Hóa ra là như vậy.
Trong lòng Hàn Nghệ đã đoán ra bảy tám phần.
Chuyện này rất đơn giản, cũng không khó đoán. Nếu như ngày đó Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ cùng một chỗ với Hùng Đệ, như vậy nhất định sẽ sinh ra nghi vấn, chỉ cần phái người đến Mai thôn thoáng tìm hiểu một chút là được. Dù sao Mai thôn cũng chỉ lớn như vậy, hơn nữa vóc người của hắn cũng khá cao, rất nhanh là biết hắn là ai rồi.
Thế nhưng Hàn Nghệ thấy lông mày của Dương Phi Tuyết giương lên, tựa như đang dương dương tự đắc, thầm nghĩ, xem ra nàng khá là hưởng thụ việc bố trí cục diện tìm ra ta, đã như vậy, nếu ta biểu hiện quá lãnh đạm, chẳng phải sẽ quét mất sự hứng thú của nàng sao, đây không phải là hành động sáng suốt. Ta hẳn là nên giả vờ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc mới tốt, liền nói: "Cái gì? Chuyện này. . . chuyện này làm sao có khả năng, làm sao cô lại ở đó được?"
Một pha kinh ngạc bất chợt này, dù là ngôi sao điện ảnh cũng không thể hơn hắn.
Quả nhiên, Dương Phi Tuyết nhẹ nở nụ cười: "Có câu là, trí giả ngàn lo, tất có chỗ lỡ."
Cô cười rồi, vậy là quá dễ nói chuyện rồi.
Tiếp theo nàng liền đem đầu đuôi sự tình nói cho Hàn Nghệ.
Nguyên lai ngày đó sau khi Dương lão phu nhân hồi phủ xong, trong lòng phiền muộn, lại cảm thấy phụ mẫu của Hùng Đệ đều mất, lẻ loi hiu quạnh, vô cùng đáng thương, sinh ra đồng cảm, liền sai Dương Phi Tuyết đi đưa chút tiền cho Hùng Đệ. Đồng thời còn nói nếu như Hùng Đệ đồng ý, thì có thể đến Dương phủ làm hạ nhân, làm chút việc vụn vặt, như vậy chí ít có thể sinh tồn được, hơn nữa sẽ không bị người ta bắt nạt, hạ nhân Dương phủ ở bên ngoài cũng rất là trâu bò đấy.
Nhưng khi Dương Phi Tuyết tới phủ nha, thì Hùng Đệ đã rời khỏi, nàng liền vội vàng đuổi theo, lại không biết Hùng Đệ trước tiên cũng không về nhà, mà là đi mua hương nến tế bái cha mẹ, vì lẽ đó Dương Phi Tuyết một đường đuổi tới nhà y, cũng không nhìn thấy y đâu. Nàng liền dứt khoát đến phụ cận tìm một chút, trong lúc vô tình lại nhìn thấy Hàn Nghệ và Hùng Đệ đang ở cùng một chỗ.
Hàn Nghệ nghe xong, cũng là dở khóc dở cười, đây đúng là một sự trùng hợp, kỳ thực trong lòng hắn cũng buồn bực, lấy sự cảnh giác của hắn, không có đạo lý có người theo dõi mà hắn không biết. Lại hỏi: "Thế nhưng cô làm sao biết được chuyện Tích Thủy Quan Âm là do ta làm?"
Dương Phi Tuyết cười nói: "Bởi vì ta trước tiên sai người âm thầm đi Mai thôn điều tra ngươi, biết được hóa ra ngày ấy lúc trong rừng là ngươi gạt ta, mà ta đã xem qua lời khai của hòa thượng Cửu Đăng, gã hầu hết đều thừa nhận, chỉ có không chịu thừa nhận Tích Thủy Quan Âm là do gã chôn xuống, hắn luôn miệng nói là Hùng Đệ hãm hại gã, nếu như ta không có phát hiện ra ngươi, có lẽ ta cũng sẽ không tin tưởng gã, thế nhưng xét thấy biểu hiện trước đó của ngươi, vì lẽ đó ta dám xác định tất cả những thứ này đều là kế hoạch của ngươi. Có phải ngươi vốn cho rằng sẽ không có ai sẽ tin tưởng lời nói của hòa thượng Cửu Đăng kia..., cho nên sẽ không có người tra đến ngươi."
