"Nói như vậy, chẳng phải ta còn phải cảm tạ thiếu công tử sao?"
Hàn Nghệ như cười như không nói.
Hắn cũng nửa tin nửa ngờ đối với mấy câu này, dù sao thì tiểu tử Dương Mông Hạo này rất không đáng tin, nhưng hắn cũng không muốn ngồi chung một chỗ với những vị quan to hiển quý kia. Dưới loại không khí đó, e rằng uống có chén rượu cũng phải thấp tha thấp thỏm, cho dù là Dương Mông Hạo mời hắn đi, hắn hiện tại e rằng cũng không muốn đi. Vấn đề chính là thằng nhãi Dương Mông Hạo này quá keo kiệt, cho dù tới tận bây giờ cũng không có ý định mời hắn đến hẻm Trung, vẫn còn ngồi đây tìm cớ.
"Ngươi nói gì thế, vì huynh đệ chịu chút nhục thì có là gì chứ." Dương Mông Hạo vỗ ngực nói.
Hắc! Tiểu tử ngươi còn tưởng thật à. Hàn Nghệ cười nói: "Điều này ta đã nhìn ra, thiếu công tử đối với ta đích thực không tệ, Hàn Nghệ cảm kích sâu sắc."
Dương Mông Hạo cười ha ha nói: "Hàn Nghệ, chúng ta phải chăng có thể xem là huynh đệ?"
Hàn Nghệ khẽ mỉm cười nói: "Hàn Nghệ có tài đức gì mà dám đeo bám giao tình với thiếu công tử chứ."
"Ài, Dương Mông Hạo ta chưa từng so đo những thứ này."
Dương Mông Hạo vung tay lên, khí phách như ông cụ non nói.
Có bản lĩnh thì lát nữa ngươi đừng có cầu ta. Hàn Nghệ mỉm cười, không lên tiếng.
Dương Mông Hạo liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, cười ha ha nói: "Hàn Nghệ, ta hỏi ngươi một chuyện."
Hàn Nghệ nói: "Chuyện gì?"
Dương Mông Hạo nói: "Ngươi có phải che giấu bản lĩnh ném xúc xắc không?" Trong lúc nói, hai mắt y toát ra vẻ chờ mong.
Quả nhiên là đến vì chuyện này. Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Việc này ngươi nghe ai nói vậy?"
Dương Mông Hạo hừ nhẹ nói: "Ngươi còn muốn giấu ta, hôm đó ở Quan Kỳ Hiên ta đã nghi ngờ rồi, sao ngươi có thể muốn ném được số gì thì ném ra số đó chứ, có may mắn hơn nữa cũng không thể làm được như vậy, chúng ta là huynh đệ, ngươi đừng giấu ta nữa."
Hàn Nghệ hơi chần chừ, sau đó gật đầu nói: "Ta đích thực luyện được bản lĩnh ở phương diện này."
"Thật sao?"
Dương Mông Hạo mừng rỡ, rõ ràng là vừa rồi y chỉ thử thăm dò Hàn Nghệ, nhưng không ngờ là Hàn Nghệ thật sự làm được như vậy.
Hàn Nghệ gật đầu.
Cả người Dương Mông Hạo đã sắp nằm rạp xuống bàn rồi, trừng to hai mắt nói: "Vậy ngươi có thể truyền thụ bản lĩnh đó cho ta không, ta bái ngươi làm thầy."
Không ngờ y lại tham lam đến thế, ta còn cho rằng y lấy lòng ta bằng mọi cách chỉ vì muốn ta giúp y thắng tiền, nhưng không ngờ là muốn học thủ đoạn Thiên môn này. Hàn Nghệ cười nói: "Thiếu công tử, ngươi đường đường là nhi tử của Quan Quốc Công, học mấy thủ đoạn bất nhập lưu này làm chi."
"Sao có thể coi như thủ đoạn bất nhập lưu chứ, đây chính là bản lĩnh lớn nha, nếu luyện được bản lĩnh này, thì ngay cả Huyền Đạo ca ca cũng không phải đối thủ của ta, vậy còn không lợi hại sao."
Dương Mông Hạo kích động nói.
Tiểu tử này thích nhất là nổi bật, lúc này trong lòng đã nghĩ, ngày sau khi tung hoành ở Quan Kỳ Hiên thì phong quang cỡ nào nha.
Hàn Nghệ thở dài, nghiêm túc nói: "Thiếu công tử, nhà ngươi có tiền như thế, lại có quyền nữa, sao ngươi không giống như ca ca ngươi, học hành cho tốt, tương lai vào triều làm quan, cờ bạc đối với ngươi mà nói, coi như là công cụ giải sầu lúc bình thường cũng được rồi, không cần phải trầm mê trong đó."
Dương Mông Hạo nghe xong lại ngồi xuống, ôm đầu nói: "Ngươi nói giống hệt như cha ta vậy, thật sự là mất hứng, chúng ta đều là nam nhân, sảng khoái một chút đi, ngươi có dạy ta không."
Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Mông Hạo, thấy y ôm đầu, trong lòng cũng vô cùng khó xử, nghĩ bụng, bây giờ ta vẫn đang ở nhà y, không thể trở mặt với y được, hơn nữa ta vừa đến Trường An, không biết gì cả, vẫn còn nhiều chỗ cần đến y, y cũng chỉ là hứng thú nhất thời, ta tùy tiện làm khó y, khiến y biết khó mà lui là được, nói: "Được rồi, nếu thiếu công tử đã muốn học như vậy, thì ta dạy ngươi."
"Thật à? Ngươi thật sự đồng ý dạy ta sao." Dương Mông Hạo kích động nói.
Hàn Nghệ gật đầu, ừ một tiếng.
Dương Mông Hạo đột nhiên lấy hai viên xúc xắc từ trong ngực ra, nói: "Vậy ngươi mau dạy ta đi."
Hàn Nghệ nhìn thấy xúc xắc thì sửng sốt. Mẹ nó, tiểu tử này thật sự có chuẩn bị mà đến, xúc xắc cũng mang theo luôn, cười nói: "Thiếu công tử, nếu ngươi ngày ngày đều mang theo sách bên người, Trạng Nguyên tương lai nhất định sẽ là ngươi."
Dương Mông Hạo rung đùi đắc ý nói: "Ta chẳng cần đi thi Trạng Nguyên gì đó, dù sao thì khi ta lớn rồi tự nhiên sẽ làm quan thôi."
Hàn Nghệ ngẩn người, cuối cùng hiểu được tại sao Dương Mông Hạo lại không thích đi học rồi, bởi vì triều đình bây giờ là do quý tộc khống chế, cho nên mặc dù thế nào đi nữa, những con cháu quý tộc này đều có thể làm quan. Nếu Hàn Nghệ là y, e rằng cũng sẽ không đọc sách, liếc nhìn hai viên xúc xắc, đưa tay đẩy sang một bên, nói: "Cái này tạm thời ngươi không cần dùng đến, thật ra muốn khống chế xúc xắc, điểm quan trọng nhất chính là phải khống chế được lực đạo."
"Lực đạo?"
Dương Mông Hạo hoàn toàn không hiểu, nhưng y vẫn gật đầu nói: "Có lý, có lý, vậy làm sao có thể luyện được lực đạo?"
Hàn Nghệ đột nhiên cầm lấy một chiếc đũa trước mặt, ánh mắt lại liếc sang cái bàn cách bọn họ 5~6 bước bên trái.
Dương Mông Hạo liếc sang, bàn kia cũng không phải chỗ đặc biệt gì, quay đầu lại nhìn, chuẩn bị hỏi thử, Hàn Nghệ đột nhiên lắc cổ tay một cái, chiếc đũa bay ra ngoài, nghe thấy bịch bịch hai tiếng, Dương Mông Hạo vội vàng quay đầu lại nhìn, nói: "Chiếc đũa kia đâu?"
Hàn Nghệ cười cao thâm, thưởng thức hớp trà, hai mắt trợn lên, con mẹ nó, thật lạnh!
"Chẳng lẽ ngươi ném vào trong ống đũa kia rồi?"
Dương Mông Hạo chỉ vào ống đũa nhỏ trên bàn kia nói.
Hàn Nghệ nói: "Cái này không tính là bản lĩnh gì, chỉ là công phu cơ bản thôi, nếu ngươi muốn học bản lĩnh đổ xúc xắc, thì trước tiên ngươi phải ném đũa vào trong ống đũa kia đã."
Dương Mông Hạo hồ nghi liếc nhìn, nói: "Vừa rồi ngươi ném nhanh quá, ta không nhìn rõ, ngươi ném lại lần nữa cho ta xem đi."
Hàn Nghệ cười lắc đầu, lại cầm lấy chiếc đũa còn lại, tiện tay ném đi, chuẩn xác không lệch rơi vào trong ống đũa kia.
Dương Mông Hạo cả kinh, nhưng lần này y nhìn thấy vô cùng rõ ràng, lập tức khiếp sợ đầy mặt, sau đó hứng thú nổi lên, nói: "Để ta thử, để ta thử." Nói xong y cầm lấy một chiếc đũa lên, ném về phía ống đũa kia, ngay cả ống đũa cũng không chạm được, trực tiếp bay qua phía trên rồi.
Vù vù vù!
Y một hơi ném hết toàn bộ đũa trên bàn đi, nhưng không chiếc nào rơi vào trong ống.
Tiểu tử này tính tình láo nháo, cho dù ta thật sự dạy y Thiên thuật, y cũng không thể học được. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ngươi cứ ném vậy không được, trước hết phải ổn định hơi thở, nhắm chính xác ống đũa kia, sau đó không ngừng căn cứ vào kết quả ném của lần trước mà điều chỉnh lực đạo và góc độ, lúc đó mới có cơ hội ném vào ống đũa được, nhưng ném vào rồi cũng không tính là gì, ngươi phải làm được bách phát bách trúng, không thể có sai sót lần nào, mới coi như là thành công bước đầu."
"Bách phát bách trúng mà chỉ có thể coi là thành công bước đầu?"
Dương Mông Hạo vẻ mặt đưa đám nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Thật ra ném đũa trúc vô cùng đơn giản, chỉ cần ngươi cần cù luyện tập thì có thể làm được. Ném xúc xắc còn khó hơn ném đũa trúc nhiều lắm, ngươi phải tính toán cả việc xoay tròn nữa. Bỏ đi, đợi sau này ngươi sẽ hiểu."
Dương Mông Hạo gãi đầu nói: "Vậy chẳng phải sẽ học rất lâu sao?"
Hàn Nghệ thản nhiên nói: "Ta luyện suốt ba năm đó."
"Ba năm?"
Dương Mông Hạo trừng mắt, nói: "Vậy không phải cũng quá lâu à, chẳng lẽ không có phương pháp học cấp tốc sao?"
Phương pháp cấp tốc? Nếu có phương pháp cấp tốc, thiên hạ chẳng phải đều là lừa gạt sao. Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên là có, ngươi cũng biết ta khá ngốc mà, do vậy mới học ba năm, có điều với thiên phú của thiếu công tử, nói không chừng ba tháng là có thể luyện thành."
"Đúng đúng đúng, sao ta lại không nghĩ đến điểm này chứ."
Dương Mông Hạo liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Thật ra Hàn Nghệ nói ngược hoàn toàn, hắn có thiên phú không gì sánh kịp ở phương diện này, cho nên mới luyện ba năm, nhưng nếu là Dương Mông Hạo, phỏng chừng ba mươi năm cũng luyện không xong.
Hàn Nghệ cười nói: "Thiếu công tử, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ dựa vào may mắn là không được, phải có thủ đoạn nữa, cho nên ta đề nghị ngươi thay vì mỗi ngày chạy đến Quan Kỳ Hiên, thì chi bằng ở nhà luyện tập nhiều một chút, đợi sau khi học xong thì đi, như vậy chắc chắn sẽ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, không gì địch nổi."
"Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật?"
Mắt Dương Mông Hạo sáng lên, gật đầu liên tục nói: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ luyện tập chăm chỉ." Trong lòng lại nghĩ, chỉ dựa vào thiên phú của Dương Mông Hạo ta, phỏng chừng không đến ba tháng, hai tháng là đủ rồi, hai tháng sau, ta sẽ... ha ha.
Nghĩ mãi một hồi, y đột nhiên bật cười ha ha.
Hàn Nghệ thấy hết vào mắt, làm sao không biết tiểu tử này đang mơ mộng hão huyền, cười mà không nói.
Lúc này Trà Ngũ rốt cuộc cũng mua thức ăn về rồi, bốn món ăn, hai bình rượu, đối với hai người mà nói thì thật sự đủ rồi, nhưng phải biết là vừa rồi bọn họ cho không ít tiền, đủ thấy là tiêu phí ở đây không phải chỉ cao bình thường thôi.
Hàn Nghệ nhìn bốn món ăn này, thầm nghĩ, may mà ta cũng bỏ tiền, bằng không e là chỉ có hai món ăn, một bình rượu, tiểu tử này thật sự quá keo.
Dương Mông Hạo hoàn toàn không để ý đến điểm này, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại nhiều lần, đây là tiệc bái sư, còn khoác lác là sau khi xuất sư, nhất định sẽ bao trọn Hoa Nguyệt Lâu để mời Hàn Nghệ ăn bữa ngon.
Nói tóm lại, chính là ra đang chém gió.
Hàn Nghệ căn bản không có nghe y đang nói gì, ánh mắt thỉnh thoảng đánh giá Phượng Phi Lâu, dường như đang tự hỏi chút gì đó.
Sau khi ăn xong, hai người liền đứng dậy rời đi, vốn dĩ Hàn Nghệ không ôm bất cứ hi vọng gì đối với chuyến đi thanh lâu này, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy chuyến này thật không tệ.
"Đó không phải là Mông Hạo sao, Mông Hạo, Mông Hạo."
Hai người mới ra khỏi hẻm bắc thì nghe thấy ở phía nam có người hô.
Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, có mấy vị công tử ca tuổi tác cỡ Dương Mông Hạo hoặc ngồi hoặc đứng trên xe ngựa.
"Vu Hàn, Triệu Dung, sao các ngươi lại ở đây?"
Dương Mông Hạo hơi kinh ngạc nói.
Một công tử ca đối diện cười ha ha nói: "Chúng ta còn định hỏi sao ngươi lại ở đây nữa, tiểu tử ngươi thật sự là hẹp hòi, lại chạy đến hẻm bắc chơi, thật sự không ngại mất mặt à."
Dương Mông Hạo vội la lên: "Ngươi thì hiểu cái gì, ta chẳng phải là nghe nói Lưu giả mẫu bị bệnh, nên đặc biệt tới thăm bà ấy sao, ta đây gọi là trọng tình trọng nghĩa." Ánh mắt lại chột dạ nhìn Hàn Nghệ.
Mặt Hàn Nghệ không chút cảm xúc, phảng phất như không nghe thấy gì, trong lòng lại thầm buồn cười, tiểu tử này thật sự là khoác lác.
Công tử ca đối diện kia nói: "Được rồi, được rồi, chúng ta còn không hiểu ngươi sao, mau qua đây, chúng ta hẹn các nàng Tần Ngũ Nương đến ngoại ô cùng nhau đánh cầu nè, cùng đi đi."
Đánh cầu chính là cưỡi ngựa đánh bóng.
Tiểu tử này tuy rằng ngoài miệng toàn nói phét, nhưng quý ở chỗ cái miệng này biết chém gió, có tiểu tử này ở đây, thì không sợ không khí nặng nề, cho nên những công tử ca này cũng thích chơi đùa với y.
"Vậy thì ta phải đi mới được, trời đổ tuyết làm ta lâu rồi không được đánh cầu."
Dương Mông Hạo hưng phấn nói, đột nhiên, y lại nhìn sang Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Ngươi đi đi, tự ta quay về được rồi."
"Vậy được, ta đi đây."
Dương Mông Hạo lập tức chạy qua, mấy công tử ca lại hi hi ha ha ầm ĩ lên.
Lúc này trước mặt có một người đi đến, một thân áo vải, y phục đơn giản lại không thể che giấu được khí chất cao quý của người này.
Mấy công tử ca vừa nhìn thấy người này thì người ngồi trên xe ngựa lập tức nhảy xuống, người đang ngồi xổm lập tức đứng lên, người đứng thì liền đứng thẳng lên, đồng loạt chắp tay với người kia nói: "Vu Hàn (Mông Hạo) bái kiến Huyền Đạo ca ca."
Người tới chính là Vương Huyền Đạo.
Vương Huyền Đạo khẽ gật đầu ừ một tiếng, ánh mắt lại nhìn sang Hàn Nghệ, khẽ cười.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK