Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một đại trạch ở ngoại ô.

Chỉ thấy mấy nữ ti đi qua đi lại trên hành lang, trên mặt ai cũng hiện lê vẻ lo lắng vô cùng.

"Lão gia, lão gia, nước nóng đây."

Một nữ tì bưng một chậu nước còn bốc khói nghi ngút, nhanh chóng đưa đến trước một cánh cửa.

Trước cửa là một nam tử trung niên mặc trường bào bằng gấm Tứ Xuyên, nam nhân trung niên kia trợn mắt giận dữ, râu tóc dựng đứng nói: "Ngươi đưa cjp ta làm gì, còn không mau bưng vào cho Hinh Nhi."

Nữ tì kia nào dám nói thêm cái gì, vội bưng nước nóng đi vào trong.

Nam nhân trung niên này đứng trước cửa, đi qua đi lại, miệng cứ lẩm ba lẩm bẩm.

Một lát sau thì nghe thấy két một tiếng, cửa mở ra, chỉ thấy một nam nhân trung niên áo vải đi ra.

Nam nhân trung niên này vội tiến lên, nói: "Hứa lang trung, con gái của ta thế nào rồi?"

Lang trung nói: "Thái lão gia chớ sốt ruột, lệnh ái không sao cả, lúc này đã ngủ rồi. Lát nữa ta kê mấy đơn thuốc khu hàn cho nàng uống là được."

"Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất."

Nam nhân trung niên này kích động không sao tả được, lập tức gọi hai hạ nhân qua, nói: "Nhanh mời Hứa lang trung đến sương phòng ngồi đi."

Lang trung này vừa đi, một nam tử mặt trắng đi đến, chỉ thấy tay phải gã quấn vải trắng vòng qua cổ, nói: "Lão gia, vị Tạ công tử kia đã tắm rửa xong rồi, lúc này đang ngồi ở hậu đường."

Nam nhân trung niên sững ra, nói: "Được, bây giờ ta qua đó."

Nói rồi ông ta lại dặn dò mấy nữ tì vài câu, rồi nhanh chóng rời cùng nam tử mặt trắng kia.

Vào trong đại sảnh, thì thấy Tạ Huy ngồi trong đó.

Nam nhân trung niên lập tức nhanh chóng bước lên, chắp tay thi lễ nói: "Đa tạ công tử cứu mạng của tiểu nữ, Thái Phong không có gì báo đáp, xin công tử nhận một lễ của lão hủ."

"Ai u!"

Tạ Huy vội vàng đứng lên vái chào thật sâu, nói: "Tạ Huy nào có tài đức gì, sao nhận được đại lễ như vậy của tiền bối. Tiền bối mau mau đứng lên, thật sự là muốn giết vãn bối mà."

Thái Phong đứng lên, lại nâng Tạ Huy dậy, nước mắt tuôn rơi nói: "Hôm nay nếu không có công tử cứu giúp, tiểu nữ nhà ta sợ là..."

Nam tử mặt trắng một tay đỡ lấy Thái Phong, nói: "Lão gia, người cũng phải chú ý sức khỏe nha."

Tạ Huy vội vàng nói theo: "Vị tiên sinh này nói đúng, tiền bối chớ lo lắng, có câu là người tốt ắt có trời giúp mà."

Nam tử mặt trắng nói: "Công tử đề cao rồi, ta không phải tiên sinh gì cả, ta họ Hà, tên một chữ Đức, là quản gia của Thái phủ này."

"Hóa ra là Hà quản gia. Thất kính, thất kính."

Tạ Huy chắp tay thi lễ.

Bởi vì Hà Đức bị thương một tay nên không tiện chắp tay, chỉ có thể khẽ gật đầu hồi lễ, sau đó dìu Thái Phong ngồi xuống.

Thái Phong lại nhanh chóng vươn tay mời Tạ Huy ngồi xuống.

"Đa tạ." Tạ Huy sau khi ngồi xuống rồi, lại nói: "Không biết sức khỏe lệnh ái có tốt không?"

Thái Phong nói: "Đa tạ công tử quan tâm, tiểu nữ đã không còn gì đáng ngại. Ngược lại vừa rồi còn làm công tử bị lạnh, công tử nhớ chú ý giữ gìn thân thể. Ta đã sai người đi nấu canh sâm rồi, lát nữa sẽ cho công tử dùng để khu hàn."

Tạ Huy vội nói: "Không cần, không cần, vãn bối vừa rồi đã tắm nước nóng, đã không sao rồi."

Thái Phong nói: "Vậy không được, tuy công tử đang độ tráng niên, nhưng phong hàn có thể lớn cũng có thể nhỏ, lỡ như gieo mầm bệnh, lão hủ sẽ áy này cả đời."

Hà Đức nói: "Chẳng qua chỉ là một chén canh, công tử cần gì khách khí."

"Đúng thế, đúng thế."

Tạ Huy chắp tay nói: "Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh."

Thái Phong gật đầu, hỏi: "Nghe giọng điệu công tử hình như không phải là nhân sĩ Trường An?"

Tạ Huy nói: "Tại hạ là nhân sĩ Giang Tả."

Hà Đức hơi nhíu mày, nói: "Giang Tả? Ai u, lẽ nào công tử là hậu nhân Trần Quận Tạ thị."

Tạ Huy khiêm tốn cười nói: "Đúng vậy."

Thái Phong hít mạnh một hơi, trực tiếp đứng dậy, nói: "Hóa ra là hậu nhân Trần Quận Tạ thị, xin thứ cho lão hủ mắt kém, thứ tội, thứ tội."

Tạ Huy cũng đứng lên, nói: "Tiền bối quá lời rồi." Nói đến đây, gã cười chua xót, nói: "Bây giờ gia môn lụn bại, sớm không còn như xưa rồi."

Hà Đức nói: "Công tử nói vậy sai rồi. Dám hỏi Trần Quận Tạ thị nhiều đời nho nhã, tiết nghĩa lưu danh, là gia đình tích thiện, khiến người người kính phục. Tuy vinh quang không còn, nhưng bây giờ gặp được công tử, thì thấy tinh thần vẫn còn, phục hưng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

"Hà quản gia quá khen."

Tạ Huy hơi kinh ngạc nói: "Cách nói chuyện của Hà quản gia bất phàm, tin rằng cũng là người học cao hiểu rộng, đọc đủ loại thi thư."

Hà quản gia tự giễu nói: "Ta chẳng qua chỉ là một người đọc sách, không đáng nhắc đến."

Tạ Huy thấy thần sắc Hà quản gia hiu quạnh, nghĩ bụng, xem ra người này là con cháu hàn môn, không thể nào thi lấy công danh, do vậy chỉ có thể làm quản gia cho người ta.

Thật ra hiện nay loại chuyện này là rất hay gặp.

Ba người giao lưu một phen, dần dần trở nên quen thuộc, một lát sau, canh sâm được đưa lên, Tạ Huy uống xong thì đứng lên chuẩn bị cáo từ.

Thái Phong vội vàng nói: "Tạ công tử sao lại vội thế, ở lại ăn bữa cơm, đợi khi tiểu nữ tỉnh lại, ta lại bảo nó đích thân đáp tạ công tử một phen."

Tạ Huy lại chắp tay lần nữa nói: "Đa tạ ý tốt của Thái bá bá, chỉ là bây giờ sắc trời đã muộn, vãn bối thực sự không tiện ở lâu."

Thái Phong thấy Tạ Huy khăng khăng muốn đi, thì thật không nỡ, không khỏi nhìn sang Hà Đức.

Hà Đức cười nói: "Tạ công tử, y phục vừa rồi công tử thay ra, lão gia đã sai người đi giặt, chỉ sợ bây giờ còn chưa kịp khô, không biết công tử hiện đang ở đâu, đợi ngày mai ta đích thân mang sang cho công tử."

Tạ Huy vội nói: "Sao dám làm phiền Hà quản gia, ngày mai ta sẽ mang bộ áo bào trên người sang, đến lúc đó đổi lại đồ cũ là được."

Thái Phong lập tức nói: "Như vậy cũng được, như vậy cũng được, ngày mai ta sẽ gọi tiểu nữ đích thân tạ ơn cứu mạng của công tử."

Tạ Huy sửng sốt, không khỏi nhìn sang Hà Đức, cười khổ nói: "Hà quản gia thật là nhạy bén, tại hạ cảm phục sâu sắc, có điều việc này chỉ là tiện tay mà thôi, không cần nhắc mãi."

"Ài, ta tuy không phải là người đọc sách, nhưng vẫn hiểu có ơn tất báo."

Thái Phong nói xong lại nói quay sang Hà Đức nói: "Quản gia, ngươi đi chuẩn bị chút lễ mọn tặng cho Tạ công tử đi."

"Không cần, không cần, tại hạ xin cáo từ trước."

Tạ Huy kinh sợ, chắp tay xong liền bước nhanh ra ngoài.

Đi đến tiền viện, chợt nghe thấy góc cua nơi hành lang có người nói chuyện: "Lần này may mà có người phát hiện, bằng không, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi."

"Hinh Nhi tỷ lương thiện như vậy, bình thường đối xử với những hạ nhân như chúng ta rất tốt, sao lại mệnh khổ như vậy."

"Đều trách tên Thường Khôn kia, bình thường lão gia đối xử với gã tốt như vậy, gã lại làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế, loại người này mới đáng chết."

Tạ Huy nghe vậy khẽ nhíu mày, chợt nghe sau lưng có người hô: "Tạ công tử, Tạ công tử."

Chỉ thấy Hà Đức duổi theo từ phía sau.

Vừa hay nhìn thấy hai nữ tì đi ra từ ngã rẽ.

"Nô tỳ bái kiến Hà quản gia."

Hà Đức gật đầu, lại nói với Tạ Huy: "Tạ công tử sao lại đi vội như vậy?"

Tạ Huy cười khổ nói: "Tại hạ cũng không muốn, chỉ là lễ vật này tại hạ quyết không thể nhận."

Hà Đức gật đầu nói: "Trần Quận Tạ thị gia quy nghiêm khắc, người đời ai cũng biết, chỉ là lão gia nhà ta là người làm ăn, trọng nhân tình, do vậy có hơi đường đột, ta thay mặt lão gia nhà ta nói tiếng xin lỗi với công tử."

Tạ Huy vội nói: "Không dám, không dám, Hà quản gia quá lời rồi, ý tốt của Thái bá bá, tại hạ xin ghi nhận."

Hà quản gia nói: "Vậy ta tiễn công tử ra ngoài."

"Làm phiền rồi."

Phía Tây Bắc của Thái phủ có một quán rượu, mà lúc này Hàn Nghệ và Tiểu Dã đang đứng trong khu rừng phía bên trái quán rượu.

Tiểu Dã ngồi trên cành cây, chân lắc lư, hơi nhàm chán nói: "Hàn đại ca, chúng ta ở đây làm gì?"

Hàn Nghệ tựa người vào cây, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm quán rượu nơi xa, cười nói: "Nhìn xem cá có mắc câu không."

Tiểu Dã nói: "Vậy thì nên đi Thái phủ nhìn xem chứ!"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Tạ Huy làm người cẩn thận, đi Thái phủ, e là cũng rất khó lộ ra cái đuôi hồ ly. Nhưng theo thói quen của những kẻ lừa đảo, thì nếu gã muốn động thủ, vậy thì đầu tiên phải nghe ngóng rõ ràng Thái Phong là ai. Mà trong vòng 10 dặm quanh đây, chỉ có quán rượu này là gần Thái phủ nhất, hơn nữa nằm trên con đường Tạ Huy tất sẽ đi qua khi về. Chỉ cần Tạ Huy động tâm, vậy thì lát nữa lúc đi đường, nhất định sẽ ghé vào nghe ngóng một phen."

Tiểu Dã gật đầu, đột nhiên thân hình ngã ngửa ra sau, hai chân móc lên cành cây, treo ngược thân thể.

Hàn Nghệ bị hù một cái, lùi lại một bước, hỏi: "Đệ làm gì vậy?"

Tiểu Dã chép miệng cười nói: "Hàn đại ca, huynh kể chuyện cho đệ nghe đi." Nó và Tiểu Béo thích nhất là nghe Hàn Nghệ kể chuyện. Hồi trước lúc trên đường đến Trường An, cơ hồ mỗi khi nghỉ ngơi là lại quấn lấy Hàn Nghệ, bảo Hàn Nghệ kể chuyện cho bọn họ nghe.

"Chỉ là kể chuyện thôi mà, đệ cần gì phải làm động tác có độ khó cao như vậy."

Hàn Nghệ cười khổ lắc đầu, sau đó sảng khoái nói: "Không thành vấn đề, hôm nay ta sẽ kể cho đệ nghe câu chuyện 'Công chúa nhân ngư'."

Hai mắt Tiểu Dã sáng bừng, không ngừng gật đầu.

Hai người vẫn giữ tư thế cũ, một người ngồi trên cây, một người tựa vào cây, một người kể, một người nghe.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Vừa mới kể chuyện xong, Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Tiểu tử kia đến rồi."

Tiểu Dã nhanh chóng ngước mắt nhìn, chỉ thấy Tạ Huy đổi sang áo bào trắng chậm rãi đi qua.

Khi Tạ Huy đi đến gần quán rượu, thì đột nhiên ngừng lại. Sau đó đứng đó nhìn quán rượu một lát, rồi gã đột nhiên đi vào quán rượu.

Tiểu Dã kinh ngạc nói: "Gã đi vào thật kìa."

"Đây là trò chơi luộc ếch bằng nước ấm, hiện giờ mới chỉ bắt đầu thôi."

Hàn Nghệ cười, nói: "Đi thôi, đi Thái phủ nhìn xem."

Thái phủ.

"Tiểu nhân bái kiến Hàn Ngự Sử (Hàn tiểu ca)."

Chỉ thấy Thái Phong, Hà Đức và nữ tử vừa rơi xuống nước vừa rồi đứng trước mặt Hàn Nghệ, đồng loạt thi lễ với Hàn Nghệ.

Hóa ra Thái Phong này chính là Đàm Động đóng giả, quản gia còn lại kia là Ngũ Văn Hiên đóng giả, còn nữ tử rơi xuống nước, nguyên danh là Lưu Oanh, là một trong số năm ca kỹ phát điên kia, người tạt phân lúc trước chính là nàng. Mà sau khi Tâm Nương bị Thôi Tập Nhận bắt được, Hàn Nghệ trong lòng áy náy, vốn dĩ muốn tạo một cơ hội bước ra ngoài sáng cho bọn họ, nhưng trời xui đất khiến lại để hắn lên làm Giám Sát Ngự Sử, hắn cũng sợ có người sẽ thừa dịp buộc tội hắn, vì vậy không để bọn họ ra ngoài sáng nữa, nhưng cũng thường đi thăm bọn họ, cũng thấu hiểu bọn họ. Đặc biệt là nữ tử Lưu Oanh này đã để lại cho hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc, cảm thấy nữ tử này rất có tố chất làm lừa gạt, hơn nữa lá gan cũng rất lớn, vì vậy mới chọn nàng để đối phó Tạ Huy.

Đóng giả thì đóng giả, nhưng thật ra Thái Phong, Hà Đức, Hinh Nhi đều là người thật. Thái Phong là một đại phú thương vô cùng kín đáo của Trường An, chuyên buôn bán vải vóc, kinh doanh trải rộng khắp Sơn Đông, Giang Nam, nhưng làm người vô cùng kín đáo, không chịu ở trong thành, mà lại ở ngoài thành. Đương nhiên, sở dĩ ông ta kín đáo như vậy, là bởi vì ông ta là người Nguyên gia, Nguyên Mẫu Đơn là đại lão bản phía sau.

