Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ước định cẩn thận thời gian và địa điểm với Vương Bảo, Hàn Nghệ liền chuẩn bị rời đi cùng Tiểu Dã, bởi vì sắc trời cũng đã không còn sớm nữa.

Nhưng khi bọn họ xuống lầu, thì lại thấy một ông lão khom lưng đi tập tễnh lên lầu hai.

Kỳ quái, trông ông lão này còn nghèo hơn ta nữa, lấy đâu ra tiền ăn cơm ở đây? Hàn Nghệ thoáng nhìn, thấy sắc mặt của ông lão kia hơi thấp thỏm bất an, trong lòng cũng đoán được ra chút chút. Bèn chờ đến khi ông ta đi ngang qua bên cạnh mình xong, đột nhiên thò tay kéo Tiểu Dã, ra hiệu nó đừng đi nhanh như vậy.

Quả nhiên, ông già kia vừa mới bước lên lầu, liền nghe thấy tiếng Vương Bảo hô lên: "Hồ lão nhi, cuối cùng lão cũng chịu đến rồi, thật là để bổn công tử chờ thật lâu nha."

Lại nghe một thanh âm già nua vang lên: "Không biết Vương công tử gọi tiểu lão nhân tới đây, có chuyện gì dặn dò?" Trong giọng nói hiển thị ra rõ vẻ cung kính và sợ hãi.

"Đương nhiên là để nhắc lão trả tiền nha."

"Trả tiền? Không phải là nói 3 tháng sao, bây giờ mới qua 3 ngày mà!"

"3 tháng cái gì, trên giấy nợ ghi rõ ràng là 3 ngày mà."

"3 ngày? Rõ ràng lúc trước chúng ta đã đồng ý là 3 tháng mà."

"Lỗ tai của lão chắc bị điếc rồi hả, chính miệng ta nói 3 ngày rõ ràng, nếu không phải vậy làm gì có chuyện ta chỉ lấy lợi tức có 20 văn thôi."

"Lão làm sao có thể nghe lầm được, ruộng nhà lão bị lũ lụt phá hư, nếu như chỉ có 3 ngày, tiểu lão nhân này lấy đâu ra tiền trả."

Hàn Nghệ nghe thế bèn thở dài trong lòng, xem ra không chỉ mỗi nhà mình dính vào chuyện này rồi!

Chỉ nghe thấy Vương Bảo hừ lạnh: "Ta đây mặc kệ, bổn công tử nể tình ruộng của nhà lão bị lũ lụt phá hư, mới cho lão mượn 100 văn tiền. Lão đừng có không biết thân biết phận. Hơn nữa lão đừng có quên, tháng sau lão còn phải giao ra số tiền thuê nữa, số tiền thuê này ta ngược lại cũng không cần lão trả gấp. Thế nhưng trong vòng hai ngày lão nhất định phải trả tiền đã vay, nếu như lão dám không trả, ta đành bắt cháu gái của lão để gán nợ vậy."

"Vương công tử, tiểu lão nhân chỉ có mỗi một đứa cháu gái này mà thôi, ngài cũng không thể cướp nó đi như vậy được. Coi như tiểu lão nhân van cầu ngài, Vương công tử, ngài làm ơn thư thả cho tiểu lão nhân ít ngày đi." Trong giọng nói của ông lão đã bắt đầu có chút nghẹn ngào, khiến người nghe không khỏi cảm thấy thương cảm.

Hàn Nghệ nghe được liền thầm mắng trong lòng, cái tên khốn kiếp này, mới 100 văn tiền đã muốn bắt cô nương nhà người ta về, ngươi cũng quá keo kiệt rồi.

"Thư thả mấy ngày là bao nhiêu ngày, nếu như ai cũng giống lão, vậy ta ăn cơm bằng cái gì. Ít nói nhảm đi, giờ này ngày mai ta sẽ tới nhà lão lấy tiền, nếu vẫn không có, liền bắt cháu gái của lão để gán nợ, giờ biến đi, đừng quấy rầy bổn công tử ăn cơm."

"Vương công tử, ngài...ngài đây là khi dễ tiểu lão nhân không biết chữ mà!"

"Ta chỉ theo giấy nợ làm việc, nếu lão không phục có thể đi quan phủ cáo trạng ta cũng không sao."

"Lão đầu tử, nhanh biến đi, bằng không ta sẽ vứt ngươi từ đây xuống luôn đó."

Một gã thuộc hạ của Vương Bảo hung thần ác sát nói.

Vương gia nguyên bản chỉ là một cái tiểu địa chủ, dựa vào cho vay nặng lãi để kiếm lợi. Tại vùng ngoại ô Dương Châu cũng có tiếng là đê tiện vô liêm sỉ, nếu ngươi chẳng may dính vào Vương gia một chút, vậy ngươi chắc chắn sẽ bị bọn họ hút sạch không còn một giọt máu. Nhưng cha của Vương Bảo cũng tương đối thông minh, bọn hắn rất ít chipo vay trong thành Dương Châu, dù sao trong thành có không ít người quyền thế, cũng ít có người cần vay tiền nhà gã, vì thế mục tiêu chính của Vương gia là vùng ngoại thành. Mai thôn cũng ở trong đó. Bách tính vùng ngoại ô phàm là nghe đến Vương gia, mỗi người đều vừa hận vừa sợ. Có một quãng thời gian, bọn họ thà rằng chịu đói, cũng quyết không chịu vay tiền của Vương gia.

Sinh ý nửa năm gần đây của Vương gia vô cùng khó khăn, cũng may có trận lũ lụt này, khiến cho ruộng đất của rất nhiều bách tính sống ở phụ cận Mai Hà đều bị ngập lụt. Bách tính không có cơm ăn, chỉ có thể chạy tới vay tiền Vương gia. Sinh ý của Vương gia vì thế mới dần dần tốt lên. Gần đây Vương Bảo cho vay không ít tiền tại vùng này, mà chẳng may gã lại coi trọng cô cháu gái của Hồ lão đầu, thế là liền lợi dụng chuyện Hồ lão đầu không biết chữ, lại là người thành thật chất phác, đã động ít tay chân lên giấy nợ, khiến cho thời hạn trả nợ rút ngắn mất ròng rã 80 ngày. Chuỵên này quả thật khiến người ta hận nghiến răng.

Bất quá cũng trách Hồ lão nhân này quá hồ đồ rồi, với cái xú danh của Vương gia, làm sao có khả năng cho người mượn 100 văn tiền, kỳ hạn tới 3 tháng, mà lợi tức cũng chỉ có 20 văn tiền được, trong này khẳng định có trá!

Nguyên nhân Vương Bảo cố ý làm vậy, đơn giản là vì sau này nếu có phải lên quan phủ, gã cũng có thể tự bào chữa, ta thu lợi tức thấp như thế, làm sao có khả năng là 3 tháng, khẳng định ông lão này nghe lầm.

Hàn Đại Sơn tuy cũng tương đối thành thật, thế nhưng không hề hồ đồ. Lúc trước quyết định đi vay tiền Vương gia, Hàn Đại Sơn đã suy đi nghĩ lại, cân nhắc đầy đủ, tất cả đều tính toán rõ ràng, mới nghĩ đến việc mời Từ lão làm công chứng viên cho mình. Từ lão là người biết chữ, vì lẽ đó Vương Bảo rất khó lợi dụng. Nhưng đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ông ta vậy mà lại bị sét đánh chết, lại còn gặp phải một trận lụt lớn nữa chứ. May mà Hàn Nghệ này cũng không phải Hàn Nghệ kia, nếu không, kết cục của Hàn gia có khả năng cũng tương tự Hồ lão đầu rồi.

Hàn Nghệ thầm nhíu mày, chợt nghe thấy tiếng khóc của ông già kia càng lúc càng gần, lập tức phất phất tay với Tiểu Dã, hai người liền đi ra tửu lâu.

Ra tửu lâu, Hàn Nghệ cố ý thả chậm bước chân, ánh mắt liếc nhìn phía sau, chỉ thấy Hồ lão đầu đang vừa đi vừa khóc, dáng vẻ vô cùng thê lương.

Đợi đến khi Hồ lão đầu cách hắn tương đối gần, thì tay áo hắn hất lên một cái, một chuỗi tiền đồng rơi ra.

Tiểu Dã kinh ngạc liếc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ cười lắc đầu một cái, mặt ngẩng về trước, cùng Tiểu Dã tăng nhanh bước chân.

Hồ lão đầu cũng thực sự là người thành thật chất phác, ông lão tuy vừa vặn nhìn thấy trong tay áo của Hàn Nghệ rơi ra một chuỗi tiền đồng, nhưng vẫn chạy vội tới hô: "Hai vị tiểu ca, hai vị tiểu ca."

Nhưng mà Hàn Nghệ và Tiểu Dã vẫn giả vờ như không nghe thấy, càng chạy càng nhanh.

Hồ lão đầu nhặt lên chuỗi tiền đồng, còn muốn đuổi theo, thế nhưng làm sao có thể đuổi theo kịp Hàn Nghệ cùng Tiểu Dã. Rất nhanh liền bị bọn họ bỏ lại đằng sau.

Mắt thấy không đuổi kịp, Hồ lão đầu cúi đầu nhìn chuỗi tiền trong tay, nhìn thấy chí ít cũng phải 100 văn tiền, không khỏi suy nghĩ xuất thần. Qua một hồi, ông lão mới quyết tâm, cuộn chuỗi tiền cất vào trong lòng, sau đó lau khô nước mắt trên mặt, hưng phấn đi về nhà.

Đợi đến khi bóng dáng Hồ lão đầu biến mất giữa ánh chiều tà, thì Hàn Nghệ cùng Tiểu Dã mới từ mặt sau của một cây đại thụ đi ra.

Tiểu Dã đột nhiên lôi kéo ống tay áo của Hàn Nghệ, dùng một loại ánh mắt hỏi dò nhìn hắn.

"Ngươi là muốn hỏi ta sao phải trợ giúp ông lão này đúng không?"

Hàn Nghệ cười nói.

Tiểu Dã gật gật đầu.

Hàn Nghệ hời hợt cười nói: "Tiền bạc thôi, đều chỉ là việc nhỏ, chỉ cần tiêu sảng khoái là được, mặc kệ là dùng để ăn hay là dùng để ném."

Tính cách này là một mặt, còn có một mặt, chính là tại thời điểm hắn bất lực nhất, cũng từng vô cùng hi vọng có người có thể giúp mình một chút như thế, nhưng đáng tiếc không có gặp được. Vì lẽ đó, hắn cực kỳ hiểu rõ tâm tình tuyệt vọng của Hồ lão đầu. Nếu như không ném đi một xâu tiền, hắn sẽ không nhịn được mà bức rứt trong lòng, có khi buổi tối vẫn còn băn khoăn việc này. Vậy thì quá khó chịu rồi, tiền này coi như dùng để mua sự thoải mái, hài lòng là được. Nếu ném xâu tiền này xong mà hắn đạt được sự thoải mái, thì cứ ném thôi. Dù sao hắn cũng đã có tiền trả nợ, một trăm văn tiền này đối với hắn mà nói, cũng chỉ giống như vào tiệm ăn mấy lần mà thôi.

Tiểu Dã gật gật đầu, đột nhiên dùng ngón tay út chỉ về phía tửu lâu.

Có ý gì? Hàn Nghệ nhìn về phía tửu lâu một chút, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: "Ngươi là chỉ Vương Bảo?"

Tiểu Dã gật gật đầu, chỉ chỉ Hàn Nghệ, lại chỉ chỉ về phía tửu lâu

Hàn Nghệ suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi là muốn hỏi ta, vì sao lúc nãy phải ăn nói khép nép với Vương Bảo đúng không?"

Tiểu Dã dùng sức nhẹ gật đầu.

Hàn Nghệ sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, cười nói: "Đó là bởi vì ta hiện tại còn không có năng lực để đối phó Vương Bảo, so với để gã lúc nào cũng phòng bị ta, còn không bằng để gã thả lỏng cảnh giác, đợi khi cơ hội tới, ta liền có thể cho gã một đòn trí mạng."

Trong cái nghề này của bọn hắn, bắt đầu bất kỳ một cái âm mưu nào, đầu tiên đều phải thu được tín nhiệm của mục tiêu.

Tiểu Dã trừng mắt nhìn, chợt vừa cười vừa gật đầu.

Đến khi trở lại cửa thôn, Tiểu Dã liền đem 500 văn tiền trên người giao cho Hàn Nghệ, nó thật sự chỉ đang giúp Hàn Nghệ chia sẻ trọng lượng. Hàn Nghệ đương nhiên không chịu, thế nhưng Tiểu Dã ném tiền xong liền chạy, chớp mắt đã biến mất rồi.

Không có cách nào, Hàn Nghệ chỉ có thể nhặt tiền lên, trong lòng lại nghĩ, tiền này cũng không thể mang về toàn bộ, bà nương trong nhà kia quá mạnh, một cước liền có thể đạp bay ta luôn, căn bản là đánh không lại, tiền này mang về, vạn nhất bị nàng đoạt mất, làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, hắn nhìn xung quanh một chút, tìm một chỗ bí ẩn, đem tiền giấu đi, chỉ giữ lại trên người hai xâu tiền nhỏ cùng một nén bạc. Thế nhưng hắn cũng chưa về nhà vội, mà bước đi về phía Quan gia.

Cốc cốc cốc!

"Ai thế!"

"Là con, Tiểu Nghệ."

Két.. một tiếng, cửa mở ra, chỉ thấy Quan tam thúc và Quan tam thẩm đứng ở bên trong, dùng một loại ánh mắt phi thường mập mờ nhìn Hàn Nghệ trước cửa.

Hàn Nghệ biết, bọn họ là sợ mình đến hỏi vay tiền bọn họ. Từ khi Vương Bảo náo loạn một trận xong, người trong thôn nhìn thấy Hàn Nghệ, đều tương đối khẩn trương, đây cũng không phải nhân tình ấm lạnh gì, chỉ là bọn họ cũng làm gì có tiền mà cho vay, bọn họ cũng có con cái phải nuôi mà. Nhưng lúc Hàn Đại Sơn còn sống từng trợ giúp bọn họ rất nhiều, thế nên bọn họ cũng cực kỳ xoắn xuýt. Đối với điểm này, Hàn Nghệ ngược lại cũng không có oán hận bọn họ chút nào. Chuyện vay tiền thế này, vay chính là ân tình, không vay được cũng là điều đương nhiên, không thể vì vậy mà đi oán hận người khác.

"Tam thúc, tam thẩm, con thật có lỗi với hai người!"

Hàn Nghệ vừa thấy được vợ chồng bọn họ, đột nhiên gào lên một tiếng, ngược lại dọa hai vợ chồng Quan tam thúc giật cả mình.

"Ai u, Tiểu Nghệ, có chuyện gì thế?"

Hàn Nghệ không nói.

Quan tam thúc lo lắng hỏi: "Tiểu Nghệ, ngươi mau nói đi, xảy ra chuyện gì thế?"

Hàn Nghệ vội vàng lên tiếng: "Tam thúc, là như vậy, sáng nay con nhàn rỗi nhàm chán, vừa vặn tình cờ gặp con Tiểu Hoàng của nhà thúc, liền muốn dẫn Tiểu Hoàng ra sau thôn chơi đùa, nhưng mà không ngờ tới... không ngờ tới..."

Lời này vừa nói ra, Quan tam thúc lập tức càng gấp: "Rốt cuộc là làm sao, Tiểu Nghệ, ngươi nói thẳng luôn đi!"

Hàn Nghệ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà không ngờ tới sau có người đang săn thú, con nhất thời không để ý kỹ Tiểu Hoàng, kết quả nó liền bị những người kia bắn chết, tam thúc, tam thẩm, ta thật có lỗi với các ngươi a!"

Nguyên lai là như vậy, thực sự là doạ chết ta rồi. Quan tam thúc thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy ông ta suýt nữa bị Tiểu Nghệ hù chết, cười ha hả nói: "Không có chuyện gì, chỉ là một con chó mà thôi, chuyện cũng không có gì lớn."

Quan tam thẩm vẫn đứng sau Quan tam thúc hận không thể một cước đạp Quan tam thúc bay ra ngoài cửa luôn, vội vàng chen miệng nói: "Tiểu Nghệ, thế Tiểu Hoàng bây giờ đâu rồi?"

Hàn Nghệ hất đầu, nghĩa bạc vân thiên nói: "Chuyện này tam thẩm cứ yên tâm, ta biêt ta có lỗi với Tiểu Hoàng, có lỗi với hai người, vì thế hậu sự của Tiểu Hoàng ta cũng không dám làm phiền tam thẩm, chuyện này vốn là ta phải làm."

"Hậu sự?"

Quan tam thẩm ngẩn ngơ hỏi: "Đây là ý gì?"

"Chính là mang đi chôn ạ."

"Chôn rồi!" Quan tam thẩm kinh hô một tiếng, nhất thời chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, tiểu tử này thực sự là bị sét đánh hỏng não rồi, đó đều là thịt đấy!

Nguyên lai bọn họ vốn dự định năm nay tết đến liền làm thịt Tiểu Hoàng, cải thiện sinh hoạt, nhìn xem có thể mang bán kiếm ít tiền tiêu tết hay không, vậy mà lại để cho người khác bắn chết. Kỳ thực điều này cũng không quan trọng lắm, sớm ăn hay muộn ăn bất quá cũng chỉ chênh lệch một chút thôi, thế nhưng ngươi không thể chôn hết không còn một khối thịt a!

Ngươi nói xem chuyện này có đáng giận hay không?

Quan tam thúc cũng phản ứng lại, ông ta trái lại cảm thấy cũng không quá quan trọng, chỉ là mất một bữa thịt mà thôi, vội vàng an ủi thê tử nói: "Chôn thì chôn thôn, hôm khác chúng ta lại nuôi con khác là được rồi."

Quan tam thẩm cả người run lên, tình huống trong nhà Hàn Nghệ như thế nào, bà ta rất rõ ràng, có đánh chết Hàn Nghệ, nó cũng không lấy ra nổi tiền đền, bữa thịt này nhất định là mất rồi, tức giận đến mức cả khuôn mặt to mọng đều đỏ bừng.

Tam thúc biết rõ, đây là tiết tấu cọp cái muốn bạo phát rồi, trong lòng có chút sợ sệt, không dám nói thêm gì nữa.

Hàn Nghệ thấy cũng đã đủ rồi, nếu còn chơi tiếp, Quan tam thúc có khả năng sẽ bị bạo hành gia đình. Trong ký ức của hắn, Quan tam thúc có thể xem là một người tốt, thành thật chất phác. Chỉ là Quan tam thẩm lại tương đối mạnh mẽ, vì thế hắn mới muốn trêu đùa Quan tam thẩm thêm một chút, lúc này mới nói: "Còn có..."

Quan tam thúc vội vàng hỏi: "Còn có cái gì?"

Hàn Nghệ đột nhiên lấy ra một xâu tiền từ trong người: "Còn có một ít tiền vị công tử đi săn kia bồi thường, tổng cộng 60 văn tiền, hai vị đếm lại đi."

Đây thực sự là xoay chuyển tình thế a!

Quan tam thúc sửng sốt: "Hả? Còn có tiền bồi thường?"

Lời còn chưa dứt, một bóng đen từ trong nhà liền lao ra đoạt, trong lúc vội vã, xâu tiền kia liền rơi vào trong tay Quan tam thẩm, một đôi mắt cá chết nhìn chòng chọc vào xâu tiền kia, xác nhận là tiền thật xong, phi thường tự nhiên đem thả vào trong tay áo, sắc mặt liền biến đổi, vui mừng đến mức miệng cũng không ngậm lại được: "Tiểu Nghệ, không phải tam thẩm nói ngươi, cha ngươi khi còn sống là huynh đệ tốt nhất của tam thúc ngươi, chỉ là một con chó thôi, chết thì chết, nhìn ngươi sợ thành bộ dáng gì kìa, lẽ nào tam thẩm có thể vì một con chó mà tìm ngươi gây phiền phức sao, tam thẩm của ngươi là loại người này sao?"

Bà tìm ta phiền phức, ta ngược lại cũng không sợ, ta chỉ sợ bà tìm tam thúc phiền phức thôi. Hàn Nghệ thì thầm trong lòng một câu, nữ nhân này trở mặt cũng thật là nhanh, ngoài miệng lại nói: "Tam thẩm đương nhiên không phải loại người này."

Quan tam thúc có chút nghe không nổi nữa rồi, đây cũng quá dối trá đi, vẻ mặt lúc đỏ, lúc trắng, ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Ài, bà nó, nhà Tiểu Nghệ..."

Có câu là biết chồng không ai bằng vợ, Quan tam thúc vừa mới nói ra mấy chữ, Quan tam thẩm liền biết cái mông của chồng muốn cong về phía nào rồi, lập tức lên giọng nói với Hàn Nghệ: "Tiểu Nghệ, ngươi còn chưa có ăn cơm phải không? Tam thẩm vừa vặn làm một ít đồ ăn, ngươi nếu không ngại liền vào ăn một chút." Lời tuy như thế, thế nhưng thân thể mập mạp vẫn chặn ở trước cửa, không chút ý tứ mở cửa mời vào.

Hàn Nghệ làm sao không biết bà ta có ý gì. Bề ngoài là mời hắn vào nhà ăn cơm, trên thực tế là nhắc khéo hắn cả nhà ta muốn ăn cơm rồi, ngươi nhanh về đi. Bất quá hắn cũng không thèm để ý, dù sao số tiền này hắn vốn định cho Quan tam thúc, dù sao con chó kia thực sự giúp hắn đại ân, liền quơ hai tay nói: "Không cần, không cần, nhà con đã nấu cơm rồi, con đi đây, tam thúc, tam thẩm có gì gặp lại sau."

Nói xong, hắn phi thường phối hợp Quan tam thẩm, nhanh chóng rời đi.

Mơ hồ còn nghe đến phía sau truyền đến tiếng đối thoại của tam thúc và tam thẩm.

"Bà làm sao có thể như vậy, nhà Tiểu Nghệ hiện tại thiếu nợ Vương gia không ít tiền, chúng ta là hàng xóm có thể giúp thì giúp một chút. Bà không giúp đỡ thì thôi, lại còn thu tiền của nó."

"Cái gì mà tiền của nó, đây rõ ràng là tiền bồi thường của Tiểu Hoàng mà. Lại nói, nhà nó nợ Vương gia bao nhiêu tiền? Chỗ này mới có 60 văn tiền, nếu như nó thật sự chỉ thiếu 60 văn tiền thôi, lão nương không nói hai lời nhất định đưa hết cho nó."

Luận cãi nhau, Quan tam thúc ăn nói vụng về làm sao có thể là đối thủ của Quan tam thẩm mạnh mẽ, một câu nói liền khiến ông ta á khẩu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
santiclub
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác. Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
Hieu Le
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
AutoRetart
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
zinzan
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap. Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay. Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo. Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ... Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi. Bản dịch hay
Lycanrockk
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
HaiTôm
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
basic123
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
AFCsocola
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
DodoPizza
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
Hieu Le
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
DellQuen
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
highq456
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
thayboi001
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
Hieu Le
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
Thanh Son
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
Hoàng Minh
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
Hoàng Minh
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
Hieu Le
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
Le Van Phap
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
Lê Thương
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
Twed
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
khanhdeptrai95
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
MLXG2017
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
Hieu Le
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
Mạnh Mạnh
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK