"Phù...!"
Đợi cái đám lưu manh không xếp hàng kia rời đi, Hàn Nghệ thở phào một hơi, quan sát hai bên trái phải, đột nhiên phát hiện ra Lưu Nga đang co mình một góc run cầm cập, cười khổ một tiếng, rồi đi tới nhẹ nhàng gọi: "Lưu tỷ, Lưu tỷ?"
"Á?"
Lưu Nga đột nhiên hoảng hốt hét lên một tiếng, sau đó nhận ra là Hàn Nghệ, rồi nhìn quanh hỏi: "Quốc...Quốc Cữu Công đi chưa?"
Hàn Nghệ nói: "Đi lâu rồi."
Lưu Nga kích động nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là còn!"
Lưu Nga nói: "Thế mà vừa rồi vẫn còn nói vậy, ngươi...ngươi điên rồi sao?"
Lần này nàng thực sự không chịu nổi được nữa. Trước kia Hàn Nghệ đấu với Thôi Tập Nhận, là đã tới cực hạn của nàng, nhưng dù sao Thôi Tập Nhận cũng chỉ là con cháu sĩ tộc, chứ chẳng có tước vị nào, còn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Chử Toại Lương thì là đại thần số một số hai trong triều, ngươi chỉ là một tên dân đen lại dám chống đối Tể Tướng, thế chẳng phải là tự tìm chết thì là gì.
Hàn Nghệ cười nói: "Có lẽ vậy."
Lưu Nga thấy Hàn Nghệ cứ như không có việc gì xảy ra, cả người như muốn hỏng mất, ngồi bệt xuống đất sụt sịt nói: "Ngươi... ngươi rốt cuộc là vì cái gì?" Nói tới đó, nàng khóc òa lên, nàng thực sự không thể hiểu nổi Hàn Nghệ vì sao lại làm vậy.
Hàn Nghệ ngồi xổm xuống nhìn Lưu Nga nói: "Bởi vì ta muốn làm quan."
Lưu Nga ngẩn người ra, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ khẽ thờ dài nói: "Lưu tỷ, chúng ta đã tới nước này, thì không còn cách nào quay đầu nữa rồi, chỉ có thể tiến về phía trước, không ngừng gia tăng thực lực của mình. Thời buổi này chẳng dựa được vào ai cả, chỉ có thể dựa vào chính mình. Mà con đường duy nhất chính là vào triều làm quan, nếu không, chúng ta sớm muộn sẽ có ngày chết chẳng có chỗ chôn."
Lưu Nga buồn rầu nói: "Cho dù là thế, nhưng ngươi đã đắc tội cả Hữu Phó Xạ lẫn Quốc Cữu Công rồi, thì còn làm quan sao được nữa."
"Thực ra ta cũng đâu có muốn." Hàn Nghệ khẽ thở dài, rồi nói tiếp: "Nhưng mà ta xuất thân hèn mọn, lại chưa đọc qua cuốn sách nào, ta nếu như muốn vào quan lộ, thì nhất định không thể theo con đường thông thường được. Ta vốn tưởng rằng có thể dựa vào cày Hùng Phi mà có được sự trọng thị của bọn họ, nhưng triều đình lại chẳng có phản ứng gì về việc này. Ta cũng không ngờ rằng một phát minh vĩ đại như vậy lại không hề được trọng thị. Hay nói cách khác là con đường này không thể đi được. Cho dù cái máy dệt vải của ta có tốt đến đâu, thì vẫn như cũ không thể mang lại cho ta thứ mà ta muốn. Như vậy ta chỉ có thể mở ra con đường mới. Tỷ còn nhớ mấy hôm trước ta đã hỏi tỷ Chử Toại Lương là người như thế nào chứ?"
Lưu Nga thật thà gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Cho nên, vật họp theo loài, người chơi theo nhóm, nếu Chử Toại Lương đã là một vị trực thần, thì ông ta sẽ không thể quý trọng đám người xu nịnh. Tỷ chỉ nhìn thấy ta xung đột với bọn họ, nhưng lại không nhìn ra ta nhờ vậy có thể bày ra thực lực bản thân. Ta muốn đắp nặn chính mình thành một con người thẳng thắn trực tính như Chử Toại Lương. Chỉ có vậy ta mới có thể được ông ta ghi nhận. Ta nhất định phải thể hiện ra cá tính khác người của mình. Nếu như ta chỉ là dạng bảo gì nghe nấy, khúm núm luồn cúi, tâng bốc xu nịnh, thì sẽ không có ai để mắt tới ta cả, ta sẽ mãi mãi không có ngày mở mặt, cùng lắm cũng chỉ là con chó dưới chân bọn họ. Đây không phải là thứ ta muốn."
Lưu Nga nghe vậy ngây ra như phỗng, nàng tuyệt đối không thể ngờ là Hàn Nghệ lại muốn mượn cơ hội này mà tự tiến cử mình, bèn nói: "Nhưng...nhưng ngươi làm vậy liệu có quá mạo hiểm không, làm không tốt ngươi liền mất mạng đó."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Kỳ thật một chút nguy hiểm cũng không có, nói cho cùng ta cũng chỉ là một thường dân, muốn giết ta thì có gì mà khó. Nhưng trong tay ta lại nắm giữ những nông cụ kiểu mới chưa từng thấy, một khi giết ta rồi, thì đó lại là tổn thất lớn. Cho dù bọn họ có bắt ta, thì suy xét từ mặt này, bọn họ cũng sẽ không giết ta, cùng lắm thì giáo huấn ta đôi chút thôi. Hơn nữa ta là có chuẩn bị trước mà đến, còn đối phương thì lại không hề phòng bị gì, cho nên ta không thể thua được, nếu như canh bạc này ta cũng không dám chơi, thì ta căn bản chẳng có gan mở Phượng Phi Lâu rồi."
Dừng lại một lúc, hắn lại nói tiếp: "Lưu tỷ, ta làm vậy quả thực có lỗi với tỷ, bởi vì điều này có thể liên lụy tới tỷ, còn cả mấy người Mộng Nhi nữa, điểm này ta vô cùng hổ thẹn. Nhưng cũng mong tỷ hiểu cho ta, nếu ta không làm vậy, thì chúng ta sớm muộn gì cũng thất bại thảm hại. Bởi vì địa vị của chúng ta quá ti tiện, chúng ta nhất định phải nỗ lực hơn người khác gấp nhiều lần. Trên đời này phương pháp thành công mặc dù có rất nhiều, nhưng duy chỉ có sợ hãi là không thể nào thành công được. Nếu như chúng ta muốn hơn người, nhất định phải dũng cảm tiến về phía trước, quyết không được rụt rè sợ hãi, nói cho cùng rốt cuộc cũng chỉ là một mạng, mà cũng chỉ có cái mạng này là có thể mang ra đánh cược thôi."
Lưu Nga ngẩn ra nửa ngày, rồi nói: "Nhưng ngươi làm như vậy, Quốc Cữu Công và Hữu Phó Xạ sẽ thưởng chức quan cho ngươi?"
Hàn Nghệ cười nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, lát nữa ta còn chuẩn bị một màn tự tiến cử nữa, nhưng trước đó, ta cần phải khẳng định trước với bọn họ điểm mạnh của ta."
Nói rồi hắn liền đưa tay ra đỡ Lưu Nga đứng dậy.
"Điểm mạnh của ngươi?"
Lưu Nga đứng dậy, ngạc nhiên nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Điểm mạnh của ta chính là cày Hùng Phi, ta sẽ khiến bọn họ hiểu rằng, cày Hùng Phi của ta không hề thua kém 《 Luận Ngữ 》."
Lưu Nga khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ tự tin cười nói: "Mong tỷ tin ở ta, bởi ta chưa bao giờ thất bại."
Hàn Nghệ làm vậy nhìn thì tưởng mạo hiểm, nhưng thật ra thì không, ngược lại, đây lại là một biện pháp vô cùng an toàn, quả thật chính là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
Nếu đối phương là dạng người như Lý Lâm Phủ, Nghiêm Tung, Hòa Thân, thì Hàn Nghệ đương nhiên là tìm mọi cách mà nịnh nọt, thậm chí bịa ra câu chuyện vỗ mông ngựa nổi tiếng nhất lịch sử.
Nhưng ngươi mà dùng thủ đoạn này đi lấy lòng Ngụy Trưng, Chử Toại Lương, thì chỉ có khiến bọn họ khinh thường ngươi, căn bản không thể giành được sự trọng thị của bọn họ.
Giống như vị tài tử bần cùng Mã Chu cũng là như thế. Năm xưa Lý Thế Dân 3 lần mời gã vào cung, nhưng gã chẳng thèm để ý, càng như vậy, Lý Thế Dân lại càng khao khát có được vị tài tử này. Càng không có được, thì càng muốn có, đó là nhân tính. Mãi đến lần thứ tư, Mã Chu mới tới, rất nhanh đã có được sự trọng dụng của Lý Thế Dân.
Cách làm này của Hàn Nghệ, cũng chính là đạo lý đó.
Ngoài điều đó ra, Hàn Nghệ cũng xác thật cảm thấy khó chịu trong lòng, muốn lý luận với Chử Toại Lương một phen, bởi vì cày Hùng Phi mãi vẫn chẳng có được sự khen thưởng của triều đình, nửa chữ cũng không có, điều này khiến cho hắn cảm thấy hụt hẫng. Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao khoa học của Trung Quốc lại lạc hậu như vậy rồi, đó là vì các nhà khoa học thời cổ đại căn bản không hề được coi trọng.
Ví dụ như Thái Luân - người phát minh ra giấy, sách sử chỉ vẻn vẹn dùng 20 chữ là giới thiệu xong. Người ta phát minh ra giấy phải hao tổn biết bao công sức, không có 20 năm, thì chí ít cũng phải 10 năm. Ngươi thì chỉ ngắn gọn có 20 chữ, thế có khác gì qua loa cho xong chuyện. Nếu mà ở phương Tây, không viết ra cái luận văn dài mấy trăm trang, thì không khéo bị người ta chửi cho chết.
Tần Cối là một đại gian thần, sách sử lại tốn không biết bao nhiêu giấy mực để ghi chép.
Cho dù là sách sử thời hậu thế, thì độ dài viết về Tần Cối vẫn hơn Thái Luân nhiều.
Bất luận là ở mặt văn hóa, giải trí hay là sách vở chính quy đều như vậy.
Điều này nghe ra, thật không biết người ta nên khóc hay nên cười.
Ngược lại trong bài viết《 Bảng xếp hạng 100 danh nhân ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử nhân loại 》 của tạp chí nổi tiếng nước Mỹ, thì Thái Luân lại được xếp ở vị trí thứ 7. Tuần san 《 Thời Đại 》(Time) trong bài công bố "Nhà phát minh vĩ đại nhất lịch sử" thì Thái Luân lại được xướng tên đứng đầu bảng.
Thế nhưng ở Trung Quốc, mọi người lại tôn sùng trung thần dũng tướng, như là Gia Cát Lượng, Nhạc Phi, hay những võ tướng như Quan Vũ, Triệu Tử Long, rồi các nhà thơ như Lý Bạch, Đỗ Phủ v...v...
Nhưng rất ít người sùng bái các nhà khoa học cổ đại Trung Quốc. Miệng thì cứ la hét sao Trung Quốc nhà mình không có sáng tạo gì hay, không có phát minh gì hot, nhưng vừa quay đầu lại tranh luận với người khác xem Tần Quỳnh và Quan Vũ ai lợi hại hơn, thế có tác dụng mẹ gì không?
Hàn Nghệ cho rằng, chỉ có những người làm ra cống hiến cho nhân loại, mới xứng đáng được gọi là những người vĩ đại nhất, như là Thái Luân, như là Viên Long Bình, như là Thẩm Quát, như là Trương Hành.
Nhìn chung trong sách sử Trung Quốc, 99.99% đều là tranh giành quyền lực, thay đổi triều đại, như thể văn minh của cả Trung Quốc này chỉ có mấy thứ đó vậy. Thế mà, có rất nhiều phát minh sáng tạo, thậm chí ngay cả cái tên của nhà phát minh cũng không lưu lại, trong các cuốn sách giáo dục phổ thông cũng chỉ có một câu khái quát. Đây mới chính là kết tinh trí tuệ của bách tính thời cổ đại đó.
Trung Quốc vẫn có những nhà khoa học vĩ đại, họ đều vô cùng xuất sắc, tuyệt đối đáng để mọi người tôn trọng, chỉ có điều người Trung Quốc lại không tưởng nhớ đến họ như người Mỹ tưởng nhớ đến Einstein, Steve Jobs mà thôi.
Hàn Nghệ hiện tại chính là đang đối mặt với tình cảnh trớ trêu này. Sự xuất hiện của cày Khúc Viên đã đủ để thúc đẩy nông nghiệp phát triển một bước lớn. Cho dù là các loại máy cày thời hậu thế thì vẫn phải tham khảo cày Khúc Viên này. Đây là một phát minh vô cùng ghê gớm, nhưng mà triều đình ngay cả đôi câu vài lời cũng không có. May mà hắn cũng cơ linh, biết là phải tự đi tuyên truyền, nếu như hắn không tự đi tuyên truyền, thì e rằng sau này sẽ lại có một câu tổng kết thế này, à, cày Khúc Viên nha, à giờ là cày Hùng Phi rồi, đó là kết tinh trí tuệ của bá tánh Đại Đường, còn tên hắn ở đâu thì không thấy rồi.
Trong cái bối cảnh văn hóa thế này, khoa học Trung Quốc căn bản là không thể phát triển nổi.
Đây là sự hạn chế của văn hóa. Cho dù triều Thanh không bế quan tỏa cảng thì cũng không thể thắng được phương Tây.
Lạc hậu đã được chú định ngay từ thuở ban đầu.
Ở hậu thế, Tam Quốc Diễn Nghĩa thì đã được dựng thành đủ loại phim, cho dù là Hoàn Châu Cách Cách cũng được dựng thành 3 bộ, nhưng vẫn chẳng có ai muốn dựng một bộ phim nói về các nhà khoa học Trung Quốc cổ đại cả.
Lẽ nào các nhà khoa học đó thật sự làm các ngươi mất mặt như vậy sao?
Hàn Nghệ hi vọng tình huống này sẽ được cải thiện, đây chính là lý do vì sao hắn sắp xếp Hùng Phi không làm quan, chạy đi làm một anh nông dân, bởi vì hắn hi vọng bách tính hiểu ra rằng, ta làm một nhà khoa học, ta vẫn có thể tạo phúc cho thiên hạ.
Hắn có loại suy nghĩ này, là vì ở hậu thế hắn sống trong một đội nhóm quốc tế, gồm các thành viên đến từ nhiều nước. Khi bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất với nhau, ngẫu nhiên cũng có nói nước mình có những nhà khoa học xuất sắc nào. Khi nói tới cái này, mọi người cứ thao thao bất tuyệt, căn bản là không dừng lại nổi, duy chỉ có Hàn Nghệ là trầm mặc không nói. Bởi vì hắn chưa từng đọc quyển sách nào, mà văn hóa Trung Quốc chỉ toàn tuyên truyền những trung thần, hắn thực sự không đọc ra nổi tên mấy nhà khoa học Trung Quốc, quanh qua quanh lại cũng chỉ có mỗi Viên Long Bình. Nhưng nếu ngươi bảo hắn kể tên mãnh tướng, thì dù không có đọc sách cũng có thể kể ra được tên mấy chục người. Vì lẽ đó mà hắn đã đi tìm sách để đọc, cho nên hắn cảm thấy điều này thật là đáng buồn.
Vào trong Phượng Phi Lâu, lúc này hết thảy bên trong đều yên tĩnh.
Chỉ thấy đám Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương đáng đứng cạnh sân khấu quan sát, bởi vì bọn họ đến muộn, cho nên chỗ ngồi đã hết từ lâu. Kỳ thật hạ nhân cũng đã mang ghế tới cho bọn họ, nhưng bọn họ đều không có ngồi, mà là nhón chân mong chờ, nhìn về phía sân khấu.
Hàn Nghệ nhìn lên sân khấu, chỉ thấy 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》đã bắt đầu diễn. Hồi trước đang diễn tới Thôi Tinh Tinh cũng muốn học làm một phụ nữ bình thường, thân là một phụ nữ bình thường thì về lý phải biết dệt vải, nhưng nàng xuất thân lại là một đại tiểu thư, dệt vải đối với nàng mà nói quả thật là một công việc vô cùng khó khăn, càng sốt ruột càng làm không tốt, thế là vô cùng buồn rầu.
Hùng Phi sao có thể nhẫn tâm thấy ái thê rầu rĩ không vui, thế là thề phải tạo ra một công cụ dệt vải, khiến ái thê cũng có thể làm được công việc này.
Đoạn hôm nay diễn cảnh Hùng Phi chế tạo ra một cái máy dệt vải, đồng thời quyết định khi Thôi Tinh Tinh tròn 18 tuổi, sẽ tặng cho nàng làm quà sinh nhật.
Điều này một mặt thể hiện tài trí của Hùng Phi, mặt khác còn thể hiện tình cảm vợ chồng nồng thắm. Mặc dù đã thành hôn, nhưng vẫn cứ không thiếu đi sự lãng mạn, từ đó thức tỉnh sự khát khao của mọi người đối với tình yêu.
Chỉ thấy Hùng Phi dùng miếng vải bịt hai mắt Thôi Tinh Tinh, đi tới sân khấu, trên sân khấu đặt một cái máy, nhưng đáng tiếc là đã được đậy lại bởi một tấm vải lớn.
Khán giả đều biết dưới tấm vải đó nhất định chính là cái máy dệt vải, trong lòng phi thường kích động. Mặc dù bọn họ không hiểu về dệt vải, nhưng sự thành công của cày Hùng Phi đã khiến bọn họ vô cùng mong chờ.
Cái này cũng giống như tiểu thuyết mạng thời hậu thế vậy. Nhân vật chính chế tác ra một bảo vật, bản thân bảo vật đó cũng không quan trọng, quan trọng là nhân vật chính có thể sử dụng nó để đi trang bức, giành được tình cảm của giai nhân, điều này làm thỏa mãn nhu cầu tâm lý của độc giả.
Thứ mà họ hi vọng nhìn thấy là Hùng Phi có thể dựa vào cái máy dệt vải này, mà lại được phong quang thêm một lần nữa. Hiển nhiên là bọn họ đã tự đặt mình vào nhân vật chính Hùng Phi này rồi.
Đương nhiên, cũng có không ít người có hứng thú với máy dệt vải, tỷ như đám người Chử Toại Lương.
Rốt cuộc thì cái máy dệt này liệu có đạt được thành công trong thực tế hay không đây.
Khi Hùng Phi kéo tấm vải trắng xuống, chỉ thấy một cái máy dệt vải bằng gỗ mới tinh hiện ra trước mặt mọi người.
Khán giả phía dưới cũng giống như Thôi Tinh Tinh, đều kinh hô thành tiếng. Mặc dù chỉ là một cái giá gỗ, nhưng lại có cấu tạo hoàn toàn mới lạ. Loại máy dệt hiện tại đều đặt nghiêng, nhưng cái máy này lại đặt ngang, chế tác trông rất tinh xảo, khiến cho mọi người kinh hỉ không thôi.
Chử Toại Lương, Trưởng Tôn Vô Kỵ thì càng trợn tròn mắt.
Kế tiếp, Hùng Phi lại dạy cho Thôi Tinh Tinh cách sử dụng cái máy dệt này.
Đây là loại máy dệt đạp chân, chỉ cần một người là có thể thao tác, thao tác cũng vô cùng đơn giản. Tương truyền thủy tổ của loại máy dệt này là một vị nữ nhân thời Nam Tống có tên là Hoàng Đạo Bà. Cụ thể thì không rõ lắm, dù sao thì xã hội phong kiến Trung Quốc không chỉ không trọng thị khoa học, mà còn mang một thứ suy nghĩ khinh thường. Đương nhiên, cái máy này đã trải qua cải tạo hàng trăm năm, ở hậu thế vẫn có không ít gia đình vẫn sử dụng loại máy dệt này, trên mạng cũng có bán. Có thể thứ mà bọn họ dệt không phải là vải, mà là một thứ tình cảm tự hào khó tả.
Hàn Nghệ sở dĩ hiểu rõ loại máy dệt này, cũng là do một cơ duyên trùng hợp. Có một lần hắn tới Vân Nam du lịch, hắn đi du lịch không phải để thăm thú các địa danh, mà là tới nơi một số người dân sinh sống, bởi vì hắn thích được thăm thú các phong tục khác nhau của mỗi vùng, kết hợp giao lưu với dân chúng ở đó. Trong một cái thôn nhỏ nghèo khó, nhìn thấy một cụ bà đang sử dụng loại máy dệt cũ kĩ này. Khi hắn nghe thấy tiếng cái máy ấy phát ra, bất giác nhớ tới bài Mộc Lan từ.
Những miêu tả trong sách cổ đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng thần kỳ, liền ngây người đứng xem. Qua một hồi lâu, cụ bà đó cũng phát hiện ra hắn, liền nhiệt tình mời hắn vào trong nhà, hỏi hắn tại sao lại ở đây, thế là hắn liền nói hắn bị chiếc máy dệt ấy thu hút. Sau đó hắn cũng thử, hắn rất hứng thú với thứ đồ vật này. Giúp dân Bắc Mỹ xây nhà, học chèo thuyền ở Venice, xem vẽ tranh ở đầu đường thành Rome, tán gái lãng mạn ở Pháp, nhìn sư tử ở châu Phi, ngắm chim cánh cụt ở Nam Cực. Hắn rất thích tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau. Lại nghe cụ bà này nói loại máy dệt này là do người xưa phát minh, đã có lịch sử hàng ngàn năm, điều này khiến hắn vô cùng kính nể.
Tới sau này, hắn lại muốn mua cái máy dệt cổ này về làm quà sinh nhật tặng cho một nữ chuyên gia địa lý trong đội của hắn tên là Laura. Bởi vì Laura năm đó vừa tròn 40 tuổi, mà sở thích lớn nhất trong đời cô ấy là sưu tầm những phát minh cổ của các quốc gia khác nhau.
Tuy nhiên cụ bà ấy không đồng ý, bởi cụ đã dệt vải mấy chục năm rồi, một ngày không dệt thì cảm thấy rất khó chịu, cụ cũng có tình cảm đặc biệt với cỗ máy dệt này rồi.
Hôm đó, nếu như Hàn Nghệ trả thật nhiều tiền thì bà cụ chắc cũng sẽ bán, nhưng hắn lại thấy người ta đã có tình cảm như vậy, nên cũng chẳng cần nữa. Thế là hắn tự mình học cách chế tạo một cái máy dệt bản mini cùng kiểu để tặng cho Laura, đồng thời vô cùng tự hào giảng giải cho Laura nguồn gốc cũng như cách thao tác cỗ máy dệt đó. Trung Quốc vẫn còn có rất nhiều phát minh vĩ đại, chỉ là các bạn chưa biết mà thôi. Laura vô cùng cảm kích và xúc động, luôn miệng khen thần kỳ quá, hơn nữa còn tặng cho hắn một nụ hôn, đương nhiên, chỉ là một nụ hôn lịch sự.
Khi Thôi Tinh Tinh ngồi vào chiếc ghế gỗ bên cạnh cỗ máy dệt, dưới sự hướng dẫn của Hùng Phi, nàng bắt đầu sử dụng cái máy dệt kiểu mới này.
Các linh kiện của cỗ máy bắt đầu vận hành, phát ra thanh âm kẽo kẹt.
Chỉ trong chốc lát, từng miếng vải mới tinh bắt đầu ra lò.
Toàn trường vỗ tay như sấm..
Tất cả khán giả đều không cầm lòng nổi, đều đứng hết cả lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK