Vẻ mặt Hàn Nghệ đồng cảm, loại cảm giác này thật giống như khi Tào Tháo nói với Lưu Bị cái câu 'Anh hùng trong thiên hạ chỉ có Quân và Tháo thôi'! Nhưng Nguyên Mẫu Đơn lại quăng cho hắn một vẻ mặt lãnh đạm, cứ đứng đó, tà áo nhẹ tung bay.
"Có ý gì?" Hàn Nghệ nghi hoặc hỏi.
Nguyên Mẫu Đơn mím môi cười, nói: "Ta cũng không thấy đây là sự ăn ý của người thông minh."
Nữ tử này thật đúng là khác thường, rất tự biết mình, good job. Hàn Nghệ thở dài, nói: "Tuy lời có chút miễn cưỡng, nhưng cô cũng không cần phải xem nhẹ mình, năng lực kinh doanh của cô hoàn toàn không có vấn đề gì."
Nguyên Mẫu Đơn trợn mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm, ta nói không phải là ta, mà là ngươi."
Hàn Nghệ trừng mắt nói: "Cô đây là công kích nhân sinh."
Nguyên Mẫu Đơn trợn trắng mắt nói: "Ngươi có biết phía sau quan bào của ngươi có chữ gì hay không?"
Có hả? Phía sau còn có chữ hả? Hình như ta đâu có thấy. Hàn Nghệ tò mò hỏi: "Chữ gì?"
Nguyên Mẫu Đơn vươn ngón tay ngọc, chấm một chút nước trà, viết lên bàn một chữ.
Hàn Nghệ hít mạnh một hơi: "Chữ 'Nhân'? Nhân hòa à?" ( 人 )
Nguyên Mẫu Đơn trợn trắng mắt nói: "Là chữ 'Tù'." ( 囚 )
"!"
Cái này cũng không khó hiểu, mọi người đều biết đây là có ý gì.
Phải châm chọc ta như vậy sao. Hàn Nghệ đã minh bạch ý của nàng, khó chịu nói: "Ta nói này Mẫu Đơn nương tử, ta mới nhậm chức ngày đầu, cô đã đưa ta một chữ 'Tù'? Cô không chúc mừng ta thì thôi, nhưng cô đừng có nguyền rủa ta chứ!"
Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói: "Ta không phải muốn nguyền rủa ngươi, ta chỉ đang trần thuật với ngươi một sự thật mà thôi."
Hàn Nghệ hừ nói: "Sự thật cái lông, ai mà lại không muốn nhập sĩ, đây tuyệt đối là một chuyện đáng để chúc mừng."
"Vậy sao?" Nguyên Mẫu Đơn cười nhạt nói: "Ta cho rằng ngươi đi một chuyến tới Ngự Sử Đài xong, chắc chắn sẽ cảm thấy hối hận."
Woa! Không phải chứ, như vậy mà cô cũng đoán được, chuyện ta ở Ngự Sử Đài sẽ bị người ta trào phúng mà cô cũng biết. Xem ra tình huống thế này đã xuất hiện nhiều lần, ăn sâu tới tận gốc rễ rồi, thật đúng là chán mà. Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Hối hận à? Hàn Nghệ ta cả đời này còn chưa biết hai chữ hối hận viết như thế nào, cô thấy ta giống một người hay hối hận lắm sao?"
Nguyên Mẫu Đơn không để bụng nói: "Về sau sẽ hối hận thôi."
Hừ! Cô còn chưa chịu thôi à! Hàn Nghệ nổi giận nói: "Ta chúc Nữ Sĩ Các của cô ngày mai sẽ đóng cửa."
"Vậy ta sẽ bắt ngươi trả lại tiền thuê cho ta."
"Éc? Vậy thôi quên đi."
Hàn Nghệ chợt nhớ mình là sếp tổng của hẻm Bắc, bọn họ đều là khách hàng của mình, nguyền rủa bọn họ đóng cửa, không phải là đang nguyền rủa chính mình đóng cửa sao.
Nguyên Mẫu Đơn thấy vẻ mặt quẫn bách của Hàn Nghệ, không khỏi cười khúc khích ra tiếng, nói: "Từ khi triều ta khai quốc tới nay, con cháu hàn môn nhập sĩ tuy ít, nhưng không phải là không có. Chỉ là phần lớn đều không có kết cục tốt. Kẻ chân chính có thể tiến vào tầng lớp ra quyết sách trong triều, thì chỉ có một người, đó là Mã Chu đại danh đỉnh đỉnh. Thế nhưng tuy Mã Chu có gia cảnh gần giống ngươi, nhưng ông ta dầu gì cũng có xuất thân tiến sĩ, so với ông ta thì ngươi còn kém xa.
Đây đều là vì hiện giờ quý tộc nắm giữ triều cương, con cháu của bọn họ nhiều không kể xiết, chức vị trong triều còn không đủ để bọn họ chia nhau. Việc này cũng có nghĩa là nếu nhiều thêm một tên con cháu hàn môn làm quan, thì hậu nhân của bọn họ sẽ ít đi một cơ hội nhập sĩ. Vì để bảo đảm địa vị quý tộc, bọn họ nhất định phải xua đuổi con cháu hàn môn, thế nên con cháu hàn môn vẫn bị bọn họ đề ép cho không ngẩng đầu lên được. Nhưng sở dĩ Mã Chu có thể tiến vào tầng lớp quyết sách, nguyên nhân chỉ có một, chính là ông ta rất được Thái Tông Thánh Thượng coi trọng."
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, làm chảnh nói: "Vậy không phải đúng rồi sao, hiện giờ ta cũng rất được bệ hạ coi trọng nha!"
Đồ không biết xấu hổ! Nếu không phải hiện giờ đúng lúc bệ hạ không có người để dùng, thì làm sao có chuyện liều lĩnh đề bạt ngươi. Nguyên Mẫu Đơn thầm khinh bỉ hắn một phen, ý vị thâm trường nói: "Nhưng hiện tại người cầm quyền cũng không phải là bệ hạ."
Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Lời này của cô là có ý gì?"
Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên dùng ngón tay gõ gõ lên bàn vài cái.
Hàn Nghệ cúi đầu nhìn lại, cmn, vẫn là một chữ 'Tù', nói: "Mẫu Đơn nương tử, ta cũng tặng cô một câu."
Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Mời chỉ giáo."
Hàn Nghệ nói: "Chớ khinh thiếu niên nghèo."
Nguyên Mẫu Đơn rũ mi trầm ngâm, khẽ mỉm cười, cũng không nhiều lời.
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy trên mặt nàng cũng không có ý khinh thường, ngược lại khóe miệng khẽ nhếch mang theo ý cười như có như không, thầm nghĩ, xem ra thần sắc nàng như vậy không phải là muốn cố ý chế nhạo ta, hay là khinh bỉ ta. Nếu không thì nàng đã chẳng cần phải nói như vậy. Không không không, sự tình không đơn giản như thế, nàng nói như vậy, rõ ràng là đang ám chỉ ta, là đang trợ giúp ta nha. Nhưng Nguyên gia bọn họ từ trước tới nay không bàn đến triều chính, chẳng lẽ bởi vì ta là ân nhân cứu mạng của nàng, nên nàng mới nhắc nhở ta? Thế này không khỏi cũng quá gượng ép rồi, ha ha, nữ nhân này đúng là không đơn giản mà! Thế là hắn cười ha hả, nói: "Mẫu Đơn nương tử, xem như ta phục cô rồi đó."
Nụ cười của Nguyên Mẫu Đơn chợt tắt, hơi có vẻ kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ lắc đầu cười nói: "Cô đừng có nhìn ta như thế. Nhìn từ mặt ngoài, có vẻ như là ta đang muốn tăng cường quan hệ hợp tác với Nguyên gia các cô. Kỳ thật ở mặt ngược lại, cũng giống như thế mà thôi."
Nguyên Mẫu Đơn hơi híp mắt, nói: "Chỉ giáo cho?"
Hàn Nghệ mỉm cười, nói: "Cô hợp tác với ta, không chỉ là vì 'Ngày phụ nữ', cũng không chỉ là vì xem trọng hẻm Bắc của ta, càng không phải là buôn bán thuần túy, mà là đang tiến hành phân tán đầu tư. Nhưng người cô đầu tư vào căn bản không phải là ta, mà là đương kim bệ hạ. Không thể không nói một câu, thật sự là lợi hại đó! Rốt cuộc ta đã hiểu được vì sao Nguyên gia các cô có thể trải qua tam triều, chẳng những không hề có dấu hiệu suy yếu, ngược lại còn ngày càng cường thịnh hơn."
Trong lòng lại không ngừng kêu khổ, thua lỗ, thua lỗ rồi. Nếu mà lão tử sớm đoán được điểm này, lão tử còn cho nàng ưu đãi cọng lông ấy, để không họ cũng tự nhảy vào nha, dù sao Nguyên gia bọn họ cũng không thiếu tiền . . .
Đôi mắt Nguyên Mẫu Đơn lấp lóe quang mang, nói: "Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?"
"Cô cứ coi như là ta đang lẩm bẩm một mình đi."
Hàn Nghệ nhún vai, cười nói: "Làm thế nào để chính mình đứng ở thế bất bại? Chỉ có biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Nhưng làm thế nào mới có thể biết người biết ta? Cách duy nhất chính là vĩnh viễn đặt mình vào thế của một khán giả. Có câu là, 'Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường'."
Tên này quả nhiên là vô cùng thông minh, Nguyên Mẫu Đơn khẽ mỉm cười, không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ là ý cười trên khóe miệng càng ngày càng dày.
Nữ nhân này đúng là sâu không thấy đáy!
Hàn Nghệ vẫn luôn cho rằng Nguyên gia bọn họ là loại bo bo giữ mình. Nhưng nhìn từ tình huống hiện tại, tuyệt đối không có đơn giản như vây. Nguyên gia bọn họ là dùng thủ đoạn đầu tư trong kinh doanh, áp dụng lên triều đình. Đạo lý chính là vĩnh viễn không bao giờ đặt toàn bộ trứng gà vào cùng một rổ, nhờ đó bất kể thế nào, bọn họ đều có thể đứng ở thế bất bại.
Đây là điểm khác nhau rõ nhất giữa nàng và Tiêu Vô Y.
Tiêu Vô Y tuy cũng là nữ tử thông minh, nhưng Tiêu Vô Y càng là nữ tử chí tình chí nghĩa, là loại người nguyện ý thiêu thân vào lửa, tuyệt đối sẽ không chơi mấy cái trò phân tán đầu tư. Một khi đã nhận định chuyện gì đúng, thì nàng sẽ làm hết mình, thẳng tiến không lùi, cho dù biết con đường đó là tan xương nát thịt.
Nhưng Nguyên Mẫu Đơn thì luôn duy trì thái độ cẩn thận. Ở bất kỳ chuyện gì, nàng đều có thể dùng lý trí chiến thắng tình cảm.
Điều này cũng không khó lý giải. Vì sao nàng lại ngăn cản Thôi đại tỷ và Vạn Nhị ca yêu nhau, bởi vì nàng biết, kết cục nhất định sẽ là bi thảm.
Nhưng nàng lại không nghĩ đến, đời người rất ngắn ngủi, có thể gặp được chân ái đời mình, đó là một chuyện khó khắn đến nhường nào.
Nói đến, kỳ thật chẳng phải Hàn Nghệ cũng dùng chiêu này sao. Hắn và Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn duy trì liên hệ bí mật, nhưng lại đạt được Lý Trị và Võ Mị Nương tín nhiệm, đây chẳng phải cũng là phân tán đầu tư à. Bất quá cùng một chiêu số, cũng sẽ có khác biệt rất lớn. Bởi vì Hàn Nghệ là loại ăn cơm tới ba nhà, cực kỳ nguy hiểm, hơi không cẩn thận là có thể sẽ chết không có chỗ chôn. Nguyên Mẫu Đơn thì không, kiểu đầu tư của nàng là tương đối kín và an toàn.
Đây cũng không có nghĩa là Hàn Nghệ không thông minh bằng Nguyên Mẫu Đơn. Bởi vì nếu Hàn Nghệ thành công, thì lợi ích hắn thu về sẽ cực kỳ to lớn, Nguyên Mẫu Đơn hiển nhiên sẽ không được như vậy. Điều này cực kỳ công bằng, nguy hiểm càng cao, thì ích lợi lại càng lớn. Mà sở dĩ tồn tại loại đại đồng tiểu dị này, đều là vì sự khác biệt giữa hai người, thứ theo đuổi cũng khác nhau.
Nhưng điều này đối với Hàn Nghệ mà nói, cũng không phải là một tin tức xấu. Ít nhất nó chứng minh Nguyên gia xưa nay chỉ duy trì trung lập, chỉ tới bước cuối cùng mới đảo hướng theo phía người thắng. Hắn cũng biết lấy tính cách của Nguyên Mẫu Đơn, đây đã là cực hạn rồi, không thể trông chờ nàng nói thêm gì nữa, đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: " Đúng rồi, có chuyện ta muốn nhờ cô giúp."
Nguyên Mẫu Đơn nhíu mày, nói: "Trước đây ta đã nói rồi, Nguyên gia chúng ta sẽ không tham dự vào việc trong triều."
Dối trá! Cô thế này mà còn bảo là không tham gia à! Đúng là gian thương đệ nhất Đại Đường! Hàn Nghệ thầm khinh bỉ mỹ nữ này một phen, nói: "Yên tâm, chuyện này không liên quan đến việc trong triều, chỉ là một chút việc tư mà thôi, xem như là cô báo đáp việc ta tận tâm tận lực trang hoàng Nữ Sĩ Các này cho cô."
Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ta có trả tiền thuê đấy."
"Cô trả tiền thuê là để đổi lấy những cái bàn cái ghế này, nhưng nơi này còn có một phần tâm ý của ta đó, cô ngồi đây chẳng lẽ không cảm giác được sao?" Hàn Nghệ hơi có vẻ kích động nói.
Nguyên Mẫu Đơn hơi xấu hổ, nói: "Ngươi nói trước đi đã."
Hàn Nghệ cười hắc hắc nói: "Nguyên gia các cô kinh doanh lớn như vậy, tin rằng cũng có rất nhiều tài phú ẩn núp nhỉ, tỉ như không ít phú thương trong ngoài Trường An đều là người của Nguyên gia các cô."
Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày, nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Ta muốn hỏi mượn cô một khu biệt thự cao cấp."
Nguyên Mẫu Đơn tò mò hỏi: "Ngươi mượn khu biệt thự cao cấp làm gì?"
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Không có việc gì lớn cả, chỉ là để đối phó với một tên tiểu nhân thôi."
.
Sau khi về tới Phượng Phi Lâu, Hàn Nghệ liền đi ra hậu viện, nhưng chưa đi được hai bước, thì đã thấy hai tiểu tử Hùng Đệ và Tiểu Dã đứng ở trước Phượng Phi Lâu nhìn ngó xung quanh, dường như có vẻ đang vô cùng lo lắng.
Không phải là xảy ra chuyện gì đó chứ? Trong lòng Hàn Nghệ chợt căng thẳng, bước nhanh về phía trước, hô to: "Tiểu Béo, Tiểu Dã."
"Hàn đại ca!"
Hùng Đệ, Tiểu Dã nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức chạy tới.
"Hàn đại ca, rốt cuộc huynh đã về rồi, làm đệ và Tiểu Dã đợi thật khổ."
Hùng Đệ lo lắng nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: "Ta vừa rồi ngồi ở Nữ Sĩ Các một lát, các đệ chờ ta làm gì?"
Hùng Đệ ngẩng khuôn mặt béo phì lên, nháy nháy con mắt nhỏ, nói: "Hàn đại ca, những đại quan kia có khi dễ huynh không?"
Woa! Chẳng lẽ ngay cả việc sĩ thứ thiên cách này mà Tiểu Béo cũng biết. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Tiểu Béo, vì sao đệ hỏi như vậy?"
Tiểu Dã vội vàng nói: "Là Lưu tỷ nói cho chúng đệ biết, tỷ ấy nói những người xuất thân không tốt như chúng ta, vào quan trường kiểu gì cũng khó tránh khỏi việc bị người ta khi dễ."
Lưu tỷ cũng thật là..., còn không quản được miệng mình hơn cả Tiểu Béo. Hàn Nghệ đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
Hùng Đệ nhíu mày nói: "Hàn đại ca, nếu mà có người khi dễ huynh, vậy huynh cũng đừng làm quan nữa, dù sao chúng ta cũng không thiếu tiền ăn cơm, cứ buôn bán cho tốt không phải được rồi sao?"
Tiểu Dã lại nói: "Cho dù không thèm làm quan nữa, cũng phải giáo huấn bọn họ một phen, sao có thể cho qua như vậy."
Hùng Đệ gật đầu thật mạnh.
Hàn Nghệ nhìn hai đứa bọn nó ngươi một câu ta một câu, không khỏi cười ha hả.
Hùng Đệ nói: "Hàn đại ca, vì sao huynh cười?"
Hàn Nghệ nói: "Hai đứa còn không biết ta sao, trên đời này chỉ có ta đi ức hiếp người khác, làm gì có ai dám ức hiếp ta. Yên tâm đi, bọn họ đối xử với ta rất tốt, đệ xem này, mặt ta hồng hào, hiểu điều này có nghĩa gì chứ?"
Hùng Đệ, Tiểu Dã đều lắc lắc đầu.
Hàn Nghệ bó tay nói: "Đây có nghĩa là ta vừa mới uống rượu đó!"
Hùng Đệ nói: "Mượn rượu tiêu sầu?"
"Tiểu Béo, từ việc đệ sử dụng thành ngữ, là đủ để ta biết đệ học hành với đại tỷ tỷ rất nghiêm túc."
Hàn Nghệ trợn tròn mắt, trong ấn tượng của hắn, hình như chỉ có mỗi Tiêu Vô Y mới nói ra những câu thành ngữ mang ý chế giễu như vậy, bực bội nói: "Ai nói uống rượu chính là đang mượn rượu tiêu sầu hả, đây là các vị đồng liêu đang đón gió tẩy trần cho ta." Thầm nghĩ, hiện giờ đám người Lư Sư Quái cũng xem như là đồng nghiệp của ta, thế này cũng không tính là ta khoác lác.
Hùng Đệ kinh hỉ hỏi: "Thật sao?"
Hàn Nghệ nói: "Ta lừa các đệ làm chi, các đệ cũng đừng lo lắng nữa, bọn họ đối đãi với ta rất tốt."
Hùng Đệ gật gù nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Hàn đại ca, huynh không biết đâu, đệ lo lắng cho huynh muốn chết, trước đó còn chuẩn bị cùng Tiểu Dã đi xem huynh thế nào nữa."
Tiểu Dã gật đầu vài cái.
Hàn Nghệ mỉm cười một tiếng nói: "Tiểu Béo, từ lúc nào mà đệ mất tin tưởng vào ta như thể hả?"
Hùng Đệ vội lắc đầu nói: "Đệ vẫn luôn tin tưởng Hàn đại ca mà. Nhưng lời Lưu tỷ nói cũng quá dọa người."
Đúng là nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến, chỉ thấy Lưu Nga đột nhiên từ trong Phượng Phi Lâu đi ra, tiến về phía Hàn Nghệ, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Hàn tiểu ca, sao rồi? Hết thảy thuận lợi chứ?"
Cô không phải biết rõ còn cố hỏi sao, xuất thân như ta tới đó còn có thể thuận lợi sao? Hàn Nghệ khẽ thở dài.
Lưu Nga chỉ thấy trái tim sắp nhảy ra ngoài rồi, nói: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Hàn Nghệ hai mắt khép hờ, nói: "Xảy ra chuyện lớn."
Lưu Nga nói: "Xảy... xảy ra chuyện lớn á?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
"Chuyện...chuyện gì lớn?"
Hàn Nghệ thấy nàng khẩn trương tới sắp ngất, thầm nghĩ, cẩn thận tí kẻo lại có tai nạn chết người, hai mắt trừng lên, nói: "Tiểu Béo bị người khác dạy hư."
Lưu Nga sửng sốt.
Hùng Đệ là người đầu tiên không nhịn được, cười ha ha nói: "Lưu tỷ, tỷ bị Hàn đại ca lừa rồi. Hàn đại ca lợi hại như thế, những quan viên kia đều đón gió tẩy trần cho huynh ấy, tỷ xem, không phải huynh ấy vừa mới uống rượu về sao, căn bản là chẳng có ai khi dễ huynh ấy."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, Hàn đại ca sẽ không gạt đệ."
Lưu Nga lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ chỉ chỉ khuôn mặt hồng hồng, đỏ đỏ của mình.
Lưu Nga đầu tiên là ngẩn người, rồi đột nhiên 'Ai u' một tiếng.
Hàn Nghệ sợ tới mức giật mình, nói: "Gì đó?"
Lưu Nga lập tức hóa thân thành một bà già ba hoa, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi không biết đó thôi, bên trong quan trường này ẩn giấu rất nhiều sát khí, nhất là đối với những người xuất thân hèn mọn giống ngươi. Những quý tộc kia đều hận không thể giết hết những người như ngươi, bọn họ đón gió tẩy trần cho ngươi, chỗ này chắc chắn có âm mưu, ngươi không thể khinh thường nha!"
"Nói bậy!"
Hàn Nghệ lẫm liệt nói: "Tào lao, quan viên Ngự Sử Đài chúng ta, người người đều là bậc quân tử quang minh lỗi lạc, sao có thể như lời tỷ nói chứ. Ta nói này Lưu tỷ, tỷ có thể nghĩ về hướng tốt được không, đừng cả ngày đều là nghĩ đây là âm mưu, kia là âm mưu, lấy đâu ra nhiều âm mưu như vậy? Còn nữa, tỷ xem Tiểu Béo đi, đáng yêu tới cỡ nào, khôi hài tới cỡ nào, kết quả chỉ với một câu của tỷ, đã đọa người ta một ngày ốm đi chục cân."
Hùng Đệ vỗ vỗ bụng của mình nói: "Hàn đại ca, đệ có ổm đi đâu!"
"Bụng của đệ không ốm, nhưng tâm ốm. Hiểu chưa?"
Hùng Đệ cái hiểu cái không.
Lưu Nga vội vàng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi sao cứ không nghe lời ta vậy."
Ta mà nghe tỷ ấy à, cmn ta đã sớm thăng thiên. Hàn Nghệ chặt lưỡi một tiếng, nói: "Lưu tỷ, sao tỷ không ngẫm lại xem, ta là do ai đề bạt, là chính Hoàng đế đấy. Nếu bọn họ khi dễ ta, chẳng phải là khi dễ Hoàng đế sao, đạo lý đơn giản này sao tỷ lại không hiểu."
Lưu Nga bị lừa đến sửng sốt.
Hàn Nghệ cười nói: "Tỷ không tin đúng không, được rồi vậy ta sẽ chứng minh cho tỷ xem."
Lưu Nga nói: "Cái này...cái này làm sao chứng minh?"
Hàn Nghệ nói: "Hiện giờ hẻm Bắc chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm, ta căn bản không thể chiếu cố đôi bên được, ta nghĩ là ngày mai ta phải đi Ngự Sử Đài xin nghỉ mấy ngày."
Lưu Nga nghe vậy kinh hãi, ngươi mới làm được một ngày đã xin nghỉ, không phải là đi tìm chết sao, nói: "Hàn tiểu ca, không được đâu, không được đâu! Làm quan cũng không phải làm như vậy."
Hàn Nghệ nói: "Tỷ sợ cái gì chứ, quan viên Ngự Sử Đài chúng ta thân như huynh đệ, lãnh đạo trực tiếp của vừa nãy lúc uống rượu chung, còn có nói với ta thế này, nếu như ta bận quá, lúc nào cũng có thể xin nghỉ, nói trước với hắn một tiếng là được.”
Lưu Nga hồ nghi hỏi: “Thật á?”
Hàn Nghệ nói: “Ngày mai tỷ sẽ biết. Ta nói Lưu tỷ cũng thật là, Hàn Nghệ ta là ai chứ, nế dễ dàng bị người khác ức hiếp như vậy, thì hẻm Bắc này đã sớm mang họ Tào rồi.”
Hùng đệ lại gật gù, cười hì hì nói: "Hàn đại ca, huynh thật là lợi hại."
Tiểu béo, đệ thật biết nịnh bợ đó, lo mà sùng bái ca đi! Hàn Nghệ hừ nói: "Chứ sao!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK