Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lão gia, lão gia, hôm nay buôn bán tốt quá, một canh giờ chúng ta đã kiếm được 50 quan tiền rồi."

"Tiểu tử ngươi muốn chết hả, nói lớn tiếng như vậy làm gì, ngươi đừng có quên, chúng ta vẫn còn đang báo lỗ đó."

"Dạ dạ dạ, tiểu nhân biết sai rồi."

"Thật sự kiếm được 50 quan rồi?"

"Dạ."

"Xem ra đến hẻm Bắc này là đúng a!"

Bán lỗ vốn lớn, lại còn tặng phiếu rút thưởng, dân chúng sớm đã bị dụ dỗ đến không biết đường nào mà lần, bắt đầu điên cuồng mua sắm.

Nhất là những con cháu quý tộc kia lại càng coi việc rút thưởng này thành một trò chơi đánh bạc, kêu người về lấy thêm tiền tới tấp, có những kẻ lai lịch lớn, trực tiếp tới ký sổ nợ.

Vốn dĩ trang sức và hương liệu là thuộc loại thương phẩm khá đắt tiền, nhưng vì những con cháu quý tộc này nóng lòng đổi phiếu rút thưởng, kết quả việc kinh doanh của những cửa hàng này ngược lại nóng sốt chưa từng thấy.

"Hàn tiểu ca, ngươi đúng là lợi hại đấy, Lưu Nga ta xem như đã phục rồi."

Lưu Nga đứng trước cửa sổ nhìn cảnh tấp nập dưới lầu, không khỏi quay sang nói với Hàn Nghệ bên cạnh.

Hàn Nghệ cười nói: "Sự náo nhiệt nhất thời này đã là gì, mấu chốt là có thể duy trì lâu dài được hay không."

Nói tới đây, hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: "Có điều đám con cháu quý tộc này và Trường An Thất Tử nhìn thế nào cũng không giống cùng một loại người."

Lưu Nga cười nói: "Đây là tất nhiên, nếu không bọn họ đã không được gọi là Trường An Thất Tử."

Hàn Nghệ nói: "Sao lại nói câu này?"

Lưu Nga nói: "Con cháu quý tộc, sinh ra đã có tổ tiên che chở, trong nhà cũng là tiền tài vạn quan. Bọn họ không cần cố gắng gì cả, đến độ tuổi nhất định, tự nhiên trưởng bối trong nhà sẽ nghĩ hết cách để bọn họ vào triều làm quan. Đây đã là bí mật công khai rồi, vì vậy bây giờ bọn họ chỉ cần an tâm ăn chơi hưởng lạc. Còn Trường An Thất Tử thì lại ngược lại, tài năng và phẩm hạnh của bọn họ đều là thượng đẳng, triều đình cũng luôn muốn sử dụng bọn họ, nhưng bọn họ nhất định không chịu làm quan, cho nên trông có vẻ vô cùng đặc biệt."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Lát nữa ta còn phải xuống xem thử, việc của Phượng Phi Lâu nhờ tỷ trông coi vậy."

Lưu Nga gật gật đầu.

Hàn Nghệ liền quay người đi xuống lầu, hắn còn phải xem có chỗ nào làm chưa tốt, để có thể sửa chữa kịp thời.

Tiệm thuốc đầu hẻm.

Đây có thể nói là cửa tiệm vắng vẻ nhất hẻm Bắc, một vị khách cũng không có.

Lư Tri Liên bé nhỏ cũng cảm thấy hiu quạnh, ôm lấy cánh tay trước mặt, nói: "Mẹ, cửa hàng của người ta náo nhiệt như vậy, sao hàng thuốc nhà ta đến một người khách cũng không có."

Liễu Cầm cười nói: "Con bé ngốc này, khách đến chỗ chúng ta đều là người bệnh, cho nên không có ai đến mới tốt."

Lư Tri Liên ngẫm nghĩ, nghiêng đầu nói: "Mẹ nói đúng."

Nhưng giọng điệu vẫn hơi thất vọng, một đứa trẻ choai choai như nó vẫn mong có thể náo nhiệt hơn một chút.

Liễu Cầm liếc nhìn con gái, lại quay sang Lư Sư Quái ở bên cạnh nói: "Sư ca, dù sao bây giờ cũng không có người bốc thuốc, hay là huynh dẫn Liên Nhi ra ngoài đi dạo đi, ở đây để muội trông là được."

Lư Sư Quái liếc nhìn Lư Tri Liên, thấy đôi mắt đẹp ngập tràn khát vọng của nó đang nhìn mình, liền cười ha ha, nói: "Được rồi, ta với Liên Nhi ra ngoài đi dạo, muội phải cẩn thận một chút."

"Ha ha! Sư Quái, hình như huynh làm ăn không được tốt lắm nhỉ!"

Bỗng nghe thấy một tiếng cười thô kệch vang lên, ba người trong phòng đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy có mấy người đang đứng ngoài phòng, chính là Trường An Lục Tử.

"Hổ thúc thúc."

Vẻ mặt Lư Tri Liên vui vẻ, lập tức dang đôi tay nhỏ ra, chạy về phía Nguyên Liệt Hổ.

Cô bé từng ở Nguyên gia một thời gian, quen thân nhất chính là Nguyên Liệt Hổ.

"Liên Nhi ngoan."

Nguyên Liệt Hổ cúi người bế Lư Tri Liên lên, sau đó để cô bé ngồi trên cổ mình.

Lư Tri Liên cưỡi trên cổ Nguyên Liệt Hổ, lại hướng tới đám người Vương Huyền Đạo thi lễ với từng người.

Vợ chồng Lư Sư Quái cũng đi ra.

"Sao các người lại đến đây?" Lư Sư Quái cười hỏi.

Thôi Tập Nhận cười ha hả nói: "Tiệm thuốc này của huynh khai trương, chúng ta có thể không đến sao."

Nguyên Liệt Hổ đột nhiên hét lên: "Còn không mau chuyển đồ vào."

"Dạ."

Chỉ thấy 7~8 tên tùy tùng bưng quà mừng đi về phía tiệm thuốc.

Liễu Cầm lập tức nói: "Nguyên công tử, cần gì phải vậy."

Nguyên Liệt Hổ lễ phép nói: "Tẩu tẩu, đây cũng không phải là thứ quý giá gì, chỉ có một ít chăn đệm, quần áo. Mùa đông sắp đến rồi, đừng để tiểu chất nữ của ta bị lạnh."

Liễu Cầm dường như vẫn không chịu nhận, không khỏi vội vàng nhìn về phía Lư Sư Quái. Lư Sư Quái mỉm cười, nói: "Nếu là của Thiện Hành tặng, ta nhất định sẽ không lấy, nhưng nếu là của Liệt Hổ tặng, vậy thì ta nhận, dù sao thì Liệt Hổ cũng có rất nhiều tiền."

Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: "Sư Quái nói rất đúng, tiền của nhà ta đúng là nhiều đến mức dùng không hết."

Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Vậy cũng không cần phải lấy ta ra phụ họa chứ."

Vương Huyền Đạo mỉm cười, nói: "Lư huynh, hình như huynh buôn bán không được tốt lắm!"

Lư Sư Quái cười ha ha nói: "Tiệm thuốc buôn bán không tốt, nói lên cuộc sống của dân chúng rất tốt nha."

Thôi Tập Nhận cười nói: "Nói như thế, chẳng phải lang trung trong thiên hạ mà nghèo đói, thì đó phúc của bá tánh sao."

Lư Sư Quái cười lớn nói: "Có Liệt Hổ ở đây, không nghèo chết được."

Liễu Cầm nói: "Thôi công tử, Trịnh công tử, mời vào trong."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Tẩu tẩu, không cần phiền phức, chúng ta còn muốn đi xem xung quanh."

"Hay quá! Hay quá!"

Lư Tri Liên nghe vậy lập tức vỗ tay kêu hay.

Lư Sư Quái mỉm cười, nói với Liễu Cầm: "Sư muội, ta cùng bọn họ đi dạo một lát."

Liễu Cầm vội nói: "Huynh đi đi, ở đây để muội trông là được rồi."

Trưởng Tôn Diên hơi nhíu mày nói: "Nhưng nếu chúng ta đi cùng nhau, hình như không được hay lắm đâu."

Độc Cô Vô Nguyệt nói: "Đơn giản thôi, chúng ta tách nhau ra đi là được, ta đi trước một bước."

Nói xong gã trùm cái áo màu trắng lên đầu, quay người bỏ đi.

Nguyên Liệt Hổ lập tức nói: "Vô Nguyệt, chúng ta cùng đi đi!"

"Cút!"

Phía xa truyền đến tiếng của Độc Cô Vô Nguyệt.

Nguyên Liệt Hổ đảo con ngươi, cười hì hì nói: "Liên Nhi, chúng ta đuổi theo Vô Nguyệt thúc thúc được không."

"Được ạ! Được ạ!"

"Các vị huynh đệ, ta đi trước một bước. Liên nhi, ngồi cho vững nhé."

Nguyên Liệt Hổ vác theo Lư Tri Liên đuổi theo.

"Huyền Đạo, Trưởng Tôn, chúng ta cũng đi thôi."

"Ừm."

"Thôi huynh, Lư huynh. Chúng ta đi trước."

"Buổi trưa nhớ cùng ăn cơm đấy."

"Biết rồi."

Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Trưởng Tôn Diên cũng rời đi.

"Lư huynh, mời."

"Mời." Trên đường phố, người chật như nêm, Độc Cô Vô Nguyệt cúi đầu đi trên đường, nhưng chỉ một cái áo choàng làm sao có thể che được dung nhan tuyệt sắc của gã.

Còn Nguyên Liệt Hổ vác Lư Tri Liên thì vội vàng đuổi theo phía sau.

"Sao Vô Nguyệt thúc thúc không thèm nhìn chúng ta."

Lư Tri Liên ôm cái đầu lớn của Nguyên Liệt Hổ, có vẻ rất buồn rầu.

Nguyên Liệt Hổ cười nói: "Liên Nhi, con đừng trách Vô Nguyệt thúc thúc, là thúc ấy sợ gây phiền toái cho chúng ta."

Chợt thấy phía trước có hai người đi tới, lại nghe một người trong đó nói: "Khang Sinh, vừa rồi... vừa rồi đệ có nhìn thấy không, nữ nhân đó thật xinh đẹp, chẳng lẽ là Mộng Nhi của Phượng Phi Lâu?"

"Nữ nhân nào?"

"Thì là nữ nhân mặc áo choàng màu trắng đó!"

"Biểu ca, huynh nhỏ tiếng chút, y không phải nữ nhân, y chính là công tử của Độc Cô gia."

"Công tử? Cái này... sao có thể, rõ ràng là một nữ nhân mà."

"Lừa huynh làm gì, huynh lần đầu đến Trường An nên không biết, y chính là Độc Cô Vô Nguyệt, một trong Trường An Thất Tử."

"Y chính là Độc Cô Vô Nguyệt?"

"Không sai, phàm là con cháu của Độc Cô gia, bất luận là nam hay nữ, đều là tuấn mỹ phi phàm. Năm ngoái người đến cầu thân Độc Cô gia đúng là nườm nượp không dứt! Độc Cô Vô Nguyệt này thì lại quá tuấn mỹ, đáng tiếc y lại là một nam nhan, nếu là nữ nhân, hừ, không chừng đã là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rồi."

"Thật sự là không thể tin nổi, với bộ dạng đó của y, sợ là cũng có không ít nam nhân động tâm đấy."

"Cái đó còn phải nói à, nhưng đệ phải nói cho huynh biết, huynh đừng thấy y nhìn giống nữ nhân, nhưng tính khí cực nóng đấy, huynh tuyệt đối đừng chọc vào y, nếu không thì... Nguyên... Nguyên công tử."

Nguyên Liệt Hổ trừng mắt hổ một cái, hai người này lập tức chuồn mất.

Lư Tri Liên cưỡi trên cổ Nguyên Liệt Hổ, khuỷu tay chống trên đầu Nguyên Liệt Hổ, bàn tay nhỏ bé chống cằm, nói: "Vô Nguyệt thúc thúc thật là đáng thương."

Nguyên Liệt Hổ nhíu mày, thở dài.

.

"Thật không ngờ lại náo nhiệt như vậy."

Vương Huyền Đạo nhìn dòng người đi lại tấp nập xung quanh, không khỏi cảm khái nói.

Trịnh Thiện Hành thở dài: "Nếu nói về thủ đoạn buôn bán, sợ là Đại Đường ta không thể tìm ra ai lợi hại hơn Hàn tiểu ca."

Trưởng Tôn Diên lắc đầu nói: "Ta thấy cũng không hoàn toàn là do Hàn Nghệ lợi hại, huynh nhìn mấy cửa tiệm này, có cái nào không giảo hoạt như hồ ly, mua vải tặng gạo, mua trang sức tặng son, tiêu 100 văn tiền, không những tặng phiếu rút thưởng, còn biếu tặng phẩm khác. Thế nên rất nhiều người vốn dĩ không định mua nhiều như vậy, kết quả vì tham những thứ đó, ngược lại còn tiêu nhiều hơn dự định, đúng là một đám gian thương."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Trưởng Tôn, ngươi cho rằng những chủ ý này đều là do bọn họ nghĩ ra sao?"

Trưởng Tôn Diên nói: "Chẳng lẽ tất cả đều là chủ ý của Hàn Nghệ?"

Trịnh Thiện Hành gật gật đầu.

Vương Huyền Đạo cười ha hả nói: "Một kẻ chịu đánh, một kẻ chịu ăn đòn, cũng không thể trách ai được. Khi nãy ta ra cửa, cũng thuận tiện đến chợ Đông xem thử, kết quả chỉ nhìn thấy một số trưởng bối ngồi ở đó."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Ta cũng có tới chợ Tây một chuyến, cũng không có bao nhiêu người, tin rằng sau hôm nay sẽ càng có thêm nhiều thương nhân muốn đến hẻm Bắc."

Trưởng Tôn Diên hơi nhíu mày nói: "Nhưng điều này đối với hẻm Bắc mà nói, cũng không phải là một tin tức tốt. Thường hay nói, mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi (cây cao dễ đổ). Hai chợ kia dù sao cũng là do triều đình mở ra, nếu như hẻm Bắc cướp hết khách hàng qua đây, lẽ nào triều đình sẽ ngồi yên mà nhìn."

Trịnh Thiện Hành thở dài: "Thật ra ta cũng lo lắng điểm này, nhưng chuyện này thật sự không dễ cân nhắc. Nếu không có người đến, thì làm ăn sẽ lỗ, còn nếu đông người, thì lại khiến triều đình bất mãn, vậy ngươi nói xem việc buôn bán này rốt cuộc nên làm hay không làm?"

Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: "Trịnh huynh nói có lý, đây vốn là việc dựa vào bản lĩnh, tài không bằng người, thì lợi dụng quyền lực để áp chế, đây có khác gì việc coi thường pháp luật."

Vương Huyền Đạo cười nói: "Trưởng Tôn, triều đình làm việc, ngươi còn không rõ sao. Bọn họ rồi cũng sẽ tìm được lý do thôi, Bình Khang Lý vốn không nên tồn tại, chỉ là triều đình vẫn luôn im lặng đối với việc này, nếu thật sự muốn trị hẻm Bắc thì vẫn có cớ thôi."

"Việc này ta cũng biết." Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, nói: "Nhưng hẻm Bắc vừa xuất hiện, hai chợ lập tức đối mặt với quẫn cảnh, triều đình thật sự nên xem lại mình rồi."

Trịnh Thiện Hành cười nói: "Tập Nhận nói một câu rất đúng a, chính sách của thời kỳ Trinh Quán đã đến cực hạn, Đại Đường ta nên chuyển từ thời kỳ cầu ổn định sang thời kỳ thay đổi rồi."

"Tập Nhận, nói một câu ngươi không thích nghe."

"Ta biết ngươi muốn nói Hàn Nghệ là một nhân tài."

Lư Sư Quái cười ha hả, nói: "Đúng là không gì giấu được ngươi."

Thôi Tập Nhận cười nói: "Nói đến, sự thành công của hắn, cũng có công của ta đó! Nhưng điều này cũng chưa nói lên là hắn đã thắng."

Lư Sư Quái nói: "Tập Nhận, ngươi không tiếc bất cứ giá nào để bảo vệ Oánh Oánh, còn hắn có thể dùng tính mạng để bảo vệ Tiểu Béo, ta cho rằng các ngươi không nên trở thành địch nhân."

Thôi Tập Nhận cười một tiếng: "Nếu ta sớm biết một hiệu thuốc là có thể mua chuộc được ngươi, thì mười năm trước, ta đã tặng cho ngươi rồi."

Lư Sư Quái không vui nói: "Ngươi cũng mạnh miệng đấy, với chút bản lĩnh đấy của ngươi thì không thể làm ra tủ thuốc thất tinh đâu."

"Điều này ta thừa nhận."

Thôi Tập Nhận cười ha hả, rồi bỗng nhiên dừng, nghiêm mặt nói: "Lư huynh, ta nghe nói huynh đã trình lên bệ hạ một bài văn."

Lư Sư Quái 'Ừm' một tiếng.

Thôi Tập Nhận nói: "Trước giờ ngươi vẫn luôn không màng danh lợi, không quá muốn nhập sĩ, rốt cuộc là điều gì đã khiến ngươi thay đổi suy nghĩ?"

"Biết ngay hôm nay ngươi sẽ hỏi ta mà."

Lư Sư Quái cười khổ một tiếng, đang định mở miệng, chợt nghe thấy phía trước có người hét lớn: "Khai Minh, Khai Minh."

Lư Sư Quái giật mình, vội vã lần theo tiếng chạy qua, Thôi Tập Nhận cũng vội vàng chạy theo.

"Tránh đường, tránh đường."

Hai người lao đến phía trước vòng quay, chen qua một đám người, chỉ thấy một thiếu niên khoảng 15~16 tuổi đang nằm trên đất, mí mắt giật giật, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép, vô cùng hoảng sợ.

Lư Sư Quái xông lên, lấy khăn lụa từ trong tay áo ra nhét vào miệng thiếu niên này, rồi quay sang Thôi Tập Nhận nói: "Mau đưa đệ ấy đến tiệm thuốc của ta."

"Tránh đường nào!"

Thôi Tập Nhận còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy có vài người xông ra từ trong đám đông, hai hán tử trong số đó khiêng cáng đi tới, một người nói: "Chúng tôi là đội cứu hộ của hẻm Bắc."

Lư Sư Quái không đợi gã nói xong, thì đã cùng Thôi Tập Nhận hợp sức đưa thiếu niên kia lên cáng. Hai hán tử này khiêng cáng, hỏa tốc chạy về phía tiệm thuốc của Lư Sư Quái, còn Lư Sư Quái thì giữ chặt một tay của thiếu niên kia, đồng thời căn dặn Thôi Tập Nhận và hai tiểu công tử đi cùng giữ chặt chân và tay của thiếu niên này.

Người vây xem lúc này đều có vẻ hơi kinh ngạc, nói: "Đó... đó không phải là Lư công tử sao? Sao hắn lại ở đây?"

"Nếu như ta không nghe nhầm, lúc nãy hắn nói là tới tiệm thuốc của mình?"

"Chẳng lẽ hắn mở tiệm thuốc ở đây sao?"

"Nếu đúng vậy thì thật quá tốt rồi, nghe nói y thuật của hắn có thể cải tử hoàn sinh đấy."

"Đi, đi xem nào, nếu đúng là vậy, ta phải mau chóng báo cho đại bá của ta đến xem bệnh."

"Này này này, tiểu ca, đội cứu hộ này là sao vậy?"

"Hồi bẩm công tử, đội cứu hộ này là do đông chủ chúng tôi sắp xếp. Đông chủ chúng tôi có nói, chỉ cần người vào hẻm Bắc chúng tôi, hẻm Bắc chúng tôi sẽ phụ trách an toàn, đội cứu hộ này chính là để dùng khi khẩn cấp."

"Hóa ra là như vậy! Đông chủ các ngươi suy nghĩ cũng chu đáo đấy!"

Đáng tiếc Hàn Nghệ lại không có ở đây, bằng không chắc chắn hắn sẽ kiểm tra xem đội cứu hộ này có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ hay không.

Lúc này Hàn Nghệ đang đi trên đường dẫn tới chợ Đào Bảo, đến nay chỗ hắn lo lắng nhất vẫn là chợ Đào Bảo. Các cửa hàng bên ngoài, hắn đã nắm tương đối rõ, thế nên vừa ra khỏi Phượng Phi Lâu, là hắn đi ngay sang bên này.

Đương nhiên, hắn cũng không đi đường lớn, mà là đi một thông đạo chuyên dụng phía sau chợ Đào Bảo.

"Hu hu hu."

Không biết xui xẻo thế nào, vừa đến đã nghe thấy tiếng khóc.

Trong lòng Hàn Nghệ khẽ rùng mình, nghĩ thầm, sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ, không khỏi bước nhanh thêm mấy bước, vừa nhìn, chỉ thấy ba người ngồi xổm ở đó, ra sức lau nước mắt, không phải ai khác, chính là ba cha con Đào lão bá.

Đây là tình huống gì? Hàn Nghệ vội vàng đi tới hỏi: "Đào lão bá, Đại Lang, Nhị Lang, xảy ra chuyện gì vậy?"

Đào lão bá quay đầu lại nhìn, thấy là Hàn Nghệ, vội vàng đứng dậy nói: "Hàn tiểu ca... hu hu hu."

Hàn Nghệ vội vàng hỏi: "Ông đừng khóc, xảy ra chuyện gì vậy?"

Đào lão bá đã khóc không thành tiếng.

Ông trời ạ! Hàn Nghệ chỉ vào Đào Đại Lang nói: "Đại Lang, ngươi nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"

Đào Đại Lang tuy không khóc lóc dữ dội như Đào lão bá, nhưng cũng hơi nức nở, nói: "Hàn tiểu ca, là thế này, bình... bình gốm của chúng tôi đều bán hết rồi."

"Hử?"

Hàn Nghệ tưởng là mình nghe lầm, nói: "Là ý gì? Ngươi... ngươi lặp lại một lần nữa coi."

Đào Đại Lang lặp lại một lần.

Hàn Nghệ choáng váng, nói: "Không phải chứ, bình gốm bán hết rồi, đó là chuyện tốt mà, các người khóc cái gì ở đây vậy."

Đào lão bá khóc lớn nói: "Nhưng đây chỉ mới qua một canh giờ, sớm biết thế này, ta đã làm thêm một ít rồi, ta đúng là ngu ngốc mà."

Hàn Nghệ ngây ngốc.

Hóa ra cửa hàng bình gốm của Đào lão bá vừa khai trương, đã được mọi người yêu thích, chỉ nháy mắt đã bị hốt sạch rồi. Đây vốn là chuyện đáng mừng, nhưng Đào lão bá lại cảm thấy đây là sự lãng phí, phải biết mới hơn một canh giờ ông ta đã không còn gì để bán rồi, nhìn mọi người đều đang điên cuồng kiếm tiền, trong lòng lão vừa ngưỡng mộ, vừa giận bản thân mình. Thời gian buôn bán đã lãng phí vô ích rồi, ông ta thậm chí còn cảm thấy có lỗi với Hàn Nghệ.

Vừa ra khỏi cửa, càng nghĩ càng giận, thế là ngồi ở đây khóc.

Hai đứa con trai thấy cha khóc nên cũng khóc theo.

Tuy nói là đã kiếm được tiền, nhưng cũng có thể nói là thua lỗ. Bởi vì nếu như ông ta mang thêm nhiều hàng đến, thì đã có thể kiếm thêm được nhiều tiền rồi.

Hơn nữa bọn họ không có tầm nhìn kinh doanh, bọn họ không biết ngày mai còn có thể bán được tốt vậy hay không.

Qua một lát, Hàn Nghệ tỉnh lại từ trong ngây ngốc, đang chuẩn bị an ủi bọn họ mấy câu, kết quả lại nghe thấy một tiếng khóc, chỉ thấy lại có một đại thúc dẫn theo một tiểu ca khóc thút thít đi ra.

Vẻ mặt Hàn Nghệ buồn bực nói: "Trương lão thúc, không phải ông cũng khóc vì đã bán hết hàng rồi đó chứ."

"Hàn tiểu ca. Làm sao cậu biết?"

Trương lão thúc lau nước mắt nhìn Hàn Nghệ, bỗng nhiên liếc thấy Đào lão bá, nói: "Lão Đào, sao ông lại ở đây?"

Đào lão bá khóc ròng nói: "Bình gốm ta mang đến đều bán hết rồi."

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lớn tiếng khóc thảm thương, lại còn ôm nhau mà khóc.

Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn bọn họ, qua hết nửa ngày, hắn không cất được tiếng nào, yên lặng đi vào trong. Việc này đúng là không biết nên quản thế nào, trong lòng thầm trách, mẹ nó, nếu hàng của các người bán không được nên đến tìm ta khóc, vậy còn nghe được, nhưng ngươi bán tốt như vậy mà còn khóc lóc thảm thương như thế, rốt cuộc là các người muốn ta phải làm sao đây!

Có điều trong lòng cũng khá tò mò, hắn cũng không dự liệu được chợ Đào Bảo lại rực rỡ như vậy, mới một canh giờ đã tan ca rồi, quá kinh khủng.

Đi một vòng bên trong, hắn mới hiểu được, thứ nhất là vì hoạt động rút thưởng đã kích thích những dân chúng này mua đồ. Thứ hai, trong này có rất nhiều người vốn dĩ chưa từng buôn bán, hàng hóa trong tay bọn họ đều không có ở hai chợ, một số thứ đều là tay nghề gia truyền, chúng đột nhiên xuất hiện khiến người ta có cảm giác hết sức mới lạ, hơn nữa giá cũng tương đối rẻ, vì vậy dẫn đến việc mọi người tranh nhau mua hàng.

Điều này cũng tạo thành không khí vui buồn lẫn lộn. Bởi vì trong bọn họ có rất nhiều người lần đầu tiên buôn bán, khi vừa mới bắt đầu kiếm tiền, ai ai cũng cười đến mức không nhặt được miệng. Nhưng sau đó, khách hàng đem tiền đến trước mặt ngươi, cho ngươi kiếm tiền, nhưng ngươi lại chỉ có thể trơ mắt ếch mà nhìn, ngươi nói như vậy có đáng để người ta bật khóc hay không.

Thiên hạ trước giờ có mối buôn bán nào buồn cười như vậy không.

Điều này cũng nói lên một đạo lý, dưới bối cảnh kinh tế nguyên thủy, tất cả ngành nghề đều trong giai đoạn phát triển.

Bất luận bọn họ khóc lóc thê thảm đến mức nào, việc này Hàn Nghệ cũng chẳng thể quản, sau khi thấy tất cả đều đã tiến hành đâu vào đấy, hắn liền rời đi.

Nhưng vừa mới đi ngang Nữ Sĩ Các, thì bỗng nghe thấy một người hô: "Hàn đông chủ, Hàn đông chủ, xin dừng bước, xin dừng bước."

Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Rama Sayyid bước nhanh tới, cười nói: "Là Sayyid tiên sinh à!"

Rama Sayyid cười ha hả nói: "Hôm nay ta đến muộn, nghe nói Hàn tiểu ca còn đích thân đến tiệm tặng tiền mừng, thật là khiến người ta cảm động."

Hàn Nghệ thấy ông ta cười tươi như hoa, trong lòng liền biết nhất định ông ta đang buôn bán vô cùng tốt, cười ha ha nói: "Đây là việc ta nên làm, nghiêm túc mà nói, các vị chính là khách hàng của ta mà."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Đúng rồi, Sayyid tiên sinh, sinh ý tiệm của ông thế nào rồi?"

"Ai u! Ta đang muốn nói chuyện này đây."

Vẻ mặt Rama Sayyid cảm kích nói: "Nhờ phúc của ngươi, sinh ý sáng nay vô cùng tốt, ta buôn bán cũng đã 20 năm rồi, nhưng buôn bán tốt như vậy thì đúng là lần đầu tiên đó. Nếu không có chủ ý tốt của ngươi, bảo ta làm bảng hiệu gì đó, rồi son phấn tình yêu gì, còn giúp ta làm hộp son hình trái tim gì đó nữa, thì việc buôn bán của ta đâu có tốt như vậy được."

Hóa ra Rama Sayyid này lúc đầu là nhắm vào 'Ngày phụ nữ', dù sao thì hàng của ông ta hơn nửa là bán cho nữ nhân dùng, vì thế khi ký hợp đồng, ông ta đã thỉnh giáo Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ liền đề nghị ông ta làm một thương hiệu, còn đặt tên giúp ông ta, gọi là hiệu "Mỹ nhân". Ngoài ra, ngay trong đêm còn làm hộp son hình trái tim giúp ông ta, lấy chủ đề tình yêu để thu hút nam nhân mua son phấn, hương liệu.

Rama Sayyid cũng phát tài rồi, bởi vì 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 tạo nên một phong trào lãng mạn, đặc biệt là những công tử ca kia, bọn họ cũng bắt đầu tràn đầy ảo tưởng đối với lãng mạn. Vì vậy mặt hàng chủ đề tình yêu của Rama Sayyid vừa hay trùng khớp với 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, cho nên mọi người đua nhau đến giành mua hộp son hình trái tim này, chuẩn bị tặng cho thê tử của mình, đương nhiên, cũng có thể là ca kỹ.

Rama Sayyid thật lòng cảm kích đến tận 18 đời tổ tông nhà Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ vốn muốn từ chối, nhưng đột nhiên như nhớ ra gì đó, nói: "Như vậy đi, lễ vật thì thôi, đến lúc cần có thể ta sẽ có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ."

Rama Sayyid sửng sốt, vội nói: "Được, đến lúc đó Hàn Nghệ cứ việc dặn dò là được, nếu ta có thể làm được, ta nhất định cố hỗ trợ hết mình."

"Vậy thì ta xin cảm ơn ông trước."

Hàn Nghệ cười nói: "Vẫn là câu nói đó, các vị kiếm được bao nhiêu thì ta kiếm được bấy nhiêu."

"Cũng không thể nói như vậy."

Rama Sayyid nói: "Ta nhất định phải có lễ đáp tạ, Hàn đông chủ chớ chối từ."

.

Trong tiệm thuốc.

Chỉ thấy thiếu niên toàn thân co giật lúc nãy đang nằm trên giường, nhưng đã không còn co giật nữa.

Còn Lư Sư Quái thì ngồi ở bên cạnh, lấy từng cây kim nhỏ trên đầu cậu ta xuống.

Thôi Tập Nhận lo lắng nói: "Lư huynh, Khai Minh thế nào rồi?"

Ngoài hai người này ra, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành, Trưởng Tôn Diên cũng đã trở về chỗ này.

Lư Sư Quái gật đầu nói: "Không sao rồi."

Mấy người nghe xong đều thở phào một hơi.

Trịnh Thiện Hành nói: "Lư huynh, bệnh này của Khai Minh thật sự không trị khỏi sao?"

Lư Sư Quái lắc đầu nói: "Trước mắt ta vẫn chưa tìm được phương pháp trị tận gốc."

"Khụ khụ khụ!"

Chợt nghe thấy một trận ho khan, chỉ thấy ngực thiếu niên kia phập phồng mấy cái, hơi mở mắt ra: "Đây là đâu?" Nói xong, cậu ta bỗng nhìn thấy Lư Sư Quái ngồi bên cạnh, vội vàng ngồi dậy, kinh hỉ nói: "Đại ca... đại ca, sao huynh lại ở đây, lẽ nào đệ lại phát bệnh rồi?"

Hóa ra thiếu niên này chính là đệ đệ của Lư Sư Quái, Lư Khai Minh.

Lư Sư Quái hơi nhíu mày, nói: "Ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, việc gì cũng không được kích động, sao đệ không nghe lời vậy."

Lư Khai Minh gãi đầu xấu hổ, cười nói: "Lúc nãy đệ rút thưởng hăng say quá, nhất thời không để ý."

"Mạng là của đệ, nếu đệ không quý trọng, ta cũng không cứu nổi đệ."

"Dạ, đệ biết rồi."

Lư Khai Minh nói xong, lại vui vẻ nói: "Đại ca, lúc biết huynh trở về, đệ đã muốn đi tìm huynh rồi, nhưng cha không cho."

Lư Sư Quái gật đầu nói: "Được rồi, ta biết rồi. Đệ còn không mau hành lễ với bọn Tập Nhận ca ca."

Thôi Tập Nhận cười nói: "Không cần đa lễ như vậy, Khai Minh, đệ nghỉ ngơi cho khỏe, những lễ nghi phiền phức đó thì miễn đi."

Liễu Cầm từ trong phòng đun nước đi ra, cầm theo một tấm khăn nóng, đưa qua, nói: "Khai Minh, lau mặt đi."

Lư Khai Minh lườm Liễu Cầm, hừ một tiếng, quay đầu đi.

Lư Sư Quái hai mắt tóe lửa, trầm giọng nói: "Uống thuốc xong thì lập tức đi khỏi chỗ này."

Lư Khai Minh vội nói: "Đại ca."

Lư Sư Quái trừng mắt, nói: "Đừng gọi ta là đại ca, ta không quen đệ đệ như ngươi."

Liễu Cầm vội nói: "Sư ca, Khai Minh còn nhỏ tuổi, huynh đừng giận đệ ấy."

Lư Sư Quái nổi trận lôi đình nói: "Nếu không phải ta thấy nó nhỏ tuổi, bây giờ ta đã bắt nó cút đi rồi."

Nói xong liền đứng dậy, tức giận hừ một tiếng, đi vào bên trong.

"Sư ca... sư..."

"Tẩu tẩu đừng lo lắng, để ta đi xem thử."

Thôi Tập Nhận nói rồi chạy theo.

Trịnh Thiện Hành nhìn Lư Khai Minh, nói: "Khai Minh, lần này thì ta không giúp được đệ rồi."

Bọn Thôi Tập Nhận đi đến tiểu viện phía sau, chỉ thấy Lư Sư Quái ngồi một mình trên hàng rào chắn trong viện, một bộ dạng vô cùng tức giận.

Trịnh Thiện Hành nói: "Lư huynh, tính thằng nhóc Khai Minh là vậy, huynh hà tất phải chấp nhặt với nó."

Lư Sư Quái cả giận nói: "Phạm Dương Lư thị chúng ta, đời đời đều lấy lễ nghĩa làm đầu, việc này có quan hệ gì với tuổi tác. Nhưng ngươi nhìn tiểu tử đó kìa, sao có thể đối đãi với đại tẩu của nó như vậy, nếu không phải thấy trên người nó có bệnh, ta đã dùng gậy nện cho nó một trận rồi."

Thôi Tập Nhận cười ha hả nói: "Được rồi, huynh còn nói nó nữa, không phải chính huynh cũng khiến cha huynh tức giận gần chết đấy sao."

Lư Sư Quái sửng sốt, nói: "Đó là vì ta muốn tốt cho Lư gia, có thể giống nhau sao."

Trưởng Tôn Diên thở dài, nói: "Sư Quái ca, thằng bé Khai Minh này từ nhỏ đã mắc bệnh lạ, cũng rất đáng thương rồi, huynh đừng tức giận với nó nữa."

Sắc mặt Lư Sư Quái liền hòa hoãn vài phần, thở dài, đột nhiên nói: "Tập Nhận, lúc nãy không phải ngươi hỏi ta, tại sao muốn nhập sĩ sao?"

Đám người Trịnh Thiện Hành nghe thấy đều ngẩn ra.

Lư Sư Quái thở dài, nói: "Chỉ là ta không muốn lại xuất hiện một Khai Minh nữa. Vì sao Khai Minh sinh ra lại mắc căn bệnh quái lạ này, chính là vì cha ta và mẫu thân ta là anh em họ. Loại hôn nhân cận huyết thế này, tuy ta không chắc con cái nhất định sẽ mắc các loại bệnh lạ, nhưng có tỉ lệ rất lớn sẽ tạo thành thể chất yếu ớt ngay từ lúc sinh ra cho đứa trẻ. Các ngươi cũng biết, ta tuy không mắc bệnh lạ gì, nhưng ta vừa sinh ra cơ thể đã vô cùng yếu ớt, là sư phụ mấy lần kéo ta từ quỷ môn quan về, nên ta mới có thể kéo dài hơi tàn đến bây giờ.

Hiện giờ mấy đại sĩ tộc chúng ta chỉ cho phép thông hôn với nhau, huyết thống tất sẽ càng ngày càng gần. Nếu vẫn không chịu ngăn chặn, thì các gia tộc của chúng ta không cần người khác tới đối phó, chỉ bằng điểm này cũng sẽ tự diệt vong. Hơn nữa hưng suy của một gia tộc, không phải ở chỗ nội tình của nó thâm hậu bao nhiêu, mà là ở cơ thể khỏe mạnh và trí tuệ học thức của từng cá nhân, nhưng hiện giờ thì sao? Chỉ tính mấy đại gia tộc chúng ta, trẻ con chết yểu mỗi năm đã có hơn 5~6 đứa, vậy mà trưởng bối của chúng ta vẫn không quan tâm đến việc này, ngược lại còn trầm trọng hơn. Họ chỉ quan tâm đến quyền thế trước mắt. Ta nhập sĩ chỉ có một mục đích, đó là phải phá vỡ sự thông hôn lẫn nhau giữa mấy đại gia tộc chúng ta."

Mấy người Thôi Tập Nhận ngơ ngác nhìn nhau. Kỳ thật bọn họ cũng cảm thấy lo lắng khi nghe vấn đề này, nhưng không có cách nào, tôn trọng hôn ước dòng dõi là thủ đoạn mà sĩ tộc Sơn Đông bọn họ dựa vào để sinh tồn, muốn phá vỡ nó là vô cùng khó!

"Việc này nói dễ hơn làm nha!"

Vương Huyền Đạo thở dài một tiếng sâu thẳm.

Lư Sư Quái nói: "Ta biết rất khó, nhưng cũng chưa chắc là không làm được."

Thôi Tập Nhận nói: "Huynh có cách gì?"

Lư Sư Quái liếc nhìn bọn họ, nói: "Nếu mấy người các ngươi đều có thể trở thành gia chủ, thì sẽ có thể làm được điều này."

Trịnh Thiện Hành nói: "Mà muốn trở thành gia chủ, đầu tiên phải trở thành đại diện của gia tộc mình trong triều đình, như vậy mới có thể nhận được sự công nhận của trưởng bối trong gia tộc."

Thôi Tập Nhận nói: "Nói cách khác, chỉ có chúng ta làm tới chức quan lớn, thì chúng ta mới có thể có được quyền lực trong gia tộc, mới có thể chấn hưng gia tộc của mình."

Lư Sư Quái nói: "Nhưng chuyện này nhất định phải cần mấy người chúng ta hợp sức. Nếu không cho dù một mình ta trở thành gia chủ Lư gia, cũng khó có thể thay đổi hiện trạng."

Trịnh Thiện Hành nói: "Ta tin là các người cũng đã nghe nói, ta và Huyền Đạo chuẩn bị nhập sĩ."

Trưởng Tôn Diên nói: "Ta cũng muốn nhập hội cùng các huynh, nhưng ta có nhập sĩ hay không, còn phải do gia gia của ta làm chủ."

Mấy người lại nhìn sang Thôi Tập Nhận.

Thôi Tập Nhận chần chừ một lát, thở dài nói: "Ta đương nhiên sẽ đồng lòng với các người, nhưng cổ nhân nói rất đúng, trước phải tu thân, tề gia, sau đó mới nói đến chuyện trị quốc, chuyện Hồng Lăng nếu không giải quyết xong, ta thật sự không thể tĩnh tâm nổi."

Trưởng Tôn Diên nói: "Chuyện Hồng Lăng, ta thấy vẫn phải nhờ Vô Y tỷ giúp đỡ, huynh xem Vô Y tỷ vừa trở về, Hồng Lăng liền quay về nhà rồi."

Thôi Tập Nhận tức giận nói: "Chỉ cần cô ta không gây trở ngại thì ta đã thắp hương rồi, Hồng Lăng về nhà căn bản không phải là tự nguyện, mà là bị nữ ma đầu kia cưỡng ép lôi về. Hôm đó Thiện Hành, Huyền Đạo cũng ở đó, nữ ma đầu kia suýt nữa đã đốt miếu của người ta rồi, như vậy thì còn ai dám thu lưu Hồng Lăng nữa, trị ngọn mà không trị gốc thì có ích gì."

Trịnh Thiện Hành thở dài: "Hồng Lăng yêu Vô Nguyệt sâu đậm, chuyện này chúng ta đều biết, cho nên mấu chốt vẫn là ở suy nghĩ của Vô Nguyệt."

Lư Sư Quái buồn bực nói: "Rốt cuộc thằng Vô Nguyệt này có ý gì?"

"Nếu ta biết tên khốn đó đang nghĩ gì, thì ta đã không khổ não như vậy rồi."

Thôi Tập Nhận không kiềm nổi giận dữ, nói: "Nếu hắn không thích Hồng Lăng thì cũng thôi đi, nhưng hắn lại không nói rõ một câu, nếu không phải niệm tình bạn cũ, ta sớm đã cho hắn lên núi làm hòa thượng rồi."

Vương Huyền Đạo nheo mắt nói: "Có lẽ có một người có thể giúp ngươi đấy."

Thôi Tập Nhận vội vàng hỏi: "Ai?"

"Hàn Nghệ."

"Hắn á?"

Thôi Tập Nhận hừ nói: "Hắn có thể giúp được gì chứ, chuyện này chỉ sợ là hắn còn không biết."

Vương Huyền Đạo lắc đầu nói: "Cũng không thể nói như vậy, hôm đó ta và Trịnh huynh đều tận mắt nhìn thấy hắn giải tỏa nghi hoặc trong lòng cho Lệnh Hồ Tu Nhân, xử lý tranh cãi trong gia đình, thậm chí vấn đề liên quan đến phương diện tình yêu cũng có thể phân tích rõ ràng. Hơn nữa mọi người nghe xong, cũng được được lợi không ít, bao gồm cả ta và Thiện Hành. Hắn còn được mệnh danh là nhà tâm lý học, tin rẳng Thôi huynh cũng đã nghe qua chuyện này. Vô Nguyệt cũng thích Hồng Lăng, điều này chúng ta cũng đã nhìn ra, nhưng tại sao hắn lại từ chối, nghĩ tất trong lòng hắn nhất định có gì đó khó nói."

Trịnh Thiện Hành đảo mắt, cười nói: "Huyền Đạo nói đúng, sao ta lại quên mất Hàn tiểu ca nhỉ, Tập Nhận này, chuyện liên quan đến phương diện tình yêu ấy, mấy người chúng ta đều không được. Trong thiên hạ, duy chỉ có Hàn Nghệ là am hiểu sâu sắc. Nếu hắn cũng không thể giải quyết được, e rằng nếu muốn Vô Nguyệt và Hồng Lăng kết hôn với nhau, thỉ chỉ còn cách dựa vào nữ ma đầu bức hôn mà thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
danghuyanh
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
nguyenduy1k
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
cinela
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
sakurainlove
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
Anh Nguyen
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
Mẫn Trần
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
Fsinra
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
helloemdx
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
VIETHA9X
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
06021219
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
JackDaniels
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
dardia07
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
ndcuongltv
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
slim7i
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
trankhac
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
Linhkaka
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
ColgatePlax
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
Deckout
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
HeavenSoFar
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
mafia777
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
thientonbmt1
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
quangtri1255
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
santiclub
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác. Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
Hieu Le
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
BÌNH LUẬN FACEBOOK