Hàn Nghệ vô cùng nổi giận nói: "Không sai, ta tin tưởng chỉ cần vạch trần âm mưu của con lừa trọc kia, sẽ không có người tiếp tục tin tưởng gã, tự nhiên cũng sẽ không truy xét đến ta, thật đúng là người tính không bằng trời tính mà."
Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ giống như một con gà trống bại trận, trong lòng liền cực kỳ sảng khoái, cái nàng quan tâm là chuyện ngày đó bị Hàn Nghệ lừa thảm như vậy, nếu như dựa vào vũ lực giải quyết việc này, vậy thì còn gì thú vị, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, cho nên nàng rất muốn lấy gậy ông đập lưng ông. Thí dụ như vạch trần bẫy rập mà Hàn Nghệ bày ra, cái này có vẻ càng có khoái cảm hơn hơn so với giết Hàn Nghệ, ngẩng đầu nói: "Ngươi còn có lời nào để nói không?"
Cô bị ngu sao, ta đã lấy dao đâm chính mình rồi, cô còn muốn ta nói cái gì? Hàn Nghệ sững sờ, lắc đầu nói: "Ta không còn lời nào để nói, kỳ thực chuyện của Hùng Đệ, ta thật không thẹn với lương tâm, tuy rằng cô nói việc này khiến cho danh dự của Dương gia các cô thoáng chịu chút tổn hại, nhưng đây cũng không phải bản ý của ta. Tuy nhiên bất kể nói thế nào, ngày đó ta xác thực đã lừa cô, vì lẽ đó cô muốn giết muốn xẻo, đều tùy cô đi."
Dương Phi Tuyết như cười như không nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ quỳ trên mặt đất, khóc lóc nói là vì phải trả nợ cứu vợ, mới phải đi lừa người như thế, cầu ta tha cho ngươi một cái mạng."
Cùng một chiêu đem dùng hai lần, cô cũng không khỏi quá xem thường ta rồi. Hàn Nghệ lắc đầu một cái, thái độ phi thường thành khẩn nói ra: "Việc này vốn là sai lầm của ta, ta cũng vô cùng áy náy, nếu như ngày đó cô chẳng quan tâm, chỉ là tùy tiện vứt ít tiền cho ta, có lẽ ta còn không cảm thấy áy náy như vậy, thế nhưng ta biết cô là một người tốt, vì lẽ đó ta cũng hi vọng nhận trừng phạt nên có, nói như vậy, trong lòng ta cũng sẽ khá hơn một chút."
Cú vỗ mông ngựa này là nửa thật nửa giả, vỗ đến mức thực sự là không để lại vết tích, khiến người ta chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận.
Dương Phi Tuyết nghe Hàn Nghệ nói nàng là một người tốt, trong lòng quả thật có chút nho nhỏ hài lòng, ngoài miệng lại hừ lạnh: "Ngươi đừng tưởng nói ra lời như vậy, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ta lớn đến như vậy, còn chưa bao giờ bị người lừa gạt như thế, ngươi có biết hay không, cả đêm hôm đó ta đều ngủ không được ngon giấc."
"Thật xin lỗi!" Hàn Nghệ cúi đầu nói: "Cô giết ta đi."
Mặc dù Dương Phi Tuyết nói như vậy, nhưng trong lòng lại tin tưởng lời nói của Hàn Nghệ, nếu trong lòng không mang áy náy, như vậy Hàn Nghệ cũng sẽ không lấy đao đâm chính mình rồi. Hơn nữa từ đầu đến cuối, Hàn Nghệ chưa bao giờ biện hộ nửa câu cho mình, thái độ tốt đến không tưởng, có câu là chống cự thì nghiêm trị, mà thành khẩn thì khoan hồng, liền nói: "Ngươi chết thì có chỗ tốt gì cho ta?"
Những lời này ta cực kỳ tán đồng, chỉ mong cô sẽ luôn nghĩ như thế. Hàn Nghệ nói: "Vậy cô cho ta một ít thời gian, ta kiếm ra tiền xong sẽ trả lại cô."
Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ thiếu chút tiền này sao?"
Hàn Nghệ nói: "Vậy. . . vậy cô nói, phải làm sao bây giờ?"
"Ta. . ."
Dương Phi Tuyết cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nguyên bản nàng là muốn chỉnh Hàn Nghệ một trận, cho hắn một ít giáo huấn, nhưng mà xét thấy thái độ ăn năn của Hàn Nghệ, nàng vốn tâm địa thiện lương nên quả thật không hạ thủ được, không khỏi trầm ngâm. Nếu nói cứ như vậy buông tha Hàn Nghệ, nàng lại cảm thấy quá tiện nghi cho hắn, dù sao ngày ấy Hàn Nghệ khóc thê thảm như vậy, thật sự làm cho nàng cả đêm mất ngủ, vẫn canh cánh trong lòng, cũng không dám đi săn thú nữa, bắn cung cũng bị ám ảnh. Nhưng nếu nói bởi vậy mà giết Hàn Nghệ, như vậy không khỏi quá mức rồi, đặc biệt sau khi nàng biết được tình huống trong nhà của Hàn Nghệ xong. Suy nghĩ nửa ngày, nàng mới nói: "Hiện tại ta còn không nghĩ ra, coi như là ngươi nợ ta đi, chờ ta nghĩ ra được, lại tới tìm ngươi."
"Đa tạ Dương cô nương khoan dung, ngày khac nếu có việc cần dùng đến ta, Hàn Nghệ ta nguyện dốc hết sức khuyển mã."
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ, Dương Phi Tuyết làm sao có khả năng yêu cầu một tên tiểu tử nông gia như ta giúp đỡ gì chứ, đây không phải là đánh rắm sao, gió vừa thổi liền bay hết, tương lai vẫn là ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta thôi.
Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ, ừ một tiếng: "Được rồi, ta đi trước."
Hàn Nghệ đột nhiên nói: "A? Cô đi luôn sao? Cô không dẫn ta theo cùng sao?"
Dương Phi Tuyết kinh ngạc nói: "Tại sao ta phải dẫn ngươi đi cùng?"
Người này thực sự là quá không biết ngại ngùng, lại muốn người ta một cái hoa cúc khuê nữ dẫn một tên có vợ đi cùng, đây là định làm gì?
Hàn Nghệ nói: "Cô không dẫn ta đi giải thích với Dương Công chuyện của Hùng Đệ sao?"
Dương Phi Tuyết sững sờ, lập tức lắc đầu: "Không cần, việc này ta cũng không có nói với cha ta, con lừa trọc kia hại nhiều người như vậy, tất nhiên phải chịu báo ứng. Hơn nữa, coi như Tích Thủy Quan Âm là ngươi làm ra, nếu không phải gã có lòng tham, cũng sẽ không sẽ rơi vào bẫy của ngươi. Cuối cùng, vẫn là do chính gã quá tham lam."
Như vậy không thể tốt hơn rồi. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Ừm, ta biết rồi." Đây bất quá là lời nói thăm dò của hắn mà thôi, kỳ thực trong lòng hắn cũng đã đoán được điều này. Hơn nữa hắn dám khẳng định Dương Phi Tuyết tuyệt đối không biết chuyện hắn trộm vàng. Nếu không, tính chất chuyện này liền thay đổi, không thể là Dương Phi Tuyết đơn độc tìm hắn, nhất định là quan binh tới cửa.
Sự thật cũng là như thế, bởi vì lúc đó Tiểu Dã suýt chút nữa phát hiện Dương Phi Tuyết, vì vậy nàng không còn dám tiếp tục theo dõi. Hôm sau mới phái người đi hỏi thăm Hàn Nghệ, vậy là đủ thời gian để Hàn Nghệ gây án rồi.
Dương Phi Tuyết khẽ hừ một tiếng, sau đó rời đi.
"Phù . . .!"
Dương Phi Tuyết đi rồi, Hàn Nghệ đột nhiên thở ra một hơi, đặt mông ngồi ở trên ghế đá, sau lưng không ngờ đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn sợ hãi sao?
Hắn đương nhiên sợ, hắn sợ hãi muốn chết, Dương gia này không phải là gia tộc bình thường nha, không phải cái loại như Vương Bảo có thể so sánh. Có thể nói, Vương Bảo trước mặt Dương Phi Tuyết thì cũng không khác gì Hàn Nghệ cả, đều chỉ là giun dế mà thôi, Dương Phi Tuyết muốn giết Hàn Nghệ, vậy thì đúng là như bóp chết một con kiến vậy, dễ như ăn bánh, đây chính là quyền uy của quý tộc.
Đương nhiên, hắn cũng không phải sợ đến mức thật sự lấy đao đi đâm chính mình. Kể cả Dương Phi Tuyết không ngăn cản, một đao kia cũng chỉ đâm trúng dưới xương sườn mà thôi. Đây cũng là lý do hắn không lựa chọn cắt cổ, là bởi vì cắt cổ quá nhanh, khoảng cách ngắn, hệ số nguy hiểm quá cao, vạn nhất Dương Phi Tuyết không có ngăn lại đúng lúc, vậy thì lúng túng.
Ở trong đình nghỉ ngơi nửa ngày xong, hắn liền đứng dậy rời đi, nguy hiểm vĩnh viễn đến từ chính những điều mình không biết, việc này nếu đã bại lộ, hắn ngược lại không còn lo lắng nữa, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, không có gì đáng phải lo lắng cả. Điều càng khiến hắn sốt ruột chính là phải làm sao mới có thể tuồn ra ngoài những kim ngân châu báu kia, bởi vì sự tình bi ai nhất trên đời này, không gì bằng có tiền mà không tiêu được.
Nhưng mà sau khi nghe ngóng bên ngoài xong, hắn mới biết nguyên lai vàng bạc tại Đường triều, không thể coi là tiền được. Bởi vì vàng bạc không có tính lưu thông, nếu như ngươi cầm vàng bạc đi mua đồ bên đường, thứ nhất, đối phương bình thường sẽ không dùng đến, thứ hai, còn có thể gặp phải quan sai.
Bởi vì vàng bạc tuy rằng quý giá, nhưng giá trị quá p lớn, ngươi cầm một thỏi vàng trả tiền ăn cơm, người khác phải bỏ ra bao nhiêu tiền đồng với lụa là mới đủ trả lại cho ngươi? Hơn nữa, bách tính tiếp xúc vàng bạc ít, không hiểu cách phán đoán phẩm chất của vàng bạc, trời mới biết số vàng bạc của ngươi giá trị bao nhiêu tiền. Trong dân gian cũng không có định ra giá trị rõ ràng, bách tính đắn đo khó định, vì vậy tính lưu thông của vàng bạc trong dân gian là hầu như không có.
Còn có, sản lượng vàng bạc tại Đường triều bây giờ là cực kỳ ít ỏi, mà lại còn phải hiến cống cho hoàng thượng, sau đó mới dùng để chế tạo ra các loại khí cụ hoặc là dùng để ban thưởng cho các thần tử có công hoặc là phi tần cung nữ. Nếu không biết lai lịch số vàng của ngươi, thì ai biết có phải là trộm từ quốc gia hay không, nói không chừng sẽ bắt ngươi tới quan phủ luôn.
Vì lẽ đó thị trường vàng bạc tại dân gian Đường triều, có thể nói là có tiền cũng không mua được. Vàng bạc là đáng giá, là quý báu, điều này ai cũng biết, thế nhưng giá trị bao nhiêu tiền? Quý báu đến mức nào? Như thế nào mới phán đoán được thật giả. Những điều này dân chúng tầm thường cũng không biết. Điều này cũng là nguyên nhân trọng yếu tại sao vàng bạc không có tính lưu thông, bởi vì quá ít người tiếp xúc được.
Thế nhưng nói đi nói lại, đã có giá cả, vậy khẳng định vẫn có thị trường, chín phần mười thị trường vàng bạc là đến từ buôn bán bên ngoài. Khi các thương nhân các nơi Ả Rập, Nam Dương hay Phù Tang đến Đại Đường giao dịch tơ lụa, bọn họ thường thường đều dùng vàng bạc châu báu để giao dịch.
Tiền tệ tuần hoàn tại Đường triều chính là tiền lụa, tiền bạc, tiền đồng, lụa mềm, vải vóc, thế nhưng đây cũng vừa vặn là những sản phẩm người nước ngoài cần mua. Như vậy nhất định phải tìm kiếm chất môi giới thứ ba tham gia vào. Người Arab thường thường dùng hương liệu để hối đoái, ngoại trừ hương liệu, liền còn có khí cụ bằng vàng bạc, còn người Phù Tang thì trên căn bản là dùng vàng bạc để mua hàng. Trong khối thị trường này, vàng bạc có thể coi là tiền lưu thông, bởi vì nó có giá trị.
Còn thừa lại một thành, chính là thị trường quý tộc. Đồ trang sức vốn rất được yêu thích, bách tính bình thường mua không nổi, thế nhưng con cháu quý tộc có thể dùng. Nói thí dụ như ngựa, một thớt ngựa tốt có giá trị vô cùng cao, dùng tiền đồng đi mua sắm, vậy thì quá nặng rồi, nhưng nếu dùng vàng, vậy thuận tiện hơn nhiều. Bởi vì bọn họ đều là dân chuyên chơi vàng, song phương đều thừa nhận giá trị của vàng, vì vậy vàng bạc cũng có tính lưu thông nhất định trong giới quý tộc.
Thế nhưng, nhìn chung vào thị trường của Đường triều, trước sau đều không thể lấy vàng bạc coi là tiền được, mặc dù cũng có thị trường giao dịch có liên quan đến vàng bạc, nhưng cũng chỉ là lấy vật đổi vật, vàng bạc chỉ là vật dụng quý trọng, mà không phải tiền. Nói đơn giản thì, nếu như ngươi tại Đường triều, chẳng may nói ra câu "Ta muốn dùng vàng đi mua ngựa". Như vậy ngữ pháp của ngươi liền sai rồi, phải nói là dùng vàng đi đổi ngựa mới đúng.
Đây đối với Hàn Nghệ mà nói, không phải là một tin tức tốt nha, vàng bạc khuyết thiếu, khiến vàng trong tay hắn có vẻ càng chói mắt, một khi lấy ra dùng, lập tức sẽ đưa tới người chú ý.
Mặt khác, đường dây tiêu thụ vàng bạc vẫn là cách hắn quá xa, hắn chỉ là một tiểu tử nông gia mà thôi, làm sao có thể có quan hệ với quý tộc. Còn thị trường buôn bán bên ngoài thì hơn phân nửa là quan phủ khống chế rồi, hắn lại càng khó thẩm thấu vào.
Xem ra trong thời gian ngắn, là cực kỳ khó tuồn số vàng này ra ngoài được.
Hàn Nghệ thất vọng tràn trề, thị trường kinh tế Đường triều cũng quá mức đơn điệu đi, không giống cái thị trường chứng khoán phức tạp của hậu thế kia, bất kỳ vật đáng tiền gì đều có đường dây tiêu thụ riêng, mặc kệ có là hợp pháp hay không. Tỷ như đồ cổ, súng đạn, ma tuý, tang vật,... đều có thể rất nhanh đổi ra tiền mặt được. Bởi vì đường dây thực sự là quá nhiều, chỉ cần ngươi ra giá hơi rẻ hơn chút so với thị trường, liền lập tức có lượng lớn người tranh nhau đến mua. Còn tại Đường triều thì hắn cực kỳ khó thần không biết quỷ không hay hối đoái số vàng lớn như vậy thành tiền được.
Thật là khiến người ta hao tâm tổn trí a!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK