Hẻm Bắc!
Một thanh niên ngồi trong quán trà nghe thấy tiếng cười to trong lâu, tiếng cười rung động đến khiến cho cả lớp bụi trên trần nhà rơi xuống, không khỏi hiếu kỳ nói: "Bên trong có chuyện gì thế?"
"Nhất định là đang diễn tiểu phẩm rồi."
"Tiểu phẩm? Chính là tiểu phẩm mà bên ngoài đồn là sẽ cười chết người đó hả?"
"Ha ha, đúng vậy, đúng vậy."
"Thật sự có đáng cười như vậy sao?"
"Kịch này ta cũng chưa có xem qua, nhưng mà mấy vị khách hôm qua xem rồi đều nói là rất buồn cười."
"Ài, tất cả là đều tại vị huynh đệ kia của ta, hôm qua ta vốn định tới rồi, chính là gã kéo ta lại, nói ở đây không sạch sẽ, kết quả là không được xem. Hôm nay lại tới chậm, thật đúng là tức chết ta mà."
Nói chuyện tới đây, bên trong lại truyền ra từng đợt cười lớn.
Tứ đại hoa khôi là cái lông gì?
Thử hỏi trong tứ đại hoa khôi, có ai nhận được tiếng cười cỡ này? Nhưng Hùng Đệ nhà người ta mới lên sân khấu lần thứ hai, một câu còn chưa có nói, thì đã giành được sự mến mộ của mọi người rồi.
Không thể dừng lại được!
Căn bản không thể dừng lại được.
Tiếng cười không ngớt, ôm bụng mà cười, dậm chân mà cười. Tóm lại, mức độ khoa trương khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
"Ha ha...ặc ặc... khụ khụ khụ... Khặc khặc... !"
"Liệt Hổ, ngươi sao thế?"
Thôi Tập Nhận chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh quái lạ, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyên Liệt Hổ rướn cổ lên, há ngoác miệng ra, dùng sức vỗ lên ngực, không khỏi kinh hãi nói.
"Không xong! Nhất định là bị nghẹn rồi!"
Trịnh Thiện Hành căng thẳng hô to.
Không biết từ lúc nào, một cái chân từ phía sau Nguyên Liệt Hổ đá tới, trúng ngay mông Nguyên Liệt Hổ. Nguyên Liệt Hổ đang bị nghẹn, nào có phòng bị gì, liền quỵ xuống đất, phịch một cái, ngã lăn ra đất luôn.
"Khụ khụ khụ!"
Cùng với trận ho dữ dội, chỉ thấy một hạt dẻ lớn từ trong miệng gã lăn ra.
Nguyên Liệt Hổ phảng phất như từ một con trùng biến lại thành một con hổ, a lê hấp một cái, nhảy dựng lên, dáo dác nhìn xung quanh.
"Thằng nào đá bố?"
Thôi Tập Nhận, Trịnh Thiện Hành, Trưởng Tôn Diên đều ngơ ngác nhìn qua Vương Huyền Đạo.
Vương Huyền Đạo hơi xoay đầu đi, nói: "Không cần cám ơn ta."
"Là tên quy nhân nhà ngươi đá ta phải không?"
Nguyên Liệt Hổ dưới sự giận dữ, liền chuẩn bị xông lên.
Trịnh Thiện Hành liền ngăn gã lại, nói: "Liệt Hổ, Huyền Đạo người ta vừa rồi là có hảo ý giúp ngươi, người đừng có lấy oán báo ân."
Thôi Tập Nhận cũng nói: "Liệt Hổ, ngươi đáng ra phải cảm ơn Huyền Đạo mới đúng. Nếu không phải có gã, cái mạng nhỏ của ngươi có lẽ đã nguy hiểm rồi."
Nguyên Liệt Hổ trừng mắt lên, lại nhìn Vương Huyền Đạo nói: "Cám ơn..."
Vương Huyền Đạo nhìn lên trên đài, không thèm để ý tới gã nữa.
"...Quy nhân."
Nguyên Liệt Hổ liền bổ sung một câu.
Trịnh Thiện Hành nói: "Ai bảo thằng nhãi ngươi không nghe lời khuyên bảo, bảo ngươi đừng có ăn, ngươi cứ ăn, bây giờ thì biết sai rồi chứ."
"Ta nào biết lại buồn cười như vậy, đặc biệt là nhóc mập đó. Từ từ đã, các ngươi đừng ngăn ta ha ha... oa ha ha a... buồn cười chết mất."
Nguyên Liệt Hổ nói tới một nửa, liền một tay đẩy bọn họ ra, nhìn lên sân khấu, nhưng vừa nhìn lên, bỗng lại bật cười ha hả, khiến cho người xung quanh nghe mà không hiểu phía trên đang nói cái gì, quay qua trừng mắt nhìn bọn họ.
Trịnh Thiện Hành và Thôi Tập Nhận nhìn nhau một cái, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
Thật là chí tình chí nghĩa mà! Toàn là đi gieo rắc thù oán cho huynh đệ thôi.
Hoặc là khóc tới rối tinh rối mù, hoặc là cười tới mức ngay cả mạng cũng không cần.
Cũng may tiểu phẩm này không có kéo dài, nếu không thì sẽ cười tới mức đứt gân luôn.
Mấu chốt vẫn là vì thời cổ đại thiếu mấy trò này. Mọi người đều dễ cười. Ngay cả người hậu thế còn cười lên cười xuống với tiểu phẩm này, thì người Đường triều làm sao nhịn được.
Sau khi kết thúc, Hùng Đệ, Đỗ Tổ Hoa, Từ Du Du tới trước khán đài hành lễ, tiếng vỗ tay vang lên sắp chấn sập nóc nhà luôn rồi.
"Ai u! Ai u! Miệng của lão phu cười đến sắp vẹo đi rồi."
Trình Giảo Kim phục hồi tinh thần, xoa xoa hai gò má, vừa cười cười mà lại vừa khó chịu, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Chử Toại Lương tuy không có khoa trương như Trình Giảo Kim, nhưng hai má cũng có chút tê tê, dường như cảm thấy có chút thất thố, liền vuốt vuốt râu, ho khan một tiếng, cười ha hả nói: "Tiểu phẩm này thật đúng là có chút ý tứ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ khẽ gật đầu, mỉm cười không nói, nhưng thế này đã rất khó lường rồi, từ trước tới giờ ông ta hỉ nộ vô thường. Từ khi ra làm quan tới nay, chưa bao giờ thất thố cả, đó chính là đặc điểm của ông ta. Đương nhiên, ngoài ông ta ra, ở đây còn có một người nữa, chính là Vương Huyền Đạo. Có điều Vương Huyền Đạo vốn chính là tính cách này rồi.
Cười cũng mệt rồi đó, nhưng mọi người ai cũng cảm thấy chưa đã thèm.
Vừa rồi không có thời gian ăn quà vặt, bây giờ có thời gian rồi, kẹo hồ lô cũng kịp thời xuất hiện.
Loại kẹo hồ lô này hôm qua cũng đã được lan truyền đi khắp các ngõ ngách, bên ngoài chắc chắn không thể mua được. Thứ này vừa xuất hiện, tức khắc đã dẫn đến mọi người giành giật. Số lượng làm không đủ ăn, Hàn Nghệ chỉ có thể vì để mọi người đều có thể được ăn, mà hạn định mỗi người chỉ có thể mua được một xiên.
Loại kẹo hồ lô này thuộc về loại thực phẩm đại chúng, cho dù không thích, thì cũng không đến mức ăn không vô. Có khác biệt lớn với rau thơm, đó là thứ người nào thích ăn, thì thích muốn chết đi được. Còn người không thích ăn, ngửi thấy mùi đó thôi là buồn nôn rồi.
Dù sao thì cảnh tượng hàng trăm người đứng xếp hàng để ăn kẹo hồ lô cũng là cực kỳ hoành tráng nha.
Tiểu phẩm này xem xong rồi, nhưng vẫn chưa có ai rời đi, bởi vì sự mong chờ lớn nhất của hôm nay vẫn nằm ở 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 . Mọi người đều muốn biết, rốt cuộc Hùng Phi có thể làm được ra loại cày tiên tiến hơn hay không? Rốt cuộc loại cày này liệu có thể sử dụng được trong thực tế hay không?
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương tới đây.
Trong lòng đều rất kỳ vọng, nhưng cũng sợ bị thất vọng.
Thời gian trôi đi khoảng chừng ba nén nháng, mọi người bỗng yên tĩnh trở lại, tấm màn đỏ từ từ được mở ra.
Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Trình Giảo Kim cùng với Ngũ Tử Trường An đều lần lượt ngỏng cổ lên mong chờ.
Đông đông đông!
Bỗng nghe ba tiếng đông đông đông.
Chỉ thấy "Hùng Phi" tết tóc đuôi ngựa ngồi trên một chiếc ghế đẩu, cầm chiếc chùy sắt gõ gõ vào cái gì đó, mà bên cạnh "Hùng Phi" thì đã để sẵn một chiếc cày gỗ đã làm xong tương đối rồi.
Một loạt tiếng "Ồ" vang lên.
Trong đó có một bộ phận là vì tạo hình của "Hùng Phi", còn một phần còn lại thì là vì chiếc cày đó.
Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương thì liền đứng lên, nhìn lên sân khấu. Nhưng vì khoảng cách quá xa, thực sự là nhìn không rõ lắm, nhưng xét từ kiểu dáng, chiếc cày này đích xác có nhiều điểm khác biệt so với chiếc cày thời hiện tại.
"Phu quân!"
Bỗng nghe một tiếng gọi dịu dàng, chỉ thấy một người con gái mặc áo trắng như tuyết từ bên cạnh sân khấu bước ra.
Không ít người lại ngây người ra, đây... đây là Mộng Đình sao?
Bởi vì người này trang điểm cực kỳ thành thục, phảng phất như đã biến thành một người khác, quả thực là người đẹp nhờ lụa nha.
Chuyện này là thế nào?
Sao lại gọi là phu quân rồi?
Không ít người hôm qua không có tới muốn hối tiếc cũng đã không kịp, chờ lâu như vậy, lại không thấy được cảnh thành thân của họ. Đây tuyệt đối là một đáng tiếc lớn nha!
Hàn Nghệ đều thấy trong mắt, cười thầm, các ngươi không phải là khách vãn lai sao, thấy ta có chuyện là chạy sang chỗ khác mất, ta cố tình để các ngươi không thấy được cảnh này đấy, để xem các ngươi có rầu thúi ruột không.
"Phu quân, chàng làm lâu như vậy, nhất định là mệt lắm rồi, nghỉ ngơi chút nào, uống chút nước nhé."
"Thôi Tinh Tinh" tới bên cạnh "Hùng Phi", quan tâm hỏi han.
"Xong ngay rồi đây."
"Hùng Phi" gắn miếng gỗ đó vào trong thân cày, vỗ tay nói: "Làm xong rồi."
"Phu quân, chiếc cày này có điểm nào tốt?"
"Thôi Tinh Tinh" đã giúp mọi người hỏi ra tiếng lòng của mình.
Hùng Phi liền nói qua một lượt ưu điểm của nó.
Chiếc cày này chính là cày Khúc Viên. Kỳ thực cày Khúc Viên chính là do người thời Đường phát minh ra, nhưng xuất hiện là ở hậu kỳ Đường triều, lúc này vẫn còn sử dụng loại cày thẳng của thời Hán, rất là cồng kềnh, không linh hoạt. Nếu là một cánh đồng to thì không sao, chứ nếu là một mảnh vườn nhỏ thì không ổn. Còn chiếc cày Khúc Viên này thì lại càng linh hoạt nhẹ nhàng hơn một chút. Tóm lại, chính là tiên tiến hơn một chút, hơn về mọi mặt, trong lịch sử cũng chính là loại cày Khúc Viên này thay thế cho loại cày thẳng.
Hàn Nghệ đương nhiên không biết được loại cày cong cong Khúc Viên này là xuất hiện từ triều đại nào, nhưng hắn đi từ nam ra bắc Đường triều, thấy loại cày đang dùng đều rất cồng kềnh, hơn nữa cho dù có cái tương tự, thì cũng méo thể nào so được với cái của hắn, cái của hắn hẳn là tiên tiến nhất rồi.
"Hùng Phi" nói không chi tiết lắm, chỉ là điểm qua những ưu điểm của loại cày cong cong tên là Khúc Viên này.
Nhưng bằng đó cũng đã đủ rồi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thế mắt liền sáng rực lên. Ông ta là người vô cùng thông minh, vừa nghe vừa nghĩ liền đã hiểu. Thứ này tuyệt đối khả thi.
Chử Toại Lương cũng không kém, liền đứng dậy bước tới.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liền ngăn ông ta lại nói: "Ngươi đi đâu đấy?"
Chử Toại Lương nói: "Ta đi xem cái cày đó."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ nói: "Cái tính nôn nóng này của ngươi quả thực là không thể sửa được, bây giờ trên sân khấu vẫn còn đang diễn kịch, ngươi lên làm gì? Dù sao thì chiếc cày đó cũng không có chạy được, đợi lát nữa diễn xong ta và ngươi cùng lên xem là được."
Chử Toại Lương quả thực là rất nóng vội, thấy đồ hay như vậy sao có thể kiềm chế được. Nếu không phải có Trưởng Tôn Vô Kỵ ở đây, ông ta có lẽ đã kêu dừng kịch rồi.
"Diệu! Diệu! Chiếc cày này quả thực là rất kỳ diệu!"
Trịnh Thiện Hành sau khi nghe xong, cũng gật gà gật gù.
Nguyên Liệt Hổ hoang mang nói: "Ta nói này Thiện Hành, xa như vậy ngươi có nhìn thấy rõ chiếc cày đó không, ngươi đừng có mà ở đây giả vờ như là hiểu với ta."
Trịnh Thiện Hành nói: "Thằng nhãi nhà ngươi.... chiếc cày đó dù không thể dùng, nhưng những điểm Hùng Phi nói tuyệt đối là dùng được."
Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ là khả thi."
Nguyên Liệt Hổ liếc nhìn Trưởng Tôn Diên, lại nói với Thôi Tập Nhận: "Thôi huynh, huynh nói một câu công đạo đi."
Thôi Tập Nhận ừm một tiếng nói: "Thiện Hành nói không sai."
Ngay cả Thôi Tập Nhận cũng nói khả thi rồi, Nguyên Liệt Hổ không tin cũng phải tin, lại nhìn Vương Huyền Đạo nói: "Các ngươi đều nói khả thi, vậy thì chắc chắn là khả thi rồi. Có điều cái này lẽ nào lại là do tên tiểu tử Hàn Nghệ làm ra, sao hắn giống như cái gì cũng làm được thế?"
Cày mặc dù quan trọng, nhưng đối với Phượng Phi Lâu mà nói, bản thân kịch nói cũng vô cùng quan trọng, tuyệt đối sẽ không ra mắt cái cày xong, thì đã tính là xong một hồi, đây tuyệt đối là bỏ gốc lấy ngọn.
Nội dung của tập này chính là nói về việc Hùng Phi lợi dụng chiếc cày này ra sao, hắn kiếm được món tiền đầu tiên từ một tên địa chủ xấu xa, đương nhiên là dùng biện pháp lừa người, chơi tên địa chủ kia tới mức xoay mòng mòng.
Khán giả liền hô to đã ghiền, rất nhanh đã quăng chiếc cày đó sang một bên, quay trở về với kịch nói.
Kỳ thực Hàn Nghệ vẫn luôn đắp nặn Hùng Phi thành một trí giả không sợ quyền thế. Hiển nhiên hắn đã đạt được mục đích này, bây giờ trong mắt mọi người, dường như không gì có thể làm khó được Hùng Phi, Hùng Phi luôn là một người cơ trí như vậy.
Trong lúc bất tri bất giác, bóng chiều buông xuống, sự kỳ vọng cũng đã dần lắng xuống, Hùng Phi phát minh ra cày Khúc Viên rất nhanh đã làm chấn động tới quan phủ. Huyện lệnh địa phương đích thân tới tìm hắn, sau khi nói chuyện một hồi, cũng có ý muốn mời chào hắn tới quan phủ hỗ trợ.
Ngay lúc Hùng Phi suy nghĩ hồi lâu, vừa nói ra lời từ chối khéo léo, thì tấm vải đỏ liền hạ xuống.
Mọi người ở đây đều sững sờ, ngây người ra đó.
Họ đều cho rằng đây là một cơ hội tốt để Hùng Phi có thể xuất đầu lộ diện, trở nên nổi bật, họ không nghĩ ra nổi bất kỳ lý do gì để từ chối, nhưng Hùng Phi lại vẫn cứ từ chối.
Họ rất muốn biết tại sao, nhưng họ càng thêm hiểu, đáp án chỉ có thể chờ vào ngày mai. Ồn ào náo loạn cũng vô dụng, chỉ có thể nguyền rủa Hàn Nghệ rồi rời khỏi nơi đây thôi.
"Đi thôi, chúng ta mau đi xem chiếc cày đó."
Trịnh Thiện Hành hơi kích động nói.
Mấy người vừa đứng dậy, bỗng nghe thấy tiếng kêu lớn: "Tránh ra, nhường đường chút đi."
Chỉ thấy mấy tên hộ vệ đi trước mở đường, một người bước nhanh từ giữa ra, chính là Chử Toại Lương. Ông ta là một người nóng vội, sớm đã không chờ nổi nữa rồi. Trưởng Tôn Vô Kỵ theo sát phía sau, lắc lắc đầu, chỉ là khi Trưởng Tôn Diên gọi ông ta, thì khẽ gật đầu một cái, sau đó liền cùng với Trình Giảo Kim đi tới sân khấu.
"Không ngờ Hữu Phó Xạ còn nôn nóng hơn cả chúng ta."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Chúng ta cũng đi theo xem đi."
Thôi Tập Nhận nói: "Các ngươi đi đi, ta không đi, cáo từ trước."
Nói xong, y liền chắp tay, bước xuống lầu.
Nguyên Liệt Hổ nói: "Thôi huynh cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng là không thích Hàn Nghệ, lại vẫn cố tình tới đây."
Trưởng Tôn Diên khẽ mỉm cười nói: "Nguyên huynh lời này sai rồi, Thôi huynh đã đọc đủ loại thư tịch, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, huynh ấy không phải là người không hiểu chuyện, thực sự không phải là vì Hàn Nghệ đâu."
Khi tấm vải đỏ hạ xuống, Hàn Nghệ liền bước lên sân khấu.
"Tiểu Nghệ ca."
Đám người Mộng Nhi, Mộng Đình thấy Hàn Nghệ bước tới, liền chào hỏi.
Hàn Nghệ mỉm cười gật đầu, nói: "Mệt rồi hả?"
Mộng Nhi lắc đầu nói: "Chúng ta không mệt chút nào."
Mộng Đình nghịch ngợm nói: "Đây đều là do Tiểu Béo."
Tiểu Béo cầm mấy xâu kẹo hồ lô từ phía sau Hàn Nghệ bước ra, nói: "Mắc gì tại đệ?"
Mộng Đình hừ một tiếng nói: "Vốn dĩ chúng ta từ buổi trưa đã có thể diễn rồi, nhưng từ khi có tiểu phẩm của đệ, chúng ta chỉ có thể bắt đầu diễn từ buổi chiều."
Hùng Phi chớp chớp mắt, suy nghĩ một hồi, liền nói với Hàn Nghệ: "Hàn đại ca, hay là chúng ta diễn từ buổi sáng đi?"
Hàn Nghệ tức giận buồn cười nói: "Tên tiểu tử nhà đệ, Mộng Đình đùa mà đệ cũng không nhìn ra à."
Mộng Nhi và Mộng Đình đều bật cười khanh khách.
Mộng Nhi nói: "May mà có ngươi, còn có Hoa Tử, Du Du, nếu không diễn lâu như vậy quả thực rất mệt, hiện giờ là vừa tốt rồi."
"Thật chứ?"
Hùng Đệ liền bật cười ha hả.
Đúng lúc đó, Lưu Nga liền bước lại, nói: "Hàn tiểu ca, đám người Quốc cữu công tới."
"Ta biết rồi."
Hàn Nghệ gật đầu, sau đó bước xuống sân khấu, nhưng chưa đi được mấy bước liền thấy một lão giả hùng hổ đi về phía hắn.
Óe! Làm gì zậy, lẽ nào ta lại làm sai chuyện gì? Hàn Nghệ thấy vẻ mặt căng thẳng của ông lão này, không khỏi cả kinh. Nhưng không chờ hắn định thần lại, ông lão này đột nhiên chuyển hướng, chạy thẳng về phía chiếc cày đó.
Đây là ai zị?
Hàn Nghệ tức khắc vẻ mặt mờ mịt. Hắn chưa từng gặp Chử Toại Lương, cũng không biết trong lịch sử có người này.
"Ha ha, thằng nhóc Hàn Nghệ kia, thấy Hữu Phó Xạ còn không mau hành lễ."
Nghe thấy một trận cười sang sảng, chỉ thấy Trình Giảo Kim và Trưởng Tôn Vô Kỵ đang bước tới.
Hàn Nghệ liền tiến lên nói: "Tiểu dân bái kiến Quốc Cữu Công, Lư Quốc Công."
"Miễn lễ, miễn lễ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ mỉm cười gật đầu, lại liếc nhìn Chử Toại Lương bên kia, bất đắc dĩ lắc đầu, duỗi tay ra nói: "Vị này là đương kim Hữu Phó Xạ."
Hữu Phó Xạ?
Đây hẳn là Tể tướng nhỉ.
Hàn Nghệ và đám người Mộng Nhi liền chạy tới hành lễ với Chử Toại Lương.
Chử Toại Lương căn bản không buồn để ý tới bọn họ, chỉ đi quanh chiếc cày đó, tấm tắc bảo lạ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK