Nếu như nói Hùng Đệ là Đường Tăng phiên bản đáng yêu, vậy thì Tiêu Vân chính là Bạch Cốt Tinh phiên bản siêu bạo lực, còn Hàn Nghệ... chỉ có thể miễn cưỡng là Tôn Ngộ Không không có gậy như ý.
Hàn Nghệ lao lực trăm cay ngàn đắng mới giải cứu Hùng Đệ ra khỏi móng vuốt của Tiêu Vân, ba người cầm rìu lên núi đi tìm viện binh, à không, là đi đốn gỗ.
Đây là thời cổ đại, không phải cái gì cũng có thể mua sẵn, hết thảy đều phải dựa vào bản thân, bước đầu tiên nhất, tất nhiên chính là đi tìm vật liệu.
Mặc dù nói Hàn Nghệ là một người chủ nghĩa không kết hôn, đồng thời cũng là một người chủ nghĩa không nhà, nhưng điều này không có nghĩa là hắn không biết xây nhà. Hắn vào nam ra bắc, từng ở châu Mỹ mấy tháng, mọi người ở đó đều tự động thủ dựng nhà. Bởi vì bọn họ đều là người phiêu bạt bất định, chuyển nhà rất nhanh, hơn nữa nhà của bọn họ gần như đều là bằng gỗ, bất kể là dựng, hay là dỡ đều hết sức giản tiện, hắn cũng vô cùng thích cảm giác này. Lúc không có việc gì, tự mình ra tay làm thêm một cái hàng rào gỗ, lúc không có việc gì, làm một cái chuồng chó bằng gỗ, lúc rảnh rỗi, lại làm một cái nhà xe, lúc rảnh rỗi, lại làm thêm một tầng hầm hoặc là phòng chứa rượu. Đây cũng không phải là cu li cực khổ như mọi người thường nói, mà là một kiểu lạc thú, một kiểu lạc thú hưởng thụ cuộc sống.
Ở bên đó mấy tháng, hắn vô tư giúp đỡ hàng xóm dựng xong cả một căn nhà, việc này rất tốt, cũng học được cách làm sao để xây nhà.
Truyền thống của người Trung Quốc là cần phải an cư lạc nghiệp lâu dài, nhất định phải có một căn nhà thuộc về mình mới có thể coi là có một gia đình, mỗi một dân tộc đều có truyền thống của dân tộc đó, không thể nói tốt hay xấu, nhưng có những gian thương dựa vào kiểu truyền thống này để kiếm tiền, bởi vì đây cũng chính là nguyên nhân tại sao giá nhà Trung Quốc cao như vậy.
Nhưng Hàn Nghệ thì khác, bởi vì từ nhỏ hắn cũng đã phiêu bạt bên ngoài, hắn không có khái niệm gia đình, hắn cũng không thích phương thức cư trú truyền thống của Trung Quốc, quá cố định. Nhà này một khi xây xong, hoặc là mua lại, cả người liền giống như bị nhốt trong tù, không bao giờ ra được nữa, dùng cổ ngữ để nói thì chính là cắm rễ ở đây luôn rồi, dùng lời của hậu thế để nói thì chính là nhà này quá đắt rồi, cả đời mới mua được một căn nhà, ngươi không thể chỉ sống ở bên trong, Hàn Nghệ thích kiểu cuộc sống phiêu bạt bất định, thích ứng mọi hoàn cảnh.
Hàn Nghệ tính làm một cái tiểu viện, xây một cái nhà nhỏ cao hai lầu ở bên cạnh phòng mình, đợi khi phòng xây xong rồi, phòng hắn ở hiện tại sẽ sửa thành phòng bếp và phòng tắm.
Nhưng Hàn Nghệ cũng không vội, không thúc giục bọn Tiểu Béo làm việc mà vừa chặt cây vừa nói chuyện phiếm, cũng nhẹ nhàng khoái hoạt, sau một ngày, số lượng gỗ mà ba người chặt được hết sức có hạn, thứ hắn hưởng thụ là quá trình này, chứ không phải là truy cầu kết quả quá mức.
Lúc xế chiều, sau khi bốn người ăn cơm tối sớm xong, Hùng Đệ và Tiểu Dã liền cáo từ, dù sao nhà Hàn Nghệ quá nhỏ, cũng không thể mời bọn họ qua đêm được.
"Hàn đại ca, đại tỷ tỷ, hai người không cần tiễn, bọn đệ đi đây."
Hùng Đệ và Tiểu Dã đứng trong ánh chiều tà vẫy tay với vợ chồng Hàn Nghệ.
"Lúc các đệ về chú ý một chút."
"Dạ."
Tiêu Vân nhìn bóng lưng của hai tiểu tử kia rời đi, cười nói: "Hùng Đệ và Tiểu Dã thật đúng là đáng yêu, đặc biệt là Tiểu Béo."
Hàn Nghệ nói: "Ta định sau khi xây nhà này xong, sẽ để hai người bọn họ sống cùng chúng ta."
Trong mắt Tiêu Vân hiện lên một chút vui sướng: "Ngươi... ngươi đây là đang trưng cầu ý kiến của ta sao."
"Cô nghĩ quá nhiều rồi đấy, ta chỉ là nói cho cô biết mà thôi."
Hàn Nghệ nói xong liền xoay người lại.
Tiêu Vân vội vàng đuổi theo: "Sao ngươi có thể như vậy, dù gì ta cũng là nữ chủ nhân của cái nhà này, dựa vào cái gì mà không trưng cầu ý kiến của ta."
"Vậy cô cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy rất tốt a, ta rất thích hai người bọn họ."
"Vậy không phải là được sao."
Về đến trước cửa nhà, Hàn Nghệ thấy thời gian còn sớm, vì thế cầm cái bào mình làm lên, tiếp tục làm việc.
Cái bào này phải đến cuối thời Nam Tống mới xuất hiện, cho nên Tiêu Vân cũng chưa từng nhìn thấy, hiếu kỳ nói: "Thứ này làm sao ngươi nghĩ ra?"
Hàn Nghệ vừa bào gỗ vừa nói: "Đương nhiên là dùng não nghĩ ra."
Có gì mà đắc ý chứ. Tiêu Vân nói thầm một câu, liền đứng một bên nhìn, nhìn từng lớp vụn gỗ cuộn tròn lại, cũng cảm thấy thú vị.
Hàn Nghệ thấy nàng đứng bên cạnh nhìn cả nửa ngày cũng không có ý rời đi, đột nhiên dừng tay, nói: "Cô muốn thử chút không?"
Tiêu Vân cũng muốn thử, nhưng xuất phát từ sự dè dặt của phụ nữ, nàng vẫn ngượng ngùng nói: "Có thể không, một nữ nhân như ta làm mấy việc này, sẽ không quá thô lỗ chứ?"
"Thô lỗ?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không có người nghĩ như vậy."
Tiêu Vân hiếu kỳ nói: "Vì sao?"
Hàn Nghệ nói: "Bởi vì đây là sự thật đã được công nhận, cho nên cô có làm việc này hay không, trên cơ bản sẽ không ảnh hưởng đến cách nhìn của người khác đối với cô."
Khuôn mặt Tiêu Vân dần dần âm trầm.
"Được được được, ta thu lại lời nói vừa nãy, cô thử đi."
Hàn Nghệ nói xong liền đưa cái bào ra.
Tiêu Vân hơi do dự một chút nhưng vẫn nhận lấy: "Vậy ngươi dạy ta."
"Cái này không cần cô nói, chúng ta khó khăn lắm mới chặt được gỗ này về, đến đây, ta dạy cô."
Hàn Nghệ thò tay ra, nắm lấy tay của Tiêu Vân, muốn dạy nàng cầm cái bào này như thế nào, chậc chậc, tay của nữ nhân các cô đúng thật là mềm mịn, nhưng hắn cũng không lưu luyến, buông tay ra, khẽ ho một tiếng, nói: "Hay là cô đeo găng tay vào đi."
Ngón tay chỉ vào đôi găng tay mới tinh trên đó.
Tiêu Vân hai gò má ửng hồng, mấp máy môi, kiềm chế để không cười ra tiếng, nói: "Có phải ngươi cảm thấy tay của ta đặc biệt mềm mịn, sợ sẽ làm bị thương tay ta?"
Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Đại tỷ, ta làm đôi găng tay này đương nhiên chính là sợ tay bị thương, bản thân ta cũng đeo, cô sẽ không cho rằng mấy đôi găng tay này của ta đều là đặt làm cho một mình cô chứ, đúng là tự mình đa tình."
Tiêu Vân xấu hổ, đeo găng tay vào với một tia bất mãn, Hàn Nghệ lại dạy nàng làm sao cầm cái bào, làm sao để bào gỗ.
Tiêu Vân này cũng đúng là không có khiếu làm những việc lặt vặt này. Hùng Đệ ngốc thế mà chỉ học một lúc là xong, nhưng nàng đã học cả nửa ngày trời mà vẫn không học được, bất quá Tiêu Vân có một điểm vô cùng đáng quý, đó chính là cố chấp, càng học không được thì nàng lại càng muốn học, không muốn để cho Hàn Nghệ xem thường.
"Được rồi, được rồi, trời đã tối rồi, hôm nay đến đây thôi."
Hàn Nghệ từ trong phòng bếp đi ra, thấy nữ nhân này vẫn đang ra sức bào, âm thầm lắc đầu, nữ nhân này cố chấp đến mức đáng sợ. Lại đưa cho một bát nước, nói: "Uống nước đi. Nước cũng đã đun xong rồi, cô đi tắm trước đi, nhìn cô mồ hôi nhễ nhại hôi hám, thật là không chịu nổi cô."
"Hôi sao?"
Tiêu Vân ngay cả bát nước cũng không màng, vội vã giơ tay lên ngửi ngửi, lại nhìn sang Hàn Nghệ, nói: "Chẳng hôi chút nào, ngươi ngửi xem."
Nói xong còn thò tay ra trước mặt Hàn Nghệ thật.
Kỳ thật Hàn Nghệ nói hoàn toàn ngược lại, không những không hôi, hơn nữa còn có một mùi thơm thoang thoảng. Thật ra Hàn Nghệ sớm đã biết Tiêu Vân có mùi thơm cơ thể, bởi vì nhà bọn họ không mua nổi bất kỳ hương liệu gì, mà ngồi bên cạnh Tiêu Vân luôn có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, chỉ là hắn chưa từng nói mà thôi, bình thường hắn chỉ nói khuyết điểm của Tiêu Vân.
Hàn Nghệ hơi rụt đầu lại, ngửi ngửi nách của mình, còn khoa trương hơn so với Tiêu Vân học ngữ khí của Tiêu Vân, nói: "Của ta cũng không hôi chút nào, không tin cô ngửi thử xem."
Tiêu Vân khẩn trương bịt mũi: "Con người ngươi thật là đáng ghét."
Cướp lấy bát nước trong tay Hàn Nghệ, vội vã chạy đến phòng bếp, chốc lát sau, chỉ thấy nàng xách một thùng nước đi ra, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ: "Không được nhìn trộm."
Hàn Nghệ hừ nói: "Tại sao ta phải nhìn trộm, cô có cái gì để xem chứ."
Tiêu Vân đầu tiên là sửng sốt, nói: "Lời này của ngươi là có ý gì, là nói cơ thể ta không đẹp sao?"
Hàn Nghệ nói: "Chẳng lẽ không phải sao, nếu như cô tự tin, thì cô cho ta xem thử, giấu giấu giếm giếm làm gì."
"Ta..."
Tiêu Vân phun một tiếng: "Hạ lưu."
Sau đó liền xách theo thùng nước bốc hơi nóng đi vào phòng trong, dứt khoát khóa cả cửa phòng ngoài lại.
Thật là quá xem thường người khác rồi, nhìn trộm có gì thú vị, nhìn người khác qua khe cửa, cái gì cũng nhỏ, bổn nhân muốn nhìn thì sẽ nhìn quang minh chính đại.
Hàn Nghệ khẽ hừ một tiếng, bắt đầu thu dọn dụng cụ rồi quét đống vụn gỗ lại, đựng trong một cái bao vải, thứ này dùng để nhóm lửa thì không còn gì thích hợp hơn.
Sau khi thu dọn xong, Hàn Nghệ ngồi trên một cây gỗ tròn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên nhớ đến đám bạn bè ở hậu thế, cũng không biết Peter Zhu bọn họ như thế nào nữa? Có giải thể hay bị kẻ thù truy sát, chạy đến Ethiopia hay không.
Chợt nghe thấy một tiếng "Két", Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đại mỹ nữ dáng vẻ thướt tha mềm mại đang xách một thùng nước đứng ở trước phòng: "Ồ, sao ngươi ngồi ở đây?"
Hàn Nghệ có vẻ hơi kích động nói: "Ta cũng muốn biết tại sao ta lại ngồi ở đây, cô tắm thì tắm, khóa cả cửa phòng ngoài để làm gì."
"Ta đi đổ nước."
Tiêu Vân vội vã xách nước vào phòng bếp.
Một lát sau mới đi ra, thấy Hàn Nghệ đang ngồi bên ngoài nhìn trời, bước nhẹ đến, ngẩng đầu nhìn lên trời: "Trời đêm nay thật đẹp."
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái: "Không đẹp bằng cô."
"Thật sao?"
Tiêu Vân ngạc nhiên vui mừng nói.
"Đương nhiên là giả rồi."
"Biết ngay ngươi không có hảo tâm như vậy mà."
Tiêu Vân cũng quen rồi, thoáng trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Hàn Nghệ."
"Ừ?"
"Sau này ngươi có dự định gì?"
"Dự định? Dự định cái gì?"
"Ta nhớ trước đây ngươi nói lớn lên muốn làm quan."
"Vậy sao? Ta đã nói câu này à?"
"Chính ngươi nói mà ngươi cũng không nhớ à?"
Hàn Nghệ nói: "Đó đại khái là bởi vì ta không muốn làm việc đồng áng, cho nên tìm cái cớ này thôi."
Tiêu Vân bật cười, nói: "Biết ngay là ngươi nghĩ như vậy mà. Vậy... vậy còn bây giờ? Ngươi không muốn làm quan sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Hoàn toàn không có ý niệm này trong đầu."
"Tại sao?"
"Tại sao ta phải làm quan."
"Làm quan không tốt sao."
"Làm quan có gì tốt?" Hàn Nghệ hừ nói: "Thời đại này phàm chuyện gì cũng phải dựa vào quan hệ, với bối cảnh này của ta, đừng nói không thể làm quan, cho dù làm quan rồi cũng chỉ là chân chạy việc vặt cho người ta, ta sống ở đây tự do tự tại không tốt sao."
Tiêu Vân có chút vui vẻ, nói: "Vậy ngươi dự tính là sống ở đây cả đời sao?"
Hàn Nghệ vẫn lắc đầu nói: "Cái đó cũng chưa chắc, cứ sống ở đây nhất định sẽ chẳng thú vị gì, ta vẫn muốn ra ngoài đi thăm thú đây đó."
Đây cũng là một câu nói thật lòng. Hắn đến Đại Đường, chưa từng nghĩ đến việc lên như diều gặp gió, cũng chưa từng nghĩ đến việc làm quan, càng chưa từng nghĩ sẽ thay đổi lịch sử, hắn coi đây là một lần du lịch nhiều hơn, hắn rất muốn đi thăm thú khắp nơi, ngắm phong cảnh Đại Đường, xem phong thổ nhân tình của Đại Đường, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy vô cùng thú vị, thậm chí hắn còn muốn đi châu Mỹ xem người Anh-điêng.
Tiêu Vân chớp chớp đôi mắt sáng có thể sánh bằng ánh sao: "Vậy... vậy ngươi sẽ dẫn ta theo chứ?"
Hàn Nghệ nói: "Không dẫn có được không."
Tiêu Vân sắc mặt lạnh lùng: "Đương nhiên không được."
Hàn Nghệ dang hai tay ra: "Vậy cô còn hỏi." Nói xong liền đứng lên, đi về phía phòng bếp.
"Ngươi đi đâu vậy."
"Tắm. Cô không được nhìn trộm nữa đấy."
Tiêu Vân xì một tiếng khinh bỉ: "Ta mà thèm nhìn."
"Cũng đúng, cô đã nhìn rồi, oa, cô mới nhìn một lần đã chán rồi sao, cơ thể của ta có không chịu nổi như vậy không?"
"Đúng là không biết xấu hổ."
Tiêu Vân lại xì một tiếng khinh bỉ, bước nhanh vào trong nhà.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK