Kỳ thực môn khách từ cũng như nghĩa, đều là khuân vác, nô bộc, nhưng Trịnh Thiện Hành hoàn toàn không giống Tần Vũ, thậm chí Dương Triển Phi cũng vậy, ánh mắt đều có chứa một loại khinh thường khi nhìn người.
Ngược lại, biểu hiện nhún nhường, vô cùng hiền hòa, rất giống Vương Huyền Đạo. Thậm chí còn giản dị hơn cả Vương Huyền Đạo, dẫu sao thì Vương Huyền Đạo cũng là một trạch nam, trời sinh bản tính vốn tương đối lãnh đạm, mà Trịnh Thiện Hành khá cởi mở, lại không có phách lối.
Nhưng cũng không phải là nói bọn họ thật sự giống với những bách tính bình thường. Mới vừa nãy Vương Huyền Đạo răn dạy Chân Nương một câu kia, cho người ta cảm giác vô cùng bá đạo. Ta kêu ngươi rời khỏi Trường An, ngươi nhất định phải rời khỏi Trường An, có thể nói đây là không có đường sống.
Hàn gia? Lẽ nào họ Hàn cũng có đại gia tộc? Trong lòng Hàn Nghệ cứ lẩm bẩm một câu , lại thấy Trịnh Thiện Hành chưa hề tỏ ra ta đây, rất có hảo cảm, chắp tay nói: "Không sao, không sao, Trịnh công tử không cần xin lỗi."
Vương Huyền Đạo đột nhiên nói: "Vừa rồi Hàn tiểu ca đối với việc Trịnh huynh hành thiện nơi đây, dường như rất có phê bình kín đáo nha."
"Vậy sao?"
Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hay cho tên Vương Huyền Đạo ngươi, nhìn vậy mà lại âm hiểm, thật sự là không ngờ âm hiểm đến mức này, Hàn Nghệ vẻ mặt lúng túng nói: "Trịnh công tử đừng nghĩ là thật, Vương công tử đùa đấy."
Trịnh Thiện Hành nghiêm túc nói: "Ta quen biết Vương huyền Đạo lâu như vậy, còn không biết hắn sao, cái con người cứng nhắc này, rất ít khi nói giỡn."
Vương Huyền Đạo nhếch miệng cười, lời thoại này nói thật chuẩn a, vẫn là người anh em hiểu ta.
Trịnh Thiện Hành lại nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn tiểu ca, nếu ngươi có cách nhìn gì, cứ việc nói ra mặt tốt hay xấu, ta đều khiêm tốn tiếp nhận."
Vương Huyền Đạo lại bất thình lình lên tiếng: "Trịnh huynh thật sự đã chậm một bước rồi, mới vừa rồi ta còn nghe được một phần cao kiến của Hàn tiểu ca về vẽ tranh, thực sự là được lợi không ít nha."
Hàn Nghệ hận không thể đem tên Vương Huyền Đạo kia ra mà cắn. Tên khốn kiếp nhà ngươi, có bán đứng người khác thì cũng đừng bán triệt để như vậy chứ!
"Thật sao?"
Trịnh Thiện Hành có chút kì vọng nói: "Nếu Huyền Đạo đã nói như vậy, vậy ta càng phải nghe cao kiến từ Hàn tiểu ca." Nói xong, không ngờ y chắp tay lại nói: "Mong Hàn tiểu ca vui lòng chỉ giáo."
Hàn Nghệ thật đúng là leo lên lưng cọp rồi khó xuống, mọi người đều như vậy rồi, hơn nữa còn là Trường An Thất Tử. Nếu hắn lại không nói, vậy cũng không tránh khỏi quá không biết tốt xấu rồi, trời mới biết tên Trịnh Thiện Hành này có thể trở mặt, bảo hắn cút xéo khỏi Trường An hay không. Hắn hiện tại không có bất kỳ thực lực gì để đối kháng với những người này, ngượng ngùng nói: "Không dám, không dám, cao kiến thật sự chưa dám nói đến, chỉ là có một chút kinh nghiệm muốn chia sẻ. Nói ra ngược lại cũng không sao, chỉ là...chỉ là nếu có chỗ nào không đúng, xin Trịnh công tử đừng chê trách."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt không phải loại so đo từng li từng tí. Bất luận là lời gì, ngươi cứ nói đừng ngại, không cần kiêng nể"
Hàn Nghệ liếc nhìn Vương Huyền Đạo, tựa như nói.Tốt chưa, ngươi được như ý rồi đó.
Vương Huyền Đạo mắt nhìn thẳng phía trước. Ngại quá, không nhìn thấy gì hết.
Đây nào phải là quý tộc gì, rõ ràng chỉ là một tên vô lại. Hàn Nghệ thoáng sắp xếp lại từ ngữ, tuy Trịnh thiện Hành nói không cần cố kỵ, nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, quỷ mới biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì. Hàn Nghệ từng nhận thức quá nhiều người, bên ngoài một bộ mặt, trong bụng lại một bộ mặt khác. Chuyện này nhất định phải nói cẩn thận, nói: "Nhị vị có thể còn không biết, ta vốn chỉ là một tiểu nông dân ở Dương Châu. Đời đời đều làm ruộng mà sống, năm trước có một trận lũ phá nát ruộng đồng nhà ta, lúc ấy nhà ta nợ không ít tiền, đối mặt với thiên tai nhân họa, ta thật sự đã tuyệt vọng, không biết nên làm gì, thậm chí ngay cả miếng cơm cũng không có ăn, vô cùng hi vọng có người đến giúp ta, cho ta một miếng ăn. Trịnh công tử tuy rằng tấm lòng lương thiện, nhưng lại không đến cứu ta."
Trịnh Thiện Hành nghe vậy thấy mơ mơ màng màng, không biết ý của Hàn Nghệ là gì, nói: "Ta ở Trường an. Ngươi ở Dương Châu, cho dù ta muốn cứu, cũng ngoài tầm tay nha."
"Mấu chốt là ở đây."
Hàn Nghệ nói: "Cho dù bản lĩnh Trịnh công tử có lớn hơn nữa, thì sức một mình ngươi vẫn là cực kỳ hữu hạn. Ngươi có thể giúp đỡ chỉ là một phương. Nhưng bá tánh thiên hạ chịu khổ đâu chỉ có một chút như vậy. Đương nhiên, ta không phải nói Trịnh công tử ngươi làm không đúng, ta chỉ muốn nói, đạo hành thiện, đạo hành thiện. Chữ "Đạo" mới là mấu chốt nhất."
Trịnh Thiện Hành vẫn không rõ, xấu hổ cười nói: "Xin thứ cho ta ngu muội, không biết lời này của Hàn tiểu ca rốt cuộc là ý gì?"
Nét mặt Vương Huyền Đạo thì đầy hoang mang.
Hàn Nghệ giải thích: "Đạo, tức là đạo lý. Phật giáo, Đạo giáo, Nho giáo, đều là đạo, tạm thời chưa nói tới đúng sai, nhưng những 'Đạo' này đều có điểm giống nhau, đó là đều có thể truyền bá. Đạo lý a đạo lý, một người biết và nhận thức nó, đó không gọi là đạo lý, mà là cách nhìn phiến diện, chỉ có mọi người cùng tán thành nó, thì mới có thể gọi là đạo lý.
Đạo hành thiện cũng như thế, làm việc thiện có thể truyền bá, một người làm việc thiện chẳng qua là hành vi cá nhân, không thể thỏa mãn cả thiên hạ. Người trong thiên hạ đều làm việc thiện mới là 'Đạo' hành thiện. Nói trở lại, nếu lúc ấy chỉ cần mỗi một người Dương Châu đều cho ta một muỗng cơm, ta đã có thể vượt qua cửa ải khó khăn đó rồi, bọn họ thiếu một muỗng cơm sao, ta thấy không chắc, nhưng ta không có phần cơm này, ta liền sẽ chết, chẳng qua bọn họ đều không có tấm lòng hành thiện. Ta còn sống sót chẳng qua là may mắn, nhưng đối với nhân loại mà nói, chỉ là một loại may mắn cực kỳ bi thảm, nếu như có thể mang loại may mắn này biến thành thái độ bình thường, đó chính là cử chỉ hành thiện."
