Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện giờ một nhà Trưởng Tôn Vô Kỵ độc đại triều cương, hơn nữa năng lực chính trị của Trưởng Tôn Vô Kỵ quả thực là vô cùng kiệt xuất, dù sao cũng đã làm tể tướng 30 năm, có rất nhiều chuyện đến tay ông ta, đều có thể xử lý ổn thỏa. Kẻ cùng phe với Trưởng Tôn Vô Kỵ, tự nhiên sẽ lén trao đổi trước, có kết quả rồi mới đem lên điện nói, vậy thì không có gì tất yếu phải thảo luận nữa. Mà từ sau vụ án của Phòng Di Ái, thì còn ai dám nói lung tung nữa đâu.

Cộng thêm mấy năm gần đây không phát sinh chuyện gì lớn, cho nên trên triều cũng hết sức yên ổn.

Tất cả những điều này làm Lý Trị rất phiền muộn. Y muốn làm ra một chút thành tích. Nhưng cả ngày không có một chuyện để làm, thì làm sao để thể hiện bản thân. Sự uất ức tích lũy lâu ngày này, rốt cuộc đã bắt đầu bạo phát.

Đồng thời, Hàn Nghệ cũng đã hiểu ra, vì sao Lý Trị muốn hắn đứng ở nơi này. Đơn giản là muốn lấy hắn làm gương. Các người nhìn xem, hắn chỉ là một nông phu, chỉ cần một lòng hướng về ta, ta sẽ cất nhắc hắn, cho hắn đầy đủ đãi ngộ hậu hĩnh. Hâm mộ không? Hâm mộ thì hãy về phe của ta.

Nhưng mà, làm vậy cũng chả có tác dụng mẹ gì.

Ai cũng biết rằng, việc bổ nhiệm này có thể thực hiện được, đó là vì Trưởng Tôn Vô Kỵ không phản đối tích cực. Bằng không, chắc chắn sẽ không thành.

Lý Trị nói lời này, không có ai dám kết luận là đang nhắm vào Trưởng Tôn Vô Kỵ. Nhưng vấn đề là, nguyên nhân căn bản vẫn nằm ở trên người Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Hiện giờ bọn ta đều không nói, ngươi cũng không thể thịt hết bọn ta được. Nhưng nếu như có người nói, vậy sẽ có thể đắc tội với Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Cân nhắc hơn thiệt một hồi, đương nhiên là không nói rồi.

Hàn Nghệ thầm nhủ, Hoàng đế vừa mở miệng là đã nổi bão, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị. Chẹp chẹp, y gọi ta tới, không phải là muốn ta đi gián ngôn đó chứ. Lão đại à, ta cũng rất muốn gián ngôn, nhưng vấn đề là ta căn bản không rõ tình huống thế nào, ta làm sao mà gián ngôn, hơn nữa việc ta đứng ở đây, đã khiến nhiều người khó chịu. Nếu như ta còn nói, chẳng phải là sau khi bãi triều sẽ bị bọn họ quần ẩu đến chết sao.

Lời này không nói được nha!

Hàn Nghệ núp ở phía sau, cúi đầu, thưởng thức đôi giày mình mới mua. Hắn hiện giờ, làm chiêu bài thì được, chứ làm vũ khí để sử dụng thì chưa đủ tuổi.

Đã nói đến như thế mà vẫn không có người lên tiếng. Lý Trị đợi rất lâu, nhìn xung quanh không khỏi giận dữ, bỗng nhiên lớn tiếng hét lên: "Gián nghị đại phu Tiêu Quân có đây không?"

Một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím bước ra, nói: "Có thần."

Phàm là người họ Tiêu làm quan, chắc chắn là xuất thân từ Lan Lăng Tiêu Thị. Hàn Nghệ không khỏi liếc mắt nhìn vài cái.

Kỳ thự Tiêu Vô Y đã sớm đem tình hình Tiêu gia bọn họ nói cho Hàn Nghệ nghe. Phụ thân của Tiêu Quân này và phụ thân của Tiêu Vô Y là anh em họ.

Lý Trị hiện giờ cũng tức giận, phẫn nộ nhìn Tiêu Quân: "Ngươi là gián nghị đại phu, lại không nói một lời nào trên đại điện này, cứ như mộng du. Trẫm còn nhớ lúc Ngụy công nhậm chức gián nghị đại phu, tấu chương giống như bông tuyết tung bay trước mặt phụ hoàng. Quân và thần thậm chí còn thảo luận từ sáng tới chiều, Ngụy công còn thao thao bất tuyệt không dừng. Không lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"

Tiêu Quân chắp tay nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần sao dám so với Ngụy công. Hơn nữa thần còn có phúc khó nói."

Lý Trị sửng sốt, nói: "Có phúc khó nói?"

Tiêu Quân gật đầu nói: "Đúng thế. Trong năm Trinh Quán, ngoài có cường địch, chiến sự không ngừng. Trong có thiên tai, dân chúng lầm than. Việc thì nhiều, thế nên lời cũng nhiều. Nhưng ngày nay. Đại Đường ta quốc lực cường thịnh, biên giới không có ngoại địch xâm phạm, bách tính ở đó an cư lạc nghiệp, quốc thái dân an, tứ hải thái bình, không có chuyện lớn gì. Thần là gián nghị đại phu, nếu không có gì làm, kiếm chuyện vô căn cứ, thì chẳng phải là làm không đúng phận sự, lẫn lộn đầu đuôi, phụ kỳ vọng của thánh thượng sao?"

Quần thần đều gật đầu.

Không hổ là gián nghị đại phu, quả thật là biết nói chuyện đấy. Hàn Nghệ nghe vậy thầm khâm phục.

Những lời này nói ra, làm cho mặt mày Lý Trị tái xanh.

Ngươi lấy ta so với Ngụy Trưng, quả thật ta không bằng, nhưng ta cũng không phải là vô năng. Sự tình vốn dĩ ít, cho dù Ngụy Trưng có tới, thì ông ta cũng không thể năng nổ như thời Trinh Quán được.

Nhưng Lý Trị đang nổi nóng, bực tức chỉ vào Tiêu Quân nói: "Vậy ý ngươi là trẫm không có việc gì đi kiếm chuyện phải không?"

"Thần tuyệt đối không có ý này." Tiêu Quân vẻ mặt oan ức nói.

"Một quốc gia lớn như này, trẫm không tin là mọi người dân đều không phải lo cơm ăn áo mặc. Làm sao có thể không có chuyện gì để nói."

Lý Trị cũng không thèm nói đạo lý nữa. Nghị sự của triều đình, chắc chắn là phải xuất phát từ đại cục. Một người dân không có cơm ăn, không thể nào đem lên triều đình để nói. Nếu làm vậy thật, thì ngươi đừng có hạ triều nữa. Đúng là phải nói chuyện từ khi sống cho tới khi chết.

Quần thần 'Sợ hãi', khom người hô to: "Chúng thần có tội!"

Trưởng Tôn Vô Kỵ, đám người Chử Toại Lương cũng cúi đầu không nói, dường như là đã dự liệu trước.

Hàn Nghệ thu hết vào trong mắt, đây là gì chứ, đây chính là một cách thể hiện thực lực.

Đúng lúc này, một người đứng ra, nói: "Vi thần có bản tấu."

Người này là là Hộ bộ thị lang Đới Kế, cũng là người của Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Lý Trị hiện tại cũng mặc kệ đối phương là ai, y đang mong có người nói chuyện. Hiện giờ chỉ cần có người mở miệng, tức là ủng hộ y, vội nói: "Đới ái khanh có chuyện gì thượng tấu?"

Đới Kế lập tức nói: "Thần muốn tố cáo Hàn Nghệ tự ý xây chợ, nhiễu loạn phường thị, khiến cho thương nhân ở hai chợ đông tây ai oán. Hơn nữa kẻ này cực kỳ ngang ngược, gióng trống khua chiêng, tự ý tụ tập, tổn hại pháp luật của triều ta. Thật đáng tội chết."

Lý Trị nghe vậy thì thiếu chút nữa cắn vào lưỡi. Ta cho ngươi nói, ngươi lại buộc tội tâm phúc của ta, còn có thứ gì khi dễ người hơn nữa không! Hơn nữa Đới Kế còn nói Hàn Nghệ ngang ngược, thì chẳng phải cũng có nghĩa là nói Hoàng đế đang bao che cho hắn sao?

Lý Trị đúng là tự vác đá đập chân mình a!

Quần thần lập tức lên tinh thần. Lời này đúng là nói quá khéo. Cho dù là là đám người Chử Toại Lương, Liễu Thích cũng đều lộ ra sắc mặt vui vẻ.

Duy chỉ có một mình Trưởng Tôn Vô Kỵ thì nhíu mày không nói, dường như cảm thấy hết sức bất mãn.

Hàn Nghệ cũng choáng váng. Trong hoàn cảnh nghiêm túc như này, sao lại có tội đổ lên đầu hắn, đang nói quốc gia đại sự mà. Trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Cmn ta đã ra đứng tới cửa, một tiếng không nói, ngươi còn muốn buộc tội ta, còn đáng tội chết nữa chứ. Dcm nhà ngươi.

Lý Trị ngây người phút chốc, sau đó mới tỉnh ngộ, trong lòng không biết làm sao. Nếu như y ngăn lại thì sau này y còn dám mở miệng sao? Như vậy quần thần sẽ nghĩ, ngươi bảo chúng ta nói, chúng ta nói rồi, thì ngươi lại ngăn lại. Vậy mai này ai còn để ý tới ngươi nữa, thế là y khẽ ho một tiếng, nói: "Hàn Nghệ."

"Có vi thần."

Hàn Nghệ bước lên, trong lòng thầm nghĩ, vừa mới làm quan không đến nửa canh giờ, đã bị người ta buộc tội. Ta đúng là người đầu tiên của Đại Đường rồi. Được thôi, nếu các ngươi đã muốn kéo ta xuống nước, vậy ta cũng không để cho các ngươi dễ sống.

Lý Trị lo lắng liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, lời của Đới thị lang là thật à?" Dĩ nhiên là y cũng đã nghe nói rồi.

Hàn Nghệ hết sức bình tĩnh, nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là có việc này. Đích thực là thần có mở một chợ nhỏ ở Bình Khang Lý."

Đới Kế thấy Hàn Nghệ không ngụy biện, thì mở cờ trong bụng, bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa làm sao để đi thỉnh công với Chử Toại Lương rồi, xúc động nói: "Bệ hạ, người đã nghe thấy rồi đấy. Hàn Nghệ cũng đã thừa nhận rồi. Hắn thân là Giám Sát Ngự Sử, lại cố tình phạm pháp. Hẳn là tội phải nặng thêm một bậc."

Ha ha! Tên ngu ngốc nhà ngươi, uổng cho ngươi làm quan nhiều năm như vậy, vậy mà đến thế cục cũng không hiểu. Lão tử hiện giờ cho dù nói bậy, nói tục chăng nữa, thì ngươi cũng đếch làm gì được ta. Hàn Nghệ cười nhạt trong lòng, nhìn Đới Kế nói: "Xin lỗi, tại hạ vừa mới nhậm chức, không biết ông là...?"

Đới Kế ngẩng đầu lên, dương dương tự đắc nói: "Không dám, ta là Hộ bộ thị lang, Đới Kế."

"Hóa ta là Hộ bộ thị lang. Thất kính! Thất kính!" Hàn Nghệ chắp tay, lại nói: "Nhưng mà khu Yên Hoa tam hẻm trong Bình Khang Lý không phải từ tay Hàn Nghệ mà ra, vẫn luôn có người kinh doanh ở đó, hơn nữa toàn là kinh doanh dơ bẩn, sao trước đây không thấy ông nói tới. Ồ, hiện giờ ta làm cho hẻm bắc đổi thành kinh doanh chính đáng rồi, ông lại đi buộc tội ta, lẽ nào. . ."

Nói tới đây hắn đột nhiên nhìn Đới Kế, hít vào một hơi thật mạnh.

Đới Kế có chút lo sợ, nói: "Ngươi. . .ngươi có ý gì?"

Hàn Nghệ nói: "Không lẽ. . .không lẽ những chuyện kinh doanh dơ bẩn đó, là được triều đình âm thầm chống lưng?"

"Nói bậy."

Chử Toại Lương lập tức phẫn nộ quát: "Triều đình sao có thể chống lưng cho thứ kinh doanh dơ bẩn kia."

"Hữu Phó xạ nói đúng lắm. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, ngoài nguyên nhân đó ra thì không nghĩ được nguyên nhân nào khác. Tại sao Đới thị lang lại buộc tội ta làm cho hẻm bắc cải tà quy chính. Không lẽ là lấy việc công để trả thù riêng, hay là đang chỉ cây dâu để mắng cây hòe, hay là giết gà dọa khỉ, hoặc cũng có thể là ta đã làm mất chỗ bình thường mà Đới thị lang vẫn tới tiêu khiển? Nếu là vậy thì Hàn Nghệ thật sự cảm thấy có lỗi."

Hàn Nghệ lầm bà lầm bầm một hồi. Một mạch nói ra bốn câu thành ngữ. Quả thật là tài cao bát đẩu, học phú năm xe.

Không ít quan viên đều cúi đầu, một chuỗi thành ngữ này nếu còn truy cứu từng chữ đến cùng ấy à, có lẽ sẽ chẳng ai chịu nổi.

"Ngươi...ngươi."

Đới Kế dù sao cũng đã cao tuổi, bắt đầu có chút hụt hơi, chỉ vào Hàn Nghệ, mặt già xám xịt nói: "Ngươi dám cả gan bịa đặt, vu hãm bổn quan."

Nói rồi ông ta lại quay về phía Lý Trị khóc lóc: "Bệ hạ, ngài nhìn thấy rồi đó. Vi thần dù gì cũng là quan tứ phẩm. Tên Hàn Nghệ này không chứng không cứ đã vu cáo vi thần. Người phải làm chủ cho vi thần."

Lý Trị thấy vẻ mặt oan ức của Đới Kế, trong lòng không có nửa phần đồng tình, ngược lại còn cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa. Đây là do ngươi tự chuốc lấy. Ta cho ngươi tấu, ngươi lại đi buộc tội tâm phúc của ta. Ta chỉ có một người tâm phúc mà ngươi cũng không chịu tha. Ngươi như vậy chẳng phải là muốn đuổi cùng giết tận sao. Nhưng lời dù sao cũng không thể nói như vậy, thản nhiên nói:" Hàn Nghệ, ngươi biết tội không?"

Nhưng giọng điệu không hề có ý trách tội.

Hàn Nghệ vội vàng nói: "Vi thần biết tội, nhưng vi thần không phải là muốn vu cáo Đới thị lang. Mà là vì vi thần làm cho triều đình mất mặt, triều đình phải xấu hổ. Mong bệ hạ trách tội vi thần."

Triều đình mất mặt? Lý Trị nghe vậy sửng sốt, vậy là sao? Vẻ mặt ngỡ ngàng nói: "Lời này là sao?"

Hàn Nghệ mang vẻ mặt uỷ khuất nói: "Bẩm hoàng thượng, điều này thần không dám nói. Nếu như thần tiết lộ chuyện này, triều đình sẽ mất mặt."

Đới Kế cũng không rõ tình huống thế nào, cho rằng Lý Trị đứng về phía ông ta, thế là tự tin hơn, chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Ngươi tự ý tụ tập khai trương, đã vi phạm nghiêm trọng luật pháp Đại Đường. Triều đình luận tội là hết sức bình thường. Nếu như triều đình bỏ qua cho ngươi, như thế mới là mất mặt."

Hàn Nghệ ai u một tiếng, lo sợ nói: "Đới Thị lang à, ta đây là đang lo nghĩ cho ông a. Ông đừng có tự hủy nữa. Chuyện này không thể nói nữa, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng được, lúc đó ông đừng có mà tới oán ta."

Đới Kế không chịu nghe lời hắn, nói: "Ta đường đường là Hộ bộ thị lang, phải cần ngươi lo lắng sao? Đúng là nực cười."

Lý Trị thấy Hàn Nghệ bình thản ung dung, thế là yên lòng, nói: "Hàn Nghệ, mặt mũi của triều đình không phải chỉ một câu của ngươi mà mất đươc. Tốt nhất là ngươi hãy nói rõ ra."

"Vi thuần tuân mệnh." Hàn Nghệ nhìn Lý Trị một cái, bỗng thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Đới Kế nói: "Vừa rồi Đới thị lang nói ta nhiễu loạn phường thị. Thương nhân hai chợ oán thán, không biết có đúng như vậy không?"

"Đây đương nhiên là sự thật. Hôm qua dân chúng ra vào hai chợ đã giảm một nửa, họ có thể không oán trời than đất hay sao."

"Ồ."

Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy xin hỏi là hai chợ thuộc về ai?"

Đới Kế phẫn nộ quát: "Khốn kiếp, mọi người đều biết, hai chợ là của triều đình. Ngươi rõ ràng là biết mà còn cố hỏi."

"Xin lỗi, thật xin lỗi."

Hàn Nghệ liên tục chắp tay, bất đắc dĩ nói: "Như vậy phải chăng ta có thể nói, triều đình to như vậy, đi mở hai cái chợ, hơn nữa còn tồn tại hơn 10 năm. Vậy mà, một kẻ ti tiện vừa mở một hẻm nhỏ, kết quả ngay ngày đầu tiên, lại có thể làm cho lượng người tới hai chợ giảm mất một nửa."

Nói rồi hắn lập tức nhìn Tiêu Quân nói: "Gián nghị đại phu à, nếu lúc nãy ta không có nghe sai, thì vừa rồi ông vừa nói Đại Đường ta quốc lực cường thịnh, không có chuyện để nói phải không?"

Quần thần sửng sốt.

Tiêu Quân lập tức đổ mồ hôi, liên tục lau mồ hôi. Ông ta không ngờ rằng Hàn Nghệ lại chuyển họng súng hướng về phía ông ta.

Quốc lực cường thịnh nha, cường thịnh tới mức một thương nhân cũng có thể đánh bại được.

Hai mắt Lý Trị sáng ngời, trong lòng vui sướng, không phải không có chuyện để nói sao. Bây giờ thì lòi ra rồi, đợi các ngươi nói xong sẽ tới lượt trẫm nói.

Đới Kế mặt xanh bét, chỉ vào Hàn Nghệ nói: "Ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý. Hiện là đang thảo luận chuyện ngươi tự ý mở chợ, lén giao dịch. Ngươi nhắc tới quốc lực cường thịnh làm gì?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Về việc ta tự ý tụ tập khai trương, lúc nãy ta đã giải thích qua. Hiện giờ ta lấy chức trách của Giám Sát Ngự Sử, tố cáo Hộ bộ các ông không làm được việc, khiến triều đình mất mặt. Hai chợ lớn như vậy, nằm trong quản lý của các ông, vậy mà không chịu nổi một kích, còn không biết xấu hổ mà đi buộc tội ta. Nói đến da mặt, ta đúng là không bằng mấy ông đấy."

Nói tới đây, hắn thở dài, nói: "Thật không biết là tài chính của Đại Đường ta đã gay go tới mức độ nào nữa."

"Ngươi... ngươi..."

Đới Kế bị Hàn Nghệ nói cho tức giận thiếu chút nữa thì cắn vào lưỡi.

Giết ta? Hàn Nghệ gia gia của ngươi sét đánh không chết, ngươi có thể giết ta sao? Đúng là không biết tự lượng sức. Hàn Nghệ cười nhạt trong lòng, nếu mà không phải nhìn thấy đối phương cao tuổi, sợ người ta tức chết, thì hắn đã thừa thắng xông lên rồi. Nhưng việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy được. Hàn Nghệ tính để cho ông ta bình tĩnh lại, rồi mới tính sổ một thể. Dù sao thì cũng đã tới nước này, muốn không tiếp tục cũng khó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
santiclub
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác. Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
Hieu Le
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
BÌNH LUẬN FACEBOOK