần vẫn không giảm bớt.
…
Lưu Khám dẫn Tiêu Hà, đi vào phòng ngủ của Công Thúc Liêu.
Công Thúc Liêu lúc này đã rất tiều tụy, nhìn thân thể vô cùng khô gầy, suy yếu.
Nhiệt độ đã tăng lên rồi, nhưng lửa trong lò sưởi vẫn hừng hực như trước.
Lưu Tần đang ngồi bên giường trước thư án, từng nét từng nét viết gì đó. Thấy Lưu Khám và Tiêu Hà tiến đến, nó vội vàng đặt bút xuống, đứng dậy.
Nó biết rõ, nếu không có đại sự, phụ thân cùng Tiêu tiên sinh sẽ không tới quấy rầy giờ học của nó.
Công Thúc Liêu khẽ nói:
- Tần, con đi ra ngoài chơi đi, mấy ngày này bị lão nhân ta quát, chắc cũng có chút khó nhịn rồi.
- Công Thúc tiên sinh…
- Ha ha, đừng nói nữa, đi ra ngoài đi… ta muốn nói chuyện với phụ thân con.
Lưu Tần thận trọng thu thập xong giấy bút, sau đó rất cung kính hướng về phía Công Thúc Liêu hành lễ, lúc này mới rón rén rời khỏi phòng.
- Quân hầu, ngồi đi!
Công Thúc Liêu nói xong, muốn ngồi dậy.
Lưu Khám liền vội vàng tiến lên một bước, ngồi bên người Công Thúc Liêu, lại kê thêm cái gối để cho ông nằm nghiêng:
- Tiên sinh thân thể không tốt, nằm nói chuyện đi.
Công Thúc Liêu lại cười, nghiêng đầu nhìn Lưu Khám.
Ông đột nhiên nói:
- Quân hầu, hôm nay ngươi lại làm cho ta nghĩ đến Vương thượng ngày xưa.
Vương thượng mà Công Thúc Liêu nhắc tới, dĩ nhiên là Thiên Cổ Nhất Đế Thủy Hoàng Đế kia:
- Lúc Vương thượng còn trẻ, cũng như Quân hầu hôm nay vậy, chiêu hiền đãi sĩ. Ta nhớ rõ, có một lần Mao Tiêu tiên sinh bệnh nặng, y cũng như Quân hầu vừa đối với ta, vô cùng cẩn thận phục vụ.
Lưu Khám biết rõ, Công Thúc Liêu không nói mấy lời vô ý nghĩa này.
Vì vậy hắn không mở miệng, như đệ tử lắng nghe lão sư dạy bảo, chờ Công Thúc Liêu nói tiếp.
Công Thúc Liêu ho nhẹ hai tiếng:
- Con người mà, mặc kệ ngươi anh minh thần vũ cỡ nào, cuối cùng vẫn là con người… Vương thượng phá được nước Triệu, liền trở nên đắc chí vừa lòng. Hơn nữa bên cạnh y những người biết nói chuyện càng ngày càng ít. Thay vào đó là nho sinh tiến sĩ các quốc gia… Ta cũng không phải nói nho sinh chênh lệch thế nào, chỉ là có đôi khi, bọn họ quá coi trọng danh lợi.
Hoặc là vì danh, trực ngôn phạm thượng; hoặc là vì lợi, a dua nịnh hót.
Hàn Tử từng có một thiên “Thuyết nan”, thật tình không biết, việc nói chuyện này cũng cần rất nhiều kỹ xảo. Nói nặng, Vương thượng không thích nghe, nói nhẹ, Vương thượng không thèm để ý. Lý Tư là người thông minh, nhưng y cả đời thông minh, đến cuối cũng vẫn bị thua tại chính sự thông minh này.
Quân hầu, những lời này của lão nhân, ngươi hiểu không?
Lưu Khám biết rõ, Công Thúc Liêu đang dùng ví dụ về Thủy Hoàng Đế để nhắc nhở hắn.
Lưu Khám hôm nay, chưa chắc đã không trở thành Thiên Cổ Nhất Đế ngày mai… Nhưng Thiên Cổ Nhất Đế, kết quả vẫn là một con người!
Chỉ cần là người, liền khó tránh khỏi hỉ nộ ái ố.
Đã có hỉ nộ ái ố, cũng không tránh khỏi sẽ xuất hiện vấn đề như vậy.
Công Thúc Liêu không phải nói để cho hắn làm một thánh nhân, mà là đề điểm hắn, đã nghe thì phải hiểu rõ, không thể khư khư cố chấp; còn có, phải bồi dưỡng nhân tài.
Lưu Khám nói:
- Tiên sinh dạy bảo, Khám nhớ kỹ trong lòng.
Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Ưu điểm hôm qua có lẽ hôm nay sẽ thành khuyết điểm, Khám tuyệt sẽ không quên những lời nói hôm nay của tiên sinh.
- Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền?
Công Thúc Liêu lầm bầm trong miệng, một lát sau trên mặt toát lên vui vẻ.
- Tiên sinh, ta cùng với Quân hầu hôm nay đến đây là có chuyện muốn cầu tiên sinh dạy bảo.
Tiêu Hà hợp thời mở miệng nói:
- Hiện nay Cửu Nguyên quận hoang vắng, bước tiếp theo thống trị như thế nào, đã thành vấn đề cấp bách. Hà từ nhỏ yêu thích điển chương, trong khi đó xử lý những chuyện như thế này lại là lần đầu. Ta cùng với Quân hầu thương nghị thật lâu, nhưng không có biện pháp, đành phải quấy rầy tiên sinh.
Với tư cách từng là tham mưu cao cấp của Thủy Hoàng Đế, có thể nói, Công Thúc Liêu và Thủy Hoàng Đế đã một tay tạo nên nước Tần huy hoàng.
Ông nghe thấy Tiêu Hà nói những lời này, cũng không nóng lòng trả lời.
Mà là cười ha hả nhìn Lưu Khám:
- Quân hầu, chiến sự ở Sơn Đông chưa có kết quả, ngươi nóng vội như vậy, sẽ không sợ lấy giỏ trúc múc nước sao?
- Lấy giỏ trúc múc nước, cũng tốt hơn là lâm trận mới mài kiếm a!
Năm tháng này, loại binh khí như thương vẫn chưa xuất hiện, thành ngữ “Lâm trận mới mài thương” tự nhiên không thích hợp nói ra, vì vậy lời vừa đến khóe miệng Lưu Khám, liền đổi thành mài kiếm:
- Hiện nay thanh thế Vương Ly nhìn thì to lớn, kỳ thực lại bị chậm trễ thời gian. Việc vây điểm đánh viện binh, nhìn như là một quân cờ tốt, y muốn nhất lao vĩnh dật, giải quyết chiến sự… Ha ha, lại không biết “một tiếng trống thêm sĩ khí, hai tiếng trống, sĩ khí giảm, ba tiếng trống, sĩ khí kiệt”!
Công Thúc Liêu nói:
- Quân hầu nói rất đúng, kỳ thực cục diện bây giờ, căn bản cũng không cần làm như ngươi nói là vây điểm đánh viện binh… Cổ nhân còn biết rõ, cái đạo lý một tiếng trống thêm sĩ khí. Vương Ly thân là đại tướng, mặc dù thông hiểu binh pháp, nhưng trong khi linh hoạt vận dụng, trên cách cục, còn xa mới bằng được Vương Tiễn đại tướng quân cùng Vương Bí. Trách không được năm đó, Vương thượng lựa chọn Mông Điềm mà không chọn Vương Ly làm chủ soái.
Có một số thời khắc, y chắc chắn phải như vậy.
Nhưng là, theo như ngươi nói, Vương Ly sẽ bại?
Lưu Khám gật đầu:
- Vương Ly sẽ bại!
Trước kia Vương Ly còn chưa có hành động, khi đó Lưu Khám nói Vương Ly sẽ bại, căn bản là lời nói hàm hồ.
Hiện nay, Vương Ly đã bắt đầu hành động, lời nói của Lưu Khám cũng có sức thuyết phục nhất định.
Nhưng chỉ với một cỗ tác khí này của Vương Ly mà nói y nhất định sẽ thất bại thì vẫn có vẻ hơi thiếu. Nhưng điều này cũng không quan trọng, có đôi khi vơ đũa cả nắng thực sự cũng không phải là một chuyện xấu. Ít nhất theo những hành động trước mắt của Vương Ly mà nói, đã có lý do để thất bại.
- Nhưng mặc dù là Vương Ly thua, còn có Chương Hàm tại Hàm Đan!
Lưu Khám không nhịn được cười:
- Tiên sinh, ông cần gì phải kiểm tra ta chứ?
Hoàn toàn không thể khinh thường Chương Hàm, cũng có thể là do thói quen chinh chiến của tướng quân… nhưng vấn đề là, y có uy vọng cao như Vương Ly, gặp phải cảnh đen đủi như Vương Ly sao? Hàm Dương có thể cho Vương Ly nắm giữ ấn soái mà chẳng quan tâm, thậm chí thất bại cũng không trách tội; nhưng một khi đã không có Vương Ly, Chương Hàm có thể thay thế y sao? Chỉ cần y có nửa điểm sơ suất, chỉ sợ Triệu Cao cũng sẽ thừa cơ gây phiền phức cho y.
- Quân hầu, ngươi nghĩ rất xa a!
Công Thúc Liêu nói xong, thở dài một hơi, ngay sau đó là một hồi ho kịch liệt. Lưu Khám vội vàng vỗ vỗ lưng cho ông, Tiêu Hà nâng đến một ly nước ấm, xem như để thuận cơn ho này. Công Thúc Liêu lau đi khóe miệng bị nước đọng, đem ly nước trả lại cho Tiêu Hà.
- Hiện nay Cửu Nguyên có bao nhiêu nhân khẩu?
Tiêu Hà vội vàng trả lời:
- Bốn mươi bốn thành của Cửu Nguyên, ở Cù Diễn, sau khi Cửu Nguyên đầu hàng, cũng nhao nhao tới đây. Hơn nữa trong mấy quận, tính sơ sơ ước chừng hiện tại có khoảng một trăm hai mươi nghìn hộ, gần sáu mươi người… lại thêm con số Lý Thành báo, cộng lại khoảng chừng năm vạn binh mã.
Năm vạn binh mã, thủ hộ bốn mươi bốn thành Cửu Nguyên, Vân Trung không nói, còn có ba nghìn dặm tuyến biên cảnh.
Lưu Khám ở một bên, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
- Cũng may Đạo Tử dùng mưu, gây nên nội đấu giữa người Hồ ở Bắc Cương.
Giữa Đông Hồ và Hung Nô, chỉ sợ sẽ có một hồi ác chiến, mà nước Nguyệt Thị cũng tạm thời không tập kích tới Bắc Hà, giảm được áp lực rất nhiều.
- Quân hầu!
- Có!
Công Thúc Liêu đột nhiên nói:
- Đông Hồ cùng Hung Nô khai chiến, ngươi có hành động gì?