Thanh âm này cũng không lớn, hơn nữa nghe vào tai còn hơi giống như đang càu nhàu, nhưng vì trong lâu đang cực kỳ an tĩnh, mỗi người đều nhìn chăm chú vào Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận, cho nên có vẻ vô cùng chói tai, hơn nữa rơi vào tai một vài ai đó, thì lại giống như sấm sét giữa trời quang vậy.
Thì ra là thế!
Trịnh Thiện Hành, Nguyên Liệt Hổ đều đồng thanh nói.
"Xem ra đã không cần các ngươi nữa." Vương Huyền Đạo thu từng đồng tiền một trên hàng rào vào trong tay áo.
Chỉ thấy trong đám người ở lầu hai đột nhiên có một ông lão đứng dậy, ước chừng khoảng 60 tuổi, tóc đã bạc trắng rất nhiều, nhưng vẫn phong thần tuấn lãng, hai mắt sáng ngời hữu thần, đầu đội khăn lụa mềm, để ba chòm râu quanh miệng, người mặc áo dài đỏ sậm, thân thể hơi béo, còn ngáp một cái nữa.
Nhưng đám thái tử đảng kia nhìn thấy ông lão này, đều không khỏi chấn động, sửng sốt hết nửa ngày, mới phản ứng lại, rồi đồng loạt đứng dậy thi lễ.
"Chất nhi (vãn bối) tham kiến Quốc Cữu Công."
Người này chính là người đứng đầu Lăng Yên Các, cậu của hoàng đế Lý Trị, đương triều đệ nhất nhân, nhân vật đầu lĩnh của tập đoàn Quan Lũng - Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Đám con cháu thứ tộc có hơn phân nửa không nhận biết Trưởng Tôn Vô Kỵ, nghe thấy đám thái tử đảng này hô to, thì mới phản ứng lại, bèn khẩn trương đứng dậy thi lễ.
"Được rồi, được rồi, lão hủ chỉ là muốn tới đây xem kịch thôi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ khoát tay, đột nhiên nhìn xung quanh một chút, hỏi với vẻ mặt hiếu kỳ: "Nhưng vì sao đợi cả nửa ngày rồi, mà vẫn chưa bắt đầu vậy?"
Đám Thái tử đảng kia ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời hướng ánh mắt về phía trước đài.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn theo ánh mắt của bọn họ, rồi cười ha ha bảo: "Hóa ra Tập Nhận cũng tới a!"
"Thôi Tập Nhận tham kiến Quốc Cữu Công."
Thôi Tập Nhận cúi người thi lễ, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
Con cá này đủ lớn đó.
Trong mắt Hàn Nghệ mang ý cười, là một loại cười đắc ý, bởi vì sự xuất hiện của Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là trước đó hắn đã dự tính rồi. Trong lòng rất có cảm giác thành tựu, nhưng biểu hiện trên mặt laị vô cùng sợ hãi: "Thảo dân Hàn Nghệ không biết Quốc Cữu Công đại giá quang lâm, nếu có chỗ nào chậm trễ, thì xin Quốc Cữu Công thứ tội cho."
"Hàn Nghệ?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ híp híp mắt, vuốt râu cười, cất bước đi xuống dưới lầu, người ở hai bên lập tức tránh ra.
Đi xuống dưới lầu, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức đi đến trước mặt Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận, bên cạnh ông ta còn đi theo một tên mập mạp trắng trẻo, nhưng tuổi không lớn lắm, đoán chừng khoảng 20 tuổi, kẻ này chắp tay chào hỏi với Thôi Tập Nhận: "Thôi huynh, đã lâu không gặp."
Thôi Tập Nhận khẽ gật đầu.
Hàn Nghệ vụng trộm liếc mắt đánh giá mập mạp này. Thầm nghĩ, chẳng lẽ y chính là một trong số Trường An Thất Tử, Trưởng Tôn Diên.
Nếu đúng là vậy, thì Trường An Thất Tử hắn đã thấy sáu người rồi, chỉ còn duy nhất Lư Sư Quái của Lư gia là chưa gặp qua thôi, cũng rất ít nghe thấy người ta nhắc tới.
Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn Hàn Nghệ một cái, hỏi: "Ngươi chính là Hàn Nghệ sao?"
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Bẩm Quốc Cữu Công, tiểu tử đúng là Hàn Nghệ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười gật đầu, lại hỏi: "Nghe nói vở kịch này do ngươi nghĩ ra?"
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đúng vậy."
Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi tiếp: "Thế vì sao còn chưa bắt đầu?"
Hàn Nghệ nhìn về phía Thôi Tập Nhận, ý là đến ngươi nói chuyện rồi đấy.