Người Nguyên gia khôn khéo cỡ nào, ai cũng biết. Nhưng nếu ai ai cũng biết Nguyên gia bọn họ phú khả địch quốc, thì tuyệt đối không phải chuyện tốt. Thế là Nguyên gia âm thầm sắp xếp một số người chuyên phụ trách giúp Nguyên gia gánh vác một phần buôn bán. Thật ra gia sản của Nguyên gia còn nhiều hơn mặt ngoài nhiều, Thái phong chính là một trong số đó. Lúc này Thái Phong đã dẫn theo người nhà đi trông coi cửa tiệm ở Tô Châu theo sự sắp xếp của Nguyên Mẫu Đơn rồi, đại trạch này tạm thời được Hàn Nghệ mượn dùng.

"Ta không thích dáng vẻ này, đều ngồi đi."

Hàn Nghệ duỗi tay ra, khẽ mỉm cười.

Ba người ngồi xuống.

Hàn Nghệ đầu tiên là hỏi Lưu Oanh: "Lưu Oanh, sức khỏe tốt chứ?"

Lưu Oanh nói: "Đa tạ Hàn tiểu ca quan tâm, ta cũng không còn gì đáng ngại."

Hàn Nghệ nói: "Vậy thì tốt." Lại hỏi ba người: "Lần đầu gặp mặt, ấn tượng thế nào?"

Đàm Động hơi lúng túng nói: "Không giấu gì Ngự Sử, ta hoàn toàn không nhìn ra bất cứ sơ hở gì."

Hàn Nghệ lại nhìn sang Ngũ Văn Hiên

Ngũ Văn Hiên nói: "Tuy ta cũng không nhìn ra có bất cứ sơ hở gì, nhưng luôn cảm thấy có mấy chỗ khiến người ta cảm thấy quỷ dị. Vừa rồi khi giao lưu, ngôn hành cử chỉ của Tạ Huy đều vô cùng khéo léo, hơn nữa vô cùng khiêm tốn, lại có phong phạm con cháu danh gia. Nhưng cũng không biết có phải là gã giả trang có hơi quá hay không, chỉ nhớ được khiêm tốn hữu lễ mà con cháu danh gia nên có, lại quên mất cái ngạo khí của con cháu danh gia rồi. Không giấu Ngự Sử, ta cũng từng tiếp xúc với một số con cháu gia tộc lớn, mặc kệ bọn họ ăn mặc đơn giản thế nào, nhưng trên người luôn có ngạo khí khác với người thường. Ngược lại, con cháu thứ tộc ăn mặc có xa hoa hơn nữa cũng không có cỗ ngạo khí đó giống bọn họ. Mà trên người Tạ Huy ta lại không cảm nhận được ngạo khí này. Bất quá Trần Quận Tạ thị đã xuống dốc nhiều năm, không có ngạo khí cũng có thể nói thông được, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy có chút kỳ lạ."

"Đã là thật thì không giả được, là giả thì không thật được, có ngụy trang khéo léo hơn nữa thì luôn có sơ hở, chỗ này phải xem đạo hạnh của ai cao hơn."

Hàn Nghệ nói: "Dụ được Tạ Huy mắc câu chỉ là phần đơn giản nhất trong cả trò chơi này. Khảo nghiệm dành cho các ngươi lúc này mới bắt đầu thôi. Tạ Huy là kẻ vô cùng thận trọng, tuy ta phỏng đoán gã tạm thời chưa nghĩ đến đây là một âm mưu, nhưng một khi các ngươi lộ ra dấu vết, gã sẽ sinh nghi, thế nên các ngươi đừng có lơ là khinh suất."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
Hieu Le
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK