Tại thời điểm này vào những năm trước thì đã sớm vào mùa mưa rồi nhưng năm nay mực nước của Tứ Thủy giảm xuống gần một nửa. rất nhiều đất đai của nhiều nơi đã khô cạn đến nỗi nứt ra, giống như trẻ sơ sinh mở miệng ra. Cây lúa đã héo rồi khiến cho ai nhìn vào cũng sẽ phát sầu. Thậm chí rất nhiều chỗ đã bắt đầu cầu mưa nhưng ông trời đui mù nên không có tác dụng gì.
Thật vất vả lắm mới đợi đến tháng tư, cuối cùng đã bắt đầu rồi xuống những giọt nước mưa li ti nhưng kết quả không nhiều, căn bản không thể giải quyết việc khẩn cấp, may mà liên tục mấy ngày nay, trời đang âm u làm cho người ta có chút mong đợi.
Gần đây con đường làm quan của Tiêu Hà rất rộng mở. Năm ngoái, khi y và bằng hữu đến Hề quán, bỗng nhiên gặp được một cô gái tên là Man Man, là con cháu người Cổ Việt, khi sinh ra đã có được sự dịu dáng tú lệ của người con gái Giang nam. Nghe nói, cô gái này vốn là người Hội Kê, phụ thân còn là quan lại của địa phương Chư Kỵ. vì chuyện của tỷ đệ Doanh Quả bị đám người Hạng Tịch tập kích ở Trữ La Sơn, phụ thân của Man Man bị liên lụy, bị chặt đầu bêu trên đường. Cả nhà bị tịch thu, Man Man từ tiểu thư con quan, bỗng chốc trở thành kẻ tù tội, sau này còn bị bán vào Tập Quán, qua tay nhiều người rồi đến huyện Bái.
Nói thật, Man Man sinh ra hoàn toàn không phải có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng nàng từ nhỏ nhận được sự giáo dục tốt của gia đình, tinh thông nhạc luật, giỏi ca múa, ngoài ra khí chất của nàng có thể làm lay động lòng người. Tiêu Hà đã qua tuổi bốn mươi, từ lâu đã qua tuổi trêu hoa ghẹo nguyệt rồi. Ngày thường ngoài việc đọc sách ra, còn mê thích âm luật. Sau khi nghe Man Man gảy đàn một khúc ca, đã nảy sinh ra lòng ngưỡng mộ. Từ sự ngưỡng mộ đã biến thành ái mộ. Tiêu Hà giấu người ta chuộc thân cho Man Man, và sắp xếp cho nàng ở một thôn trang khác.
Bây giờ y là Huyện thừa của huyện Bái, tất cả chuyện lớn nhỏ đều do y làm.
Chỉ cần đem xóa đi tên của Man Man từ trong danh sách của Hề Nương ở Hề quán là được và thêm một chút động tác nữa thì ai cũng sẽ không vì một cô gái hề chạy đến làm khó Huyện thừa. Còn về Lý Phóng, gã chẳng hề quan tâm đến công vụ. đang suy nghĩ tới chuyện dựa dẫm thế nào mới có thể thăng quan phát tài. Tiêu Hà đã cho Man Man một thân phận, tăng thêm một hộ tịch cũng sẽ trở nên dễ dàng, vô cùng đơn giản.
Trời tối âm u, Tiêu Hà đã giải quyết xong công văn cuối cùng.
Đừng thấy cuộc giao chiến giữa Trần Thiệp và Trần quận ở quận Tứ Thủy oanh liệt, nhưng trên thực tế đối với huyện Bái mà nói là tỏ ra có chút xa xôi rồi. Tiêu Hà không xem trọng Trần Thiệp! Chỉ cần trận chiến này không cháy lan đến huyện Bái, cho dù trời sụp xuống cũng không có can hệ gì tới Tiêu Hà. Hơn nữa, nếu trời thật sự đổ sụp xuống, Tiêu Hà một mình y cũng sẽ không thể đỡ nổi? vào thời khác sinh tử này tự nhiên phải chết, thật sự không hề vui vẻ sống qua mấy ngày.
Triều đình truyền ra chiếu lệnh trưng tập, huyện Bái phải đưa ra ba trăm người.
Điều này thật sự đã làm khó Tiêu Hà, phải biết chiếu lệnh này đều đã phát ra rồi, nếu muốn trưng tập nữa thì không hề dễ dàng nữa.
Người thân láng giếng ai cũng biết ai. Tiêu Hà thật sự không dễ quyết định, nhưng lại không thể không tuân theo chiếu lệnh. Y nghiến răng rồi trưng tập ba trăm người.
Tiêu Hà lắc đầu cười gượng. chiếu lệnh này nếu tiếp tục, không biết sẽ có bao nhiêu hương thân chửi bới sau lưng đây. Nhưng y cũng không có cách nào khác.
Sau khi thu thập xong danh sách, Tiêu hà nhìn ra sắc trời bên ngoài, từ góc nhà quơ lấy một cái nón trúc rồi đi ra.
Nhìn sắc trời hình như sắp mưa rồi, đang suy nghĩ, hình như là ứng nghiệm với phỏng đoán của Tiêu Hà, nước mưa xào xạt róc rách rơi xuống. Tiêu Hà ở trước cửa Huyện nha phất cái nón trúc lên. Đứng trên đường do dự một chút rồi cất bước đi đến một con hẻm nhỏ. Nói thật, y rất có lỗi với người vợ trong nhà. Vì chuyện sinh con cái của mình, lo liệu cả nửa đời người không nói. Lúc mình bị thương, đã tốn công chăm sóc, đã làm tròn bổn phận của người vợ.
Mà bản thân mình thì….
Nhưng Tiêu Hà vẫn chọn chỗ ở của Man Man mà đi.
Man Man rất khéo nấu ăn, biết đọc sách uống chút rượu, nói chuyện nhạc luật, hát ngâm thi từ, cuộc đời như thế còn mong gì hơn? Rẽ vào trong ngõ nhỏ, Tiêu Hà đi vào đó, thấy phía trước có một khúc quẹo, ra khỏi đó là nơi Man Man ở, nhưng đúng lúc này từ trong ngõ nhỏ đột ngột xuất hiện hai bóng đen ngăn cản đường đi của Tiêu Hà. Tiêu Hà nhìn chăm chú, thì ra là người quen, một là Hạ Hầu Anh, một là Trần Hạ, hai người một trước một sau chặn Tiêu Hà. Tiêu Hà vừa thấy tư thế này, hàng lông mày chau lại, sắc mặt âm trầm.
- A Anh, ngươi làm vậy là có ý gì?
Hạ Hầu Anh cợt nhả nói:
- Tiêu đại ca chớ trách, tiểu đệ không có ác ý gì, chỉ là nhận được giao phó của Phàn đại ca, mời Tiêu đại ca đi nói chuyện.
Tiêu Hà nói:
- Đã muộn thế rồi, ta cũng mệt rồi, ngươi quay về nói với Đồ Tử, có chuyện gì thì ngày mai hắn đến Huyện nha thảo luận.
- Tiêu đại ca, ngươi đừng như vậy mà...Đây không phải là làm khó ta và lão Trần hay sao. Hơn nữa, nhà ngươi không ở gần đây, nói vậy chắc hẳn Tiêu đại ca muốn đến chỗ giai nhân rồi, không nể chút tình huynh đệ hay sao? Ngươi cũng thật là không cẩn trọng gì cả, nếu đã chuộc tiểu giai nhân ra rồi thì cũng nên cho người ta một chỗ ở đàng hoàng chứ, chỗ đó thật sự không được đâu, rất dễ bị đại tẩu phát hiện đấy.
Tiêu Hà ngẩn ra, nhíu mày nói:
- A Anh, ngươi đang uy hiếp ta?
- Tiêu đại ca hiểu lầm rồi, ngươi biết đó, cuộc đời ta ngoại trừ đại ca ra thì bội phục nhất chính là Tiêu đại ca đây, sao ta dám uy hiếp ngươi chứ?
Tiêu Hà ghét nhất là dáng vẻ cợt nhả kiểu này của Hạ Hầu Anh, cuộc sống không thể nào thoát khỏi Lưu Quý, thật sự khiến người ta chán ghét.
- Chuyện nhà của ta, không cần ngươi quan tâm. A Anh, tự ngươi lo cho mình đi!
Nói xong, y đi vòng qua Hạ Hầu Anh, nhưng gã lại tiếp tục chắn ngang, ngăn cản lối đi của Tiêu Hà. Lần này đã chọc giận Tiêu Hà.
- Hạ Hầu Anh, rốt cuộc ngươi muốn sao?
- Ha hả, Tiêu đại ca, đừng tức giận. Ta chỉ muốn mời ngươi đến chỗ Đồ Tử, sẽ không lâu đâu, hơn nữa, hiện tại ngươi dù qua đó, cũng không gặp tiểu giai nhân đâu. Chẳng bằng theo ta đến nhà Đồ Tử, sau đó mới đến gặp giai nhân, không chừng lại rất hứng thú đấy.
- Hạ Hầu Anh, nghiêm túc một chút đi!
Trần Hạ cũng không phải là người hay nói chuyện, tựa như không quen nhìn Hạ Hầu Anh ngả ngớn như thế, liền nhíu mày quát một tiếng, sau đó nói:
- Tiêu đại ca, chúng ta thật sự không có ác ý, quả thật là Đồ Tử đại ca có chuyện quan trọng, nếu ngươi không đi, chúng ta quay lại cũng rất khó ăn nói.
- Các ngươi bắt Man Man đi rồi sao?
- Tiêu đại ca yên tâm, chỉ là thấy Man Man tiểu thư quá khổ cực, hơn nữa ở trong thành đúng là rất dễ bị đại tẩu phát hiện, cho nên buổi chiều đám Cổ Phùng đã mời Man Man tiểu thư đến nơi khác rồi, cũng là muốn tốt cho Man tiểu thư thôi, để cô ấy khỏi phải ngày ngày sống trong lo lắng, có đúng không?
Cổ Phùng là một đầu lĩnh côn đồ ở huyện Bái. Lúc Tiêu Hà nghe đến cái tên Cổ Phùng, tim đập mạnh, trầm giọng nói:
- Là Lưu Quý đã về rồi!
Hai người Trần Hạ và Hạ Hầu Anh ngẩn ra, nhìn nhau, nhưng không ai mở lời.
Quả nhiên là tên kia đã trở về!
Tiêu Hà thở dài:
- Đã như vậy thì dẫn đường đi. Ta và các ngươi đến chỗ Đồ Tử, ta muốn xem Lưu Quý hắn như thế nào?
- Tiêu đại ca, mời!
Trần Hạ nghiêng người tránh đường, Tiêu Hà gật đầu, cũng không thèm nhìn Hạ Hầu Anh, đi thẳng phía trước. Mà Hạ Hầu Anh mặt không biểu hiện gì, sóng vai đi cùng Trần Hạ, ba người một trước hai sau, rẽ qua mấy vong thì thấy cây hòe trước cửa nhà Phàn Khoái.