Thôi Tập Nhận chắp tay nói: "Kính xin Quốc Cữu Công thứ lỗi. Đây đều là do vãn bối nên mới chậm trễ chưa bắt đầu diễn."
Trưởng Tôn Vô Kỵ ồ một tiếng: "Là có chuyện gì vậy?"
Lão cáo già này, Thôi Tập Nhận thầm mắng một câu, nói: "Hồi bẩm Quốc Cữu Công, chuyện là như vầy, hai hôm nay vãn bối đi trên đường, thường hay nghe người ta chửi mắng Thôi gia, trong lòng vô cùng buồn bực, vì thế mới tiến tới hỏi thăm, lúc này mới biết được hóa ra là do gần đây Phượng Phi Lâu cho ra một vở kịch tên là 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, bởi vì trong vở kịch này có một kẻ xấu cũng họ Thôi, vì vậy quần chúng sau khi xem xong, liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ đối với tên người xấu họ Thôi này. Cho nên khi nói đến vở kịch này, thì hay mở miệng tức giận chửi mắng."
"Còn có chuyện như vậy sao?"
Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vô Kỵ rất kinh ngạc, hỏi Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, những gì Tập Nhận nói là sự thật sao?"
Hàn Nghệ thấp thỏm lo âu nói: "Thảo dân đáng chết, thảo...thảo dân thật sự không có suy xét đến điểm này, kính xin Thôi công tử thứ tội, thứ tội."
Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi liếc mắt nhìn Thôi Tập Nhận.
Thôi Tập Nhận cười nhạt một tiếng, nói: "Đâu có, đâu có, Hàn tiểu ca nói quá lời rồi."
Nói xong y lại cất cao giọng nói: "Kỳ thật đây chỉ là một chuyện nhỏ, không ảnh hưởng tới toàn cục, Thôi gia ta, từ gia chủ cho tới hạ nhân, đều là hạng người quang minh lỗi lạc, cũng không sợ người khác nói gì, khác hẳn một trời một vực với họ Thôi trong vở kịch kia. Chẳng qua ta là con cháu của Thôi gia mà lại thường xuyên nghe được có người mắng chửi Thôi gia, tuy biết là không có liên quan gì tới ta, nhưng trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, vì vậy ta mới đến đây tìm Hàn tiểu ca thương lượng một chút, xem có phương pháp gì để giải quyết chuyện này không."
Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng.
Lời này nói rất dễ nghe, nếu Thôi Tập Nhận cố tình gây sự, vậy ngược lại sẽ làm cho người ta cảm thấy Thôi gia các ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, khí lượng hẹp hòi, thậm chí còn có tật giật mình. Nhưng Hiện giờ Thôi Tập Nhận vừa nói như vậy, thì người khác ngược lại sẽ cảm thấy, người Thôi gia thật là độ lượng, quang minh lỗi lạc, đi thẳng ngồi cũng ngồi thẳng, không sợ người khác vu tội, không hổ là đương kim đệ nhất sĩ tộc.
Hơn nữa Thôi Tập Nhận còn đặc biệt cường điệu hắn tới nơi này chỉ là ý cá nhân hắn, mà không phải là cả gia tộc, rõ ràng chính là giữ lại một đường sống cho mình.
Lời này vừa nói ra, thì mọi người cũng đều thấu hiểu cả.
Trong lòng Hàn Nghệ cũng minh bạch, thầm nghĩ rằng, cũng tốt, nếu ngươi cũng giống như Dương Mông Hạo, thì vở kịch này cũng quá không thú vị rồi.
"Uhm. Nói có lý." Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, tựa như có ám chỉ nói: "Dù sao thì miệng lưỡi người đời rất đáng sợ nha! Vậy không biết Tập Nhận tính làm sao bây giờ?"
Thôi Tập Nhận chắp tay nói: "Vãn bối nhất thời cũng không có biện pháp nào tốt, vừa lúc có Quốc Cữu Công ở đây, vãn bối cả gan mời Quốc Cữu Công nghĩ giúp vãn bối một kế sách vẹn toàn."
Tiểu tử này! Trưởng Tôn Vô Kỵ thầm cười trong lòng, khoát tay một cái: "Vở kịch này lão phu còn chưa có xem qua, muốn ra chủ ý cũng hơi khó, nếu xử lý không tốt, thì đám thúc thúc bá bá của ngươi sẽ lại đến oán ta, đây đều là chuyện của tiểu bối các ngươi, chính các ngươi tự xử lý đi."
Hàn Nghệ hơi có vẻ hoảng loạn nói: "Nếu không...nếu không để ta sửa lại, ta... ta sửa lại thành họ Vương được không?"
"Hàn tiểu ca, ngươi chớ có khinh người quá đáng!"
Trên lầu có một người đột nhiên nói.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, người nói đúng là Vương Huyền Đạo.
Vương Huyền Đạo trực tiếp nhìn chằm chằm vào Hàn Nghệ, trong lòng thầm mắng, thằng nhóc này quá khốn nạn, rõ ràng là cố tình trả thù ta mà.
"Á? Xin lỗi, xin lỗi, Vương công tử, thật sự là có lỗi quá." Hàn Nghệ gấp đến độ dùng tay gãi đầu: "Nếu không thì họ Dương được không?"
"Hàn Nghệ, ngươi không thể làm như vậy nha!"
Lại có một người bất mãn kêu lên.
Mọi người nhìn theo tiếng nói, người nói đúng là Dương Mông Hạo.
Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: "Tiểu Mông, làm thế nào mà tiểu tử ngươi ngồi đằng trước ta được vậy."
"Biểu ca?"
Dương Mông Hạo kinh hãi kêu một tiếng, rồi lại vội vàng ngồi xuống.
"Vậy...vậy...vậy nếu không thì đổi họ...họ Trịnh được không?"
Trịnh Thiện Hành lập tức nói: "Cũng không được."
Hàn Nghệ liên tiếp nói vài dòng họ. Kết quả là đám con ông cháu cha này đều phản đối. Hàn Nghệ gấp đến mức sắp khóc rồi, bèn nói: "Nếu như vậy, vậy...ta đây không diễn nữa là được rồi chứ gì."
Nguyên Liệt Hổ hét lên: "Như vậy càng không được, ta đã xếp hàng đến tận trưa đấy, ngươi không thể không diễn được, cho dù ngươi khinh thường Nguyên Liệt Hổ ta, nhưng mà Quốc Cữu Công cũng đợi nửa ngày rồi đấy, hừ, Quốc Cữu Công cũng không phải là người ngươi có thể đắc tội được đâu."
Trưởng Tôn Vô Kỵ quay đầu thản nhiên liếc nhìn Nguyên Liệt Hổ một cái.
Nguyên Liệt Hổ giương mắt nhìn lên trên, hai tay gãi đầu.
Thật sự là không có cách nào với tiểu tử này. Trưởng Tôn Vô Kỵ bất đắc dĩ thở dài.
Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám, lau nước mắt nói: "Diễn cũng sai, mà không diễn cũng sai, vậy phải làm sao mới tốt đây!"
Thôi Tập Nhận đều nhìn thấy trong mắt, âm thầm cả kinh, thằng nhãi này làm sao muốn khóc là khóc được hay vậy.
Bởi vì y biết rõ Hàn Nghệ đang giả bộ, nhưng nước mắt lại là thật, điều này y tự nghĩ chính mình cũng làm không được.
Nói giỡn. Lão tử ban đầu cũng là dựa vào nó để kiếm ăn đấy. Trong lòng Hàn Nghệ có chút đắc ý nho nhỏ.
Cử động này của hắn là để cho khán giả xem đấy, hắn nhất định phải đặt mình ở vị trí kẻ bị hại. Không thể để cho Thôi Tập Nhận chiếm hết sự đồng tình được.
Người xem vừa nhìn thấy, quả nhiên nảy sinh sự thông cảm với Hàn Nghệ, hắn chỉ là một nông phu nho nhỏ, sao có thể suy xét được nhiều như vậy, không khéo ngay cả sĩ tộc là gì cũng không biết. Việc này thật sự là làm khó hắn rồi.
Cục diện một lần nữa vô cùng giằng co, giống như bất luận Hàn Nghệ làm gì cũng sai vậy.
Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ tựa hồ đã nhập định, rũ mi trầm mặc không nói.
Thôi Tập Nhận đột nhiên nhướng mày nói: "Hay làm thế này đi, Hàn tiểu ca, ngươi chỉ cần không đề cập tới dòng họ là được rồi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ trợn to hai mắt, liên tục khen: "Hay! Hay! Cách này rất tốt!"
Trong lòng Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận đồng thời nghĩ, như vậy chỉ sợ là hợp với tâm ý của lão nhất rồi.
Bởi vì vở kịch này của Hàn Nghệ là nhằm vào đám sĩ tộc Sơn Đông coi trọng hôn nhân dòng dõi, nếu như điểm danh Thôi thị, vậy nghĩa là đang chĩa thẳng mũi dùi vào một dòng họ, nhưng nếu không đề cập tới dòng họ, thì chính là nhằm vào tất cả, dù sao thì ở phương diện này, sĩ tộc Sơn Đông đều là một đức hạnh cả.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên là hi vọng như vậy, bởi vì đối thủ của ông ta không đơn giản chỉ là Thôi gia, mà là cả đám sĩ tộc Sơn Đông, nên ngươi nhất định phải lôi hết cả đám này xuống nước.
Mà Thôi Tập Nhận nói như vậy, đơn giản là vì biết chính mình không phải là đối thủ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cần phải phát động toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông đến đối kháng tập đoàn Quan Lũng của Trưởng Tôn Vô Kỵ, cho nên ngươi đừng có nhằm vào một nhà ta, ngươi dứt khoát nã pháo tất cả đi.
Oa! Chơi lớn vậy à, ha ha, ta thích! Dù sao thì lão tử chỉ có một cái mạng cùi này, không có gì để lỗ.
Hàn Nghệ cảm kích tột đỉnh, liên tục chắp tay nói: "Thôi công tử tài trí hơn người, Hàn Nghệ thật sự là ... vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích a!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Tốt lắm, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, tất cả mọi người đều đang chờ đấy, nếu việc này đã giải quyết xong, thì cũng nhanh bắt đầu đi, lão hủ thật vất vả mới rút ra được chút thời gian, đến để xem vở kịch này thế nào."
"Dạ dạ dạ."
Nói xong, Hàn Nghệ lại khó xử nói: "Quốc Cữu Công, hôm nay chỉ sợ là không diễn được."
Trưởng Tôn Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi: "Đây là vì sao?"
Hàn Nghệ nói: "Chuyện này đều do ta không suy xét chu toàn, lúc trước khi chúng ta luyện tập, trong lời đối thoại đều có chữ 'Thôi' này, cái này cái này nhất thời chưa sửa lại được, kính xin Quốc Cữu Công cho ta thời gian một ngày, ta sẽ cho bọn họ luyện tập lại lần nữa."
Trong lòng hắn xuất hiện một tia cười lạnh, nói đùa gì vậy, lão tử không chửi ngươi một lần nữa ngay trước mặt ngươi, thì làm sao xả được cục tức trong lòng.
"Như vậy à!"
Trong mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện lên một chút tán thưởng, nhưng rất nhanh, chỉ chợt lóe qua mà thôi, sau đó vẻ mặt lại trở nên phi thường khó xử, lão này quả thật là diễn viên gạo cội mà.
Hảo tiểu tử, ngươi đủ tàn nhẫn! Trong lòng Thôi Tập Nhận sao có thể không rõ được, nhưng lúc nãy y lỡ nói độ lượng như vậy rồi, hơn nữa mắng thì cũng đã bị mắng, còn soi mói điểm này nữa sao, hơn nữa Quốc Cữu Công cũng đứng bên cạnh chờ rồi. Vì thế y phải cười nói: "Không sao, không sao cả, Thôi gia ta có mấy trăm năm nội tình, nếu ngay cả một trận mưa gió nho nhỏ này mà cũng không chịu nổi, thì cũng quá khinh thường Thôi gia ta đi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được lời này thì nhịn không được cau mày, lão hận nhất chính là đám sĩ tộc này hơi tí thì lại lấy mấy trăm năm nội tình ra, đồng thời, đây cũng là chỗ Lý Thế Dân ghét bọn họ nhất, bởi vì triều Đường mới dựng nước được bao nhiêu năm đâu, một trăm năm cũng chưa đến, các ngươi hơi tí là mấy trăm năm rồi hơn một ngàn năm, nghe có vẻ đã không coi mình là con dân Đại Đường rồi.
Thôi Tập Nhận đương nhiên rõ ràng điểm này, y chính là cố ý chọc giận Trưởng Tôn Vô Kỵ đấy, Thôi gia chúng ta cũng không sợ lão đâu.
Hàn Nghệ đương nhiên hiểu được, trong lòng mừng thầm, ngoài miệng lại cảm kích nói: "Đa tạ Thôi công tử thông cảm, vậy... ta ngay bây giờ sẽ vào hậu trường bảo bọn họ chuẩn bị."
Thôi Tập Nhận nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.
"Như thế rất tốt, như thế rất tốt."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật gật đầu, bởi vì đây là một cái gai trong lòng ông ta, cho nên khi nghe người ta nói đến thì có chút khó chịu, nhưng dù sao ông ta cũng đã làm tể tướng vài chục năm rồi, còn chưa đến mức tức giận với đám tiểu bối như Thôi Tập Nhận, ông ta nói với Hàn Nghệ: "Ngươi mau đi đi."
Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: "Thôi huynh, huynh đệ chúng ta đã nhiều ngày không gặp rồi, nếu không thì cùng nhau ngồi xem vở kịch này đi."
Thôi Tập Nhận bình thản cười nói: "Chỉ sợ quấy rầy đến Quốc Cữu Công thôi."
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: "Lão hủ vừa lúc cũng có mấy vấn đề về học thuật, muốn thảo luận với ngươi một chút."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK