Bọn Đàm Động nghe vậy sắc mặc khó coi.
Bọn họ trước đây đều lừa gạt đám tiểu địa chủ, hoặc là dân chúng bình thường. Lần đầu bị Hàn Nghệ bắt được, chính là vì khướu giác của kẻ lừa đảo như Hàn Nghệ quá nhạy bén. Mà lúc nãy khi giao lưu, bọn họ cũng đã biết đạo hạnh của Tạ Huy không thua kém bọn họ. Vì thế chỉ cần lộ ra chút sơ hở, là có thể sẽ bị phát hiện. Điều này làm bọn họ hết sức lo lắng.
Hàn Nghệ đảo mắt nhìn qua, cười nói: "Có vẻ các ngươi không tự tin?"
Đàm Động ngượng ngùng nói: "Chúng ta sợ làm hỏng đại sự của Hàn ngự sử."
"Cái này tính gì là đại sự."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Thật ra các người hoàn toàn không cần phải lo lắng. Cho dù là bị gã phát hiện, thì ta vẫn có cách cứu vãn. Gã đã là đồ ăn trong chén ta, muốn trốn cũng không trốn thoát."
Việc này mà cũng có thể cứu vãn? Đàm động kinh ngạc nói: "Lời này của Hàn ngự sử là thật?"
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Ta không biết các người có thói quen câu cá hay không? Nhưng nhìn từ góc độ câu cá, thì cá có thể phân thành ba loại. Cá ngu nhất sẽ ngậm cả mồi và lưỡi câu trong miệng. Cá thông minh hơn chút sẽ không cắn. Còn con cá thông minh nhất, nó chỉ cắn đứt mồi câu, còn lưỡi câu thì để lại cho ngươi."
Ngũ Văn Hiên gật gật đầu nói: "Ta hiểu rồi, ý của Hàn ngự sử là cho dù là Tạ Huy phát hiện ra, gã cũng không thể lập tức rời đi, mà là sẽ tương kế tựu kế, sẽ muốn nuốt chửng mồi câu mà chúng ta quăng ra."
"Thông minh."
Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
Đàm Động nói: "Nhưng vấn đề là, làm sao chúng ta biết được gã đã nhận ra hay chưa?"
Hàn Nghệ cười nói: "Cục này là do ta bày ra. Mỗi bước đi của Tạ Huy đều nằm trong dự tính của ta. Chỉ cần gã có một bước không theo dự tính của ta, vậy thì có nghĩa là gã đã phát hiện ra gì đó. Bất quá mặc kệ gã có né tránh thế nào, thì cuối cùng vẫn nằm trong lòng bàn tay ta thôi."
Nghe tới đây, Ngũ Văn Hiên và Đàm Động đều có chút đổ mồ hôi. Bọn họ trước đây từng cho rằng mình thông minh, nhưng ở trước mặt Hàn Nghệ, bọn họ cảm thấy mình chỉ là con cờ trong tay Hàn Nghệ, căn bản không có năng lực phản kháng. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, có người có thể dự tính được rõ ràng mỗi động tác của đối phương, lực không chế thế này thật sự quá kinh khủng.
Hàn Nghệ nhìn bọn họ một cái, hiểu bọn họ đang nghĩ gì. Đây cũng là điều hắn muốn, lực uy hiếp chân chính, là phải đến trong vô hình, nói: "Nhưng đây không phải là mục đích của ta. Các người phải nhớ cho kỹ, ta không chỉ muốn lừa gã, mà ta còn muốn gã nếm trải cảm giác bị lừa gạt tình cảm. Hơn nữa, đây cũng là một cơ hội rèn luyện đối với các ngươi. Các người không cần phải băn khoăn, cho dù bị Tạ Huy biết, các người cũng sẽ không bị quan phủ truy nã, mà số tiền tiêu phí đều là của ta bỏ ra. Hơn nữa các người người đông thế mạnh, càng không có nguy hiểm gì. Nếu như là ta, ta sẽ tận tình hưởng thụ cuộc chơi này."
Đàm Động yếu ớt nói: "Cho dù thất bại, Hàn ngự sử cũng không trách chúng ta chứ?"
"Ngươi đừng có nói như vậy được không?"
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Là ta tìm các người tới, kế hoạch cũng là do ta thiết lập, chỉ cần các người tận lực đi làm, nếu có thất bại, thì cũng chỉ trách chính ta, sao có thể trách các người. Chẳng lẽ các ngươi lại nghĩ đánh trận thua, chỉ trách binh sĩ, chứ không trách thống soái sao?"
Ngũ Văn Hiên bỗng nhiên nói: "Hàn ngự sử cứ yên tâm. Nếu chúng ta đã nhận nhiệm vụ này, hiển nhiên là muốn thắng. Chúng ta nhất định sẽ không để cho Hàn ngự sử thất vọng."
"Tốt lắm, chính là tâm thái này. Đều là lừa đảo cả, ai sợ ai chứ."
Hàn Nghệ cười ha hả, lại ho nhẹ một tiếng, nói: "Trong điểm của bố cục này, chính là nằm ở mặt tình cảm. Chỉ cần các người nắm chắc được điểm này, chắc chắn Tạ Huy sẽ không phát hiện ra được. Ví dụ như Đàm Động ngươi, con gái duy nhất của ngươi vừa bị cưỡng hiếp, bất cứ ở đâu, thời điểm nào, trên mặt ngươi đều phải có vẻ đau thương, có áy náy. Lúc không có chuyện gì làm, thì nằm trên giường tưởng tượng nhiều một chút, tưởng tượng con gái của mình thực sự bị người khác cưỡng hiếp rồi."
Đàm Động đang định gật đầu, nhưng ngẫm lại, ai lại rảnh rỗi đi tưởng tượng cái này. Cái mặt già liền đỏ lên.
Nhưng Hàn Nghệ lại nghiêm mặt nói: "Ta không nói giỡn. Ngươi nhất định phải có loại tưởng tượng này, thậm chí gọi là ảo tưởng. Bằng không loại cảm xúc này không thể lúc nào cũng xuất hiện được."
Đàm Động gật gật đầu, đạo lý thì gã hiểu, nhưng nghe cứ sao sao ấy, nói: "Vâng, ta hiểu rồi."
Hàn Nghệ lại quay sang Ngũ Văn Hiên nói: "Văn Hiên, mà ngươi là một môn sinh cô đơn, ngươi phải. . ."
Ngũ Văn Hiên nói: "Điểm này xin Hàn ngự sử yên tâm. Ta không cần phải tưởng tượng, ta vốn đã là như thế."
"Thế à!"
Hàn Nghệ nói: "Như vậy thì càng tốt." Hắn lại nói với Lưu Oanh: "Lưu Oanh, mấu chốt của bố cục này chính là ở cô. Cô nhất định phải làm cho Tạ Huy yêu cô. Nhưng cô phải nhớ rõ. Không phải là cô câu dẫn gã, cũng không phải là hư tình giả ý, mà là cho gã tình nguyện yêu cô. Tài hoa, cách nói chuyện, dung mạo của cô, kể cả hoàn cảnh đáng thương của cô, đều là vũ khí của cô. Ta dặn dò cô thêm một lần nữa, cô mới vừa bị người khác cưỡng hiếp, cho nên phải hết sức đề phòng đàn ông xa lạ, cho dù đó có là ân nhân cứu mạng của cô. Lúc bên bờ sông cô làm rất tốt, tiếp tục duy trì nhé."
Lưu Oanh tự tin nói: "Hàn đại ca cứ yên tâm, ta sẽ không để huynh thất vọng. Đàn ông đều vốn đê tiện, càng không chiếm được thì càng muốn chiếm."
"!"
Bầu không khí lập tức trầm mặc.
Móa, ở đây ngoài cô ra thì đều là đàn ông đấy.
Lưu Oanh lập tức phản ứng lại nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Ta cũng không phải nói mọi người. Ta nói là đám đàn ông kia, toàn là muốn..."
"Không, không, không, cô nói rất đúng. Nhưng đây cũng không phải là đê tiện, đây chỉ là một loại nhân tính mà thôi. Cô có thể hiểu được điểm này, thì ta yên tâm rồi."
Hàn Nghệ lại cười ha hả, nói: "Tự tin của cô chính là chỗ ta thích nhất, cũng là nguyên nhân cô ngồi ở đây. Thế nhưng người quá tự tin thường dễ bị lừa, có những lúc cô cần phải có cảm giác lo âu. Kỳ thật nhân vật của cô là khó nhất, cô cần phải trả giá bằng tình yêu chân chính. Bằng không, Tạ Huy là một tay chơi già đời, nhất định có thể phát giác ra. Nhưng nhất định cô không thể yêu Tạ Huy thật đâu đấy."
Lưu Oanh gật đầu nói: "Vâng, ta nhớ rồi."
Ngũ Văn Hiên đột nhiên nói: "Hàn Ngự sử, có câu ta không biết có nên hỏi hay không?"
"Cứ hỏi đi."
"Tạ Huy chẳng qua chỉ là một tên lừa đảo. Ngươi tốn nhiều công sức như vậy để đối phó với gã, có đáng không?"
"Đáng."
Hàn Nghệ không chút do dự nói: "Bởi vì gã lừa gạt người nhà của ta. Ta tuyệt đối không cho phép điều này. Nói phũ một chút, ta mạnh hơn gã, cho nên chỉ có ta lừa gã, chứ không thể có chuyện gã lừa ta. Đây chính là cách sinh tồn của ta. Ngoài ra, kế hoạch này chúng ta sẽ không lỗ. Tạ Huy chuyên lừa tiền của các ca kỹ, nhưng các người có biết thứ đáng tiền nhất của ca kỹ là gì không?"
Đàm Động lập tức nói: "Trang sức."
"Không sai."
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Nhưng những thứ trang sức này, một là gần đây rất khó tiêu thụ, hai là mang trên người không tiện, dễ bị phát hiện. Ta phỏng chừng Tạ Huy đều là lừa gạt các loại tơ lụa, còn những trang sức kia thì sẽ để sau, gã nhất định còn cất giấu không ít tiền. Ta muốn gã phải nôn hết toàn bộ ra."
Ngũ Văn Hiên nhíu mày trầm ngâm một lát, bội phục nói: "Hàn ngự sử suy xét rất cẩn mật, Văn Hiên bội phục không thôi."
Hàn Nghệ xua tay nói: "Ngươi sở dĩ không nghĩ tới. Đó là vì ngươi cảm thấy đây là đang làm việc giúp ta, vì vậy không suy xét lợi ích được mất. Nếu như bản thân ngươi muốn đi lừa, ngươi có thể không nghĩ tới chuyện được mất sao?"
Ngũ Văn Hiên gật gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa, ta phải đi rồi. Ngày mai có lẽ ta sẽ không đến nữa. Các người cứ làm theo kế hoạch của ta là được." Nói rồi hắn bỗng nhiên nhìn Ngũ Văn Hiên nói: "Tay của ngươi vẫn tốt chứ?"
Ngũ Văn Hiên cười nói: "Xin Hàn ngự sử yên tâm, khổ nhục kế này trước đây bọn ta cũng đã dùng qua rồi. Chỉ có điều thường là Bành Tĩnh và Kiếm Ba làm, họ rất có kinh nghiệm, còn tay của ta không có trở ngại gì cả."
"Kỳ thật ta cũng không định để ngươi đi. Nhưng Tạ Huy cũng không phải người thường, ta cần phải làm nghiêm túc."
Hàn Nghệ cười áy náy, nói: "Vậy được rồi, ngày mai sẽ có người đưa phong thư đó đến đúng lúc. Đến lúc đó Văn Hiên chắc chắn không thể viết thư, mà phong thư này lại cần tài văn chương, thế nên. . ."
Đàm Động nói: "Chỉ có thể nhờ Tạ Huy giúp."
Hàn Nghệ ha ha nói: "Nếu thằng nhãi đó đã thích giả vờ là có tài nhưng không gặp thời, vậy thì ta đây sẽ cho gã một cơ hội làm Bá Nhạc gặp Thiên Lý mã."
Mọi người đều lộ ra nụ cười xấu xa.
Đúng là lão đại thế nào, thì tiểu đệ thế ấy.
Chính là cái gọi là nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Hàn nghệ là kẻ trung thành với tinh thần đoàn đội, nếu đã đem nhiệm vụ này giao cho bọn Đàm Động, thì sẽ tin tưởng bọn họ nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Đây cũng là một loại tự tin đối với ánh mắt của mình.
Hơn nữa đây chỉ là một hành động nhàn rỗi của hắn. Đẳng cấp của hắn và Tạ Huy chênh lệch quá nhiều. Nếu không phải Tạ Huy tự mình tìm đến cửa, còn dùng kỹ xảo hèn hạ như vậy, thì hắn còn khinh thường động thủ với Tạ Huy. Đối thủ chân chính của hắn, đó phải là những đại lão cấp khủng long, hơn nữa không chỉ có một con, mà là một đàn. Đó mới là chiến trường thuộc về hắn.
"Leng keng."
Một dồng tiền tung lên dưới ánh trăng, phát ra tia sáng nhàn nhạt.
Bang!
Hàn Nghệ dùng tay chụp lấy đồng tiền, hít sâu một cái nói: "Mặt phải thì tới Ngự Sự Đài đùa bỡn đồng liêu. Mặt trái thì tới hẻm Trung đùa bỡn nữ nhân. Ua đợi chút, vạn nhất dựng đứng thì làm sao? Chuyện này không có khả năng nhỉ, nếu như quả thực như vậy, thì ta sẽ đi đùa bỡn Tiêu Vô Y. Được rồi, cứ quyết định vậy đi."
Nói xong, hắn từ từ mở tay ra.
Chợt nghe phía sau có người nói: "Hàn tiểu ca, ngươi đang làm gì đó?"
Hàn Nghệ giật mình tới mức run tay, đồng tiền liền rơi xuống đất.
Má! Hàn Nghệ quay đầu lại, tức giận nói: "Lưu tỷ, ta đã nói với tỷ bao nhiêu lần rồi. Đừng có lúc nào cùng đùng một cái xuất hiện sau lưng ta, tốt xấu gì cũng phải tạo ra chút âm thanh chứ, để ta còn chuẩn bị tâm lý."
Lưu Nga đứng trên hành lanh cách đó mấy bước, ủy khuất nói: "Ta đã lên tiếng rồi mà."
"Ặc."
Hàn Nghệ bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng cúi đầu xuống tìm đồng tiền. Đồng của ta, mẹ nó, vậy mà không dựng đứng lên, quả thực là thất bại.
Hắn vội vàng nhặt lên nhìn, bỗng chốc ngây người ra.
Lưu Nga thấy vậy tò mò, bước lên trước, nhìn đồng tiền kia một cái, thấy rất bình thường, hỏi: "Sao vậy?"
Hàn Nghệ chợt quay đầu lại, trịnh trọng nói: "Lưu tỷ, tỷ có biết không, tỷ làm hỏng đại sự của ta rồi."
Lưu Nga sợ tới mức hoảng hốt, nói: "Ta làm hỏng đại sự gì của ngươi?"
Hàn Nghệ kích động nói: "Vốn dĩ ta có thể đi đùa bỡn nữ nhân, giờ bị tỷ quấy rầy như vậy, giờ ta chỉ có thể đi đùa bỡn nam nhân rồi."
"Hả?"
Lưu Nga ngây ngốc hồi lâu, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi vẫn bình thường đó chứ?"
"Ta... thôi bỏ, bỏ đi."
Hàn Nghệ xua tay nói: "Tỷ đi giúp ta chuẩn bị mấy phần lễ vật."
Lưu Nga nói: "Chuẩn bị lễ vật làm gì?"
"Đương nhiên là tặng cho đám hảo bằng hữu." Hàn Nghệ nói.
"Hảo bằng hữu"
"Ài, chính là đám hảo bằng hữu ở Ngự Sử đài đó."
"Ngự Sử đài?"
Lưu Nga trừng mắt nhìn, đột nhiên vui vẻ nói: "Hàn tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng thông suốt rồi."
"Oa, tỷ kích động như vậy làm gì, chẳng lẽ trong Ngự Sử Đài có tình nhân cũ sao?" Hàn Nghệ nói.
"Cút cút cút."
Lưu Nga xua tay nói: "Ngày nào ngươi không trêu chọc ta thì không ngủ được sao?"
Hàn Nghệ nói: "Chỉ cần tỷ không làm ta sợ, ta liền ngủ được. Đúng rồi, lúc nãy tỷ nói ta thông suốt rồi là có ý gì hả?"
Lưu Nga nói: "Chính là làm quan không tặng lễ vật, thì ngươi làm quan kiểu gì. Ta đã sớm nhắc nhở ngươi rồi, ngươi lại cố tình không nghe, may mà bây giờ hiểu ra thì cũng chưa muộn."
Ủa? Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn Lưu Nga.
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
"Sâu sắc!"
Hàn Nghệ đưa ngón tay cái ra nói: "Đúng là nghe những lời này của tỷ, còn hơn đọc sách mười năm nha. Có điều những lời này của tỷ dùng trong Ngự Sử đài thì sai rồi. Quan viên trong Ngự Sử đài bọn ta, mỗi người đều thanh chính liêm minh, chí công vô tư, chính trực tới mức không thể chính trực hơn được nữa, tuyệt đối không nhận lễ vật."
Lưu Nga kinh ngạc nói: "Vậy tại sao ngươi còn muốn tặng."
Hàn Nghệ trừng mắt lên nói: "Chính là vì ta biết bọn họ sẽ không nhận nên ta mới tặng. Nếu không như thế ta còn tặng làm gì. Cứ như vậy, lễ nghĩa ta có, thành ý cũng có rồi. Quan trọng là vẫn có thể cầm lễ vật mang về. Đây gọi là chi tiêu cần kiệm nha."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK