Ngày thứ hai, phủ nha Giang Dương mở rộng cửa. Các thủ lĩnh người Ba thổ trứ rồng rồng rắn rắn được gã sai vặt dẫn dắt đi vào của lớn phủ nha. Phủ nha Giang Dương trước sau chia làm hai phần. Lúc này, trong viện đã dọn xong bàn ăn. Trương Thương làm người chủ trì, nghênh tiếp tân khách tại cửa.
Lúc chính ngọ, tân khách toàn bộ đã đến đông đủ. Trên dưới năm mươi chiếc bàn, bị bỏ trống hai mươi mấy bàn. Trên bàn ăn, có đặt các danh bài, mặt trên viết tên các thủ lĩnh. Gọi là ba bộ chín mươi tám trại, ba bộ này chủ yếu là dựa vào khu vực để phân chia.
Thiển Khâu Khoan Cốc ở phía bắc Giang Dương. Người Ba bản địa cư trú ở đây, tổng thể mà nói thuộc về người Ba nửa quy hóa. Đa phần lấy nông canh làm việc chính. Cũng vì nguyên nhân này, các trại ở Thiển Khâu Khoan Cốc có quan hệ mật thiết với Tần gia, bọn họ càng cần cường quyền hỗ trợ mới có thể đặt chân.
Ngoại trừ một bộ ở bên ngoài Thiển Khâu Khoan Cốc, còn có có hai bộ bản xứ Hoàng Kinh Lâm và Duyên Giang. Hoàng Kinh Lâm ở phía nam Giang Thủy, đất đai chủ yếu là đồi núi, người Ba bản xứ ở đây tương đối thuần khiết; mà người Ba thổ trứ Duyên Giang, từ tên là có thể nghe ra đầu mối. Bọn họ phần lớn đều sinh hoạt ở vùng ven bờ sông nước, dựa vào đánh cá và săn bắt mà sống, sở trường về kiếm ăn trên sông nước.
Hoàng Kinh Lâm cũng được, Duyên Giang cũng tốt, đều là người Ba bản xứ độc lập. Bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Tần gia. Chuẩn xác mà nói, bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Tần Thanh, nhưng cũng không qua lại nhiều lắm với Tần gia.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hai bộ người Ba ở Hoàng Kinh Lâm và Duyên Giang, tổng cộng có năm mươi sáu trại, ước tính khoảng hai mươi mốt nghìn người sẽ không thèm để ý đến ai là gia chủ Tần gia. Cái bọn họ lưu ý chính là, ai có thể cho bọn họ cuộc sống tốt nhất, ai có thể mang tới cho bọn họ nhiều lợi ích nhất. Thủ lĩnh của năm mươi sáu trại này có giao tình rất tốt với Tào Vô Thương, vì vậy khi nhận được lời mời của Tào Vô Thương, rất nhanh đồng ý tới.
Khi Tần Mạn mặc trang phục truyền thống của người Ba cùng với Thẩm Thực Kỳ một thân quan phục xuất hiện ở đình thượng, thủ lĩnh các trại đều đứng lên.
- Chúng ta tham kiến Huyện trưởng,Thẩm Thực tham kiến Mạn tiểu thư!
Chỉ một câu nói, Tần Mạn chợt nghe ra được chút manh mối.
Từ khi tổ mẫu mất đi, lực ảnh hưởng của Tần gia ở Ba Thục thoáng cái giảm đi, hay là trong mắt các thủ lĩnh ở đây, địa vị của Thẩm Thực Kỳ so với mình cao hơn một chút. Dù sao huyện quan không bằng hiện quản, cho nên còn có thể cung kính xưng hô một tiếng Mạn tiểu thư, e rằng duyên cớ càng nhiều là vì tổ mẫu. Nếu như chính mình không phải có mang ấn tín của tổ mẫu, sợ rằng ngay cả một tiếng Mạn tiểu thư cũng không có.
Trong lòng cảm thấy mất mát một chút, nhưng rất nhanh Tần Mạn đã điều hòa trở lại. Chỉ trong nháy mắt, lúc ngồi xuống, nàng lơ đãng lui về phía sau một chút, lùi sau so với Thẩm Thực Kỳ một nửa thân thể.
Thẩm Thực Kỳ lúc đầu giật mình, chợt hiểu ý tứ của Tần Mạn. Khóe mắt liếc nhìn Tần Mạn, trong lòng thầm khen một tiếng: Co được giãn được, mới có phong thái của người bề trên. Hiểu được lý thuyết, thế nhưng muốn làm được mới khó… Khó trách Thanh lão lại có thể coi trọng Mạn tiểu thư.
Đợi khách và chủ đều ngồi xuống, Thẩm Thực Kỳ nâng chén mời rượu.
Nguyên nhân y mời thủ lĩnh các trại đến đâ cũng không giải thích, chỉ nhiệt tình mời mọi người uống rượu, thưởng thức các món ăn ngon. Lúc này, muốn xem ai có thể giữ bình tĩnh…
Tất cả các thủ lĩnh cũng đều biết điểm này. Nhưng chung quy cũng có người không nhẫn nổi, qua ba tuần rượu, một hán tử hắc tráng đứng lên:
- Huyện trưởng, ngài để lão Tào triệu tập chúng ta đến đây, đến tột cùng là có chuyện gì? Cứ sảng khoái nói ra, bằng không chúng ta ăn uống cũng không thoải mái.
- Đúng vậy, đúng vậy, mời Huyện trưởng nói rõ!
Có một người đi đầu, tự nhiên sẽ có rất nhiều người hưởng ứng.
Thẩm Thực Kỳ mỉm cười quay đầu liếc nhìn Tần Mạn, trầm giọng nói:
- Hôm nay có thể hân hạnh được đón tiếp các vị trại chủ, Thẩm Thực Kỳ vô cùng cảm kích. Chỉ là người muốn tìm mọi người để bàn việc cũng không phải là bản quan, mà là Mạn tiểu thư… Lai lịch của Mạn tiểu thư, nói vậy mọi người cũng không xa lạ. Nàng chính là cháu gái của Thanh lão, cũng là người Thanh lão chỉ định thừa kế. Về phần bàn chuyện như thế nào? Bản quan cho rằng sẽ do Mạn tiểu thư nói thì tốt hơn.
Tần Mạn hiểu rất rõ ràng ý tứ của Thẩm Thực Kỳ. Ở bên ngoài, Thẩm Thực Kỳ là quan, nếu há mồm ngậm miệng nói đến lợi ích thì còn ra thể thống gì. Lúc này đây, hành động của Thẩm Thực Kỳ càng nhiều mang tính là người trung gian, chân chính đàm phán với thủ lĩnh các trại, chính là Tần Mạn nàng.
- Mạn…
Tần Mạn đứng dậy, đang chuẩn bị mở miệng nói. Đột nhiên chợt nghe thấy có người hô một tiếng:
- Nếu mời mọi người uống rượu, vì sao không đợi ta đến? Chẳng lẽ Ba Hộ ta không có tư cách?
Lời còn chưa dứt, đã thấy một người cao lớn thô kệch, da ngăm đen xông vào cửa lớn phủ nha, dẫn theo hơn mười một người tùy tùng, nghênh ngang tiến vào trong viện. Một đôi mắt tam giác lướt nhìn mọi người xung quanh. Cười hắc hắc:
- Ba Hộ đến chậm, mong các vị thông cảm cho!
Gã chính là Ba Hộ?
Tần Mạn mắt phượng hơi nheo lại, trong mắt lóe sáng. Nàng đã nghe nói tới người này, cũng biết thủ hạ của Ba Hộ chính là người Ba ở Khoan Cốc Thiển Khâu, là quần tộc có nhân số người Ba bản địa nhiều nhất tại Giang Dương. Trước kia, người này còn ý đồ tập kích mình tại rừng Hoàng Kinh, nhưng bị Khoái Triệt đi trước một bước, tương kế đáng tan. Nguyên tưởng rằng người này sẽ không xuất hiện, không nghĩ tới hắn còn dám lớn mật đứng ở nơi này?
Thẩm Thực Kỳ cũng đứng dậy.
- Mạn tiểu thư, không thể lỗ mãng!
Y hạ giọng nói:
- Ba Hộ này dám trắng trợn xuất hiện ở đây, tất nhiên gã đã có chuẩn bị…
- Ba thủ lĩnh…
Tần Mạn hiểu ý gật đầu, mở miệng hô một tiếng.
Vậy mà Ba Hộ này, lại trừng mắt tam giác lên:
- Một người đàn bà có tư cách gì nói ở chỗ này? Chẳng lẽ nam nhân Đại Tần tuyệt chủng rồi?
- Ba Hộ!
Tào Vô Thương không nhịn được quát lên một tiếng lớn:
- Ngươi có phải là tới nơi này quấy rối hay không?
- Tào huyện úy, Ba Hộ cũng là theo lời mời của ngươi đến đây, vốn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng, nhưng không nghĩ tới lại để cho nữ nhân nói chuyện ở đây. Ta chính là nói lời thật mà thôi, tội danh quấy rối này thứ cho Ba Hộ không đảm đương nổi.
Ba Hộ này lời nói cực kỳ kiêu ngạo, tựa hồ không để Tào Vô Thương vào mắt.
Thái độ này, đã chọc giận một vài thủ lĩnh người Ba. Hán tử lúc trước đứng ra nói nhịn không được cả giận nói:
- Ba Hộ, sao ngươi có thể vô lễ đối với Mạn tiểu thư như vây? Ngươi chớ quên rằng, ban đầu nếu không có Thanh lão nâng đỡ, bộ Thiển Khâu ngươi làm sao có được thanh thế như ngày nay?
Nhưng Ba Hộ cười lạnh một tiếng:
- Ta tự biết mình không quên ân tình của Thanh lão, ta tin tưởng các ngươi cũng sẽ không quên. Nhưng chớ có quên rằng, chủ nhân của Tần gia hôm nay là Tần Chỉ nhị lão gia. Tần Mạn này chỉ là một người phản bội lại gia tộc, là nữ nhân bị trục xuất khỏi Tần gia mà thôi. Muốn nói báo đáp, Ba Hội ta tự nhiên sẽ báo đáp Tần gia, mà không phải là nữ nhân này…