Bán gậy?
Đây là ý gì?
Người xem phía dưới liền sửng sốt, trên sân khấu ngay cả một cái đạo cụ cũng không có, quá không chuyên nghiệp, cảm thụ không được một chút nào không khí của kịch nói.
Đúng lúc mọi người đang nghi thần nghi quỷ, thì chỉ thấy trên sân khấu đầu tiên là có một người đi ra, là nam, tuổi tác hơi khó phán đoán, có một chòm râu cực kỳ khó coi, trên đầu còn quấn một tấm vải mục nát, trong tay cầm một cây gậy, kẻ vùa mới kêu la chính là y, nhìn nghiêng nghiêng, quả thật chính là cái mặt muốn ăn đòn.
Tên nam nhân này chính là Đỗ Tổ Hoa.
"Đại Lừa đảo, đại lừa đảo."
Lúc này có một nữ nhân chạy theo, bộ dáng không thể gọi là đẹp, chỉ có thể nói là hơi đặc biệt.
Tên của nữ nhân này là Từ Du Du, không tính là xuất thân ca kỹ, vốn là một nữ tỳ trong nhà Hồ Lão Nhị. Nghe nói thuở nhỏ nhìn cũng không tồi, thế nên Hồ Lão Nhị mua về muốn bồi dưỡng làm ca kỹ. Nhưng sau khi lớn lên, lại có chút sai lệch, chỉ có thể trở thành nô tỳ, ngay cả ca kỹ cũng không làm nổi, khá là đáng thương.
Thế nhưng Hàn Nghệ chỉ vừa liếc nhìn liền đã chọn nàng. Thứ nhất là do cái tên của nàng thích hợp làm nghệ sĩ. Thứ hai là tướng mạo của nàng khá buồn cười, có điểm thú vị. Dù sao thì Đường triều cũng khá cởi mở, không có dựa vào tướng mạo để kiếm ăn, tứ đại hoa khôi của Hoa Nguyệt Lâu, có người còn cần nửa khuôn mặt, đã được gọi là Khuynh Thành.
"Cái gì mà Đại lừa đảo, đi ra ngoài mua vui, đừng có gọi nghệ danh của ta được không?"
Đỗ Tổ Hoa vẻ mặt đầy bất mãn nói.
Kịch nói mới đang diễn trước mặt mọi người, chính là tiểu phẩm.
Mà vở kịch đang diễn trên kia cũng chính là tác phẩm kinh điển của lão Triệu, mọi người đã xem nhiều tới mức quen thuộc, tiểu phẩm kinh điển -《 Bán gậy 》.
Hàn Nghệ đã xem không biết bao nhiêu lần rồi, có thể nói là thuộc nằm lòng rồi, tuyệt đối có thể đọc làu làu.
Kỳ thực đầu năm nay vẫn chưa có cái từ "Lừa đảo" này, Hàn Nghệ cũng đã từng muốn sửa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cái gọi là nghệ thuật quý ở chỗ sáng tạo, không thể vì chưa có từ này, ta liền không dùng. Nếu đã không có, thì ta phải sáng tạo ra nó, đó mới là nghệ thuật. (Từ lừa đảo là dịch dễ hiểu vậy thôi, từ này là ngôn ngữ mạng, khá giống từ xạo l*n bên mình)
Kết hợp với nội dung vở kịch, cũng không có gì khó lý giải.
Ngay khi Đỗ Tổ Hoa nói: "Các ngươi không hiểu ta gì cả, còn bảo ta là tên lừa đảo (xạo l*n), ta có thể lừa chính thành tà, lừa người chết thành người sống, lừa kẻ xấu thành người tốt, lừa cho vợ chồng son đang mặn nồng thành chia tay luôn. Hôm nay bán gậy, một đôi chân bình thường ta lừa cho nó thành què luôn!"
Mọi người nháy mắt đã minh bạch nghĩa của từ "Lừa đảo" này, đồng thời cũng bật cười ha hả, trong lòng càng thêm chờ mong, muốn xem hắn ta làm thế nào bán cái gậy này.
Hai vợ chồng gào thét một hồi.
Bỗng nghe thấy một tiếng "Giá!".
Chỉ thấy một thằng mập cưỡi con lừa to béo nhìn rất giả tạo từ bên phải sân khấu đi ra. Con lừa này thoạt nhìn là biết giả rồi, nhưng đồng thời vừa nhìn cũng biết ngay là con lừa. Nó do hai người hợp thành, phía trên kẹp một cái giá làm bằng gỗ, khoác da lừa, nhìn cũng rất ra hình ra dáng.
Thằng mập này chính là Hùng Đệ.
Diễn viên chính trong vở kịch 《 Bán gậy 》 là một đầu bếp, nhưng Hàn Nghệ cảm thấy lừa người thành thật không phải là phong cách của hắn, hắn cũng không phải là người như vậy. Vì thế đã chuyển nhân vật này thành một tên phú nhị đại bị hại, chính là cái loại thứ gì cũng không biết, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo kia.
Đường triều có rất nhiều người loại này, bởi vì rất nhiều con cháu quý tộc đều là loại người há miệng chờ cơm, áo tới giơ tay, cái gì cũng không biết, ném ra bên ngoài chắc chắn là chết đói.
Dù sao hắn cũng không phải lần đầu tiên đắp nặn loại hình nhân vật này.
"A, gậy đây, gậy đây! Quẹo đê, Quẹo đê, quẹo đê!"
"Xuy... !"
Hùng Đệ kéo dây thừng. "Ta nói này đại thẩm, ngươi hô to cái gì vậy chứ? Ngươi có biết ta đi đâu không mà bảo quẹo này quẹo nọ." (Chỗ này chơi chữ, từ gậy hán việt là "quải", trong câu trên còn có nghĩa là quẹo)
Nó không phải là dùng giọng Trường An, mà là mang chút khẩu âm Dương Châu.
Đối với một tiểu phẩm mà nói, ngôn từ vốn chính là điểm đặc sắc nhất.
Mọi người vừa nghe thấy, lại nhìn thấy Hùng Đệ ngốc ngốc dễ thương, liền bật cười ha hả.
Tuy nhiên, mọi người không ngờ rằng, lúc này mới chỉ là mở đầu.
"Hô để bán."
"Bán đồ!"
"Bán cái gì vậy?"
"Gậy!"
"Thôi không."
"Lừa quẹo! Lựa quẹo mua đê!"
"Hử? Có chuyện gì thế? Ai muốn lừa ngươi?"
"Không phải, là lựa quẹo." (lựa gậy)
"Ngươi bị ai lừa à?"
"Mắt ngươi bị gì vậy, là gậy (quải đọc thành quẹo). Quẹo qua chỗ ta lâu như vậy, ngươi có mua không?"
Sau khi nghe thấy màn đối thoại này, mọi người đều cười nghiêng ngả, cả lâu đều muốn run rẩy.
Trước kia 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 chỉ là đưa chút hài hước vào trong, mà mọi người đã cười nghiêng ngả. Nhưng tiểu phẩm hôm nay mới chân chính là diễn hài, không ít người đã cười tới mức chảy ra nước mắt.
"A...a...a !"
"Vân Sơn huynh, Vân Sơn huynh, huynh sao thế?"
Bỗng nhiên, dưới sân khấu vang lên tiếng kêu kinh hãi.
Không ít người đều nghe thấy tiếng vọng lại.
"Xảy ra chuyện gì thế?"
"Hình như là có người bị ngất rồi."
Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du trên sân khấu cũng bị quấy rầy, không khỏi dừng lại, bây giờ mới vừa bắt đầu mà!
"Nhường tí, nhường tí, mọi người nhường đường tí nào."
Hàn Nghệ ở hậu trường thấy xảy ra chuyện, liền vội vàng đi tới. Hắn vốn cho rằng là có người ngầm giở trò, nhưng vừa chen qua đám người, bước tới xem, chỉ thấy một người nằm dưới đất, hai mắt trợn trừng, miệng ngoác ra, đỏ từ cổ tới mặt, phát ra thanh âm "ách ách ách", không khỏi đại kinh thất sắc, vội nói: "Mọi người tránh ra, mọi người tránh ra."
Mọi người xung quanh liền tránh ra, trong lòng bắt đầu nghi thần nghi quỷ, đây không phải là quỷ quái gì lại gây chuyện đó chứ.
Hàn Nghệ thật ra cũng không có lo lắng nhiều như vậy, vội vàng tiến tới, bế lên gã thanh niên nọ, hai tay ôm chặt lấy vùng bụng của người này, đầu tiên dùng lực nâng lên, sau đó thả mạnh xuống dưới đất.
Mọi người nhìn thấy thế liền sửng sốt.
Liên tiếp làm mấy lần, bỗng thấy một thứ vật thể không rõ từ miệng người đó bay ra ngoài, vừa lúc đập vào trán của một người, dính chặt vào đó.
Gã này sợ hãi suýt chút nữa gục xuống, lấy tay sờ lên trán, gỡ xuống, thì là một hạt dẻ lớn, ghê chết đi được, tiện tay cầm lá sen lau đi.
"Khụ khụ khụ!"
Người kia thì đột nhiên ho dữ dội.
Hàn Nghệ thở phào một tiếng, nhẹ nhàng nâng lên, từ từ đặt người đó lên ghế.
"Vân Sơn huynh, ngươi không sao chứ."
Người đi cùng với gã liền bước lên, quan tâm hỏi.
Người đó lắc đầu nói: "Không sao, không sao, vừa rồi không cẩn thận nuốt vào hạt dẻ."
Mọi người vừa nghe thấy thế, liền bừng tỉnh.
Hàn Nghệ khẽ nhíu mày, chuyện này không ổn rồi, các ngươi sao dễ cười vậy, nếu còn vừa ăn vừa xem, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Thế này quá nguy hiểm, vì thế liền đứng lên, cất cao giọng nói: "Thưa các vị, thưa các vị, xin chú ý cho, nhớ không nên ăn bất cứ thứ gì khi xem tiểu phẩm này, nếu không sẽ có khả năng xuất hiện hậu quả vô cùng nghiêm trọng."
Sự thực này đang bày ra trước mặt, khiến cho người ta không thể không tin, mọi người đều lần lượt gật đầu, mang túi đồ ăn cho vào trong ngực, cái này mà đặt trên tay, không kìm lòng sẽ ăn mất!
Chờ sau khi mọi người đã quay trở về chỗ ngồi, Hàn Nghệ bỗng thấy Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du đều vẫn còn đứng ngây người trên sân khấu, trong lòng không khỏi lo lắng, liền ra hiệu với họ để họ tiếp tục biểu diễn. Nhưng mà họ còn có thể tiếp tục diễn tốt nữa hay không, thì trong lòng hắn vẫn có chút lo lo.
Bởi vì diễn kịch trên sân khấu sợ nhất chính là ngắt. Điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới trạng thái của diễn viên trên sân khấu.
May mà Đỗ Tổ Hoa nhanh trí, chỉ tay về phía Hùng Đệ, nói: "Ngươi là đầu bếp đúng không?"
Lúc này Hùng Đệ vẫn còn đang ngơ ngác, theo bản năng liền nói: "Hả?"
Vở kịch vừa vặn liền tiếp nối.
Đây quả thực là đánh bậy đánh bạ nha!
"Đó là điều không thể nào."
Chuyện này vừa qua, Hùng Đệ liền bừng tỉnh, chẩu môi, chu cái mỏ ra, vênh váo vỗ lên lưng lừa nói: "Linh tinh, có đầu bếp nào cưỡi được con này sao?"
Đỗ Tổ Hoa liền nói: "Gia đình có đất lại có nhà."
Từ Du Du cũng cuốn vào trong vở kịch. "Sao ngươi biết gia đình hắn có đất và có nhà?"
"Ngươi không thấy trên thắt lưng của hắn đeo một miếng ngọc bội lớn như vậy sao, không có nhà không có đất có thể đeo được thứ này đi chơi không?"
"Có nhà có đất thì có gì ly kỳ, quá nhiều người có nha."
"Ngươi là địa chủ, có phải không?"
"Hả?"
"Đúng không?"
Từ Du Du lại nói: "Ây da, ngươi làm sao biết hắn ta là địa chủ?"
Đỗ Tổ Hoa đắc ý nói: "Đầu to, cổ thô, không phải đầu bếp thì chính là địa chủ! Người nghèo có thể ăn được thành như vậy sao? Là địa chủ đúng không?"
Theo ba người bọn họ đã vào trạng thái, khán giả cũng lại một lần nữa tiến vào câu chuyện, nhất thời lại bật cười liên tiếp.
Đặc biệt là nghe đến đoạn "Đi hai bước thử xem!" cùng với hành động khoa trương của Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, mọi người cười đến đau cả bụng, ai nấy đều cười nghiêng ngả, mặt đỏ tía tai.
"Không được rồi, không được rồi."
Trịnh Thiện Hành thấy thế liền xua tay liên tục, nói: "Thực sự cười chết ta mất, loại kịch mới này buồn cười quá."
Vương Huyền Đạo tính cách khá là quái dị, vốn rất bủn xỉn nụ cười, cho nên y từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ nụ cười mỉm, không có cười khoa trương như những người khác. Nhưng không khó phát hiện, khóe miệng của y đang giật giật, điều này chứng tỏ là đang kìm nén, gật đầu nói: "Kịch này quả thực là đặc sắc khó gặp."
Trong tiếng cười vang, tiểu phẩm này cũng đi vào đoạn cuối.
"Sao ngươi lại như thế chứ? Ta bực lắm rồi đấy, đều là hai vợ chồng sinh hoạt bên nhau, mà sao chênh lệch giữa con người với con người lại lớn vậy chứ?"
Chỉ thấy Đỗ Tổ Hoa với dáng vẻ trịnh trọng bước lên phía trước mặt Hùng Đệ nói: "Huynh đệ, mua gậy đi."
"Đại ca, duyên phận mà!"
"Đừng kích động... hảo hảo quay về dưỡng bệnh, qua mấy hôm nữa là ổn thôi."
"Vâng... đại ca."
"Chớ có kích động."
"Cái gì... ta cái gì cũng không nói nha"
"Ngươi làm như vậy không phải có chút quá đáng với người ta sao?"
"Quá đáng gì chứ? Hắn ta còn phải cám ơn chúng ta ấy chứ!"
"Cảm ơn nhé!"
"Ngươi nhìn xem!"
Nói chuyện đến đây, ba người bỗng nhiên bước tới phía trước sân khâu, cùng hành lễ với mọi người.
Tiếng vỗ tay bỗng nhiên vang lên!
Chỉ thiếu chút vỗ tới gãy tay.
Mỗi người cười tới mức mỏi miệng đau bụng.
Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa và Từ Du Du đứng trên sân khấu, cả đám cùng nhìn khán giả, vui mừng vô cùng.
"Ây da, ây da, buồn cười chết mất."
Lưu Nga đứng ở hậu đài quan sát cũng một tay ôm bụng, thở hổn hển nói với Hàn Nghệ bên cạnh: "Hàn tiểu ca, ta xem như đã phục ngươi rồi. Kịch này ta cũng đã xem qua ba bốn lần rồi, quả thực là xem lần nào cười lần ấy."
Ba bốn lần mà thôi, ta còn đã xem tới mấy chục lần đây này. Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Cần chính là hiệu quả này, tiểu phẩm này vừa ra đời, chúng ta liền có thể biểu diễn lại mười mấy lần kiếm tiền, đáng giá đấy."
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, tấm vải đỏ bỗng từ từ hạ xuống.
"Sao vậy? Hết rồi à?!"
"Diễn thêm lần nữa đi!"
"Chúng ta vẫn chưa có đã ghiền mà!"
Đám người xem này khi thấy tấm vải đỏ hạ xuống, đều ầm ầm kêu lên.
Lúc này Hàn Nghệ bước lên sân khấu.
Khán giả thấy Hàn Nghệ bước lên, liền im lặng.
Hàn Nghệ cười nói: "Các vị yên tâm, hôm nay là ngày đầu tiên Phượng Phi Lâu chúng ta khai trương trở lại. Vở kịch mới 《 Bán gậy 》 này chính là món quà mà ta tặng mọi người. À, thể loại kịch này gọi là tiểu phẩm, mời mọi người chờ chút, lát nữa 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 sẽ lại xuất hiện trước mặt mọi người."
Cái chương này ta dịch không ra mấy câu chơi chữ, nên mọi người thông cảm, đọc sẽ thấy hơi ngu ngu.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK