Tuy mức tiêu thụ của 'Ngày phụ nữ' cũng không tệ, nhưng bất kể nói thế nào, nam nhân vẫn là chủ lực tiêu dùng hiện nay, bởi vậy ngày nam nhân đến, thương nhân ở hẻm Bắc nên có cảm giác mong chờ mới đúng, nhưng hôm nay những ông chủ này dường như chẳng có cảm giác mong chờ, ngược lại mặt mày còn u ám.
Thật ra bọn họ đều vô tội, thương nhân mà, đương nhiên là ở đâu có tiền thì đến đó, điểm này chẳng khác gì với ruồi bọ. Nhưng bất cứ chuyện gì khi có dính tới lợi ích là sẽ trở nên vô cùng phức tạp, hẻm Bắc tuy đã mang đến lợi ích cho bọn họ, nhưng đồng thời cũng làm tổn hại lợi ích của nhiều người. Những người này nhất định sẽ liên hợp với nhau chống phá hẻm Bắc để bảo vệ lợi ích của mình, hơn nữa còn muốn đẩy hẻm Bắc vào chỗ chết.
Tiền Đại Phương mặt mày ủ dột đi vào cửa hàng, nhìn Đông ngó Tây, chỉ vì một hạt gạo rơi trên đất mà thét lên với các nhân viên cửa hàng, khiến các nhân viên đều có chút không thích ứng.
Bỗng nhiên, hai mắt ông ta liếc ra ngoài cửa, vội vã đi ra ngoài: "Ây ây ây, Triệu lão tứ, xin dừng bước, xin dừng bước."
Triệu Tứ Giáp vừa đi qua, quay đầu lại nói: "Tiền lão ca, có chuyện gì tốt chiếu cố tiểu đệ à!"
Tiền Đại Phương cười ha hả nói: "Chê cười lão ca rồi phải không, một người bán gạo như ta có thể có chuyện gì tốt chiếu cố ngươi chứ, ta còn hi vọng ngươi chiếu cố ta nhiều một chút đây." Ngừng một chút, ông ta lại nói: "Đúng rồi, sao hôm nay ngươi đến muộn vậy?"
Triệu Tứ Giáp nói: "Trước đó ta tiện đường đến cửa hàng ở chợ Đông xem thử, tình hình hiện tại ông cũng biết đấy, không đến xem cũng không yên tâm."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tiền Đại Phương thở dài, nói: "Ngươi nói xem chuyện gì đây chứ, chúng ta đã trêu ai chọc ai đâu, đang ở đây làm ăn yên ổn, lại bắt chúng ta dọn đi."
Triệu Tứ Giáp cũng lắc đầu thở dài: "Muốn trách chỉ trách hẻm Bắc này quá nhỏ thôi, cũng chỉ có mấy cửa hàng chúng ta vào được, nhưng hai chợ còn có hàng trăm cửa hàng, bọn họ có thể đứng nhìn hẻm Bắc buôn bán tốt sao."
Tiền Đại Phương nói: "Vậy cũng phải, nói cho cùng vẫn là ngứa mắt chúng ta, lão tứ, ngươi tính thế nào?"
Triệu Tứ Giáp nói: "Việc này đúng là hết cách, hiện giờ thương nhân của hai chợ đều đã liên hợp lại rồi, nếu như chúng ta không quay về thì chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi hai chợ, nói cho cùng, chúng ta có ai dám bỏ hai chợ chứ."
Tiền Đại Phương cau mày nói: "Nói vậy cũng không sai, nhưng hẻm Bắc cũng có ưu thế của hẻm Bắc, kịch, 'Ngày phụ nữ', thanh lâu, và cửa hàng mặt tiền ít, cạnh tranh cũng thấp, đây đều là thứ mà hai chợ không có. Ta chỉ sợ chúng ta đi rồi, thương nhân khác lại vào, kết quả hẻm Bắc vẫn phát đạt, vậy thì chúng ta thiệt lớn rồi."
Triệu Tứ Giáp nói: "Chuyện này ngươi yên tâm, nếu chúng ta mà đi, vậy thì nhất định phải nói rõ với hành hội bên kia trước, thương nhân của hai chợ cũng không được vào hẻm Bắc, nếu không thì chúng ta không thể đáp ứng."
"Ừm, chuyện này là nhất định."
Tiền Đại Phương gật gật đầu, lại nói: "Nhưng vừa nãy ta đã hỏi những cửa hàng khác, hơn phân nửa đều là xem chừng, duy chỉ có Từ Cửu và Lạp Mỗ tỏ vẻ sẽ không rời khỏi hẻm Bắc."
Triệu Tứ Giáp nói: "Chúng ta có thể so với bọn họ sao, chỉ mỗi 'Nét Đẹp Tự Do' thôi mấy ngày qua đã kiếm được đến mấy ngàn quan. Từ Cửu bán vải ở chợ Tây mấy năm qua cũng không kiếm được nhiều như vậy. Hơn nữa, ta còn nghe nói phương diện này Phượng Phi Lâu còn có phần trong đây nữa. Lạp Mỗ thì càng không cần phải nói, chỉ cần 'Ngày phụ nữ' còn mở thì ông ta sẽ không đi, hương liệu và son phấn của ông ta cũng chẳng sợ không có người đến mua, nhưng chúng ta một người bán vải, một người bán gạo, nếu không ai đến, chúng sẽ nghèo chết luôn."
Tiền Đại Phương nói: "Cũng không thể nói như vậy được, ta cảm thấy Lạp Mỗ nói cũng không phải không có lý. Hiện tại chuyện này còn chưa chắc chắn, ngươi cũng không phải chưa từng chứng kiến thủ đoạn của Hàn Nghệ, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển."
"Vậy đương nhiên là càng tốt rồi."
Triệu Tứ Giáp nói: "Nhưng ta thấy việc này rất khó, hai chợ kia có bao nhiêu thương nhân chứ, chúng ta chỉ có mấy người, đâu phải đối thủ của người ta."
Tiền Đại Phương liếc nhìn Triệu Tứ Giáp, thở dài. Kỳ thật ông ta căn bản không muốn rời hẻm Bắc, hai chợ mỗi ngành nghề đều có không ít cửa hàng, áp lực cạnh tranh quá lớn, còn ở đây chỉ có hai nhà, chỉ cần đảm bảo lưu lượng khách hàng, là bọn họ có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Lúc nói chuyện, chợt thấy Trà Ngũ dẫn theo mấy hạ nhân cầm mấy cuộn vải đỏ đi về phía Phượng Phi Lâu.
Tiền Đại Phương vội gọi lại: "Trà Ngũ, Trà Ngũ."
Trà Ngũ quay đầu nhìn, đi tới, cười nói: "Tiền chưởng quỹ có gì chỉ bảo?"
"Ở hẻm Bắc này ai dám chỉ bảo ngươi chứ."
Tiền Đại Phương trêu chọc một câu, lại nói: "Các ngươi cầm nhiều vải đỏ như vậy làm gì, không phải là đông chủ nhà ngươi có hỉ đó chứ."
Trà Ngũ cười nói: "Cũng coi như là hỉ sự, không phải là Cố Khuynh Thành đã đến Phượng Phi Lâu chúng ta sao, Tiểu Nghệ ca nhà ta định làm một buổi chiêu đãi cho Cố Khuynh Thành."
"Buổi chiêu đãi?"
"Ồ, buổi chiêu đãi này chính là nghi thức chào mừng."
"À."
Tiền Đại Phương gật gật đầu.
Trà Ngũ nói: "Nếu nhị vị chưởng quỹ không có chuyện gì, vậy thì ta đi làm việc trước."
"Xin cứ tự nhiên, xin cứ tự nhiên."
Trà Ngũ này đi rồi, Triệu Tứ Giáp vừa tức giận vừa buồn cười, nói: "Đã là lúc nào rồi, Hàn Nghệ hắn còn có tâm tư chơi những trò này."
Tiền Đại Phương nói: "Không thể nói như vậy, nói không chừng Hàn Nghệ đã nghĩ ra đối sách rồi."
Triệu Tứ Giáp sửng sốt, nói: "Sao lại nói vậy?"
"Nếu không thì sao hắn còn có tâm tư làm mấy việc này."
Triệu Tứ Giáp ừm một tiếng đáp: "Lời ông nói cũng có lý."
Tiền Đại Phương nói: "Lão tứ, hay là chúng ta cứ trì hoãn trước, đừng đi vội, không chừng còn có bước ngoặt."
Triệu Tứ Giáp nói: "Có thể trì hoãn đương nhiên là ta trì hoãn rồi, vấn đề là bên phía Cố tổng hành thúc giục."
Tiền Đại Phương hừ một tiếng, nói: "Ngươi sợ cái gì, chúng ta cũng không phải là nói không, nhưng cửa hàng mặt tiền chỗ này còn nhiều hàng hoá như vậy, đâu thể nói đóng là đóng. Dù sao khi ông ta bảo chúng ta dọn đi, chúng ta cứ tìm cớ để trì hoãn, ông ta cũng không làm gì được chúng ta."
Triệu Tứ Giáp suy nghĩ một lát, nói: "Được, vậy cứ nghe ngươi đi, lát nữa chúng ta đi nói với những người khác."
Tiền Đại Phương gật gật đầu.
Ở Hậu viện Phượng Phi Lâu, Dương Mông Hạo này cũng đủ tàn nhẫn, để gặp được Cố Khuynh Thành, nó sống chết ở đây không chịu đi, lại còn cưỡng ép kéo bọn Tiểu Béo cùng chơi Poker. Kỳ thật lứa tuổi này của nó đâu hiểu những thứ này, với lại nó cũng không phải là phường háo sắc, đơn giản chỉ là muốn nghe ngóng một số tin tức về Cố Khuynh Thành, sau đó chạy đi khoe khoang với đám bạn của nó mà thôi.
Hàn Nghệ thừa biết điều này, nhưng hắn không thể nói nha, bởi vì lát nữa còn có một buổi chiêu đãi. Nếu nói cho thằng nhãi này biết, là sẽ lập tức có thể truyền đi khắp mọi ngõ ngách, vậy thì buổi chiêu đãi này còn có ý nghĩa gì nữa. Cũng may Hàn Nghệ đã quen với da mặt của Dương Mông Hạo, dù sao nói đến chuyện đưa đẩy, tí đạo hạnh này của Dương Mông Hạo còn kém xa, không thể moi được một câu từ trong miệng Hàn Nghệ.
Khi mấy người chơi đến chán rồi, thì chợt thấy Trà Ngũ đi vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, Bùi công tử và hai vị Vi công tử ở ngoài cửa cầu kiến?"
Gã vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa có người cười lạnh nói: "Cầu kiến? Hạ nhân của ngươi cũng không khỏi quá hiểu tôn ti rồi."
Chỉ thấy Bùi Thanh Phong và huynh đệ Vi thị từ ngoài viện đi vào.
Thật ra Dương Mông Hạo vẫn rất đáng yêu nha, Hàn Nghệ thầm nhủ một câu, đứng dậy, đi tới đón, chắp tay cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, ba vị công tử xin đừng chấp nhặt hạ nhân này."
"Đương nhiên chúng ta sẽ không chấp nhặt với những hạ nhân này." Bùi Thanh Phong mỉm cười, nói: "Chúng ta mạo muội tìm đến, không quấy rầy Hàn tiểu ca chứ?"
"Đâu có, đâu có." Hàn Nghệ nói: "Ba vị công tử, mời vào trong ngồi."
Dương Mông Hạo cũng vội vàng đứng dậy hành lễ với ba người. Thật ra Tiểu Mông cũng khổ nhắm, bối phận nhỏ, lại không có huynh đệ, ra ngoài phải kẹp cái đuôi làm người, gặp ai cũng phải gọi là ca.
Bùi Thanh Phong và huynh đệ Vi thị đi vào trong viện, đường hoàng ngồi trên ghế đá. Tiểu Dã không vui nhìn bọn họ một cái, vốn không muốn đứng dậy, nhưng thấy Hàn Nghệ liếc mắt ra ý, thì vẫn đứng dậy nhường chỗ cho Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ ngồi xuống, biết rõ mà vẫn cố hỏi: "Không biết ba vị công tử hạ cố đến chơi, là có chuyện gì chỉ giáo?"
Bùi Thanh Phong cười nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là ta nghe nói Cố Khuynh Thành đã đến Phượng Phi Lâu, vì vậy đặc biệt đến thăm nàng ta một lát."
Ngươi cũng thẳng thắn quá nha! Hàn Nghệ nói: "À, lát nữa Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ đặc biệt mở một buổi chiêu đãi, cũng là để Cố nương tử đích thân ra mặt, nói rõ những chuyện này với mọi người."
Vi Phương lập tức kêu lên: "Thằng nhãi ngươi đúng là dông dài, ngươi mời Khuynh Thành ra không phải là xong rồi sao."
Ngươi bảo ta mời là ta mời à, ngươi cũng thật sự coi mình là thiếu công tử rồi, đúng là buồn cười. Hàn Nghệ cười mà không nói.
Bùi Thanh Phong lườm Vi Phương một cái, lại nói với Hàn Nghệ: "Không giấu Hàn tiểu ca, tại hạ và Khuynh Thành cũng coi như là hảo hữu, làm phiền Hàn tiểu ca cho người đi thông báo một tiếng."
Nếu bọn họ cường ngạnh, thì Hàn Nghệ cũng có lý do từ chối, nhưng Bùi Thành Phong nói như vậy khiến Hàn Nghệ có chút khó xử. Nếu như sai người thông báo, vậy thì Cố Khuynh Thành không thể không ra, Bùi gia và Vi gia không phải là dễ chọc, hơn nữa bọn họ cũng không phải Dương Mông Hạo, không dễ lừa gạt như vậy. Nhưng nếu có sự mở đầu này, vậy thì công tử ca kế tiếp sẽ chất thành đống mà đến, ở đây không giống như Hoa Nguyệt Lâu, hơn nữa buổi chiêu đãi thành ra sẽ không cần mở nữa.
Mà mấu chốt là Cố Khuynh Thành đến Phượng Phi Lâu này, đơn giản cũng chỉ là để tránh né những công tử quý tộc này.
Sự mở đầu này bất luận thế nào, cũng không thể mở được.
Hàn Nghệ cười nói: "Thật sự xin lỗi, trước mắt Cố nương tử còn đang chuẩn bị cho buổi chiêu đãi, sợ là không có thời gian tiếp kiến Bùi công tử."
Đang nói, hắn thấy Vi Phương muốn mở miệng, lập tức lại nói tiếp: "Hơn nữa cũng mong Bùi công tử thông cảm, nếu như ta để Bùi công tử gặp Cố nương tử rồi, vậy thì những công tử tiếp theo đến, ta cũng phải cho qua. Nếu cả ngày cứ như vậy, Cố nương tử có thể sẽ chẳng làm được gì, nếu Bùi công tử đã là hảo hữu của Cố nương tử, thì có phải cũng nên thông cảm cho cô ấy một chút không."
"Ài!"
Bùi Thanh Phong một tay ngăn cản Vi Phương đang muốn phát biểu, cười nói: "Hàn tiểu ca nói có lý, vậy ngày mai ta đến thì sao? Hoặc là, Hàn tiểu ca cho thời gian đi."
Tên này đúng là khó chơi, Hàn Nghệ cười nói: "Bùi công tử hiểu lầm rồi, chắc ngươi cũng nghe qua văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta, ta chỉ quản người trong thời gian làm việc. Trong thời gian này, ta có quyền từ chối bất kỳ người nào muốn gặp mặt Cố nương tử, dù sao Cố nương tử cũng cầm thù lao của ta, tất nhiên phải lấy công việc làm trọng. Nhưng trong lúc nghỉ ngơi, thời gian của nàng hoàn toàn là do nàng chi phối, nếu nàng ấy muốn gặp Bùi công tử, vậy đó là chuyện giữa hai người, cái này ta không có quản."
Bùi Thanh Phong gật đầu nói: "Hợp tình hợp lý, chỉ sợ là mỗi lần ta đến, Cố nương tử đều đang làm việc."
Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Điều này sao có thể, Phượng Phi Lâu chúng ta có thời gian biểu rõ ràng, chỉ là gần đây có thể có chút không chắc chắn. Đợi lát nữa trong tiệc chiêu đãi, Cố nương tử sẽ đích thân ra mặt giải thích những chuyện này. Nếu như Bùi công tử có chuyện muốn hỏi, đến lúc đó có thể tự hỏi nàng ấy. Nếu bây giờ ta làm hộ, chỉ sợ Bùi công tử cho rằng ta ở giữa gây khó dễ."
Lời này đúng là mượn lực đẩy lực a!
Bùi Thanh Phong gật gật đầu, nói: "Cũng được, nếu đã như vậy, chúng ta xin cáo từ trước."
Hàn Nghệ nói: "Ba vị công tử đi thong thả."
Bùi Thanh Phong khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Vi Phương, Vi Quý liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng đi ra.
Vừa ra cửa, Vi Phương đã không nhịn được, nói: "Bùi đại ca, huynh khách khí với tên nhãi đó làm gì, trực tiếp bắt hắn gọi Cố Khuynh Thành ra là được."
Bùi Thanh Phong thản nhiên lườm y một cái, nói: "Nhưng hắn không làm theo thì sao?"
"Hắn dám?"
"Nếu hắn dám? Chúng ta phải làm thế nào?"
"Thì đương nhiên là dạy cho tên nhãi đó một bài học."
"Ngươi đừng quên, hắn đã không còn là Hàn Nghệ ngày xưa nữa, hắn bây giờ là Giám sát ngự sử, hơn nữa, gần đây còn đang phụ trợ Trưởng Tôn thúc thúc xử lý việc cấm tiêu, chỉ sợ giáo huấn không được, ngược lại còn bị mất mặt."
Nói đến đây, Bùi Thanh Phong khẽ thở dài.
Vi Quý cau mày nói: "Lẽ nào huynh cứ bỏ qua như vậy, huynh cũng đã tốn không ít công sức vì Cố Khuynh Thành."
"Đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy."
Bùi Thanh Phong cười, nói: "Dù sao cũng đã chờ 2~3 năm rồi, cũng chẳng để bụng 1~2 ngày này nữa."
"Thiếu công tử, ngươi cũng thấy đấy, dưới tình huống này, nếu ta để ngươi gặp Khuynh Thành, vậy thì không chừng ta không sống được đến ngày mai mất."
Đám Bùi Thanh Phong vừa đi, Hàn Nghệ lập tức nói với Dương Mông Hạo.
Da mặt của Dương Mông Hạo cũng thật dày, nói: "Hàn Nghệ, ngươi nói gì vậy, ta cũng đâu phải đến vì Cố Khuynh Thành, ta đến để thăm ngưoi và bọn Tiểu Béo mà!"
Ngươi mà đến thăm ta á? Hàn Nghệ cười cười, cũng không có dây dưa thêm với nó, nói: "Chỉ là hiện giờ ta có chuyện cần xử lý, sợ là không tiếp ngươi được."
Dương Mông Hạo nói: "Không sao, không sao, có bọn Tiểu Béo ở đây là được rồi."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Tiểu Béo, Hoa Tử, không phải các đệ muốn ra ngoài dạo phố sao."
Hùng Đệ đảo mắt, gật đầu cái rụp, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Dương công tử, huynh muốn đi cùng không?"
Dương Mông Hạo nhất thời ngẩn ra, da mặt tốt đến đâu cũng không hơn được chỉ số thông minh, hốc mắt ửng đỏ gật gật đầu, sau đó mang theo ánh mắt u oán cùng đám Tiểu Béo ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, ở góc hành lang lập tức đi ra mấy bóng hìnhxinh đẹp.
Chính là ngũ nữ Cố Khuynh Thành, Mộng Nhi, Mộng Đình, Mộng Dao, Từ Du Du.
Cố Khuynh Thành lại lộ ra ánh mắt đáng thương, nói: "Có phải ta đã gây thêm phiền phức cho mọi người không."
"Cô đã nói như vậy rồi, ta còn có thể nói không sao." Hàn Nghệ vuốt sống mũi, nói: "Nếu như cô không ngại, ta muốn nghe thử chuyện của cô và Bùi Thanh Phong"
Mấy người vào trong sảnh, Cố Khuynh Thành liền đem chuyện của nàng và Bùi Thanh Phong nói với Hàn Nghệ. Hóa ra từ sau khi Cố Khuynh Thành thành danh ở Hoa Nguyệt Lâu, Bùi Thanh Phong thường xuyên đến Hoa Nguyệt Lâu để gặp Cố Khuynh Thành, hai người thường xuyên phẩm trà luận thơ đàm cầm, hai năm trôi qua, Bùi Thanh Phong vẫn luôn tuân thủ lễ nghĩa quân tử, cũng không làm ra chuyện gì thất lễ, mà Bùi Thanh Phong cũng chỉ cầu có thể thấy khuôn mặt thật sự của Cố Khuynh Thành.
Sau khi nói xong, Cố Khuynh Thành lại nhìn Hàn Nghệ, nói: "Hàn tiểu ca, đại khái chính là như thế, ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Hàn Nghệ liếc nàng ta một cái, thầm nhủ, cô cũng biết sợ à? Ứng phó với những chuyện này e là sở trường của cô rồi, nói: "Việc này không phải ta nói là được, nếu cô muốn gặp y, ta cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu cô không muốn gặp y, tất nhiên ta cũng sẽ giúp cô ngăn cản, chuyện này đều xem ý nguyện của cô."
Cố Khuynh Thành lập tức nói: "Ta đương nhiên là không muốn gặp y, kỳ thật né tránh y chính là một trong những nguyên nhân ta đến Phượng Phi Lâu."
Mộng Đình thì nói: "Khuynh Thành tỷ, sao tỷ không muốn gặp Bùi công tử vậy, ta thấy hắn dường như cũng là một chính nhân quân tử, hơn nữa hắn có vẻ rất thâm tình với tỷ."
Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, nói: "Trong nhà y vốn có thê thất, ngoài ra còn có hai tiểu thiếp, nhưng vẫn muốn đến chọc ghẹo ta, có thể thấy được y là một người thay đổi thất thường, nói gì tới quân tử. Nếu như ta thật sự chấp nhận y, chỉ sợ không đến một năm là y sẽ ném ta qua một bên, mỗi lần nhìn thấy bộ mặt giả tạo đó của y, ta đều cảm thấy ghê tởm. Ta thà qua lại với loại tiểu nhân trời sinh tính hạ lưu như Vi Phương, cũng không muốn qua lại với loại ngụy quân tử này."
Mộng Đình nghe vậy gật gật đầu: "Khuynh Thành tỷ, tỷ nói cũng có lý, như vậy xem ra, hắn cũng không phải là một người tốt."
Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Mộng Đình muội tử, muội tưởng ai cũng giống như ta sao, trẻ tuổi giàu có, thê tử không ở bên cạnh, có đàn mỹ nữ quanh, nhưng vẫn có thể thủ thân như ngọc, lòng không bấn loạn, đây mới là chính nhân quân tử."
"Phụt!"
"Phốc phốc!"
Chúng nữ nghe vậy thực sự không nhịn nổi nữa, đều bật cười ra tiếng.
Hàn Nghệ cả giận, nói: "Các người đây là ý gì, chẳng lẽ ta nói sai sao?"
Mộng Đình làm mặt quỷ, cười hì hì nói: "Tiểu Nghệ ca, bình thường chắc ngươi không lừa Mộng Nhi tỷ tỷ đi giúp ngươi làm ấm giường đâu nhỉ."
Mộng Nhi lập tức mặt đỏ như gấc, nói: "Mộng Đình, muội lôi ta vào làm gì."
Cố Khuynh Thành thì lại dùng ánh mắt săm soi quan sát Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ lập tức nói: "Nhìn ta làm gì, cô thông minh như vậy, lẽ nào đến câu nói đùa rõ ràng như vậy cũng không nghe ra sao." Nói rồi hắn lại nói với đám Mộng Đình: "Ta đây gọi là miệng phong lưu, tâm thâm tình, đó là cực phẩm trong các nam nhân, là điểm các nữ nhân yêu nhất."
Mộng Đình đang cố nhịn cười, nói: "Dựa vào cái gì?"
Hàn Nghệ nói: "Cái này cô không hiểu, miệng phong lưu là thể hiện sự hài hước, sự khôi hài. Cô nhìn các cô xem, ở cùng với ta, không phải là ngày nào cũng đều vui vẻ sao. Người ta đều nói ngàn vàng khó mua được niềm vui, nhưng các cô đều được miễn phí, làm người phải có lòng biết ơn nha. Còn tâm thâm tình, đó lại càng ít có, người có cả hai cái đó, đó tuyệt đối là trăm năm khó gặp một lần, cho nên nói các cô là người may mắn, nhưng đồng thời cũng là người bất hạnh. Ta biết nam nhân ưu tú như ta, khó tránh khỏi sẽ khiến các cô động lòng, nhưng lòng ta đã trao cho thê tử của ta rồi. Nếu như các cô thật sự ham muốn, vậy thì ham muốn thân xác của ta đi, bởi vì dù là chân trời góc biển, tấm lòng cũng có thể bay qua, nhưng thân xác thì không thể, các cô vẫn còn cơ hội."
Mấy nàng Mộng Đình nghe được nghe câu trước, cảm thấy thật sự cũng có chút đạo lý, quả thực chơi cùng với Hàn Nghệ thì vô cùng vui vẻ, nhưng nghe đến nửa câu sau, lập tức lại có chút xấu hổ khó chịu, lại thấy Hàn Nghệ nói đến là nghiêm trang, phân tích ràng mạch rõ ràng, cũng thật không biết nên làm sao phản bác, đều đỏ mặt 'Xì' một tiếng với Hàn Nghệ.
Mộng Đình đột nhiên một tay nắm lấy tay ngọc của Cố Khuynh Thành, nói: "Khuynh Thành tỷ, ở cùng Tiểu Nghệ ca còn có một chỗ tốt, đó là tỷ nghe quen huynh ấy nói chuyện, rồi lại đi nghe những kẻ lãng tử kia nói chuyện, tỷ căn bản sẽ không để vào lòng, đến mặt cũng sẽ không đỏ lên."
Chúng nữ nghe vậy lập tức bật cười khanh khách.
Con nhỏ này, đúng là càng ngày càng hổ báo rồi, Hàn Nghệ giả vờ giận, nói: "Ài, Mộng Đình muội tử, thế này là phỉ báng đó, nếu ta không trừ lương của cô thì thể nào cô cũng quên ta là đông chủ của cô."
Mộng Đình trợn to mắt nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi trả lương cho ta khi nào?"
"Khụ khụ khụ!"
Hàn Nghệ lập tức chột dạ muốn chết, đúng thật hắn không có phát lương cho Tứ Mộng, nhưng hắn dự tính đợi sau khi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 kết thúc, tới Tết sẽ thưởng cho các nàng một món tiền thưởng hậu hĩnh, dù sao cũng là hoa đán, nếu như còn cầm tiền lương tháng thì không khỏi cũng quá mất mặt rồi, nhất định phải tính lương theo năm a, nói: "Hay là chúng ta nói chuyện của Bùi Thanh Phong đi."
Chúng nữ lại không nhịn được cười.
Cố Khuynh Thành nói: "Ngươi có cách sao?"
Hàn Nghệ nói: "Chuyện này còn có thể có cách gì, chỉ có thể nói rõ thôi. Nếu cô không nói rõ với y, thì ta cũng không dễ ngăn cản y, vì vậy, vẫn phải là cô mở miệng trước, như vậy ta mới có lý do từ chối y từ ngoài cửa."
Vừa dứt lời, Trà Ngũ lại lảo đảo chạy vào, nói: "Tiểu Nghệ ca, bọn Lệnh Hồ công tử nói muốn gặp Cố nương tử."
Hàn Nghệ buồn bực nhìn về phía Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành đảo mắt, nhỏ giọng nói: "Nếu không như thế, ngươi sẽ còn mời ta đến đây sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Có lý."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng tám, 2024 23:31
Dịch giae có tâm thật, giải thích rất nhiều cho độc giả
03 Tháng tám, 2024 01:29
Came ơn dịch giả rất nhiều
11 Tháng tư, 2024 09:23
truyện này có full ở các trang khác rồi mà
19 Tháng hai, 2024 12:31
Đọc cũng được, nhưng đôi khi cứ thấy thằng main ngu đột xuất, nhất là trước mặt vợ cả. Mà diễn biến tình cảm nhà này ko thấy thuyết phục lắm
03 Tháng hai, 2024 10:43
omg 1 tháng 1 chương, hanh cmn phúc
24 Tháng một, 2024 10:15
cvt drop truyện rồi hở các huynh đê?. Uukanshu ra tới 2k chương rồi
12 Tháng mười hai, 2023 02:34
Đang hay hết mịa. Có convter k ae
11 Tháng mười hai, 2023 17:44
lúc đầu đang hay sau dính vô chính trị là thấy chán hẳn
01 Tháng mười hai, 2023 11:03
lâu ra quá
01 Tháng mười hai, 2023 09:22
truyện hay lắm, ad dịch chắc tay đọc rất thích. Cảm ơn ad nhiều
26 Tháng chín, 2023 23:52
truyền giờ hãy nhỉ xuyên việt không trộm cắp thì lừa đảo ma bệnh
22 Tháng bảy, 2023 08:34
mới đọc chương 1 thấy tân nương 25-26 tuổi là tái giá hay tác giả ghi nhầm thế nhờ , đường triều thì thường 15 16 là đã sút ra khỏi nhà r
20 Tháng bảy, 2023 19:34
À trên app mất chương
20 Tháng bảy, 2023 19:30
Mới đọc mà mất chương 70 đến 81 rồi :( đọc đoạn thiếu ở đâu các bác nhỉ
17 Tháng bảy, 2023 13:35
truyện này khá hay nhưng đoạn cuối có nhắc đến châu Giao Chỉ, cẩn thận lại vào cấm thư
04 Tháng bảy, 2023 06:43
bạn nào có file cv full cho mình với
02 Tháng bảy, 2023 20:27
truyện đã hay còn dịch nữa, đọc phê x2
24 Tháng sáu, 2023 20:58
Đã đọc xong gần 2100 chương truyện, truyện hay, lôi cuốn, xứng danh danh tác. Mong cvt có thể theo hết bản dịch truyện này để được đọc lại.
14 Tháng sáu, 2023 10:04
Có lịch ra chương ko lão bản?
02 Tháng sáu, 2023 00:49
Ngon
01 Tháng sáu, 2023 13:29
tới cảnh nóng rồi@@
24 Tháng năm, 2023 10:43
Truyện viết tình tiết chậm và rất kỹ, có điều chương ra thì cũng rất lâu, chờ trong vô vọng
19 Tháng năm, 2023 17:25
tác viết vậy á, chứ ta không chế gì thêm đâu bạn
12 Tháng năm, 2023 09:40
không biết do bản dịch hay do tác mà ta nghe câu thoại khá dài dòng, kiểu câu chữ giải thích dài,nên để main hay nvp muốn nói gì thì thoại vừa ý thôi hoặc nhìn mặt ngầm hiểu vì đều là người thông minh, việc giải thích nên để ở người dẫn truyện. cũng có lẽ là do người dịch cố tình viết dài ra
30 Tháng tư, 2023 03:04
Con tác Nam Hi Bắc Khánh cũng là Đại thần mà sao không ai nhận cv cho đầy đủ nhỉ (ý là tất cả các truyện chứ không phải mỗi truyện dịch này)? Truyện dính chi tiết cấm cho vào cấm thư à?
BÌNH LUẬN FACEBOOK