Nghe đến đó, Trịnh Thiện Hành coi như đã nghe ra một ít da lông, nói: "Ý của Hàn tiểu ca là khuyên người làm việc thiện quan trọng hơn việc chính mình tự làm việc thiện?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, nếu như ngươi không làm việc thiện, ngươi dựa vào cái gì khuyên người khác làm việc thiện, khuyên người trong thiên hạ làm việc thiện, ngươi và ta không phải cũng ở trong đó sao?"
Vương Huyền Đạo thở dài: "Nói thì dễ, nhưng làm thì vô cùng khó, từ xưa đến nay, bất kể là Phật giáo, Đạo giáo, Nho giáo, trong giáo lý đều có khuyên người làm việc thiện, nhưng trong hiện thực vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, hoặc có thể nói là thay đổi cũng không nhiều."
Hàn Nghệ nói: "Đây chẳng qua là nội dung của những giáo lý này bao hàm quá nhiều, hơn nữa tương đối hư vô. Người theo Phật giáo thường nói với người khác, Phật tổ sẽ phù hộ ngươi, nhưng Phật tổ thật sự sẽ phù hộ ngươi sao? Người giúp đỡ ngươi rốt cuộc vẫn là con người, làm việc thiện là một loại tinh thần, một loại tinh thần rất thực tế, không phải loại hư vô mờ mịt, cả ngày đều ở một nơi nào đó nói những lời sáo rỗng, kết quả một người cũng không cứu được, còn phải giao phó cho số mệnh."
Trịnh Thiện Hành cười hỏi: "Nếu Hàn tiểu ca đã nói như vậy, chắc chắn có phương pháp tốt hơn khuyên người khác làm việc thiện."
Hàn Nghệ đột nhiên dùng ngón tay chỉ về hướng Vương Uẩn Đồ bên kia, nói: "Biện pháp là ở đó."
Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo quay đầu nhìn lại, trong mắt lộ vẻ mê man.
Hàn Nghệ nói: "Ta từng xem qua một bức họa, bức họa miêu tả cảnh tượng đói khổ của bách tính, hai người gầy trơ xương, áo của hai vợ chồng trẻ đã mục nát, châu chấu cướp sạch lương thực trong ruộng, đá phiến đủ để đắp thành một bức tranh cô độc, hoang vắng. Chó hoang cắn xé xác chết, người chết, người sống nằm lê lết, chỉ cách nhau bởi đống quần áo mục nát.
Nhớ lại lúc ta nhìn bức tranh này, trong tay cầm một cái bánh bao lớn, nhưng sau khi xem xong, thì không thể ăn hết nó. Mặc dù, ta biết rõ việc ta không ăn cái bánh bao này, không có nửa điểm quan hệ tới họ. Nhưng ta nghĩ đến vẫn còn nhiều người như vậy không có nhà để về, ở trong mùa đông giá rét chịu đói, cảm giác như lồng ngực ta nghẹn lại.
Ta tin tưởng nhân chi sơ tính bản thiện, chẳng qua nhân loại bị bên ngoài làm ảnh hưởng, dần trở nên vô cùng lạnh lùng. Mà hành thiện chi đạo, đầu tiên phải làm tấm gương tốt, tiếp đó nhất định phải nghĩ cách đánh thức càng nhiều tấm lòng lương thiện đang ngủ say trong lòng mọi người. Nhưng mà một số từ ngữ thi từ giáo hóa, lại nói quá mức sâu xa, huyền bí, chỉ có rất ít người mới có thể cảm ngộ đầy đủ, nhưng vẽ tranh thì khác, một bức tranh đẹp có thể đủ khiến cho người ta cảm quan trực tiếp, cho dù chưa từng học chữ, người ta cũng có thể hiểu được. Khi mọi người nhìn thấy cảnh dân chúng hóa ra đáng thương như vậy, thì phần thiện tâm lúc ban sơ kia sẽ thức tỉnh, khiến họ gấp rút đi giúp những người khốn khổ kia, cho dù không đi ngay, nhưng phần thiện tâm đó một khi đã thức tỉnh, thì khi lại nhìn thấy xung quanh xảy ra những cảnh tượng như vậy, bọn họ có thể sẽ chìa tay giúp đỡ.
Bất kể là tranh vẽ hay là viết chữ, viết sách, chỉ cần là nghệ thuật, thì giá trị chân chính không nằm ở mặt kỹ xảo mềm mại thể hiện bên ngoài, mà là chúng thực sự có thể nói cho chúng ta biết những gì. Dù chữ đẹp, tranh đẹp đi nữa, nhưng nếu nội dung trống rỗng, chúng cũng sẽ không có bất kỳ giá trị gì. Chim hoàng yến xinh xắn cũng kém xa một con trâu lớn vừa đen vừa xấu. Dùng đường nét và sắc thái cao thượng để ảnh hưởng tâm linh người khác một cách nghiêm túc, đó mới chính là nghệ thuật."
Từ thời kỳ viễn cổ, nhân loại đã dựa vào bích họa để xúc tiến văn minh phát triển, xúc tiến giao lưu nhân loại. Thứ gọi là nghệ thuật này rất dễ cuốn hút người, cho dù nó là âm nhạc, hay là tranh vẽ, hoặc là thi từ. Bởi vì nghệ thuật có một đặc điểm chung vô cùng lớn, đó chính là dễ làm cho người ta rung động. Có một câu cũng tương tự, đó là: 'Có lẽ ngươi nói ra, người khác không cho là đúng. Nhưng nếu ngươi hát lên, nói không chừng sẽ làm người khác khóc luôn'.
Vẽ tranh cũng giống như vậy.
Nhưng nhìn từ cổ họa của Trung Quốc, tựa hồ thứ theo đuổi chỉ là nghệ thuật, là ý cảnh, là họa kỹ. Nhưng dường như lại không phát giác ra được giá trị phía sau nghệ thuật, một bức tranh có giá trị chân chính, là có thể dẫn người hướng thiện, là có thể truyền bá tri thức, giống như tổ tiên chúng ta từng vẽ tranh trên đá dạy người bắt cá.
Hàn Nghệ không cho rằng nghệ thuật phân sang hèn, cái gì mà chỉ có cao nhân mới biết thưởng tranh. Tất cả đều là rắm chó không kêu. Mỗi người đều có thể từ một bức tranh mà nhìn ra những thứ không giống nhau, bất luận hắn là nghệ thuật gia, hay là nông dân bình thường. Đây mới chính là giá trị của bức tranh, bản thân tranh không có đẹp hay xấu, chỉ có tà ác hay lương thiện, mặc cho nó là hướng tà, hay là hướng thiện.
Từng có một cô gái mù cả hai mắt, vẽ ở trên giấy một mặt trời, bức tranh cũng không đẹp, đường nét rất sơ sài. Nhưng bức họa lại được nhiều người săn đón, bởi vì qua bức họa này người người có thể cảm nhận được sự mong đợi được nhìn thấy ánh sáng của cô gái này, cũng giống như có thể gợi lên được sự thương cảm của mọi người đối với những người mù, khiến người người cảm động, hơn nữa còn nguyện ý đi trợ giúp những người này. Thậm chí có thể lấy bức họa đi giáo dục trẻ nhỏ, khiến chúng hiểu rằng chúng đang hạnh phúc cỡ nào, và càng phải biết quý trọng hạnh phúc trước mắt, từ nhỏ đã nên đi giúp những người cần sự giúp đỡ.
Đây là một bức tranh giá trị vô hạn.
Nhưng Trịnh thiện Hành hoàn toàn không hiểu được, bởi vì theo yêu cầu của cổ nhân Trung Quốc đối với vẽ tranh, thì quá chú trọng bút mực và ý cảnh, thế nên xem nhẹ giá trị chân chính của bức tranh, thì thầm: "Dùng đường nét và sắc thái cao thượng đi tác động tâm linh người khác, đây mới là nghệ thuật chân chính."
Lặp đi lặp lại mấy lần.
"Diệu! Diệu! Thật sự rất diệu, lời của Hàn tiểu ca, như thể hồ quán đỉnh, làm Trịnh mỗ giải khai bế tắc, Trịnh mỗ cả đời hưởng thụ không hết." Trịnh Thiện hành mặt mày sáng ra, thần thái hưng phấn nói.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK