Sau khi đem toàn bộ vật tư chuyển tới từ huyện Từ an bài thỏa đáng, lại an trí xong cho dân chúng huyện Từ, đã qua nửa đêm.
Lưu Khám mệt mỏi không ít, nhưng vẫn cố chống đỡ thân thể, đi tuần quanh thành một vòng. Đối với bách tính Lâu Thương mà nói có thể trông thấy thân ảnh hùng tráng của Lưu Khám, thật giống như được uống một viên thuốc định tâm hoàn, lập tức có thể bình tĩnh trở lại. Đặc biệt là trong thời gian mẫn cảm này, lại càng phải như vậy. Mặc dù rất nhiều người cũng đã ngủ, nghe được tiếng vó ngựa trên đường phố, cũng sẽ nhìn không được vụng trộm mà liếc mắt nhìn.
Làm một Chủ công, thật sự rất mệt. Đặc biệt khi tất cả mọi người đều đem hy vọng ký thác trên thân thể của hắn, chỉ là cái loại áp lực này, người bình thường sợ là sẽ sụp đổ.
Tuy biết rõ trong thành sẽ không xẩy ra chuyện gì, dù sao từ khi chuẩn bị chiến đấu đến nay, công tác cảnh vệ ở Lâu Thương làm vô cùng nghiêm mật.
Nhưng Lưu Khám vẫn muốn đi một vòng, đây là trách nhiệm của hắn.
Trở lại phủ nha, đã gần đến giờ sửu.
- Ly Khâu!
- Dạ!
Lưu Khám ở trên bậc thang, suy nghĩ một chút:
- Ngươi đi tìm Lý tư mã một chút, bảo y phối với lão Tào và lão Giả, lưu ý nhiều một chút những di dân kia.
Ly Khâu gật đầu, chắp tay hành lẽ, nhanh chóng rời đi.
Dù sao cũng không phải là người Lâu Thương, Lưu Khám đối với những nạn dân đến từ huyện Từ kia, tóm lại vẫn có chút lo lắng. Khi đại chiến, vạn nhất có người trong thành quấy rối, sẽ làm cho hắn thực sự đau đầu. Nhưng Lưu Khám cũng không thể cự tuyệt những người này, dù sao người ta là hướng về danh hào của hắn mà đến.
- Lão Quý à, theo ta bận bịu cả ngày rồi, sớm nghỉ ngơi đi.
Người cường tráng như Lưu Khám còn cảm thấy mỏi mệt, huống chi là Quý Bố?
Quý Bố cũng không sĩ diện:
- Sau khi Chủ công về nghỉ ngơi, Bố liền đi nghỉ ngơi…
Y là thân vệ trưởng của Lưu Khám, Lưu Khám không nghỉ ngơi, y là Thân vệ trưởng này, nào có đạo lý nghỉ ngơi? Quý Bố là người thô lỗ, nhưng cũng là người tỉ mỉ. Lưu Khám lại để cho y làm Thân vệ trưởng, coi như là tín nhiệm y. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, y càng cần chăm chú hơn.
Lưu Khám không nói gì nữa, cất bước đi tới hậu viện.
Vừa đi, hắn vừa trầm giọng nói:
- Lão Quý, ta có một nhiệm vụ quan trọng muốn ngươi đi làm… Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần ở lại bên cạnh ta. Lâu Thương có hai Trắc bảo, hiện nay Bắc bảo đã có Chung Ly trấn thủ, ta vô cùng yên tâm; nhưng chủ tướng Nam bảo vẫn không giải quyết được. Hai Trắc bảo này, giống như hai nắm đấm của Lâu Thương, có thể chế trụ quân địch, làm cho chúng không dám toàn lực tiến công.
Trước kia, nếu lão Nhâm còn ở đây, ngược lại là một lựa chọn tốt.
Nhưng bây giờ, Quán Anh, Nhân Ngao và Tiểu Trư, tất cả đều có trách nhiệm khác, không ở Lâu Thương. Ta nghĩ mãi, chỉ có ngươi mới có thể đảm nhiệm trách nhiệm này.
Vốn là lúc đầu Quý Bố nghe Lưu Khám nói còn cho là hắn không để y đảm nhiệm thân vệ nữa, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Nhưng thật không ngờ, Lưu Khám lại muốn y một mình đảm đương một phía. Ý nghĩa của Trắc bảo này đối với Lâu Thương, Quý Bố đã ở trong doanh dạo qua, làm sao lại không biết?
Trong lòng kích động, y chắp tay nói:
- Chủ công yên tâm, Quý Bố còn sống một ngày, nhất định không để cho Nam bảo có việc.
- Như thế rất tốt, ngươi ngày mai trực tiếp báo đến Hà công, tiếp lĩnh binh ấn phù tín… An nguy của Nam bảo, ta liền giao phó cho ngươi!
Đối với bản lĩnh của Quý Bố, Lưu Khám vốn cũng không biết.
Chỉ là bởi vì “Lời hứa đáng giá nghìn vàng” mà sinh ra hứng thú đối với Quý Bố. Nhưng từ khi tiếp xúc đến nay, lại phát hiện trên mặt quân sự, xác thực Quý Bố có tài năng. Trách không được có thể trở thành đệ nhất trong Ngũ đại tướng của Hạng Vũ. Một nhân vật như vậy đem làm thân vệ của mình, thật sự là khuất tài.
- Quân hầu, Quân hầu!
Ánh trăng phía sau cửa, chuyển ra một cái thân ảnh.
Thích Cơ hướng phía Lưu Khám phất tay, làm cho Lưu Khám không khỏi giật mình…
- Thích Cơ, đã muộn như vậy, ngươi sao còn không nghỉ ngơi? ở chỗ này làm gì?
Thích Cơ liền vội vàng nói:
- Quân hầu, là nô tỳ phụng mệnh của lão phu nhân ở đây đợi Quân hầu trở về. Lão phu nhân nói, bà có chuyện muốn bàn bạc với ngài. Mặc kệ ngài về muộn thế nào, đều muốn ngài đến đó… Lão phu nhân còn nói, bà vẫn một mực đợi ngài qua.
- Đã muộn như vậy, mẹ còn tìm ta có chuyện gì?
Lưu Khám không khỏi ngẩn người…
Bình thường, Khám lão phu nhân ngủ rất sớm, cũng rất ít thức đêm. Muộn như vậy tìm mình, hơn nữa giọng điệu nghiêm nghị như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng phải thương lượng.
Lưu Khám không dám thất lễ, quay đầu nói với Quý Bố:
- Lão Quý, ngươi về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai đi tìm Hà công.
- Vâng!
Quý Bố cũng biết Lưu Khám là người con có hiếu. Khám lão phu nhân tìm hắn đi qua vào lúc này, sợ là phải nói chuyện một hồi.
Mà mình ngày mai còn phải tiếp chức Thủ vệ Nam bảo, hoàn toàn không thích hợp ở chỗ này hao tốn, vì vậy khom mình hành lễ. quay người trở về phòng nghỉ ngơi.
Lưu Khám theo Thích Cơ đi tới hậu trạch.
Vừa đi, hắn vừa hỏi:
- Thích Cơ, mẹ tìm ta muộn thế này, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?
- Không biết a!
Thích Cơ lắc đầu:
- Trong nhà cũng không có xảy ra chuyện gì, chỉ là lúc chiều tối, đại phu nhân tới thăm Lão phu nhân, còn khóc rất lâu.
Nhưng tiểu tỳ không nghe được các bà nói cái gì. Về sau lão phu nhân liền bảo tiểu tỳ tìm ngài… A, lão phu nhân cùng đại lão gia đều đang ở đó.
Đại phu nhân, không phải là Lữ Trĩ, mà là thê tử của Lưu Cự, Vương Cơ.
Lưu Khám có chút ngây ngốc rồi.
Thích Cơ đi trước dẫn đường dẫn Lưu Khám tới hậu trạch.
Trong phòng của lão phu nhân, ánh đèn vẫn lóe sáng. Thích Cơ gõ cửa phòng một cái, nói khẽ:
- Lão phu nhân. Quân hầu đã trở về!
- A Khám, vào đi!
Thanh âm của Khám phu nhân trong phòng vang lên:
- Thích nhi, ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ở đây không cần hầu hạ… Lúc đi ra, thuận tiện nói với chủ mẫu một tiếng, nói A Khám đêm nay có thể không trở về, bảo nó đừng chờ đợi, nghỉ ngơi sớm đi.
- Vâng!
Thích Cơ ở cửa phòng khẽ chào, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Khám, sau đó vội vã đi ngay.
Lưu Khám đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Phòng của Khám phu nhân phân thành ba gian, bên ngoài là đại sảnh, bên trong là phòng ngủ và thư phòng. Từ khi Lữ Tu tiếp chưởng gia sự, lão phu nhân rất ít ra mặt. Đại đa số thời gian đều ở hậu trạch xem sách, viết chữ, lúc không có việc gì, có thể lên xe diêu, lại để Lưu Cự đánh xe Vương Cơ làm bạn, đi tới điền trang một chuyến.
Khám lão phu nhân xuất thân là đại gia khuê tú, tinh thông văn tự sáu nước, hay đọc nho gia kinh điển.
Chỉ tiếc, sau khi gả cho lão cha của Lưu Khám, lang bạt kỳ hồ, sở thích ngày xưa cũng chỉ có thể từ bỏ. Hiện nay cuộc sống an dật, đặc biệt Lưu Khám hạ lệnh thu thập kinh điển của sáu nước, làm cho lão phu nhân vô cùng vui vẻ, chuyên tâm ở trong nhà đọc sách viết chữ, còn sửa lại một số điển tịch để đọc.
Thời gian này, trôi qua cũng rất vui vẻ…
Lão phu nhân ngồi ở giữa ngoại đường, trong tay còn đang cầm một quyển thẻ tre.
Lưu Cự trì độn ngồi ngủ gà ngủ gật ở một bên, Vương Cơ thì ngồi bên người Lưu Cự, thấy Lưu Khám tiến lên không khỏi cúi đầu.
- Mẹ, đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi, gọi nhi tử đến là có gì dạy bảo?
- A Khám à, ngồi xuống nói chuyện.